Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 61 Dối lừa
Đời sau có rất nhiều lời đồn rằng lai lịch Thiên Túc thượng tiên bí ẩn khôn cùng, người như ra đời từ cõi thinh không trên thế gian, không cha không mẹ, cũng không môn không phái, không tình không dục.
Lời đồn này thực chất không sai.
Bởi linh phách y đã bị chia lìa sang quá nhiều thể xác.
Hết thảy đều là y, và hết thảy đều không phải y.
Cùng một thời điểm, y chứng kiến biết bao vui buồn ái hận của đời người vô thường, y chính là đương cục, mà cũng chính là người đứng nhìn. Tất cả những xúc cảm cháy bỏng của một người đọng lại nơi y chỉ còn là hờ hững nhạt nhoà, như sóng gió nhất thời dâng trào giữa biển Vô Đoan miên man bất tận, dẫu thế nào cũng chẳng thể khiến mặt biển dao động mảy may.
Quả là không tình không dục.
Mãi đến một ngày kia, những thể xác khác nhau đã cùng gặp một người, hết thảy tâm tình ly tán phút chốc tụ hội thành một khối vẹn toàn.
Chừng như vong linh tịch mịch thốt nhiên mở mắt.
Mỗi lần một dòng rối loạn ở Kinh Quan bị cắt đứt, là mỗi lần những thể xác kia bị huỷ diệt, và linh phách vụn vỡ lại một lần rời đi.
Khi dòng rối loạn bị diệt trừ toàn bộ cũng là lúc trên thế gian có một Tiêu Phục Huyên.
Vào lúc mảnh hồn cuối cùng tách lìa thể xác, y ngoảnh nhìn hàng mấy vạn vong hồn giữa Kinh Quan loạn lạc, hướng ánh mắt về người kia và hỏi “người là ai". Ấy nhưng âm thanh chìm lẩn trong quá nhiều tiếng vong linh, nên người kia cũng chẳng hề nghe thấy.
Mãi sau này, đến khi được triệu hoán thành tiên, rồi ở ba năm trên Tiên Đô, cuối cùng y mới được nghe kể từ lời người khác rằng, trên Tiên Đô có một vị luôn mang mặt nạ vân bạc mỗi khi tiếp nhận thiên chiếu xuống nhân gian hành sự.
Thời điểm đó, y đang nhấc kiếm toan rời đi thì nghe thế bèn ngừng bước, khiến nhóm tiên sứ còn bàng hoàng ngỡ rằng họ đã nói sai ở đâu rồi.
Y nhớ kỹ danh hào của người ấy — Linh Vương, được trời ban danh tự “Chiêu".
Người trên Tiên Đô ai cũng lấy làm tò mò không biết mỗi lần Linh Vương nhận thiên chiếu xuống nhân gian làm việc là làm gì. Riêng mỗi y dù chưa hề trông thấy Linh Vương mà đã thành người duy nhất biết được câu trả lời, đơn giản vì y từng tận mắt chứng kiến…
Thiên chiếu của Linh Vương là quay về quá khứ để cắt đứt những dòng thời gian, bởi vậy mới sinh chuyện diệu kỳ là Tiêu Phục Huyên của trước đây đã gặp Ô Hành Tuyết của sau này.
Về sau nữa, y vẫn luôn nghe thấy danh hào kia ở khắp nơi, Linh Vương, Linh Vương, Linh Vương. Linh đài cũng nhắc, tiên sứ cũng nhắc, Lễ các cũng nhắc, và những vị tiên tình cờ gặp phải cũng nhắc.
Y chỉ hững hờ bước qua với thanh kiếm trên tay, nét mặt thờ ơ và chân không trễ nhịp, song luôn thu những lời ấy vào tai.
Bọn họ nói Linh Vương không thường ở Tiên Đô mà hay xuống nhân gian hơn.
Bấy giờ, y mới chợt vỡ lẽ, người mang mặt nạ bước vào Kinh Quan trong lòng y là một mối thắt sâu đậm. Thế nhưng trong lòng người nọ, y chẳng qua chỉ là một vết nhạt giữa vô số dòng thời gian rối loạn đã bị chém bỏ, không khác gì bất kỳ kẻ nào khác, không để lại bất kỳ một ấn tượng nào.
Vào khoảnh khắc vỡ lẽ điều ấy, lòng y chợt nhói lên một xúc cảm thật khôn tả.
Từ đấy về sau, thứ cảm xúc khôn tả ấy vẫn thường hiển hiện trong y, và luôn bắt nguồn từ cùng một người. Nhưng phần nhiều thời điểm, nó được giấu nhẹm cẩn trọng và không thể hiện ra ngoài. Có đôi khi bị người nọ nhận ra, thế rồi đối phương lại bật cười sảng khoái, trong nụ cười tươi rói có nét gì ranh mãnh tự như đang khều vào đâu đó, và hỏi y rằng, “Thiên Túc đại nhân đang có chuyện không vui đấy ư?"
Nụ cười mang nét ranh mãnh thật hiếm khi lộ ra trước mặt người khác, nhờ vậy mà tâm trạng y cũng vơi đi và vui vẻ lên đôi chút. Để rồi vì muốn đối phương hả hê thêm tí nữa, y bèn giữ nét mặt “không vui" đấy lâu hơn chút đỉnh.
Có một quãng thời gian rất dài trước đây, y đã từng trông mong người kia chợt nhớ về mối thắt thuở đầu mà mình vô tình quên lãng, nhớ ra rằng trước kia hai người họ vốn đã từng gặp gỡ.
Trong những mường tượng đó, khung cảnh hẳn luôn ở trên mái hiên hoặc thềm cửa sổ Toạ Xuân Phong hoặc Nam Song Hạ, cùng bầu rượu và tán hoa lả tả, trong bầu không khí bình yên hoặc vui sướng.
Và nét mặt người kia có lẽ sẽ thật ngạc nhiên, ngây ngốc, đính kèm chút rầu rĩ, tiếp đó sẽ hứa hẹn đôi điều với cái danh “tạ tội"…
Tiếc rằng, y chưa từng ngờ đó sẽ là khung cảnh như hiện tại.
Mắt nhìn một lượt qua những ngón tay tái nhờ của Ô Hành Tuyết, qua đôi mắt nọ, và nhớ về bóng dáng Linh Vương cầm kiếm thinh lặng đứng giữa Kinh Quan năm nào… bỗng dưng từ đáy lòng y không muốn đối phương biết nữa.
Tiêu Phục Huyên vê ngón cái trên viền môi mím chặt của người kia, truyền âm sang bằng khí kình, “Ngươi còn nhớ được ai?"
Thật may là lúc này y cảm nhận được suy nghĩ của Ô Hành Tuyết, nhưng người kia chỉ có thể nghe thấy những lời y truyền âm sang.
Y nghe được Ô Hành Tuyết nói, “Rất nhiều người… những người ta từng giết, những người chết dưới mắt ta, ta đều nhớ cả…"
Thì ra đều nhớ cả.
Tiêu Phục Huyên trộm nghĩ trong lòng, đoạn nghe bản thân nói, “Những người đó đều không phải là ta."
“Thật ư?"
“Ừm, thật."
Thiên Túc không nói sai sự thật, nhưng đã không biết bao lần phá lệ với chính một người này.
***
Ô Hành Tuyết vẫn chăm chú nhìn đôi mắt Tiêu Phục Huyên, dần dà cảm nhận cơn đau nhói tên từ những khớp ngón tay. Bấy giờ, chàng mới phát giác mình vừa dùng sức mạnh đến nhường nào.
May thay.
May thay Tiêu Phục Huyên không phải một trong số họ…
Ngón tay Ô Hành Tuyết bắt đầu hồng hào hơn, chàng thở ra thật khẽ khàng như vơi bớt ưu tư, nhưng trong lòng vẫn chưa nén nổi bất an, bèn hỏi, “Vậy khi đó ngươi ở đâu?"
Chàng nhớ lại một lần kỹ càng, mới nói tiếp, “Ta nhớ lúc đó không có người sống nào khác ở Kinh Quan…"
Tiêu Phục Huyên: “Không phải người sống."
Ô Hành Tuyết kinh ngạc. “Thế thì là gì?"
Tiêu Phục Huyên nói, “Ở Kinh Quan có những gì, thì đều là ta."
Trong vô thức, Ô Hành Tuyết nhớ đến những người đã mất mạng nơi đó. Đúng vậy, Kinh Quan là nấm mồ chôn những người đã tử trận chốn sa trường, ấy nhưng…
Không để chàng ngẫm thêm, Tiêu Phục Huyên đã nói tiếp, “Không biết tại sao linh hồn ta lại phiêu dạt về đấy, nhưng việc ngươi làm khi đó đã giúp vài vong hồn siêu thoát."
Ô Hành Tuyết hơi bỡ ngỡ. “Siêu thoát?"
“Ừm."
Có một khoảng thời gian rất dài trước đây, mỗi lần nhớ đến Kinh Quan đều đẩy chàng rơi vào trầm mặc thật lâu. Đó là phản ứng mà sự sôi động của tiếng người tiếng vật ở phố núi Lạc Hoa cũng không cách nào xoa dịu được, mãi đến tận giây phút này mới bắt đầu đổi thay…
Con tim chàng nằm trong chở che của khí kình Tiêu Phục Huyên, nghe được giọng nói ấm trầm của người ấy, “Ngươi đã cứu được rất nhiều người."
Chàng chớp nhẹ mắt.
Mình đã cứu rất nhiều người…
“Ngươi đã giải thoát cho rất nhiều người, trong đó có cả ta," Tiêu Phục Huyên nói. “Ta còn nói với ngươi một câu."
Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ. “Nói gì thế?"
Tiêu Phục Huyên tiếp tục, “Chắc ngươi đã không nhớ rõ nữa, trước khi rời khỏi ta có hỏi rằng ‘người là ai’."
Ô Hành Tuyết sửng sốt giây lát, đoạn nhỏ nhẹ nói, “Ta còn nhớ rõ."
Chàng thật sự nhớ rõ, dầu cho giọng nói kia thật mơ hồ và chôn vùi trong tiếng khóc rên thê thiết của những người đã khuất, nhưng chàng vẫn nhớ rõ lúc đó có người đã hỏi mình một câu “người là ai".
Câu hỏi này khẽ khàng hơn hết thảy, mà giờ đây trở thành lời khẳng định đích xác hơn mọi điều.
Vừa khi nghe được lời ấy, lòng Ô Hành Tuyết đã hoá bình lặng.
Những tĩnh lặng, trầm mặc mỗi khi nhớ về Kinh Quan một thuở, sau mấy trăm năm, vào giờ phút này, chỉ bởi đôi vài lời của một người mà bất giác đã chẳng còn khốn khổ đến mức ấy nữa…
“Tiêu Phục Huyên."
Chàng chợt mong muốn gọi tên người kia, và đã gọi lên một tiếng.
Thế nhưng chưa kịp nói gì tiếp, cả toà tháp ở nhà họ Phong bỗng dưng rung động, tạo nên dư chấn kinh hoàng đến mức người khó lòng đứng vững.
Ninh Hoài Sam không kịp phản ứng, chao đảo chúc về phía trước hai bước, nhác thấy sắp tông phải thành chủ nhà mình.
“Trời ụ —" cậu ta sợ điếng người nhưng không kìm lại được, chỉ đành đóng mắt tự nhẩm lỡ chết thì thôi. Không ngờ chỉ kịp nghe thấy một cơn gió thổi qua trước mặt, dựng thành khối tường đập thẳng trước mũi cậu.
Mặt cậu dộng rầm vào bức tường bằng gió, hé một con mắt ra thì thấy thành chủ đang đứng trước mặt cách mình chưa tới một bước chân, nhưng cậu không xê tới được một li nào.
Thiên Túc đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm.
Ninh Hoài Sam: “?"
Tay Thiên Túc đang đặt bên má thành chủ.
Ninh Hoài Sam: “???"
Cậu còn chưa kịp thốt “cái tháp này bị gì vậy" thì đã nghẹn ngược trong cổ họng, một lúc lâu sau cậu chỉ đành nuốt nó vô. Tiếp sau, cậu tựa tay vào bức tường gió và lẳng lặng lùi ra sau hai bước.
Không ngờ căn tháp này tiếp tục chấn động kịch liệt mấy lần, Ninh Hoài Sam lảo đảo đập cái rầm vô tường gió lần nữa.
“Ta…"
Cậu nuốt cục nghẹn xuống, sau cùng vẫn không cam lòng, bèn hô to một câu giữa luồng gió, “Căn tháp này sắp sụp rồi hay sao mà đảo điên vậy?!"
Ban đầu, Ô Hành Tuyết cũng nghĩ toà tháp này sắp sụp, mật địa nhà họ Phong sắp bị phá huỷ.
Thế nhưng giữa khi cảnh tượng trước mắt đang lung lay chao đảo, chàng bất chợt nhận ra mình đã nhầm! Vấn đề không nằm ở toà tháp cao và mật địa này.
“Là toàn bộ quá khứ," Tiêu Phục Huyên chau mày, nói.
Nghe vậy, Ô Hành Tuyết cũng hiểu rõ: dòng thời gian rối loạn mà gia chủ nhà họ Phong tạo ra đang biến mất, dẫn đến khung cảnh cũng hỗn loạn.
Chàng không rõ với thân thể tà ma hiện tại, mình còn có khả năng kéo những mối rối trở về như cũ của Linh Vương hay không, mà dù có đi nữa cũng không thể xảy ra chuyện này, vì chàng nào đã động thủ đâu.
Dòng rối loạn sẽ tự sụp đổ sao?
Ô Hành Tuyết nghĩ trong lòng, không thể được, phải cần Linh Vương ra tay mới được.
Nếu vậy, đáp án chỉ có một —
Bản thân dòng rối loạn này không tự sụp đổ, những dị tượng đang diễn ra là do sự lệch lạc khung cảnh giữa những thời điểm khác nhau. Dòng thời gian gian này “muốn" đuổi họ đi, “muốn" đẩy họ ra khỏi nơi này và trở về dòng thời gian thực trước khi nó bị đứt đoạn.
Nhưng bản thân dòng thời gian không có “muốn", chỉ có con người mới có.
Có ai đó không muốn dòng thời gian này bị diệt trừ nên đã ra tay sắp xếp một số thứ để khi có người toan đụng đến dòng này, nó sẽ cuốn tất cả những kẻ xâm nhập ra ngoài, sau đó tự giấu mình đi một lần nữa.
Ban nãy Ô Hành Tuyết còn hơi nghi ngờ: rõ ràng mấy trăm năm trước, mình đã bước vào dòng thời gian này, đã đến phố núi Lạc Hoa và nhà họ Phong, vậy sao lại không cắt đứt nó ngay lập tức.
Bây giờ, chàng đã hiểu rõ…
Chỉ e năm đó mình cũng gặp phải tình huống tương tự.
Như thể muốn xác nhận suy đoán của chàng…
Thẩm vấn vừa chấm dứt, tiếng kiếm tên “Miễn" của Tiêu Phục Huyên hãy còn vang vọng không trung, linh phách gia chủ nhà họ Phong chưa dứt run rẩy. Tia sáng trong mắt Phong Huy Minh đã dần dà vụt tắt, muôn vàn vong hồn chôn dưới lòng đất đã lâu đang rít gào bật mình khỏi cấm chế, hai cỗ quan tài đen cũng rung lên cành cạch.
Mọi thứ còn đang tiếp diễn, mà Ô Hành Tuyết chợt thấy loá nhoè trước mắt.
Khoảnh khắc đó, một cơn đau khó lòng kiềm nén đột ngột dâng trào, giống như thể có hai nguồn lực tách biệt đang cấu lấy chàng từ hai phía đặng xé mạnh người ra.
Ngay khi cảm giác đó trỗi dậy, chàng lập tức ngỡ ra nó sao thật quen thuộc. Tiếp liền đó, chàng đã nhận ra đây chính là cơn đau xác th1t phải nhẫn chịu mỗi khi quá khứ và hiện tại đan xen chồng chéo.
Thuở còn là Linh Vương, chàng vẫn thường phải chịu cảm giác đó, song khi đó chàng đã quen tới tui giữa dòng rối loạn và dòng hiện thế nên dù có khó chịu thì cũng chỉ trong thoáng chốc nên chẳng cần bận tâm gì lắm.
Mà lần này lại khác, cảm giác lần này kéo dài không ngừng và còn lặp đi lặp lại, nó khiến chàng có đôi phần chật vật.
Chàng mỉm cười châm biếm, nghĩ trong lòng chẳng thà bị suy giảm năm giác quan còn hơn, những khi đó mọi thứ đều như dao cùn cắt thịt, dù có khó chịu một chút thì vẫn tương đối tỉnh táo. Còn như bây giờ thì khá lắm, chàng dường như không nhẫn nhịn nổi cơn đau.
Dù gì cũng là ma đầu…
Cơn đau xuyên trời thấu đất kéo tới đột ngột khiến chàng hoàn toàn mất đi ý thức. Ngay trước khi chìm mình vào bóng đêm, chàng thấy mình ngả vào một bờ ngực thật ấm áp.
❄︎
Lời tác giả:
Đợi lâu rồi QAQ ngủ ngon ~
Mọi người yên tâm ha, sắp sửa bập nhau rồi
Lời đồn này thực chất không sai.
Bởi linh phách y đã bị chia lìa sang quá nhiều thể xác.
Hết thảy đều là y, và hết thảy đều không phải y.
Cùng một thời điểm, y chứng kiến biết bao vui buồn ái hận của đời người vô thường, y chính là đương cục, mà cũng chính là người đứng nhìn. Tất cả những xúc cảm cháy bỏng của một người đọng lại nơi y chỉ còn là hờ hững nhạt nhoà, như sóng gió nhất thời dâng trào giữa biển Vô Đoan miên man bất tận, dẫu thế nào cũng chẳng thể khiến mặt biển dao động mảy may.
Quả là không tình không dục.
Mãi đến một ngày kia, những thể xác khác nhau đã cùng gặp một người, hết thảy tâm tình ly tán phút chốc tụ hội thành một khối vẹn toàn.
Chừng như vong linh tịch mịch thốt nhiên mở mắt.
Mỗi lần một dòng rối loạn ở Kinh Quan bị cắt đứt, là mỗi lần những thể xác kia bị huỷ diệt, và linh phách vụn vỡ lại một lần rời đi.
Khi dòng rối loạn bị diệt trừ toàn bộ cũng là lúc trên thế gian có một Tiêu Phục Huyên.
Vào lúc mảnh hồn cuối cùng tách lìa thể xác, y ngoảnh nhìn hàng mấy vạn vong hồn giữa Kinh Quan loạn lạc, hướng ánh mắt về người kia và hỏi “người là ai". Ấy nhưng âm thanh chìm lẩn trong quá nhiều tiếng vong linh, nên người kia cũng chẳng hề nghe thấy.
Mãi sau này, đến khi được triệu hoán thành tiên, rồi ở ba năm trên Tiên Đô, cuối cùng y mới được nghe kể từ lời người khác rằng, trên Tiên Đô có một vị luôn mang mặt nạ vân bạc mỗi khi tiếp nhận thiên chiếu xuống nhân gian hành sự.
Thời điểm đó, y đang nhấc kiếm toan rời đi thì nghe thế bèn ngừng bước, khiến nhóm tiên sứ còn bàng hoàng ngỡ rằng họ đã nói sai ở đâu rồi.
Y nhớ kỹ danh hào của người ấy — Linh Vương, được trời ban danh tự “Chiêu".
Người trên Tiên Đô ai cũng lấy làm tò mò không biết mỗi lần Linh Vương nhận thiên chiếu xuống nhân gian làm việc là làm gì. Riêng mỗi y dù chưa hề trông thấy Linh Vương mà đã thành người duy nhất biết được câu trả lời, đơn giản vì y từng tận mắt chứng kiến…
Thiên chiếu của Linh Vương là quay về quá khứ để cắt đứt những dòng thời gian, bởi vậy mới sinh chuyện diệu kỳ là Tiêu Phục Huyên của trước đây đã gặp Ô Hành Tuyết của sau này.
Về sau nữa, y vẫn luôn nghe thấy danh hào kia ở khắp nơi, Linh Vương, Linh Vương, Linh Vương. Linh đài cũng nhắc, tiên sứ cũng nhắc, Lễ các cũng nhắc, và những vị tiên tình cờ gặp phải cũng nhắc.
Y chỉ hững hờ bước qua với thanh kiếm trên tay, nét mặt thờ ơ và chân không trễ nhịp, song luôn thu những lời ấy vào tai.
Bọn họ nói Linh Vương không thường ở Tiên Đô mà hay xuống nhân gian hơn.
Bấy giờ, y mới chợt vỡ lẽ, người mang mặt nạ bước vào Kinh Quan trong lòng y là một mối thắt sâu đậm. Thế nhưng trong lòng người nọ, y chẳng qua chỉ là một vết nhạt giữa vô số dòng thời gian rối loạn đã bị chém bỏ, không khác gì bất kỳ kẻ nào khác, không để lại bất kỳ một ấn tượng nào.
Vào khoảnh khắc vỡ lẽ điều ấy, lòng y chợt nhói lên một xúc cảm thật khôn tả.
Từ đấy về sau, thứ cảm xúc khôn tả ấy vẫn thường hiển hiện trong y, và luôn bắt nguồn từ cùng một người. Nhưng phần nhiều thời điểm, nó được giấu nhẹm cẩn trọng và không thể hiện ra ngoài. Có đôi khi bị người nọ nhận ra, thế rồi đối phương lại bật cười sảng khoái, trong nụ cười tươi rói có nét gì ranh mãnh tự như đang khều vào đâu đó, và hỏi y rằng, “Thiên Túc đại nhân đang có chuyện không vui đấy ư?"
Nụ cười mang nét ranh mãnh thật hiếm khi lộ ra trước mặt người khác, nhờ vậy mà tâm trạng y cũng vơi đi và vui vẻ lên đôi chút. Để rồi vì muốn đối phương hả hê thêm tí nữa, y bèn giữ nét mặt “không vui" đấy lâu hơn chút đỉnh.
Có một quãng thời gian rất dài trước đây, y đã từng trông mong người kia chợt nhớ về mối thắt thuở đầu mà mình vô tình quên lãng, nhớ ra rằng trước kia hai người họ vốn đã từng gặp gỡ.
Trong những mường tượng đó, khung cảnh hẳn luôn ở trên mái hiên hoặc thềm cửa sổ Toạ Xuân Phong hoặc Nam Song Hạ, cùng bầu rượu và tán hoa lả tả, trong bầu không khí bình yên hoặc vui sướng.
Và nét mặt người kia có lẽ sẽ thật ngạc nhiên, ngây ngốc, đính kèm chút rầu rĩ, tiếp đó sẽ hứa hẹn đôi điều với cái danh “tạ tội"…
Tiếc rằng, y chưa từng ngờ đó sẽ là khung cảnh như hiện tại.
Mắt nhìn một lượt qua những ngón tay tái nhờ của Ô Hành Tuyết, qua đôi mắt nọ, và nhớ về bóng dáng Linh Vương cầm kiếm thinh lặng đứng giữa Kinh Quan năm nào… bỗng dưng từ đáy lòng y không muốn đối phương biết nữa.
Tiêu Phục Huyên vê ngón cái trên viền môi mím chặt của người kia, truyền âm sang bằng khí kình, “Ngươi còn nhớ được ai?"
Thật may là lúc này y cảm nhận được suy nghĩ của Ô Hành Tuyết, nhưng người kia chỉ có thể nghe thấy những lời y truyền âm sang.
Y nghe được Ô Hành Tuyết nói, “Rất nhiều người… những người ta từng giết, những người chết dưới mắt ta, ta đều nhớ cả…"
Thì ra đều nhớ cả.
Tiêu Phục Huyên trộm nghĩ trong lòng, đoạn nghe bản thân nói, “Những người đó đều không phải là ta."
“Thật ư?"
“Ừm, thật."
Thiên Túc không nói sai sự thật, nhưng đã không biết bao lần phá lệ với chính một người này.
***
Ô Hành Tuyết vẫn chăm chú nhìn đôi mắt Tiêu Phục Huyên, dần dà cảm nhận cơn đau nhói tên từ những khớp ngón tay. Bấy giờ, chàng mới phát giác mình vừa dùng sức mạnh đến nhường nào.
May thay.
May thay Tiêu Phục Huyên không phải một trong số họ…
Ngón tay Ô Hành Tuyết bắt đầu hồng hào hơn, chàng thở ra thật khẽ khàng như vơi bớt ưu tư, nhưng trong lòng vẫn chưa nén nổi bất an, bèn hỏi, “Vậy khi đó ngươi ở đâu?"
Chàng nhớ lại một lần kỹ càng, mới nói tiếp, “Ta nhớ lúc đó không có người sống nào khác ở Kinh Quan…"
Tiêu Phục Huyên: “Không phải người sống."
Ô Hành Tuyết kinh ngạc. “Thế thì là gì?"
Tiêu Phục Huyên nói, “Ở Kinh Quan có những gì, thì đều là ta."
Trong vô thức, Ô Hành Tuyết nhớ đến những người đã mất mạng nơi đó. Đúng vậy, Kinh Quan là nấm mồ chôn những người đã tử trận chốn sa trường, ấy nhưng…
Không để chàng ngẫm thêm, Tiêu Phục Huyên đã nói tiếp, “Không biết tại sao linh hồn ta lại phiêu dạt về đấy, nhưng việc ngươi làm khi đó đã giúp vài vong hồn siêu thoát."
Ô Hành Tuyết hơi bỡ ngỡ. “Siêu thoát?"
“Ừm."
Có một khoảng thời gian rất dài trước đây, mỗi lần nhớ đến Kinh Quan đều đẩy chàng rơi vào trầm mặc thật lâu. Đó là phản ứng mà sự sôi động của tiếng người tiếng vật ở phố núi Lạc Hoa cũng không cách nào xoa dịu được, mãi đến tận giây phút này mới bắt đầu đổi thay…
Con tim chàng nằm trong chở che của khí kình Tiêu Phục Huyên, nghe được giọng nói ấm trầm của người ấy, “Ngươi đã cứu được rất nhiều người."
Chàng chớp nhẹ mắt.
Mình đã cứu rất nhiều người…
“Ngươi đã giải thoát cho rất nhiều người, trong đó có cả ta," Tiêu Phục Huyên nói. “Ta còn nói với ngươi một câu."
Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ. “Nói gì thế?"
Tiêu Phục Huyên tiếp tục, “Chắc ngươi đã không nhớ rõ nữa, trước khi rời khỏi ta có hỏi rằng ‘người là ai’."
Ô Hành Tuyết sửng sốt giây lát, đoạn nhỏ nhẹ nói, “Ta còn nhớ rõ."
Chàng thật sự nhớ rõ, dầu cho giọng nói kia thật mơ hồ và chôn vùi trong tiếng khóc rên thê thiết của những người đã khuất, nhưng chàng vẫn nhớ rõ lúc đó có người đã hỏi mình một câu “người là ai".
Câu hỏi này khẽ khàng hơn hết thảy, mà giờ đây trở thành lời khẳng định đích xác hơn mọi điều.
Vừa khi nghe được lời ấy, lòng Ô Hành Tuyết đã hoá bình lặng.
Những tĩnh lặng, trầm mặc mỗi khi nhớ về Kinh Quan một thuở, sau mấy trăm năm, vào giờ phút này, chỉ bởi đôi vài lời của một người mà bất giác đã chẳng còn khốn khổ đến mức ấy nữa…
“Tiêu Phục Huyên."
Chàng chợt mong muốn gọi tên người kia, và đã gọi lên một tiếng.
Thế nhưng chưa kịp nói gì tiếp, cả toà tháp ở nhà họ Phong bỗng dưng rung động, tạo nên dư chấn kinh hoàng đến mức người khó lòng đứng vững.
Ninh Hoài Sam không kịp phản ứng, chao đảo chúc về phía trước hai bước, nhác thấy sắp tông phải thành chủ nhà mình.
“Trời ụ —" cậu ta sợ điếng người nhưng không kìm lại được, chỉ đành đóng mắt tự nhẩm lỡ chết thì thôi. Không ngờ chỉ kịp nghe thấy một cơn gió thổi qua trước mặt, dựng thành khối tường đập thẳng trước mũi cậu.
Mặt cậu dộng rầm vào bức tường bằng gió, hé một con mắt ra thì thấy thành chủ đang đứng trước mặt cách mình chưa tới một bước chân, nhưng cậu không xê tới được một li nào.
Thiên Túc đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm.
Ninh Hoài Sam: “?"
Tay Thiên Túc đang đặt bên má thành chủ.
Ninh Hoài Sam: “???"
Cậu còn chưa kịp thốt “cái tháp này bị gì vậy" thì đã nghẹn ngược trong cổ họng, một lúc lâu sau cậu chỉ đành nuốt nó vô. Tiếp sau, cậu tựa tay vào bức tường gió và lẳng lặng lùi ra sau hai bước.
Không ngờ căn tháp này tiếp tục chấn động kịch liệt mấy lần, Ninh Hoài Sam lảo đảo đập cái rầm vô tường gió lần nữa.
“Ta…"
Cậu nuốt cục nghẹn xuống, sau cùng vẫn không cam lòng, bèn hô to một câu giữa luồng gió, “Căn tháp này sắp sụp rồi hay sao mà đảo điên vậy?!"
Ban đầu, Ô Hành Tuyết cũng nghĩ toà tháp này sắp sụp, mật địa nhà họ Phong sắp bị phá huỷ.
Thế nhưng giữa khi cảnh tượng trước mắt đang lung lay chao đảo, chàng bất chợt nhận ra mình đã nhầm! Vấn đề không nằm ở toà tháp cao và mật địa này.
“Là toàn bộ quá khứ," Tiêu Phục Huyên chau mày, nói.
Nghe vậy, Ô Hành Tuyết cũng hiểu rõ: dòng thời gian rối loạn mà gia chủ nhà họ Phong tạo ra đang biến mất, dẫn đến khung cảnh cũng hỗn loạn.
Chàng không rõ với thân thể tà ma hiện tại, mình còn có khả năng kéo những mối rối trở về như cũ của Linh Vương hay không, mà dù có đi nữa cũng không thể xảy ra chuyện này, vì chàng nào đã động thủ đâu.
Dòng rối loạn sẽ tự sụp đổ sao?
Ô Hành Tuyết nghĩ trong lòng, không thể được, phải cần Linh Vương ra tay mới được.
Nếu vậy, đáp án chỉ có một —
Bản thân dòng rối loạn này không tự sụp đổ, những dị tượng đang diễn ra là do sự lệch lạc khung cảnh giữa những thời điểm khác nhau. Dòng thời gian gian này “muốn" đuổi họ đi, “muốn" đẩy họ ra khỏi nơi này và trở về dòng thời gian thực trước khi nó bị đứt đoạn.
Nhưng bản thân dòng thời gian không có “muốn", chỉ có con người mới có.
Có ai đó không muốn dòng thời gian này bị diệt trừ nên đã ra tay sắp xếp một số thứ để khi có người toan đụng đến dòng này, nó sẽ cuốn tất cả những kẻ xâm nhập ra ngoài, sau đó tự giấu mình đi một lần nữa.
Ban nãy Ô Hành Tuyết còn hơi nghi ngờ: rõ ràng mấy trăm năm trước, mình đã bước vào dòng thời gian này, đã đến phố núi Lạc Hoa và nhà họ Phong, vậy sao lại không cắt đứt nó ngay lập tức.
Bây giờ, chàng đã hiểu rõ…
Chỉ e năm đó mình cũng gặp phải tình huống tương tự.
Như thể muốn xác nhận suy đoán của chàng…
Thẩm vấn vừa chấm dứt, tiếng kiếm tên “Miễn" của Tiêu Phục Huyên hãy còn vang vọng không trung, linh phách gia chủ nhà họ Phong chưa dứt run rẩy. Tia sáng trong mắt Phong Huy Minh đã dần dà vụt tắt, muôn vàn vong hồn chôn dưới lòng đất đã lâu đang rít gào bật mình khỏi cấm chế, hai cỗ quan tài đen cũng rung lên cành cạch.
Mọi thứ còn đang tiếp diễn, mà Ô Hành Tuyết chợt thấy loá nhoè trước mắt.
Khoảnh khắc đó, một cơn đau khó lòng kiềm nén đột ngột dâng trào, giống như thể có hai nguồn lực tách biệt đang cấu lấy chàng từ hai phía đặng xé mạnh người ra.
Ngay khi cảm giác đó trỗi dậy, chàng lập tức ngỡ ra nó sao thật quen thuộc. Tiếp liền đó, chàng đã nhận ra đây chính là cơn đau xác th1t phải nhẫn chịu mỗi khi quá khứ và hiện tại đan xen chồng chéo.
Thuở còn là Linh Vương, chàng vẫn thường phải chịu cảm giác đó, song khi đó chàng đã quen tới tui giữa dòng rối loạn và dòng hiện thế nên dù có khó chịu thì cũng chỉ trong thoáng chốc nên chẳng cần bận tâm gì lắm.
Mà lần này lại khác, cảm giác lần này kéo dài không ngừng và còn lặp đi lặp lại, nó khiến chàng có đôi phần chật vật.
Chàng mỉm cười châm biếm, nghĩ trong lòng chẳng thà bị suy giảm năm giác quan còn hơn, những khi đó mọi thứ đều như dao cùn cắt thịt, dù có khó chịu một chút thì vẫn tương đối tỉnh táo. Còn như bây giờ thì khá lắm, chàng dường như không nhẫn nhịn nổi cơn đau.
Dù gì cũng là ma đầu…
Cơn đau xuyên trời thấu đất kéo tới đột ngột khiến chàng hoàn toàn mất đi ý thức. Ngay trước khi chìm mình vào bóng đêm, chàng thấy mình ngả vào một bờ ngực thật ấm áp.
❄︎
Lời tác giả:
Đợi lâu rồi QAQ ngủ ngon ~
Mọi người yên tâm ha, sắp sửa bập nhau rồi
Tác giả :
Mộc Tô Lí