Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
Chương 66
Đại ca, nhị ca rất muốn tới nhưng sự vụ công ty bận rộn, thật sự là không có biện pháp rời đi, bất quá bọn họ kiên trì muốn ta mang theo hai bảo vệ mới có thể quay về Anh quốc.
Ta kháng nghị, là học sinh còn mang theo bảo vệ lên lớp, không khác nào biến thành động vật hiếm bị người khác soi mói. Huống hồ chi sau ám sát lần trước cũng chưa thấy cuộc ám sát thứ hai nào xuất hiện, theo báo cáo điều tra của đại ca cùng nhị ca thì ta bây giờ tạm an toàn.
Ta một lần nữa cường điệu khả năng bảo vệ của chính mình, nhưng đại ca, nhị ca thủy chung dùng vẫn ánh mắt hoài nghi nhìn ta, thái độ kiên quyết. Không có biện pháp, ta chỉ có thể đem dị năng của chính mình nói cho bọn họ biết, đồng thời biểu diễn trước mặt bọn họ. Hai người bọn họ sửng sốt há mỏ một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần cũng không nhắc đến chuyện bảo vệ nữa, mà ta, nước sự tiễn biệt của hai người, trờ về Anh quốc.
Vừa đặt hành lý xuống, đang muốn hảo hảo ngủ một giấc để điều chỉnh sự sai giờ thì chuông cửa liền vang lên. Ta nằm trên giường nhắm mắt, không nhúc nhích, dù sao phòng này chỉ có mình ta ở mà ta vừa mới trở về, hẳn là không phải tìm ta. Cả người thoải mái trở mình, khi chính sắp gặp được chu công thì có người không ngừng dùng sức, gõ cửa phòng ta. Ta lấy gối che đầu, làm như không có nghe, hiện tại ngủ là việc quan trọng nhất, thiên hoàng lão tử có đến, ta cũng không mở cửa, chỉ hy vọng người bên ngoài đích nhân cũng có thể thức thời mà rời khỏi.
“Đỗ Mặc, tui biết ông đã trở lại, mau mở cửa cho bà đây!"
“. . . . . ."
“Có nghe hay không? Nếu không tui phá cửa đấy!"
Ta phi thường hối hận vì đã nói cho Dương Tĩnh biết chính mình đã quay về Anh quốc để rốt cuộc giờ đây nàng đến quấy rầy ta. Nhưng không có biện pháp, tên gia hỏa này so với thiên hoàng lão kia còn lợi hại hơn, ta ngoan ngoãn bò ra khỏi giường để mở cửa.
Nàng đẩy ta ra, tùy tiện ngồi trên giường ta, hai tay đưa về phía ta.
“Gì chứ?"
“Chữ kí của Annie, ông nói ông sẽ lấy cho tui a."
Ta trì độn dùng đại não suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ tới nàng nói đúng, hình như là trước khi đi đại ca có đưa cho ta một tập giấy. Ta chỉ là nói với đại ca một chút, không nghĩ tới đại ca thật sự giúp ta, thật sự là tiện nghi cho nàng mà, thứ này giá trị không ít tiền a.
Ta từ trong hành lý lôi ra đống giất ném cho Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh cười mị mắt, thật mạnh hôn mấy đống giấy kia, cao hứng phấn chấn tiêu sái rời đi.
Ta một lần nữa nằm ngã trên giường, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Dương Tĩnh mắng từ đầu đến cuối rồi mới ăn ra ngủ.
******************
Ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày, rất nhanh ngày 22 đã tới, học kì mới bắt đầu, mà ta cũng biến thành sinh viên năm thứ ba, việc học so với trước kia càng trở nên nặng nề, khó hiểu hơn, còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng. Những người khác cũng không khác ta lắm, nhưng cũng có rất nhiều người nhàn hạ, thường xuyên tụ tập liên hoan, hưởng thụ loại cảm giác thỏa mạn vui vẻ này.
Trong lúc, Ellen không ngừng chạy tới tìm ta, vẻ mặt lén lút hỏi tuần trăng mật của ta với bí đỏ như thế naò, mỗi lần ta đều không thỏa mãn nổi nàng. Có lẽ vì vậy mà tên gia hỏa này cư nhiên trả thù bằng việc trực tiếp nói cho Dương Tĩnh rằng bạn trai mới của ta chính là anh trai của nàng, thế là nữ nhân chạy theo ta hỏi cung đã tăng thêm một người, ta càng thêm đau đầu.
Có lẽ là bí đỏ cho Ellen một ít ưu đãi, trừ bỏ quấy rầy ta, nàng còn đảm đương cả việc liên lạc với anh trai nàng, thường thường truyền cho ‘chị dâu’ nàng những tin tức mới nhất ── bí đỏ phải quay về Ý, nhưng bởi vì sự việc bận rộn cho nên tạm thời không thể tới tìm ta, để ta không phải nghĩ nhiều về hắn.
Có điên mới muốn nghĩ đến hắn!
Ta mắng nhưng đồng thời lại âm thầm may mắn, hy vọng tên gia hỏa kia có thể vĩnh viễn bị công tác cuốn lấy, đừng đến quấy rầy ta là tốt nhất.
Nhưng không như mong muốn của ta, khai giảng không quá vài ngày, ta lại thu được nhưng bó hồng cùng lễ vật của bí đỏ, còn có những tấm thiệp viết những lời rất buồn nôn. Từ đó về sau, những đồ vật hắn đưa tới không được liên tục, có lẽ là bởi bị sự vụ quấn lấy, hoặc là do cơ sở ngầm Ellen tình báo cho hắn những tin tức của ta khiến cho hắn cảm thấy được thực yên tâm nên thủy chung không có tự mình tới tìm ta.
Ta kháng nghị, là học sinh còn mang theo bảo vệ lên lớp, không khác nào biến thành động vật hiếm bị người khác soi mói. Huống hồ chi sau ám sát lần trước cũng chưa thấy cuộc ám sát thứ hai nào xuất hiện, theo báo cáo điều tra của đại ca cùng nhị ca thì ta bây giờ tạm an toàn.
Ta một lần nữa cường điệu khả năng bảo vệ của chính mình, nhưng đại ca, nhị ca thủy chung dùng vẫn ánh mắt hoài nghi nhìn ta, thái độ kiên quyết. Không có biện pháp, ta chỉ có thể đem dị năng của chính mình nói cho bọn họ biết, đồng thời biểu diễn trước mặt bọn họ. Hai người bọn họ sửng sốt há mỏ một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần cũng không nhắc đến chuyện bảo vệ nữa, mà ta, nước sự tiễn biệt của hai người, trờ về Anh quốc.
Vừa đặt hành lý xuống, đang muốn hảo hảo ngủ một giấc để điều chỉnh sự sai giờ thì chuông cửa liền vang lên. Ta nằm trên giường nhắm mắt, không nhúc nhích, dù sao phòng này chỉ có mình ta ở mà ta vừa mới trở về, hẳn là không phải tìm ta. Cả người thoải mái trở mình, khi chính sắp gặp được chu công thì có người không ngừng dùng sức, gõ cửa phòng ta. Ta lấy gối che đầu, làm như không có nghe, hiện tại ngủ là việc quan trọng nhất, thiên hoàng lão tử có đến, ta cũng không mở cửa, chỉ hy vọng người bên ngoài đích nhân cũng có thể thức thời mà rời khỏi.
“Đỗ Mặc, tui biết ông đã trở lại, mau mở cửa cho bà đây!"
“. . . . . ."
“Có nghe hay không? Nếu không tui phá cửa đấy!"
Ta phi thường hối hận vì đã nói cho Dương Tĩnh biết chính mình đã quay về Anh quốc để rốt cuộc giờ đây nàng đến quấy rầy ta. Nhưng không có biện pháp, tên gia hỏa này so với thiên hoàng lão kia còn lợi hại hơn, ta ngoan ngoãn bò ra khỏi giường để mở cửa.
Nàng đẩy ta ra, tùy tiện ngồi trên giường ta, hai tay đưa về phía ta.
“Gì chứ?"
“Chữ kí của Annie, ông nói ông sẽ lấy cho tui a."
Ta trì độn dùng đại não suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ tới nàng nói đúng, hình như là trước khi đi đại ca có đưa cho ta một tập giấy. Ta chỉ là nói với đại ca một chút, không nghĩ tới đại ca thật sự giúp ta, thật sự là tiện nghi cho nàng mà, thứ này giá trị không ít tiền a.
Ta từ trong hành lý lôi ra đống giất ném cho Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh cười mị mắt, thật mạnh hôn mấy đống giấy kia, cao hứng phấn chấn tiêu sái rời đi.
Ta một lần nữa nằm ngã trên giường, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Dương Tĩnh mắng từ đầu đến cuối rồi mới ăn ra ngủ.
******************
Ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày, rất nhanh ngày 22 đã tới, học kì mới bắt đầu, mà ta cũng biến thành sinh viên năm thứ ba, việc học so với trước kia càng trở nên nặng nề, khó hiểu hơn, còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng. Những người khác cũng không khác ta lắm, nhưng cũng có rất nhiều người nhàn hạ, thường xuyên tụ tập liên hoan, hưởng thụ loại cảm giác thỏa mạn vui vẻ này.
Trong lúc, Ellen không ngừng chạy tới tìm ta, vẻ mặt lén lút hỏi tuần trăng mật của ta với bí đỏ như thế naò, mỗi lần ta đều không thỏa mãn nổi nàng. Có lẽ vì vậy mà tên gia hỏa này cư nhiên trả thù bằng việc trực tiếp nói cho Dương Tĩnh rằng bạn trai mới của ta chính là anh trai của nàng, thế là nữ nhân chạy theo ta hỏi cung đã tăng thêm một người, ta càng thêm đau đầu.
Có lẽ là bí đỏ cho Ellen một ít ưu đãi, trừ bỏ quấy rầy ta, nàng còn đảm đương cả việc liên lạc với anh trai nàng, thường thường truyền cho ‘chị dâu’ nàng những tin tức mới nhất ── bí đỏ phải quay về Ý, nhưng bởi vì sự việc bận rộn cho nên tạm thời không thể tới tìm ta, để ta không phải nghĩ nhiều về hắn.
Có điên mới muốn nghĩ đến hắn!
Ta mắng nhưng đồng thời lại âm thầm may mắn, hy vọng tên gia hỏa kia có thể vĩnh viễn bị công tác cuốn lấy, đừng đến quấy rầy ta là tốt nhất.
Nhưng không như mong muốn của ta, khai giảng không quá vài ngày, ta lại thu được nhưng bó hồng cùng lễ vật của bí đỏ, còn có những tấm thiệp viết những lời rất buồn nôn. Từ đó về sau, những đồ vật hắn đưa tới không được liên tục, có lẽ là bởi bị sự vụ quấn lấy, hoặc là do cơ sở ngầm Ellen tình báo cho hắn những tin tức của ta khiến cho hắn cảm thấy được thực yên tâm nên thủy chung không có tự mình tới tìm ta.
Tác giả :
Thiên Tiểu Trạm