Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 33-34 33 Bịt Miệng - 34 Sơn Thị
33: Bịt Miệng
Ở Chiếu Dạ thành có một bạn bé tên là Tang Dục, bạn bé đứng thứ hai sau Chiếu Dạ thành chủ Ô Hành Tuyết, sau đây là diễn văn chọc giận thành chủ của bạn.
.
.
.
Có một nháy mắt Tang Dục cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn đã thả lỏng, không biết là giả bộ hay là bởi vì kiếp kỳ đã hút no khí huyết, đang trong cơn thích thú, cảm thấy bản thân không có gì phải sợ cả.
"Hai thứ đồ kia cũng nói được không ít." – Hắn cười nói: "Xem ra thành chủ rất để ý......!Ha không, là vô cùng kiêng kỵ đề tài này nha.
Vì sao vậy? Từ khi ta nghe hai tên đáng thương đó nói những chuyện này, sau đó ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao vậy chứ?"
"Ngươi nói xem thứ như kiếp kỳ này, đơn giản chỉ là oan hồn chết trong tay ta quá nhiều, thường khiến chúng ta không thoải mái một chút thôi." – Cả người Tang Dục đều lộ ra lười nhác sau khi vui thích cực độ qua đi, "Dùng người thường tuy là hiệu quả không cao nhưng mà dễ bắt.
Đệ tử tiên môn hơi khó bắt một chút, dùng bọn chúng để áp khắc oan hồn đúng là hữu dụng hơn nhiều.
Còn như một vài Tiên Đô kia, theo lý thuyết hẳn là hàng cao cấp tối thượng, chỉ là không có cách nào có được mà thôi.
Cứ cho là may mắn có được thì sao, cũng không thể dùng, chúng ta khắp người âm tà khí căn vốn không thể dung hợp với tiên khí.
Nhớ trước đây......"
Tang Dục đang nói bỗng dừng một chút, dường như nháy mắt đã quên bén đi lời muốn nói, nhưng hắn lại nhanh chóng khôi phục cười nhạo mà tiếp tục: "Tóm lại thành chủ, ta thật sự hoàn toàn không có ác ý, chỉ là suy nghĩ thành chủ chúng ta tìm được cách nào tốt sao?"
Hắn chống cằm, ánh mắt nửa hé thẳng tắp vọng sang: "Kia chính là Thiên Túc thượng tiên chưởng hình, người ở Chiếu Dạ thành chúng ta e sợ còn không kịp, nghe thấy tên chỉ hận không thể đi đường vòng, thành chủ đến cuối cùng là dùng cách thức nào khiến người như vậy để cho ngươi sử dụng?"
Hắn quét qua tố y đơn bạc của Ô Hành Tuyết, không nhìn ra được chút bộ dáng âm hàn khó nhịn, nói: "Ta thấy kiếp kỳ lần này của thành chủ hẳn là trải qua cũng không tồi, cho nên thành chủ, nể tình vì lợi ích của những người cùng ở Chiếu Dạ thành, có thể tiết lộ một chút hay không? Lúc nào cũng bắt đệ tử tiên môn, thật sự không thú vị, ta cũng muốn tìm một hai tiểu tiên thử xem.".
So với Ô Hành Tuyết phản ứng của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ còn lớn hơn.
Lúc đó bọn hắn đang xốc tấm mành che bằng vải nỉ đang bước xuống xe, nghe thấy một câu "Kiếp kỳ" của Tiêu Phục Huyên, nhất thời dấu chấm hỏi đầy đầu, bước hụt một chân ––––
Tức khắc nghe thấy hai tiếng ầm ầm trầm nặng, hai tiểu ma đầu suýt chút nữa ở ngay trước cửa động quỷ nhà mình ngã thành hai con cún gặm bùn.
Ninh Hoài Sam bám chặt cửa xe mới ngừng lảo đảo. Một lát sau đẩy tấm mành che bằng vải nỉ ra chui đầu vào: "......Làm sao ngươi biết?!"
Đôi mắt hắn vốn đã to hiện giờ còn trừng đến tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài, cứ như vậy tràn ngập khó tin mà không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên.
Lặng một lúc, Phương Trữ cũng thò đầu vào, cũng hoang mang cau mày: "Thiên Túc làm sao biết được cách gọi 'kiếp kỳ" này?!"
Y Ngô Sinh bên cạnh thắc mắc hỏi: "Kiếp kỳ? Kiếp kỳ là ý gì? Hôm nay ta mới nghe thấy lần đầu."
Ninh Hoài Sam lập tức nói với hắn: "Không phải là vô nghĩa sao! Việc này sao có thể cho người trong tiên môn các ngươi tuỳ ý nghe nói tới?"
Y Ngô Sinh: "?"