Bà Xã Đừng Chạy
Chương 63
“Được rồi, Thần Thần, chúng ta không thể áp đặt Tân Đồng, tách nhau ra một thời gian, ông nội chỉ nói đến thế thôi, từ học kỳ sau bắt đầu, cháu đi học lại bình thường, tiểu Đồng trở lại như cũ, chờ sau khi cháu suy nghĩ rõ ràng thì quay lại tìm ông, bạn cháu đang chờ cháu ở dưới."
Tân Đồng hoảng hốt, tại sao lại như vậy? Không có Trịnh Dao, nhưng cũng không có cô? Sao lại như vậy? Cô không có Trâu Thần thì phải làm sao? Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, cho đến khi Trương Lôi Lôi lên lầu dẫn cô đi xuống.
“Ông nội, thỏa thuận ban đầu của chúng ta không phải như vậy!" Thấy trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cùng ông nội, Trâu Thần không đè nén được khổ sở trong lòng “Rõ ràng ông đã nói, Đồng Đồng là vợ cháu! Tại sao bây giờ lại đuổi cô ấy đi?" Tâm tình bị đè nén lúc này đột nhiên bộc phát, hung hăng đập lên bàn, giống như lúc nãy Đồng Đồng cũng đánh người mình như vậy.
“Nếu như không thử buông tay, con bé vĩnh viễn sẽ không biết được sự khác nhau khi có cháu và kho không có cháu. Buông tay không phải là từ bỏ, mà là vì sự khởi đầu mới." Ông đứng dậy đi qua bên người Trâu Thần, vỗ nhẹ vai anh, ý vị sâu xa khuyên nhủ, sau đó liền bước nhẹ ra cửa, để lại không gian cho anh một mình suy nghĩ......
Lại một mùa hè nữa trôi qua.
Cái nóng vẫn vậy, mồ hôi đầm đìa, trong thao trường tiếng khẩu hiệu vang lên, những sinh viên mới ngày nào còn non nớt nay đã như táo đỏ chín muồi, đại học năm nhất trẻ trung, cũng đã qua đại học năm hai hương vị ngọt ngào thanh thúy, nay chỉ còn dư lại mùi trái cây quanh quẩn trong mũi.
Giơ tay che ánh nắng mặt trời, híp mắt nhìn về đội ngũ màu xanh lá cây ở trong thao trường “Thật hoài niệm cảm giác lúc đó." Tân Đồng nhỏ giọng thở dài, hơn hai năm, không biết người kia nay biến thành bộ dáng gì, có còn giống như năm đó hay không......bá đạo......
“Mình thấy cậu càng sống càng ngốc, còn hoài niệm cảm giác lúc đó?" Trần Duệ cầm ô che nắng lảo đảo đi tới bên cạnh Tân Đồng “Vừa nóng vừa mệt, còn không cho phép cử động lung tung, phơi nắng đến nỗi cháy da cũng không thể oán hận, lúc ấy mình đã nghĩ, một ngày nào đó mình phải mặc đồ mát mẻ, cầm dù ăn kem đứng ở nơi xa nhìn người khác mồ hôi đầm đìa." Nói xong liếm cây kem một cái.
“Ừ, rốt cuộc cậu cũng thực hiện được chí hướng của mình rồi." Tân Đồng nghiêng người nhìn cô ấy, khuôn mặt chế nhạo, mặc dù có bóng cây bên cạnh che đi ánh nắng mặt trời, nhưng lại không thể ngăn lại đôi mắt sáng chói của cô, sợi tóc dài thẳng đến ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt bộc phát sóng gợn lăn tăn, nhất là dáng vẻ tươi cười trong mắt kia, giống như hoa mẫu đơn nở rộ.
“Ít nói đi!" Trần Duệ bị Tân Đồng chế nhạo liền đỏ mặt, nhưng lại càng đỏ bừng hơn, đã ở cạnh nhau gần ba năm, làm thế nào cũng không thể thích ứng được sự mê luyến của cô “Đúng rồi, đàn anh tìm cậu có chuyện gì? Không phải là thiên vị cho cậu biết đề cương luận văn đó chứ? Đừng quên tiết lộ cho mình biết với."
“Nói giống như giáo sư, rất có sức hiểu biết, nhưng lại không nắm giữ tốt chi tiết, có lẽ mình thật sự không hợp với cái này?" Tân Đồng ủ rũ cúi đầu “Mỗi lần đều có ý tưởng mới mẻ độc đáo, cuối cùng lại không có cách nào hoàn thiện."
“Cậu đừng nói giỡn, cậu không thích hợp thì ai thích hợp chứ? Những thứ mà cậu thiết kế mình đều rất thích, trước kia không phải giành được rất nhiều giải thưởng sao? Không cần ủ rũ như vậy, chúng ta vẫn còn là sinh viên, như vậy là tốt rồi, có mấy người có thể giống như đàn anh chứ, tự thành lập công ty sau này còn muốn tiếp tục học thạc sĩ." Trần Duệ không nhịn được việc cô không tin tưởng vào bản thân, liền vỗ vỗ vai cô khích lệ.
“Mục tiêu của mình là thành công, nhưng mà xem ra bây giờ thật xa xôi! Thật ra thì có thể giống như đàn anh cũng rất tốt." Cuối cùng Tân Đồng không nhịn được thở dài, theo bản năng nhìn về phía màu xanh lá cây ở xa “Được rồi, chúng ta về thôi, đừng kích thích bọn trẻ đến gây chiến với chúng ta."
“Stop!" Trần Duệ khinh thường, nhưng cũng vội vàng bước theo.
“Đó là sinh viên trường chúng ta sao? Sao chưa từng thấy, xem ra bảng xếp hạng mười sinh viên nữ đẹp nhất trường chúng ta cũng không phải là rất chính xác!"
“Có lẽ không phải, nếu là sinh viên trường đại học T sớm đã biết?"
“Có muốn đi tới làm quen một chút không, bỏ lỡ chỉ sợ không có cơ hội."
... ...
Tiếng xì xầm phía sau lưng khiến Trần Duệ cười trộm “Nhìn đi nhìn đi, thỉnh thoảng cậu cũng là một người gieo họa!" Nhẹ nhàng huých khủy tay Tân Đồng không biết đang suy nghĩ gì.
“Hả?" Mờ mịt ngẩng đầu “Cậu nói đổi lò vi ba thành năng lượng mặt trời thì thế nào?" Trong đầu Tân Đồng đều là suy nghĩ về thiết kế, nào có quản gieo họa hay không, mấy năm qua vì muốn trở thành một người ưu tú như Trâu Thần nên cô đều rất cố gắng.
Nhìn người đẹp mờ mịt, Trần Duệ không nhẫn tâm phá hư khung cảnh đẹp, nhưng mà, đập một cái lên vai cô ấy “Cậu để cho cái đầu nhỏ này nghỉ ngơi một chút đi, gần đây thấy cậu nhức đầu lắm rồi."
Tân Đồng ngẩn ra, lập tức bật cười “Vâng, thủ trưởng!"
“Sau này đừng cười trước mặt mình, mình sợ chói mắt!" Trần Duệ che mắt chạy về phòng, không kịp thấy ở dưới ký túc xá có một người đàn ông đứng cạnh xe.
Nụ cười sáng lạn trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, Tân Đồng ngu si đần độn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quân phục, chỉ sợ bỏ qua mất, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo ảnh.
Hé miệng cúi đầu cười, đôi mắt thâm thúy thỏa mãn mong muốn nên phát sáng chói lóa.
Anh bất động, cô cũng bất động, chỉ sợ cử động mọi thứ đều tiêu tán mất.
“Đẹp không?" Anh đứng thẳng, ngẩng đầu, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Cô không nói gì, trên mặt lại hiện rõ sự mừng rỡ.
Anh hít sâu “Anh đã quay về! Chuẩn bị hoan nghênh anh chưa? Đồng Đồng." Mở rộng hai cánh tay chờ cô lao vào.
Im lặng......
“Chưa!" Ai ngờ không cảm nhận được tình cảm thân thuộc, chỉ có một tiếng nói không nóng không lạnh cùng với bóng lưng trốn chạy của cô.
Anh buông hai cánh tay xuống lắc đầu cười khổ, tránh mặt cô hơn hai năm, đây là sự trừng phạt của ông nội dành cho anh, có lẽ cũng là sự trừng phạt đối với cô, nhưng anh tin chắc, bất luận tách ra bao lâu, anh cũng sẽ không buông tha cô.
Cả đời này, chỉ tìm đến cô!
“Thời tiết thật là không giải thích được, mới vừa còn nắng rực rỡ, nhưng bây giờ lại mưa xối xả như trút nước, dự báo thời tiết có thể chuẩn một chút được không?" Trương Lệ Na toàn thân ướt đẫm đi vào, Tống Viện Viện ở bên cạnh rõ ràng không trách móc nhưng cũng tức giận, dùng khăn sạch hung hăng lau nước trên người.
“Hai người đừng nói nữa, nhanh đi tắm nước nóng đi. Viện Viện, đừng lau nữa, mau thay đồ đi." Tân Đồng vừa chuẩn bị nước cho hai người, vừa không yên lòng nhìn ra bên ngoài, anh đã đi chưa?
“Hai đứa mình còn đỡ, cậu không biết ở bên ngoài có một người đàn ông, có xe không ngồi, lại đứng dưới trời mưa to, đáng tiếc nhất là bộ quân phục, cậu nói xem anh ta có bất kính với bộ quân phục đó không?" Tống Viện Viện nhận áo ngủ từ Trần Duệ vội vã thay, vừa rồi mưa ướt nên không dám đi vào lấy đồ.
Bàn tay đang thử nước của Tân Đồng dừng lại, sao lại cố chấp như vậy? “Hai người mau đi tắm đi, nước nóng." Nói xong không để ý sự cản trở của Trần Duệ, cầm ô trên bàn đi ra ngoài.
“A, đó là ô của mình......."
“Đồng Đồng" Hại mưa to như hạt đậu từ vành nón của anh chảy thành dòng nhỏ, không đẹp trai như lúc nãy mà trở nên nhếch nhác, nhưng bất luận thế nào cũng không thể ngăn cảnh ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn về phía cô “Anh biết em sẽ không mặc kệ anh." Nụ cười sáng chói, ngay cả mưa như trút nước cũng bị lay chuyển bởi nụ cười của anh mà trở nên nhỏ dần, mưa phùn triền miên tung bay giữa hai người.
“Anh ngốc sao!" Cô bị anh làm cho tức, ngây ngốc đứng đó đánh cuộc xem cô có quay lại hay không? Nếu như cô thật sự trở nên sắt đá thì sao? Hoặc là cô đã thay lòng thì sao? Mở ô bước tới trước mặt anh, giơ cao che trên đầu anh.
“Ừ, ngu vì em điên vì em khùng vì em mê vì em." Mặt không đỏ tim không đập mà nói liên tiếp những lời như vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng cơn tức giận trong lòng đã dần dần tan biến.
“Quá lãng mạn!" Tiếng hét từ bốn phía truyền tới.
Ngay cả Trần Duệ ở trên lầu cũng nhịn không được, cầm bình nước không ngừng đập vào tường “Cầu hôn đi cầu hôn đi!" Cô hận không thể trực tiếp nhảy xuống, từ sau năm nhất cô đã không ngừng giúp Tân Đồng từ chối bao nhiêu người, vì muốn chờ Trâu Thần xuất hiện lần nữa, nếu như lần này không thành công, cô không biết còn có thể phòng thủ tới lúc nào.
Tống Viện Viện cũng đứng bên cửa sổ nhìn, từ trong giọng nói của người đàn ông kia như thấy được anh trai mình, kháng chiến lâu dài cũng phải có kết quả chứ?
Tân Đồng hoảng hốt, tại sao lại như vậy? Không có Trịnh Dao, nhưng cũng không có cô? Sao lại như vậy? Cô không có Trâu Thần thì phải làm sao? Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, cho đến khi Trương Lôi Lôi lên lầu dẫn cô đi xuống.
“Ông nội, thỏa thuận ban đầu của chúng ta không phải như vậy!" Thấy trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cùng ông nội, Trâu Thần không đè nén được khổ sở trong lòng “Rõ ràng ông đã nói, Đồng Đồng là vợ cháu! Tại sao bây giờ lại đuổi cô ấy đi?" Tâm tình bị đè nén lúc này đột nhiên bộc phát, hung hăng đập lên bàn, giống như lúc nãy Đồng Đồng cũng đánh người mình như vậy.
“Nếu như không thử buông tay, con bé vĩnh viễn sẽ không biết được sự khác nhau khi có cháu và kho không có cháu. Buông tay không phải là từ bỏ, mà là vì sự khởi đầu mới." Ông đứng dậy đi qua bên người Trâu Thần, vỗ nhẹ vai anh, ý vị sâu xa khuyên nhủ, sau đó liền bước nhẹ ra cửa, để lại không gian cho anh một mình suy nghĩ......
Lại một mùa hè nữa trôi qua.
Cái nóng vẫn vậy, mồ hôi đầm đìa, trong thao trường tiếng khẩu hiệu vang lên, những sinh viên mới ngày nào còn non nớt nay đã như táo đỏ chín muồi, đại học năm nhất trẻ trung, cũng đã qua đại học năm hai hương vị ngọt ngào thanh thúy, nay chỉ còn dư lại mùi trái cây quanh quẩn trong mũi.
Giơ tay che ánh nắng mặt trời, híp mắt nhìn về đội ngũ màu xanh lá cây ở trong thao trường “Thật hoài niệm cảm giác lúc đó." Tân Đồng nhỏ giọng thở dài, hơn hai năm, không biết người kia nay biến thành bộ dáng gì, có còn giống như năm đó hay không......bá đạo......
“Mình thấy cậu càng sống càng ngốc, còn hoài niệm cảm giác lúc đó?" Trần Duệ cầm ô che nắng lảo đảo đi tới bên cạnh Tân Đồng “Vừa nóng vừa mệt, còn không cho phép cử động lung tung, phơi nắng đến nỗi cháy da cũng không thể oán hận, lúc ấy mình đã nghĩ, một ngày nào đó mình phải mặc đồ mát mẻ, cầm dù ăn kem đứng ở nơi xa nhìn người khác mồ hôi đầm đìa." Nói xong liếm cây kem một cái.
“Ừ, rốt cuộc cậu cũng thực hiện được chí hướng của mình rồi." Tân Đồng nghiêng người nhìn cô ấy, khuôn mặt chế nhạo, mặc dù có bóng cây bên cạnh che đi ánh nắng mặt trời, nhưng lại không thể ngăn lại đôi mắt sáng chói của cô, sợi tóc dài thẳng đến ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt bộc phát sóng gợn lăn tăn, nhất là dáng vẻ tươi cười trong mắt kia, giống như hoa mẫu đơn nở rộ.
“Ít nói đi!" Trần Duệ bị Tân Đồng chế nhạo liền đỏ mặt, nhưng lại càng đỏ bừng hơn, đã ở cạnh nhau gần ba năm, làm thế nào cũng không thể thích ứng được sự mê luyến của cô “Đúng rồi, đàn anh tìm cậu có chuyện gì? Không phải là thiên vị cho cậu biết đề cương luận văn đó chứ? Đừng quên tiết lộ cho mình biết với."
“Nói giống như giáo sư, rất có sức hiểu biết, nhưng lại không nắm giữ tốt chi tiết, có lẽ mình thật sự không hợp với cái này?" Tân Đồng ủ rũ cúi đầu “Mỗi lần đều có ý tưởng mới mẻ độc đáo, cuối cùng lại không có cách nào hoàn thiện."
“Cậu đừng nói giỡn, cậu không thích hợp thì ai thích hợp chứ? Những thứ mà cậu thiết kế mình đều rất thích, trước kia không phải giành được rất nhiều giải thưởng sao? Không cần ủ rũ như vậy, chúng ta vẫn còn là sinh viên, như vậy là tốt rồi, có mấy người có thể giống như đàn anh chứ, tự thành lập công ty sau này còn muốn tiếp tục học thạc sĩ." Trần Duệ không nhịn được việc cô không tin tưởng vào bản thân, liền vỗ vỗ vai cô khích lệ.
“Mục tiêu của mình là thành công, nhưng mà xem ra bây giờ thật xa xôi! Thật ra thì có thể giống như đàn anh cũng rất tốt." Cuối cùng Tân Đồng không nhịn được thở dài, theo bản năng nhìn về phía màu xanh lá cây ở xa “Được rồi, chúng ta về thôi, đừng kích thích bọn trẻ đến gây chiến với chúng ta."
“Stop!" Trần Duệ khinh thường, nhưng cũng vội vàng bước theo.
“Đó là sinh viên trường chúng ta sao? Sao chưa từng thấy, xem ra bảng xếp hạng mười sinh viên nữ đẹp nhất trường chúng ta cũng không phải là rất chính xác!"
“Có lẽ không phải, nếu là sinh viên trường đại học T sớm đã biết?"
“Có muốn đi tới làm quen một chút không, bỏ lỡ chỉ sợ không có cơ hội."
... ...
Tiếng xì xầm phía sau lưng khiến Trần Duệ cười trộm “Nhìn đi nhìn đi, thỉnh thoảng cậu cũng là một người gieo họa!" Nhẹ nhàng huých khủy tay Tân Đồng không biết đang suy nghĩ gì.
“Hả?" Mờ mịt ngẩng đầu “Cậu nói đổi lò vi ba thành năng lượng mặt trời thì thế nào?" Trong đầu Tân Đồng đều là suy nghĩ về thiết kế, nào có quản gieo họa hay không, mấy năm qua vì muốn trở thành một người ưu tú như Trâu Thần nên cô đều rất cố gắng.
Nhìn người đẹp mờ mịt, Trần Duệ không nhẫn tâm phá hư khung cảnh đẹp, nhưng mà, đập một cái lên vai cô ấy “Cậu để cho cái đầu nhỏ này nghỉ ngơi một chút đi, gần đây thấy cậu nhức đầu lắm rồi."
Tân Đồng ngẩn ra, lập tức bật cười “Vâng, thủ trưởng!"
“Sau này đừng cười trước mặt mình, mình sợ chói mắt!" Trần Duệ che mắt chạy về phòng, không kịp thấy ở dưới ký túc xá có một người đàn ông đứng cạnh xe.
Nụ cười sáng lạn trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, Tân Đồng ngu si đần độn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quân phục, chỉ sợ bỏ qua mất, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo ảnh.
Hé miệng cúi đầu cười, đôi mắt thâm thúy thỏa mãn mong muốn nên phát sáng chói lóa.
Anh bất động, cô cũng bất động, chỉ sợ cử động mọi thứ đều tiêu tán mất.
“Đẹp không?" Anh đứng thẳng, ngẩng đầu, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Cô không nói gì, trên mặt lại hiện rõ sự mừng rỡ.
Anh hít sâu “Anh đã quay về! Chuẩn bị hoan nghênh anh chưa? Đồng Đồng." Mở rộng hai cánh tay chờ cô lao vào.
Im lặng......
“Chưa!" Ai ngờ không cảm nhận được tình cảm thân thuộc, chỉ có một tiếng nói không nóng không lạnh cùng với bóng lưng trốn chạy của cô.
Anh buông hai cánh tay xuống lắc đầu cười khổ, tránh mặt cô hơn hai năm, đây là sự trừng phạt của ông nội dành cho anh, có lẽ cũng là sự trừng phạt đối với cô, nhưng anh tin chắc, bất luận tách ra bao lâu, anh cũng sẽ không buông tha cô.
Cả đời này, chỉ tìm đến cô!
“Thời tiết thật là không giải thích được, mới vừa còn nắng rực rỡ, nhưng bây giờ lại mưa xối xả như trút nước, dự báo thời tiết có thể chuẩn một chút được không?" Trương Lệ Na toàn thân ướt đẫm đi vào, Tống Viện Viện ở bên cạnh rõ ràng không trách móc nhưng cũng tức giận, dùng khăn sạch hung hăng lau nước trên người.
“Hai người đừng nói nữa, nhanh đi tắm nước nóng đi. Viện Viện, đừng lau nữa, mau thay đồ đi." Tân Đồng vừa chuẩn bị nước cho hai người, vừa không yên lòng nhìn ra bên ngoài, anh đã đi chưa?
“Hai đứa mình còn đỡ, cậu không biết ở bên ngoài có một người đàn ông, có xe không ngồi, lại đứng dưới trời mưa to, đáng tiếc nhất là bộ quân phục, cậu nói xem anh ta có bất kính với bộ quân phục đó không?" Tống Viện Viện nhận áo ngủ từ Trần Duệ vội vã thay, vừa rồi mưa ướt nên không dám đi vào lấy đồ.
Bàn tay đang thử nước của Tân Đồng dừng lại, sao lại cố chấp như vậy? “Hai người mau đi tắm đi, nước nóng." Nói xong không để ý sự cản trở của Trần Duệ, cầm ô trên bàn đi ra ngoài.
“A, đó là ô của mình......."
“Đồng Đồng" Hại mưa to như hạt đậu từ vành nón của anh chảy thành dòng nhỏ, không đẹp trai như lúc nãy mà trở nên nhếch nhác, nhưng bất luận thế nào cũng không thể ngăn cảnh ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn về phía cô “Anh biết em sẽ không mặc kệ anh." Nụ cười sáng chói, ngay cả mưa như trút nước cũng bị lay chuyển bởi nụ cười của anh mà trở nên nhỏ dần, mưa phùn triền miên tung bay giữa hai người.
“Anh ngốc sao!" Cô bị anh làm cho tức, ngây ngốc đứng đó đánh cuộc xem cô có quay lại hay không? Nếu như cô thật sự trở nên sắt đá thì sao? Hoặc là cô đã thay lòng thì sao? Mở ô bước tới trước mặt anh, giơ cao che trên đầu anh.
“Ừ, ngu vì em điên vì em khùng vì em mê vì em." Mặt không đỏ tim không đập mà nói liên tiếp những lời như vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng cơn tức giận trong lòng đã dần dần tan biến.
“Quá lãng mạn!" Tiếng hét từ bốn phía truyền tới.
Ngay cả Trần Duệ ở trên lầu cũng nhịn không được, cầm bình nước không ngừng đập vào tường “Cầu hôn đi cầu hôn đi!" Cô hận không thể trực tiếp nhảy xuống, từ sau năm nhất cô đã không ngừng giúp Tân Đồng từ chối bao nhiêu người, vì muốn chờ Trâu Thần xuất hiện lần nữa, nếu như lần này không thành công, cô không biết còn có thể phòng thủ tới lúc nào.
Tống Viện Viện cũng đứng bên cửa sổ nhìn, từ trong giọng nói của người đàn ông kia như thấy được anh trai mình, kháng chiến lâu dài cũng phải có kết quả chứ?
Tác giả :
Đô Đô Lang