Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 88 Sấm rền
Đối với người phàm, mười tháng có thể thật ngắn mà cũng có thể rất dài.
Ngắn bởi chỉ đổi lớp y phục mỏng thành áo khoác dày thì đã qua mười tháng. Dài trong từng đêm thâu bởi tà ma yêu vật thường xuyên xuất hiện khiến người ta khốn đốn.
Vào ngày Ô Hành Tuyết rời khỏi biển Vô Đoan rộng lớn sau khi đã giấu kín một nửa thần mộc, bọn tà ma lại xuất hiện quấy rối ở một địa điểm trong nhân gian.
Nhưng thoạt tiên, Ô Hành Tuyết không hay biết chuyện này.
Chàng cố tình né khỏi những thành thị tập trung dân cư sinh sống và chọn một con đường núi hoang vu vắng vẻ. Nơi này là núi Bất Động, trước đây thuộc quyền chưởng quản của Tang Phụng ở Lễ các. Dưới chân núi chỉ còn dấu vết sót lại của một thôn làng đã tang hoang — là những gian nhà sập xệ vắng người từ lâu, những nấm mồ rải rác chất chồng lên nhau và cỏ dại mọc cao hơn cả mái nhà.
Chàng những tưởng mình sẽ không gặp bất kỳ sinh vật sống nào. Ngờ đâu ở cuối bãi cỏ dại đó, chàng đã chạm mặt cố nhân.
Thật ra nói cố nhân cũng không chính xác, ấy chính là một người mà chàng và Tiêu Phục Huyên từng chung tay cứu giúp trước đây, nói ra thì chắc chỉ gặp nhau chừng hai lần là cùng…
Lần đầu gặp mặt, người đó vẫn còn là một cô bé búi chỏm tròn um. Cô bé dùng tay bụm miệng vết thương, đứng bàng hoàng bên cạnh thi thể cha mẹ mình mà suýt chút đã bị tà ma hung vật miền hoang dã cắn đứt cổ.
Lúc đấy chàng và Tiêu Phục Huyên tình cờ đi ngang qua, bèn ra tay chém tà ma hung vật đang lùng đuổi cô và giúp cô mai táng thi thể. Khi họ dắt cô bé trở về thành trấn, cô bé đã níu chặt vạt áo chàng và khóc rất lâu bên trong căn phòng trống.
Khi họ rời khỏi, Tiêu Phục Huyên đặt một chiếc đèn đuổi linh có tác dụng chống lại tà ma hung vật ở trên bàn.
Hơn mười năm sau, họ tình cờ gặp lại cô. Bấy giờ, cô bé kia đã trưởng thành. Cô lên tiếng gọi họ ở gần cổng thành giữa rất nhiều dân cư lui tới. Dáng vẻ cô gái bấy giờ đã thay đổi hoàn toàn, may nhờ có vết bớt bên dưới mắt nên họ mới nhận ra cô.
Cô gái gửi lời cảm tạ hai người đã có ơn cứu mạng, sau thấy dung mạo họ chẳng hề thay đổi tí ti dù đã mười mấy năm trôi qua thì cô hồ hởi mà nói, “Ta biết ngay các huynh chính là thần tiên mà!"
Cô còn nói, “Giá mà sau này ta có cơ hội gặp lại các huynh lần nữa thì thật tốt quá…"
Và đến giờ phút này, đã mấy chục năm trôi qua, họ gặp lại nhau thật. Thế nhưng ở lần gặp gỡ này, cô nương năm nào nay đã luống tuổi và trở thành một bà lão.
Chỉ lơ đãng chốc lát thôi mà đã là cả một đời phàm nhân.
Cô gái năm nào phấn khích nhảy cẫng khi nhìn thấy thần tiên giờ đây đã bạc phơ mái đầu, bờ vai lọm khọm. Chỉ có vết bớt vẫn còn như xưa, có thể lờ mờ nhận ra được.
Bà không thể thoải mái ngồi xuống hay quỳ dậy được nữa. Thậm chí khi cúi lưng muốn đứng lên, bà còn phải chống đỡ thân cây bên cạnh.
Bà rải mấy thỏi vàng mã từ trong một chiếc giỏ xuống trước mấy nấm mồ rồi đốt chúng. Tro tàn bị thổi bay trong gió, cuộn quanh thân thể Ô Hành Tuyết. Bấy giờ, chàng mới choàng ngỡ ra nấm mồ này có lẽ là nơi chôn cất cha mẹ cô, là nơi mà xưa kia chàng và Tiêu Phục Huyên từng giúp đỡ.
Thế ra đây chính là con đường núi mà mấy mươi năm trước họ từng sóng vai, và lúc này đây chỉ còn một mình chàng côi bóng.
Bà lão đang dùng một cành cây cào vàng mã thì loáng thoáng nhận ra có người. Bà lập tức treo một chiếc đèn lên đầu cành cây, nhóm lửa đốt đèn, rồi vươn ánh đèn về phía Ô Hành Tuyết.
Ánh lửa đèn dầu rất ảm đạm và hoàn toàn không hề chói mắt, thế nhưng khi bị chiếu vào, Ô Hành Tuyết phải nheo mắt và né mặt đi — ánh sáng ấy khiến linh hồn ảo trong cơ thể chàng lung lay, tạo cảm giác vô cùng khó chịu.
Theo bản năng, chàng biết ánh đèn kia không phải loại đèn bình thường mà có vấn đề gì trong đấy.
Ngón tay buông bên người cong lên, suýt nữa chàng đã xuất chiêu. Song trước khi giơ tay, chàng thoáng trông thấy nét chữ và ký tự phù chú quen thuộc trên bề mặt của chiếc đèn lồ ng.
Nét chữ ấy thon gọn và rắn rỏi, từng đường cong nét phết đều bén nhọn như lưỡi đao.
Đó chính là chữ viết của… Tiêu Phục Huyên.
Ô Hành Tuyết sững người dưới đèn, thoáng chốc mới vỡ lẽ chiếc đèn ấy hoá ra không có vấn đề gì cả. Đó chỉ là chiếc đèn đuổi linh họ đưa cho cô bé trước đây.
Bên trong bấc đèn có hoà trộn tiên thuật và bột thuốc, dưới chân đèn và trên chao đèn đều viết phù chú. Các tiên môn dưới nhân gian cũng chuộng dùng loại đèn này, một khi thắp lửa lên có thể giúp xua đuổi vài thứ tà ma âm hồn.
Ô Hành Tuyết từng thấy loại đèn này rất nhiều lần, thậm chí bản thân chàng còn từng làm mấy chiếc. Khi đó, chàng vừa phất bút viết phù chú vừa nói với Tiêu Phục Huyên, “Ánh đèn này toả ra thật dịu dàng ấm áp, thậm chí không sáng gì cho lắm, không biết rọi vào người tà ma sẽ khiến chúng cảm thấy thế nào."
Khi thốt ra những lời này, chàng nào có thể ngờ rằng đến một ngày kia, tự bản thân chàng có thể trả lời cho thắc mắc năm xưa…
Ánh đèn nhìn ấm áp là thế, nhưng bị chiếu lên người khiến tà ma cảm thấy không khác gì đâm dao vào mắt, đốt lửa vào người. Không khỏi làm người ta muốn giơ tay chắn lại, muốn ngoảnh đầu tránh đi.
Song Ô Hành Tuyết không giơ tay mà cũng không ngoảnh đầu. Chàng chỉ khẽ híp mắt, đọc những ký tự bên trên chao đèn trong cái nóng thiêu đốt đến bỏng rát.
Chàng nghe được cô gái đã từng phấn khởi hô tô “các huynh là thần tiên" giờ cất giọng nhẹ nhàng của một người luống tuổi, hỏi, “Cậu… là người hay quỷ? Tại sao lại đến nơi núi rừng hoang vu này?"
Ô Hành Tuyết đã xoá bỏ lớp cải trang để tránh người khác từ lâu. Giờ đây dáng vẻ chàng giống hệt mấy mươi năm về trước, vậy mà bà lão chẳng mảy may phản ứng chút nào.
Người đã từng lia mắt đã nhận ra chàng và Tiêu Phục Huyên giữa dòng người đông đảo, giờ đây hoàn toàn trở thành một người xa lạ.
Đúng thật đã quên hết rồi, đúng thật không còn một ai nhớ đến chàng nữa.
Chàng nhìn tư thế cảnh giác của bà lão, nhìn chiếc đèn họ từng đưa cho bà và im lặng một lúc rất lâu mới nói, “Tôi bị lạc đường trong núi."
Chàng không trả lời câu hỏi “là người hay quỷ", vì giờ chàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Dừng đoạn, chàng nói với bà lão, “Tôi còn phải đi tiếp, xin không làm phiền bà nữa."
Nói rồi, chàng dời mắt khỏi chiếc đèn đuổi linh, nhấc chân toan hướng về phía nam.
Về đêm, tà ma khí trên người chàng càng dày đặc hơn, gió lạnh chỉ cần lộng qua một cơn là chàng còn có thể thấy đói.
Đấy là bản tính của tà ma.
Chàng không muốn trưng thứ bản tính tà ma này ra nơi đây, bởi dù gì nơi đây cũng từng có đôi ba chuyện cũ và bạn cũ, bởi phía sau lưng kia là chiếc đèn đuổi linh mà chính tay Tiêu Phục Huyên làm nên.
Ấy thế mà trời chẳng chiều lòng người.
Ngay khi chàng tính rời khỏi thì sấm chớp ngày đông đột ngột đánh rền trên tầng mây đen nồng nặc cuối chân trời.
Thời điểm đó, Ô Hành Tuyết chưa biết rằng vào những ngày sấm rền như thế — đặc biệt là về đêm — là đám tà ma cấp thấp sẽ trỗi lên một loại bản năng khác được gọi là “hành hương".
Giữa lúc đầu óc mê man tột độ, chúng chỉ tuân theo bản năng mà lùa đến bên cạnh nơi có tà ma khí nồng nặc nhất ở gần đấy, không khác gì thời khắc hàng trăm loại trùng xao động.
Bởi vậy, chàng đã chẳng cách nào rời khỏi đường núi ấy trong bình yên.
Khi sấm sét giáng xuống, chân trời tối sầm lại giống hệt những buổi đêm thâu thăm thẳm. Những âm thanh soàn soạt bất chợt dấy lên giữa mảnh đất hoang vắng vốn yên tĩnh tột cùng.
Âm thanh như thể có vô số thứ đang ào ạt tràn về phía chàng với tốc độ cực nhanh.
Về sau, Ô Hành Tuyết mới biết hiện tượng này là do những tà ma đang quấy nhiễu ở những thành trì và thị trấn nơi xa thoáng ngửi thấy hương vị thoảng ra lởn vởn trong không khí dưới bầu trời nghịt sấm chớp. Chúng đã không khống chế được bản năng mình nên đều dồn dập đổi hướng và chạy về phía ngọn núi.
Đó là lần đầu tiên Ô Hành Tuyết được trải nghiệm “hành hương" của tà ma, có hàng trăm hàng ngàn những tà ma cấp thấp bủa về từ bốn phương tám hướng, lao đến cùng một tâm điểm…
Tâm điểm của chúng chính là chàng.
Chàng nghe thấy bà lão kia thét toáng trong kinh hãi, ngọn đèn dầu trên tay bà lung lay qua lại. Ánh sáng khiến tà ma cảm thấy khó chịu vẫn chưa thoát khỏi tầm mắt, khiến chàng bị rọi đến nóng bỏng cả mắt.
Đèn đuổi linh rất có hiệu lực khi dùng với hai ba tà ma, thế nhưng khi phải đối mặt với hàng ngàn tà ma thì chẳng sá là bao. Biển tà ma đen nghịt kia chỉ chững lại trong thoáng chốc rồi tiếp tục lao tới ào ạt với tốc độ khủng khiếp như gió như bóng.
Chúng nó thậm chí còn không buồn giấu giếm mùi tà ma trên cơ thể. Khi hàng trăm hàng ngàn lũ tà ma lao tới, thứ mùi đó trộn vào nhau vừa dày vừa đặc như vũng bùn, trùm kín Ô Hành Tuyết vào bên trong.
Chàng duỗi tay bẻ bừa một cành cây.
Khi chiêu kiếm quen thuộc quét ra, lũ tà ma kia không kịp tránh thoát nên đã bị kiếm ý lạnh băng chém ngang cơ thể.
Một chiêu kiếm đó tưởng chừng rạch ngang vách màn đen ngòm, khiến lũ tà ma cấp thấp rú lên trong cuồng loạn, tiếng tru rên vang vọng khắp núi rừng. Những lúc này chúng còn bắt chước tiếng người, cất tiếng khóc lóc bi thương.
Thoạt trông không khác gì những bá tánh vô tội bị kẹt vào trong đấy, đầu lìa khỏi cổ dưới nhát kiếm và rơi lộp độp trên mặt đất.
Một cái đầu lăn đến trước đôi ủng của Ô Hành Tuyết, tà ma khí đen nồng bủa trào tràn lan từ miệng vết thương của nó.
Khoảnh khắc đó, Ô Hành Tuyết giật mình.
Chàng lẳng lặng nhìn gương mặt không khác gì người sống kia, đoạn ngoái sang nhìn về phía bà lão và chiếc đèn trong tay bà theo bản năng.
Đến khi chàng quay đầu trở lại, đã thấy cái đầu gãy lìa kia hiện trở về nguyên hình là thứ dị dạng của bọn tà ma cấp thấp.
Chàng rủ mắt nhìn chốc lát, rồi bất chợt thả cành cây trên tay xuống, từ bỏ chiêu kiếm.
Tiếp tới, khí lạnh băng sương rét buốt mãnh liệt thình lình tuôn trào từ hai tay chàng. Cuồng phong quét đến đâu liền đông cứng đám tà ma trong một lớp sương trắng đến đấy.
Bọn tà ma bị đông lại lạnh lẽo, rú lên một tiếng kinh hoàng rồi vồ vập đổ dồn về phía Ô Hành Tuyết. Lần này không bị kiếm khí chém ngược trở ra nên chúng có thể mon men lại gần.
Khi chúng nó vừa ngoác miệng để lộ hàm răng dính máu, một bàn tay lạnh như băng đã chặn ngang đầu chúng. Những ngón tay tái nhợt vừa quặp vào đã có thể nghe tiếng tru thét thảm thiết thấu tâm can gầm ra từ trong cổ họng bọn tà ma cấp thấp.
Cả người chúng nó run lên bần bật, tròng mắt lồi lồ lộ ra ngoài bắt đầu hiển hiện tử khí. Tiếp sau đó, sương giá tràn từ đỉnh đầu nó xuống dưới, loáng cái đã bao trùm toàn bộ cơ thể chúng.
Ô Hành Tuyết ném một con sang bên và tiếp tục bắt con kế tiếp.
Cứ vậy suốt một thời gian chẳng biết bao lâu, chàng mới ngỡ ngàng nhận ra không còn tà ma nào nhào vào nữa.
Khi đó, chàng đang siết cổ một con tà ma, con tà ma này đã chết tươi song tròng mắt nó vẫn trơ ra nhìn chàng lom lom.
Ô Hành Tuyết chau mày, vừa định buông tay ra thì chợt cảm thấy có thứ gì đó đang lùa qua những ngón tay và tràn vào huyết mạch. Tà ma bị chàng siết chặt trong tay đang khô quắt đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng mấy chốc chỉ còn một lớp da rỗng tuếch.
Cùng lúc đó, cảm giác đói âm ỉ trong người chàng cũng nguôi đi đôi chút…
Chàng nhíu mày, bất giác nhớ về lời đồn đãi chẳng biết nghe được từ nơi đâu.
Lời đồn nói rằng, phần lớn tà ma trên thế gian đều ăn thịt người để sống, mà một khi không tìm thấy người sống thì chúng sẽ chuyển sang tấn công đồng loại, từ linh hồn da thịt đến xương đều không chừa.
Đây cũng là một loại bản năng không thể thay đổi của tà ma…
Ngay lúc chàng nhận ra chuyện này, cơ thể tà ma của chàng đã phản ứng trước, và càng có nhiều sinh vật chết toả ra tà ma khí nghi ngút khắp nơi.
Cảnh tượng ấy có thể khiến một người dũng cảm cũng phải lạnh run —
Giữa miền hoang dã, hàng trăm hàng ngàn tà ma không cách nào đếm xuể đã chết tươi chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, quanh cơ thể chúng phủ đầy sương giá trắng xoá, thoáng nhìn tưởng như một trận tuyết rơi đột ngột đã giấu kín lao tù nơi đây.
Và tà ma khí đang tuôn ra khỏi cơ thể chúng như suối, hết thảy đều cuồn cuộn tràn về phía Ô Hành Tuyết.
Ô Hành Tuyết cúi đầu nhìn những ngón tay trắng dã không màu của mình.
Chàng nhìn những thứ chỉ có ở tà ma đang ồ ạt tuôn vào cơ thể, nhìn những ngón tay mình nhờ đó mà dần hồng hào trở lại, nhìn đôi tay mình đổ bóng trước đôi ủng trước mặt.
Chàng biết rõ sau lưng mình có một chiếc đèn đuổi linh do Tiêu Phục Huyên làm, ánh đèn ấy đang rọi thẳng vào người chàng…
Và chàng không thể quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, chàng chợt thấy bị quên lãng dường như cũng không tệ cho lắm.
Vì đã quên chàng mất rồi, nên sẽ không một ai bất chợt nhìn thấy chàng liền gọi tên, trong đáy mắt hiện nỗi xót xa hay thắc mắc, hỏi chàng rằng: Vì sao lại ra nông nỗi này.
Lời tác giả:
Mọi người chờ QAQ, tui phải sửa mấy lần, tiếp tới còn một chương nữa, đừng bỏ lỡ nha.
Dạo gần đây sẽ cập nhật cách ngày nên mọi người không phải thức đêm chờ đâu ~
Cá:
Ngược, ngược nữa, ngược mãi~
Ngắn bởi chỉ đổi lớp y phục mỏng thành áo khoác dày thì đã qua mười tháng. Dài trong từng đêm thâu bởi tà ma yêu vật thường xuyên xuất hiện khiến người ta khốn đốn.
Vào ngày Ô Hành Tuyết rời khỏi biển Vô Đoan rộng lớn sau khi đã giấu kín một nửa thần mộc, bọn tà ma lại xuất hiện quấy rối ở một địa điểm trong nhân gian.
Nhưng thoạt tiên, Ô Hành Tuyết không hay biết chuyện này.
Chàng cố tình né khỏi những thành thị tập trung dân cư sinh sống và chọn một con đường núi hoang vu vắng vẻ. Nơi này là núi Bất Động, trước đây thuộc quyền chưởng quản của Tang Phụng ở Lễ các. Dưới chân núi chỉ còn dấu vết sót lại của một thôn làng đã tang hoang — là những gian nhà sập xệ vắng người từ lâu, những nấm mồ rải rác chất chồng lên nhau và cỏ dại mọc cao hơn cả mái nhà.
Chàng những tưởng mình sẽ không gặp bất kỳ sinh vật sống nào. Ngờ đâu ở cuối bãi cỏ dại đó, chàng đã chạm mặt cố nhân.
Thật ra nói cố nhân cũng không chính xác, ấy chính là một người mà chàng và Tiêu Phục Huyên từng chung tay cứu giúp trước đây, nói ra thì chắc chỉ gặp nhau chừng hai lần là cùng…
Lần đầu gặp mặt, người đó vẫn còn là một cô bé búi chỏm tròn um. Cô bé dùng tay bụm miệng vết thương, đứng bàng hoàng bên cạnh thi thể cha mẹ mình mà suýt chút đã bị tà ma hung vật miền hoang dã cắn đứt cổ.
Lúc đấy chàng và Tiêu Phục Huyên tình cờ đi ngang qua, bèn ra tay chém tà ma hung vật đang lùng đuổi cô và giúp cô mai táng thi thể. Khi họ dắt cô bé trở về thành trấn, cô bé đã níu chặt vạt áo chàng và khóc rất lâu bên trong căn phòng trống.
Khi họ rời khỏi, Tiêu Phục Huyên đặt một chiếc đèn đuổi linh có tác dụng chống lại tà ma hung vật ở trên bàn.
Hơn mười năm sau, họ tình cờ gặp lại cô. Bấy giờ, cô bé kia đã trưởng thành. Cô lên tiếng gọi họ ở gần cổng thành giữa rất nhiều dân cư lui tới. Dáng vẻ cô gái bấy giờ đã thay đổi hoàn toàn, may nhờ có vết bớt bên dưới mắt nên họ mới nhận ra cô.
Cô gái gửi lời cảm tạ hai người đã có ơn cứu mạng, sau thấy dung mạo họ chẳng hề thay đổi tí ti dù đã mười mấy năm trôi qua thì cô hồ hởi mà nói, “Ta biết ngay các huynh chính là thần tiên mà!"
Cô còn nói, “Giá mà sau này ta có cơ hội gặp lại các huynh lần nữa thì thật tốt quá…"
Và đến giờ phút này, đã mấy chục năm trôi qua, họ gặp lại nhau thật. Thế nhưng ở lần gặp gỡ này, cô nương năm nào nay đã luống tuổi và trở thành một bà lão.
Chỉ lơ đãng chốc lát thôi mà đã là cả một đời phàm nhân.
Cô gái năm nào phấn khích nhảy cẫng khi nhìn thấy thần tiên giờ đây đã bạc phơ mái đầu, bờ vai lọm khọm. Chỉ có vết bớt vẫn còn như xưa, có thể lờ mờ nhận ra được.
Bà không thể thoải mái ngồi xuống hay quỳ dậy được nữa. Thậm chí khi cúi lưng muốn đứng lên, bà còn phải chống đỡ thân cây bên cạnh.
Bà rải mấy thỏi vàng mã từ trong một chiếc giỏ xuống trước mấy nấm mồ rồi đốt chúng. Tro tàn bị thổi bay trong gió, cuộn quanh thân thể Ô Hành Tuyết. Bấy giờ, chàng mới choàng ngỡ ra nấm mồ này có lẽ là nơi chôn cất cha mẹ cô, là nơi mà xưa kia chàng và Tiêu Phục Huyên từng giúp đỡ.
Thế ra đây chính là con đường núi mà mấy mươi năm trước họ từng sóng vai, và lúc này đây chỉ còn một mình chàng côi bóng.
Bà lão đang dùng một cành cây cào vàng mã thì loáng thoáng nhận ra có người. Bà lập tức treo một chiếc đèn lên đầu cành cây, nhóm lửa đốt đèn, rồi vươn ánh đèn về phía Ô Hành Tuyết.
Ánh lửa đèn dầu rất ảm đạm và hoàn toàn không hề chói mắt, thế nhưng khi bị chiếu vào, Ô Hành Tuyết phải nheo mắt và né mặt đi — ánh sáng ấy khiến linh hồn ảo trong cơ thể chàng lung lay, tạo cảm giác vô cùng khó chịu.
Theo bản năng, chàng biết ánh đèn kia không phải loại đèn bình thường mà có vấn đề gì trong đấy.
Ngón tay buông bên người cong lên, suýt nữa chàng đã xuất chiêu. Song trước khi giơ tay, chàng thoáng trông thấy nét chữ và ký tự phù chú quen thuộc trên bề mặt của chiếc đèn lồ ng.
Nét chữ ấy thon gọn và rắn rỏi, từng đường cong nét phết đều bén nhọn như lưỡi đao.
Đó chính là chữ viết của… Tiêu Phục Huyên.
Ô Hành Tuyết sững người dưới đèn, thoáng chốc mới vỡ lẽ chiếc đèn ấy hoá ra không có vấn đề gì cả. Đó chỉ là chiếc đèn đuổi linh họ đưa cho cô bé trước đây.
Bên trong bấc đèn có hoà trộn tiên thuật và bột thuốc, dưới chân đèn và trên chao đèn đều viết phù chú. Các tiên môn dưới nhân gian cũng chuộng dùng loại đèn này, một khi thắp lửa lên có thể giúp xua đuổi vài thứ tà ma âm hồn.
Ô Hành Tuyết từng thấy loại đèn này rất nhiều lần, thậm chí bản thân chàng còn từng làm mấy chiếc. Khi đó, chàng vừa phất bút viết phù chú vừa nói với Tiêu Phục Huyên, “Ánh đèn này toả ra thật dịu dàng ấm áp, thậm chí không sáng gì cho lắm, không biết rọi vào người tà ma sẽ khiến chúng cảm thấy thế nào."
Khi thốt ra những lời này, chàng nào có thể ngờ rằng đến một ngày kia, tự bản thân chàng có thể trả lời cho thắc mắc năm xưa…
Ánh đèn nhìn ấm áp là thế, nhưng bị chiếu lên người khiến tà ma cảm thấy không khác gì đâm dao vào mắt, đốt lửa vào người. Không khỏi làm người ta muốn giơ tay chắn lại, muốn ngoảnh đầu tránh đi.
Song Ô Hành Tuyết không giơ tay mà cũng không ngoảnh đầu. Chàng chỉ khẽ híp mắt, đọc những ký tự bên trên chao đèn trong cái nóng thiêu đốt đến bỏng rát.
Chàng nghe được cô gái đã từng phấn khởi hô tô “các huynh là thần tiên" giờ cất giọng nhẹ nhàng của một người luống tuổi, hỏi, “Cậu… là người hay quỷ? Tại sao lại đến nơi núi rừng hoang vu này?"
Ô Hành Tuyết đã xoá bỏ lớp cải trang để tránh người khác từ lâu. Giờ đây dáng vẻ chàng giống hệt mấy mươi năm về trước, vậy mà bà lão chẳng mảy may phản ứng chút nào.
Người đã từng lia mắt đã nhận ra chàng và Tiêu Phục Huyên giữa dòng người đông đảo, giờ đây hoàn toàn trở thành một người xa lạ.
Đúng thật đã quên hết rồi, đúng thật không còn một ai nhớ đến chàng nữa.
Chàng nhìn tư thế cảnh giác của bà lão, nhìn chiếc đèn họ từng đưa cho bà và im lặng một lúc rất lâu mới nói, “Tôi bị lạc đường trong núi."
Chàng không trả lời câu hỏi “là người hay quỷ", vì giờ chàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Dừng đoạn, chàng nói với bà lão, “Tôi còn phải đi tiếp, xin không làm phiền bà nữa."
Nói rồi, chàng dời mắt khỏi chiếc đèn đuổi linh, nhấc chân toan hướng về phía nam.
Về đêm, tà ma khí trên người chàng càng dày đặc hơn, gió lạnh chỉ cần lộng qua một cơn là chàng còn có thể thấy đói.
Đấy là bản tính của tà ma.
Chàng không muốn trưng thứ bản tính tà ma này ra nơi đây, bởi dù gì nơi đây cũng từng có đôi ba chuyện cũ và bạn cũ, bởi phía sau lưng kia là chiếc đèn đuổi linh mà chính tay Tiêu Phục Huyên làm nên.
Ấy thế mà trời chẳng chiều lòng người.
Ngay khi chàng tính rời khỏi thì sấm chớp ngày đông đột ngột đánh rền trên tầng mây đen nồng nặc cuối chân trời.
Thời điểm đó, Ô Hành Tuyết chưa biết rằng vào những ngày sấm rền như thế — đặc biệt là về đêm — là đám tà ma cấp thấp sẽ trỗi lên một loại bản năng khác được gọi là “hành hương".
Giữa lúc đầu óc mê man tột độ, chúng chỉ tuân theo bản năng mà lùa đến bên cạnh nơi có tà ma khí nồng nặc nhất ở gần đấy, không khác gì thời khắc hàng trăm loại trùng xao động.
Bởi vậy, chàng đã chẳng cách nào rời khỏi đường núi ấy trong bình yên.
Khi sấm sét giáng xuống, chân trời tối sầm lại giống hệt những buổi đêm thâu thăm thẳm. Những âm thanh soàn soạt bất chợt dấy lên giữa mảnh đất hoang vắng vốn yên tĩnh tột cùng.
Âm thanh như thể có vô số thứ đang ào ạt tràn về phía chàng với tốc độ cực nhanh.
Về sau, Ô Hành Tuyết mới biết hiện tượng này là do những tà ma đang quấy nhiễu ở những thành trì và thị trấn nơi xa thoáng ngửi thấy hương vị thoảng ra lởn vởn trong không khí dưới bầu trời nghịt sấm chớp. Chúng đã không khống chế được bản năng mình nên đều dồn dập đổi hướng và chạy về phía ngọn núi.
Đó là lần đầu tiên Ô Hành Tuyết được trải nghiệm “hành hương" của tà ma, có hàng trăm hàng ngàn những tà ma cấp thấp bủa về từ bốn phương tám hướng, lao đến cùng một tâm điểm…
Tâm điểm của chúng chính là chàng.
Chàng nghe thấy bà lão kia thét toáng trong kinh hãi, ngọn đèn dầu trên tay bà lung lay qua lại. Ánh sáng khiến tà ma cảm thấy khó chịu vẫn chưa thoát khỏi tầm mắt, khiến chàng bị rọi đến nóng bỏng cả mắt.
Đèn đuổi linh rất có hiệu lực khi dùng với hai ba tà ma, thế nhưng khi phải đối mặt với hàng ngàn tà ma thì chẳng sá là bao. Biển tà ma đen nghịt kia chỉ chững lại trong thoáng chốc rồi tiếp tục lao tới ào ạt với tốc độ khủng khiếp như gió như bóng.
Chúng nó thậm chí còn không buồn giấu giếm mùi tà ma trên cơ thể. Khi hàng trăm hàng ngàn lũ tà ma lao tới, thứ mùi đó trộn vào nhau vừa dày vừa đặc như vũng bùn, trùm kín Ô Hành Tuyết vào bên trong.
Chàng duỗi tay bẻ bừa một cành cây.
Khi chiêu kiếm quen thuộc quét ra, lũ tà ma kia không kịp tránh thoát nên đã bị kiếm ý lạnh băng chém ngang cơ thể.
Một chiêu kiếm đó tưởng chừng rạch ngang vách màn đen ngòm, khiến lũ tà ma cấp thấp rú lên trong cuồng loạn, tiếng tru rên vang vọng khắp núi rừng. Những lúc này chúng còn bắt chước tiếng người, cất tiếng khóc lóc bi thương.
Thoạt trông không khác gì những bá tánh vô tội bị kẹt vào trong đấy, đầu lìa khỏi cổ dưới nhát kiếm và rơi lộp độp trên mặt đất.
Một cái đầu lăn đến trước đôi ủng của Ô Hành Tuyết, tà ma khí đen nồng bủa trào tràn lan từ miệng vết thương của nó.
Khoảnh khắc đó, Ô Hành Tuyết giật mình.
Chàng lẳng lặng nhìn gương mặt không khác gì người sống kia, đoạn ngoái sang nhìn về phía bà lão và chiếc đèn trong tay bà theo bản năng.
Đến khi chàng quay đầu trở lại, đã thấy cái đầu gãy lìa kia hiện trở về nguyên hình là thứ dị dạng của bọn tà ma cấp thấp.
Chàng rủ mắt nhìn chốc lát, rồi bất chợt thả cành cây trên tay xuống, từ bỏ chiêu kiếm.
Tiếp tới, khí lạnh băng sương rét buốt mãnh liệt thình lình tuôn trào từ hai tay chàng. Cuồng phong quét đến đâu liền đông cứng đám tà ma trong một lớp sương trắng đến đấy.
Bọn tà ma bị đông lại lạnh lẽo, rú lên một tiếng kinh hoàng rồi vồ vập đổ dồn về phía Ô Hành Tuyết. Lần này không bị kiếm khí chém ngược trở ra nên chúng có thể mon men lại gần.
Khi chúng nó vừa ngoác miệng để lộ hàm răng dính máu, một bàn tay lạnh như băng đã chặn ngang đầu chúng. Những ngón tay tái nhợt vừa quặp vào đã có thể nghe tiếng tru thét thảm thiết thấu tâm can gầm ra từ trong cổ họng bọn tà ma cấp thấp.
Cả người chúng nó run lên bần bật, tròng mắt lồi lồ lộ ra ngoài bắt đầu hiển hiện tử khí. Tiếp sau đó, sương giá tràn từ đỉnh đầu nó xuống dưới, loáng cái đã bao trùm toàn bộ cơ thể chúng.
Ô Hành Tuyết ném một con sang bên và tiếp tục bắt con kế tiếp.
Cứ vậy suốt một thời gian chẳng biết bao lâu, chàng mới ngỡ ngàng nhận ra không còn tà ma nào nhào vào nữa.
Khi đó, chàng đang siết cổ một con tà ma, con tà ma này đã chết tươi song tròng mắt nó vẫn trơ ra nhìn chàng lom lom.
Ô Hành Tuyết chau mày, vừa định buông tay ra thì chợt cảm thấy có thứ gì đó đang lùa qua những ngón tay và tràn vào huyết mạch. Tà ma bị chàng siết chặt trong tay đang khô quắt đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng mấy chốc chỉ còn một lớp da rỗng tuếch.
Cùng lúc đó, cảm giác đói âm ỉ trong người chàng cũng nguôi đi đôi chút…
Chàng nhíu mày, bất giác nhớ về lời đồn đãi chẳng biết nghe được từ nơi đâu.
Lời đồn nói rằng, phần lớn tà ma trên thế gian đều ăn thịt người để sống, mà một khi không tìm thấy người sống thì chúng sẽ chuyển sang tấn công đồng loại, từ linh hồn da thịt đến xương đều không chừa.
Đây cũng là một loại bản năng không thể thay đổi của tà ma…
Ngay lúc chàng nhận ra chuyện này, cơ thể tà ma của chàng đã phản ứng trước, và càng có nhiều sinh vật chết toả ra tà ma khí nghi ngút khắp nơi.
Cảnh tượng ấy có thể khiến một người dũng cảm cũng phải lạnh run —
Giữa miền hoang dã, hàng trăm hàng ngàn tà ma không cách nào đếm xuể đã chết tươi chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, quanh cơ thể chúng phủ đầy sương giá trắng xoá, thoáng nhìn tưởng như một trận tuyết rơi đột ngột đã giấu kín lao tù nơi đây.
Và tà ma khí đang tuôn ra khỏi cơ thể chúng như suối, hết thảy đều cuồn cuộn tràn về phía Ô Hành Tuyết.
Ô Hành Tuyết cúi đầu nhìn những ngón tay trắng dã không màu của mình.
Chàng nhìn những thứ chỉ có ở tà ma đang ồ ạt tuôn vào cơ thể, nhìn những ngón tay mình nhờ đó mà dần hồng hào trở lại, nhìn đôi tay mình đổ bóng trước đôi ủng trước mặt.
Chàng biết rõ sau lưng mình có một chiếc đèn đuổi linh do Tiêu Phục Huyên làm, ánh đèn ấy đang rọi thẳng vào người chàng…
Và chàng không thể quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, chàng chợt thấy bị quên lãng dường như cũng không tệ cho lắm.
Vì đã quên chàng mất rồi, nên sẽ không một ai bất chợt nhìn thấy chàng liền gọi tên, trong đáy mắt hiện nỗi xót xa hay thắc mắc, hỏi chàng rằng: Vì sao lại ra nông nỗi này.
Lời tác giả:
Mọi người chờ QAQ, tui phải sửa mấy lần, tiếp tới còn một chương nữa, đừng bỏ lỡ nha.
Dạo gần đây sẽ cập nhật cách ngày nên mọi người không phải thức đêm chờ đâu ~
Cá:
Ngược, ngược nữa, ngược mãi~
Tác giả :
Mộc Tô Lí