Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!
Quyển 1 - Chương 14: Gặp lại Quan Hi Triết
Hạ Tịch Nguyệt đi tới trước gương lơn, nhìn mình qua gương, không khỏi ngây người. Cô như tiên nữ, thật đúng là người đẹp vì lụa. Hạ Tịch Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Mà ở bên ngoài, khi Quan Hi Triết đi ngang qua vừa đúng nhìn một màn này, nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đứng ở trước gương xinh đẹp, nhìn một chút thôi đã như mê hoặc, những thứ tốt đẹp này chẳng bao lâu nữa cũng thuộc về mình, còn Lâm Hinh Nhân ở bên cạnh nhìn thấy Quan Hi Triết đang ngẩn người, liền hướng ánh mắt nhìn theo, cô thấy kẻ mà bình sinh cô ghét nhất – Hạ Tịch Nguyệt. Hôm nay vốn là sinh nhật của cô ta, vất vả lắm mới xin được Quan Hi Triết cùng cô ta đi dạo phố, không ngờ đụng phải cô, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Có nhìn nữa thì cũng không thuộc về anh nữa."
Lâm Hinh Nhân vừa nói vừa lôi Quan Hi Triết đi vào. Hạ Tịch Nguyệt đang soi gương, từ trong kính vừa đúng nhìn thấy Lâm Hinh Nhân lôi Quan Hi Triết đi tới, cô không ngờ lại gặp phải bọn họ ở đâu, không khỏi có chút thất kinh.
“Ơ, tôi tưởng là ai chứ, đây không phải là thiên kim Hạ thị - Hạ Tịch Nguyệt nghèo túng của chúng ta đây sao! Hạ tiểu thư làm sao cô lại biết chỗ này, tôi nghe nói cô đã bị đuổi ra khỏi cửa, làm sao tới nơi sang trọng như vậy, cô có tiền trả sao?"
Lâm Hinh Nhân dùng thanh âm khắc nghiệt nói với cô, nghe được cô ta nói như vậy, Hạ Tịch Nguyệt thầm mắng mình ban đầu có mắt như mù mới coi cô ta là bạn tốt, không khỏi động viên chính mình, Hạ Tịch Nguyệt mày nhất định phải kiên cường, cha mẹ trên trời có linh thiêng nhìn thấy mình, Hạ Tịch Nguyệt hết sức trấn định để tự nhiên, cố gắng từng câu từng chữ nói:
“Lâm Hinh Nhân, khuyên cô làm người nên có lòng khoan dung, cô cần gì phải hùng hồ dọa người như vậy chứ, đừng quên cô lấy lòng tôi thế nào, đừng quên hôm nay cô phách lối được là do đâu mà có, cũng đừng quên cô hôm nay tiêu mỗi một đồng tiên đều là của Hạ Tịch Nguyệt tôi, đến lúc tôi lấy lại, cô lại muốn cầu xin tôi."
“Cô đừng có mà nói nhảm, cái gì là tiền của cô, rõ ràng chính cha cô đem cổ phần đưa cho Hi Triết, tiền của Hi Triết chính là tiền của tôi."
Lâm Hinh Nhân lớn tiếng nói giống như chỉ có nói chuyện lớn tiếng mới có thể che đậy kín lời nói dối của mình.
“Vậy sao? Đừng quên Quan Hi Triết đã từng sống bên cạnh tôi như một con chó vẩy đuôi mừng chủ. Đừng quên các người phách lối được là do Hạ Tịch Nguyệt tôi ban cho các người."
Hạ Tịch Nguyệt ác độc nói với cô ta, thời điểm bọn họ cướp đoạt tài sản của cha cô, thời điểm họ đuổi cô ra khỏi nhà, Hạ Tịch Nguyệt cô thề cô sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ này.
"Đủ rồi, chúng ta đi thôi."
Quan Hi Triết hô to một tiếng. Hắn không ngờ Hạ Tịch Nguyệt đã từng cao quý nho nhã thế nhưng lại dùng lời nói thấp kém nói với hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, lôi kéo Lâm Hinh Nhân liền muốn đi ra ngoài.
“Tại sao chúng ta phải đi, người nên đi là cô ta mới đúng. Hi Triết hôm nay là sinh nhật của em, anh đã nói cái gì cũng nghe theo em, nơi này có mấy bộ y phục đẹp, cô ta có thể mua sao, này, tiểu thư, tôi nhìn trúng bộ này rồi, làm phiền cô kêu cô ta cởi ra."
Lâm Hinh Nhân chỉ vào bộ y phục Hạ Tịch Nguyệt đang mặc trên người, hướng về phía Lynda phách lối cao giọng.
“Thật xin lỗi tiểu thư, chúng tôi chỉ dành cái này cho hội viên." Lynda chuyên nghiệp nói.
“Cô ta không phải là hội viên, tại sao lại xuất hiện ở đây?" Lâm Hinh Nhân không phục nói.
“Hạ tiểu thư không phải nhưng Thụy thiếu là hội viên."
Lynda đúng mực trả lời. Lynda bình sanh đã coi thường những người như thế này rồi, loại người chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn lại muốn cả thế giới hầu hạ cô ta.
Lâm Hinh Nhân lúc này mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, dung mạo rất khá, nhìn thôi cũng khiến người ta bị mê hoặc, nhưng vừa nghĩ Hạ Tịch Nguyệt đã lạc phách như vậy mà còn có thể quen biết với người anh tuấn có tiền thì trong lòng Lâm Hinh Nhân hết sức ganh tị. Bị cảm giác ghen tị vặn vẹo, miệng mở to nói:
"Ơ ~, thì ra là làm người tình của người ta à, không trách được lại có thể mua bộ y phục đắt giá như vậy."
Hạ Tịch Nguyệt vừa định giải thích, cô không muốn Âu Dương Thụy bị cuốn vào nhưng Âu Dương Thụy lại vượt lên trước một bước nói:
“Là một người đàn ông, để cho người phụ nữ của mình như chó điên cắn người lung tung, thật đúng là có phần ***, hạ đẳng chính là hạ đẳng, cho dù quần áo mặc trên người có hoa lệ giả bộ là thượng lưu cao nhã, thì cũng không thể che giấu được nội tâm xấu xí."
Âu Dương Thụy tức giận, Hạ Tịch Nguyệt không ngờ Âu Dương Thụy lại nói lời như thế, trong lòng không khỏi bội phục anh. Bình thường là một tổng giám đốc luôn lạnh lùng ít nói, Âu Dương Thụy ban đầu không lên tiếng vì không muốn làm cho Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy khó chịu, một người là Ex-boyfriend, một là bạn tốt, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không chịu được. Anh không biết bảo bối nhà anh đã trải qua cuộc sống như thế nào lại có thể tự tin đứng ở trước mặt bọn họ nói chuyện như vậy, anh đau lòng, bảo bối nhà anh nên ở dưới một cánh chim an toàn mà lớn lên. Chứ không phải ngày ngày đối mặt với bọn người xấu xí, bẩn thỉu kia.
“Hạ Tịch Nguyệt đây là tiểu bạch kiểm của cô sao? Thật đúng là thâm tình, Hạ Tịch Nguyệt cô đúng là đồ hồ ly tinh, quyến rũ Hi Triết rồi sau đó quyến rũ người khác, cô đúng là kỹ nữ."
Lâm Hinh Nhân nghe Âu Dương Thụy nói như vậy không khỏi tức giận, chỉ vào Hạ Tịch Nguyệt mắng to.
“Ba" Chỉ nghe thấy Lâm HInh Nhân kêu to.
"A ——"
“Tôi không thích người khác dùng tay chỉ cô ấy."
Âu Dương Thụy hung dữ tức giận tới cực điểm, giống như anh không thích một thứ gì đó thì làm cho nói biết mất. Lâm Hinh Nhân nghe lời nói của Âu Dương Thụy thấy tay của mình bị đau, khóc lớn lên.
"Hi Triết, thật là đau."
“Anh là ai, có tư cách gì quản chuyện của chúng tôi?"
Quan Hi Triết đi tới trước mặt Lâm Hinh Nhân, nhìn thấy sắc mặt choáng váng của Lâm Hinh Nhân, tức giận nói.
“Tôi là ai, anh còn chưa có đủ tư cách để biết đến, đừng để cho tôi gặp lại người phụ nữ đã khi dễ người phụ nữ của tôi, nên không lần tới sẽ không đơn giản như vậy, cái tay sẽ không còn lành lặn như thế."
Lâm Hinh Nhân nghe được lời của Âu Dương Thụy thì quên mất khóc toàn thân rét run. Nhìn Quan Hi Triết và Lâm Hinh Nhân, cả người Âu Dương Thụy toát ra lãnh khí, ánh mắt sắc như dao bắn tới.
Quan Hi Triết nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Thụy, làm hắn kinh người, cái loại cảm giác như tử thần đang ở gần, rất mãnh liệt. Quan Hi Triết nhìn tay của Lâm Hinh Nhân muốn nhanh một chút đi bệnh viện, kéo Lâm Hinh Nhân đi không quay đầu lại.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Quan Hi Triết nắm chặt tay Hinh Nhi, tâm hoàn toàn chết. Xách váy dài đi tới trước mặt Âu Dương Thụy, hốc mắt hồng hồng, giọng khàn khàn. “Cảm ơn anh"
“Mắt nhìn người của em trước kia thật tệ."
Âu Dương Thụy nửa thật nửa đùa nói với cô, biết tâm tình Hạ Tịch Nguyệt không vui nên muốn trêu cô để cô vui vẻ.
“Ha ha, anh nói rất đúng, mắt của tôi thật kém, đi, để cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi xả hận, tôi mời anh đi uống rượu."
Hạ Tịch Nguyệt kéo tay Âu Dương Thụy đi ra ngoài, cô hôm nay chính là muốn say một lần.
Mà ở bên ngoài, khi Quan Hi Triết đi ngang qua vừa đúng nhìn một màn này, nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đứng ở trước gương xinh đẹp, nhìn một chút thôi đã như mê hoặc, những thứ tốt đẹp này chẳng bao lâu nữa cũng thuộc về mình, còn Lâm Hinh Nhân ở bên cạnh nhìn thấy Quan Hi Triết đang ngẩn người, liền hướng ánh mắt nhìn theo, cô thấy kẻ mà bình sinh cô ghét nhất – Hạ Tịch Nguyệt. Hôm nay vốn là sinh nhật của cô ta, vất vả lắm mới xin được Quan Hi Triết cùng cô ta đi dạo phố, không ngờ đụng phải cô, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Có nhìn nữa thì cũng không thuộc về anh nữa."
Lâm Hinh Nhân vừa nói vừa lôi Quan Hi Triết đi vào. Hạ Tịch Nguyệt đang soi gương, từ trong kính vừa đúng nhìn thấy Lâm Hinh Nhân lôi Quan Hi Triết đi tới, cô không ngờ lại gặp phải bọn họ ở đâu, không khỏi có chút thất kinh.
“Ơ, tôi tưởng là ai chứ, đây không phải là thiên kim Hạ thị - Hạ Tịch Nguyệt nghèo túng của chúng ta đây sao! Hạ tiểu thư làm sao cô lại biết chỗ này, tôi nghe nói cô đã bị đuổi ra khỏi cửa, làm sao tới nơi sang trọng như vậy, cô có tiền trả sao?"
Lâm Hinh Nhân dùng thanh âm khắc nghiệt nói với cô, nghe được cô ta nói như vậy, Hạ Tịch Nguyệt thầm mắng mình ban đầu có mắt như mù mới coi cô ta là bạn tốt, không khỏi động viên chính mình, Hạ Tịch Nguyệt mày nhất định phải kiên cường, cha mẹ trên trời có linh thiêng nhìn thấy mình, Hạ Tịch Nguyệt hết sức trấn định để tự nhiên, cố gắng từng câu từng chữ nói:
“Lâm Hinh Nhân, khuyên cô làm người nên có lòng khoan dung, cô cần gì phải hùng hồ dọa người như vậy chứ, đừng quên cô lấy lòng tôi thế nào, đừng quên hôm nay cô phách lối được là do đâu mà có, cũng đừng quên cô hôm nay tiêu mỗi một đồng tiên đều là của Hạ Tịch Nguyệt tôi, đến lúc tôi lấy lại, cô lại muốn cầu xin tôi."
“Cô đừng có mà nói nhảm, cái gì là tiền của cô, rõ ràng chính cha cô đem cổ phần đưa cho Hi Triết, tiền của Hi Triết chính là tiền của tôi."
Lâm Hinh Nhân lớn tiếng nói giống như chỉ có nói chuyện lớn tiếng mới có thể che đậy kín lời nói dối của mình.
“Vậy sao? Đừng quên Quan Hi Triết đã từng sống bên cạnh tôi như một con chó vẩy đuôi mừng chủ. Đừng quên các người phách lối được là do Hạ Tịch Nguyệt tôi ban cho các người."
Hạ Tịch Nguyệt ác độc nói với cô ta, thời điểm bọn họ cướp đoạt tài sản của cha cô, thời điểm họ đuổi cô ra khỏi nhà, Hạ Tịch Nguyệt cô thề cô sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ này.
"Đủ rồi, chúng ta đi thôi."
Quan Hi Triết hô to một tiếng. Hắn không ngờ Hạ Tịch Nguyệt đã từng cao quý nho nhã thế nhưng lại dùng lời nói thấp kém nói với hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, lôi kéo Lâm Hinh Nhân liền muốn đi ra ngoài.
“Tại sao chúng ta phải đi, người nên đi là cô ta mới đúng. Hi Triết hôm nay là sinh nhật của em, anh đã nói cái gì cũng nghe theo em, nơi này có mấy bộ y phục đẹp, cô ta có thể mua sao, này, tiểu thư, tôi nhìn trúng bộ này rồi, làm phiền cô kêu cô ta cởi ra."
Lâm Hinh Nhân chỉ vào bộ y phục Hạ Tịch Nguyệt đang mặc trên người, hướng về phía Lynda phách lối cao giọng.
“Thật xin lỗi tiểu thư, chúng tôi chỉ dành cái này cho hội viên." Lynda chuyên nghiệp nói.
“Cô ta không phải là hội viên, tại sao lại xuất hiện ở đây?" Lâm Hinh Nhân không phục nói.
“Hạ tiểu thư không phải nhưng Thụy thiếu là hội viên."
Lynda đúng mực trả lời. Lynda bình sanh đã coi thường những người như thế này rồi, loại người chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn lại muốn cả thế giới hầu hạ cô ta.
Lâm Hinh Nhân lúc này mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, dung mạo rất khá, nhìn thôi cũng khiến người ta bị mê hoặc, nhưng vừa nghĩ Hạ Tịch Nguyệt đã lạc phách như vậy mà còn có thể quen biết với người anh tuấn có tiền thì trong lòng Lâm Hinh Nhân hết sức ganh tị. Bị cảm giác ghen tị vặn vẹo, miệng mở to nói:
"Ơ ~, thì ra là làm người tình của người ta à, không trách được lại có thể mua bộ y phục đắt giá như vậy."
Hạ Tịch Nguyệt vừa định giải thích, cô không muốn Âu Dương Thụy bị cuốn vào nhưng Âu Dương Thụy lại vượt lên trước một bước nói:
“Là một người đàn ông, để cho người phụ nữ của mình như chó điên cắn người lung tung, thật đúng là có phần ***, hạ đẳng chính là hạ đẳng, cho dù quần áo mặc trên người có hoa lệ giả bộ là thượng lưu cao nhã, thì cũng không thể che giấu được nội tâm xấu xí."
Âu Dương Thụy tức giận, Hạ Tịch Nguyệt không ngờ Âu Dương Thụy lại nói lời như thế, trong lòng không khỏi bội phục anh. Bình thường là một tổng giám đốc luôn lạnh lùng ít nói, Âu Dương Thụy ban đầu không lên tiếng vì không muốn làm cho Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy khó chịu, một người là Ex-boyfriend, một là bạn tốt, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không chịu được. Anh không biết bảo bối nhà anh đã trải qua cuộc sống như thế nào lại có thể tự tin đứng ở trước mặt bọn họ nói chuyện như vậy, anh đau lòng, bảo bối nhà anh nên ở dưới một cánh chim an toàn mà lớn lên. Chứ không phải ngày ngày đối mặt với bọn người xấu xí, bẩn thỉu kia.
“Hạ Tịch Nguyệt đây là tiểu bạch kiểm của cô sao? Thật đúng là thâm tình, Hạ Tịch Nguyệt cô đúng là đồ hồ ly tinh, quyến rũ Hi Triết rồi sau đó quyến rũ người khác, cô đúng là kỹ nữ."
Lâm Hinh Nhân nghe Âu Dương Thụy nói như vậy không khỏi tức giận, chỉ vào Hạ Tịch Nguyệt mắng to.
“Ba" Chỉ nghe thấy Lâm HInh Nhân kêu to.
"A ——"
“Tôi không thích người khác dùng tay chỉ cô ấy."
Âu Dương Thụy hung dữ tức giận tới cực điểm, giống như anh không thích một thứ gì đó thì làm cho nói biết mất. Lâm Hinh Nhân nghe lời nói của Âu Dương Thụy thấy tay của mình bị đau, khóc lớn lên.
"Hi Triết, thật là đau."
“Anh là ai, có tư cách gì quản chuyện của chúng tôi?"
Quan Hi Triết đi tới trước mặt Lâm Hinh Nhân, nhìn thấy sắc mặt choáng váng của Lâm Hinh Nhân, tức giận nói.
“Tôi là ai, anh còn chưa có đủ tư cách để biết đến, đừng để cho tôi gặp lại người phụ nữ đã khi dễ người phụ nữ của tôi, nên không lần tới sẽ không đơn giản như vậy, cái tay sẽ không còn lành lặn như thế."
Lâm Hinh Nhân nghe được lời của Âu Dương Thụy thì quên mất khóc toàn thân rét run. Nhìn Quan Hi Triết và Lâm Hinh Nhân, cả người Âu Dương Thụy toát ra lãnh khí, ánh mắt sắc như dao bắn tới.
Quan Hi Triết nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Thụy, làm hắn kinh người, cái loại cảm giác như tử thần đang ở gần, rất mãnh liệt. Quan Hi Triết nhìn tay của Lâm Hinh Nhân muốn nhanh một chút đi bệnh viện, kéo Lâm Hinh Nhân đi không quay đầu lại.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Quan Hi Triết nắm chặt tay Hinh Nhi, tâm hoàn toàn chết. Xách váy dài đi tới trước mặt Âu Dương Thụy, hốc mắt hồng hồng, giọng khàn khàn. “Cảm ơn anh"
“Mắt nhìn người của em trước kia thật tệ."
Âu Dương Thụy nửa thật nửa đùa nói với cô, biết tâm tình Hạ Tịch Nguyệt không vui nên muốn trêu cô để cô vui vẻ.
“Ha ha, anh nói rất đúng, mắt của tôi thật kém, đi, để cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi xả hận, tôi mời anh đi uống rượu."
Hạ Tịch Nguyệt kéo tay Âu Dương Thụy đi ra ngoài, cô hôm nay chính là muốn say một lần.
Tác giả :
Lâm Ái Dĩnh