Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Quyển 2 - Chương 40: Yêu nói dối
Mị Cơ một đường thật cẩn thận, lại thấp thỏm lo âu đi theo Vũ Văn Huyền Băng vào thư phòng, vừa mới đóng xong cửa thư phòng, xoay người lại, đã bị Vũ Văn Huyền Băng tát một cái thật mạnh ngã trên mặt đất, khóe miệng rất nhanh tràn ra vài giọt máu tươi.
“Tiện nhân, ngươi dám cả gan ăn nói huyên thuyên ở trước mặt Vãn Nhi?!" Vũ Văn Huyền Băng độc ác trừng mắt Mị Cơ đang ngã nhào trên đất, gương mặt tuấn tú âm hàn cuồng lệ, trong con ngươi đen sắc bén sâu thẳm tụ lên hàn quang lạnh lùng vô cùng, ánh mắt kinh khủng hung ác kia như muốn nuốt sống Mị Cơ. "Ngươi có phải chán sống rồi không?!"
“Không không, điện hạ, nô tì thật sự không... không phải cố ý, nô tì chẳng qua là cùng Luyến.... Luyến phi", nói đến chỗ này, Mị Cơ mạnh liếc về sắc mặt cùng ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ của Vũ Văn Huyền Băng, không khỏi sợ tới mức lập tức sửa.... "A, không, phải... Là Thái Tử Phi, nô tì chỉ là nói đùa với Thái Tử Phi, xin điện hạ... tha cho nô tì lần này, về sau nô tì cũng không dám nói lung tung nữa...."
Mị Cơ hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm bởi vì sợ mà run run, hai má ẩn đau, khóe miệng cũng chảy ra máu, nhưng nàng cũng không dám vươn tay lau. Ánh mắt giống như ăn thịt người của điện hạ, cùng với vẻ mặt âm lệ tiêu điều giống như Địa Ngục Diêm La kia, sợ tới mức nàng chỉ muốn tìm một cái lổ để chui vào trốn đi.
Nàng cho tới bây giờ cũng biết điện hạ là một người đàn ông đáng sợ, âm lãnh, tàn khốc, có thể sánh với ác ma và Tu La, nhưng không nghĩ tới hôm nay sẽ là mình đến đối mặt với điện hạ đáng sợ như thế. Nàng thật sự hận nữ tử Nguyệt Vãn Ca kia, đều là vì nàng ta, điện hạ mới có thể đối đãi với mình như vậy! Nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt? Dựa vào cái gì nàng ta có thể được điện hạ toàn tâm toàn ý che chở cùng yêu thương như vậy?
Hừ, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp, tiện nhân kia căn bản chính là không có gì xứng đáng, cái gì cũng không biết làm chỉ biết sử dụng chút thủ đoạn để quyến rũ đàn ông! Câu dẫn Long Đằng đế thần hồn điên đảo với nàng ta, người chỉ thích mỹ nhân không thương gi¬ang sơn cũng thôi đi, bây giờ lại chạy tới quyến rũ điện hạ, loại nữ tử lẳng lơ không biết xấu hổ này, nàng thật không hiểu vì sao điện hạ đem nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay xem như trân bảo? Mà mình toàn tâm toàn ý hầu hạ điện hạ, lại giúp đỡ điện hạ làm việc khắp nơi, vẫn như cũ không chiếm được nửa phần thương tiếc cùng nhu tình của điện hạ.
Nàng thật sự rất không cam tâm!
“Điện hạ, lần này nô tì thật sự biết sai lầm rồi, xin điện hạ cho nô tì một cơ hội!" Mị Cơ buồn bã khẩn cầu, trong đáy lòng ghen ghét cũng chỉ biết ghen ghét, trên mặt cũng không dám biểu lộ nửa phần, chỉ muốn làm sao có thể tránh được một kiếp hôm nay.
“Hừ!" Vũ Văn Huyền Băng hừ lạnh một tiếng thật mạnh, sắc mặt lạnh như băng tàn khốc không có thu lại nửa phần, đáy mắt chợt lóe lên sát ý làm cho Mị Cơ đánh rùng mình, đáy lòng nhanh chóng nổi lên tuyệt vọng khôn cùng.
"Tha ngươi? Để ngươi lại có cơ hội hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt Vãn Nhi, nhiễu loạn đầu óc cùng tư tưởng của Vãn Nhi sao?!"
“Không, nô tì không dám, nô tì thật sự không dám nói lung tung nữa... Điện hạ tha nô tì lần này đi, nô tì biết sai rồi, van xin ngài tha nô tì đi!"
Mị Cơ rơi lệ đầy mặt, vừa nói vừa run rẩy thân mình không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Cho dù bị sắc mặt hung ác âm tàn của Vũ Văn Huyền Băng làm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vẫn muốn vãn hồi quyết định điện hạ đã đưa ra. Nàng biết lúc này điện hạ thật sự tức giận rồi, cho nên hôm nay mình tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, chỉ là nàng không cam lòng. Nàng liều lĩnh đi theo ở bên người điện hạ, tận tâm hầu hạ điện hạ nhiều năm như vậy, nàng thật sự không tin điện hạ sẽ nhẫn tâm tuyệt tình như thế, thật sự vì một chút chuyện nhỏ này lấy mạng nàng.
“Điện hạ, xin ngài xem xét nô tì tận tâm tận lực hầu hạ ngài, giúp ngài nhiều năm như vậy, bỏ qua cho nô tì lần này đi."
“Mị Cơ, ngươi cũng biết mình tận tâm hầu hạ bản thái tử nhiều năm như vậy, vậy ngươi tự nhiên cũng có thể hiểu rõ tính tình của bản thái tử hơn so với ai khác. Người không nghe theo mệnh lệnh của bổn điện hạ, ngươi hẳn là rất rõ ràng kết quả." Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng liếc nhìn Mị Cơ, miệng phun ra lời nói không mang theo một chút cảm tình nào, “Bản thái tử đã sớm hạ tử lệnh, người tự tiện xông vào Tình Ca trai, giết không tha, ngươi chẳng những tự tiện xông vào, còn nói những lời không nên nói! Ngươi nói thử bản thái tử ta có thể tha thứ ngươi sao? Mị Cơ, ngươi hẳn là biết rõ, ngươi cho tới bây giờ vốn không có phân lượng này, càng không có tư cách này! Hôm nay là ngươi tự mình muốn chết, trách không được bản thái tử lãnh khốc vô tình!"
“Điện hạ, ngài thật sự nhẫn tâm với nô tì như thế sao? Uổng nô tì tận tâm tận lực hầu hạ điện hạ nhiều năm như vậy, thậm chí vì nghiệp lớn của ngài, không cần danh tiết của nữ tử, nhiều lần miễn cưỡng cười vui ở lại thanh lâu thu thập tình báo cho ngài, mượn sức quan viên triều đình. Nhưng điện hạ thì sao, khi ngài cao hứng thì lời ngon tiếng ngọt với nô tì, khi mất hứng nhìn nô tì nhiều một cái cũng ngại dư. Uổng nô tì một tấm chân tình đối với điện hạ, si ngốc yêu say đắm, nhưng ngài đối đãi với nô tì tựa như đối đãi một món đồ chơi, ngoại trừ phát tiết chính là lợi dụng, chưa từng nửa điểm chân tình. Điện hạ, nô tì thật sự muốn hỏi ngài, ngài rốt cuộc hiểu cái gì là cảm tình hay không? Cái gì là yêu?"
Mị Cơ biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, đơn giản đem tất cả lời nói trong đáy lòng phát tiết ra. Một lát qua đi, môi đỏ mọng của nàng giương lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười thê lương và bi ai, nói, “Điện hạ, ngài tàn khốc vô tình như thế, nô tì xem ra ngài căn bản không biết cái gì là cảm tình, cái gì là yêu!"
“Làm càn! Ngươi dám có lá gan lớn như vậy, dám dùng giọng điệu này chấp nhất với thái tử? Bản thái tử hiểu cảm tình hay không, hiểu yêu hay không, bản thái tử tự mình biết, ngươi có tư cách gì tới hỏi? Hừ! Ngươi nói không sai, ở trong mắt bản thái tử, ngươi chính là công cụ, là đồ chơi để bản thái tử lợi dụng và phát tiết! Hoặc là nói, ngoại trừ Vãn Nhi, tất cả nữ tử trong thiên hạ bản thái tử đều coi là công cụ và đồ chơi! Các ngươi so sánh với Vãn Nhi, ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không bằng, thậm chí việc so sánh các ngươi với nàng cũng giống như việc xem thường hay vũ nhục nàng rồi!" Vũ Văn Huyền Băng chán ghét nhìn Mị Cơ, trong mắt phụt ra ánh lạnh rét đến xương, “Nói cho ngươi biết, bản thái tử sở dĩ thu ngươi, chỉ bởi vì ngươi có chút giá trị lợi dụng. Về phần ngươi si mê bản thái tử, bản thái tử cho tới bây giờ đều không thích, lại càng không cần!" Thế gi¬an này, hắn chỉ thích, chỉ khát vọng tình yêu của một nữ tử, đó là Vãn Nhi.
“Vốn niệm tình ngươi tận tâm hầu hạ, lại nguyện trung thành với bản thái tử nhiều năm, mặc dù đã không còn giá trị lợi dụng, bản thái tử cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng chính ngươi ngại mạng quá dài, dám cả gan xúc phạm đến kiêng kỵ lớn nhất của bản thái tử, điều đó không thể tha thứ được!"
“Huyền Ảnh, nên làm như thế nào không cần bản thái tử dạy ngươi chứ?" Vũ Văn Huyền Băng liếc về phía Huyền Ảnh đang đứng thẳng bên cạnh, giọng điệu âm lãnh, trong mắt có sát khí dày đặc. Một lát lại xoay đầu, nói với Mị Cơ, “Yên tâm, bản thái tử sẽ không để cho ngươi cô đơn lâu lắm đâu, Dung phi và Liễu phi rất nhanh sẽ xuống dưới làm bạn với ngươi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Mị Cơ bị kiềm hãm, bỗng dưng ngẩng đầu lên. Hai tròng mắt nhìn thẳng Vũ Văn Huyền Băng, trong ánh mắt đã tràn ngập buồn bã, oán hận, yêu say đắm, ưu thương, cái loại ánh mắt này, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Điện hạ, để cho nô tì lại nhìn ngài thêm một lần đi." Mị Cơ vươn tay giữ chặt vạt áo Vũ Văn Huyền Băng, ánh mắt không muốn xa rời dừng lại trên người hắn, “Để nô tì vĩnh viễn nhớ kỹ điện hạ, để nô tì đem dáng vẻ điện hạ khắc vào trong đầu thật sâu."
“Tiện nhân! Cút ngay!" Vũ Văn Huyền Băng một cước đá văng Mị Cơ, chán ghét liếc nàng ta một cái, lập tức lạnh giọng ra lệnh, “Huyền Ảnh, còn không mang nàng ta xuống! Nhớ kỹ, chuyện này trăm ngàn đừng cho Vãn Nhi biết! Nếu không, người chết kế tiếp chính là ngươi!"
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Thân hình cường tráng của Huyền Ảnh nhịn không được sợ run cả người, sau khi lĩnh mệnh vội vàng đem Mị Cơ ngu ngơ ném ra thư phòng, cũng không dám chậm trễ một chút.
Bên trong thư phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau, Huyền Diễm khom người đi đến.
“Tình huống bên kia thế nào?" Đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng nhắm lại, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, Long Đằng đế và Thiên Ma Giáo Chủ còn đang tận hết sức lực tìm kiếm Thái Tử Phi, bất quá, phạm vi tìm kiếm của bọn họ chỉ tìm trong Long Đằng quốc. Long Đằng đế dường như hoài nghi là Thiên Ma Giáo Chủ giấu riêng Thái Tử Phi, còn Thiên Ma Giáo Chủ lại cho rằng là người trong võ lâm gi¬ang hồ cướp đi Thái Tử Phi, cũng rất có bất mãn với Long Đằng đế. Cho nên bọn họ đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, đều tự phòng bị, âm thầm phân cao thấp, ai cũng không ngờ là điện hạ ngài cướp đi Thái Tử Phi."
“Ha ha, như thế rất tốt!" Vũ Văn Huyền Băng khẽ nhắm đôi mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười hài lòng. "Cử để bọn họ chẳng có mục đích tìm đi, bổn điện hạ cuối cùng có thể một mình hưởng Vãn Nhi rồi! Ngươi tiếp tục xem tình huống Long Đằng quốc, có động tĩnh gì, lập tức trở về báo! Lui xuống trước đi!"
“Dạ, thuộc hạ cáo lui!"
Huyền Diễm cung kính cúi người thi lễ, lập tức lui xuống.
“Long Ngự Tà, ngươi cứ chầm chậm tìm đi! Đợi đến ngày ngươi tìm được Vãn Nhi, Vãn Nhi nói không chừng đã sớm yêu bản thái tử rồi! Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu chẳng những đã quên chính mình, lại còn yêu người đàn ông khác, loại mùi vị này nhất định sẽ vạn phần khổ sở đây? Ha ha ha, bản thái tử thật đúng là chờ mong gặp lại dáng vẻ ngươi đau đớn, sống không bằng chết! Ha ha ha!"
Bên trong thư phòng vang lên tiếng cười to cuồng ngạo lại ẩn hàm chờ mong của Vũ Văn Huyền Băng, thật lâu vẫn không dừng lại.
Bữa tối qua đi, Tống Vãn Ca bế đứa nhỏ ở trong đình viện tản bộ một lát, rồi đem đứa nhỏ dỗ ngủ. Tuy rằng chính nàng cũng có chút mệt, sau khi nằm xuống lại một chút cũng không buồn ngủ.
Những lời nói kỳ quái lại khó hiểu của Mị Cơ vào ban ngày nàng rất muốn cho là lời vui đùa bình thường mà xem nhẹ, nhưng đầu óc lại luôn không tự chủ được nhớ tới những lời kia. Tuy rằng Vũ Văn Huyền Băng và Mị Cơ đều nói lời vui đùa này chỉ là vô căn cứ, nhưng nàng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy Mị Cơ nói những lời này thì ánh mắt của nàng ta, giọng điệu của nàng ta, cùng với thái độ của nàng ta, bất kể từ đâu xem Mị Cơ cũng không như là đang đùa với mình. Còn có ghen ghét cùng địch ý trong mắt nàng ta đối với chính mình rõ ràng như vậy, có thể thấy được, nàng ta đối chính mình quả thực là thống hận vô cùng, cho nên nàng ta sẽ không có tâm tư nhàn rỗi nói đùa với một người mình chán ghét và oán hận.
Nhưng, nếu nàng ta không nói đùa, vậy nàng ta nói những lời này chính là sự thật?
Mình thật là Luyến phi nương nương và Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc sao? Còn có Long Đằng đế, hắn mới hẳn là phu quân của mình sao? Nếu quả thật là như vậy, vậy vì sao mình lại ở phủ thái tử Hổ Khiếu quốc?
“AA, đầu đau quá!" Nghĩ đến những điều này, đầu Tống Vãn Ca lại bắt đầu đau đớn. Vươn tay xoa huyệt Thái Dương, rồi sau đó xoay người ngồi dậy mắt long lanh nhìn bóng đêm dần dần sâu ngoài cửa sổ, suy nghĩ càng phức tạp.
Trời ơi, nàng rốt cuộc đã quên lãng những thứ gì? Vì sao trong đại não hỗn loạn không chịu nổi, cái gì cũng nhớ không ra? Rốt cuộc lời nói của ai là sự thật, lời của ai mới là giả dối? Mình rốt cuộc là hoàng hậu của Long Đằng đế, hay là Thái Tử Phi của Vũ Văn Huyền Băng? Thật là loạn!
Không được, nàng nên đến hỏi Mị Cơ kia, nàng muốn hỏi rõ ràng chuyện này rốt cuộc là sao, nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cũng càng nghĩ càng cảm thấy Mị Cơ không giống như là đang nói đùa với nàng.
Nghĩ là làm, Tống Vãn Ca nhanh chóng đứng dậy xuống giường. Chân đi tới bên cửa, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.
“Điện hạ, sao ngài lại tới đây? Trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi sao?" Tống Vãn Ca nhìn Vũ Văn Huyền Băng đẩy cửa vào, bất giác có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng Vũ Văn Huyền Băng nói mình là Thái Tử Phi của hắn, cũng đã xin ngủ chung phòng với mình, nhưng mình đối với hắn có một cảm giác bài xích khó hiểu, bài xích phát ra từ nội tâm. Cho dù chính mình đối với hắn có chút ỷ lại, đối với hắn cũng có một chút cảm tình, nhưng vẫn không quen hắn thân thiết với mình. Cho nên, nàng luôn cực lực từ chối, nàng vẫn luôn phân phòng mà ngủ với Vũ Văn Huyền Băng.
Mà Vũ Văn Huyền Băng cũng không miễn cưỡng chính mình, bữa tối mỗi ngày qua đi, hắn sẽ trò chuyện, tản bộ với mình, hoặc là đùa chơi với đứa nhỏ một chút, sau đó là thành thành thật thật đi đến phòng bên cạnh, trên cơ bản không theo mình vào phòng ngủ.
“Vãn Nhi, nàng muốn ra ngoài sao? Đã trễ thế này, nàng còn muốn đi đâu?" Vũ Văn Huyền Băng đóng kỹ cửa phòng, cũng không trả lời vấn đề của Tống Vãn Ca, mà là hỏi ra nghi hoặc ở đáy lòng, vừa nói vừa lôi kéo Tống Vãn Ca đi vào bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Điện hạ, ta... ta muốn đi tìm Mị Cơ." Tống Vãn Ca trầm ngâm một lát mới nói, nàng sợ Vũ Văn Huyền Băng không đồng ý. Theo thái độ ban ngày của hắn thì thấy, hắn dường như cực kỳ kiêng kị Mị Cơ gặp mặt và nói chuyện với mình. "Điện hạ, ta có rất nhiều nghi vấn, muốn tìm Mị Cơ hỏi rõ."
Nghe vậy, tâm Vũ Văn Huyền Băng trở nên căng thẳng. Hắn biết những lời của Mị Cơ nói vào ban ngày làm cho Vãn Nhi suy nghĩ lung tung, tiện nhân chết tiệt, thực hận không thể lại giết ả ta lần nữa!
“Vãn Nhi, nàng có nghi vấn gì trực tiếp hỏi ta là được, không cần đi tìm Mị Cơ. Mị Cơ từ trước đến nay hay thích nói đùa, có mấy lời Vãn Nhi nghe một chút coi như xong, thật sự không cần để ở trong lòng."
“Thật vậy sao? Ta cảm thấy Mị Cơ không giống như là người hay nói đùa với ta." Tống Vãn Ca hơi hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Điện hạ, Long Đằng đế và Luyến phi nương nương, còn có Ngự Ca hoàng hậu, chuyện này có thật là Mị Cơ vô căn cứ nói ra không?"
“Chuyện này..." Vũ Văn Huyền Băng giật mình, nhất thời không biết nói như thế nào. Trong đầu trăm suy ngàn nghĩ, trầm ngâm một hồi lâu cười nói, “Vãn Nhi, kỳ thật Mị Cơ cũng không có vô căn cứ. Ở phía nam Hổ Khiếu quốc chúng ta quả thật có Long Đằng quốc, mà quốc quân bọn họ chính là Long Đằng đế, Long Đằng đế có một sủng phi gọi là Luyến phi. Nhưng Luyến phi này hơn một năm trước đã chết, sau khi nàng ấy mất Long Đằng đế thân phong nàng ấy thành Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc. Vãn Nhi, nàng biết không, kỳ thật dáng vẻ của nàng và Luyến phi Long Đằng quốc cực kỳ giống nhau, cho nên khi Mị Cơ gặp nàng mới có thể hoảng sợ như vậy, nàng ta là nhận lầm người, đem nàng trở thành sủng phi của Long Đằng đế, cho nên mới nói ra lời nàng nghe không hiểu."
“A? Là như vậy sao?" Nghe vậy, Tống Vãn Ca càng thêm kinh ngạc. Sau một lúc lâu qua đi, lại giống như bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, “Thì ra là thế, khó trách Mị Cơ vào ban ngày nhìn thấy mình lại tưởng là gặp quỷ, còn hỏi vì sao mình chết mà sống lại, thì ra là nàng ấy nhận lầm người." Cũng không nghĩ tới diện mạo của mình lại giống hoàng hậu của Long Đằng quốc, bất quá trên đời này người có dáng vẻ giống nhau rất nhiều, cũng không có gì kỳ quái.
“Nhưng, không đúng, điện hạ, ngài không phải nói ta sống ở phủ thái tử đã hơn một năm ư, hơn nữa ta còn là Thái Tử Phi của ngài, vậy Mị Cơ hẳn là đã sớm biết ta mới đúng, vì sao hôm nay nhìn thấy ta còn hoảng sợ như vậy?" Đề cập đến vấn đề này, Tống Vãn Ca càng khó hiểu rồi, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Vãn Nhi, tuy rằng nàng gả cho ta làm Thái Tử Phi đã có hơn một năm, nhưng toàn bộ phủ thái tử người gặp qua nàng cũng không có mấy người. Nàng xưa nay yêu thích yên tĩnh, từ sau khi gả cho ta vẫn luôn ở Tình Ca trai, trên cơ bản chân không bước ra khỏi nhà. Người ngoài chỉ biết ta có một Thái Tử Phi sủng ái thật nhiều, nhưng Thái Tử Phi này cụ thể là dáng vẻ gì, cũng chỉ có số ít người tiếp xúc qua nàng mới biết." Vũ Văn Huyền Băng không chút hoang mang, không nóng không gấp, vẻ mặt trấn định nói, lại tiếp tục bổ sung, “Vãn Nhi, nàng cũng biết vị trí Thái Tử Phi này là nhiều thiếu nữ tha thiết ước muốn, chỉ có nàng mới không xem nó ra gì. Nàng không có xuất thân danh giá, nhưng lại được ta yêu thương, còn được ta phong làm Thái Tử Phi. Mấy cơ thiếp trong phủ không biết có bao nhiêu người ngầm ghen ghét với nàng. Ta sợ bọn họ sẽ đối với nàng bất lợi, cho nên từ ngày nàng vào phủ ta đã nghiêm lệnh, không có lệnh của ta bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào Tình Ca trai. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy bọn họ chạy tới chỗ nàng, nàng cũng không biết lúc ấy ta có bao nhiêu sợ hãi, chỉ sợ bọn họ sẽ liên hợp lại tổn thương nàng, nhất thời lo lắng quá độ, cho nên ta mới có thể tức giận như vậy. Vãn Nhi, ta đã nói sẽ thật tốt bảo vệ nàng, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng cho dù là một chút ít.
“Điện hạ, cám ơn ngài đối với ta tốt như vậy." Nghe xong Vũ Văn Huyền Băng nói, đáy lòng Tống Vãn Ca dâng lên cảm động không nhỏ, nghĩ đến nhiều ngày qua hắn tỉ mỉ che chở cùng yêu thương mình, cùng với thật cẩn thận bảo vệ như thế, tâm bỗng nhiên trở nên mềm, bất giác có chút e ngại lúc trước mình nghĩ quá nhiều, không nên hoài nghi Vũ Văn Huyền Băng đang lừa gạt mình. "Điện hạ, sau này ta sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."
“Ha ha, không suy nghĩ lung tung là tốt rồi, Vãn Nhi chỉ cần biết rằng ta là phu quân của nàng, ta sẽ vĩnh viễn quý trọng và yêu nàng là đủ rồi." Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng dứt lời, âm thầm nới lỏng một hơi thật lớn. Phù, cuối cùng tiêu trừ được hoài nghi của Vãn Nhi, nói dối quả nhiên không dễ dàng. Nhưng chỉ cần có thể độc chiếm Vãn Nhi, đừng nói là nói dối, dù lạ địch lại với toàn bộ người trong thiên hạ này, hắn cũng không tiếc. "Vãn Nhi, ta thật sự rất yêu nàng, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, ta đều mong nàng đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn đều không rời khỏi ta, được không?"
Vũ Văn Huyền Băng nói xong, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, nàng lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, trong mắt tràn đầy cầu xin cùng ước mong, còn có thật sâu yêu say đắm và nhu tình. Sau một lúc lâu không đợi được Tống Vãn Ca trả lời, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, thâm sâu thở dài: “Vãn Nhi, ta không thể mất đi nàng! Sau khi yêu nàng mới biết điều tốt của nàng, tốt đẹp đến cho dù muốn ta dốc hết tất cả cũng muốn đem nàng nắm chặt trong tay, không để bất luận kẻ nào cướp nàng đi từ bên cạnh ta! Vãn Nhi, nàng căn bản là không tưởng tượng nổi ta đến cùng là yêu nàng bao nhiêu, ngay cả chính mình cũng không biết ta rốt cuộc yêu nàng đến cỡ nào!" Hắn chỉ biết là trước khi quen và yêu nàng, trong mắt của hắn chỉ có quyền lực, chuyện duy nhất hắn muốn làm chính là nhất thống thiên hạ. Nhưng, sau khi yêu Vãn Nhi, Vãn Nhi dần dần chiếm cứ toàn bộ đầu óc cùng cả trái tim của hắn, so sánh với Vãn Nhi, quyền lực và thiên hạ trở nên không hề quan trọng như vậy. Chỉ cần có thể có được tình yêu của Vãn Nhi, chỉ cần Vãn Nhi mở miệng, hắn cũng có thể chỉ thích mỹ nhân không thương giang sơn giống Long Ngự Tà, cam tâm tình nguyện cùng Vãn Nhi ung dung tiêu dao cả đời.
“Vãn Nhi, chỉ cần là vì nàng, như thế nào cũng đều đáng giá. Thế gi¬an này, cái gì cũng không thể so sánh được với nàng."
Dứt lời, Vũ Văn Huyền Băng cúi đầu xuống, mặt chậm rãi áp xuống. Ngay tại lúc môi của hắn chụp lên đôi môi của Tống Vãn Ca thì Tống Vãn Ca theo bản năng nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, nụ hôn của hắn lập tức rơi vào trên má của nàng.
“Điện hạ, ta..." Tống Vãn Ca đỏ mặt, có chút lúng túng, tuy biết Vũ Văn Huyền Băng rất yêu rất yêu mình, nhưng không biết mình nên đáp trả phần yêu say đắm và thâm tình của hắn như thế nào. Có chút bối rối cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt quá mức nóng rực và mãnh liệt của hắn. "Điện hạ, trước kia ta có yêu ngài không?"
Nghe vậy, Vũ Văn Huyền Băng sửng sốt, lập tức dùng sức gật gật đầu, nói: “Yêu, đương nhiên yêu rồi, giống như ta yêu Vãn Nhi vậy, Vãn Nhi cũng yêu ta sâu đậm. Bằng không, Vãn Nhi làm sao có thể cam tâm tình nguyện sinh hạ một bé cưng đáng yêu như vậy cho ta!"
“Điện hạ, thực xin lỗi, đều tại ta không tốt, chẳng những đã quên ngài, còn quên sạch tình yêu của mình đối với ngài." Tống Vãn Ca khẽ cắn môi, trong mắt long lanh tràn đầy áy náy. Nghĩ đến đứa nhỏ đáng yêu, càng cảm giác mình thực có lỗi với Vũ Văn Huyền Băng.
“Vãn Nhi, đừng nói như vậy, đã quên thì đã quên, ta cũng không ngại, chúng ta còn có thể bắt đầu một lần nữa, không phải sao?" Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng ôm Tống Vãn Ca, nghĩ đến tình cảnh tương thân tương ái cùng Vãn Nhi sau này, nháy mắt hắn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. "Vãn Nhi, nàng nhất định sẽ lại chấp nhận tình yêu của ta đúng hay không?"
“Ta.... Ta không biết, chuyện này sau này hãy nói đi." Tống Vãn Ca nhẹ nhàng đẩy Vũ Văn Huyền Băng ra, nghiêng đầu nhìn nhìn bóng đêm đen đậm như mực ngoài cửa sổ, nói “Điện hạ, đêm đã khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi, điện hạ về phòng trước đi. Mỗi ngày ngài đều có rất nhiều chính vụ phải làm, cũng nên sớm nghỉ ngơi."
“Uh, vậy được rồi, Vãn Nhi sớm nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ nhiều!" Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng nhẹ giọng, dứt lời lại hôn lên trên trán Tống Vãn Ca, thế này lòng mới tràn đầy sung sướng tiêu sái đi ra ngoài.
Đêm nay Vãn Nhi thực cảm tính, hắn tin tưởng không bao lâu Vãn Nhi chắc chắn sẽ yêu mình!
“Tiện nhân, ngươi dám cả gan ăn nói huyên thuyên ở trước mặt Vãn Nhi?!" Vũ Văn Huyền Băng độc ác trừng mắt Mị Cơ đang ngã nhào trên đất, gương mặt tuấn tú âm hàn cuồng lệ, trong con ngươi đen sắc bén sâu thẳm tụ lên hàn quang lạnh lùng vô cùng, ánh mắt kinh khủng hung ác kia như muốn nuốt sống Mị Cơ. "Ngươi có phải chán sống rồi không?!"
“Không không, điện hạ, nô tì thật sự không... không phải cố ý, nô tì chẳng qua là cùng Luyến.... Luyến phi", nói đến chỗ này, Mị Cơ mạnh liếc về sắc mặt cùng ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ của Vũ Văn Huyền Băng, không khỏi sợ tới mức lập tức sửa.... "A, không, phải... Là Thái Tử Phi, nô tì chỉ là nói đùa với Thái Tử Phi, xin điện hạ... tha cho nô tì lần này, về sau nô tì cũng không dám nói lung tung nữa...."
Mị Cơ hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm bởi vì sợ mà run run, hai má ẩn đau, khóe miệng cũng chảy ra máu, nhưng nàng cũng không dám vươn tay lau. Ánh mắt giống như ăn thịt người của điện hạ, cùng với vẻ mặt âm lệ tiêu điều giống như Địa Ngục Diêm La kia, sợ tới mức nàng chỉ muốn tìm một cái lổ để chui vào trốn đi.
Nàng cho tới bây giờ cũng biết điện hạ là một người đàn ông đáng sợ, âm lãnh, tàn khốc, có thể sánh với ác ma và Tu La, nhưng không nghĩ tới hôm nay sẽ là mình đến đối mặt với điện hạ đáng sợ như thế. Nàng thật sự hận nữ tử Nguyệt Vãn Ca kia, đều là vì nàng ta, điện hạ mới có thể đối đãi với mình như vậy! Nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt? Dựa vào cái gì nàng ta có thể được điện hạ toàn tâm toàn ý che chở cùng yêu thương như vậy?
Hừ, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp, tiện nhân kia căn bản chính là không có gì xứng đáng, cái gì cũng không biết làm chỉ biết sử dụng chút thủ đoạn để quyến rũ đàn ông! Câu dẫn Long Đằng đế thần hồn điên đảo với nàng ta, người chỉ thích mỹ nhân không thương gi¬ang sơn cũng thôi đi, bây giờ lại chạy tới quyến rũ điện hạ, loại nữ tử lẳng lơ không biết xấu hổ này, nàng thật không hiểu vì sao điện hạ đem nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay xem như trân bảo? Mà mình toàn tâm toàn ý hầu hạ điện hạ, lại giúp đỡ điện hạ làm việc khắp nơi, vẫn như cũ không chiếm được nửa phần thương tiếc cùng nhu tình của điện hạ.
Nàng thật sự rất không cam tâm!
“Điện hạ, lần này nô tì thật sự biết sai lầm rồi, xin điện hạ cho nô tì một cơ hội!" Mị Cơ buồn bã khẩn cầu, trong đáy lòng ghen ghét cũng chỉ biết ghen ghét, trên mặt cũng không dám biểu lộ nửa phần, chỉ muốn làm sao có thể tránh được một kiếp hôm nay.
“Hừ!" Vũ Văn Huyền Băng hừ lạnh một tiếng thật mạnh, sắc mặt lạnh như băng tàn khốc không có thu lại nửa phần, đáy mắt chợt lóe lên sát ý làm cho Mị Cơ đánh rùng mình, đáy lòng nhanh chóng nổi lên tuyệt vọng khôn cùng.
"Tha ngươi? Để ngươi lại có cơ hội hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt Vãn Nhi, nhiễu loạn đầu óc cùng tư tưởng của Vãn Nhi sao?!"
“Không, nô tì không dám, nô tì thật sự không dám nói lung tung nữa... Điện hạ tha nô tì lần này đi, nô tì biết sai rồi, van xin ngài tha nô tì đi!"
Mị Cơ rơi lệ đầy mặt, vừa nói vừa run rẩy thân mình không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Cho dù bị sắc mặt hung ác âm tàn của Vũ Văn Huyền Băng làm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vẫn muốn vãn hồi quyết định điện hạ đã đưa ra. Nàng biết lúc này điện hạ thật sự tức giận rồi, cho nên hôm nay mình tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, chỉ là nàng không cam lòng. Nàng liều lĩnh đi theo ở bên người điện hạ, tận tâm hầu hạ điện hạ nhiều năm như vậy, nàng thật sự không tin điện hạ sẽ nhẫn tâm tuyệt tình như thế, thật sự vì một chút chuyện nhỏ này lấy mạng nàng.
“Điện hạ, xin ngài xem xét nô tì tận tâm tận lực hầu hạ ngài, giúp ngài nhiều năm như vậy, bỏ qua cho nô tì lần này đi."
“Mị Cơ, ngươi cũng biết mình tận tâm hầu hạ bản thái tử nhiều năm như vậy, vậy ngươi tự nhiên cũng có thể hiểu rõ tính tình của bản thái tử hơn so với ai khác. Người không nghe theo mệnh lệnh của bổn điện hạ, ngươi hẳn là rất rõ ràng kết quả." Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng liếc nhìn Mị Cơ, miệng phun ra lời nói không mang theo một chút cảm tình nào, “Bản thái tử đã sớm hạ tử lệnh, người tự tiện xông vào Tình Ca trai, giết không tha, ngươi chẳng những tự tiện xông vào, còn nói những lời không nên nói! Ngươi nói thử bản thái tử ta có thể tha thứ ngươi sao? Mị Cơ, ngươi hẳn là biết rõ, ngươi cho tới bây giờ vốn không có phân lượng này, càng không có tư cách này! Hôm nay là ngươi tự mình muốn chết, trách không được bản thái tử lãnh khốc vô tình!"
“Điện hạ, ngài thật sự nhẫn tâm với nô tì như thế sao? Uổng nô tì tận tâm tận lực hầu hạ điện hạ nhiều năm như vậy, thậm chí vì nghiệp lớn của ngài, không cần danh tiết của nữ tử, nhiều lần miễn cưỡng cười vui ở lại thanh lâu thu thập tình báo cho ngài, mượn sức quan viên triều đình. Nhưng điện hạ thì sao, khi ngài cao hứng thì lời ngon tiếng ngọt với nô tì, khi mất hứng nhìn nô tì nhiều một cái cũng ngại dư. Uổng nô tì một tấm chân tình đối với điện hạ, si ngốc yêu say đắm, nhưng ngài đối đãi với nô tì tựa như đối đãi một món đồ chơi, ngoại trừ phát tiết chính là lợi dụng, chưa từng nửa điểm chân tình. Điện hạ, nô tì thật sự muốn hỏi ngài, ngài rốt cuộc hiểu cái gì là cảm tình hay không? Cái gì là yêu?"
Mị Cơ biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, đơn giản đem tất cả lời nói trong đáy lòng phát tiết ra. Một lát qua đi, môi đỏ mọng của nàng giương lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười thê lương và bi ai, nói, “Điện hạ, ngài tàn khốc vô tình như thế, nô tì xem ra ngài căn bản không biết cái gì là cảm tình, cái gì là yêu!"
“Làm càn! Ngươi dám có lá gan lớn như vậy, dám dùng giọng điệu này chấp nhất với thái tử? Bản thái tử hiểu cảm tình hay không, hiểu yêu hay không, bản thái tử tự mình biết, ngươi có tư cách gì tới hỏi? Hừ! Ngươi nói không sai, ở trong mắt bản thái tử, ngươi chính là công cụ, là đồ chơi để bản thái tử lợi dụng và phát tiết! Hoặc là nói, ngoại trừ Vãn Nhi, tất cả nữ tử trong thiên hạ bản thái tử đều coi là công cụ và đồ chơi! Các ngươi so sánh với Vãn Nhi, ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không bằng, thậm chí việc so sánh các ngươi với nàng cũng giống như việc xem thường hay vũ nhục nàng rồi!" Vũ Văn Huyền Băng chán ghét nhìn Mị Cơ, trong mắt phụt ra ánh lạnh rét đến xương, “Nói cho ngươi biết, bản thái tử sở dĩ thu ngươi, chỉ bởi vì ngươi có chút giá trị lợi dụng. Về phần ngươi si mê bản thái tử, bản thái tử cho tới bây giờ đều không thích, lại càng không cần!" Thế gi¬an này, hắn chỉ thích, chỉ khát vọng tình yêu của một nữ tử, đó là Vãn Nhi.
“Vốn niệm tình ngươi tận tâm hầu hạ, lại nguyện trung thành với bản thái tử nhiều năm, mặc dù đã không còn giá trị lợi dụng, bản thái tử cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng chính ngươi ngại mạng quá dài, dám cả gan xúc phạm đến kiêng kỵ lớn nhất của bản thái tử, điều đó không thể tha thứ được!"
“Huyền Ảnh, nên làm như thế nào không cần bản thái tử dạy ngươi chứ?" Vũ Văn Huyền Băng liếc về phía Huyền Ảnh đang đứng thẳng bên cạnh, giọng điệu âm lãnh, trong mắt có sát khí dày đặc. Một lát lại xoay đầu, nói với Mị Cơ, “Yên tâm, bản thái tử sẽ không để cho ngươi cô đơn lâu lắm đâu, Dung phi và Liễu phi rất nhanh sẽ xuống dưới làm bạn với ngươi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Mị Cơ bị kiềm hãm, bỗng dưng ngẩng đầu lên. Hai tròng mắt nhìn thẳng Vũ Văn Huyền Băng, trong ánh mắt đã tràn ngập buồn bã, oán hận, yêu say đắm, ưu thương, cái loại ánh mắt này, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Điện hạ, để cho nô tì lại nhìn ngài thêm một lần đi." Mị Cơ vươn tay giữ chặt vạt áo Vũ Văn Huyền Băng, ánh mắt không muốn xa rời dừng lại trên người hắn, “Để nô tì vĩnh viễn nhớ kỹ điện hạ, để nô tì đem dáng vẻ điện hạ khắc vào trong đầu thật sâu."
“Tiện nhân! Cút ngay!" Vũ Văn Huyền Băng một cước đá văng Mị Cơ, chán ghét liếc nàng ta một cái, lập tức lạnh giọng ra lệnh, “Huyền Ảnh, còn không mang nàng ta xuống! Nhớ kỹ, chuyện này trăm ngàn đừng cho Vãn Nhi biết! Nếu không, người chết kế tiếp chính là ngươi!"
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Thân hình cường tráng của Huyền Ảnh nhịn không được sợ run cả người, sau khi lĩnh mệnh vội vàng đem Mị Cơ ngu ngơ ném ra thư phòng, cũng không dám chậm trễ một chút.
Bên trong thư phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau, Huyền Diễm khom người đi đến.
“Tình huống bên kia thế nào?" Đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng nhắm lại, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, Long Đằng đế và Thiên Ma Giáo Chủ còn đang tận hết sức lực tìm kiếm Thái Tử Phi, bất quá, phạm vi tìm kiếm của bọn họ chỉ tìm trong Long Đằng quốc. Long Đằng đế dường như hoài nghi là Thiên Ma Giáo Chủ giấu riêng Thái Tử Phi, còn Thiên Ma Giáo Chủ lại cho rằng là người trong võ lâm gi¬ang hồ cướp đi Thái Tử Phi, cũng rất có bất mãn với Long Đằng đế. Cho nên bọn họ đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, đều tự phòng bị, âm thầm phân cao thấp, ai cũng không ngờ là điện hạ ngài cướp đi Thái Tử Phi."
“Ha ha, như thế rất tốt!" Vũ Văn Huyền Băng khẽ nhắm đôi mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười hài lòng. "Cử để bọn họ chẳng có mục đích tìm đi, bổn điện hạ cuối cùng có thể một mình hưởng Vãn Nhi rồi! Ngươi tiếp tục xem tình huống Long Đằng quốc, có động tĩnh gì, lập tức trở về báo! Lui xuống trước đi!"
“Dạ, thuộc hạ cáo lui!"
Huyền Diễm cung kính cúi người thi lễ, lập tức lui xuống.
“Long Ngự Tà, ngươi cứ chầm chậm tìm đi! Đợi đến ngày ngươi tìm được Vãn Nhi, Vãn Nhi nói không chừng đã sớm yêu bản thái tử rồi! Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu chẳng những đã quên chính mình, lại còn yêu người đàn ông khác, loại mùi vị này nhất định sẽ vạn phần khổ sở đây? Ha ha ha, bản thái tử thật đúng là chờ mong gặp lại dáng vẻ ngươi đau đớn, sống không bằng chết! Ha ha ha!"
Bên trong thư phòng vang lên tiếng cười to cuồng ngạo lại ẩn hàm chờ mong của Vũ Văn Huyền Băng, thật lâu vẫn không dừng lại.
Bữa tối qua đi, Tống Vãn Ca bế đứa nhỏ ở trong đình viện tản bộ một lát, rồi đem đứa nhỏ dỗ ngủ. Tuy rằng chính nàng cũng có chút mệt, sau khi nằm xuống lại một chút cũng không buồn ngủ.
Những lời nói kỳ quái lại khó hiểu của Mị Cơ vào ban ngày nàng rất muốn cho là lời vui đùa bình thường mà xem nhẹ, nhưng đầu óc lại luôn không tự chủ được nhớ tới những lời kia. Tuy rằng Vũ Văn Huyền Băng và Mị Cơ đều nói lời vui đùa này chỉ là vô căn cứ, nhưng nàng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy Mị Cơ nói những lời này thì ánh mắt của nàng ta, giọng điệu của nàng ta, cùng với thái độ của nàng ta, bất kể từ đâu xem Mị Cơ cũng không như là đang đùa với mình. Còn có ghen ghét cùng địch ý trong mắt nàng ta đối với chính mình rõ ràng như vậy, có thể thấy được, nàng ta đối chính mình quả thực là thống hận vô cùng, cho nên nàng ta sẽ không có tâm tư nhàn rỗi nói đùa với một người mình chán ghét và oán hận.
Nhưng, nếu nàng ta không nói đùa, vậy nàng ta nói những lời này chính là sự thật?
Mình thật là Luyến phi nương nương và Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc sao? Còn có Long Đằng đế, hắn mới hẳn là phu quân của mình sao? Nếu quả thật là như vậy, vậy vì sao mình lại ở phủ thái tử Hổ Khiếu quốc?
“AA, đầu đau quá!" Nghĩ đến những điều này, đầu Tống Vãn Ca lại bắt đầu đau đớn. Vươn tay xoa huyệt Thái Dương, rồi sau đó xoay người ngồi dậy mắt long lanh nhìn bóng đêm dần dần sâu ngoài cửa sổ, suy nghĩ càng phức tạp.
Trời ơi, nàng rốt cuộc đã quên lãng những thứ gì? Vì sao trong đại não hỗn loạn không chịu nổi, cái gì cũng nhớ không ra? Rốt cuộc lời nói của ai là sự thật, lời của ai mới là giả dối? Mình rốt cuộc là hoàng hậu của Long Đằng đế, hay là Thái Tử Phi của Vũ Văn Huyền Băng? Thật là loạn!
Không được, nàng nên đến hỏi Mị Cơ kia, nàng muốn hỏi rõ ràng chuyện này rốt cuộc là sao, nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cũng càng nghĩ càng cảm thấy Mị Cơ không giống như là đang nói đùa với nàng.
Nghĩ là làm, Tống Vãn Ca nhanh chóng đứng dậy xuống giường. Chân đi tới bên cửa, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.
“Điện hạ, sao ngài lại tới đây? Trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi sao?" Tống Vãn Ca nhìn Vũ Văn Huyền Băng đẩy cửa vào, bất giác có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng Vũ Văn Huyền Băng nói mình là Thái Tử Phi của hắn, cũng đã xin ngủ chung phòng với mình, nhưng mình đối với hắn có một cảm giác bài xích khó hiểu, bài xích phát ra từ nội tâm. Cho dù chính mình đối với hắn có chút ỷ lại, đối với hắn cũng có một chút cảm tình, nhưng vẫn không quen hắn thân thiết với mình. Cho nên, nàng luôn cực lực từ chối, nàng vẫn luôn phân phòng mà ngủ với Vũ Văn Huyền Băng.
Mà Vũ Văn Huyền Băng cũng không miễn cưỡng chính mình, bữa tối mỗi ngày qua đi, hắn sẽ trò chuyện, tản bộ với mình, hoặc là đùa chơi với đứa nhỏ một chút, sau đó là thành thành thật thật đi đến phòng bên cạnh, trên cơ bản không theo mình vào phòng ngủ.
“Vãn Nhi, nàng muốn ra ngoài sao? Đã trễ thế này, nàng còn muốn đi đâu?" Vũ Văn Huyền Băng đóng kỹ cửa phòng, cũng không trả lời vấn đề của Tống Vãn Ca, mà là hỏi ra nghi hoặc ở đáy lòng, vừa nói vừa lôi kéo Tống Vãn Ca đi vào bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Điện hạ, ta... ta muốn đi tìm Mị Cơ." Tống Vãn Ca trầm ngâm một lát mới nói, nàng sợ Vũ Văn Huyền Băng không đồng ý. Theo thái độ ban ngày của hắn thì thấy, hắn dường như cực kỳ kiêng kị Mị Cơ gặp mặt và nói chuyện với mình. "Điện hạ, ta có rất nhiều nghi vấn, muốn tìm Mị Cơ hỏi rõ."
Nghe vậy, tâm Vũ Văn Huyền Băng trở nên căng thẳng. Hắn biết những lời của Mị Cơ nói vào ban ngày làm cho Vãn Nhi suy nghĩ lung tung, tiện nhân chết tiệt, thực hận không thể lại giết ả ta lần nữa!
“Vãn Nhi, nàng có nghi vấn gì trực tiếp hỏi ta là được, không cần đi tìm Mị Cơ. Mị Cơ từ trước đến nay hay thích nói đùa, có mấy lời Vãn Nhi nghe một chút coi như xong, thật sự không cần để ở trong lòng."
“Thật vậy sao? Ta cảm thấy Mị Cơ không giống như là người hay nói đùa với ta." Tống Vãn Ca hơi hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Điện hạ, Long Đằng đế và Luyến phi nương nương, còn có Ngự Ca hoàng hậu, chuyện này có thật là Mị Cơ vô căn cứ nói ra không?"
“Chuyện này..." Vũ Văn Huyền Băng giật mình, nhất thời không biết nói như thế nào. Trong đầu trăm suy ngàn nghĩ, trầm ngâm một hồi lâu cười nói, “Vãn Nhi, kỳ thật Mị Cơ cũng không có vô căn cứ. Ở phía nam Hổ Khiếu quốc chúng ta quả thật có Long Đằng quốc, mà quốc quân bọn họ chính là Long Đằng đế, Long Đằng đế có một sủng phi gọi là Luyến phi. Nhưng Luyến phi này hơn một năm trước đã chết, sau khi nàng ấy mất Long Đằng đế thân phong nàng ấy thành Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc. Vãn Nhi, nàng biết không, kỳ thật dáng vẻ của nàng và Luyến phi Long Đằng quốc cực kỳ giống nhau, cho nên khi Mị Cơ gặp nàng mới có thể hoảng sợ như vậy, nàng ta là nhận lầm người, đem nàng trở thành sủng phi của Long Đằng đế, cho nên mới nói ra lời nàng nghe không hiểu."
“A? Là như vậy sao?" Nghe vậy, Tống Vãn Ca càng thêm kinh ngạc. Sau một lúc lâu qua đi, lại giống như bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, “Thì ra là thế, khó trách Mị Cơ vào ban ngày nhìn thấy mình lại tưởng là gặp quỷ, còn hỏi vì sao mình chết mà sống lại, thì ra là nàng ấy nhận lầm người." Cũng không nghĩ tới diện mạo của mình lại giống hoàng hậu của Long Đằng quốc, bất quá trên đời này người có dáng vẻ giống nhau rất nhiều, cũng không có gì kỳ quái.
“Nhưng, không đúng, điện hạ, ngài không phải nói ta sống ở phủ thái tử đã hơn một năm ư, hơn nữa ta còn là Thái Tử Phi của ngài, vậy Mị Cơ hẳn là đã sớm biết ta mới đúng, vì sao hôm nay nhìn thấy ta còn hoảng sợ như vậy?" Đề cập đến vấn đề này, Tống Vãn Ca càng khó hiểu rồi, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Vãn Nhi, tuy rằng nàng gả cho ta làm Thái Tử Phi đã có hơn một năm, nhưng toàn bộ phủ thái tử người gặp qua nàng cũng không có mấy người. Nàng xưa nay yêu thích yên tĩnh, từ sau khi gả cho ta vẫn luôn ở Tình Ca trai, trên cơ bản chân không bước ra khỏi nhà. Người ngoài chỉ biết ta có một Thái Tử Phi sủng ái thật nhiều, nhưng Thái Tử Phi này cụ thể là dáng vẻ gì, cũng chỉ có số ít người tiếp xúc qua nàng mới biết." Vũ Văn Huyền Băng không chút hoang mang, không nóng không gấp, vẻ mặt trấn định nói, lại tiếp tục bổ sung, “Vãn Nhi, nàng cũng biết vị trí Thái Tử Phi này là nhiều thiếu nữ tha thiết ước muốn, chỉ có nàng mới không xem nó ra gì. Nàng không có xuất thân danh giá, nhưng lại được ta yêu thương, còn được ta phong làm Thái Tử Phi. Mấy cơ thiếp trong phủ không biết có bao nhiêu người ngầm ghen ghét với nàng. Ta sợ bọn họ sẽ đối với nàng bất lợi, cho nên từ ngày nàng vào phủ ta đã nghiêm lệnh, không có lệnh của ta bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào Tình Ca trai. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy bọn họ chạy tới chỗ nàng, nàng cũng không biết lúc ấy ta có bao nhiêu sợ hãi, chỉ sợ bọn họ sẽ liên hợp lại tổn thương nàng, nhất thời lo lắng quá độ, cho nên ta mới có thể tức giận như vậy. Vãn Nhi, ta đã nói sẽ thật tốt bảo vệ nàng, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng cho dù là một chút ít.
“Điện hạ, cám ơn ngài đối với ta tốt như vậy." Nghe xong Vũ Văn Huyền Băng nói, đáy lòng Tống Vãn Ca dâng lên cảm động không nhỏ, nghĩ đến nhiều ngày qua hắn tỉ mỉ che chở cùng yêu thương mình, cùng với thật cẩn thận bảo vệ như thế, tâm bỗng nhiên trở nên mềm, bất giác có chút e ngại lúc trước mình nghĩ quá nhiều, không nên hoài nghi Vũ Văn Huyền Băng đang lừa gạt mình. "Điện hạ, sau này ta sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."
“Ha ha, không suy nghĩ lung tung là tốt rồi, Vãn Nhi chỉ cần biết rằng ta là phu quân của nàng, ta sẽ vĩnh viễn quý trọng và yêu nàng là đủ rồi." Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng dứt lời, âm thầm nới lỏng một hơi thật lớn. Phù, cuối cùng tiêu trừ được hoài nghi của Vãn Nhi, nói dối quả nhiên không dễ dàng. Nhưng chỉ cần có thể độc chiếm Vãn Nhi, đừng nói là nói dối, dù lạ địch lại với toàn bộ người trong thiên hạ này, hắn cũng không tiếc. "Vãn Nhi, ta thật sự rất yêu nàng, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, ta đều mong nàng đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn đều không rời khỏi ta, được không?"
Vũ Văn Huyền Băng nói xong, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, nàng lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, trong mắt tràn đầy cầu xin cùng ước mong, còn có thật sâu yêu say đắm và nhu tình. Sau một lúc lâu không đợi được Tống Vãn Ca trả lời, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, thâm sâu thở dài: “Vãn Nhi, ta không thể mất đi nàng! Sau khi yêu nàng mới biết điều tốt của nàng, tốt đẹp đến cho dù muốn ta dốc hết tất cả cũng muốn đem nàng nắm chặt trong tay, không để bất luận kẻ nào cướp nàng đi từ bên cạnh ta! Vãn Nhi, nàng căn bản là không tưởng tượng nổi ta đến cùng là yêu nàng bao nhiêu, ngay cả chính mình cũng không biết ta rốt cuộc yêu nàng đến cỡ nào!" Hắn chỉ biết là trước khi quen và yêu nàng, trong mắt của hắn chỉ có quyền lực, chuyện duy nhất hắn muốn làm chính là nhất thống thiên hạ. Nhưng, sau khi yêu Vãn Nhi, Vãn Nhi dần dần chiếm cứ toàn bộ đầu óc cùng cả trái tim của hắn, so sánh với Vãn Nhi, quyền lực và thiên hạ trở nên không hề quan trọng như vậy. Chỉ cần có thể có được tình yêu của Vãn Nhi, chỉ cần Vãn Nhi mở miệng, hắn cũng có thể chỉ thích mỹ nhân không thương giang sơn giống Long Ngự Tà, cam tâm tình nguyện cùng Vãn Nhi ung dung tiêu dao cả đời.
“Vãn Nhi, chỉ cần là vì nàng, như thế nào cũng đều đáng giá. Thế gi¬an này, cái gì cũng không thể so sánh được với nàng."
Dứt lời, Vũ Văn Huyền Băng cúi đầu xuống, mặt chậm rãi áp xuống. Ngay tại lúc môi của hắn chụp lên đôi môi của Tống Vãn Ca thì Tống Vãn Ca theo bản năng nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, nụ hôn của hắn lập tức rơi vào trên má của nàng.
“Điện hạ, ta..." Tống Vãn Ca đỏ mặt, có chút lúng túng, tuy biết Vũ Văn Huyền Băng rất yêu rất yêu mình, nhưng không biết mình nên đáp trả phần yêu say đắm và thâm tình của hắn như thế nào. Có chút bối rối cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt quá mức nóng rực và mãnh liệt của hắn. "Điện hạ, trước kia ta có yêu ngài không?"
Nghe vậy, Vũ Văn Huyền Băng sửng sốt, lập tức dùng sức gật gật đầu, nói: “Yêu, đương nhiên yêu rồi, giống như ta yêu Vãn Nhi vậy, Vãn Nhi cũng yêu ta sâu đậm. Bằng không, Vãn Nhi làm sao có thể cam tâm tình nguyện sinh hạ một bé cưng đáng yêu như vậy cho ta!"
“Điện hạ, thực xin lỗi, đều tại ta không tốt, chẳng những đã quên ngài, còn quên sạch tình yêu của mình đối với ngài." Tống Vãn Ca khẽ cắn môi, trong mắt long lanh tràn đầy áy náy. Nghĩ đến đứa nhỏ đáng yêu, càng cảm giác mình thực có lỗi với Vũ Văn Huyền Băng.
“Vãn Nhi, đừng nói như vậy, đã quên thì đã quên, ta cũng không ngại, chúng ta còn có thể bắt đầu một lần nữa, không phải sao?" Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng ôm Tống Vãn Ca, nghĩ đến tình cảnh tương thân tương ái cùng Vãn Nhi sau này, nháy mắt hắn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. "Vãn Nhi, nàng nhất định sẽ lại chấp nhận tình yêu của ta đúng hay không?"
“Ta.... Ta không biết, chuyện này sau này hãy nói đi." Tống Vãn Ca nhẹ nhàng đẩy Vũ Văn Huyền Băng ra, nghiêng đầu nhìn nhìn bóng đêm đen đậm như mực ngoài cửa sổ, nói “Điện hạ, đêm đã khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi, điện hạ về phòng trước đi. Mỗi ngày ngài đều có rất nhiều chính vụ phải làm, cũng nên sớm nghỉ ngơi."
“Uh, vậy được rồi, Vãn Nhi sớm nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ nhiều!" Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng nhẹ giọng, dứt lời lại hôn lên trên trán Tống Vãn Ca, thế này lòng mới tràn đầy sung sướng tiêu sái đi ra ngoài.
Đêm nay Vãn Nhi thực cảm tính, hắn tin tưởng không bao lâu Vãn Nhi chắc chắn sẽ yêu mình!
Tác giả :
U Nguyệt Như Yên