Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 340: Gặp người quen
“Bà xã, anh nhớ em có vài món đồ lót đã bị anh làm hư."
Đằng Cận Tư dán vào lỗ tai cô nói nhỏ, hơi thở nóng bỏng phun dày đặc bên tai cô, hơi ngứa, rất tức giận liếc nhìn anh, gần như cắn răng nghiến lợi trả lời: “Anh định làm gì?"
“Thưởng cho em!" Đằng Cận Tư nói như chuyện đương nhiên.
“Ai muốn anh đền chứ?" Lương Chân Chân hầm hừ phồng má, anh không biết xấu hổ mà nói thong dong bình tĩnh như vậy, mỗi lần kêu anh đừng thô lỗ như ậy mà không nghe, cũng phá hư vài món! Còn đều là đồ cô rất thích đấy!
Cũng không biết hôm nay anh điên khùng gì, điên cuồng mua một đống đồ con nít, còn kéo cô đi mua… đồ lót, thật sự càng ngày càng tệ rồi! ╭(╯╰)╮
“Bảo bối, bất kỳ chỗ nào trên người em đều đã bị anh nhìn rồi, không phải chỉ là mấy món đồ lót thôi sao? … Xấu hổ?" Đằng Cận Tư hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai cô, chọc cho đỏ bừng cả mặt, xấu hổ hất tay anh ra.
“Mua thì mua, có gì đặc biệt hơn người!" Lương Chân Chân oán trách lườm anh, thu hồi thẹn thùng tỏng lòng, a Tư nói cũng có chút đạo lý, mỗi một chỗ trên người mình đều bị anh nhìn hết trơn rồi, hơn nữa mỗi lần quần áo trên người đều do anh cởi giúp mình, mắc cỡ ngượng ngùng ngược lại có vẻ làm kiêu.
“Bà xã, chậm thôi, kẻo ngã." Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ xông thẳng tới trước của cô, trong lòng không nhịn được toát mồ hôi dầm dề vì cô, như vậy giống người có thai sao?
Lương Chân Chân đi thẳng tới một cửa hàng bán đồ lót nhìn có vẻ rất sang trọng, phụ nữ sao? Đương nhiên muốn tốt với chính mình một chút, nhất là đồ lót, phải mua đồ tốt đấy!
Nhân viên phục vụ nhìn dáng vẻ hai người, liền biết hôm nay gặp được khách hàng lớn, nở nụ cười vui vẻ nghênh đón, “Tiểu thư, chào cô, cần tôi giới thiệu cho cô một chút không?"
“Không cần, tôi xem trước một chút rồi nói." Lương Chân Chân từ chối nhã nhặn, cô phiền nhất là lúc mua đồ có người ở bên cạnh nói lung tung, nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
Đằng Cận Tư biết cô xấu hổ, không đi theo cô cùng chọn lựa, đôi tay nhẹ nhàng đút vào trong túi quần tây, ánh mắt lequydon đuổi theo bóng lưng của cô, khóe môi hơi nhếch lên, quyến rũ khiến đám nhân viên nữ phục vụ ở bên cạnh bắn tim tung tóe, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai mấy câu.
“Wa! Đây chính là cao phú suất trong truyền thuyết!"
“Không chỉ đẹp trai, khí thế còn cường đại, anh tuấn cao lớn, có vẻ thành thục! Hoàn toàn là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng tôi!"
“Thoạt nhìn người phụ nữ kia cũng bình thường! Sao lại câu được người đàn ông có tiền như vậy? Ông trời quá không công bừng! Một chút cũng không ưu ái tôi."
“Thôi đi! Xã hội bây giờ chẳng phải như vậy, công tử nhà có tiền đều thích đồ mới mẻ, thay phụ nữ còn chăm chỉ hơn thay áo, hôm nay mang người này, ngày mai sẽ dẫn theo người khác đó." Một giọng nữ ép thật thấp, người ngoài gần như không nghe được.
Mặc dù Lương Chân Chân không nghe được họ nói gì, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được mấy cô ấy đang bàn luận về cô và ông xã đẹp trai khiến người ta cũng phải đố kỵ, không riêng gì nnhân viên phục vụ trong tiệm đưa mắt ngừng trên người anh, ngay cả khách hàng vào mua đồ cũng đưa ánh mắt nóng bỏng về phía anh, giống như anh chính là siêu sao trời sinh, cho dù đi hướng nào cũng đều nổi bật nhất.
Khụ… Xem ra sau này không thể dẫn theo anh ấy đi ra nơi công cộng rồi, làm không tốt sẽ gây loạn, quá nguy hiểm!
Cô vừa chọn vừa nghĩ, không đề phòng anh đột nhiên đi tới phía sau mình, “Đang suy nghĩ gì đấy? Còn chưa chọn được?"
Khi cô đang do dự không quyết, ngón tay Đằng Cận Tư nhặt bộ đồ lót màu đen viền tơ lên, “Anh cảm thấy món này rất tốt, rất giống bộ em mặc khuya hôm trước."
“Nào có, món đồ của em bảo thủ hơn nó nhiều." Trên mặt Lương Chân Chân dần dần ửng đỏ, quần áo trong này cũng quá gợi cảm xinh đẹp rồi, chỉ nhìn cũng sẽ khiến người ta mơ tưởng viển vông.
“Thật sao? Nếu không giống nhau, vậy mua cái này thôi." Khóe miệng Đằng Cận Tư chứa ý cười xấu xa, bảo nhân viên phục vụ bọc nó lại.
Nhân viên phục vụ trong tiệm lập tức ân cần đi tới, khen tặng: “Tiên sinh, ánh mắt của ngài thật tốt, bộ đồ lót này là style mới trong tiệm chúng tôi, vô cùng tôn lên dáng ngực…"
Lương Chân Chân mất tự nhiên “khụ" một tiếng, bây giờ nhân viên phục vụ đều cởi mở như vậy sao? Lời gì cũng nói với đàn ông? Còn thao thao bất tuyệt như thế, nhiệt tình như lửa, thật giống như quên mất rằng người mặc chân chính là ai.
“Cô rất không chuyên nghiệp." Đằng Cận Tư đột nhiên cau mày, giọng nói lạnh lẽo nhạt nhẽo.
“Hả?" Nữ nhân viên phục vụ rõ ràng ngây ngẩn cả người, lời còn chưa nói xong đã mắc kẹt rồi, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Người mua đồ lót là tôi, nhưng người mặc, là bà xã tôi." Đằng Cận Tư nói từng câu từng chữ, chữ nào cũng là châu ngọc.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, mấy người vừa bàn luận rối rít lập tức trợn tròn mắt, trong lòng đồng thời suy nghĩ dđlqd một vấn đề: cái gì? Bà xã? Sao lại là bà xã chứ? Rõ ràng nên là bạn gái?
“Phì…" Lương Chân Chân không nhịn được vui vẻ, bây giờ cô mới phát hiện a Tư có mặt dí dỏm ngầm, nét mặt mê trai của mấy cô gái này lộ ra thật đúng là đặc sắc, khiến cho người ta rất muốn ôm bụng cười lăn lộn!
“Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi…" Nữ nhân viên phục vụ bị anh nói mặt đỏ tới mang tai, ngay cả nên đi đâu cũng không biết.
Đằng Cận Tư lười hỏi đến cô ta, ôm eo bà xã đi về phía khác, tiếp tục chọn lựa, chủ cửa hàng thừa dịp người khác không chú ý trợn mắt lườm nữ nhân viên phục vụ kia, sau đó cười híp mắt đi về phía hai người bọn họ.
“Tiên sinh, tiểu thư, vô cùng xin lỗi, nữ nhân viên phục vụ kia mới tới, hơi không hiểu chuyện, hy vong hai người thông cảm nhiều."
Đằng Cận Tư coi như không nghe thấy lời cô ta nói, còn Lương Chân Chân hơi không đành lòng, quay đầu lại cười cười với cô ta, “Không có việc gì."
Cửa hàng trưởng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra quan hệ hai người không giống bình thường, coi như không phải vợ chồng thật, cũng tuyệt đối không phải là quan hệ nam nữ bình thường, hơn nữa người đàn ông này vô cùng quen mặt, giống như cô đã từng nhìn thấy anh trong ti vi và hình trên tạp chí.
Trời ạ! Anh… Anh ta không phỉa là Đằng Cận Tư chủ tịch tập đoàn Đế Hào tư huyên náo xôn xao thời gian trước hay sao? Người thực đẹp trai hơn trên hình nhiều, xem ra cũng không lạnh lùng vô tình như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là Lương Chân Chân – vị hôn thê mà anh ta đã tuyên bố với đại chúng?
“Em cảm thấy cái này cũng không tệ lắm." Lương Chân Chân cầm một chiếc áo lót màu xanh đen lên, kiểu dáng rất đặc biệt, gần như là cô liếc mắt một cái đã chọn trúng.
“Tiểu thư, nếu như cô thích có thể mặc thử, bên kia có phòng thử quần áo, tôi dẫn cô qua." Thái độ của cửa hàng trưởng lập tức không ít ân cần, bởi vì cô biết đây là khách hàng lớn hiếm có, cho nên nhất định phải nắm chặt lấy.
Lương Chân Chân theo lời cô ta đi qua đó, lúc này cửa phòng thử quần áo mở ra, đi ra là một nam một nữ, rõ ràng là Tống Tử Quân và Lâm Tịnh, cô hoàn toàn kinh ngạc rồi, hai người bọn họ… Ở chung một chỗ?
“Chân Chân…" Lâm Tịnh đẩy cửa ra đã thấy Lương Chân Chân, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, vừa rồi cô không cài được dây đằng sau, vốn định để nhân viên phục vụ giúp mình, kết quả không ngờ Tống sư huynh tiến vào.
“Tiểu Tịnh, đã lâu không gặp." Lương Chân Chân cũng ngây ngẩn cả người trong chốc lát, sao cũng không thể ngờ gặp được đồng nghiệp ở đài truyền hình, càng không nghĩ tới sau khi mình rời đi, tiểu Tịnh lại có thể ở chung một chỗ với tên Tống Tử Quân khốn kiếp kia!
Tống Tử Quân có thâm ý khác liếc nhìn Lương Chân Chân, mấy tháng không gặp, sắc mặt cô ấy hồng hào rất nhiều, còn giống như hơi lên cân, không cần nghĩ cũng biết là do ảnh hưởng của tên đàn ông Đằng Cận Tư kia, xem ra, cô ấy sống rất tốt.
“Gặp mặt đồng nghiệp cũ, phóng viên Lương không chào hỏi sao?" Sắc mặt anh ta như bình thường, nhưng thật ra trong lòng chất chứa cảm xúc mệnh mông.
“Tôi hy vọng trưởng ban Tống có thể đối xử tốt với tiểu Tịnh, cô ấy là cô gái tốt, không giống mấy người phụ nữ anh đùa giỡn trước kia." Lương Chân Chân lạnh lùng nói, cô thật sự không có cảm tình tốt với người đàn ông có vẻ ngoài quang minh chính trực này.
Đằng Cận Tư ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt giữa luồng không khí của ba người bọn họ, không khó nhìn ra, nai con rất ghét người đàn ông họ Tống đó, mà dường như người đàn ông đó có tình cảm khác thường với nai con, mặc dù anh ta che giấu rất tốt, nhưng đều là đàn ông, anh cảm thấy được, cho nên, trong lòng anh cực kỳ khó chịu!
Lại có người đàn ông dám mơ ước đến người phụ nữ của Đằng Cận Tư anh, đúng là không muốn sống!
Lâm Tịnh nghe thấy Lương Chân Chân nói chuyện vì mình, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp, ngước mắt sợ hãi liếc nhìn Tống sư huynh ngọc thụ lâm phong, rốt cuộc cảm tình của anh ấy với mình có phải thật lòng không? Mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa yêu anh ấy, rốt cuộc là đúng hay sai? Có lúc, ngay cả chính cô cũng mê man.
Đi tới bước này, cô đã tự lạc mất mình, ở trước mặt tình yêu, cô càng ngày càng trở nên hèn mọn, càng ngày càng không thấy rõ mình, mỗi khi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, cô đều lặp đi lặp lại tự hỏi lòng mình: Tôi là ai? Làm như vậy có đáng giá không?
“Phóng viên Lương đây là đang dạy dỗ tôi sao?" Tống Tử Quân nhíu mày.
“Trưởng ban Tống nhạy cảm quá, anh không đáng giá!" Lương Chân Chân phản kích không chút khách khí, sau đó cất bước vào phòng thử quần áo.
“Bà xã tôi nói rất đúng, cậu đúng là không đáng giá." Đằng Cận Tư khinh miệt bĩu môi, trong tròng mắt đen tràn đầy mỉa mai và lạnh lẽo.
Tống Tử Quân giận đến gân xanh nổi lên, nhưng ở trước mặt Đằng Cận Tư anh chỉ là một trưởng ban nho nhỏ, hoàn toàn không có khả năng so sánh, chỉ có thể nhịn giọng điệu kia ở trong lòng.
Đằng Cận Tư dán vào lỗ tai cô nói nhỏ, hơi thở nóng bỏng phun dày đặc bên tai cô, hơi ngứa, rất tức giận liếc nhìn anh, gần như cắn răng nghiến lợi trả lời: “Anh định làm gì?"
“Thưởng cho em!" Đằng Cận Tư nói như chuyện đương nhiên.
“Ai muốn anh đền chứ?" Lương Chân Chân hầm hừ phồng má, anh không biết xấu hổ mà nói thong dong bình tĩnh như vậy, mỗi lần kêu anh đừng thô lỗ như ậy mà không nghe, cũng phá hư vài món! Còn đều là đồ cô rất thích đấy!
Cũng không biết hôm nay anh điên khùng gì, điên cuồng mua một đống đồ con nít, còn kéo cô đi mua… đồ lót, thật sự càng ngày càng tệ rồi! ╭(╯╰)╮
“Bảo bối, bất kỳ chỗ nào trên người em đều đã bị anh nhìn rồi, không phải chỉ là mấy món đồ lót thôi sao? … Xấu hổ?" Đằng Cận Tư hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai cô, chọc cho đỏ bừng cả mặt, xấu hổ hất tay anh ra.
“Mua thì mua, có gì đặc biệt hơn người!" Lương Chân Chân oán trách lườm anh, thu hồi thẹn thùng tỏng lòng, a Tư nói cũng có chút đạo lý, mỗi một chỗ trên người mình đều bị anh nhìn hết trơn rồi, hơn nữa mỗi lần quần áo trên người đều do anh cởi giúp mình, mắc cỡ ngượng ngùng ngược lại có vẻ làm kiêu.
“Bà xã, chậm thôi, kẻo ngã." Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ xông thẳng tới trước của cô, trong lòng không nhịn được toát mồ hôi dầm dề vì cô, như vậy giống người có thai sao?
Lương Chân Chân đi thẳng tới một cửa hàng bán đồ lót nhìn có vẻ rất sang trọng, phụ nữ sao? Đương nhiên muốn tốt với chính mình một chút, nhất là đồ lót, phải mua đồ tốt đấy!
Nhân viên phục vụ nhìn dáng vẻ hai người, liền biết hôm nay gặp được khách hàng lớn, nở nụ cười vui vẻ nghênh đón, “Tiểu thư, chào cô, cần tôi giới thiệu cho cô một chút không?"
“Không cần, tôi xem trước một chút rồi nói." Lương Chân Chân từ chối nhã nhặn, cô phiền nhất là lúc mua đồ có người ở bên cạnh nói lung tung, nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
Đằng Cận Tư biết cô xấu hổ, không đi theo cô cùng chọn lựa, đôi tay nhẹ nhàng đút vào trong túi quần tây, ánh mắt lequydon đuổi theo bóng lưng của cô, khóe môi hơi nhếch lên, quyến rũ khiến đám nhân viên nữ phục vụ ở bên cạnh bắn tim tung tóe, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai mấy câu.
“Wa! Đây chính là cao phú suất trong truyền thuyết!"
“Không chỉ đẹp trai, khí thế còn cường đại, anh tuấn cao lớn, có vẻ thành thục! Hoàn toàn là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng tôi!"
“Thoạt nhìn người phụ nữ kia cũng bình thường! Sao lại câu được người đàn ông có tiền như vậy? Ông trời quá không công bừng! Một chút cũng không ưu ái tôi."
“Thôi đi! Xã hội bây giờ chẳng phải như vậy, công tử nhà có tiền đều thích đồ mới mẻ, thay phụ nữ còn chăm chỉ hơn thay áo, hôm nay mang người này, ngày mai sẽ dẫn theo người khác đó." Một giọng nữ ép thật thấp, người ngoài gần như không nghe được.
Mặc dù Lương Chân Chân không nghe được họ nói gì, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được mấy cô ấy đang bàn luận về cô và ông xã đẹp trai khiến người ta cũng phải đố kỵ, không riêng gì nnhân viên phục vụ trong tiệm đưa mắt ngừng trên người anh, ngay cả khách hàng vào mua đồ cũng đưa ánh mắt nóng bỏng về phía anh, giống như anh chính là siêu sao trời sinh, cho dù đi hướng nào cũng đều nổi bật nhất.
Khụ… Xem ra sau này không thể dẫn theo anh ấy đi ra nơi công cộng rồi, làm không tốt sẽ gây loạn, quá nguy hiểm!
Cô vừa chọn vừa nghĩ, không đề phòng anh đột nhiên đi tới phía sau mình, “Đang suy nghĩ gì đấy? Còn chưa chọn được?"
Khi cô đang do dự không quyết, ngón tay Đằng Cận Tư nhặt bộ đồ lót màu đen viền tơ lên, “Anh cảm thấy món này rất tốt, rất giống bộ em mặc khuya hôm trước."
“Nào có, món đồ của em bảo thủ hơn nó nhiều." Trên mặt Lương Chân Chân dần dần ửng đỏ, quần áo trong này cũng quá gợi cảm xinh đẹp rồi, chỉ nhìn cũng sẽ khiến người ta mơ tưởng viển vông.
“Thật sao? Nếu không giống nhau, vậy mua cái này thôi." Khóe miệng Đằng Cận Tư chứa ý cười xấu xa, bảo nhân viên phục vụ bọc nó lại.
Nhân viên phục vụ trong tiệm lập tức ân cần đi tới, khen tặng: “Tiên sinh, ánh mắt của ngài thật tốt, bộ đồ lót này là style mới trong tiệm chúng tôi, vô cùng tôn lên dáng ngực…"
Lương Chân Chân mất tự nhiên “khụ" một tiếng, bây giờ nhân viên phục vụ đều cởi mở như vậy sao? Lời gì cũng nói với đàn ông? Còn thao thao bất tuyệt như thế, nhiệt tình như lửa, thật giống như quên mất rằng người mặc chân chính là ai.
“Cô rất không chuyên nghiệp." Đằng Cận Tư đột nhiên cau mày, giọng nói lạnh lẽo nhạt nhẽo.
“Hả?" Nữ nhân viên phục vụ rõ ràng ngây ngẩn cả người, lời còn chưa nói xong đã mắc kẹt rồi, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Người mua đồ lót là tôi, nhưng người mặc, là bà xã tôi." Đằng Cận Tư nói từng câu từng chữ, chữ nào cũng là châu ngọc.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, mấy người vừa bàn luận rối rít lập tức trợn tròn mắt, trong lòng đồng thời suy nghĩ dđlqd một vấn đề: cái gì? Bà xã? Sao lại là bà xã chứ? Rõ ràng nên là bạn gái?
“Phì…" Lương Chân Chân không nhịn được vui vẻ, bây giờ cô mới phát hiện a Tư có mặt dí dỏm ngầm, nét mặt mê trai của mấy cô gái này lộ ra thật đúng là đặc sắc, khiến cho người ta rất muốn ôm bụng cười lăn lộn!
“Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi…" Nữ nhân viên phục vụ bị anh nói mặt đỏ tới mang tai, ngay cả nên đi đâu cũng không biết.
Đằng Cận Tư lười hỏi đến cô ta, ôm eo bà xã đi về phía khác, tiếp tục chọn lựa, chủ cửa hàng thừa dịp người khác không chú ý trợn mắt lườm nữ nhân viên phục vụ kia, sau đó cười híp mắt đi về phía hai người bọn họ.
“Tiên sinh, tiểu thư, vô cùng xin lỗi, nữ nhân viên phục vụ kia mới tới, hơi không hiểu chuyện, hy vong hai người thông cảm nhiều."
Đằng Cận Tư coi như không nghe thấy lời cô ta nói, còn Lương Chân Chân hơi không đành lòng, quay đầu lại cười cười với cô ta, “Không có việc gì."
Cửa hàng trưởng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra quan hệ hai người không giống bình thường, coi như không phải vợ chồng thật, cũng tuyệt đối không phải là quan hệ nam nữ bình thường, hơn nữa người đàn ông này vô cùng quen mặt, giống như cô đã từng nhìn thấy anh trong ti vi và hình trên tạp chí.
Trời ạ! Anh… Anh ta không phỉa là Đằng Cận Tư chủ tịch tập đoàn Đế Hào tư huyên náo xôn xao thời gian trước hay sao? Người thực đẹp trai hơn trên hình nhiều, xem ra cũng không lạnh lùng vô tình như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là Lương Chân Chân – vị hôn thê mà anh ta đã tuyên bố với đại chúng?
“Em cảm thấy cái này cũng không tệ lắm." Lương Chân Chân cầm một chiếc áo lót màu xanh đen lên, kiểu dáng rất đặc biệt, gần như là cô liếc mắt một cái đã chọn trúng.
“Tiểu thư, nếu như cô thích có thể mặc thử, bên kia có phòng thử quần áo, tôi dẫn cô qua." Thái độ của cửa hàng trưởng lập tức không ít ân cần, bởi vì cô biết đây là khách hàng lớn hiếm có, cho nên nhất định phải nắm chặt lấy.
Lương Chân Chân theo lời cô ta đi qua đó, lúc này cửa phòng thử quần áo mở ra, đi ra là một nam một nữ, rõ ràng là Tống Tử Quân và Lâm Tịnh, cô hoàn toàn kinh ngạc rồi, hai người bọn họ… Ở chung một chỗ?
“Chân Chân…" Lâm Tịnh đẩy cửa ra đã thấy Lương Chân Chân, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, vừa rồi cô không cài được dây đằng sau, vốn định để nhân viên phục vụ giúp mình, kết quả không ngờ Tống sư huynh tiến vào.
“Tiểu Tịnh, đã lâu không gặp." Lương Chân Chân cũng ngây ngẩn cả người trong chốc lát, sao cũng không thể ngờ gặp được đồng nghiệp ở đài truyền hình, càng không nghĩ tới sau khi mình rời đi, tiểu Tịnh lại có thể ở chung một chỗ với tên Tống Tử Quân khốn kiếp kia!
Tống Tử Quân có thâm ý khác liếc nhìn Lương Chân Chân, mấy tháng không gặp, sắc mặt cô ấy hồng hào rất nhiều, còn giống như hơi lên cân, không cần nghĩ cũng biết là do ảnh hưởng của tên đàn ông Đằng Cận Tư kia, xem ra, cô ấy sống rất tốt.
“Gặp mặt đồng nghiệp cũ, phóng viên Lương không chào hỏi sao?" Sắc mặt anh ta như bình thường, nhưng thật ra trong lòng chất chứa cảm xúc mệnh mông.
“Tôi hy vọng trưởng ban Tống có thể đối xử tốt với tiểu Tịnh, cô ấy là cô gái tốt, không giống mấy người phụ nữ anh đùa giỡn trước kia." Lương Chân Chân lạnh lùng nói, cô thật sự không có cảm tình tốt với người đàn ông có vẻ ngoài quang minh chính trực này.
Đằng Cận Tư ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt giữa luồng không khí của ba người bọn họ, không khó nhìn ra, nai con rất ghét người đàn ông họ Tống đó, mà dường như người đàn ông đó có tình cảm khác thường với nai con, mặc dù anh ta che giấu rất tốt, nhưng đều là đàn ông, anh cảm thấy được, cho nên, trong lòng anh cực kỳ khó chịu!
Lại có người đàn ông dám mơ ước đến người phụ nữ của Đằng Cận Tư anh, đúng là không muốn sống!
Lâm Tịnh nghe thấy Lương Chân Chân nói chuyện vì mình, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp, ngước mắt sợ hãi liếc nhìn Tống sư huynh ngọc thụ lâm phong, rốt cuộc cảm tình của anh ấy với mình có phải thật lòng không? Mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa yêu anh ấy, rốt cuộc là đúng hay sai? Có lúc, ngay cả chính cô cũng mê man.
Đi tới bước này, cô đã tự lạc mất mình, ở trước mặt tình yêu, cô càng ngày càng trở nên hèn mọn, càng ngày càng không thấy rõ mình, mỗi khi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, cô đều lặp đi lặp lại tự hỏi lòng mình: Tôi là ai? Làm như vậy có đáng giá không?
“Phóng viên Lương đây là đang dạy dỗ tôi sao?" Tống Tử Quân nhíu mày.
“Trưởng ban Tống nhạy cảm quá, anh không đáng giá!" Lương Chân Chân phản kích không chút khách khí, sau đó cất bước vào phòng thử quần áo.
“Bà xã tôi nói rất đúng, cậu đúng là không đáng giá." Đằng Cận Tư khinh miệt bĩu môi, trong tròng mắt đen tràn đầy mỉa mai và lạnh lẽo.
Tống Tử Quân giận đến gân xanh nổi lên, nhưng ở trước mặt Đằng Cận Tư anh chỉ là một trưởng ban nho nhỏ, hoàn toàn không có khả năng so sánh, chỉ có thể nhịn giọng điệu kia ở trong lòng.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu