Bà Xã Của Tui Là Xã Hội Đen
Chương 8: Đêm lạnh như nước
Khi mở mắt ra, đã là nửa đêm.
Đưa tay sờ túi đá chườm trên trán mình, mỉm cười -- chắc hẳn cô ta rất ít chăm sóc người khác nhỉ.
Bởi vì... bình thường không ai lại đặt túi đá lên đầu người bệnh rồi mặc kệ họ cả.
Nhìn bốn phía xung quanh một hồi, là phòng ngủ của cô ta, vậy giường mình đang nằm hẳn là giường của cô ta, khó trách túi đá chườm trên đầu lại có mùi thơm như vậy.
--- mãi tới hôm nay, mình vẫn luôn ngủ trên ghế sô pha màu trắng có hình Hello Kitty ngoài phòng ngủ.
Đã tạm biệt cái giường lâu lắm rồi.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm --
Cô ta thật sự quá đẹp
Không giống như cảm giác lạnh lẽo thoát tục
Mà là vẻ đẹp thường có ở con gái tuổi hai mươi
Thế nhưng đáng người quả thật...
--o(>_<)o--
.
.
.
.
.
Đẩy nhẹ phòng ngủ ra -- quả nhiên, nàng đang ngồi trên ghế sô pha, tay ôm Tiểu Mạch ngủ một cách say sưa, ngay cả tấm chăn trượt xuống dưới nền lúc nào mà cũng không hay, tóc dài xỏa tùy ý, trên mặt là nụ cười thản nhiên, không biết đang mơ thấy giấc mộng đẹp nào.
Nhặt tấm chăn lên, đắp lên người của nàng.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào phòng ngủ.
-- Chút xíu tính cảnh giác cũng không có, chắc hẳn ban ngày mệt dữ lắm!
Thế nhưng đồng chí Tiểu Mạch thì khác, nó mở mắt ra im lặng nhìn "người quen có bộ dạng khả nghi" này.
Tề lạc cười, miệng nhép "đình chiến", Tiểu Mạch híp mắt, ngáp nhẹ một tiếng, nằm lên vùng ngực mềm mại của chủ nhân, tiếp tục nằm giấc mộng đẹp vừa rồi.
Đêm lạnh như nước.
Mở rèm cửa sổ ra, dựa người vào nền đá cẩm thạch ở cửa sổ.
Ban đêm nhiều năm về trước, mình cũng ngồi ở cửa sổ như thế này, im lặng nhìn bầu trời.
Thế nhưng lúc đó còn có Minh tử cùng Mộc Đồng.
Hắc xì một tiếng, kết quả nước mũi của muội muội đáng thương dính vào áo khoác của mình.
Sau đó còn có rất nhiều đêm yên tĩnh như vậy.
-- Có khi Minh tử với mình.
-- Có khi Mộc Đồng với mình.
-- Về sau thì một mình mình cũng một đám con nít.
Cũng yên ắng như thế.
Không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Cứ như vậy mà nhìn ngắm trời đêm, ánh trăng, hay vô số ngôi sao lấp lánh.
...
Không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hay chính bản thân nàng cũng không rõ.
Thế nhưng
Trong mảnh nội tâm nhỏ bé ấy, có một khu vực không ai có thể đặt chân vào.
Hẳn đây là cảm giác cô đơn
Con nít mất cha mất mẹ từ nhỏ thường kiên cường
Vì kiên cường nên thiếu mất cảm giác an toàn
...
Rất nhiều lần, đều nằm mơ thấy giấc mộng như thế.
Ở trong mộng, mình cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, ôn nhu mà đau đớn.
Trong lúc lơ đãng
Có một bóng người cùng mình đi dạo dưới cơn mưa phùn mát mẻ
Nắm lấy tay của mình cùng nhau ngắm trăng
Cuối cùng
Làm bạn với mình cho tới lúc già
Cùng nhau trải qua những ngày tháng xinh đẹp
Cùng nhau cảm nhận sự tươi đẹp của tự nhiên
Cứ thế
Lẳng lặng ngồi ở đó
Không suy nghĩ bất cứ điều gì
Chỉ nghĩ tới mỗi mình ngươi ---
.
.
.
.
Đêm lạnh như nước
Còn nàng như mộng
Đưa tay sờ túi đá chườm trên trán mình, mỉm cười -- chắc hẳn cô ta rất ít chăm sóc người khác nhỉ.
Bởi vì... bình thường không ai lại đặt túi đá lên đầu người bệnh rồi mặc kệ họ cả.
Nhìn bốn phía xung quanh một hồi, là phòng ngủ của cô ta, vậy giường mình đang nằm hẳn là giường của cô ta, khó trách túi đá chườm trên đầu lại có mùi thơm như vậy.
--- mãi tới hôm nay, mình vẫn luôn ngủ trên ghế sô pha màu trắng có hình Hello Kitty ngoài phòng ngủ.
Đã tạm biệt cái giường lâu lắm rồi.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm --
Cô ta thật sự quá đẹp
Không giống như cảm giác lạnh lẽo thoát tục
Mà là vẻ đẹp thường có ở con gái tuổi hai mươi
Thế nhưng đáng người quả thật...
--o(>_<)o--
.
.
.
.
.
Đẩy nhẹ phòng ngủ ra -- quả nhiên, nàng đang ngồi trên ghế sô pha, tay ôm Tiểu Mạch ngủ một cách say sưa, ngay cả tấm chăn trượt xuống dưới nền lúc nào mà cũng không hay, tóc dài xỏa tùy ý, trên mặt là nụ cười thản nhiên, không biết đang mơ thấy giấc mộng đẹp nào.
Nhặt tấm chăn lên, đắp lên người của nàng.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào phòng ngủ.
-- Chút xíu tính cảnh giác cũng không có, chắc hẳn ban ngày mệt dữ lắm!
Thế nhưng đồng chí Tiểu Mạch thì khác, nó mở mắt ra im lặng nhìn "người quen có bộ dạng khả nghi" này.
Tề lạc cười, miệng nhép "đình chiến", Tiểu Mạch híp mắt, ngáp nhẹ một tiếng, nằm lên vùng ngực mềm mại của chủ nhân, tiếp tục nằm giấc mộng đẹp vừa rồi.
Đêm lạnh như nước.
Mở rèm cửa sổ ra, dựa người vào nền đá cẩm thạch ở cửa sổ.
Ban đêm nhiều năm về trước, mình cũng ngồi ở cửa sổ như thế này, im lặng nhìn bầu trời.
Thế nhưng lúc đó còn có Minh tử cùng Mộc Đồng.
Hắc xì một tiếng, kết quả nước mũi của muội muội đáng thương dính vào áo khoác của mình.
Sau đó còn có rất nhiều đêm yên tĩnh như vậy.
-- Có khi Minh tử với mình.
-- Có khi Mộc Đồng với mình.
-- Về sau thì một mình mình cũng một đám con nít.
Cũng yên ắng như thế.
Không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Cứ như vậy mà nhìn ngắm trời đêm, ánh trăng, hay vô số ngôi sao lấp lánh.
...
Không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hay chính bản thân nàng cũng không rõ.
Thế nhưng
Trong mảnh nội tâm nhỏ bé ấy, có một khu vực không ai có thể đặt chân vào.
Hẳn đây là cảm giác cô đơn
Con nít mất cha mất mẹ từ nhỏ thường kiên cường
Vì kiên cường nên thiếu mất cảm giác an toàn
...
Rất nhiều lần, đều nằm mơ thấy giấc mộng như thế.
Ở trong mộng, mình cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, ôn nhu mà đau đớn.
Trong lúc lơ đãng
Có một bóng người cùng mình đi dạo dưới cơn mưa phùn mát mẻ
Nắm lấy tay của mình cùng nhau ngắm trăng
Cuối cùng
Làm bạn với mình cho tới lúc già
Cùng nhau trải qua những ngày tháng xinh đẹp
Cùng nhau cảm nhận sự tươi đẹp của tự nhiên
Cứ thế
Lẳng lặng ngồi ở đó
Không suy nghĩ bất cứ điều gì
Chỉ nghĩ tới mỗi mình ngươi ---
.
.
.
.
Đêm lạnh như nước
Còn nàng như mộng
Tác giả :
Bạch Mặc Ngôn