Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng
Chương 58: Ai là vi-rút tình yêu của ai
1
Thời gian ba tháng trôi qua nhanh như nước chảy, lượng phát hành của M Beautiful phiên bản mới đã tăng lên rất nhiều. Và ánh mắt của sếp khi nhìn Mạch Khiết cũng dần dần có sự khác biệt như thể đang nhìn thấy một ngọc nữ hái ra tiền đang hạ phàm.
Bỗng nhiên, Mạch Khiết trở thành nhân viên được sủng ái mới của sếp.
Hôm nay Mạch Khiết và Lâm Đại cùng bước ra từ văn phòng của ông chủ, nhìn Mạch Khiết tưng bừng rạng rỡ, Lâm Đại ủ dột nói:
- Chúc mừng cô nhé, tổng biên tập Mạch, số cô may mắn thật đấy, có một đoàn đội xuất sắc như vậy giúp cô.
Ý tứ trong câu nói này chính là Mạch Khiết cô chẳng có năng lực gì cả, chính là đồng đội của cô có năng lực nhưng Mạch Khiết chẳng buồn để tâm. Khi con người tinh thần thoải mái thì lòng dạ cũng không hẹp hòi so đo làm gì, bây giờ cô tự yêu cầu bản thân không nên so bì với người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như Lâm Đại.
Cô mỉm cười nhã nhặn:
- Mặc dù có một đoàn đội khá tốt cũng cần phải người ta phục mình mới được, phải vậy không?
Nói xong, cô ngạo nghễ bước đi.
Lâm Đại hậm hực lườm nguýt:
- Có gì ghê gớm chứ, xem xem cái đuôi của cô có thể vểnh lên được mấy ngày.
Mạch Khiết triệu tập mở cuộc họp phòng ban.
Cô tuyên bố Lý Mộng Long trở thành trưởng ban biên tập của M Beautiful phiên bản mới.
Sau khi tan họp, Lý Mộng Long gõ cửa văn phòng cô.
Cô ngẩng đầu lên nói:
- Nếu như anh đến tỏ lòng cảm ơn, không cần đâu, chỉ cần làm tốt những việc trong chức trách của mình là được.
Lý Mộng Long nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nghĩ thầm, cô nhất định phải nói như thế mới thể hiện rõ mình có vị thế sao.
- Vẫn nên nịnh nọt đỡ một chút, tối nay tôi mời cô ăn cơm, tôi đã đặt một phòng ở nhà hàng đồ tây Kim Ngưu Xảo. 8h tối nay, không gặp không về.
Mạch Khiết đang định nói gì đó,Lý Mộng Long nói:
- Ôi, đừng có nói không đi, tôi rất hiếm khi mời cấp trên ăn cơm đấy.
Mạch Khiết nhún vai:
- Vậy cũng được, chuẩn bị thêm ít ngân lượng thì tôi mới đồng ý.
Từ trong văn phòng làm việc của cô bước ra, Lý Mộng Long đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh đã từng mời vô số cô gái ăn cơm, tại sao chỉ riêng mời Mạch Khiết, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng vậy chứ, giống như là một cậu thiếu niên mơ mộng buổi đầu biết yêu lần đầu tiên hẹn hò cô gái mà mình ưng ý.
Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng dịu dàng xinh đẹp của cô gái đó, ánh nắng chiếu rọi lên người cô. Khóe môi anh tạo thành một đường cong dịu dàng mềm mại, cảm giác như băng đá rắn chắc ở trong trái tim anh đang dần dần bị tan chảy hóa thành từng giọt nước. Thứ cảm giác vi diệu đó đối với anh chính là một sự trải nghiệm tình cảm vô cùng khác lạ. Toàn thế giới dường như đều biến mất, chỉ còn lại một ánh sáng duy nhất, hơn nữa ánh sáng đó càng càng lúc càng rõ nét.
Sau khi tan làm về nhà, Mạch Khiết tỉ mỉ trang điểm cho mình.
Cô biết anh chàng Lý Mộng Long có yêu cầu rất cao về cách ăn mặc của nữ giới, mồm mép anh ta thì lại khắc nghiệt như vậy, để tránh khỏi bị anh ta khích bác châm chọc, mình không thể không cẩn thận đối phó.
Cô mặc một chiếc váy tơ tằm màu đen bó sát, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thỏ màu trắng, đi đôi giày cao gót màu bạc. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô cười thầm, đúng là được đề bạt thành trưởng ban thái độ trở nên thành khẩn hơn, tự mình đến tận đây để đón mình đi.
Chính cô cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng phải mình vẫn luôn ghét anh ta mồm mép tép nhảy sao? Tại sao bây giờ có ve như rất mong ngóng cuộc hẹn này với anh ta chứ?
Cô khẽ khàng bước ra mở cửa, nhưng chợt ngẩn người.
Trước mặt cô là một khuôn mặt nho nhã, tinh tế, toát ra vẻ bi thương, đôi lông mày nhíu chặt, thể hiện đang có tâm sự nặng nề.
Trong khoảnh khắc, Mạch Khiết có thứ cảm giác rất kì lạ, con người trước mặt đây ngày nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng khi anh thực sự xuất hiện lại đột nhiên đem lại cho cô một thứ cảm giác hụt hẫng không nói được thành lời.
Tại sao cô lại hụt hẫng nhỉ?
Có lẽ chỉ là bởi vì anh xuất hiện ở thời khắc mà cô không ngờ tới!
Giọng anh thật ấm nhưng thật khẽ:
- Mạch Khiết, anh có thể vào được không?
Câu nói của anh đã cắt ngang sự trầm tư suy ngẫm của cô, lúc này cô mới phát giác ra thái độ của mình không bình thường.
Mạch Khiết khẽ nghiêng người để Tiêu Ly bước vào, cửa đóng lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lúc này đây, sắc trời đã dần dần trở nên u tối, trong phòng không bật đèn, cả hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối, ở giữa chính là dòng thời gian trôi chảy.
Tiêu Ly trầm mặc cúi đầu, nói đầy thương cảm:
- Cô ấy đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Tim Mạch Khiết trùng lại, đây chính là điều cô khao khát mong đợi, khi nó cuối cùng cũng xảy ra cô lại thấy mình không biết phải an ủi thế nào. Anh giơ hai tay ra, ôm lấy Mạch Khiết để tìm kiếm sự an ủi. Qua lớp áo mỏng, cô cảm nhận được sống lưng lạnh lẽo của anh. Tất cả mọi kí ức bỗng chốc mở ra và chảy vào trong trái tim cô. Cô tự trách mình, sao có thể chỉ vì con ếch mà lại bỏ qua chàng hoàng tử bạch mã chứ? Cô ôm chặt lấy anh, giống như đang hờn dỗi. Anh ở trong vòng tay cô lặng lẽ khóc, còn cô lúc này đây đang cố gắng xua đuổi hình bóng một người đàn ông khác ở trong tâm trí mình.
Anh là một người đàn ông trầm mặc và nội tâm, chỉ nói duy nhất một câu đó, rồi không tâm sự thêm điều gì. Chỉ ôm cô, như thể muốn qua sự ấm áp của cơ thể cô cảm nhận được mình không phải là người đã bị tình yêu vứt bỏ.
Lúc này đây, Lý Mộng Long đang ngồi trong phòng với ánh sáng lờ nhờ của nhà hàng tây Kim Ngư Xảo. Anh mặc áo sơ mi trắng, bộ comple mặc ngoài, đang nhâm nhi café. Cô nhân viên phục vụ đã vào trong phòng nhiều lần, đều lén nhìn anh. Thực sự là một người đàn ông xuất sắc nổi bật, anh đã sớm quen với những tia nhìn trộm như thế này rồi. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ nhìn lại, và trêu chọc những câu vô thưởng vô phạt với những cô gái đó, nhưng hôm nay anh không có hứng.
Tất cả tâm tư của anh đều dồn cả vào một cô gái, mặc dù ngày nào cũng gặp mặt, nhưng lại luôn mang tới cho mình niềm vui bất ngờ. Cô gái nhỏ đó thường chau mày quắc mắt, trong trái tim của cô ấy, liệu có phải là cũng cất giấu một nơi dịu dàng sâu kín hay không? Anh uống café, khóe môi toát ra nụ cười, hồi tưởng lại từng cái nhíu mày từng nụ cười của cô, dường như còn ngọt ngào hơn cả cốc café này. Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô gái đó vẫn không xuất hiện. Anh đợi đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, đây là lần đầu tiên anh đợi một người con gái, thật không ngờ nhận được sự đãi ngộ lạnh lùng thế này. Lẽ nào cô muốn chơi khăm mình sao? Lẽ nào cô không biết đúng hẹn sao? Thực sự tưởng rằng mình muốn ngủ với cô ta sao? Đúng là trò cười.
Lại đợi hồi lâu, thực khách bên ngoài càng lúc càng ít, anh phát hiện ra mình vẫn đợi ở đây giống như một tên ngốc.
Anh bực bội cầm di động lên, tiếng chuông đổ rất lâu nhưng không thấy ai nghe máy. Lúc này anh thực sự vô cùng tức giận, giơ tay ra gọi tính tiền, quyết định lao thẳng đến nhà Mạch Khiết dạy cho cô bài học thế nào là thục nữ – đừng có tưởng là cấp trên thì có thể tùy tiện thất hẹn đối với cấp dưới.
Anh nghiến răng nghiến lợi lái xe đến khu chung cư của Mạch Khiết, đang chuẩn bị dừng xe thì đột nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ từ trong khu chung cư bước ra.
Hai người đó đang nắm chặt tay nhau.
Người con trai có lẽ chuẩn bị rời khỏi đó, quay người lại ôm lấy người con gái, hai người ôm nhau thật chặt giữa màn đêm.
Cô gái thoáng ngẩng mặt lên, trong ánh mắt mơ màng mang theo chút kiên cường, chiếc váy đen bó sát khiến cho những đường nét trên cơ thể cô trở nên vô cùng hoàn mỹ. Cô chính là điểm sáng của anh, nhưng lúc này đây, điểm sáng đó lại nằm trong lòng của một người đàn ông khác. Môi anh mím chặt, ánh mắt giống như những cơn sóng biển đang thay đổi khôn lường.
Anh không dừng lại mà bật sáng đèn, xe tiếp tục chuyển động ở giữa màn đêm, không còn nhìn thấy họ nữa.
Anh không hề nghe thấy Tiêu Ly đang nói:
- Cảm ơn em, Tiểu Khiết, cảm ơn sự an ủi của em!
Tiêu Ly quay người bước đi, nhìn bóng hình cô độc của anh, Mạch Khiết rất buồn lòng, một con người tốt như vậy tại sao lại có người làm tổn thương anh? Cô thực sự rất hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, quay trở lại thời khắc lần đầu tiên họ quen nhau, anh là một thiếu niên dịu dàng và vui vẻ, đừng để cho nỗi đau của sự bi thương bao phải khuôn mặt và ánh mắt anh.
Cô trở về nhà, mới phát hiện ra trong di động của mình có tới 16 cuộc gọi nhỡ, đều từ một số điện thoại.
Cô vội vàng gọi lại, nhưng nghe thấy âm thanh lạnh lùng. Số máy quý khách gọi hiện đã tắt.
- Tắt máy?
Đúng rồi, thấy mình không đến, Lý Mộng Long lại đi đâu vui chơi rồi, có thể đi gặp cô em xinh đẹp nào đó, sợ cuộc điện thoại của người khác làm phiền anh và cô gái khác hò hẹn.
Cô vứt di động sang một bên, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Mặc dù ngày nào cũng gặp gỡ người đàn ông này, ngày nào cũng đấu khẩu nhưng vẫn hy vọng có thể ở riêng cùng với anh, nó như thể đem lại cho cô một thứ cảm giác khác, thứ cảm giác hơi có chút gì đó xa lạ nhưng lại có sự ấm áp không nói được thành lời.
Thời gian ba tháng trôi qua nhanh như nước chảy, lượng phát hành của M Beautiful phiên bản mới đã tăng lên rất nhiều. Và ánh mắt của sếp khi nhìn Mạch Khiết cũng dần dần có sự khác biệt như thể đang nhìn thấy một ngọc nữ hái ra tiền đang hạ phàm.
Bỗng nhiên, Mạch Khiết trở thành nhân viên được sủng ái mới của sếp.
Hôm nay Mạch Khiết và Lâm Đại cùng bước ra từ văn phòng của ông chủ, nhìn Mạch Khiết tưng bừng rạng rỡ, Lâm Đại ủ dột nói:
- Chúc mừng cô nhé, tổng biên tập Mạch, số cô may mắn thật đấy, có một đoàn đội xuất sắc như vậy giúp cô.
Ý tứ trong câu nói này chính là Mạch Khiết cô chẳng có năng lực gì cả, chính là đồng đội của cô có năng lực nhưng Mạch Khiết chẳng buồn để tâm. Khi con người tinh thần thoải mái thì lòng dạ cũng không hẹp hòi so đo làm gì, bây giờ cô tự yêu cầu bản thân không nên so bì với người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như Lâm Đại.
Cô mỉm cười nhã nhặn:
- Mặc dù có một đoàn đội khá tốt cũng cần phải người ta phục mình mới được, phải vậy không?
Nói xong, cô ngạo nghễ bước đi.
Lâm Đại hậm hực lườm nguýt:
- Có gì ghê gớm chứ, xem xem cái đuôi của cô có thể vểnh lên được mấy ngày.
Mạch Khiết triệu tập mở cuộc họp phòng ban.
Cô tuyên bố Lý Mộng Long trở thành trưởng ban biên tập của M Beautiful phiên bản mới.
Sau khi tan họp, Lý Mộng Long gõ cửa văn phòng cô.
Cô ngẩng đầu lên nói:
- Nếu như anh đến tỏ lòng cảm ơn, không cần đâu, chỉ cần làm tốt những việc trong chức trách của mình là được.
Lý Mộng Long nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nghĩ thầm, cô nhất định phải nói như thế mới thể hiện rõ mình có vị thế sao.
- Vẫn nên nịnh nọt đỡ một chút, tối nay tôi mời cô ăn cơm, tôi đã đặt một phòng ở nhà hàng đồ tây Kim Ngưu Xảo. 8h tối nay, không gặp không về.
Mạch Khiết đang định nói gì đó,Lý Mộng Long nói:
- Ôi, đừng có nói không đi, tôi rất hiếm khi mời cấp trên ăn cơm đấy.
Mạch Khiết nhún vai:
- Vậy cũng được, chuẩn bị thêm ít ngân lượng thì tôi mới đồng ý.
Từ trong văn phòng làm việc của cô bước ra, Lý Mộng Long đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh đã từng mời vô số cô gái ăn cơm, tại sao chỉ riêng mời Mạch Khiết, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng vậy chứ, giống như là một cậu thiếu niên mơ mộng buổi đầu biết yêu lần đầu tiên hẹn hò cô gái mà mình ưng ý.
Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng dịu dàng xinh đẹp của cô gái đó, ánh nắng chiếu rọi lên người cô. Khóe môi anh tạo thành một đường cong dịu dàng mềm mại, cảm giác như băng đá rắn chắc ở trong trái tim anh đang dần dần bị tan chảy hóa thành từng giọt nước. Thứ cảm giác vi diệu đó đối với anh chính là một sự trải nghiệm tình cảm vô cùng khác lạ. Toàn thế giới dường như đều biến mất, chỉ còn lại một ánh sáng duy nhất, hơn nữa ánh sáng đó càng càng lúc càng rõ nét.
Sau khi tan làm về nhà, Mạch Khiết tỉ mỉ trang điểm cho mình.
Cô biết anh chàng Lý Mộng Long có yêu cầu rất cao về cách ăn mặc của nữ giới, mồm mép anh ta thì lại khắc nghiệt như vậy, để tránh khỏi bị anh ta khích bác châm chọc, mình không thể không cẩn thận đối phó.
Cô mặc một chiếc váy tơ tằm màu đen bó sát, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thỏ màu trắng, đi đôi giày cao gót màu bạc. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô cười thầm, đúng là được đề bạt thành trưởng ban thái độ trở nên thành khẩn hơn, tự mình đến tận đây để đón mình đi.
Chính cô cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng phải mình vẫn luôn ghét anh ta mồm mép tép nhảy sao? Tại sao bây giờ có ve như rất mong ngóng cuộc hẹn này với anh ta chứ?
Cô khẽ khàng bước ra mở cửa, nhưng chợt ngẩn người.
Trước mặt cô là một khuôn mặt nho nhã, tinh tế, toát ra vẻ bi thương, đôi lông mày nhíu chặt, thể hiện đang có tâm sự nặng nề.
Trong khoảnh khắc, Mạch Khiết có thứ cảm giác rất kì lạ, con người trước mặt đây ngày nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng khi anh thực sự xuất hiện lại đột nhiên đem lại cho cô một thứ cảm giác hụt hẫng không nói được thành lời.
Tại sao cô lại hụt hẫng nhỉ?
Có lẽ chỉ là bởi vì anh xuất hiện ở thời khắc mà cô không ngờ tới!
Giọng anh thật ấm nhưng thật khẽ:
- Mạch Khiết, anh có thể vào được không?
Câu nói của anh đã cắt ngang sự trầm tư suy ngẫm của cô, lúc này cô mới phát giác ra thái độ của mình không bình thường.
Mạch Khiết khẽ nghiêng người để Tiêu Ly bước vào, cửa đóng lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lúc này đây, sắc trời đã dần dần trở nên u tối, trong phòng không bật đèn, cả hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối, ở giữa chính là dòng thời gian trôi chảy.
Tiêu Ly trầm mặc cúi đầu, nói đầy thương cảm:
- Cô ấy đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Tim Mạch Khiết trùng lại, đây chính là điều cô khao khát mong đợi, khi nó cuối cùng cũng xảy ra cô lại thấy mình không biết phải an ủi thế nào. Anh giơ hai tay ra, ôm lấy Mạch Khiết để tìm kiếm sự an ủi. Qua lớp áo mỏng, cô cảm nhận được sống lưng lạnh lẽo của anh. Tất cả mọi kí ức bỗng chốc mở ra và chảy vào trong trái tim cô. Cô tự trách mình, sao có thể chỉ vì con ếch mà lại bỏ qua chàng hoàng tử bạch mã chứ? Cô ôm chặt lấy anh, giống như đang hờn dỗi. Anh ở trong vòng tay cô lặng lẽ khóc, còn cô lúc này đây đang cố gắng xua đuổi hình bóng một người đàn ông khác ở trong tâm trí mình.
Anh là một người đàn ông trầm mặc và nội tâm, chỉ nói duy nhất một câu đó, rồi không tâm sự thêm điều gì. Chỉ ôm cô, như thể muốn qua sự ấm áp của cơ thể cô cảm nhận được mình không phải là người đã bị tình yêu vứt bỏ.
Lúc này đây, Lý Mộng Long đang ngồi trong phòng với ánh sáng lờ nhờ của nhà hàng tây Kim Ngư Xảo. Anh mặc áo sơ mi trắng, bộ comple mặc ngoài, đang nhâm nhi café. Cô nhân viên phục vụ đã vào trong phòng nhiều lần, đều lén nhìn anh. Thực sự là một người đàn ông xuất sắc nổi bật, anh đã sớm quen với những tia nhìn trộm như thế này rồi. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ nhìn lại, và trêu chọc những câu vô thưởng vô phạt với những cô gái đó, nhưng hôm nay anh không có hứng.
Tất cả tâm tư của anh đều dồn cả vào một cô gái, mặc dù ngày nào cũng gặp mặt, nhưng lại luôn mang tới cho mình niềm vui bất ngờ. Cô gái nhỏ đó thường chau mày quắc mắt, trong trái tim của cô ấy, liệu có phải là cũng cất giấu một nơi dịu dàng sâu kín hay không? Anh uống café, khóe môi toát ra nụ cười, hồi tưởng lại từng cái nhíu mày từng nụ cười của cô, dường như còn ngọt ngào hơn cả cốc café này. Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô gái đó vẫn không xuất hiện. Anh đợi đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, đây là lần đầu tiên anh đợi một người con gái, thật không ngờ nhận được sự đãi ngộ lạnh lùng thế này. Lẽ nào cô muốn chơi khăm mình sao? Lẽ nào cô không biết đúng hẹn sao? Thực sự tưởng rằng mình muốn ngủ với cô ta sao? Đúng là trò cười.
Lại đợi hồi lâu, thực khách bên ngoài càng lúc càng ít, anh phát hiện ra mình vẫn đợi ở đây giống như một tên ngốc.
Anh bực bội cầm di động lên, tiếng chuông đổ rất lâu nhưng không thấy ai nghe máy. Lúc này anh thực sự vô cùng tức giận, giơ tay ra gọi tính tiền, quyết định lao thẳng đến nhà Mạch Khiết dạy cho cô bài học thế nào là thục nữ – đừng có tưởng là cấp trên thì có thể tùy tiện thất hẹn đối với cấp dưới.
Anh nghiến răng nghiến lợi lái xe đến khu chung cư của Mạch Khiết, đang chuẩn bị dừng xe thì đột nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ từ trong khu chung cư bước ra.
Hai người đó đang nắm chặt tay nhau.
Người con trai có lẽ chuẩn bị rời khỏi đó, quay người lại ôm lấy người con gái, hai người ôm nhau thật chặt giữa màn đêm.
Cô gái thoáng ngẩng mặt lên, trong ánh mắt mơ màng mang theo chút kiên cường, chiếc váy đen bó sát khiến cho những đường nét trên cơ thể cô trở nên vô cùng hoàn mỹ. Cô chính là điểm sáng của anh, nhưng lúc này đây, điểm sáng đó lại nằm trong lòng của một người đàn ông khác. Môi anh mím chặt, ánh mắt giống như những cơn sóng biển đang thay đổi khôn lường.
Anh không dừng lại mà bật sáng đèn, xe tiếp tục chuyển động ở giữa màn đêm, không còn nhìn thấy họ nữa.
Anh không hề nghe thấy Tiêu Ly đang nói:
- Cảm ơn em, Tiểu Khiết, cảm ơn sự an ủi của em!
Tiêu Ly quay người bước đi, nhìn bóng hình cô độc của anh, Mạch Khiết rất buồn lòng, một con người tốt như vậy tại sao lại có người làm tổn thương anh? Cô thực sự rất hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, quay trở lại thời khắc lần đầu tiên họ quen nhau, anh là một thiếu niên dịu dàng và vui vẻ, đừng để cho nỗi đau của sự bi thương bao phải khuôn mặt và ánh mắt anh.
Cô trở về nhà, mới phát hiện ra trong di động của mình có tới 16 cuộc gọi nhỡ, đều từ một số điện thoại.
Cô vội vàng gọi lại, nhưng nghe thấy âm thanh lạnh lùng. Số máy quý khách gọi hiện đã tắt.
- Tắt máy?
Đúng rồi, thấy mình không đến, Lý Mộng Long lại đi đâu vui chơi rồi, có thể đi gặp cô em xinh đẹp nào đó, sợ cuộc điện thoại của người khác làm phiền anh và cô gái khác hò hẹn.
Cô vứt di động sang một bên, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Mặc dù ngày nào cũng gặp gỡ người đàn ông này, ngày nào cũng đấu khẩu nhưng vẫn hy vọng có thể ở riêng cùng với anh, nó như thể đem lại cho cô một thứ cảm giác khác, thứ cảm giác hơi có chút gì đó xa lạ nhưng lại có sự ấm áp không nói được thành lời.
Tác giả :
Hiểu Đơn Đinh Đông