Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Quyển 1 - Chương 37: Đế nộ
Một tiếng quát mạnh cuồng nộ chợt vang lên, Tống Vãn Ca và Phong Thanh Dương cả kinh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Long Ngự Tà đứng ở ngoài hành lang, long bào màu vàng chói mắt, được ánh trăng màu bạc làm nổi bật, có vẻ lạnh lẽo mà uy nghiêm, càng tô đậm khí thế đế vương, bễ nghễ thiên hạ, không ai bì được của hắn, làm cho người ta không có lý do muốn thần phục
"Hoàng thượng, ngài... Sao ngài lại tới đây?" Bạo quân ác ma này không phải ở trong thần điện cùng Phong Linh Tuyết tham gia tiệc rượu sao? Sao lại chạy đến đây rồi?
"Ta... Thần thiếp... “ Tống Vãn Ca lắp bắp nói, ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt Long Ngự Tà một cái, trong tròng mắt lạnh băng của hắn có lửa giận cháy rừng rực giống như muốn thiêu hết mọi thứ khiến cho nàng kinh hãi đảm chiến, nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
"Thế nào, nhìn thấy Trẫm đến, nàng rất kinh hoảng sao? Hay là trẫm quấy nhiễu chuyện tốt của nàng?!" Ánh mắt âm hàn sắc bén thẳng tắp nhìn kỹ Tống Vãn Ca, làm cho nàng không nhịn được sợ run cả người, thân thể không tự chủ được rụt lui vào trong lòng Phong Thanh Dương.
Long Ngự Tà thấy thế, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa, hai nắm đấm rung động kẽo kẹt. Nữ tử đáng chết này, thật to gan, lại còn có dũng khí ôm người đàn ông khác trước mặt hắn! Nàng rốt cuộc có rõ ràng mình là phụ nữ của ai hay không?!
Đáng chết! Có phải vài ngày không hành hạ nàng, nàng nhân tiện tưởng rằng mình trở nên thiện tâm rồi không?!
Phụ nữ không biết thẹn hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!!
"Lại đây!!" Long Ngự Tà đi nhanh về phía trước, cước bộ bỗng nhiên dừng lại cách Tống Vãn Ca ba bước. "Còn lo lắng làm cái gì?! Trẫm bảo nàng lại đây!!"
Hai câu nói gần như là từ trong hàm răng của Long Ngự Tà phát ra, hai mắt hắn chặt chẽ trừng Tống Vãn Ca, vẻ mặt âm lệ xơ xác tiêu điều giống như Diêm La ở địa ngục, giọng nói âm trầm như muốn đem không khí ở mười dặm xung quanh đông thành băng.
"Không muốn!" Tống Vãn Ca gần như là trong tiềm thức thốt ra, thân thể run rẩy càng dựa vào Phong Thanh Dương hơn. Nàng sợ, thật sự sợ, nàng có thể cảm thấy Long Ngự Tà đang cực lực áp chế tức giận, cơn giận điên cuồng kia có thể phá huỷ tất cả, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi và run sợ chưa bao giờ có.
Tới Long Đằng quốc được hơn một tháng, nàng chưa bao giờ thấy qua Long Ngự Tà nổi giận như thế. Ác ma kia khi chưa tức giận đã đáng sợ như cuồng sư mãnh thú, bây giờ dáng vẻ này còn có thể so với Tu La và ma vương, chỉ sợ là muốn đem nàng lột da nuốt sống.
Vừa nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ người khác của hắn, Tống Vãn Ca không khỏi rùng mình cuống quít.
"Lại đây!!" Hai mắt Long Ngự Tà từ từ trở nên đỏ đậm, sắc mặt đã chuyển thành xanh mét, tất cả đường nét trên mặt cứng ngắc đến không cách nào hình dung, khí lạnh trên người liên tục bốc ra bên ngoài, nhiệt độ quanh mình trong nháy mắt đột nhiên rơi xuống. "Đừng để Trẫm nói lần thứ ba!!"
Khí lạnh bức người và khí thế áp bách như thế khiến Tống Vãn Ca sợ đến muốn thét chói tai, ngay lúc này, nàng mới biết bạo quân ác ma trước mắt có bao nhiêu đáng sợ. Bây giờ thật khác với trước kia lúc hắn được cho là ‘Hòa ái dễ gần’, ‘Tao nhã lịch sự’.
"Hoàng thượng, ta... “ Tống Vãn Ca cực lực áp xuống sợ hãi trong đáy lòng, nhưng giọng nói không nhịn được run rẩy, thân thể yếu đuối cũng một mực run run. Nàng không phải không muốn đi, nàng là sợ hãi, nàng cảm giác được giờ phút này nếu nàng qua đó, bạo quân ác ma trước mắt nói không chừng sẽ xé xác nàng tại chỗ.
"Trẫm hỏi nàng một lần cuối, nàng rốt cuộc có lại đây hay không??!!" Long Ngự Tà hét lên điên cuồng, khiến cho những con chim trên cành cây xa xa cũng cả kinh vỗ cánh bay đi tứ phía.
Thấy Tống Vãn Ca vẫn trụ ở trong lòng Phong Thanh Dương như trước, gương mặt tuấn tú như thiên thần của Long Ngự Tà từ từ trở nên dữ tợn, lửa giận đầy ngập hừng hực bốc cháy ra từ đáy lòng, bàn tay to vung lên, một trận kình phong mạnh mẽ quét về phía cây cột bạch ngọc bên cạnh.
Chỉ nghe ‘Ầm ầm’ một tiếng, cây cột đá bạch ngọc hình tròn hai người ôm mới hết ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn thành mảnh nhỏ, sợ đến cả người Tống Vãn Ca run rẩy không ngừng.
Phong Thanh Dương không tự chủ được nắm thật chặt lực trong tay, không tiếng động an ủi nữ tử đang co rúm trong lồng ngực mình. Liếc mắt nhìn những mảnh nhỏ hỗn độn đầy đất, không khỏi nhíu nhíu mày, tiếng nói ấm áp vang lên: "Hoàng thượng... “ Mới mở miệng, đã bị thanh âm rống giận như sư tử của Long Ngự Tà cắt đứt.
"Phong Thừa tướng, huynh rốt cuộc còn muốn ôm ái phi của trẫm tới khi nào?!" Sát khí quanh người Long Ngự Tà càng dày đặc hơn, thật khiếp người, nét mặt mây đen u ám, rất nhiều xu thế gió thổi mưa giông trước cơn bão, khóe miệng lộ ra tươi cười tàn nhẫn mà khát máu. "Còn không buông ái phi của trẫm ra!!!"
Nghe hai chữ ‘Ái phi’, cả người Phong Thanh Dương run lên, trái tim đau xót giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm một chút, sinh đau đớn, hai tay vẫn ôm chặt không tự giác nới lỏng ra.
Thì ra nữ tử trong lòng vốn là ái phi của hoàng thượng, ha ha... Trái tim yên lặng nhiều năm của hắn vừa mới nổi lên chút rung động, chẳng lẽ lại muốn làm cho nó quy về bình tĩnh?
"Hức... “ Tống Vãn Ca thấy người đàn ông trước mắt không ôm lấy nàng nữa, tâm lý sợ hãi không khỏi càng sâu, nàng đem mặt chôn thật sâu trong lòng hắn, hai tay nắm chặt cả thắt lưng hắn, dường như chết cũng không muốn buông ra. Nàng liều mạng ngửi mùi hoa lài thơm ngát trên người hắn, giờ phút này chỉ có mùi vị quen thuộc đến tận xương này mới khiến trái tim nàng an tĩnh.
Phong Thanh Dương mềm lòng, ôn nhu, ngọt ngào, ấm áp, chỉ vì nữ tử trong lòng giờ phút này đối với hắn không muốn xa rời cùng ỷ lại, con ngươi ôn nhu như mặt nước chiếu ánh sáng rực rỡ, hai tay theo tiềm thức cầm giữ ở eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca.
Tình cảnh ấm áp thâm tình này, mãnh liệt kích thích khối băng lạnh trong lòng Long Ngự Tà, đáy lòng có một loại cảm giác không biết tên nổi lên thật lợi hại, giống như chua xót, giống như ghen ghét, giống như bị thương, càng nhiều hơn là tôn nghiêm của đế vương bị khiêu khích và phẫn nộ bạo lệ bị trúng tên.
"Tiện nhân! Theo Trẫm hồi cung!!!" Long Ngự Tà không nhìn được nữa, cũng không nhẫn nại được nữa, cuồng nộ giống như dã thú bạo rống một tiếng, lập tức đi nhanh về phía trước, dã man thô bạo kéo Tống Vãn Ca trong lòng Phong Thanh Dương ra, rồi sau đó không khỏi phân trần kéo nàng hướng về phía tẩm cung Long Ngự cung của mình.
"Phong Thừa tướng, tiệc tối giao cho huynh!!" Đi tới cách đó không xa, thanh âm lạnh thấu xương của Long Ngự Tà vang lên lần nữa, cước bộ cũng không bị chút ảnh hưởng nào đi nhanh về phía trước.
Chỉ thấy Long Ngự Tà đứng ở ngoài hành lang, long bào màu vàng chói mắt, được ánh trăng màu bạc làm nổi bật, có vẻ lạnh lẽo mà uy nghiêm, càng tô đậm khí thế đế vương, bễ nghễ thiên hạ, không ai bì được của hắn, làm cho người ta không có lý do muốn thần phục
"Hoàng thượng, ngài... Sao ngài lại tới đây?" Bạo quân ác ma này không phải ở trong thần điện cùng Phong Linh Tuyết tham gia tiệc rượu sao? Sao lại chạy đến đây rồi?
"Ta... Thần thiếp... “ Tống Vãn Ca lắp bắp nói, ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt Long Ngự Tà một cái, trong tròng mắt lạnh băng của hắn có lửa giận cháy rừng rực giống như muốn thiêu hết mọi thứ khiến cho nàng kinh hãi đảm chiến, nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
"Thế nào, nhìn thấy Trẫm đến, nàng rất kinh hoảng sao? Hay là trẫm quấy nhiễu chuyện tốt của nàng?!" Ánh mắt âm hàn sắc bén thẳng tắp nhìn kỹ Tống Vãn Ca, làm cho nàng không nhịn được sợ run cả người, thân thể không tự chủ được rụt lui vào trong lòng Phong Thanh Dương.
Long Ngự Tà thấy thế, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa, hai nắm đấm rung động kẽo kẹt. Nữ tử đáng chết này, thật to gan, lại còn có dũng khí ôm người đàn ông khác trước mặt hắn! Nàng rốt cuộc có rõ ràng mình là phụ nữ của ai hay không?!
Đáng chết! Có phải vài ngày không hành hạ nàng, nàng nhân tiện tưởng rằng mình trở nên thiện tâm rồi không?!
Phụ nữ không biết thẹn hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!!
"Lại đây!!" Long Ngự Tà đi nhanh về phía trước, cước bộ bỗng nhiên dừng lại cách Tống Vãn Ca ba bước. "Còn lo lắng làm cái gì?! Trẫm bảo nàng lại đây!!"
Hai câu nói gần như là từ trong hàm răng của Long Ngự Tà phát ra, hai mắt hắn chặt chẽ trừng Tống Vãn Ca, vẻ mặt âm lệ xơ xác tiêu điều giống như Diêm La ở địa ngục, giọng nói âm trầm như muốn đem không khí ở mười dặm xung quanh đông thành băng.
"Không muốn!" Tống Vãn Ca gần như là trong tiềm thức thốt ra, thân thể run rẩy càng dựa vào Phong Thanh Dương hơn. Nàng sợ, thật sự sợ, nàng có thể cảm thấy Long Ngự Tà đang cực lực áp chế tức giận, cơn giận điên cuồng kia có thể phá huỷ tất cả, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi và run sợ chưa bao giờ có.
Tới Long Đằng quốc được hơn một tháng, nàng chưa bao giờ thấy qua Long Ngự Tà nổi giận như thế. Ác ma kia khi chưa tức giận đã đáng sợ như cuồng sư mãnh thú, bây giờ dáng vẻ này còn có thể so với Tu La và ma vương, chỉ sợ là muốn đem nàng lột da nuốt sống.
Vừa nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ người khác của hắn, Tống Vãn Ca không khỏi rùng mình cuống quít.
"Lại đây!!" Hai mắt Long Ngự Tà từ từ trở nên đỏ đậm, sắc mặt đã chuyển thành xanh mét, tất cả đường nét trên mặt cứng ngắc đến không cách nào hình dung, khí lạnh trên người liên tục bốc ra bên ngoài, nhiệt độ quanh mình trong nháy mắt đột nhiên rơi xuống. "Đừng để Trẫm nói lần thứ ba!!"
Khí lạnh bức người và khí thế áp bách như thế khiến Tống Vãn Ca sợ đến muốn thét chói tai, ngay lúc này, nàng mới biết bạo quân ác ma trước mắt có bao nhiêu đáng sợ. Bây giờ thật khác với trước kia lúc hắn được cho là ‘Hòa ái dễ gần’, ‘Tao nhã lịch sự’.
"Hoàng thượng, ta... “ Tống Vãn Ca cực lực áp xuống sợ hãi trong đáy lòng, nhưng giọng nói không nhịn được run rẩy, thân thể yếu đuối cũng một mực run run. Nàng không phải không muốn đi, nàng là sợ hãi, nàng cảm giác được giờ phút này nếu nàng qua đó, bạo quân ác ma trước mắt nói không chừng sẽ xé xác nàng tại chỗ.
"Trẫm hỏi nàng một lần cuối, nàng rốt cuộc có lại đây hay không??!!" Long Ngự Tà hét lên điên cuồng, khiến cho những con chim trên cành cây xa xa cũng cả kinh vỗ cánh bay đi tứ phía.
Thấy Tống Vãn Ca vẫn trụ ở trong lòng Phong Thanh Dương như trước, gương mặt tuấn tú như thiên thần của Long Ngự Tà từ từ trở nên dữ tợn, lửa giận đầy ngập hừng hực bốc cháy ra từ đáy lòng, bàn tay to vung lên, một trận kình phong mạnh mẽ quét về phía cây cột bạch ngọc bên cạnh.
Chỉ nghe ‘Ầm ầm’ một tiếng, cây cột đá bạch ngọc hình tròn hai người ôm mới hết ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn thành mảnh nhỏ, sợ đến cả người Tống Vãn Ca run rẩy không ngừng.
Phong Thanh Dương không tự chủ được nắm thật chặt lực trong tay, không tiếng động an ủi nữ tử đang co rúm trong lồng ngực mình. Liếc mắt nhìn những mảnh nhỏ hỗn độn đầy đất, không khỏi nhíu nhíu mày, tiếng nói ấm áp vang lên: "Hoàng thượng... “ Mới mở miệng, đã bị thanh âm rống giận như sư tử của Long Ngự Tà cắt đứt.
"Phong Thừa tướng, huynh rốt cuộc còn muốn ôm ái phi của trẫm tới khi nào?!" Sát khí quanh người Long Ngự Tà càng dày đặc hơn, thật khiếp người, nét mặt mây đen u ám, rất nhiều xu thế gió thổi mưa giông trước cơn bão, khóe miệng lộ ra tươi cười tàn nhẫn mà khát máu. "Còn không buông ái phi của trẫm ra!!!"
Nghe hai chữ ‘Ái phi’, cả người Phong Thanh Dương run lên, trái tim đau xót giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm một chút, sinh đau đớn, hai tay vẫn ôm chặt không tự giác nới lỏng ra.
Thì ra nữ tử trong lòng vốn là ái phi của hoàng thượng, ha ha... Trái tim yên lặng nhiều năm của hắn vừa mới nổi lên chút rung động, chẳng lẽ lại muốn làm cho nó quy về bình tĩnh?
"Hức... “ Tống Vãn Ca thấy người đàn ông trước mắt không ôm lấy nàng nữa, tâm lý sợ hãi không khỏi càng sâu, nàng đem mặt chôn thật sâu trong lòng hắn, hai tay nắm chặt cả thắt lưng hắn, dường như chết cũng không muốn buông ra. Nàng liều mạng ngửi mùi hoa lài thơm ngát trên người hắn, giờ phút này chỉ có mùi vị quen thuộc đến tận xương này mới khiến trái tim nàng an tĩnh.
Phong Thanh Dương mềm lòng, ôn nhu, ngọt ngào, ấm áp, chỉ vì nữ tử trong lòng giờ phút này đối với hắn không muốn xa rời cùng ỷ lại, con ngươi ôn nhu như mặt nước chiếu ánh sáng rực rỡ, hai tay theo tiềm thức cầm giữ ở eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca.
Tình cảnh ấm áp thâm tình này, mãnh liệt kích thích khối băng lạnh trong lòng Long Ngự Tà, đáy lòng có một loại cảm giác không biết tên nổi lên thật lợi hại, giống như chua xót, giống như ghen ghét, giống như bị thương, càng nhiều hơn là tôn nghiêm của đế vương bị khiêu khích và phẫn nộ bạo lệ bị trúng tên.
"Tiện nhân! Theo Trẫm hồi cung!!!" Long Ngự Tà không nhìn được nữa, cũng không nhẫn nại được nữa, cuồng nộ giống như dã thú bạo rống một tiếng, lập tức đi nhanh về phía trước, dã man thô bạo kéo Tống Vãn Ca trong lòng Phong Thanh Dương ra, rồi sau đó không khỏi phân trần kéo nàng hướng về phía tẩm cung Long Ngự cung của mình.
"Phong Thừa tướng, tiệc tối giao cho huynh!!" Đi tới cách đó không xa, thanh âm lạnh thấu xương của Long Ngự Tà vang lên lần nữa, cước bộ cũng không bị chút ảnh hưởng nào đi nhanh về phía trước.
Tác giả :
U Nguyệt Như Yên