Bà Xã Đừng Chạy

Chương 25

Chín giờ sáng từ nhà họ Tân xuất phát, năm người trong xe đều im lặng, thẳng đến hai giờ chiều, rốt cuộc Trâu Thần không chịu nổi, khó chịu kéo kéo cổ áo của mình, khủy tay huých huých Tân Đồng vô hồn đang ngồi cạnh “Anh hết nước rồi, cho anh một chai nước."

Tân Đồng lười quay đầu lại, duỗi tay ra phía sau “Cho mình hai chai nước khoáng!"

“Đưa rồi, tiểu Đồng bạn còn muốn gì nữa? Mình có thịt bò khô, khoai sấy...." Người đưa nước lên tiếng, Tân Đồng mới biết người ngồi sau mình là Thiệu Ngôn, sau đó theo thứ tự là Trì Phỉ, Ngô Nhạc, trừ Thiệu Ngôn còn có phản ứng, hai người còn lại đã dựa vào nhau ngủ say, thậm chí khóe miệng Trì Phỉ còn có chất lỏng chứng tỏ chủ nhân ngủ rất say.

“Cho mình khoai sấy đi, vẫn là bạn chu đáo, cả đoạn đường này rất nhàm chán." Tân Đồng nhận hai chai nước rồi mở từng chau, hơn nữa đưa cho Trâu Thần một chai.

Trâu Thần nhận chai nước, hai mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được dùng kính chiếu hậu nhìn người nào đó ở phía sau ân cần quan tâm Tân Đồng.

“Khoai sấy này ăn rất ngon." Tân Đồng nếm thử khoai sấy Thiệu Ngôn đưa, rốt cuộc cảm thấy tìm được vị giác, rột roạt rột roạt ăn rất vui.

“Thịt bò khô cũng ngon lắm, là do cậu mình đưa từ Nội Mông về, đặc biệt có tước nhỏ, còn có thịt bò cay, từ Hồ Nam mang về, không giống như thịt bò khô cay như chỗ chúng ta làm, cay còn có mùi thơm, mình biết bạn thích ăn, cố ý để lại cho bạn mấy gói." Nói xong lại ân cần lấy từ trong túi xách ra mấy gói đưa cho cô.

Người nào đó thấy ăn liền hưng phấn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên linh động, hoàn toàn không còn bộ dáng miễn cưỡng như lúc nãy, cả người đều quay ra sau, nếm thử cái này một chút lại thử cái kia một chút, trên mặt nở nụ cười càng ngày càng sung sướng, đây mới là nhân sinh.

“Còn có cái này, buổi trưa bạn cũng không ăn gì, uống cái này đi......"

“Có ăn sao?" Trì Phỉ mơ màng tỉnh dậy, dùng sức ngửi, liền nhào tới cùng Tân Đồng chia đồ ăn.

“Mũi cậu thính vậy, đang ngủ cũng có thể ngửi được mùi." Tân Đồng bị đôi mắt mông lung cùng bộ dáng ngái ngủ chọc cười “Hóa ra Thiệu Ngôn giấu một đống đồ ăn ngon, bọn mình chuẩn bị ăn sạch cậu!"

“Nhân Thiệu Ngôn không thể đâu!" Trì Phỉ đoạt một gói đồ ăn rồi nói.

Nhìn thấy Tân Đồng bị mấy gói đồ ăn mua được bộ dáng trở nên ngốc nghếch, rốt cuộc Trâu Thần không bình tĩnh “Khụ, Trì Phỉ, gọi Ngô Nhạc dậy, anh mệt rồi muốn cậu ta thay thế." Nói xong liền đem xe dừng ở ven đường, cũng không quan tâm xe ông Trâu ở phía trước có chú ý đến bọn họ hay không.

“A?" Ngô Nhạc bị Trì Phỉ gọi dậy, vẻ mặt ngơ ngác.

“Lại đây lái xe!" Trâu Thần duỗi chân dài xuống xe, đi sang phía Tân Đồng ngồi mở cửa xe “Xuống dưới đi bộ một chút, hoạt động."

“A." Lúc này Tân Đồng cực kỳ nghe lời, nắm tay anh xuống xe.

“Đều xuống dưới đi, hoạt động một chút, còn phải đi mấy tiếng nữa."

Ngô Nhạc ngồi trên xe chớp chớp mắt, mù mờ nhìn Trâu Thần che chở cho Tân Đồng ở ngoài xe, trong lòng nhịn không được thầm thở dài, sao đột nhiên cậu ta lại tốt như vậy? Khẳng định là có mưu ma chước quỷ gì......

Hoạt động một vòng, nội vụ cũng đều đã giải quyết xong, lúc mọi người quay lại xe, phía sau đã có hai người ngồi, lúc này trong đó có một người đang ôm một người đã bắt đầu mê man.

Thiệu Ngôn đứng ở cửa xe, biểu tình trên mặt cứng ngắc, Trì Phỉ đứng bên cạnh đẩy “Cậu tới ghế bên cạnh tài xế ngồi đi, mình ngồi cùng Tân Đồng."
“Hai người bọn họ......" Thiệu Ngôn đột nhiên cảm thấy không thể diễn tả hết những lời muốn nói.

“Không có gì, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã thành thói quen, cậu cũng đừng để ý." Ngô Nhạc giải thích thay Trì Phỉ, cười nói “Lên xe đi, buổi tối mấy đứa ở Bắc Kinh một đêm, sáng ngày mai lên xe, anh đã mua vé, bốn năm giờ có thể đến thành phố A, bên kia cũng có người đón, hôm nay trước hết tập hợp cùng nhau."

Hai người mới vừa tốt nghiệp còn có thể nói gì, dù sao cũng có Tân Đồng ở đây, những người này dù ao cũng không thể bán bọn họ.

Tám giờ tối, rốt cuộc cũng kết thúc cả một hành trình dài.

“Tới rồi?" Tân Đồng mơ mơ màng màng bị gọi dậy, vừa cảm giác ngủ rất thoải mái, cô nghĩ muốn vặn người, lại phát hiện ra hành động của mình bị hạn chế, vừa nhấc đầu liền chạm phải ánh mắt thâm thúy của Trâu Thần, quên mất cái miệng nhỏ nhắm đang há của mình, ngơ ngác nhìn.

“Ngủ thoải mái không?" Trâu Thần cười nâng tay xoa đi vật khả nghi gần miệng cô, lại cảm thấy bộ dáng ngây ngốc của cô lúc này đặc biệt đáng yêu, theo thói quen nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập của cô, một chút cũng không cảm thấy được hành vi của mình trong mắt ba người kia thân thiết thế nào.

“Anh ngồi đây khi nào?" Tân Đồng nhớ rõ lúc cô lên xe anh còn đứng cạnh xe, trước tiên cô tìm một vị trí thoải mái ngồi rồi ngủ gật, thế nhưng lại không có chút cảm giác nào khi bị người khác đẩy, nhưng lại bị người khác ôm ngủ một thời gian dài như vậy.....

“Sao vậy tiểu Đồng? Trâu Thần lại bắt nạt cháu à?" Ông nội Trâu từ chiếc xe phía trước đi tới, hòa ái nhìn thấy cô gái đang được ôm trong lòng.

“Không có, không có....." Cô dám nói có sao? Chính mình bây giờ còn ở trong lòng người ta......

“Vậy là tốt rồi, ông nội về trước, cháu nói Trâu Thần đưa cháu cùng bạn học tới nhà nó ở, ngày mai cùng nhau về trường." Ông nội Trâu sau khi phân phó liền quay đầu trừng mắt nhìn cháu trai mình “Tiếp đãi bạn học của tiểu Đồng cho tốt, nếu còn bày trò gì, xem ta xử lý cháu thế nào!Quay về bên kia chào mẹ cháu sau đó quay về trường học! Có nghe hay không?"

“Vâng." Nói là nói vậy, phải àm thế nào còn phải nghe theo anh, lúc này Trâu Thần nở nụ cười không có ý gì tốt.

“Xú tiểu tử!" Ông nội Trâu thấy Trâu Thần vừa trả lời, vừa cười đến nỗi khuôn mặt xán lạn, ông liền biết cháu trai mình lại đang nghĩ gì đó, nhưng mà nhìn cháutrai như vậy cũng biết thằng bé sẽ không bắt nạt Tân Đồng, chỉ cần quan hệ của hai đứa tốt, ngoài ra những thứ khác không quan trọng. Mắng cháu trai mình xong, ông quay lại xe của mình, xe tiếp tục đi vào, sâu bên trong là khu quản lý quân sự.

“Hay là tôi cũng ở nhà cậu một đêm, sáng mai về?" Ngô Nhạc vuốt cằm, từ trong kính chiếu hậu đánh giá biểu cảm của Trâu Thần.

“Không có chỗ cho cậu!" Một câu nói liền đáp trả.

“Tôi không để bụng việc chen lấn, ba phòng ngủ, thế nào cũng có chỗ cho tôi ngủ." Ngô Nhạc thập phần không cam lòng.

“Trì Phỉ một phòng, người kia một gian, cậu cảm thấy còn có phần của mình sao? Nhanh lái xe đi! Sáng mai chúng tôi còn vội!" Không kiên nhẫn thúc giục.

“Người nào kia là ai?" Ngô Nhạc tiếp tục hỏi, anh ta cảm thấy bạn thân hôm nay nghẹn cả ngày, tiểu tử nào đó không rõ tình hình buổi tối nhất định bị nhục “Mình nói với cậu rồi, mình đã nhận Thiệu Ngôn là em trai, cậu bắt nạt cậu ấy chính là bắt nạt mình! Mình đảm bảo không để yên cho cậu!"

“Sao lại nói nhiều như vậy? Chuyện tôi quay về cậu không nói với Mạnh Phỉ chứ?" Một tay khống chế cơ thể nhỏ bé đang giãy giụa trong lòng, cũng không thấy được Ngô Nhạc xấu hổ “Đừng nói với mình cậu đã sớm nói!" Hai mắt híp lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

“Ha ha, ha ha, lúc cậu ngủ con bé gọi cho mình, nói là gọi điện thoại cho cậu thì tắt máy, mình thấy cũng không có gì, có khả năng tối qua cậu quên sạc điện thoại, hôm nay ở trên đường không tiện lắm......" Vì muốn lập công chuộc tội, anh ta vội vã tiếp tục làm tài xế miễn phí “Hơn nữa" Dừng một chút, lôi kéo sự chú ý của Trâu Thần lên người Tân Đồng “Mạnh Phỉ nói giáo quân đội quản lý rất nghiêm, mỗi ngày phải mặc quân phục không nói, mỗi sáng còn phải chạy thể dục, con bé chịu không nổi nên con bé buông tha."

“Vậy thì tốt, tôi không muốn mỗi ngày đều thấy cô ta lởn vởn trước mặt, vạn nhất giáo viên phát hiện, ai cũng nói không rõ ràng, lại nói bây giờ cấm đặc quyền, tôi cũng không muốn ở sân bay đem bản thân hiến tặng làm giáo viên phản diện." Tâm tình Trâu Thần triệt để thả lỏng, vốn dõ đang suy nghĩ xem sau này làm thế nào để Mạnh Phỉ nhận rõ hiện thực, không nghĩ tới chế độ quản lý nghiêm ngặt của quân đội liền giải quyết phiền toái của anh.

“Nhưng mà." Ánh mắt Ngô Nhạc không dám nhìn vào kính chiếu hậu “Con bé nói cậu tiện đường cho con bé đi nhờ đến đại học T......" Giọng nói của anh ta càng ngày càng yếu.

“Đại học T?" Trâu Thần nhíu mày, theo bản năng nhìn Tân Đồng thật vất vả mới có thể kéo ở yên trong lòng.

“Anh Ngô, cô ấy cũng là sinh viên năm nhất trường đại học T sao?" Thiệu Ngôn đột nhiên nói chen vào.

“Đúng vậy, con bé cũng là sinh viên năm nhất trường đại học T, hai đứa học ngành gì? Hình như con bé thi ngành kinh tế quốc tế và thương mại."

“Đáng tiếc, không giống em cùng tiểu Đồng, em học ngành kiến trúc, tiểu Đồng học ngành công nghiệp thiết kế, nhưng mà cũng tốt, ít nhất chúng ta cũng cùng trường, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau." Nói xong còn lén quay đầu nhìn Tân Đồng đang buồn bực ở phía sau “Cậu nói phải không tiểu Đồng?"

Tân Đồng không trả lời, trong đầu vội vàng tìm nhân vật tên “Mạnh Phỉ", giống như chưa từng nghe tên này, lại ngoái đầu nhìn sắc mặt ngày càng tối tăm của Trâu Thần.

“Cô ấy thi đậu trường đại học T?"Giọng nói từ trong kẽ răng vang lên, mọi người nghe thấy không nhịn được liền rùng mình.

“Ừ, tôi cũng mới biết." Ngô Nhạc không lạnh nhạt, nghe thấy giọng nói chỉ biết Trâu Thần cực kỳ tức giận “Tôi nghĩ chắc chỉ là trùng hợp, làm sao có thể biết tiểu Đồng thi vào trường nào chứ?"

“Có liên quan gì tới em sao?" Tân Đồng nghe thấy tên mình lại giật mình “Buông ra! Không thoải mái!" Không vừa ý đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc bên người “Trời rất nóng anh không nóng sao?"

“Bây giờ mới biết nóng, sao cả buổi trưa em ôm anh ngủ không nói? Em là đồ qua cầu rút ván!" Trâu Thần vừa bực mình vừa buồn cười nhéo cái mũi đáng yêu của Tân Đồng.

“Chú ý một chút!" Đẩy tay anh ra, gò má Tân Đồng ửng hồng, theo bản năng nhìn biểu cảm của Thiệu Ngôn qua kính chiếu hậu, tuy rằng đối với cậu ta không có tình cảm nhưng dù sao bên ngoài vẫn là vì cô, người ta mới liều sống liều chết thi vào trường đại học T, liền tính không cần cô phụ trách nhưng nói thế nào cũng từng học chung trường cấp ba, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau là không thể thiếu. Việc này còn phải để thời gian mới có thể nói rõ ràng.

“Làm gì vậy?" Trâu Thần nhìn theo tầm mắt của cô, trong lòng mất hứng.

“Hai người đừng ầm ĩ, đến rồi!" Ngô Nhạc vừa thấy tình thế không tốt vội vàng đánh gãy cuộc đối thoại không hài hòa “Thiệu Ngôn, Trì Phỉ, hay là hai người đến nhà anh ở một đêm?" Đối với cơn tức của Trâu công tử, anh ta sợ buổi tới Tân Đồng phải dập lửa đến tê tâm liệt phế, cho nên mới có lòng tốt muốn cho người không liên quan tránh đi cho đỡ phải xấu hổ.

“Không cần anh Ngô, bọn Trì Phỉ ở cùng bọn em là được." Tân Đồng vội vàng đưa ra ý muốn của bản thân, tuy rằng lúc trước ở cùng người nào đó chung một phòng, nhưng hôm nay lại có chút sợ hãi, túm Trì Phỉ ở lại khả năng an toàn hơn một chút.

Ngô Nhạc bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa bọn họ lên sau đó bản thân đi trước, tối nay nếu phát sinh chuyện gì tuyệt đối không liên quan đến anh ta.

Vào nhà trọ của Trâu Thần, ba người đều có chút ngại ngùng, nhưng người nào đó lại không ngại, ném người nào đó lảo đảo đi tắm rửa sạch sẽ “Hai người nằm chung một giường thì hơi nhỏ, Trì Phỉ cùng Thiệu Ngôn hai người tự phân phòng đi, đêm này Đồng Đồng ngủ ở phòng ngủ chính, giường rất to, hai người có thể ngủ......"
Tác giả : Đô Đô Lang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại