Bà Xã Đừng Chạy

Chương 69

Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, làn gió tinh khiết thỉnh thoảng thổi qua làm lung lay mấy đóa hoa, làm cho người ta cảm giác trong lòng bừng sáng. Đáng tiếc, thời tiết tốt như vậy cũng không thể đi vào lòng Trâu Thần, lúc này anh không xuất hiện ở bệnh viện, ngược lại đứng trước cửa sổ nhà mình, ánh mắt nhìn về nơi xa, trong mắt ngập tràn mê ly, rốt cuộc, tiếng chim hót cũng đánh thức được tâm hồn anh kéo anh về với thực tại, thu hồi ánh mắt nhìn về nơi xa ngẩng đầu nhìn đàn bồ câu trên không trung, tự do tự tại, đôi tay nắm chặt khung cửa sổ, giống như đã quyết tâm cái gì đó.

“A? Không tới bệnh viện sao?" Tân Đồng mở cửa đi vào, sau khi học hai tiết liền phát hiện quên mang đồ, lại không muốn giày vò Trâu Thần nên tự quay về, ai biết vừa vào phòng liền nhìn thấy anh đứng trước cửa sổ thẫn thờ? “Nếu không có việc vậy lát nữa đưa em về trường?" Bởi vì đang vội nên không cảm giác được anh không giống với bình thường, vội vội vàng vàng lục tung mọi góc phòng, sao lại không thấy? Hấp tấp vỗ trán mình, trí nhớ càng ngày càng kém!

“Đang tìm cái gì?" Giọng nói bình tĩnh vang lên ở phía sau.

Cô bị dọa sợ nhảy dựng lên, trốn ánh mắt của anh “Không có gì, không tìm được đồ cần dùng cho học tập." Vội vãn đi qua người anh.

Anh hít một hơi thật dài, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô “Là cái này sao?" Đưa lên một xấp giấy đầy chữ ở trong tay."

Cô quay đầu lại, nhìn xấp giấy này liền sững sốt một chút, theo bản năng nhìn lên mặt anh.

“Em đã nói sẽ chú ý nghỉ ngơi, sẽ không để bản thân mệt mỏi, sẽ không lặp lại chuyện lần trước." Giọng điệu bằng phẳng không lộ ra tâm tình của anh.

Không thấy rõ tâm tình của anh, cô cũng không biết nên làm thế nào, xấp giấy kia là hôm qua Lý Trung Khải đưa cho cô, công ty anh ta được mời tham gia cuộc thi lớn với chủ đề thiết kế điện thoại, anh ta rất muốn cô tham gia, nhưng mà lại sợ làm chậm trễthời gian hoàn thành hạng mục mà giáo sư giao cho cô, sau khi biết kết quả của hạng mục kia không khỏi cảm thấy tiếc hận thay cô, cho nên càng muốn nhân dịp này cho cô một cơ hội, nhưng mà đã qua một nửa thời hạn, nếu cô thật sự đồng ý tham gia thì thời gian sẽ rất gấp, cho nên cô cũng rất rối rắm, nhưng đối mặt với sự chất vấn của Trâu Thần, lại không thể không nghĩ tới chuyện lần trước anh muốn cô từ bỏ, không tránh khỏi trong lòng sinh ra ý chống đối “Anh cũng đã đồng ý sẽ không nói em từ bỏ!"

Anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô “Anh đã đồng ý với em thì nhất định sẽ làm được, thời gian một tháng, em có cam đoan em nghỉ ngơi hợp lý, cam đoan không khiến bản thân mình mệt mỏi không?"

“Sẽ! Xem như thỉnh thoảng em không chú ý, anh cũng sẽ chú ý tới em không phải sao?" Cô quay đầu nhìn đàn chim bồ câu bay ngoài cửa sổ “Em chỉ muốn giống như bọn chúng có thể tự do tự tại trên bầu trời, cánh của em đã từng bị gãy một lần, em không muốn lại bị gãy một lần nữa......" Câu nói cuối cùng của cô gần như là thì thầm.

Anh rũ hai mắt “Lúc anh không ở bên cạnh, tự chăm sóc tốt cho bản thân." Bây giờ anh không còn cách nào nổi giận với khát vọng cùng mơ ước của cô, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cô “Hi vọng lúc anh quay về em vẫn hoạt bát nói chuyện với anh như lúc này."

“Quay về? Anh đi đâu?" Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra tâm tình anh không tốt.

Trâu Thần từ trong ngực móc ra một xấp tài liệu khác, đưa tới tay cô “Vốn dĩ là điều lệnh điều anh về Bắc Kinh, bởi vì đề nghị của anh mà trở thành ra biên giới giúp đỡ chữa bệnh, thời gian một tháng, lần này anh không thể giống như lúc trước ngày ngày quan tâm em, cho nên, anh hy vọng em có thể nhớ lời đã nói." Giọng nói của anh có chứa sự lo âu nồng đậm.

Tỉ mỉ lật xem tài liệu trong tay, rốt cuộc cô tin anh không cố ý trêu đùa cô, mà là thật sự rời khỏi đây, ánh mắt mê mang chú ý tới hành lý ở cạnh cửa sổ, mới vừa oán giận lập tức biến thành uất ức, đi tới ôm lấy anh, khuôn mặt chôn sâu ở trong ngực anh “Có thể không đi được không? Nếu có thể đề nghị vậy tại sao không thể từ chối?"

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thế giới của cô vẫn còn quá đơn thuần, lần này chỉ là thử dò xét, biết rõ anh là cháu của ông nội, còn dám bỏ qua ông nội anh mà ra lệnh, đây là sự khiêu khích với nhà họ Trâu, anh trai là thương nhân, anh là bác sĩ, không thể có động tác quá mãnh liệt, nhưng bọn họ đã quên, bình thường anh là một bác sĩ, đối tượng có thể là một dân chúng bình thường, lại càng có thể là một tầng lớp cao cấp trong quân đội......Nhưng cô không cần phải biết rõ những thứ này, cô chỉ cần sống cuộc sống không buồn không lo, khẽ nở nụ cười “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!" Thương yêu nhéo cái mũi cô “Nhóc con, chăm sóc bản thân thật tốt, chờ sau khi anh quay về chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

“Ai muốn kết hôn với anh!" Cô đột nhiên xù lông, vèo một cái rời khỏi ngực anh “Đi thôi, đi thôi, về sớm một chút, nếu không em mệt ngã bệnh lại không ai lo!"

Vốn dĩ giọng nói là chán ghét, cuối cùng lại chuyển thành uất ức oán giận.

Trong lòng anh không bỏ làm sao có thể hiện ra ngoài? “Để anh ôm một chút."

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào bóng dáng hai người đang ôm nhau trong nhà, không khí ấm áp không muốn rời xa tràn ngập trong từng góc nhà......

“Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy? Khách quý đến!" Ngô Nhạc dựa trên ghế làm việc, bộ dáng hả hê.

Trâu Thần nhìn thẳng anh ta, lười biếng ngồi trên bàn làm việc mắt nhìn anh ta “Cậu cho tôi một món quà lớn, là bạn tốt nhiều năm, sao tôi có thể không trả lễ chứ?" Kéo hành lý của mình qua, từ sau túi lấy ra một phần văn kiện “Cho cậu, nhanh nhanh chuẩn bị đi cùng tôi, nếu chậm thì cậu tự lo mà tìm xe."

Nhìn phần tài liệu kia, Ngô Nhạc vụt ngồi thẳng dậy, khuôn mặt nhăn nhó, há miệng một lúc lâu lại nói không nên lời.

“Thế nào? Không muốn đi? Đừng khách khí!" Trâu Thần nở nụ cười yêu nghiệt “Cậu có thể điều tôi tới Bắc Kinh, tôi liền không thể đưa cậu tới biên giới sao? Tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ nhưng mà cần có cậu bảo vệ, còn nữa, dù sao tôi cũng chỉ là một binh lính nhỏ không thể làm chơi chơi được, cũng có không ít chỗ tốt, cậu cũng nên vì nhân dân phục vụ, không mè nheo nữa, cẩn thận tôi báo cáo lên trên, nói cậu không tuân mệnh, mâu thuẫn vì nhân dân phục vụ!"

Ngô Nhạc giận đến nỗi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm hận không thể đấm vào khuôn mặt tuấn tú kia, nhiều năm như vậy chưa có lần nào có thể thắng cậu ta!

Nhìn Ngô Nhạc giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Trâu Thần thấy chưa đủ “Còn nữa, không phải cậu thích Mạnh Phỉ sao, cả ngày lẫn đêm đều lấy tôi làm bia đỡ đạn sao? Nhân cơ hội lần này cùng nhau giải quyết đi, chỉ có cậu xấu xa mới nghĩ tới chủ ý này, nhân tiện cũng nói luôn, lúc đầu cậu dùng điện thoại ghi âm, hôm nay khoa học kỹ thuật phát triển, tôi cũng có thể dùng điện thoại ghi ân, cho nên cậu nên bắt đầu chú ý ngôn ngữ cùng hành động của mình, nếu không một ngày nào đó chứng cứ xuất hiện tại trụ sở quân đội, ba cậu cũng không thể cứu được cậu!" Đôi tay bám lấy mặt bàn, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cố ý vỗ bụi trên quân phục “Một câu cuối cùng, xe ở dưới, nửa tiếng sau lên đường, cậu nhanh chóng về nhà thu dọn đi, sắp không kịp rồi, cậu phải chịu đựng trong một tháng đi!" Xoay người ưu nhã đi ra ngoài, muốn đấu với anh, cậu còn kém xa lắm, mang cậu đi cùng có thể bớt việc Mạnh Phỉ can thiệp vào!
Tác giả : Đô Đô Lang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại