Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 33: Dòng dõi

Bỏ qua một bên việc mâu thuẫn với mẹ không nói, Trương Cảnh cảm thấy gần đây cô và những người bên cạnh cô có chuyện tốt liên tục. Đầu tiên việc bình chọn tuần trước, cô cùng Nguyễn Dung lần nữa cùng nhau được bàu là bác sĩ và y tá điển hình trong khoa, có thể thấy được đồng nghiệp đối với cô vẫn tương đối tín nhiệm ủng hộ, vốn cùng cô cũng hòa hợp với đồng nghiệp, gần đây quan hệ thì tốt hơn.

Còn có một việc làm cô vừa vui vẻ vừa lại kinh ngạc là chuyện: Mang thai là không chỉ có Thải Hà, nha Trình Linh rõ ràng cũng mang thai!

Phải nói đoạn thời gian trước cô theo chân Khúc Trì Nghiêu đi về quê Cống Châu, không thì là ở bệnh viện làm them giờ, chờ lúc quay lại phòg trọ của Trình Linh thì cũng mệt mõi ngã đầu xuống là ngủ, bình thường cùng Lâm Dật cãi nhau đến nửa đêm canh ba thậm chí đêm không về ngủ, cô cũng không còn để ý, cho đến khi tối ngày hôm qua lương tâm cô phát hiện thật lâu chưa nấu Trình đại tiểu thư bữa sáng, hôm nay dậy thật sớm làm món sữa hâp cô ấy thích ăn nhất, nhưng lại không như bình thường mắt phát sang đảo qua lại, lại tại chỗ che miệng ói, vốn là Trương Cảnh cho rằng cô ấy bị viêm dạ dày, ra lệnh cưỡng chế cô đi làm kiểm tra, nào biết cô ấp úng nửa ngày, chính là không muốn đi bệnh viện, cho đến khi Trương Cảnh nhặt trong sọt rác buồng vệ sinh một que thử thai, lúc này cô mới thành khẩn khai báo.

Giờ phút này Trương Cảnh mới thật sâu cảm nhận được thì ra là trên cao nhìn xuống, ôm cánh tay thẩm vấn 'Phạm nhân' khí thế thật so với bình thường cao hơn rất nhiều, thậm chí có thể trực tiếp xem nhẹ ánh mắt đáng thương Trình đại tiểu thư kia, khó trách mỗi một lần Trình đại tiểu thư bức cung đều đứng lên xem cô.

"Mình và Lâm dật vẫn rất trong sáng." Trình Linh giơ hai tay lên ngoan ngoãn nói chuyện, hoàn toàn mất hết khí thế hấp tấp

Trương Cảnh như có như không quét qua cái bụng bằng phẳng của cô giốn như cái chậu cỏ trên bụng, “ Hai Ngươi nếu là trong sạch, thì đứa nhỏ từ trong khe đá chui ra à?."

Trình Linh nóng nảy, “ Cậu trước hết phải nghe mình nói, được rồi, vốn là trong sang, vốn là do Lâm Dật kia lại nói mình kì thật không có lớn lên, lời này lại là ý châm chọc, mình vốn dĩ là size C ( mình nghĩ là size ngực lớn … không hiểu cho lắm) làm sao để hắn xem thường được "

Trương Cảnh yên lặng nhìn về phía thói quen đem bên trong nhét hai tầng bọt biển yêu tinh, “Sau đó thì sao?"

"Sau đó mình liền không phục, vì chứng minh mình là cup C, để cho hắn thua phải phái phục, mình liền cởi đồ ra, cậu cũng biết đi, hôm đó trăng thanh gió mát, không khí trùng hợp lại tương đối khá, mình tự nhiên lại ngủ với hắn...."

Trương Cảnh lấy tay nâng trán, nhắc nhở cô, “Chú ý dùng từ, là hắn dụ cậu ngủ cùng"

"Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là ngày đó quá kích động, mình liền quên mất kỳ rụng trứng tính nhầm!"

Đây mới thực sự là chuyên gia tình yêu Trình Linh, đừng xem cô bình thườn cô nói năng lưu loát, chính thức đến chính mình, đã sớm mình, nát thành một đoàn. Trương Cảnh nhịn không được thở dài một hơi, chen chúc ngồi bên cạnh cô, “Thế Lâm Dật có biết không?"

Trình Linh như bị đạp trúng mìn đồng dạng nhảy dựng lên, “cậu ngàn vạn lần không được nói cho hắn biết, nếu không ta hai không xong!" Nói xong lại như bóng cao su đã xịt hơi đồng dạng co quắp ở trên ghế sofa, thanh âm thật thấp lộ ra bất đắc dĩ, “ Ai bảo mình vừa mới bắt đầu mặt dày mày dạn theo đuổi người ta, lại cũng mới như vấp ngã, hiện tại lại nói với hắn mang thai, như mang đứa bé đến áp chế hắn."

Trình đại tiểu thư hăng hái, nhiệt tình như lửa kia đâu rôi?

Tình yêu nha, nửa là mật đường nửa là ưu thương, vô luận ngươi ta là hạng người gì, một khi ở trong ái tình đều như nhau,

"Vậy cậu nói xem làm gì bây giờ?" Trương Cảnh không rõ ràng lắm cô ấy cùng Lâm Dật trong lúc đó đến cùng là thế nào, nhưng vì tiểu chồi mầm trong bụng cô ấy không thể không hỏi.

"Mình cũng không biết...."

Lần này ngay cả Trương Cảnh cũng trầm mặc.....

Thật lâu trước khi cô đang học lên Trung y, thầy giáo nói bọn họ trung y là một trọng yếu lý luận, gọi là biện chứng luận trị. Trương Cảnh chỉ nhớ rõ thầy giáo lúc ấy cùng các cô đùa cợt, cô nói trung y là biện chứng luận trị không chỉ có có thể xử dụng ở trị liệu bệnh tật cụ thể, mượn tình yêu mà nói, tình yêu nó chính là cái bệnh, loại bệnh àm ai cũng sẽ mắc phải, sẽ không có cùng bệnh trạng, sẽ khóc, biết cười, sẽ tương tư, sẽ nghĩ chết, nếu như muốn tìm ra một loại thuốc có thể chữa trị tốt cho toàn bộ người trên thế giới là lời nói vô căn cứ, trăm ngàn người sẽ có trăm ngàn phương thuốc, ngọt bùi, cay đắng, như người ấm lạnh tự biết.

Khi đó cô nghe chỉ nghỉ có đó là những lời bàn vui, bây giờ nghĩ lại chỉ có đã trải qua, mới có thể có cảm xúc sâu sắc như vậy

Trương Cảnh biết rõ Khúc Trì Nghiêu là phái hành động, nhưng không nghĩ tới động tác của hắn sẽ nhanh như vậy, mới không có vài ngày, hắn đã đưa cô gặp từng người trong nhà hắn.

Nguyên nhân là Tư lệnh phu nhân mới ra viện có hai ngày, hắn đã điện thoại cho cô nói bà muốn mời cô đến làm khách.

Trương Cảnh không phải là cô gái mười mấy tuổ u mê, tự nhiên biết rõ đây là ý gì, này coi như là muốn danh chính ngôn thuận gặp trưởng bối

Khúc Trì Nghiêu cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng hắn nghĩ chậm cũng không được, từ sau bà nội gặp qua Trương Cảnh, tâm tình liền bắt đầu thay đổi tốt, tâm tình tốt lắm, một cách tự nhiên cũng không la to choáng váng đầu đau thắt lưng, cả ngày cười tủm tỉm, gia gia hỏi cô chuyện gì xảy ra, lão nhân gia vui tươi hớn hở lộ ra lần này thật là có cháu dâu, thật có thể ôm cháu.

Khúc Tư Lệnhh vừa nghe, vậy còn được, hắn xa so với Khúc Trì Nghiêu lại càng là phái hành động, còn không vội vàng đem cháu dâu mang về nhà, cha Khúc Khúc Quốc Tồn vốn chính là người con có hiếu, vừa nghe lập tức muốn Khúc Trì Nghiêu gọi tới. Mẹ Khúc Vương Cầm biết rồi, cũng mất hứng, nhưng ngại phản đối, chỉ đành phải tạm thời tùy ý bọn họ.

Sáng chủ nhật, Trương Cảnh ở phòng trọ Trình Linh chờ Khúc Trì Nghiêu tới đón cô, cố ý còn lựa trang phục. công việc Bệnh viện nặng nề, cô bình thường mặc trang phục tùy ý, rộng thùng thình, lấy thoải mái là chính, trên chân vĩnh viễn đều là một đôi giày đế bằng, phương tiện chân lướt như bay, hôm nay cô cố ý thay đổ vì học kỳ sau đi học chuẩn quần áo màu xám tro, xuyên thẳng màu sắc là đôi giày cao goý, chính mình soi gương, coi như cũng chững chạc.

Bất quá cô vẫn có chút không tự tin,lúc ngồi vào trong xe, tận lực hỏi Khúc Trì Nghiêu, “ em hôm nay mặc như thế này được không?"

Khúc Trì Nghiêu nghiêm túc cao thấp đánh giá một tý, cho một cái đúng trọng tâm đánh giá, “Chờ em hơn ba mươi tuổi thì hợp"

Trương Cảnh nóng nảy, “Vậy làm sao bây giờ, nếu không em về thay đồ nhié?"

Khúc Trì Nghiêu níu lại cô muốn mở cửa xe, “Chỉ là ăn một bữa cơm, không cần khẩn trương." Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, “ Em thay đổi để ông thích. vậy là đủ chữn chạc rồi."

Trương Cảnh lúc này mới thoáng an tâm, chờ kịp phản ứng mới ý thức tới hắn hay là đang khía cô làm vẻ người lớn, trong lòng nhất thời có chút không phục, liếc kĩ qua người mặc cái áo mãu đỏ thẩm, quần tây dài đen, toát ra một câu, “Nếu mười năm trước anh mặc như vậy thì tốt."

Xe đánh mạnh một chỗ ngoặt, Khúc Trì Nghiêu nghiêng đầu sang chỗ khác trấn định nhín thoáng qua cô.

Trương Cảnh nhướng mí mắt, dọc theo đường đi đều cảm thấy vui rạo rực.

xuống qua đường cao tốc, xe chậm rãi lái vào một trạch viện độc lập, ở một cái nhà kiến trúc Gothic cách sân nhỏ phía trước. Khúc Trì Nghiêu dừng xe, lạch cạch cởi bỏ dây an toàn trên người cô, nói một câu, “Mười năm trước, mười năm sau, vẫn thích hợp như thế."

Lúc đầu cô không hiểu ý trong lời nói của hắn, hai phút sau mới hậu tri hậu giác nở nụ cười. theo Khúc Trì Nghiêu đi vào phòng khách tầng một của Khúc gia, ngay chính giữa trên ghế sa lon đã có bốn vị trưởng bối ngồi, trong đó hai vị cô biết rõ, mặt khác hai vị nhất định chính là cha mẹ Khúc Trì Nghiêu.

Trương Cảnh để xuống quà mà Khúc Trì Nghiêu nói tặng tư lệnh bộ cờ tướng, cho bà nội máy mat xa, cho phụ thân áo sơ mi, cho mẹ áo đầm, choem hắn kính mát, sau đó nửa khom lưng, một mực cung kính tiếng hô, “ Chào Gia gia nãi nãi,bác trai, bác gái xin chào."

Bà nội cũng là cười ra tiếng, gọi thẳng thật tốt, đưa tay kéo cô bên cạnh ngồi xuống, Khúc Tư Lệnhh vỗ đùi, trong lúc đó hiểu, “con gái của Tiểu Trương! Ta thấy liền nhận ra!"

Khúc Tồn Quốc cũng là biết rõ Trương phụ, chỉ là không có nghĩ tới Khúc Trì Nghiêu nói muốn mang về bạn gái sẽ là con gái của Tiểu Trương, theo bản năng hướng vợ nhìn lại.

Ngồi ở ghế sô pha một chỗ khác Vương Cầm cười lạnh một tiếng lên tiếng, thật giống như cái gì cũng không biết hiểu bình thường hỏi Trương Cảnh,“Trương tiểu thư trong nhà còn những ai?"

"Cha mẹ, còn có em trai em dâu."

"A, vậy bọn họ công tác ở đâu?"

"Phụ thân ngã bệnh ở ICU, mẹ là giáo viên về hưu, em trai em dâu đều ở một nhà, làm thư ký của một công ty “ Trương Cảnh nói thật, cũng không có giấu giếm cái gì.

Có thể là bà nội Khúc trước đã cùng Khúc Tư Lệnhh đề cập qua, cho nên lúc Trương Cảnh nói ra Khúc Tư Lệnhh ngược lại là không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là thở dài một hơi.

Vương Cầm dựa vào ở trên ghế sofa, bưng lên chén nước trước mặt, “cô ngược lại không có nói dối, bất quá cô cũng thấy đấy, nhà chúng ta mặc dù không phải là cửa chính nhà giàu, nhưng cũng không phải là cái gì tiểu môn tiểu hộ có thể tùy tiện vào, bất quá nếu đã A Nghiêu thích cô, vậy ta làm mẹ cũng liền mặc kệ, ta chỉ là hy vọng cô về sau có thể ở mặc kiến thức phương diện nhiều chú ý một chút, không thể cho A Nghiêu mất mặt."

Nói xong, bộ dạng phục tùng nâng lên chăn mền uống một ngụm nước,cũng chưa từng nhìn Trương Cảnh một cái.

Trương Cảnh mặt trong nháy mắt đỏ lên.

"Nói những điều này làm gì!" Khúc bà nội bất mãn hừ một tiếng, “Khúc gia ở đâu cửa nhà giàu sang, muốn nghiêm khắc bàn đến, Khúc lão nhân bất quá chính người nhà nông chăn trâu, cô nếu là đặt tại trước kia cũng nhiều lắm là bị người khác gọi là con hát."

"Mẹ..." Vương Cầm nghẹn họng nhìn trân trối, cô duy trì cái nhà này tôn nghiêm có lỗi gì? Sao như vậy đến nhằm vào cô.

Khúc Trì Nghiêu ngồi ở ghế sô pha đối diện lạnh lùng nhìn xem mẹ, thậm chí khóe miệng mang theo một phần châm biếm, nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói mẹ đây là đang cầm quá khứ của mình đến khó xử người khác, phụ thân lúc trước cũng không có nghe theo ông an bài, mà là đổi từ thương, cự tuyệt quan hệ, từng bước từng bước từ rèm cửa sổ làm ăn lập nghiệp, mà cũng chính là ở phụ thân gây dựng sự nghiệp mới biết tới danh tiếng của mẹ, hai người cùng nhau liều mạng, mới có được như bây giờ, nam nữ khác biệt là ở, đàn ông sau khi thành công có thể cho rằng đây là đương nhiên, mà phụ nữ sau khi thành công không có gì hơn biến thành nữ cường nhân, không chỉ là tính tình, mà còn là thủ đoạn, thậm chí đã sớm đã quên bộ dáng ngày xưa, một mặt chỉ biết cầm mình bây giờ tới yêu cầu người khác, hoặc là dễ dàng coi thường người khác.

Lúc ở nhà, mẹ Lưu Tố Vân mặc dù lễ giáo tương đối nghiêm khắc, nhưng là lúc ăn cơm vẫn là sẽ cho phép có nói chuyện với nhau, Trương Cảnh cũng cảm thấy có cười vui trên bàn ăn mới càng giống là ăn cơm, hiện tại cô mới thật sự là cảm nhận được cái gì gọi là ăn không nói, nhà bọn họ người lúc ăn cơm tất cả đều là yên tĩnh, không có người nói chuyện, mà ngay cả ăn canh thời điểm cũng cơ hồ là lặng yên không một tiếng động.

Căn cứ gắp thức ăn cũng phải theo nguyen tắc.Trương Cảnh bị kẹp trước mặt vài món ăn, cho đến khi trước mặt cô đầy một chén, sau đó là Khúc Trì Nghiêu không ngừng hướng bên trong gắp thức ăn, câu nói đầu tiên nói trên bàn ăn, “em ăn đi, ăn không hết để anh."

Trương Cảnh lập tức cảm kích gật đầu.

"Tiểu Cảnh không nên khách khí, muốn ăn cái gì chính mình gắp." Khúc Tồn Quốc cười dài nói.

Trương Cảnh cũng là cười gật đầu, “dạ "

Vương Cầm liếc cô một cái, phảng phất lơ đãng nói, “Nói không chừng là món ăn nhà chúng ta không hợp khẩu vị Trương tiểu thư."

Trương Cảnh còn chưa tới kịp nuốt xuống cười cứ như vậy cương cứng mặt.

Một bữa cơm ăn giống như đánh trận, Trương Cảnh cúi đầu giải quyết các món ăn chồng chất trong chén, yên lặng nghĩ, cô hôm nay trở về phải uống hai gói thuốc tiêu hóa mới được, cô có dự cảm chính mình không thể tiêu hóa nổi..

Khúc Tư Lệnhh buông đũa xuống, bảo mẫu bưng tới nước trà, mỗi người còn trang bị một cái nhỏ chén, Trương Cảnh học Khúc Trì Nghiêu bộ dạng, máy móc, nâng chung trà lên nước súc miệng lại ói đến chén nhỏ bên trong. Như thế nào dòng dõi, Trương Cảnh lúc này mới lĩnh hội tới.

Dòng dõi không phải chỉ nói cho có, cũng không phải hình dung đơn giản, nó thật sự rõ ràng phản ứng tại trong sinh hoạt, chỗ nào cũng có.

Mười mấy năm trước biết Khúc Trì Nghiêu, khi đó chỉ là đơn thuần thích, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, coi như là hiện tại, cô suy tính qua giữa hai người chênh lệch,, cô mới ý thức tới đây là vấn đề không thể xem nhẹ, nhìn xem gò má Khúc Trì Nghiêu, Trương Cảnh lần đầu tiên cảm thấy hoang mang.

Ngay tại thời điểm co xuất thần, Khúc Tư Lệnhh mở miệng, “A nghiêu, con ngày nào đó đi qua nhà Tiểu Cảnh, cùng mẹ Tiểu Cảnh nói một chút, hẹn cái thời gian, xem một chút hai nhà khi nào thì có thể gặp mặt, thương lượng một chút quyết định sự tình."

Trương Cảnh vừa nghe, sửng sốt một chút, cô không hề nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, có chút đột ngột cảm giác, đồng dạng không thể tin còn có Vương Cầm.

"Cha, sao lại nhanh như vậy,để cho tụi nó quen nhau đã."

"Còn chờ cái gì, A Nghiêu đã không nhỏ, trước cô tìm cho nó danh môn khuê tú tốt hơn, hù dọa chúng ta nhiều năm như vậy, gây ra chuyện vô liêm sĩ! Nói sau tiểu Trương làm người ta lại rõ ràng, con gái cũng xứng A Nghiêu, quyết định như vậy, chúng ta cũng già rồi, lại trải qua không vẩy vùng nổi."

Vương Cầm có chút kiêng kỵ lão gia tử, lấy cùi chỏ thúc Khúc Tồn Quốc, ý bảo hắn nói, có thể cô không nghĩ tới Khúc Tồn Quốc mở miệng lời nói thiếu chút nữa đem cô tức chết, “Cha nói rất đúng, hai nhà sớm một chút gặp mặt định xuống cũng tốt, không biết Tiểu Cảnh ý tứ như thế nào?"

Trương Cảnh xem một chút Khúc Trì Nghiêu không biết trả lời như thế nào.

Khúc Trì Nghiêu nhìn ra sự do dự của cô, bàn tay không e dè che năm tay cô, sủng ái nói, “Tiểu Cảnh da mặt mỏng, cha như vậy trực tiếp hỏi cô khẳng định sẽ ngượng ngùng."

Khúc Trì Nghiêu không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy, bất quá,điều này khiến hắn thật vui đều muốn kết hôn, như thế nào không sớm làm? Thừa nhiệt đả thiết, tốc chiến tốc thắng, miễn cho đêm dài lắm mộng, tái sinh chi tiết, chỉ là Trương mẫu bên kia muốn nói như thế nào? Hắn ích kỷ nghĩ Trương Cảnh sẽ kiên trì, nhưng là mẹ con trong lúc đó trở mặt thành thù cũng không phải là điều hắn muốn.

Buổi tối lúc Khúc Trì Nghiêu đưa Trương Cảnh về chỗ của Trình Linh, mở cửa liền nghe đến trong buồng vệ sinh âm thanh nôn khan, nhớ tới Trình Linh cảnh cáo lời của cô, Trương Cảnh nhìn Khúc Trì Nghiêu một cái, phát hiện trên mặt cũng dị dạng, an ủi mình phản ứng đầu tiên của đàn ông không nhất định có thể nghĩ tới phương diện kia.

Trình Linh nghe tiếng mở cửa, mặt tái nhợt từ trong phòng vệ sinh bước ra, không nghĩ tới Khúc Trì Nghiêu cũng theo đến, mang theo ánh mắt cảnh cáo không ngừng hướng Trương Cảnh nháy mắt, Trương Cảnh hỏi cô buổi tối ăn cơm chưa, cô lập tức kịp phản ứng, nắm chìa khóa trên tủ giày, vội vã bỏ lại một câu 'mình đói bụng, muốn đi ra ngoài mua đồ' liền chạy xuống lầu rời đi.

Khúc Trì Nghiêu hiển nhiên không có lập tức thu về ý tứ, một chút cũng ở nhà người ta không mất tự nhiên, phản đến vẻ mặt thanh thản dựa vào ở trên ghế sofa mở ti vi, nhưng không có xem, chỉ là nhìn chằm chằm cô

Trương Cảnh bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, ngây ngốc nói một câu, “Anh không quay về sao?"

Khúc Trì Nghiêu đưa tay sờ sờ mặt cô gò má, “Cô ngốc, em muốn đuổi anh về ư?"

Tay của hắn chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, có thể Trương Cảnh mặt nhưng lại như là lửa đốt.

Hai người càng thân mật tứ chi tiếp xúc đều phát sinh mấy lần, cô thế nhưng giống cô gái mới yêu lần đầu, không biết làm sao.

Khúc Trì Nghiêu nhìn chằm chằm cô, trong tay cảm giác thật tốt quá, đầu ngón tay tiếp xúc da thịt nhẵn nhụi mềm nhẵn, làm cho người ta không bỏ được dời đi.

Kể từ lúc trở về từu Công Châu, hai người vẫn chưa có gần nhau như vay, hắn này mới phát hiện mình là nghĩ như thế. Trê ti vi không biết cái gì đúng lúc chuyển đến cảnh nam nữu hôn nhau Khúc Trì Nghiêu hô hấp thay đổi lớn, Trương Cảnh cố giả bộ trấn định, vừa ý nghĩ muốn trốn mà không được.

Khúc Trì Nghiêu tay lần nữa phủ sờ mgò má, theo gương mặt trượt, ngón tay cái ma sát môi của cô, nghiêng người, mắt vừa ý, mũi dán mũi đưa mắt nhìn cô, tiếng hít thở hai bên giao thoa, không biết là hắn còn là của cô.

Hắn hôn đến rất có trình tự, mới đầu là dán môi của cô, dần dần liền nhẹ nhàng mút vào, cuối cùng thăm dò vào miệng của cô, cắn đầu lưỡi của cô.

Trương Cảnh nhắm mắt lại, giao mình cho hắn, theo hắn phập phồng phập phồng.

Cho đến khi cửa bị đột nhiên đang lúc mở ra.

Tác giả có lời muốn nói: Nói một câu bổ sung, nói ngày hôm qua cuối tuần tên ăn mày bò đi trực ban, không có giấc ngủ nướng ngủ, trong nội tâm các loại kêu rên, buổi sáng kiểm tra phòng thời điểm, mỗ bệnh nhân gia thuộc nói một câu, trương thầy thuốc viết một tay chữ tốt, chữ như kỳ nhân a

Ta đây trong nháy mắt bị chữa khỏi phải hay không, nhiều hiểu chuyện đáng yêu gia thuộc phải hay không!!! A a a

Xem ở tiểu khất cái sưng sao vất vả giọt phân thượng, ta đây khóc lóc om sòm lăn lộn cầu nhắn lại, cầu xin vung hoa, cầu xin cất giữ,

Ta đây đưa tích lũy từ không chùn tay đó ~~~ (o)/~
Tác giả : Em Gái Ăn Mày
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại