Bá Tước Đích Tuyết Hồ Ly
Chương 7
Edit: Mèo mập.
Beta: Lỳ.
Sáng sớm cuối tuần, mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng ngủ. Lâm Tu Chân ôm tiểu bảo bối trong ngực, vô cùng hạnh phúc duỗi người. Nhìn bé con khuôn mặt tinh xảo, đô đô miệng cọ cọ trong ***g ngực của mình, đang ngọt ngào say ngủ.
Lâm Tu Chân kéo kéo lỗ tai hồ ly dưới mái tóc bạch kim, tới bên miệng bé hôn một cái, rất có chừng mực cắn cắn mấy cái. Lỗ tai là điểm nhạy cảm của Tiểu Quai, mặc dù bé con đang ***, mà trên cơ thể mềm mại mịn màng này cơ hồ toàn thân đều là điểm nhạy cảm. Nhưng chỉ cần trêu chọc một chút cái lỗ tai mao nhung này, bé con đang trong giấc mộng liền nhíu mày, thoải mái hừ hừ mấy tiếng.
– Rời giường thôi...... mặt trời cũng chiếu tới mông rồi......
Lâm Tu Chân ở bên tai Tiểu Quai thổi một hơi.
Tiểu hồ vẫn còn cùng Chu Công nói chuyện phiếm, thân thể cọ cọ ở trong ngực Lâm Tu Chân, không chịu tỉnh dậy.
Lâm Tu Chân đem sâu lười từ trong ngực đẩy ra, ngồi thẳng ở mép giường, vuốt ve cái đuôi nhu thuận của Tiểu Quai, dùng giọng điệu hết sức luyến tiếc nói:
– Ai, vậy ngươi hảo hảo ngủ đi. Ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi công viên vui chơi giải trí rồi.
Lỗ tai tiểu tử kia run lên mấy cái, dựng đứng lên, vốn đang ăn vạ nhắm chặt mắt không chịu dậy, liền lập tức mở to mắt, đôi con ngươi đen láy sáng lấp lánh. Tiểu Quai nhanh như sét đánh, nhào tới trên người của Lâm Tu Chân, cả người giống như bạch tuộc quấn ở trên lưng hắn.
– Công Viên? Vui chơi giải trí? A Chân ngươi muốn dẫn ta đi công viên vui chơi giải trí sao?
Lâm Tu Chân bị lắc đến chóng cả mặt, xoay người lại, ôm lấy bé con đang kích động, cắn một cái trên mặt của bé.
– Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi nếu không rời giường, công viên sẽ đóng cửa mất.
– Oa ~~ thật tốt quá thật tốt quá! Ta thích nhất A Chân!!!
Tiểu Quai cao hứng ôm chăn bông ở trên giường lăn qua lăn lại. Đem mình cuộn lại giống như bánh mì kẹp, lại giống như đầu đạn lao vào trong ngực Lâm Tu Chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được cọ xát trên gương mặt tuấn tú, vui sướng cắn nhẹ lên cổ hắn.
Lâm Tu Chân nắm lấy một góc chăn, dùng sức kéo, thân thể quang lõa kia liền từ trong chăn lăn ra. Bắt lấy thân thể giống như con cá nhỏ, vỗ một cái lên mông nhỏ mười phần đàn hồi của Tiểu Quai, Lâm Tu Chân cười mắng một tiếng:
– Nhanh lên một chút đem lỗ tai và cái đuôi giấu đi, ta giúp ngươi mặc quần áo!
Mặt trời mùa đông tỏa sáng rạng rỡ làm sân chơi thêm phần sống động. Một mỹ thiếu niên tuấn tú, mang một cái mũ lông khả ái, trên tay mang bao tay lông thỏ thật dày, một tay vụng về cầm kẹo đường, hưng phấn đưa đầu lưỡi béo mập liếm say sưa. Một tay khác, thật chặt nắm lấy đại soái ca vóc người cao gầy bên cạnh. Thật là một cặp đôi đẹp mắt, hấp dẫn không ít ánh mắt những người trẻ tuổi khác.
– A Chân. Thật ngọt ăn thật ngon, ngươi cũng thử một chút.
Tiểu Quai giơ kẹo đường, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân vốn cũng không phải người thế tục, cho tới bây giờ cũng không để ý ánh mắt người khác. Chỉ thấy hắn cưng chiều sờ đầu Tiểu Quai, thấy tiểu tử đó tham ăn, khóe miệng khả ái dính kẹo đường trăng trắng, liền cúi đầu ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn như tơ, liếm một cái, cười híp mắt nói:
– Ừ. Thật sự rất ngọt.
Ánh mắt lanh lợi của Tiểu Quai nhìn khắp nơi, nắm vạt áo Lâm Tu Chân, cái gì cũng muốn chơi một chút.
– A Chân, ta nghĩ trò chơi kia thú vị nhất.
Tiểu Quai chỉ tàu lượn ở xa, chờ đợi nói.
– Nơi đó thật nhiều người xếp hàng.
– Cái đó a......
Lâm Tu Chân cười một tiếng.
– Có lẽ không thích hợp để ngươi chơi đâu.
– Tại sao?
Tiểu hồ nghi ngờ ngẩng đầu hỏi.
Lâm Tu Chân nhún vai.
– Đó là dành cho người có lá gan lớn chơi.
Ý nói rất rõ ràng: Tiểu Quai lá gan quá nhỏ.
Tiểu tử kia mất hứng bĩu môi, dậm chân.
– Ta phải chơi cái đó!
Lâm Tu Chân luôn luôn lấy trêu đùa Tiểu Quai làm thú vui, làm bộ như bất đắc dĩ dắt bé đi ra quầy mua vé.
– Thật không có biện pháp với ngươi.
Như nguyện ngồi vào tàu lượn, Tiểu Quai hưng phấn ôm cánh tay của Lâm Tu Chân. Lâm Tu Chân lại nắm chặt tay tiểu hồ mười ngón tay đan vào nhau, đem bé toàn bộ ôm vào trong ngực. Trong lòng có chút xấu xa mong đợi, tiểu nhân nhi nhát gan kia không biết sẽ có phản ứng gì.
Thời điểm động cơ bắt đầu khởi động, bé con gắt gao dựa sát vào hắn, oa oa hét lên.
Mắt hoàn toàn nhắm lại, căn bản không dám nhìn phong cảnh phía dưới, đầu nhỏ dùng sức hướng trong ngực Lâm Tu Chân chui, chỉ hận không thể cả người cũng chui vào trong thân thể của hắn.
Đang không ngừng tăng tốc, lộn nhào trên không trung, Lâm Tu Chân chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng, hắn lấy làm kinh hãi, định thần nhìn lại: nào còn bóng dáng thiếu niên xinh đẹp trong ngực của hắn, chỉ còn sót lại tiếng chi chi điên cuồng la hét, tiểu hồ ly đã nước mắt đầy mặt, cuộn lại một đoàn trong đống y phục. Cũng may Lâm Tu Chân sớm có chuẩn bị, gắt gao cầm tay của bé con, nếu không giây an toàn của tiểu hồ ly tuột ra, còn không phải sẽ bị lực ly tâm ném đến nơi nào.
Thật lâu sau, tàu lượn mới chậm rãi dừng lại. Lâm Tu Chân lanh tay lẹ mắt, đem vật nhỏ tuyết trắng kia bao trong đống quần áo, nhét vào trong ngực, một đường chạy nhanh vào nhà vệ sinh nam. Một cặp tình nhân trẻ ngồi phía sau hai người, kỳ quái gãi gãi đầu: Di? Mới vừa rồi ngồi ở trước mặt chúng ta, rõ ràng có tiểu thiếu niên xinh đẹp như búp bê a. Thế nào vừa xuống xe đã không thấy tăm hơi bóng dáng, thật là kỳ quái......
Trong phòng vệ sinh nam, Tiểu Quai biến trở về hình người, trong lòng vẫn còn sợ hãi ôm Lâm Tu Chân run rẩy không ngừng, trong miệng lại nói:
– Hảo! Hảo! Chơi rất vui! A Chân, có thể chơi thêm một lần nữa không?
Lâm Tu Chân gõ một cái lên đầu bé:
– Còn chơi a! Thiếu chút nữa lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Ngươi không sợ bị người ta lột da ăn sao?
Tiểu hồ lại cười hì hì ở trên mặt của Lâm Tu Chân hôn hôn lại cọ cọ:
– Không sợ không sợ, A Chân sẽ bảo vệ ta.
– Ngươi a......
Lâm Tu Chân cắn một cái trên khuôn mặt Tiểu Quai, chính là bị sự ngọt ngào này thấm vào tim mà hắn luôn không có cách với bé.
Bên cạnh nhà hàng Tây, sau khi đã ăn thật nhiều kem, Tiểu Quai liền hoàn toàn hồi phục lại sự hoạt bát từ lúc bị tàu lượn dọa sợ. Ánh mắt linh lợi chuyển khắp nơi, chỉ cách đó không xa hỏi:
– A Chân, cái nhà cổ quái đó là cái gì?
Lâm Tu Chân liếc một cái, chợt ở bên tai Tiểu Quai hét to một tiếng:
– Ha!
Tiểu hồ bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên, hắn lại mờ ám ở bên lỗ tai Tiểu Quai thổi khí:
– Là...... nhà...... ma......
Tiểu hồ bĩu môi, hăng hái bừng bừng lôi kéo cánh tay của Lâm Tu Chân lắc lắc:
– Ta muốn chơi.
– Như vậy lần này không được tùy tiện biến thành hồ ly nữa!
Lâm Tu Chân điểm một cái lên lỗ mũi Tiểu Quai, bất đắc dĩ nói.
Vừa đi vào nhà ma, trước mắt chợt trở nên tối đen như mực, đưa tay ra không thấy ngón, Tiểu Quai bám thật chặt lấy Lâm Tu Chân, một chút cũng không dám rời hắn, chính là hoàn toàn bị Lâm Tu Chân kéo đi, nhưng lại giữ lấy hắn kêu lên:
– A Chân, đi chậm một chút, đi chậm một chút. Nơi này tối đen thật đáng sợ a.
– Đáng sợ sao ngươi lại muốn đi vào.
Lâm Tu Chân phát giác mình thật không hiểu tâm tư của trẻ con. Trong bụng âm thầm tự suy tính: Có lẽ mười năm sau, ta nên nghiên cứu tâm lý học.
– A! A!
Đột nhiên, từ khúc quanh mập mờ ánh lên ánh lửa ma trơi, một nữ quỷ áo trắng tóc tai bù xù, tròng mắt lồi ra, đầu lưỡi đỏ lòm thè dài, máu chảy đầy mặt vươn móng tay dài ra, chậm rãi từ trên mặt đất bò qua, Tiểu Quai bị dọa sợ cao giọng thét chói tai, cả người lại như đà điểu chôn trong ngực Lâm Tu Chân.
– Ngươi không đi, quỷ sẽ bò tới a.
Lâm Tu Chân lôi kéo Tiểu Quai, bước nhanh qua khúc quanh “mộ nữ quỷ “.
Ai biết tiểu hồ chân đã nhũn ra không bước nổi, chẳng qua là đem mặt chôn ở ngực Lâm Tu Chân, ô ô nói:
– Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! A Chân, ta có thể biến thành hồ ly hay không, ngươi ôm ta đi?
– Không cho phép! Nơi này quỷ đều là người giả trang, không thể ở chỗ này biến thân, sẽ bị phát hiện!
Lâm Tu Chân nghiêm nghị đem Tiểu Quai đẩy ra sau lưng:
– Vậy, ta đi trước, có ma quỷ, ta giúp ngươi ngăn cản, có được không a?
– Không được. Đi ở phía sau tối đen thật đáng sợ, cảm giác giống như đột nhiên sẽ có quỷ tới bắt ta.
Tiểu Quai nắm chặt cổ áo của Lâm Tu Chân.
– Vậy ngươi đi trước?
Lâm Tu Chân lại hỏi.
– Không được. Phía trước tối đen thật đáng sợ.
Tiểu Quai tựa như ăn vạ dính chặt trên người Lâm Tu Chân.
– Chân bị thương của ta hình như có chút đau......
Không có biện pháp, Lâm Tu Chân chỉ đành phải đem bé ôm lên.
– Xem ngươi tiểu quỷ mệt nhọc này, sau này không mang ngươi tới nhà ma nữa.
Tiểu Quai đắc ý ôm cổ của Lâm Tu Chân, được hắn ôm trong lòng ngực ấm áp, đây chính là chỗ an toàn nhất thế giới.
Bé con không còn sợ hãi ở trong ngực hắn híp mắt, tức giận nhìn các loại quỷ hình thù kỳ lạ yêu ma quỷ quái trong nhà ma, thỉnh thoảng đem đầu vùi vào trong hõm vai Lâm Tu Chân, nha nha hét lên. Thậm chí còn cao giọng chỉ huy, thoải mái nằm trong lòng hắn.
– Đi lên trước chút nữa. Ta muốn xem hàm răng quỷ hút máu một chút có phải đáng sợ như vậy hay không.
Chờ Lâm Tu Chân theo lời bước lên trước, tiểu quỷ lại oa oa kêu to, liều mạng tiến vào trong ngực của hắn:
– Thật là đáng sợ thật là đáng sợ. Không muốn tới gần như vậy! Mau đi xa một chút.
– Bảo bối, ngươi thư thư phục phục nằm ở trong ngực một quỷ hút máu chân chính, lại bị một kẻ giả trang dọa sợ đến oa oa kêu. không cảm thấy buồn cười sao?
Lâm Tu Chân dở khóc dở cười ôm bé cách xa " lâu đài kinh hoàng “.
– Ngươi không giống hắn.
Tiểu nhân nhi ngước mặt nũng nịu nói.
– Hả? Có cái gì không giống nhau?
Lâm Tu Chân cố ý hỏi.
Tiểu hồ suy nghĩ một chút, khổ não cau mày.
– Ta cũng không biết nữa. Trái lại, bất kể A Chân là thứ gì. Ta cũng thích ngươi nhất.
– Ta là thứ gì? Ta mới không phải thứ gì.
Nghe được Tiểu Quai trả lời, Lâm Tu Chân trong lòng ngọt ngào, nhưng lại đối với tiểu hồ bày tỏ bất mãn.
– A! A Chân không là thứ gì.
Tiểu Quai có lỗi tất sửa, nghiêm túc sửa sai.
– Ta......
Lâm Tu Chân cảm thấy tiểu hồ dùng từ ngữ còn chưa chuẩn, trong bụng âm thầm quyết định, lúc rảnh rỗi muốn cho bé học tập thật tốt ngữ văn.
– A Chân, xem một chút! Bên kia là “sơn dã hồ yêu". Chúng ta mau đến gần xem một chút.
Tiểu nhân nhi thoải mái nằm trong lòng hắn, chỉ nơi muốn đi. Lâm Tu Chân không thể làm gì khác hơn là tùy bé định đoạt, nhưng lại vui vẻ chịu đựng. Ai bảo trong ngực hắn ôm là tiểu yêu tinh hắn quý trọng cùng cưng chìu nhất trên thế giới này đây.
Beta: Lỳ.
Sáng sớm cuối tuần, mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng ngủ. Lâm Tu Chân ôm tiểu bảo bối trong ngực, vô cùng hạnh phúc duỗi người. Nhìn bé con khuôn mặt tinh xảo, đô đô miệng cọ cọ trong ***g ngực của mình, đang ngọt ngào say ngủ.
Lâm Tu Chân kéo kéo lỗ tai hồ ly dưới mái tóc bạch kim, tới bên miệng bé hôn một cái, rất có chừng mực cắn cắn mấy cái. Lỗ tai là điểm nhạy cảm của Tiểu Quai, mặc dù bé con đang ***, mà trên cơ thể mềm mại mịn màng này cơ hồ toàn thân đều là điểm nhạy cảm. Nhưng chỉ cần trêu chọc một chút cái lỗ tai mao nhung này, bé con đang trong giấc mộng liền nhíu mày, thoải mái hừ hừ mấy tiếng.
– Rời giường thôi...... mặt trời cũng chiếu tới mông rồi......
Lâm Tu Chân ở bên tai Tiểu Quai thổi một hơi.
Tiểu hồ vẫn còn cùng Chu Công nói chuyện phiếm, thân thể cọ cọ ở trong ngực Lâm Tu Chân, không chịu tỉnh dậy.
Lâm Tu Chân đem sâu lười từ trong ngực đẩy ra, ngồi thẳng ở mép giường, vuốt ve cái đuôi nhu thuận của Tiểu Quai, dùng giọng điệu hết sức luyến tiếc nói:
– Ai, vậy ngươi hảo hảo ngủ đi. Ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi công viên vui chơi giải trí rồi.
Lỗ tai tiểu tử kia run lên mấy cái, dựng đứng lên, vốn đang ăn vạ nhắm chặt mắt không chịu dậy, liền lập tức mở to mắt, đôi con ngươi đen láy sáng lấp lánh. Tiểu Quai nhanh như sét đánh, nhào tới trên người của Lâm Tu Chân, cả người giống như bạch tuộc quấn ở trên lưng hắn.
– Công Viên? Vui chơi giải trí? A Chân ngươi muốn dẫn ta đi công viên vui chơi giải trí sao?
Lâm Tu Chân bị lắc đến chóng cả mặt, xoay người lại, ôm lấy bé con đang kích động, cắn một cái trên mặt của bé.
– Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi nếu không rời giường, công viên sẽ đóng cửa mất.
– Oa ~~ thật tốt quá thật tốt quá! Ta thích nhất A Chân!!!
Tiểu Quai cao hứng ôm chăn bông ở trên giường lăn qua lăn lại. Đem mình cuộn lại giống như bánh mì kẹp, lại giống như đầu đạn lao vào trong ngực Lâm Tu Chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được cọ xát trên gương mặt tuấn tú, vui sướng cắn nhẹ lên cổ hắn.
Lâm Tu Chân nắm lấy một góc chăn, dùng sức kéo, thân thể quang lõa kia liền từ trong chăn lăn ra. Bắt lấy thân thể giống như con cá nhỏ, vỗ một cái lên mông nhỏ mười phần đàn hồi của Tiểu Quai, Lâm Tu Chân cười mắng một tiếng:
– Nhanh lên một chút đem lỗ tai và cái đuôi giấu đi, ta giúp ngươi mặc quần áo!
Mặt trời mùa đông tỏa sáng rạng rỡ làm sân chơi thêm phần sống động. Một mỹ thiếu niên tuấn tú, mang một cái mũ lông khả ái, trên tay mang bao tay lông thỏ thật dày, một tay vụng về cầm kẹo đường, hưng phấn đưa đầu lưỡi béo mập liếm say sưa. Một tay khác, thật chặt nắm lấy đại soái ca vóc người cao gầy bên cạnh. Thật là một cặp đôi đẹp mắt, hấp dẫn không ít ánh mắt những người trẻ tuổi khác.
– A Chân. Thật ngọt ăn thật ngon, ngươi cũng thử một chút.
Tiểu Quai giơ kẹo đường, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân vốn cũng không phải người thế tục, cho tới bây giờ cũng không để ý ánh mắt người khác. Chỉ thấy hắn cưng chiều sờ đầu Tiểu Quai, thấy tiểu tử đó tham ăn, khóe miệng khả ái dính kẹo đường trăng trắng, liền cúi đầu ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn như tơ, liếm một cái, cười híp mắt nói:
– Ừ. Thật sự rất ngọt.
Ánh mắt lanh lợi của Tiểu Quai nhìn khắp nơi, nắm vạt áo Lâm Tu Chân, cái gì cũng muốn chơi một chút.
– A Chân, ta nghĩ trò chơi kia thú vị nhất.
Tiểu Quai chỉ tàu lượn ở xa, chờ đợi nói.
– Nơi đó thật nhiều người xếp hàng.
– Cái đó a......
Lâm Tu Chân cười một tiếng.
– Có lẽ không thích hợp để ngươi chơi đâu.
– Tại sao?
Tiểu hồ nghi ngờ ngẩng đầu hỏi.
Lâm Tu Chân nhún vai.
– Đó là dành cho người có lá gan lớn chơi.
Ý nói rất rõ ràng: Tiểu Quai lá gan quá nhỏ.
Tiểu tử kia mất hứng bĩu môi, dậm chân.
– Ta phải chơi cái đó!
Lâm Tu Chân luôn luôn lấy trêu đùa Tiểu Quai làm thú vui, làm bộ như bất đắc dĩ dắt bé đi ra quầy mua vé.
– Thật không có biện pháp với ngươi.
Như nguyện ngồi vào tàu lượn, Tiểu Quai hưng phấn ôm cánh tay của Lâm Tu Chân. Lâm Tu Chân lại nắm chặt tay tiểu hồ mười ngón tay đan vào nhau, đem bé toàn bộ ôm vào trong ngực. Trong lòng có chút xấu xa mong đợi, tiểu nhân nhi nhát gan kia không biết sẽ có phản ứng gì.
Thời điểm động cơ bắt đầu khởi động, bé con gắt gao dựa sát vào hắn, oa oa hét lên.
Mắt hoàn toàn nhắm lại, căn bản không dám nhìn phong cảnh phía dưới, đầu nhỏ dùng sức hướng trong ngực Lâm Tu Chân chui, chỉ hận không thể cả người cũng chui vào trong thân thể của hắn.
Đang không ngừng tăng tốc, lộn nhào trên không trung, Lâm Tu Chân chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng, hắn lấy làm kinh hãi, định thần nhìn lại: nào còn bóng dáng thiếu niên xinh đẹp trong ngực của hắn, chỉ còn sót lại tiếng chi chi điên cuồng la hét, tiểu hồ ly đã nước mắt đầy mặt, cuộn lại một đoàn trong đống y phục. Cũng may Lâm Tu Chân sớm có chuẩn bị, gắt gao cầm tay của bé con, nếu không giây an toàn của tiểu hồ ly tuột ra, còn không phải sẽ bị lực ly tâm ném đến nơi nào.
Thật lâu sau, tàu lượn mới chậm rãi dừng lại. Lâm Tu Chân lanh tay lẹ mắt, đem vật nhỏ tuyết trắng kia bao trong đống quần áo, nhét vào trong ngực, một đường chạy nhanh vào nhà vệ sinh nam. Một cặp tình nhân trẻ ngồi phía sau hai người, kỳ quái gãi gãi đầu: Di? Mới vừa rồi ngồi ở trước mặt chúng ta, rõ ràng có tiểu thiếu niên xinh đẹp như búp bê a. Thế nào vừa xuống xe đã không thấy tăm hơi bóng dáng, thật là kỳ quái......
Trong phòng vệ sinh nam, Tiểu Quai biến trở về hình người, trong lòng vẫn còn sợ hãi ôm Lâm Tu Chân run rẩy không ngừng, trong miệng lại nói:
– Hảo! Hảo! Chơi rất vui! A Chân, có thể chơi thêm một lần nữa không?
Lâm Tu Chân gõ một cái lên đầu bé:
– Còn chơi a! Thiếu chút nữa lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Ngươi không sợ bị người ta lột da ăn sao?
Tiểu hồ lại cười hì hì ở trên mặt của Lâm Tu Chân hôn hôn lại cọ cọ:
– Không sợ không sợ, A Chân sẽ bảo vệ ta.
– Ngươi a......
Lâm Tu Chân cắn một cái trên khuôn mặt Tiểu Quai, chính là bị sự ngọt ngào này thấm vào tim mà hắn luôn không có cách với bé.
Bên cạnh nhà hàng Tây, sau khi đã ăn thật nhiều kem, Tiểu Quai liền hoàn toàn hồi phục lại sự hoạt bát từ lúc bị tàu lượn dọa sợ. Ánh mắt linh lợi chuyển khắp nơi, chỉ cách đó không xa hỏi:
– A Chân, cái nhà cổ quái đó là cái gì?
Lâm Tu Chân liếc một cái, chợt ở bên tai Tiểu Quai hét to một tiếng:
– Ha!
Tiểu hồ bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên, hắn lại mờ ám ở bên lỗ tai Tiểu Quai thổi khí:
– Là...... nhà...... ma......
Tiểu hồ bĩu môi, hăng hái bừng bừng lôi kéo cánh tay của Lâm Tu Chân lắc lắc:
– Ta muốn chơi.
– Như vậy lần này không được tùy tiện biến thành hồ ly nữa!
Lâm Tu Chân điểm một cái lên lỗ mũi Tiểu Quai, bất đắc dĩ nói.
Vừa đi vào nhà ma, trước mắt chợt trở nên tối đen như mực, đưa tay ra không thấy ngón, Tiểu Quai bám thật chặt lấy Lâm Tu Chân, một chút cũng không dám rời hắn, chính là hoàn toàn bị Lâm Tu Chân kéo đi, nhưng lại giữ lấy hắn kêu lên:
– A Chân, đi chậm một chút, đi chậm một chút. Nơi này tối đen thật đáng sợ a.
– Đáng sợ sao ngươi lại muốn đi vào.
Lâm Tu Chân phát giác mình thật không hiểu tâm tư của trẻ con. Trong bụng âm thầm tự suy tính: Có lẽ mười năm sau, ta nên nghiên cứu tâm lý học.
– A! A!
Đột nhiên, từ khúc quanh mập mờ ánh lên ánh lửa ma trơi, một nữ quỷ áo trắng tóc tai bù xù, tròng mắt lồi ra, đầu lưỡi đỏ lòm thè dài, máu chảy đầy mặt vươn móng tay dài ra, chậm rãi từ trên mặt đất bò qua, Tiểu Quai bị dọa sợ cao giọng thét chói tai, cả người lại như đà điểu chôn trong ngực Lâm Tu Chân.
– Ngươi không đi, quỷ sẽ bò tới a.
Lâm Tu Chân lôi kéo Tiểu Quai, bước nhanh qua khúc quanh “mộ nữ quỷ “.
Ai biết tiểu hồ chân đã nhũn ra không bước nổi, chẳng qua là đem mặt chôn ở ngực Lâm Tu Chân, ô ô nói:
– Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! A Chân, ta có thể biến thành hồ ly hay không, ngươi ôm ta đi?
– Không cho phép! Nơi này quỷ đều là người giả trang, không thể ở chỗ này biến thân, sẽ bị phát hiện!
Lâm Tu Chân nghiêm nghị đem Tiểu Quai đẩy ra sau lưng:
– Vậy, ta đi trước, có ma quỷ, ta giúp ngươi ngăn cản, có được không a?
– Không được. Đi ở phía sau tối đen thật đáng sợ, cảm giác giống như đột nhiên sẽ có quỷ tới bắt ta.
Tiểu Quai nắm chặt cổ áo của Lâm Tu Chân.
– Vậy ngươi đi trước?
Lâm Tu Chân lại hỏi.
– Không được. Phía trước tối đen thật đáng sợ.
Tiểu Quai tựa như ăn vạ dính chặt trên người Lâm Tu Chân.
– Chân bị thương của ta hình như có chút đau......
Không có biện pháp, Lâm Tu Chân chỉ đành phải đem bé ôm lên.
– Xem ngươi tiểu quỷ mệt nhọc này, sau này không mang ngươi tới nhà ma nữa.
Tiểu Quai đắc ý ôm cổ của Lâm Tu Chân, được hắn ôm trong lòng ngực ấm áp, đây chính là chỗ an toàn nhất thế giới.
Bé con không còn sợ hãi ở trong ngực hắn híp mắt, tức giận nhìn các loại quỷ hình thù kỳ lạ yêu ma quỷ quái trong nhà ma, thỉnh thoảng đem đầu vùi vào trong hõm vai Lâm Tu Chân, nha nha hét lên. Thậm chí còn cao giọng chỉ huy, thoải mái nằm trong lòng hắn.
– Đi lên trước chút nữa. Ta muốn xem hàm răng quỷ hút máu một chút có phải đáng sợ như vậy hay không.
Chờ Lâm Tu Chân theo lời bước lên trước, tiểu quỷ lại oa oa kêu to, liều mạng tiến vào trong ngực của hắn:
– Thật là đáng sợ thật là đáng sợ. Không muốn tới gần như vậy! Mau đi xa một chút.
– Bảo bối, ngươi thư thư phục phục nằm ở trong ngực một quỷ hút máu chân chính, lại bị một kẻ giả trang dọa sợ đến oa oa kêu. không cảm thấy buồn cười sao?
Lâm Tu Chân dở khóc dở cười ôm bé cách xa " lâu đài kinh hoàng “.
– Ngươi không giống hắn.
Tiểu nhân nhi ngước mặt nũng nịu nói.
– Hả? Có cái gì không giống nhau?
Lâm Tu Chân cố ý hỏi.
Tiểu hồ suy nghĩ một chút, khổ não cau mày.
– Ta cũng không biết nữa. Trái lại, bất kể A Chân là thứ gì. Ta cũng thích ngươi nhất.
– Ta là thứ gì? Ta mới không phải thứ gì.
Nghe được Tiểu Quai trả lời, Lâm Tu Chân trong lòng ngọt ngào, nhưng lại đối với tiểu hồ bày tỏ bất mãn.
– A! A Chân không là thứ gì.
Tiểu Quai có lỗi tất sửa, nghiêm túc sửa sai.
– Ta......
Lâm Tu Chân cảm thấy tiểu hồ dùng từ ngữ còn chưa chuẩn, trong bụng âm thầm quyết định, lúc rảnh rỗi muốn cho bé học tập thật tốt ngữ văn.
– A Chân, xem một chút! Bên kia là “sơn dã hồ yêu". Chúng ta mau đến gần xem một chút.
Tiểu nhân nhi thoải mái nằm trong lòng hắn, chỉ nơi muốn đi. Lâm Tu Chân không thể làm gì khác hơn là tùy bé định đoạt, nhưng lại vui vẻ chịu đựng. Ai bảo trong ngực hắn ôm là tiểu yêu tinh hắn quý trọng cùng cưng chìu nhất trên thế giới này đây.
Tác giả :
Vưu Lỵ Công Chủ/ Vưu Lỵ Công Chúa