Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 354: Bị lộ
Bên trong phòng cấp cứu, Đằng Cận Tư nằm bên giường Lương Chân Chân, bàn tay dịu dàng hiền hòa êm ái vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng tràn đầy đau đớn, chỉ ước gì có thể thay cô chịu khổ.
“Nai con, còn đau không?"
“Không đau, bé cưng con…" Giọng Lương Chân Chân rất yếu, đôi môi khẽ mở, cô cấp bách muốn biết bé cưng trong bụng có còn đó không, giây phút khi được đẩy vào phòng cấp cứu, cô đã rơi vào sợ hãi vô cùng, thấy mấy bác sỹ mặc áo blue trắng vây chung quanh cô, cảm giác choáng váng trong nháy mắt cuốn lấy cô, trong mơ hồ cô gần như nghe thấy giọng a Tư, giống như tiếng kêu của loài thú bị vây khốn, kinh hoàng và đau lòng cuốn chặt lấy.
“Bé cưng không có chuyện gì, em cũng không sao, việc bây giờ em phải làm, là nghỉ ngơi thật tốt." Đằng Cận Tư dịu dàng nói, tình cảm dịu dàng nhộn nhạo trong tròng mắt đen đậm đến mức không tan đi được.
Nghe thấy lời anh nói, khóe mắt Lương Chân Chân hơi nhếch lên, tay không kiềm chế được mà sờ lên bụng, thật tốt! Bé cưng vẫn còn, cô thật là người mẹ sơ ý, về sau, không thể mạo hiểm như vạy, bé cưng chậm rãi lớn lên, cô là một phần không thể tách rời.
“Ừ…" Cô gật đầu một cái, nhắm mắt lại, ngủ yên bình, cô thật sự rất mệt mỏi ~~
Sau khi thấy cô ngủ, Đằng Cận Tư mới đi khỏi, vuốt ve chân mày đau nhức, vừa rồi thực sự đã dọa anh quá mức, nếu đứa bé không có, sẽ chính là đả kích nặng gấp hai lần với nai con, anh sợ nhất chính là xuất hiện trường hợp đó.
Thật may, đây chỉ là một phen hú vía, anh cũng nên gọi điện thoại cho bà nội báo bình an rồi, mặc dù vừa rồi bà nội không hỏi được gì từ Nam Cung, nhưng chắc bà đã đoán ra được xảy ra chuyện gì, chuyện hôm nay đã xong, đúng lúc nên nói tình hình thực tế cho bà nội.
Anh đoán không nhầm, Đằng lão phu nhân không ngủ, bà đang đợi điện thoại, đợi điện thoại của cháu nội bà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tốt hay xấu, a Tư không có lý do để gạt bà, huống chi bà muốn biết chuyện, a Tư không thể giấu giếm được.
Nhìn tên người gọi điện trên điện thoại, bà ấn nút nghe, “Thằng nhóc thúi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
【Bà nội, để bà lo lắng, may mà chỉ là một phen hú vía, nai con và bé cưng đều rất khỏe mạnh, chỉ có điều bác sỹ nói thể chất nai con kém hơn, còn phải lưu lại bệnh viện quan sát mấy ngày mới có thể ra viện.】Giọng Đằng Cận Tư rõ ràng đã dễ dàng hơn nhiều, không trầm trọng như trước.
“Cháu! Các cháu… Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn muốn gạt bà cụ già ta đây? Không trách được cả đêm tinh thần của bà hơi thiếu tập trung, thì ra cháu dâu và chắt nội bảo bối gặp nguy hiểm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù a Tư nói rất thản nhiên, nhưng bà có thể đoán được tình huống lúc đó rất kinh thiên động địa, nếu không Nam Cung đã không lừa bà, nghĩ đến sợ rằng xảy ra kết quả không tốt, lo lắng bà sẽ không chịu nổi.
Đằng Cận Tư lập tức nói sơ lược chuyện xảy ra tối nay một lần, nai con muốn nằm viện nghỉ ngơi, chắc chắn không giấu được bà nội, thay vì nghĩ hết cách lừa gạt còn không bằng nói rõ cho bà.
“Cháu không nên dẫn theo Chân Chân tới tiệc rượu như vậy, con bé vốn không thích xã giao, hơn nữa quan hệ của các cháu đã khiến cho nhiều người sớm ghen tỵ rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội như vậy, những người không tốt bụng kia sao có thể bỏ qua cho con bé, may mà tối nay chỉ là một phen hú vía, nếu không bà không tha cho cháu." Đằng lão phu nhân phát uy.
【Bà nội, cháu biết sai rồi, nai con cô ấy đã chuyển đến phòng bệnh cao cấp rồi, ngủ rất ngon, bà cũng nghỉ ngơi sớm đi, có tình hình gì cháu sẽ kịp thời báo cho bà.】
Đằng Cận Tư nói lời này đơn giản chỉ muốn bà nội yên tâm nghỉ ngơi, để cho bà cụ hơn nửa đêm còn lo lắng cho bọn họ như vậy, là anh bất hiếu.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trên hành lang thấy Nam Cung Thần vẫn chờ đợi cùng anh đến bây giờ, kêu cậu ta về nghỉ, có mình anh ở đây là được.
“Cậu chủ, trước khi Thẩm tiên sinh đi đã có lời để cho tôi thay mặt nói với cậu: đừng quá mệt mỏi, thiếu phu nhân cô ấy cần cậu." Trong lời nói bao hàm quan tâm của bề trên với bề dưới.
“Ừ, cậu trở về đi." Đằng Cận Tư đáp một tiếng, anh sẽ dần tiếp nhận người cha vợ Thẩm Bác Sinh này, dù sao ông cũng là cha ruột của nai con, tương lai đứa nhỏ của bọn họ còn cần gọi ông ấy một tiếng ông ngoại, đây là liên hệ máu mủ không cách này xem nhẹ.
Nam Cung Thần đi được bài bước lại giống như nhớ tới điều gì, “Cậu chủ, vậy mấy tiểu thư danh môn cố ý hãm hại thiếu phu nhân trong bữa tiệc tối nay, có cần dạy dỗ một chút không?"
“Nhẹ nhàng một chút, coi như tích phúc cho đứa bé." Đằng Cận Tư hơi trầm ngâm.
Chậc… lần này đúng là cậu chủ đã thay đổi, nếu là trước kia, những người đó có thể hoàn toàn không thấy đường sống, hôm nay chỉ trừng phạt nhẹ nhàng, đây đều nhờ tiểu thiếu gia bình an vô sự, nếu không, chậc chậc chậc… Cậu chủ nhất định sẽ phát tiết toàn bộ tức giận lên mấy cô gái đó.
Đợi sau khi Nam Cung Thần rời đi, Đằng Cận Tư xoay người đi vào phòng bệnh của nai con, cô nằm trên giường, ngủ yên ổn mà ngọt ngào, anh giúp cô chỉnh góc chăn, trong lòng tràn ngập ấm áp dịu dàng.
Bởi vì sợ quấy nhiễu cô và đứa bé nghỉ ngơi, anh để nguyên quần áo nằm trên ghế sa lon ở bên cạnh, chuyển chăn mền trên giường đắp lên người, thân hình một mét tám mươi ba chen chúc trên ghế sa lon nho nhỏ đúng là hơi ngột ngạt, nhưng không cách nào, vì bà xã và đứa bé, anh chỉ có thể nhịn một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lương Chân Chân mở mắt đã thấy đồ trang trí trắng bóng trên trần nhà, gian phòng xa lạ, trong đầu cô ngơ ngẩn vài giây, không hiểu được đây là đâu.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông đang co rúc trên ghế sa lon thì lập tức tỉnh táo lại, đây là bệnh viện, tối hôm qua cô suýt nữa mất đi bé cưng, may mà chỉ là cơn ác mộng, bé cưng vẫn còn yên ổn trong bụng cô.
“A Tư…" Cô đau lòng gọi một tiếng, vóc người a Tư lớn như vậy mà rúc trên ghế sa lon ngủ một đêm, chắc chắn rất không thoải mái.
Quả thật Đằng Cận Tư ngủ rất không thoải mái, cho nên khi nghe thấy tiếng lập ức tỉnh lại, đi mấy bước tới bên giường, cầm tay bà xã, “Khá hơn chút nào chưa?"
Tay còn lại của Lương Chân Chân vuốt chân mày anh, đầu hai chân mày, mắt, nũng nịu nói: “Sao anh không lên giường ngủ? Cũng không phải không ngủ được hai người, anh nhìn anh xem, nếp nhăn dài vậy."
“Bà xã, em đang ghét bỏ anh sao?" Giọng Đằng Cận Tư khàn khàn mà uất ức, anh vốn lớn hơn nai con mười hai tuổi, so với cô, mình đúng là già rồi.
“Sao em sẽ ghét bỏ ông xã của mình chứ? Trong lòng em, a Tư vĩnh viễn là người đàn ông đẹp trai quyến rũ nhất, xếp vị trí thứ nhất, không thể thay thế được. Lương Chân Chân nâng mặt anh lên cười đến rạng rỡ.
“Bà xã, ở trong lòng anh em cũng là độc nhất vô nhị." Lòng tự ái đàn ông của Đằng Cận Tư được cô thỏa mãn rất lớn, trong lòng vô cùng sung sướng.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt đứt lời tâm tình buồn nôn của bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau, cho rằng bác sỹ hoặc y tá tới, “Vào đi."
Sau khi thấy người tới, Đằng Cận Tư vội vàng nghênh đón, “Bà nội, bà tới sớm quá rồi."
“Còn sớm sao! Tối hôm qua bà nhớ nhung cháu dâu cả đêm, buổi sáng chưa tới năm giờ đã tỉnh, bây giờ đã hơn tám giờ rồi." Đằng lão phu nhân đi cùng Hạ Đông đến.
“Bà nội, để cho bà lo lắng." Lương Chân Chân áy náy nói.
“Không có việc gì là tốt rồi, chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại, từ giờ trở đi phải chăm sóc thân thể thật tốt, đây là canh gà đen cẩu kỷ táo đỏ hầm cách thủy bà cố ý dặn dò đầu bếp làm, cho rất ít dầu, loại bỏ mùi tanh, cháu nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị không?" Đằng lão phu nhân ra hiệu cho Hạ Đông múc một chén canh bưng cho Lương Chân Chân nếm thử.
Bà nội có ý tốt, Lương Chân Chân đương nhiên sẽ không cự tuyệt, mùi vị cũng không tệ lắm, mùi tanh loại bỏ sạch sẽ, thịt gà vào miệng ngon trơn mềm, nắm bắt khá tốt độ lửa.
“Ngoan, rất biết nghe lời, có muốn uống thêm một chén không?" Đằng lão phu nhân cười híp mắt hỏi.
Lương Chân Chân cầm khăn giấy lau miệng, “Không muốn nữa, bụng cháu no rồi."
“Được, vậy buổi trưa uống tiếp." Đằng lão phu nhân không ép cô, dù sao uống một chén vẫn tốt hơn không uống chén nào.
Vừa đúng lúc bác sỹ điều trị chính tới kiểm tra, Đằng lão phu nhân hỏi ông ta rất nhiều vấn đề, tỉ mỉ đến mức khiến cho ông ấy sắp chống đỡ không nổi, đành phải đảm bảo với bà, “Cháu dâu của ngài thể chất yếu tính hàn, hơn nữa đã từng sinh non ngoài ý muốn, cho nên thân thể đã tạo thành tổn thương nhất định, có điều ngài yên tâm, bây giờ cô ấy và chắt của ngài vô cùng an toàn, chỉ cần điều dưỡng và nghỉ ngơi cho tốt, tình huống thân thể sẽ dần khôi phục."
“Cậu nói cái gì? Cháu dâu ta đã từng sinh non ngoài ý muốn?" Đằng lão phu nhân kinh ngạc nhìn về phía bác sỹ điều trị chính.
Hai người Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân đồng thời nói thầm một tiếng không xong trong lòng, bọn họ quên dặn trước bác sỹ, tuyệt đối không thể để cho bà nội biết chuyện sinh non ba năm trước, giấu giếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn lộ.
“Ngài không biết sao? Ba năm trước đây Lương tiểu thư đã từng sinh non vì bị tai nạn xe cộ." Bác sỹ điều trị chính cũng rất bất ngờ, ông nhìn hồ sơ bệnh án của Lương Chân Chân mới biết, ba năm trước đây khi cô sinh non cũng ở bệnh viện này.
“Ba năm trước đây? Xảy ra tai nạn xe cộ sinh non?" Đằng lão phu nhân không thể tin liếc nhìn cháu nội, rốt cuộc cháu bà đã giấu bà bao nhiêu chuyện!
“Nai con, còn đau không?"
“Không đau, bé cưng con…" Giọng Lương Chân Chân rất yếu, đôi môi khẽ mở, cô cấp bách muốn biết bé cưng trong bụng có còn đó không, giây phút khi được đẩy vào phòng cấp cứu, cô đã rơi vào sợ hãi vô cùng, thấy mấy bác sỹ mặc áo blue trắng vây chung quanh cô, cảm giác choáng váng trong nháy mắt cuốn lấy cô, trong mơ hồ cô gần như nghe thấy giọng a Tư, giống như tiếng kêu của loài thú bị vây khốn, kinh hoàng và đau lòng cuốn chặt lấy.
“Bé cưng không có chuyện gì, em cũng không sao, việc bây giờ em phải làm, là nghỉ ngơi thật tốt." Đằng Cận Tư dịu dàng nói, tình cảm dịu dàng nhộn nhạo trong tròng mắt đen đậm đến mức không tan đi được.
Nghe thấy lời anh nói, khóe mắt Lương Chân Chân hơi nhếch lên, tay không kiềm chế được mà sờ lên bụng, thật tốt! Bé cưng vẫn còn, cô thật là người mẹ sơ ý, về sau, không thể mạo hiểm như vạy, bé cưng chậm rãi lớn lên, cô là một phần không thể tách rời.
“Ừ…" Cô gật đầu một cái, nhắm mắt lại, ngủ yên bình, cô thật sự rất mệt mỏi ~~
Sau khi thấy cô ngủ, Đằng Cận Tư mới đi khỏi, vuốt ve chân mày đau nhức, vừa rồi thực sự đã dọa anh quá mức, nếu đứa bé không có, sẽ chính là đả kích nặng gấp hai lần với nai con, anh sợ nhất chính là xuất hiện trường hợp đó.
Thật may, đây chỉ là một phen hú vía, anh cũng nên gọi điện thoại cho bà nội báo bình an rồi, mặc dù vừa rồi bà nội không hỏi được gì từ Nam Cung, nhưng chắc bà đã đoán ra được xảy ra chuyện gì, chuyện hôm nay đã xong, đúng lúc nên nói tình hình thực tế cho bà nội.
Anh đoán không nhầm, Đằng lão phu nhân không ngủ, bà đang đợi điện thoại, đợi điện thoại của cháu nội bà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tốt hay xấu, a Tư không có lý do để gạt bà, huống chi bà muốn biết chuyện, a Tư không thể giấu giếm được.
Nhìn tên người gọi điện trên điện thoại, bà ấn nút nghe, “Thằng nhóc thúi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
【Bà nội, để bà lo lắng, may mà chỉ là một phen hú vía, nai con và bé cưng đều rất khỏe mạnh, chỉ có điều bác sỹ nói thể chất nai con kém hơn, còn phải lưu lại bệnh viện quan sát mấy ngày mới có thể ra viện.】Giọng Đằng Cận Tư rõ ràng đã dễ dàng hơn nhiều, không trầm trọng như trước.
“Cháu! Các cháu… Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn muốn gạt bà cụ già ta đây? Không trách được cả đêm tinh thần của bà hơi thiếu tập trung, thì ra cháu dâu và chắt nội bảo bối gặp nguy hiểm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù a Tư nói rất thản nhiên, nhưng bà có thể đoán được tình huống lúc đó rất kinh thiên động địa, nếu không Nam Cung đã không lừa bà, nghĩ đến sợ rằng xảy ra kết quả không tốt, lo lắng bà sẽ không chịu nổi.
Đằng Cận Tư lập tức nói sơ lược chuyện xảy ra tối nay một lần, nai con muốn nằm viện nghỉ ngơi, chắc chắn không giấu được bà nội, thay vì nghĩ hết cách lừa gạt còn không bằng nói rõ cho bà.
“Cháu không nên dẫn theo Chân Chân tới tiệc rượu như vậy, con bé vốn không thích xã giao, hơn nữa quan hệ của các cháu đã khiến cho nhiều người sớm ghen tỵ rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội như vậy, những người không tốt bụng kia sao có thể bỏ qua cho con bé, may mà tối nay chỉ là một phen hú vía, nếu không bà không tha cho cháu." Đằng lão phu nhân phát uy.
【Bà nội, cháu biết sai rồi, nai con cô ấy đã chuyển đến phòng bệnh cao cấp rồi, ngủ rất ngon, bà cũng nghỉ ngơi sớm đi, có tình hình gì cháu sẽ kịp thời báo cho bà.】
Đằng Cận Tư nói lời này đơn giản chỉ muốn bà nội yên tâm nghỉ ngơi, để cho bà cụ hơn nửa đêm còn lo lắng cho bọn họ như vậy, là anh bất hiếu.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trên hành lang thấy Nam Cung Thần vẫn chờ đợi cùng anh đến bây giờ, kêu cậu ta về nghỉ, có mình anh ở đây là được.
“Cậu chủ, trước khi Thẩm tiên sinh đi đã có lời để cho tôi thay mặt nói với cậu: đừng quá mệt mỏi, thiếu phu nhân cô ấy cần cậu." Trong lời nói bao hàm quan tâm của bề trên với bề dưới.
“Ừ, cậu trở về đi." Đằng Cận Tư đáp một tiếng, anh sẽ dần tiếp nhận người cha vợ Thẩm Bác Sinh này, dù sao ông cũng là cha ruột của nai con, tương lai đứa nhỏ của bọn họ còn cần gọi ông ấy một tiếng ông ngoại, đây là liên hệ máu mủ không cách này xem nhẹ.
Nam Cung Thần đi được bài bước lại giống như nhớ tới điều gì, “Cậu chủ, vậy mấy tiểu thư danh môn cố ý hãm hại thiếu phu nhân trong bữa tiệc tối nay, có cần dạy dỗ một chút không?"
“Nhẹ nhàng một chút, coi như tích phúc cho đứa bé." Đằng Cận Tư hơi trầm ngâm.
Chậc… lần này đúng là cậu chủ đã thay đổi, nếu là trước kia, những người đó có thể hoàn toàn không thấy đường sống, hôm nay chỉ trừng phạt nhẹ nhàng, đây đều nhờ tiểu thiếu gia bình an vô sự, nếu không, chậc chậc chậc… Cậu chủ nhất định sẽ phát tiết toàn bộ tức giận lên mấy cô gái đó.
Đợi sau khi Nam Cung Thần rời đi, Đằng Cận Tư xoay người đi vào phòng bệnh của nai con, cô nằm trên giường, ngủ yên ổn mà ngọt ngào, anh giúp cô chỉnh góc chăn, trong lòng tràn ngập ấm áp dịu dàng.
Bởi vì sợ quấy nhiễu cô và đứa bé nghỉ ngơi, anh để nguyên quần áo nằm trên ghế sa lon ở bên cạnh, chuyển chăn mền trên giường đắp lên người, thân hình một mét tám mươi ba chen chúc trên ghế sa lon nho nhỏ đúng là hơi ngột ngạt, nhưng không cách nào, vì bà xã và đứa bé, anh chỉ có thể nhịn một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lương Chân Chân mở mắt đã thấy đồ trang trí trắng bóng trên trần nhà, gian phòng xa lạ, trong đầu cô ngơ ngẩn vài giây, không hiểu được đây là đâu.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông đang co rúc trên ghế sa lon thì lập tức tỉnh táo lại, đây là bệnh viện, tối hôm qua cô suýt nữa mất đi bé cưng, may mà chỉ là cơn ác mộng, bé cưng vẫn còn yên ổn trong bụng cô.
“A Tư…" Cô đau lòng gọi một tiếng, vóc người a Tư lớn như vậy mà rúc trên ghế sa lon ngủ một đêm, chắc chắn rất không thoải mái.
Quả thật Đằng Cận Tư ngủ rất không thoải mái, cho nên khi nghe thấy tiếng lập ức tỉnh lại, đi mấy bước tới bên giường, cầm tay bà xã, “Khá hơn chút nào chưa?"
Tay còn lại của Lương Chân Chân vuốt chân mày anh, đầu hai chân mày, mắt, nũng nịu nói: “Sao anh không lên giường ngủ? Cũng không phải không ngủ được hai người, anh nhìn anh xem, nếp nhăn dài vậy."
“Bà xã, em đang ghét bỏ anh sao?" Giọng Đằng Cận Tư khàn khàn mà uất ức, anh vốn lớn hơn nai con mười hai tuổi, so với cô, mình đúng là già rồi.
“Sao em sẽ ghét bỏ ông xã của mình chứ? Trong lòng em, a Tư vĩnh viễn là người đàn ông đẹp trai quyến rũ nhất, xếp vị trí thứ nhất, không thể thay thế được. Lương Chân Chân nâng mặt anh lên cười đến rạng rỡ.
“Bà xã, ở trong lòng anh em cũng là độc nhất vô nhị." Lòng tự ái đàn ông của Đằng Cận Tư được cô thỏa mãn rất lớn, trong lòng vô cùng sung sướng.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt đứt lời tâm tình buồn nôn của bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau, cho rằng bác sỹ hoặc y tá tới, “Vào đi."
Sau khi thấy người tới, Đằng Cận Tư vội vàng nghênh đón, “Bà nội, bà tới sớm quá rồi."
“Còn sớm sao! Tối hôm qua bà nhớ nhung cháu dâu cả đêm, buổi sáng chưa tới năm giờ đã tỉnh, bây giờ đã hơn tám giờ rồi." Đằng lão phu nhân đi cùng Hạ Đông đến.
“Bà nội, để cho bà lo lắng." Lương Chân Chân áy náy nói.
“Không có việc gì là tốt rồi, chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại, từ giờ trở đi phải chăm sóc thân thể thật tốt, đây là canh gà đen cẩu kỷ táo đỏ hầm cách thủy bà cố ý dặn dò đầu bếp làm, cho rất ít dầu, loại bỏ mùi tanh, cháu nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị không?" Đằng lão phu nhân ra hiệu cho Hạ Đông múc một chén canh bưng cho Lương Chân Chân nếm thử.
Bà nội có ý tốt, Lương Chân Chân đương nhiên sẽ không cự tuyệt, mùi vị cũng không tệ lắm, mùi tanh loại bỏ sạch sẽ, thịt gà vào miệng ngon trơn mềm, nắm bắt khá tốt độ lửa.
“Ngoan, rất biết nghe lời, có muốn uống thêm một chén không?" Đằng lão phu nhân cười híp mắt hỏi.
Lương Chân Chân cầm khăn giấy lau miệng, “Không muốn nữa, bụng cháu no rồi."
“Được, vậy buổi trưa uống tiếp." Đằng lão phu nhân không ép cô, dù sao uống một chén vẫn tốt hơn không uống chén nào.
Vừa đúng lúc bác sỹ điều trị chính tới kiểm tra, Đằng lão phu nhân hỏi ông ta rất nhiều vấn đề, tỉ mỉ đến mức khiến cho ông ấy sắp chống đỡ không nổi, đành phải đảm bảo với bà, “Cháu dâu của ngài thể chất yếu tính hàn, hơn nữa đã từng sinh non ngoài ý muốn, cho nên thân thể đã tạo thành tổn thương nhất định, có điều ngài yên tâm, bây giờ cô ấy và chắt của ngài vô cùng an toàn, chỉ cần điều dưỡng và nghỉ ngơi cho tốt, tình huống thân thể sẽ dần khôi phục."
“Cậu nói cái gì? Cháu dâu ta đã từng sinh non ngoài ý muốn?" Đằng lão phu nhân kinh ngạc nhìn về phía bác sỹ điều trị chính.
Hai người Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân đồng thời nói thầm một tiếng không xong trong lòng, bọn họ quên dặn trước bác sỹ, tuyệt đối không thể để cho bà nội biết chuyện sinh non ba năm trước, giấu giếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn lộ.
“Ngài không biết sao? Ba năm trước đây Lương tiểu thư đã từng sinh non vì bị tai nạn xe cộ." Bác sỹ điều trị chính cũng rất bất ngờ, ông nhìn hồ sơ bệnh án của Lương Chân Chân mới biết, ba năm trước đây khi cô sinh non cũng ở bệnh viện này.
“Ba năm trước đây? Xảy ra tai nạn xe cộ sinh non?" Đằng lão phu nhân không thể tin liếc nhìn cháu nội, rốt cuộc cháu bà đã giấu bà bao nhiêu chuyện!
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu