Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 355: Thăm bệnh
Hình như bác sỹ điều trị chính không ngờ trong lúc vô tình mình đã lôi ra chuyện cũ đã được che dấu rất lâu, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ một vòng, không phải bình thường, ông tránh đi trước thì tốt hơn.
“Cái đó, tôi nhớ tôi còn có bệnh nhân đang đợi, đi trước." Ông vội vã chạy đi như trốn, ánh mắt Đằng thiếu quá lạnh, đủ để cho ông đông thành băng.
Hạ Đông cũng biết điều lui ra ngoài, tiện tay đóng kỹ cửa.
“Bà nội, cháu…" Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị nói gì lại bị Đằng lão phu nhân cắt đứt.
“Chân Chân cháu đừng nói gì cả, nhất định là do thằng nhóc thúi a Tư này làm sai! Còn không mau thành khẩn khai báo cho bà?" Giọng nói và vẻ mặt của Đằng lão phu nhân đều nghiêm khắc nhìn cháu nội.
Lương Chân Chân bất đắc dĩ liếc nhìn anh, giống như đang nói: em đã cố hết sức.
Đằng Cận Tư chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh gào thét qua người, “Bà nội, chuyện này bắt nguồn từ hiểu lầm ba năm trước đây, cháu không biết nai con có thai, đều tại cháu lúc ấy tức giận váng đầu, còn nói không ít lời làm tổn thương nai con, dưới sự tức giận đuổi cô ấy đi, khi đó cô ấy rất đau lòng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, lúc băng qua đường suýt chút nữa bị xe đụng, may mà Quý Phạm Tây đi qua đưa cô ấy đến bệnh viện… Khi đó, cháu vẫn còn trong cơn phẫn nộ, hoàn toàn không hay biết nai con xảy ra chuyện gì, đến lúc cháu biết chuyện, đã là ba năm sau rồi."
“Cháu! Thằng nhóc thúi này! Thấy bà không dạy dỗ cháu! Lại có thể làm ra chuyện khốn kiếp như vậy!" Đằng lão phu nhân tiến lên nhéo tai cháu nội, không hề quan tâm khỉ gió gì giờ cháu mình đã là người đàn ông trưởng thành rồi.
“Bà nội…" Lương Chân Chân thấy mà thổn thức không thôi, ở trước mặt bà nội, a Tư mãi mãi là một “Đứa nhỏ".
“Cháu dâu, cháu đừng xin tha cho nó, nếu không phải do thằng cháu láo toét này, chắt nội của bà đã hơn ba tuổi, không chỉ có thể chạy nhảy khắp nơi, còn có thể gọi bà là cụ, tức chết bà rồi!" Đằng lão phu nhân thật sự tức giận! Cho đến bây giờ bà mới biết chuyện này.
“Bà nội, cháu lo lắng cho thân thể của bà, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, nói ra chẳng phải để cho bà đau lòng sao, cho nên… Mới muốn giấu bà." Giọng Đằng Cận Tư chân thành.
“Hừ! Đừng cho rằng lừa được bà già ta, hôm nay nể mặt Chân Chân tha thứ cho cháu một lần, phạt cháu phục vụ tốt hai mẹ con con bé, không có bất kỳ sơ suất nào." Thái độ của Đằng lão phu nhân hơn dịu đi.
“Dạ, tuân lệnh." Đằng Cận Tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bà nội là hoàng thái hậu trong nhà, lời nói ra chính là thánh chỉ!
Có Đằng lão phu nhân ở cùng Lương Chân Chân, cô bảo Đằng Cận Tư trở về công ty, mình không có việc gì, không cần tất cả mọi người trông chừng ở đây.
Gần tới trưa, Thẩm Bác Sinh và Diệp Lan một trước một sau xách hộp giữ ấm tới, hai người mang theo món ăn và canh Chân Chân thích ăn nhất, còn đều tự mình làm, đáng thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Lương Chân Chân không ngờ Thẩm Bác Sinh còn có thể nấu cơm, mặc dù thoạt nhìn không đẹp đẽ, nhưng cô vẫn nếm thử, “Cha, ăn thật ngon."
“Có thật không? Vậy thì ăn nhiều một chút, bây giờ con là hai người, khẩu vị lớn hơn bình thường." Thẩm Bác Sinh hơi kích động, đã nhiều năm ông không xuống bếp, hôm nay vì con gái và cháu ngoại phá lệ một lần.
“Ọe…" Lương Chân Chân vừa mới gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, lại cảm thấy dạ dày quay cuồng khó chịu, vội vàng bỏ đũa xuống che miệng chạy vào trong phòng vệ sinh.
Diệp Lan đi theo bên cạnh, tiện thể chăm sóc con gái, Thẩm Bác Sinh đứng bên cạnh hơi ngây ngẩn, ông chưa từng thấy dáng vẻ Lương Vũ mang thai, lại càng không quan tâm vợ mình, chỉ nhớ mang máng bà ấy ăn được ngủ được, vô cùng tốt.
“Chân Chân con bé… Sao vậy? Do thức ăn tôi làm không tốt sao?" Ông không hiểu hỏi Đằng lão phu nhân.
“Đây là phản ứng bình thường lúc có thai, phụ nữ mang thai thời kỳ đầu sẽ xuất hiện hiện tượng nôn nghén, ăn cái gì ói cái đó, nhất là đồ dầu mỡ thức ăn mặn, một chút cũng không được, Chân Chân đang trong giai đoạn này, cho nên thường xuyên ăn gì ói sạch sẽ đó, ôi…" Đằng lão phu nhân thở dài nói.
“Không có cách gì chữa trị sao? Tiếp tục như vậy sao thân thể chịu nổi?" Thẩm Bác Sinh không nhịn được cau mày, tiểu Vũ lúc đó cũng như vậy sao? Mang thai Chân Chân, không người bên cạnh, ăn không ngon ngủ không yên, cô ấy… Chỉ sợ trong lòng cực kỳ hận mình.
“Cũng không kéo dài lâu, đoán chừng đến tháng sau sẽ tốt hơn chút." Đằng lão phu nhân kiên nhẫn giải thích, đàn ông bây giờ đều không hiểu những thứ này.
Trong phòng vệ sinh, Lương Chân Chân cúi đầu trong bồn rửa tay ói long trời lở đất, tất cả vừa ăn đều nôn ra, ói đến mức nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng trong dạ dày không còn cái gì, còn nôn khan ở đó.
Diệp Lan đau lòng vỗ lưng con gái, “Lấy chút nước sạch cho con súc miệng nhé?"
“Vâng." Lương Chân Chân yếu đuối đáp một tiếng, đứa nhỏ của cô thật đúng làm khó cô, nói không chừng là một tên nhóc nghịch ngợm.
Hạ Đông ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong nước ấm, đưa tới trên tay cô, cô nhận lấy súc miệng, ra sức đứng lên, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, Diệp Lan đỡ lấy con gái đi tới bên giường.
“Nếu không kêu bác sỹ tới kiểm tra xem?" Thẩm Bác Sinh đề nghị, thấy con gái khổ cực như vậy, ông khó tránh khỏi hơi đau lòng.
“Bà thấy cũng đúng, Chân Chân, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, cháu ăn gì ói nấy, một chút dinh dưỡng cũng không hấp thu được, thân thể sao điều dưỡng tốt được?" Đằng lão phu nhân nhìn sắc mặt cháu dâu thật sự quá trắng bệch.
“Đúng vậy! Trước kia lúc mẹ mang thai tiểu Huân mặc dù có ói, nhưng không nghiêm trọng thế này." Diệp Lan theo tiếp lời.
Vì vậy, dưới yêu cầu mãnh liệt của ba người cha, mẹ Diệp, bà nội, bác sỹ điều trị chính được gọi tới lần nữa, kiểm tra rất nghiêm túc thân thể Lương Chân Chân, cũng đưa ra đề nghị chuyên nghiệp rất đúng trọng tâm, còn kêu y tá truyền cho cô một bình dịch dinh dưỡng, bổ sung thể lực.
Lúc truyền dịch, Lương Chân Chân lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ông xã: Ông xã, bây giờ em đã thành “Động vật" bảo vệ cấp một của cả nhà rồi, bà nội, mẹ Diệp, còn có cả cha nữa, bọn họ đều rất nhiệt tình, em có áp lực lớn đó!
Treo ngược điểm tích thời điểm, Lương Chân Chân lấy điện thoại di động ra cho lão công
Đang phê duyệt văn kiện, Đằng Cận Tư nhìn thấy tin nhắn không nhịn được cười “Xì" một tiếng, nhắn lại: Bảo bối, em là quốc bảo của chúng ta, còn hiếm thấy hơn gấu trúc, ngoan, bọn họ chỉ lo lắng cho em.
Ưmh… Được rồi, sau khi quốc bảo ăn cơm xong đi tản bộ cùng nhân vật quan trọng, nằm trên giường cả ngày, bọn họ không để cho em xuống giường đi lại, nói thân thể em yếu ớt, hu hu…
Bảo bối ngoan, chờ anh hết giờ làm trở về tản bộ với em.
Ông xã, chụt chụt chụt ~~ (phía sau còn bổ sung thêm mấy trái tim hồng)
Thấy những lời này, khóe môi Đằng Cận Tư không nhịn được nhếch lên rất cao, tâm tình vô cùng vui vẻ, ngay cả Nam Cung Thần cầm bản thiết kế vào cũng cảm thấy được.
“Cậu chủ, đây là bản kế hoạch mở mang thành phố A, cần phương án xác định cuối cùng của ngài."
“Ừ, để bên cạnh." Đằng Cận Tư day huyệt thái dương, vốn định nghỉ ngơi mấy ngày chăm sóc nai con, nhưng chuyện của công ty lại quá nhiều, không rảnh để phân thân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong trường đại học F, giảng đường khoa Anh ngữ cộng đồng xếp theo hình bậc thang, Kiều Tuyết Nghiên chống cằm ngẩn người, tối hôm qua sau khi thấy Đằng đại ca ôm chị Lương rời đi, cô cố tình tìm một nữ sinh cùng làm nhân viên phục vụ hỏi rõ tình huống khi đó, thì ra có mấy tiểu thư danh môn muốn hại chị Lương nhưng thất bại, còn cố ý đạp váy chị ấy hại chị ấy té ngã.
Thật sự quá đáng! Mấy người này hoàn toàn không được dạy dỗ, thiên kim tiểu thư địa vị cao quý lại có thể làm ra chuyện thấp kém như vậy, hỏng bét! Chị Lương đang mang thai, chị ấy… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Không trách được sắc mặt Đằng đại ca kinh khủng như vậy, chắc anh ấy rất thích chị Lương, hai người bọn họ thật hạnh phúc!
Nghĩ đến đây, cô không quan tâm giờ này còn đi học, cúi lưng len lén chạy ra ngoài từ cửa sau, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Lương Chân Chân, nhưng nghĩ mình lơ mơ đến trước có thể không được tốt, nên tìm số của Cát Xuyến.
Cát Xuyến đang đi làm không ngờ cô bé đã từng gặp một lần trong sân trường đại học F sẽ gọi điện thoại cho mình, cô bé đó không phải bạn của Chân phi sao?
“Xin chào, là chị Cát Xuyến sao?" Kiều Tuyết Nghiên là đứa bé ngoan rất lễ phép.
【Đúng vậy! Em là Tuyết Nghiên hả? Có chuyện gì sao?】 Giọng Cát Xuyến đĩnh đạc.
“À… Là như vậy, hôm nay chị sẽ đi thăm chị Lương sao?" Em muốn đi cùng chị." Kiều Tuyết Nghiên đơn giản tỏ ý của mình.
【Đợi chút, sao em nói càng khiến chị hồ đồ?】 Cát Xuyến nhíu mày hỏi.
Kiều Tuyết Nghiên nói qua chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, “Lúc em nhìn thấy chị Lương, cả người chị ấy vùi trong tay Đằng đại ca, cho nên em không rõ sắc mặt của chị ấy, không biết rốt cuộc tình hình của chị ấy có nghiêm trọng không?"
Cát Xuyến hít vào một hơi, âm lượng cất lên cao, cảm xúc rất kích động.
【Chắc chắn rất nghiêm trọng! Thể chất Chân phi kém như vậy, đứa bé chưa đầy ba tháng rất dễ sinh non, trời ạ! Một đám người khốn kiếp cặn bã! Nếu lúc đó chị ở đấy, chắc chắn sẽ hung hăng trút giận cho Chân phi!】
“Vậy xế chiều chúng ta đi thăm chị Lương đi, chắc trong lòng chị ấy rất khổ sở." Kiều Tuyết Nghiên đề nghị.
【Ừ, bây giờ chị gọi điện thoại cho chị ấy, thời gian cụ thể chị sẽ trả lời điện thoại cho em biết.】
“Cái đó, tôi nhớ tôi còn có bệnh nhân đang đợi, đi trước." Ông vội vã chạy đi như trốn, ánh mắt Đằng thiếu quá lạnh, đủ để cho ông đông thành băng.
Hạ Đông cũng biết điều lui ra ngoài, tiện tay đóng kỹ cửa.
“Bà nội, cháu…" Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị nói gì lại bị Đằng lão phu nhân cắt đứt.
“Chân Chân cháu đừng nói gì cả, nhất định là do thằng nhóc thúi a Tư này làm sai! Còn không mau thành khẩn khai báo cho bà?" Giọng nói và vẻ mặt của Đằng lão phu nhân đều nghiêm khắc nhìn cháu nội.
Lương Chân Chân bất đắc dĩ liếc nhìn anh, giống như đang nói: em đã cố hết sức.
Đằng Cận Tư chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh gào thét qua người, “Bà nội, chuyện này bắt nguồn từ hiểu lầm ba năm trước đây, cháu không biết nai con có thai, đều tại cháu lúc ấy tức giận váng đầu, còn nói không ít lời làm tổn thương nai con, dưới sự tức giận đuổi cô ấy đi, khi đó cô ấy rất đau lòng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, lúc băng qua đường suýt chút nữa bị xe đụng, may mà Quý Phạm Tây đi qua đưa cô ấy đến bệnh viện… Khi đó, cháu vẫn còn trong cơn phẫn nộ, hoàn toàn không hay biết nai con xảy ra chuyện gì, đến lúc cháu biết chuyện, đã là ba năm sau rồi."
“Cháu! Thằng nhóc thúi này! Thấy bà không dạy dỗ cháu! Lại có thể làm ra chuyện khốn kiếp như vậy!" Đằng lão phu nhân tiến lên nhéo tai cháu nội, không hề quan tâm khỉ gió gì giờ cháu mình đã là người đàn ông trưởng thành rồi.
“Bà nội…" Lương Chân Chân thấy mà thổn thức không thôi, ở trước mặt bà nội, a Tư mãi mãi là một “Đứa nhỏ".
“Cháu dâu, cháu đừng xin tha cho nó, nếu không phải do thằng cháu láo toét này, chắt nội của bà đã hơn ba tuổi, không chỉ có thể chạy nhảy khắp nơi, còn có thể gọi bà là cụ, tức chết bà rồi!" Đằng lão phu nhân thật sự tức giận! Cho đến bây giờ bà mới biết chuyện này.
“Bà nội, cháu lo lắng cho thân thể của bà, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, nói ra chẳng phải để cho bà đau lòng sao, cho nên… Mới muốn giấu bà." Giọng Đằng Cận Tư chân thành.
“Hừ! Đừng cho rằng lừa được bà già ta, hôm nay nể mặt Chân Chân tha thứ cho cháu một lần, phạt cháu phục vụ tốt hai mẹ con con bé, không có bất kỳ sơ suất nào." Thái độ của Đằng lão phu nhân hơn dịu đi.
“Dạ, tuân lệnh." Đằng Cận Tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bà nội là hoàng thái hậu trong nhà, lời nói ra chính là thánh chỉ!
Có Đằng lão phu nhân ở cùng Lương Chân Chân, cô bảo Đằng Cận Tư trở về công ty, mình không có việc gì, không cần tất cả mọi người trông chừng ở đây.
Gần tới trưa, Thẩm Bác Sinh và Diệp Lan một trước một sau xách hộp giữ ấm tới, hai người mang theo món ăn và canh Chân Chân thích ăn nhất, còn đều tự mình làm, đáng thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Lương Chân Chân không ngờ Thẩm Bác Sinh còn có thể nấu cơm, mặc dù thoạt nhìn không đẹp đẽ, nhưng cô vẫn nếm thử, “Cha, ăn thật ngon."
“Có thật không? Vậy thì ăn nhiều một chút, bây giờ con là hai người, khẩu vị lớn hơn bình thường." Thẩm Bác Sinh hơi kích động, đã nhiều năm ông không xuống bếp, hôm nay vì con gái và cháu ngoại phá lệ một lần.
“Ọe…" Lương Chân Chân vừa mới gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, lại cảm thấy dạ dày quay cuồng khó chịu, vội vàng bỏ đũa xuống che miệng chạy vào trong phòng vệ sinh.
Diệp Lan đi theo bên cạnh, tiện thể chăm sóc con gái, Thẩm Bác Sinh đứng bên cạnh hơi ngây ngẩn, ông chưa từng thấy dáng vẻ Lương Vũ mang thai, lại càng không quan tâm vợ mình, chỉ nhớ mang máng bà ấy ăn được ngủ được, vô cùng tốt.
“Chân Chân con bé… Sao vậy? Do thức ăn tôi làm không tốt sao?" Ông không hiểu hỏi Đằng lão phu nhân.
“Đây là phản ứng bình thường lúc có thai, phụ nữ mang thai thời kỳ đầu sẽ xuất hiện hiện tượng nôn nghén, ăn cái gì ói cái đó, nhất là đồ dầu mỡ thức ăn mặn, một chút cũng không được, Chân Chân đang trong giai đoạn này, cho nên thường xuyên ăn gì ói sạch sẽ đó, ôi…" Đằng lão phu nhân thở dài nói.
“Không có cách gì chữa trị sao? Tiếp tục như vậy sao thân thể chịu nổi?" Thẩm Bác Sinh không nhịn được cau mày, tiểu Vũ lúc đó cũng như vậy sao? Mang thai Chân Chân, không người bên cạnh, ăn không ngon ngủ không yên, cô ấy… Chỉ sợ trong lòng cực kỳ hận mình.
“Cũng không kéo dài lâu, đoán chừng đến tháng sau sẽ tốt hơn chút." Đằng lão phu nhân kiên nhẫn giải thích, đàn ông bây giờ đều không hiểu những thứ này.
Trong phòng vệ sinh, Lương Chân Chân cúi đầu trong bồn rửa tay ói long trời lở đất, tất cả vừa ăn đều nôn ra, ói đến mức nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng trong dạ dày không còn cái gì, còn nôn khan ở đó.
Diệp Lan đau lòng vỗ lưng con gái, “Lấy chút nước sạch cho con súc miệng nhé?"
“Vâng." Lương Chân Chân yếu đuối đáp một tiếng, đứa nhỏ của cô thật đúng làm khó cô, nói không chừng là một tên nhóc nghịch ngợm.
Hạ Đông ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong nước ấm, đưa tới trên tay cô, cô nhận lấy súc miệng, ra sức đứng lên, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, Diệp Lan đỡ lấy con gái đi tới bên giường.
“Nếu không kêu bác sỹ tới kiểm tra xem?" Thẩm Bác Sinh đề nghị, thấy con gái khổ cực như vậy, ông khó tránh khỏi hơi đau lòng.
“Bà thấy cũng đúng, Chân Chân, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, cháu ăn gì ói nấy, một chút dinh dưỡng cũng không hấp thu được, thân thể sao điều dưỡng tốt được?" Đằng lão phu nhân nhìn sắc mặt cháu dâu thật sự quá trắng bệch.
“Đúng vậy! Trước kia lúc mẹ mang thai tiểu Huân mặc dù có ói, nhưng không nghiêm trọng thế này." Diệp Lan theo tiếp lời.
Vì vậy, dưới yêu cầu mãnh liệt của ba người cha, mẹ Diệp, bà nội, bác sỹ điều trị chính được gọi tới lần nữa, kiểm tra rất nghiêm túc thân thể Lương Chân Chân, cũng đưa ra đề nghị chuyên nghiệp rất đúng trọng tâm, còn kêu y tá truyền cho cô một bình dịch dinh dưỡng, bổ sung thể lực.
Lúc truyền dịch, Lương Chân Chân lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ông xã: Ông xã, bây giờ em đã thành “Động vật" bảo vệ cấp một của cả nhà rồi, bà nội, mẹ Diệp, còn có cả cha nữa, bọn họ đều rất nhiệt tình, em có áp lực lớn đó!
Treo ngược điểm tích thời điểm, Lương Chân Chân lấy điện thoại di động ra cho lão công
Đang phê duyệt văn kiện, Đằng Cận Tư nhìn thấy tin nhắn không nhịn được cười “Xì" một tiếng, nhắn lại: Bảo bối, em là quốc bảo của chúng ta, còn hiếm thấy hơn gấu trúc, ngoan, bọn họ chỉ lo lắng cho em.
Ưmh… Được rồi, sau khi quốc bảo ăn cơm xong đi tản bộ cùng nhân vật quan trọng, nằm trên giường cả ngày, bọn họ không để cho em xuống giường đi lại, nói thân thể em yếu ớt, hu hu…
Bảo bối ngoan, chờ anh hết giờ làm trở về tản bộ với em.
Ông xã, chụt chụt chụt ~~ (phía sau còn bổ sung thêm mấy trái tim hồng)
Thấy những lời này, khóe môi Đằng Cận Tư không nhịn được nhếch lên rất cao, tâm tình vô cùng vui vẻ, ngay cả Nam Cung Thần cầm bản thiết kế vào cũng cảm thấy được.
“Cậu chủ, đây là bản kế hoạch mở mang thành phố A, cần phương án xác định cuối cùng của ngài."
“Ừ, để bên cạnh." Đằng Cận Tư day huyệt thái dương, vốn định nghỉ ngơi mấy ngày chăm sóc nai con, nhưng chuyện của công ty lại quá nhiều, không rảnh để phân thân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong trường đại học F, giảng đường khoa Anh ngữ cộng đồng xếp theo hình bậc thang, Kiều Tuyết Nghiên chống cằm ngẩn người, tối hôm qua sau khi thấy Đằng đại ca ôm chị Lương rời đi, cô cố tình tìm một nữ sinh cùng làm nhân viên phục vụ hỏi rõ tình huống khi đó, thì ra có mấy tiểu thư danh môn muốn hại chị Lương nhưng thất bại, còn cố ý đạp váy chị ấy hại chị ấy té ngã.
Thật sự quá đáng! Mấy người này hoàn toàn không được dạy dỗ, thiên kim tiểu thư địa vị cao quý lại có thể làm ra chuyện thấp kém như vậy, hỏng bét! Chị Lương đang mang thai, chị ấy… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Không trách được sắc mặt Đằng đại ca kinh khủng như vậy, chắc anh ấy rất thích chị Lương, hai người bọn họ thật hạnh phúc!
Nghĩ đến đây, cô không quan tâm giờ này còn đi học, cúi lưng len lén chạy ra ngoài từ cửa sau, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Lương Chân Chân, nhưng nghĩ mình lơ mơ đến trước có thể không được tốt, nên tìm số của Cát Xuyến.
Cát Xuyến đang đi làm không ngờ cô bé đã từng gặp một lần trong sân trường đại học F sẽ gọi điện thoại cho mình, cô bé đó không phải bạn của Chân phi sao?
“Xin chào, là chị Cát Xuyến sao?" Kiều Tuyết Nghiên là đứa bé ngoan rất lễ phép.
【Đúng vậy! Em là Tuyết Nghiên hả? Có chuyện gì sao?】 Giọng Cát Xuyến đĩnh đạc.
“À… Là như vậy, hôm nay chị sẽ đi thăm chị Lương sao?" Em muốn đi cùng chị." Kiều Tuyết Nghiên đơn giản tỏ ý của mình.
【Đợi chút, sao em nói càng khiến chị hồ đồ?】 Cát Xuyến nhíu mày hỏi.
Kiều Tuyết Nghiên nói qua chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, “Lúc em nhìn thấy chị Lương, cả người chị ấy vùi trong tay Đằng đại ca, cho nên em không rõ sắc mặt của chị ấy, không biết rốt cuộc tình hình của chị ấy có nghiêm trọng không?"
Cát Xuyến hít vào một hơi, âm lượng cất lên cao, cảm xúc rất kích động.
【Chắc chắn rất nghiêm trọng! Thể chất Chân phi kém như vậy, đứa bé chưa đầy ba tháng rất dễ sinh non, trời ạ! Một đám người khốn kiếp cặn bã! Nếu lúc đó chị ở đấy, chắc chắn sẽ hung hăng trút giận cho Chân phi!】
“Vậy xế chiều chúng ta đi thăm chị Lương đi, chắc trong lòng chị ấy rất khổ sở." Kiều Tuyết Nghiên đề nghị.
【Ừ, bây giờ chị gọi điện thoại cho chị ấy, thời gian cụ thể chị sẽ trả lời điện thoại cho em biết.】
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu