Bà Xã Đừng Chạy
Chương 70
Ánh nắng ban trưa hết sức rực rỡ, thậm chí còn hơi gắt, nhưng lại không làm ảnh hưởng tới sức sống của tuổi trẻ trong sân trường, trận thi đấu bóng rỗ diễn ra ở khu phía bắc, âm thanh cỗ vũ không ngừng vang lên bên tai.
Một đám cảm xúc dâng trào, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, chỉ có hai người đứng dưới bóng cây là không hợp với không khí chung quanh.
Kể từ khi biết Trâu Thần rời đi liền trở nên im lặng, quần jean áo thun tùy ý mặc ở trên người nhưng mà lại không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, ngược lại càng làm nổi bật sự tươi mát trong ngày hè, làm cho người ta cảm động. Đứng cùng một người suốt ngày lải nhải lại làm cho người ta cảm thấy không có thiện cảm.
“Trợn tròn mắt gì chứ? Anh Thần vừa đi, tôi xem ai có thể giúp cô!" Mạnh Phỉ cao ngạo nhìn Tân Đồng.
Tân Đồng cầm thư mời không nói một lời, cô cùng Trâu Thần có cùng quan điểm, đó chính là cách thức đối phó với Ngô Nhạc cùng Mạnh Phỉ là chỉ cần im lặng là hữu hiệu nhất. Nhưng mà, mẹ kiếp, hôm nay cô không đeo giày cao gót!
“Sợ sao? Không dám nói nữa sao?" Thấy Tân Đồng im lặng, Mạnh Phỉ cảm thấy không vui, càng thêm tức giận “Lúc trước không phải cái miệng nhỏ nhắn kia nói bye bye rất dễ sao? Nói đi chứ!"
Tân Đồng giương mắt, nhìn Mạnh Phỉ giống như nhìn quái vật “Giữa trưa gọi tôi ra chỉ vì muốn nói chuyện này sao?"
“Hả?" Mạnh Phỉ sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp “Đừng giả bộ thanh cao trước mặt tôi!"
“Từ trước tới bây giờ tôi chưa bao giờ giả bộ!" Trả lời như đinh đóng sắt, Tân Đồng vòng qua người Mạnh Phỉ đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Còn nữa, Trâu Thần đi rồi cô cho rằng tôi không có chỗ nương tựa sao? Cô cũng đừng quá coi thường người khác, nói thế nào tôi cũng lớn lên trong doanh trại, hơn nữa nơi này cũng không phải thuộc về tôi và cô, cô vui mừng cái gì? Lại nói, Trâu Thần đi rồi, không ai giúp tôi, chẳng phải cô cũng mất đi một cái ô dù che đỡ? Tỉnh ngủ tới tìm tôi tán gẫu! Bản thân cũng không biết rõ trọng điểm, thật lãng phí thời gian!"
Mạnh Phỉ tức giận muốn ngăn Tân Đồng, nhưng không nghĩ tới bị cô nắm tay lại “Vừa rồi tôi đã nói rồi tôi xuất thân từ doanh trại, bớt phô trương tính đàn bà chanh chua đối phó với tôi đi!" Hung hăng đẩy Mạnh Phỉ ngã trên mặt đất, nhàm chán vỗ vỗ tay đi về phía trước.
“Tân Đồng, cô đừng có đắc chí! Tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần sự nhục nhã mà hôm nay tôi đã chịu! Không phải Trâu Thần ghét bỏ chức danh hoa khôi trong trường của tôi sao? Ngược lại tôi muốn biết cảm giác của anh ấy thế nào khi người mà ấy thích bị một đám nam sinh vây quanh!" Giọng của cô ta rất lớn, lớn đến nỗi lá cây cũng bị chấn động rơi xuống, đáng tiếc, thao trường đang bị không khí cổ vũ bóng rổ bao quanh, ai có thể nghe thấy điều này chứ?
Có lẽ chỉ có Tân Đồng có thể nghe được, nhưng mà, cô không quan tâm, lúc bị phản bội khi còn học cấp ba đã cho cô biết, thật thật giả giả thế nào, thị phi ra sao, cô không quản được người khác, người khác cũng không cần biết đến cô! Đường mình mình đi, để người khác làm ảnh hưởng; đi con đường của người khác, khiến người khác không có đường để đi! Khẽ nở nụ cười đi về phía ánh nắng mặt trời!
“Tiểu Đồng tiểu Đồng, cậu mau đến đây xem!" Trần Duệ vội vàng kêu Tân Đồng nhìn trang web trên màn hình máy tính “Sao hình của cậu lại xuất hiện trên diễn đàn của trường vậy?"
Sau khi Trâu Thần rời đi, Tân Đồng cảm giác mình ở một mình không có ý nghĩa liền dọn về ký túc xá, bận bịu tìm tài liệu chuẩn bị cho luận văn, lúc này cô không nhìn màn hình máy tính của mình, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía máy tính của Trần Duệ, chỉ liếc mắt một cái, lập tức tỉnh táo, sao lại như vậy?
Bức hình trên diễn đàn vô cùng rõ ràng, không giống như là chụp lén, mà cô không có chút ấn tượng nào, mặc chiếc đầm màu hồng nhạt, đi giày cao gót, khuôn mặt cười hạnh phúc, có thể thấy khuôn mặt ôn hòa, nhưng mà cách mặc đồ này cô chỉ mặc duy nhất một lần vào đại học năm nhất, hơn nữa chiếc váy này là do Trâu Thần đưa cho cô, chẳng lẽ khi đó cô đã......Đây không phải là trọng điểm! Tân Đồng lắc đầu, lần này Trâu Thần rời đi dường như có ảnh hưởng với cô rất lớn, cô chưa từng nhớ nhung một người nhiều như vậy. Ép buộc mình tập trung ý chý, cô nhìn tấm hình kia rồi im lặng, lúc ấy bọn họ cùng đến nhà họ Trâu gặp mẹ Trâu, xung quanh hẳn không có người quen, hơn nữa con đường kia đều là nhà giàu, làm sao sẽ có người rảnh rỗi đi ra chụp hình chứ? “Không phải là ghép sao?" Cô không cẩn thận nói điều mình suy nghĩ trong lòng ra.
Trẩn Duệ ngẩn người “Có phải cậu nhìn thấy tình báo chiến tranh nhiều quá rồi không, ghép hình! Muốn ghép hình thì cũng làm hình ghép cảnh không mặc đồ....." Cô che miệng mình, cái miệng này càng ngày càng không biết chú ý rồi......
Tân Đồng lườm cô một cái “Gửi địa chỉ trang web cho mình."
Cùng lúc đó Tống Viện Viện cùng Trương Lệ Na cũng bị thu hút, trong nháy mắt vây quanh máy tính của Trần Duệ.
“A?" Trương Lệ Na đột nhiên đặt câu hỏi “Sao bài về Mạnh Phỉ khoa thương mại quốc tế lại bị rớt xuống dưới? Kéo lên trên kéo lên trên, cho mình xem người đầu trang là ai." Nói xong cầm con chuột của Trần Duệ.
“Đừng động!" Trần Duệ nóng nảy, vừa thấy hai người vây tới cô liền kéo chuột xuống dưới, đẩy tấm hình của Tân Đồng lên trên, sống cùng nhau hơn ba năm, ai cũng có thể thấy rõ ngoài mặt Trương Lệ Na đối với ai cũng tốt, nhưng lại đối với Tân Đồng có hơi kỳ cục, khiến cho người ta không thoải mái, nói thế nào nhỉ, cảm thấy có chút giả dối, cô thật sự không muốn thấy Trương Lệ Na nói những lời không hay trước mặt Tân Đồng.
“Cậu che cái gì, không phải vừa mới nói có hình của tiểu Đồng sao? Ở đâu?"
“Được rồi, đừng kiếm nữa" Tân Đồng có chút nhức đầu, có phải do sắp tốt nghiệp hay không, muốn phá đi sự yên tĩnh ngày thường “Tấm hình kia đây." Cô thoải mái đưa tấm hình của mình mở ra trước màn hình máy tính, còn tưởng rằng Mạnh Phỉ chỉ hù dọa mà thôi, ai nghĩ tới thật sự đưa cô xếp thứ hai trên diễn đàn, có thể thấy Mạnh Phỉ nói được là sẽ làm, chỉ là, thuận theo tự nhiên đi, chỉ là không nghĩ tới tính tình Mạnh Phỉ lại ngang bướng như vậy.
“Phòng chúng ta lại có người là hoa khôi của trường? Thật khó lường, sáng mai ra ngoài phải chú ý rồi." Trương Lệ Na nhìn qua giống như vui mừng, nhưng giọng điệu khi nói chuyện lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Cũng không có gì, vốn dĩ tiểu Đồng phải là hoa khôi của trường." Tống Viện Viện nói “Nhìn bảng xếp hạng hoa khôi của trường cũng không có ý nghĩa, nhưng tiểu Đồng" Cô trịnh trọng nhìn về phía Tân Đồng “Tấm hình của cậu mình cảm thấy bị người ta đưa lên, mình nhìn không có gì, nhưng chỉ sợ bị người ta gọi điện thoại làm phiền."
Tân Đồng im lặng, vừa rồi Trần Duệ không để cho Trương Lệ Na nhìn đoán chừng là cố kỵ điểm này, đôi mắt cô trong hình giống như đang muốn quyến rũ người khác, Mạnh Phỉ chọn tấm hình này chỉ sợ có mục đích khác, nhưng rốt cuộc là tấm hình này do ai chụp? Cô xoay người cầm điện thoại trong phòng muốn gọi quản lý diễn đàn, lại không ngờ bị một cuộc điện thoại gọi tới khiến cho giật mình.
Nhìn chằm chằm điện thoại mấy giây, cô mới phản ứng đi bắt máy.
“Alo, xin chào, xin......"
“Là phòng của Tân Đồng sao? Xin chào, có chút kích động" thật sự là kích động, Tân Đồng nghe thấy cũng run lên “Mình thích cậu đã laua, không biết......"
Bụp, Tân Đồng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó vui vẻ nói “Điện thoại trong phòng mình hư, tạm thời không thể dùng, sau này chúng ta dùng điện thoại di động của mình là được!" Nói xong liền rút dây điện thoại ra, tránh để ba người kia bị quấy rối, không bằng tốn chút tiền điện thoại của mình.
“Tiếp tục gọi, tôi không tin không có ai nghe!" Mạnh Phỉ nghe mấy người xung quanh báo kết quả, hận đến cắn răng nghiến lợi, cô ta không tin không thể gọi điện thoại tới phòng Tân Đồng được. Cô ta muốn gọi hư điện thoại của Tân Đồng, ai biết con nhóc kia lại đổi số? Thật là không thuận lợi.
Mạnh Phỉ cắn môi, lại dám rút dây điện thoại? Tân Đồng thông minh vậy sao, không thể nào, nhất định là ai đó chân tay vụng về không cẩn thận rút ra! Cô ta đang tức giận liền nhận được một cú điện thoại.
“Alo!" Mạnh Phỉ tức giận nghe máy.
“Đừng gọi nữa." Trong điện thoại truyền tới giọng nói lười biếng của Tân Đồng.
“Cô!" Mạnh Phỉ tức giận “Cô nói gì vậy, tôi nghe không hiểu." Cô ta nhịn cơn tức trong lòng.
“Tốt nhất là nghe không hiểu, đừng uổng công tôi chạy ra khỏi trường gọi điện thoại cho cô." Nói xong liền cúp máy, đồng thời, Tân Đồng nở một nụ cười mờ ám, cô chỉ muốn xem Mạnh Phỉ có đổi số điện thoại hay không mà thôi, đã sớm nói Tống Viện Viện đổi hình của cô trên diễn đàn, đột nhiên xóa đi chỉ khiến người ta bàn tán ngày càng nhiều hơn, không bằng đổi một cái khác, đồng thời cũng đổi số điện thoại phòng cô thành số điện thoại phòng Mạnh Phỉ, hơn nữa còn thuận tiện đưa số di động lên, lúc này Tân Đồng cười giống như con mèo mới ăn vụng xong, hì hì, thật đáng yêu.
“Cười cái gì vậy?" Lý Trung Khải đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Tân Đồng, khuôn mặt anh ta áy náy rồi lại không nhịn được lén nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tân Đồng.
“Không có." Tân Đồng ngừng cười “Không có gì, đàn anh thật là trùng hợp!" Thật là trùng hợp, giống như chỉ cần mình xuất hiện thì Lý Trung Khải cũng sẽ xuất hiện.
“Thật xin lỗi!" Anh ta đột nhiên vuốt cằm xin lỗi.
Tân Đồng bị dọa sợ nhảy dựng lên “Đàn anh, anh làm gì thế?"
“Mấy lần gặp em không phải là trùng hợp, đều là em gái anh nói cho anh biết, nhưng mà anh thật sự không có ác ý." Anh ta ngẩng đầu vô cùng thành khẩn nhìn cô “Lúc anh thích em, bên cạnh em đã có Trâu Thần, nhưng anh cảm thấy hai người chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội, anh sẽ cố ý để em chú ý tới anh, nhưng em chỉ xem anh như là đàn anh, anh không cam lòng, rõ ràng lúc vừa tới trường em đã gặp anh, chúng ta có duyên như vậy, tại sao anh vẫn không thể đi vào lòng em?"
“Đợi một lát!" Cô giơ tay lên cắt ngang, Lý Trung Khải tỏ tình không khiến cô bất ngờ, mấy năm nay, có một số việc không nói không đại biểu là không biết, không phải chưa từng tỏ tình như vậy, chỉ là không kỹ như thế này, nhưng mà “Em gái anh gọi điện thoại cho anh?"
“Đúng" Anh mở to hai mắt, có chút trốn tránh, nếu như không cắt ngang, có lẽ lúc cảm xúc của anh ta kích động anh có thể sẽ hét lên, nhưng lúc này đối mặt với sự chất vấn của cô, anh ta lại không mở miệng được “Thật xin lỗi, là anh cầu xin con bé, tất cả là lỗi của anh, không liên quan đến con bé."
“Ai? Viện Viện?" Cô theo dõi anh ta, không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt, Trần Duệ là nội gián của Trâu Thần, cô đã sớm biết, hai người bọn họ chưa bao giờ có ý định lừa gạt cô, ngược lại lại có rất nhiều lần trùng hợp, khiến cô không thể không hoài nghi đường dây tin tức của Lý Trung Khải, loại bỏ Trương Lệ Na đầu tiên, cô ấy có địch ý với cô, có ý với Lý Trung Khải, tiếp theo là loại bỏ Trần Duệ vì cô ấy sùng bái Trâu Thần một cách mù quáng, vậy chỉ còn lại Tống Viện Viện.
“Đúng, bọn anh là anh em cùng cha khác mẹ." Anh ta không thể không thừa nhận tính thông minh của cô, như vậy cũng tốt tạo cơ hội cho anh nói ra “Anh bị mẹ đưa vào nhà họ Tống, mặc dù ăn, mặc, đi, ở, không thiếu thứ gì, nhưng ba mẹ vẫn không thích anh, cũng đúng, dù sao anh cũng không phải con cháu nhà họ Tống, bọn họ làm gì cũng loại bỏ anh ra ngoài, khi còn bé không hiểu, ngây ngốc cảm thấy hạnh phúc, nhưng càng lớn càng rõ ràng rằng bản thân mình hèn mọn, chỉ có Viện Viện quan tâm anh, chỉ cần anh có thể tươi cười như lúc nhỏ, việc gì con bé cũng nguyện ý giúp anh. Lần đó khi con bé thấy anh gặp em thì không còn lạnh lùng, hơn nữa còn chủ động cầu xin con bé giúp đỡ một tay, con bé mới đồng ý, cho nên, xin em đừng trách con bé." Lúc này anh ta chỉ lo lắng em gái sẽ bị dính líu.
Cô im lặng, đối mặt với hai anh em này, cô làm sao có thể tức giận, hơn nữa, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa có làm chuyện gì khiến mình bị tổn thương, hơn nữa mấy năm nay đều nhờ anh ta giúp đỡ, cô mới có thể được giáo sư nhắc tới “Được rồi, chuyện này nói ra là được rồi, cũng may anh không phải một tên biến thái." Cô nói đùa.
Một đám cảm xúc dâng trào, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, chỉ có hai người đứng dưới bóng cây là không hợp với không khí chung quanh.
Kể từ khi biết Trâu Thần rời đi liền trở nên im lặng, quần jean áo thun tùy ý mặc ở trên người nhưng mà lại không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, ngược lại càng làm nổi bật sự tươi mát trong ngày hè, làm cho người ta cảm động. Đứng cùng một người suốt ngày lải nhải lại làm cho người ta cảm thấy không có thiện cảm.
“Trợn tròn mắt gì chứ? Anh Thần vừa đi, tôi xem ai có thể giúp cô!" Mạnh Phỉ cao ngạo nhìn Tân Đồng.
Tân Đồng cầm thư mời không nói một lời, cô cùng Trâu Thần có cùng quan điểm, đó chính là cách thức đối phó với Ngô Nhạc cùng Mạnh Phỉ là chỉ cần im lặng là hữu hiệu nhất. Nhưng mà, mẹ kiếp, hôm nay cô không đeo giày cao gót!
“Sợ sao? Không dám nói nữa sao?" Thấy Tân Đồng im lặng, Mạnh Phỉ cảm thấy không vui, càng thêm tức giận “Lúc trước không phải cái miệng nhỏ nhắn kia nói bye bye rất dễ sao? Nói đi chứ!"
Tân Đồng giương mắt, nhìn Mạnh Phỉ giống như nhìn quái vật “Giữa trưa gọi tôi ra chỉ vì muốn nói chuyện này sao?"
“Hả?" Mạnh Phỉ sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp “Đừng giả bộ thanh cao trước mặt tôi!"
“Từ trước tới bây giờ tôi chưa bao giờ giả bộ!" Trả lời như đinh đóng sắt, Tân Đồng vòng qua người Mạnh Phỉ đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Còn nữa, Trâu Thần đi rồi cô cho rằng tôi không có chỗ nương tựa sao? Cô cũng đừng quá coi thường người khác, nói thế nào tôi cũng lớn lên trong doanh trại, hơn nữa nơi này cũng không phải thuộc về tôi và cô, cô vui mừng cái gì? Lại nói, Trâu Thần đi rồi, không ai giúp tôi, chẳng phải cô cũng mất đi một cái ô dù che đỡ? Tỉnh ngủ tới tìm tôi tán gẫu! Bản thân cũng không biết rõ trọng điểm, thật lãng phí thời gian!"
Mạnh Phỉ tức giận muốn ngăn Tân Đồng, nhưng không nghĩ tới bị cô nắm tay lại “Vừa rồi tôi đã nói rồi tôi xuất thân từ doanh trại, bớt phô trương tính đàn bà chanh chua đối phó với tôi đi!" Hung hăng đẩy Mạnh Phỉ ngã trên mặt đất, nhàm chán vỗ vỗ tay đi về phía trước.
“Tân Đồng, cô đừng có đắc chí! Tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần sự nhục nhã mà hôm nay tôi đã chịu! Không phải Trâu Thần ghét bỏ chức danh hoa khôi trong trường của tôi sao? Ngược lại tôi muốn biết cảm giác của anh ấy thế nào khi người mà ấy thích bị một đám nam sinh vây quanh!" Giọng của cô ta rất lớn, lớn đến nỗi lá cây cũng bị chấn động rơi xuống, đáng tiếc, thao trường đang bị không khí cổ vũ bóng rổ bao quanh, ai có thể nghe thấy điều này chứ?
Có lẽ chỉ có Tân Đồng có thể nghe được, nhưng mà, cô không quan tâm, lúc bị phản bội khi còn học cấp ba đã cho cô biết, thật thật giả giả thế nào, thị phi ra sao, cô không quản được người khác, người khác cũng không cần biết đến cô! Đường mình mình đi, để người khác làm ảnh hưởng; đi con đường của người khác, khiến người khác không có đường để đi! Khẽ nở nụ cười đi về phía ánh nắng mặt trời!
“Tiểu Đồng tiểu Đồng, cậu mau đến đây xem!" Trần Duệ vội vàng kêu Tân Đồng nhìn trang web trên màn hình máy tính “Sao hình của cậu lại xuất hiện trên diễn đàn của trường vậy?"
Sau khi Trâu Thần rời đi, Tân Đồng cảm giác mình ở một mình không có ý nghĩa liền dọn về ký túc xá, bận bịu tìm tài liệu chuẩn bị cho luận văn, lúc này cô không nhìn màn hình máy tính của mình, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía máy tính của Trần Duệ, chỉ liếc mắt một cái, lập tức tỉnh táo, sao lại như vậy?
Bức hình trên diễn đàn vô cùng rõ ràng, không giống như là chụp lén, mà cô không có chút ấn tượng nào, mặc chiếc đầm màu hồng nhạt, đi giày cao gót, khuôn mặt cười hạnh phúc, có thể thấy khuôn mặt ôn hòa, nhưng mà cách mặc đồ này cô chỉ mặc duy nhất một lần vào đại học năm nhất, hơn nữa chiếc váy này là do Trâu Thần đưa cho cô, chẳng lẽ khi đó cô đã......Đây không phải là trọng điểm! Tân Đồng lắc đầu, lần này Trâu Thần rời đi dường như có ảnh hưởng với cô rất lớn, cô chưa từng nhớ nhung một người nhiều như vậy. Ép buộc mình tập trung ý chý, cô nhìn tấm hình kia rồi im lặng, lúc ấy bọn họ cùng đến nhà họ Trâu gặp mẹ Trâu, xung quanh hẳn không có người quen, hơn nữa con đường kia đều là nhà giàu, làm sao sẽ có người rảnh rỗi đi ra chụp hình chứ? “Không phải là ghép sao?" Cô không cẩn thận nói điều mình suy nghĩ trong lòng ra.
Trẩn Duệ ngẩn người “Có phải cậu nhìn thấy tình báo chiến tranh nhiều quá rồi không, ghép hình! Muốn ghép hình thì cũng làm hình ghép cảnh không mặc đồ....." Cô che miệng mình, cái miệng này càng ngày càng không biết chú ý rồi......
Tân Đồng lườm cô một cái “Gửi địa chỉ trang web cho mình."
Cùng lúc đó Tống Viện Viện cùng Trương Lệ Na cũng bị thu hút, trong nháy mắt vây quanh máy tính của Trần Duệ.
“A?" Trương Lệ Na đột nhiên đặt câu hỏi “Sao bài về Mạnh Phỉ khoa thương mại quốc tế lại bị rớt xuống dưới? Kéo lên trên kéo lên trên, cho mình xem người đầu trang là ai." Nói xong cầm con chuột của Trần Duệ.
“Đừng động!" Trần Duệ nóng nảy, vừa thấy hai người vây tới cô liền kéo chuột xuống dưới, đẩy tấm hình của Tân Đồng lên trên, sống cùng nhau hơn ba năm, ai cũng có thể thấy rõ ngoài mặt Trương Lệ Na đối với ai cũng tốt, nhưng lại đối với Tân Đồng có hơi kỳ cục, khiến cho người ta không thoải mái, nói thế nào nhỉ, cảm thấy có chút giả dối, cô thật sự không muốn thấy Trương Lệ Na nói những lời không hay trước mặt Tân Đồng.
“Cậu che cái gì, không phải vừa mới nói có hình của tiểu Đồng sao? Ở đâu?"
“Được rồi, đừng kiếm nữa" Tân Đồng có chút nhức đầu, có phải do sắp tốt nghiệp hay không, muốn phá đi sự yên tĩnh ngày thường “Tấm hình kia đây." Cô thoải mái đưa tấm hình của mình mở ra trước màn hình máy tính, còn tưởng rằng Mạnh Phỉ chỉ hù dọa mà thôi, ai nghĩ tới thật sự đưa cô xếp thứ hai trên diễn đàn, có thể thấy Mạnh Phỉ nói được là sẽ làm, chỉ là, thuận theo tự nhiên đi, chỉ là không nghĩ tới tính tình Mạnh Phỉ lại ngang bướng như vậy.
“Phòng chúng ta lại có người là hoa khôi của trường? Thật khó lường, sáng mai ra ngoài phải chú ý rồi." Trương Lệ Na nhìn qua giống như vui mừng, nhưng giọng điệu khi nói chuyện lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Cũng không có gì, vốn dĩ tiểu Đồng phải là hoa khôi của trường." Tống Viện Viện nói “Nhìn bảng xếp hạng hoa khôi của trường cũng không có ý nghĩa, nhưng tiểu Đồng" Cô trịnh trọng nhìn về phía Tân Đồng “Tấm hình của cậu mình cảm thấy bị người ta đưa lên, mình nhìn không có gì, nhưng chỉ sợ bị người ta gọi điện thoại làm phiền."
Tân Đồng im lặng, vừa rồi Trần Duệ không để cho Trương Lệ Na nhìn đoán chừng là cố kỵ điểm này, đôi mắt cô trong hình giống như đang muốn quyến rũ người khác, Mạnh Phỉ chọn tấm hình này chỉ sợ có mục đích khác, nhưng rốt cuộc là tấm hình này do ai chụp? Cô xoay người cầm điện thoại trong phòng muốn gọi quản lý diễn đàn, lại không ngờ bị một cuộc điện thoại gọi tới khiến cho giật mình.
Nhìn chằm chằm điện thoại mấy giây, cô mới phản ứng đi bắt máy.
“Alo, xin chào, xin......"
“Là phòng của Tân Đồng sao? Xin chào, có chút kích động" thật sự là kích động, Tân Đồng nghe thấy cũng run lên “Mình thích cậu đã laua, không biết......"
Bụp, Tân Đồng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó vui vẻ nói “Điện thoại trong phòng mình hư, tạm thời không thể dùng, sau này chúng ta dùng điện thoại di động của mình là được!" Nói xong liền rút dây điện thoại ra, tránh để ba người kia bị quấy rối, không bằng tốn chút tiền điện thoại của mình.
“Tiếp tục gọi, tôi không tin không có ai nghe!" Mạnh Phỉ nghe mấy người xung quanh báo kết quả, hận đến cắn răng nghiến lợi, cô ta không tin không thể gọi điện thoại tới phòng Tân Đồng được. Cô ta muốn gọi hư điện thoại của Tân Đồng, ai biết con nhóc kia lại đổi số? Thật là không thuận lợi.
Mạnh Phỉ cắn môi, lại dám rút dây điện thoại? Tân Đồng thông minh vậy sao, không thể nào, nhất định là ai đó chân tay vụng về không cẩn thận rút ra! Cô ta đang tức giận liền nhận được một cú điện thoại.
“Alo!" Mạnh Phỉ tức giận nghe máy.
“Đừng gọi nữa." Trong điện thoại truyền tới giọng nói lười biếng của Tân Đồng.
“Cô!" Mạnh Phỉ tức giận “Cô nói gì vậy, tôi nghe không hiểu." Cô ta nhịn cơn tức trong lòng.
“Tốt nhất là nghe không hiểu, đừng uổng công tôi chạy ra khỏi trường gọi điện thoại cho cô." Nói xong liền cúp máy, đồng thời, Tân Đồng nở một nụ cười mờ ám, cô chỉ muốn xem Mạnh Phỉ có đổi số điện thoại hay không mà thôi, đã sớm nói Tống Viện Viện đổi hình của cô trên diễn đàn, đột nhiên xóa đi chỉ khiến người ta bàn tán ngày càng nhiều hơn, không bằng đổi một cái khác, đồng thời cũng đổi số điện thoại phòng cô thành số điện thoại phòng Mạnh Phỉ, hơn nữa còn thuận tiện đưa số di động lên, lúc này Tân Đồng cười giống như con mèo mới ăn vụng xong, hì hì, thật đáng yêu.
“Cười cái gì vậy?" Lý Trung Khải đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Tân Đồng, khuôn mặt anh ta áy náy rồi lại không nhịn được lén nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tân Đồng.
“Không có." Tân Đồng ngừng cười “Không có gì, đàn anh thật là trùng hợp!" Thật là trùng hợp, giống như chỉ cần mình xuất hiện thì Lý Trung Khải cũng sẽ xuất hiện.
“Thật xin lỗi!" Anh ta đột nhiên vuốt cằm xin lỗi.
Tân Đồng bị dọa sợ nhảy dựng lên “Đàn anh, anh làm gì thế?"
“Mấy lần gặp em không phải là trùng hợp, đều là em gái anh nói cho anh biết, nhưng mà anh thật sự không có ác ý." Anh ta ngẩng đầu vô cùng thành khẩn nhìn cô “Lúc anh thích em, bên cạnh em đã có Trâu Thần, nhưng anh cảm thấy hai người chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội, anh sẽ cố ý để em chú ý tới anh, nhưng em chỉ xem anh như là đàn anh, anh không cam lòng, rõ ràng lúc vừa tới trường em đã gặp anh, chúng ta có duyên như vậy, tại sao anh vẫn không thể đi vào lòng em?"
“Đợi một lát!" Cô giơ tay lên cắt ngang, Lý Trung Khải tỏ tình không khiến cô bất ngờ, mấy năm nay, có một số việc không nói không đại biểu là không biết, không phải chưa từng tỏ tình như vậy, chỉ là không kỹ như thế này, nhưng mà “Em gái anh gọi điện thoại cho anh?"
“Đúng" Anh mở to hai mắt, có chút trốn tránh, nếu như không cắt ngang, có lẽ lúc cảm xúc của anh ta kích động anh có thể sẽ hét lên, nhưng lúc này đối mặt với sự chất vấn của cô, anh ta lại không mở miệng được “Thật xin lỗi, là anh cầu xin con bé, tất cả là lỗi của anh, không liên quan đến con bé."
“Ai? Viện Viện?" Cô theo dõi anh ta, không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt, Trần Duệ là nội gián của Trâu Thần, cô đã sớm biết, hai người bọn họ chưa bao giờ có ý định lừa gạt cô, ngược lại lại có rất nhiều lần trùng hợp, khiến cô không thể không hoài nghi đường dây tin tức của Lý Trung Khải, loại bỏ Trương Lệ Na đầu tiên, cô ấy có địch ý với cô, có ý với Lý Trung Khải, tiếp theo là loại bỏ Trần Duệ vì cô ấy sùng bái Trâu Thần một cách mù quáng, vậy chỉ còn lại Tống Viện Viện.
“Đúng, bọn anh là anh em cùng cha khác mẹ." Anh ta không thể không thừa nhận tính thông minh của cô, như vậy cũng tốt tạo cơ hội cho anh nói ra “Anh bị mẹ đưa vào nhà họ Tống, mặc dù ăn, mặc, đi, ở, không thiếu thứ gì, nhưng ba mẹ vẫn không thích anh, cũng đúng, dù sao anh cũng không phải con cháu nhà họ Tống, bọn họ làm gì cũng loại bỏ anh ra ngoài, khi còn bé không hiểu, ngây ngốc cảm thấy hạnh phúc, nhưng càng lớn càng rõ ràng rằng bản thân mình hèn mọn, chỉ có Viện Viện quan tâm anh, chỉ cần anh có thể tươi cười như lúc nhỏ, việc gì con bé cũng nguyện ý giúp anh. Lần đó khi con bé thấy anh gặp em thì không còn lạnh lùng, hơn nữa còn chủ động cầu xin con bé giúp đỡ một tay, con bé mới đồng ý, cho nên, xin em đừng trách con bé." Lúc này anh ta chỉ lo lắng em gái sẽ bị dính líu.
Cô im lặng, đối mặt với hai anh em này, cô làm sao có thể tức giận, hơn nữa, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa có làm chuyện gì khiến mình bị tổn thương, hơn nữa mấy năm nay đều nhờ anh ta giúp đỡ, cô mới có thể được giáo sư nhắc tới “Được rồi, chuyện này nói ra là được rồi, cũng may anh không phải một tên biến thái." Cô nói đùa.
Tác giả :
Đô Đô Lang