Bà Xã Đừng Chạy
Chương 76
“Em lại làm sao nữa rồi?" Trương Lôi Lôi không tự nhiên ngồi ở trong “Đêm".
“Đêm" là quán bar nổi tiếng nhất thành phố A, ngoại trừ nhân viên phụ vụ đều là trai xinh gái đẹp, hoàn cảnh tinh khiết của nơi này cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn mọi người tới đây. Lúc này Tân Đồng đang ngồi bên cạnh quầy bar uống rượu.
“Đừng uống nữa, chẳng lẽ em không biết em không thể uống nhiều sao?" Lôi Lôi khẩn trương giật ly rượu trong tay cô.
Ly rượu bị cướp mất, Tân Đồng cũng không gấp, ngược lại mở chai rượu tiếp tục uống.
“Em mà uống nữa chị sẽ gọi Trâu Thần tới!" Giữ chai rượu trong tay cô, lại không thể chấp với cô, Lôi Lôi chỉ có thể đưa ra người cứu viện.
“Bây giờ em có uống đến chết, anh ấy cũng sẽ không quan tâm tới em!" Khóe mắt cô bất giác chảy nước mắt, đêm hôm đó cô không cùng Vu Phi đến chỗ Trì Phỉ, ngược lại đứng ở dưới nhà của Trâu Thần thật lâu, đáng tiệc trong nhà sáng đèn nhưng lại không thấy bóng dáng của anh đâu......Khi đó cô hy vọng anh có thể ra ngoài tìm cô, dù là đứng ở bên cửa sổ nhìn ra cũng được, như vậy cô còn có dũng khí quay về, đáng tiếc, chẳng có gì cả......Có lẽ thật sự đã làm anh tổn thương?
“Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Một người lao vào công việc khiến đầu óc choáng váng, một người lại đẩy hết công việc đi?" Mấy tháng nay Trâu Thần cùng Tân Đồng rất ăn ý không nói với người khác về chuyện của hai người, khiến ai nhìn vào cũng không biết giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chị cứ nghĩ em bị động kinh là được rồi? Trước kia luôn kỵ cái này kỵ cái kia, nhưng kiêng kỵ nhiều như vậy có thể thay đổi được gì chứ? Số trời đã định không thể làm trái, từ chối lâu như vậy, không phải vẫn là hai bàn tay trắng sao?" Tâm Đồng nằm trên quây bar, nói những lời nói khó hiểu.
“Em thất nghiệp sao?" Rốt cuộc Lôi Lôi cũng nhìn thấy trọng điểm của vấn đề.
“No no no!" Cô đột nhiên cười giơ ngón trỏ lên lắc lắc “Là thất tình rồi thất nghiệp!" Rồi sau đó cười rực rỡ, nhưng nụ cười kia nhìn qua rất vô hồn.
“......" Mặc dù vẫn luôn muốn biết đáp án, nhưng ngược lại tâm tình Trương Lôi Lôi lại nặng hơn “Uống đi, chị uống cùng em!’
Nhưng Tân Đồng lại dừng ly rượu đang nâng lên “Một con quỷ say là đủ rồi, bác sĩ Lôi Lôi không thể không tuân theo kỷ luật được!"
Lôi Lôi quay đầu, không đành lòng nhìn dáng vẻ cô đơn của cô......
“Anh tới thật là vui!" Trương Lôi Lôi kinh ngạc nhìn người chưa tới hai phút đã chạy tới “Không phải anh vẫn luôn đứng ở cửa chứ?"
Người tới cũng không nói gì, cúi đầu sắc mặt khó coi nhìn Tân Đồng đã say nằm trên bàn, ánh mắt lại cực kỳ dịu dàng, bên trong ẩn chứa áy này cùng đau lòng, nhưng lại chan chứa tình yêu sâu sắc “Cảm ơn nhiều." Anh ngẩng đầu cảm ơn Trương Lôi Lôi, sau khi cô đồng ý thì ôm Tân Đồng đã say mềm, đỉnh đầu cọ xát vào gò má ửng đỏ của cô, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười......
Đầu thật là đau!
Tân Đồng tỉnh dậy liền cảm giác đầu đau như bị kim châm, chậm rãi mở hai mắt, lại bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến cho lần nữa nhắm lại, bất đắc dĩ đưa tay day day huyệt thái dương, cô không muốn có cảm giác này lần thứ hai trong đời! Đúng lúc này, một hơi thở ấm áp từ phía sau phà tới, một đôi tay ấm áp vươn tới, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của cô, sức lực vừa phải.
Hơi thở quen thuộc khiến cô yên tĩnh, nhắm hai mắt cảm nhận động tác trên hai tay anh, muốn cười nhưng lại rất muốn khóc, giống như một đứa bé bị bán rồi rất vất vả mới có thể tìm được đường về nhà, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, muốn tiếp cận nhưng lại không dám đối mặt “Thật sự không muốn để anh thấy em thất bại!" Cô ép buộc mình rời khỏi sự ấm áp kia, quay đầu chôn sâu xuống dưới gối, chỉ hy vọng anh chia sẻ niềm vui cùng mình, không muốn để anh nhìn thấy sự thất bại của mình, cơ thể nằm sấp hơi run rẩy, đó là do cô kiềm chế nức nở.
Trâu Thần đau lòng cúi đầu, từ từ kéo cô vào trong lòng mình, áp sát vào cái đầu nhỏ của cô nói từng chữ từng chữ “Anh muốn chia sẻ với em từ thất bại đến thành công, bất luận là bi thương hay vui sướng, anh đều muốn chia sẻ với em, bởi vì, đây mới thực sự là thành công thuộc về hai chúng ta!"
Trong chớp mắt, cô bị anh làm cho cảm động, dần ngừng nức nở, mặc kệ cho nước mắt không ngừng chảy xuống. Thấy rõ phản ứng của cô, anh rốt cuộc bật cười, từ từ ôm chặt cô vào lòng mình “Đồng Đồng, anh yêu em, không phải bởi vì thành công của em mà bởi vì thất bại của em, cho anh một cơ hội, để anh cùng em bước qua!"
Nước mắt đột nhiên ngừng lại, khi anh nói từng chữ “anh yêu em", hai mắt cô đầy nước mắt mông lung quay lại, từ đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô......Nháy mắt nhìn anh, mặc kệ hai mắt đầy nước mắt, chỉ muốn khắc sâu giờ phút này vào trong đầu, khắc sâu vào lòng.
Khóe miệng khẽ nhếch, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô “Thật xin lỗi, vẫn chưa nói cho em biết, anh yêu em, từ đầu đến giờ vẫn luôn như vậy! Cho nên, hãy cho anh cơ hội cầm tay em đến cuối đời."
Đôi mắt đẫm lệ trợn to, không thể tin được “Anh đang cầu hôn với em sao?!" Giọng nói cô run rẩy.
Buông hai tay ôm cô ra, anh ngồi dậy, lúng túng cọ xát mũi “Có lẽ nên làm đám cưới trước?" Len lén liếc cô một cái, nhìn cô vẫn còn đang sững sờ nhìn mình, khóe miệng anh càng cong lên “Cũng có lẽ chúng ta chỉ yêu chứ không kết hôn?"
Cắn chặt môi dưới, sự hưng phấn vừa rồi liền trở thành buồn bực, cái gì mà thương cảm cái gì mà hưng phấn, lúc ở cùng nhau căn bản là không có chuyện tốt! “Chủ tịch Mao đã từng nói, nếu như không lấy kết hôn làm mục đích thì chính là lưu manh!" Cô thật sự muốn trực tiếp bóp chết anh “Anh chính là một tên lưu manh!" Vô lực nằm xuống giường.
“Vẫn chưa chịu dậy?" Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, thở dài đầy tiếc hận “Vậy lần này Rám tới Trung Quốc, em không có cơ hội gặp rồi." Không đợi cô phản ứng lại, tự nhiên đứng dậy “Vậy em cứ ngủ đi, anh đi gặp người bạn này đây!" Nói xong thì cũng đã đi tới cửa, cầm áo khoác lông cừu màu đen ở bên cạnh lên chậm rãi mặc vào.
“Rams? Luigi Rams?" Cô từ trên giường bật dậy, lúc này mới phát hiện ra hôm nay anh cũng không mặc quân phục, mà mặc bộ đồ tây màu xám bạc, áo sơ mi đen, rất anh tuấn, đáng tiếc, hôm nay cô không có hứng thú với bộ dáng anh lúc này, hưng phấn hai tay theo bản năng nắm thành quyền đặt ở trước miệng, đôi mắt sáng “Anh quen với Luigi Rams nhà thiết kế hàng đầu của Đức sao? Em cũng muốn đi!"
Bất mãn liếc xéo cô, không muốn nhìn thấy cô ở trước mặt mình hưng phấn vì người đàn ông khác, mặc dù người này là do anh cố ý nhắc tới “Không tin thì thôi, ba giờ chiều này cậu ta bay về Đức, bây giờ là tám giờ sáng, nếu như em có thể sửa soạn xong trong vòng nửa tiếng, anh có thể không lo lắng." Lúc này anh không còn bộ dáng thâm tình nữa, mà là bộ dáng ghen tuông......
“Chờ em một chút!" Cô vội vàng hấp tấp từ trên giường nhào xuống, căn bản không có thời gian trông nom anh, trái lật một cái, phải lật một cái, muốn trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị xong.
“Không cho phép mặc vấy! Hôm nay là ngày gì!" Nhìn cô lật tung căn phòng, anh hận không thể thu hồi mấy câu nói lúc nãy mình vừa mới nói ra, người phụ nữ của anh không mặc vì anh, điều này làm cho anh rất tức giận!
“Vậy cái này!" Cô sung sướng đồng ý, cười híp mắt, không còn bộ dáng rơi nước mắt như lúc nãy “Mặc cái này đi, rất nghiêm túc cũng rất kín!" Cô lấy ra một bộ đồ tây màu đen quơ quơ trước mặt anh, anh nghĩ thế nào cô còn không biết sao?
“Khụ" Anh có chút lúng túng, theo bản năng dùng ho khan để che giấu “Lúc nhìn thấy cậu ta phải khiêm tốn một chút, nghiêm túc một chút."
Cô gật đầu đồng ý, cái này có thể thấy ở phong cách của Luigi Rams, được rồi, lần này bỏ qua cho anh, cười híp mắt đi vào phòng tắm thay đồ.
Mà anh đứng ở cửa lại tức giận, anh đã sớm nhìn thấy, còn tránh cái gì! Trên người cô có cái bớt hay không anh đều rất rõ ràng, còn cùng anh giả bộ! Nghĩ tới liền muốn đi tới đạp tung cửa nhà tắm.
“Làm gì vậy?" Cô kịp thời đi ra “Đẹp không?" Ở trước mặt anh xoay một vòng.
Hai mắt anh như bóng đèn “Thích hợp!" Không vui nhăn mũi “Đừng quên trang điểm! Em để mặt mộc như vậy làm sao gặp người khác!" Bộ dáng thanh thuần của cô chỉ có thể để cho anh nhìn.
Hôm nay cô cũng hết sức phối hợp, anh nói cái gì thì cô làm cái đó, ngồi trước gương nghiêm túc hóa trang, nhưng mà cái này đúng là một kỹ thuật, miễn cưỡng thoa thoa một chút liền quay đàu đi “Có dọa người khác sợ không?"
“......Lau đi!" Anh ôm trán, món đồ trang sức nhỏ cũng quá làm cô rực rỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cứ hành hạ như vậy đừng nói là nửa tiếng, một ngày cũng không xong được! Thôi, không chấp với anh, lưu loát đưa tay vén mái tóc lên ngang đầu, sau đó từ trong ngăn kéo móc ra mắt kính đen đeo lên “Được chưa?"
Hé miệng lén vui vẻ “Khụ!" Nghiêm trang nói “Có thể miễn cưỡng! Đi thôi."
“Đêm" là quán bar nổi tiếng nhất thành phố A, ngoại trừ nhân viên phụ vụ đều là trai xinh gái đẹp, hoàn cảnh tinh khiết của nơi này cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn mọi người tới đây. Lúc này Tân Đồng đang ngồi bên cạnh quầy bar uống rượu.
“Đừng uống nữa, chẳng lẽ em không biết em không thể uống nhiều sao?" Lôi Lôi khẩn trương giật ly rượu trong tay cô.
Ly rượu bị cướp mất, Tân Đồng cũng không gấp, ngược lại mở chai rượu tiếp tục uống.
“Em mà uống nữa chị sẽ gọi Trâu Thần tới!" Giữ chai rượu trong tay cô, lại không thể chấp với cô, Lôi Lôi chỉ có thể đưa ra người cứu viện.
“Bây giờ em có uống đến chết, anh ấy cũng sẽ không quan tâm tới em!" Khóe mắt cô bất giác chảy nước mắt, đêm hôm đó cô không cùng Vu Phi đến chỗ Trì Phỉ, ngược lại đứng ở dưới nhà của Trâu Thần thật lâu, đáng tiệc trong nhà sáng đèn nhưng lại không thấy bóng dáng của anh đâu......Khi đó cô hy vọng anh có thể ra ngoài tìm cô, dù là đứng ở bên cửa sổ nhìn ra cũng được, như vậy cô còn có dũng khí quay về, đáng tiếc, chẳng có gì cả......Có lẽ thật sự đã làm anh tổn thương?
“Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Một người lao vào công việc khiến đầu óc choáng váng, một người lại đẩy hết công việc đi?" Mấy tháng nay Trâu Thần cùng Tân Đồng rất ăn ý không nói với người khác về chuyện của hai người, khiến ai nhìn vào cũng không biết giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chị cứ nghĩ em bị động kinh là được rồi? Trước kia luôn kỵ cái này kỵ cái kia, nhưng kiêng kỵ nhiều như vậy có thể thay đổi được gì chứ? Số trời đã định không thể làm trái, từ chối lâu như vậy, không phải vẫn là hai bàn tay trắng sao?" Tâm Đồng nằm trên quây bar, nói những lời nói khó hiểu.
“Em thất nghiệp sao?" Rốt cuộc Lôi Lôi cũng nhìn thấy trọng điểm của vấn đề.
“No no no!" Cô đột nhiên cười giơ ngón trỏ lên lắc lắc “Là thất tình rồi thất nghiệp!" Rồi sau đó cười rực rỡ, nhưng nụ cười kia nhìn qua rất vô hồn.
“......" Mặc dù vẫn luôn muốn biết đáp án, nhưng ngược lại tâm tình Trương Lôi Lôi lại nặng hơn “Uống đi, chị uống cùng em!’
Nhưng Tân Đồng lại dừng ly rượu đang nâng lên “Một con quỷ say là đủ rồi, bác sĩ Lôi Lôi không thể không tuân theo kỷ luật được!"
Lôi Lôi quay đầu, không đành lòng nhìn dáng vẻ cô đơn của cô......
“Anh tới thật là vui!" Trương Lôi Lôi kinh ngạc nhìn người chưa tới hai phút đã chạy tới “Không phải anh vẫn luôn đứng ở cửa chứ?"
Người tới cũng không nói gì, cúi đầu sắc mặt khó coi nhìn Tân Đồng đã say nằm trên bàn, ánh mắt lại cực kỳ dịu dàng, bên trong ẩn chứa áy này cùng đau lòng, nhưng lại chan chứa tình yêu sâu sắc “Cảm ơn nhiều." Anh ngẩng đầu cảm ơn Trương Lôi Lôi, sau khi cô đồng ý thì ôm Tân Đồng đã say mềm, đỉnh đầu cọ xát vào gò má ửng đỏ của cô, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười......
Đầu thật là đau!
Tân Đồng tỉnh dậy liền cảm giác đầu đau như bị kim châm, chậm rãi mở hai mắt, lại bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến cho lần nữa nhắm lại, bất đắc dĩ đưa tay day day huyệt thái dương, cô không muốn có cảm giác này lần thứ hai trong đời! Đúng lúc này, một hơi thở ấm áp từ phía sau phà tới, một đôi tay ấm áp vươn tới, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của cô, sức lực vừa phải.
Hơi thở quen thuộc khiến cô yên tĩnh, nhắm hai mắt cảm nhận động tác trên hai tay anh, muốn cười nhưng lại rất muốn khóc, giống như một đứa bé bị bán rồi rất vất vả mới có thể tìm được đường về nhà, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, muốn tiếp cận nhưng lại không dám đối mặt “Thật sự không muốn để anh thấy em thất bại!" Cô ép buộc mình rời khỏi sự ấm áp kia, quay đầu chôn sâu xuống dưới gối, chỉ hy vọng anh chia sẻ niềm vui cùng mình, không muốn để anh nhìn thấy sự thất bại của mình, cơ thể nằm sấp hơi run rẩy, đó là do cô kiềm chế nức nở.
Trâu Thần đau lòng cúi đầu, từ từ kéo cô vào trong lòng mình, áp sát vào cái đầu nhỏ của cô nói từng chữ từng chữ “Anh muốn chia sẻ với em từ thất bại đến thành công, bất luận là bi thương hay vui sướng, anh đều muốn chia sẻ với em, bởi vì, đây mới thực sự là thành công thuộc về hai chúng ta!"
Trong chớp mắt, cô bị anh làm cho cảm động, dần ngừng nức nở, mặc kệ cho nước mắt không ngừng chảy xuống. Thấy rõ phản ứng của cô, anh rốt cuộc bật cười, từ từ ôm chặt cô vào lòng mình “Đồng Đồng, anh yêu em, không phải bởi vì thành công của em mà bởi vì thất bại của em, cho anh một cơ hội, để anh cùng em bước qua!"
Nước mắt đột nhiên ngừng lại, khi anh nói từng chữ “anh yêu em", hai mắt cô đầy nước mắt mông lung quay lại, từ đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô......Nháy mắt nhìn anh, mặc kệ hai mắt đầy nước mắt, chỉ muốn khắc sâu giờ phút này vào trong đầu, khắc sâu vào lòng.
Khóe miệng khẽ nhếch, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô “Thật xin lỗi, vẫn chưa nói cho em biết, anh yêu em, từ đầu đến giờ vẫn luôn như vậy! Cho nên, hãy cho anh cơ hội cầm tay em đến cuối đời."
Đôi mắt đẫm lệ trợn to, không thể tin được “Anh đang cầu hôn với em sao?!" Giọng nói cô run rẩy.
Buông hai tay ôm cô ra, anh ngồi dậy, lúng túng cọ xát mũi “Có lẽ nên làm đám cưới trước?" Len lén liếc cô một cái, nhìn cô vẫn còn đang sững sờ nhìn mình, khóe miệng anh càng cong lên “Cũng có lẽ chúng ta chỉ yêu chứ không kết hôn?"
Cắn chặt môi dưới, sự hưng phấn vừa rồi liền trở thành buồn bực, cái gì mà thương cảm cái gì mà hưng phấn, lúc ở cùng nhau căn bản là không có chuyện tốt! “Chủ tịch Mao đã từng nói, nếu như không lấy kết hôn làm mục đích thì chính là lưu manh!" Cô thật sự muốn trực tiếp bóp chết anh “Anh chính là một tên lưu manh!" Vô lực nằm xuống giường.
“Vẫn chưa chịu dậy?" Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, thở dài đầy tiếc hận “Vậy lần này Rám tới Trung Quốc, em không có cơ hội gặp rồi." Không đợi cô phản ứng lại, tự nhiên đứng dậy “Vậy em cứ ngủ đi, anh đi gặp người bạn này đây!" Nói xong thì cũng đã đi tới cửa, cầm áo khoác lông cừu màu đen ở bên cạnh lên chậm rãi mặc vào.
“Rams? Luigi Rams?" Cô từ trên giường bật dậy, lúc này mới phát hiện ra hôm nay anh cũng không mặc quân phục, mà mặc bộ đồ tây màu xám bạc, áo sơ mi đen, rất anh tuấn, đáng tiếc, hôm nay cô không có hứng thú với bộ dáng anh lúc này, hưng phấn hai tay theo bản năng nắm thành quyền đặt ở trước miệng, đôi mắt sáng “Anh quen với Luigi Rams nhà thiết kế hàng đầu của Đức sao? Em cũng muốn đi!"
Bất mãn liếc xéo cô, không muốn nhìn thấy cô ở trước mặt mình hưng phấn vì người đàn ông khác, mặc dù người này là do anh cố ý nhắc tới “Không tin thì thôi, ba giờ chiều này cậu ta bay về Đức, bây giờ là tám giờ sáng, nếu như em có thể sửa soạn xong trong vòng nửa tiếng, anh có thể không lo lắng." Lúc này anh không còn bộ dáng thâm tình nữa, mà là bộ dáng ghen tuông......
“Chờ em một chút!" Cô vội vàng hấp tấp từ trên giường nhào xuống, căn bản không có thời gian trông nom anh, trái lật một cái, phải lật một cái, muốn trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị xong.
“Không cho phép mặc vấy! Hôm nay là ngày gì!" Nhìn cô lật tung căn phòng, anh hận không thể thu hồi mấy câu nói lúc nãy mình vừa mới nói ra, người phụ nữ của anh không mặc vì anh, điều này làm cho anh rất tức giận!
“Vậy cái này!" Cô sung sướng đồng ý, cười híp mắt, không còn bộ dáng rơi nước mắt như lúc nãy “Mặc cái này đi, rất nghiêm túc cũng rất kín!" Cô lấy ra một bộ đồ tây màu đen quơ quơ trước mặt anh, anh nghĩ thế nào cô còn không biết sao?
“Khụ" Anh có chút lúng túng, theo bản năng dùng ho khan để che giấu “Lúc nhìn thấy cậu ta phải khiêm tốn một chút, nghiêm túc một chút."
Cô gật đầu đồng ý, cái này có thể thấy ở phong cách của Luigi Rams, được rồi, lần này bỏ qua cho anh, cười híp mắt đi vào phòng tắm thay đồ.
Mà anh đứng ở cửa lại tức giận, anh đã sớm nhìn thấy, còn tránh cái gì! Trên người cô có cái bớt hay không anh đều rất rõ ràng, còn cùng anh giả bộ! Nghĩ tới liền muốn đi tới đạp tung cửa nhà tắm.
“Làm gì vậy?" Cô kịp thời đi ra “Đẹp không?" Ở trước mặt anh xoay một vòng.
Hai mắt anh như bóng đèn “Thích hợp!" Không vui nhăn mũi “Đừng quên trang điểm! Em để mặt mộc như vậy làm sao gặp người khác!" Bộ dáng thanh thuần của cô chỉ có thể để cho anh nhìn.
Hôm nay cô cũng hết sức phối hợp, anh nói cái gì thì cô làm cái đó, ngồi trước gương nghiêm túc hóa trang, nhưng mà cái này đúng là một kỹ thuật, miễn cưỡng thoa thoa một chút liền quay đàu đi “Có dọa người khác sợ không?"
“......Lau đi!" Anh ôm trán, món đồ trang sức nhỏ cũng quá làm cô rực rỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cứ hành hạ như vậy đừng nói là nửa tiếng, một ngày cũng không xong được! Thôi, không chấp với anh, lưu loát đưa tay vén mái tóc lên ngang đầu, sau đó từ trong ngăn kéo móc ra mắt kính đen đeo lên “Được chưa?"
Hé miệng lén vui vẻ “Khụ!" Nghiêm trang nói “Có thể miễn cưỡng! Đi thôi."
Tác giả :
Đô Đô Lang