Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Quyển 1 - Chương 25: Đêm tiệc rượu (3)
Tống Vãn Ca dẫn Nguyệt Vãn Trần theo sát phía sau Long Ngự Tà, mới ra khỏi của cung cấm không xa đã có thể nghe rõ ràng tiếng đàn sáo hòa tấu từ trong chính điện của Tử thần điện truyền đến, đều là tiếng vui mừng, thỉnh thoảng trộn lẫn một chút ồn ào.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thanh âm của lễ quan xuyên qua tiếng nhạc đang truyền đến.
Tiếng nhạc dừng lại, Long Ngự Tà bước đi mạnh mẽ uy vũ, vẻ mặt uy nghi đi vào chính điện.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thần bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Trong điện mọi người kể cả văn võ bá quan, cùng với hậu cung tần phi toàn thể rời tiệc, quỳ xuống hành lễ với Long Ngự Tà.
"Đứng lên đi, các khanh cùng chư vị ái phi không nên đa lễ!" Long Ngự Tà vung tay lên, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy.
"Hôm nay vui mừng, đặc biệt tổ chức tiệc rượu trong cung, chúng ái khanh không cần đa lễ, cứ tự nhiên là được!"
Long Ngự Tà nói xong, đi thẳng đến chiếc ghế bằng ngọc chạm trổ hình rồng uốn lượn ngồi xuống, rồi sau đó phất tay ý bảo mọi người ngồi.
Văn võ bá quan và hậu cung phi tần phân loại hai bên, ngồi bên phải chính là hậu cung phi tần, ngồi bên trái là tam công chín khanh[1]. Mỗi người đều áo gấm, ngọc bội nhẹ lay động, khuôn mặt mỉm cười, nhất nhất vui mừng.
Tử thần điện màn che trướng thêu, mái hiên chạm khắc, lan can nạm ngọc, bề mặt vàng rực, đầu rồng tỏa sáng, châu báu càn khôn. Ngọc lưu ly đủ màu sắc, đèn treo cao hai bên mái hiên phát sáng như ban ngày, lụa mỏng lượn lờ, cảnh sắc mê ly, mùi thơm ngát bốn phía, phong tình lan tràn, khắp nơi đều hiện ra cảnh tượng thái bình thịnh thế, quốc giàu dân an.
Mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ còn lại Tống Vãn Ca hững hờ đứng giữa điện, như hạc giữa bầy gà, có vẻ càng bắt mắt, lập tức thành tiêu điểm của mọi người trong điện.
"Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần sợ hãi gọi một tiếng, nắm chặt bàn tay mềm của Tống Vãn Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương cùng bất an. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng lo lắng nhìn bọn họ, nó đương nhiên khẩn trương bất an.
"Trần nhi ngoan, có tỷ tỷ ở đây, không sợ. “ Tống Vãn Ca nắm tay nó, lại yêu thương sờ đầu nó, lập tức ngẩng đầu lên, khóe miệng giương lên, thản nhiên cười, hướng bốn phía gật đầu.
Nàng cười ôn nhu như vậy, như cầu vồng ban ngày, phù dung nở hoa. Nhất thời, tiếng sợ hãi và hít vào trong diện không ngừng vang lên.
"Nữ tử đẹp quá!"
"Bất quá, nàng ấy là ai hả?"
"Không biết, cho tới bây giờ chưa từng thấy!"
...
Trong điện mọi người đều rỉ tai thì thầm, nhẹ giọng bàn tán.
Cũng khó trách, từ lúc Tống Vãn Ca bị Long Ngự Tà bắt đến Long Đằng quốc, đầu tiên là bị đẩy vào lãnh cung, sau đó không lâu lại được phong Luyến phi nhốt vào Tuyết Dục cung, gần như ngăn cách với bên ngoài, văn võ bá quan cùng những tần phi này chưa từng thấy nàng, tự nhiên cũng sẽ không biết nàng là ai rồi.
"Ái phi, lại đây!" Mắt Long Ngự Tà híp lại, tròng mắt u ám mà thâm sâu, không biết là cố ý hay vô tình, tiếng nói nhu hòa, trước nay chưa từng có, lại còn ẩn chứa nhè nhẹ mập mờ và sủng nịch. "Đến cạnh Trẫm!"
Tống Vãn Ca ngẩn người, mặc dù buồn bực thái độ tốt khó thấy được của hắn, nhưng vẫn dẫn Nguyệt Vãn Trần đi đến cạnh hắn. Đợi khoảng cách chỉ còn hai bước, Tống Vãn Ca buông tay nhỏ bé của Nguyệt Vãn Trần, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng hắn, chờ mệnh lệnh của hắn.
Long Ngự Tà mị hoặc cười cười, mạnh nghiêng người, một tay kéo nàng vào trong lòng mình. Nghênh hướng mọi người đang giật mình và kinh ngạc, cuồng tứ bá đạo tuyên bố: "Đây là Luyến phi Trẫm vừa mới sắc phong trước đó không lâu, lần đầu tiên có mặt tại tiệc rượu, cũng khó trách chư vị khanh gia và ái phi không nhận ra! Bây giờ giới thiệu rồi, sau này cũng đừng tái mạo phạm Luyến phi của Trẫm!"
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao.
Thì ra vị này chính là công chúa của Tuyết Lân quốc bị Hoàng Thượng anh minh thần võ của bọn họ bắt làm tù binh! Khó trách xinh đẹp không ai bằng, ai cũng biết công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chỉ là không có người nào gặp qua mà thôi.
Bây giờ vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, sắc đẹp của nàng, quả thật không người nào sánh bằng. Chỉ là thật không ngờ, hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại thành Luyến phi của Long Đằng quốc. Mặc dù phi vị cao, nhưng ban thưởng chữ ‘Luyến’ nghe không tốt! Cũng không biết Hoàng thượng của bọn họ muốn như thế nào.
"Hoàng thượng, thần thiếp bảo người hầu mang đến cho Luyến phi muội muội một bộ bàn ghế khác nhé. “ Thanh âm ôn nhu của một nữ tử đoan trang hữu lễ vang lên, "Muội ấy cùng Hoàng thượng ngồi chung ghế, lại vốn là ghế rồng, thật là không phù hợp với lễ nghĩa và tổ chế. “
Tống Vãn Ca theo tiếng nhìn lại, thì ra là nữ tử ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Long Ngự Tà, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, trang phục đạm nhã, nhưng lại che đậy không được khí chất ung dung đẹp đẽ cao quý của nàng ta.
"Có gì không thể? Trẫm muốn thế nào thì như thế ấy!" Long Ngự Tà thản nhiên liếc nàng ta một cái, điên cuồng bá đạo nói.
"Hoàng thượng... “ Nàng kia mới vừa hé miệng muốn nói thêm điều gì, chống lại ánh mắt âm lãnh lợi hại của Long Ngự Tà, không thể không ngậm miệng.
"Luyến phi của Trẫm, trẫm đối với nàng được chứ? Ghế rồng cũng chia cho nàng!" Bàn tay to của Long Ngự Tà ôm chặt eo nhỏ của Tống Vãn Ca, bạc môi bám vào tai nàng nói nhỏ, nhiệt khí phun vào cổ nàng, khiến cho Tống Vãn Ca một trận sợ run.
"Ngài đang muốn cho ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?" Tống Vãn Ca không được tự nhiên giãy dụa thân thể, thấy giãy dụa không có hiệu quả, cũng mặc hắn ôm, chẳng muốn uổng phí sức lực.
Ác ma bạo quân này quả thực hèn hạ vô sỉ đến cực điểm! Ngại chính mình hành hạ nàng còn chưa đủ, hiện giờ lại còn đem nàng đẩy đến trước mặt tần phi của hắn, cố ý trước mặt những phụ nữ này biểu hiện thái độ sủng nịch với nàng, khơi mào sự ghen ghét và oán phẫn của bọn họ, nhất định âm thầm gây phiền toái cho nàng, hoặc là tìm mọi cách làm khó dễ hãm hại nàng.
Từ khi nàng đứng giữa điện trở thành tiêu điểm của mọi người, nàng đã cảm nhận được vô số ánh mắt không có ý tốt nhắm vào trên người mình đánh giá, bất quá trong ánh mắt đó cũng có hâm mộ, kinh diễm cùng ghen ghét chiếm đa số. Mà khi bạo quân ác ma kia ôm nàng vào lòng, hơn nữa mập mờ tuyên bố nàng chính là Luyến phi hắn sắc phong không lâu, những ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nàng càng ngày càng nghiêm trọng, mà trong nháy mắt lại xảy ra biến hóa.
Ghen ghét, ác độc, hung ác, oán phẫn, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo, khinh thường... Từng luồng ánh mắt lạnh như băng mà lại ác độc ghen ghét như lợi kiếm thẳng tắp bắn về phía nàng, giống như muốn đem nàng lột da nuốt sống vào bụng.
"Luyến phi của Trẫm quả nhiên băng tuyết thông minh!" Long Ngự Tà nhanh chóng hôn một cái lên môi đỏ mọng của nàng, bàn tay to làm càn sờ soạng bên hông nàng, gương mặt tuấn tú thủy chung lộ ra nụ cười tà tứ mà điên cuồng.
"Vô sỉ!" Tống Vãn Ca thở hổn hển mắng một tiếng, muốn đẩy ra cánh tay không an phận của hắn, lại bị hắn ôm chặt hơn, suýt nữa không thể nhúc nhích.
"Yến hội bắt đầu, truyền ca múa! Các khanh không nên câu nệ, cần phải tận hứng mới tốt!" Long Ngự Tà ra lệnh một tiếng, mọi người trong điện đều hô to vạn tuế, lập tức vui vẻ ra mặt bắt đầu dùng cơm.
Âm thanh đàn sáo diễn tấu thật vui vẻ, trong đại điện, lọt vào trong tầm mắt chính là dáng người xinh đẹp và xiêm y mỹ lệ của những người ca múa, hát hay múa giỏi, dấy lên từng trận hương phấn thơm mát.
Văn võ bá quan liên tiếp kính rượu với Long Ngự Tà, lời nói cát tường cứ một câu lại một câu, những từ xu nịnh lại càng không dứt bên tai. Sênh ca túy vũ, quân thần vui vẻ tận cùng, thật là cảnh tượng ca múa thái bình.
Long Ngự Tà cũng không tiếp tục bá đạo ôm chặt Tống Vãn Ca, mà cho nàng ngồi bên cạnh mình.
Tống Vãn Ca vừa thở ra một hơi, một ly rượu bằng ngọc trắng bỗng dưng đưa tới nàng trước mặt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tam công chín khanh: tam công là ba chức quan lớn nhất thời phong kiến (thái sư, thái phó, thái bảo), chín khanh là cửu phẩm (từ quan nhất phẩm đến cửu phẩm)
"Hoàng thượng giá lâm!" Thanh âm của lễ quan xuyên qua tiếng nhạc đang truyền đến.
Tiếng nhạc dừng lại, Long Ngự Tà bước đi mạnh mẽ uy vũ, vẻ mặt uy nghi đi vào chính điện.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thần bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Trong điện mọi người kể cả văn võ bá quan, cùng với hậu cung tần phi toàn thể rời tiệc, quỳ xuống hành lễ với Long Ngự Tà.
"Đứng lên đi, các khanh cùng chư vị ái phi không nên đa lễ!" Long Ngự Tà vung tay lên, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy.
"Hôm nay vui mừng, đặc biệt tổ chức tiệc rượu trong cung, chúng ái khanh không cần đa lễ, cứ tự nhiên là được!"
Long Ngự Tà nói xong, đi thẳng đến chiếc ghế bằng ngọc chạm trổ hình rồng uốn lượn ngồi xuống, rồi sau đó phất tay ý bảo mọi người ngồi.
Văn võ bá quan và hậu cung phi tần phân loại hai bên, ngồi bên phải chính là hậu cung phi tần, ngồi bên trái là tam công chín khanh[1]. Mỗi người đều áo gấm, ngọc bội nhẹ lay động, khuôn mặt mỉm cười, nhất nhất vui mừng.
Tử thần điện màn che trướng thêu, mái hiên chạm khắc, lan can nạm ngọc, bề mặt vàng rực, đầu rồng tỏa sáng, châu báu càn khôn. Ngọc lưu ly đủ màu sắc, đèn treo cao hai bên mái hiên phát sáng như ban ngày, lụa mỏng lượn lờ, cảnh sắc mê ly, mùi thơm ngát bốn phía, phong tình lan tràn, khắp nơi đều hiện ra cảnh tượng thái bình thịnh thế, quốc giàu dân an.
Mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ còn lại Tống Vãn Ca hững hờ đứng giữa điện, như hạc giữa bầy gà, có vẻ càng bắt mắt, lập tức thành tiêu điểm của mọi người trong điện.
"Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần sợ hãi gọi một tiếng, nắm chặt bàn tay mềm của Tống Vãn Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương cùng bất an. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng lo lắng nhìn bọn họ, nó đương nhiên khẩn trương bất an.
"Trần nhi ngoan, có tỷ tỷ ở đây, không sợ. “ Tống Vãn Ca nắm tay nó, lại yêu thương sờ đầu nó, lập tức ngẩng đầu lên, khóe miệng giương lên, thản nhiên cười, hướng bốn phía gật đầu.
Nàng cười ôn nhu như vậy, như cầu vồng ban ngày, phù dung nở hoa. Nhất thời, tiếng sợ hãi và hít vào trong diện không ngừng vang lên.
"Nữ tử đẹp quá!"
"Bất quá, nàng ấy là ai hả?"
"Không biết, cho tới bây giờ chưa từng thấy!"
...
Trong điện mọi người đều rỉ tai thì thầm, nhẹ giọng bàn tán.
Cũng khó trách, từ lúc Tống Vãn Ca bị Long Ngự Tà bắt đến Long Đằng quốc, đầu tiên là bị đẩy vào lãnh cung, sau đó không lâu lại được phong Luyến phi nhốt vào Tuyết Dục cung, gần như ngăn cách với bên ngoài, văn võ bá quan cùng những tần phi này chưa từng thấy nàng, tự nhiên cũng sẽ không biết nàng là ai rồi.
"Ái phi, lại đây!" Mắt Long Ngự Tà híp lại, tròng mắt u ám mà thâm sâu, không biết là cố ý hay vô tình, tiếng nói nhu hòa, trước nay chưa từng có, lại còn ẩn chứa nhè nhẹ mập mờ và sủng nịch. "Đến cạnh Trẫm!"
Tống Vãn Ca ngẩn người, mặc dù buồn bực thái độ tốt khó thấy được của hắn, nhưng vẫn dẫn Nguyệt Vãn Trần đi đến cạnh hắn. Đợi khoảng cách chỉ còn hai bước, Tống Vãn Ca buông tay nhỏ bé của Nguyệt Vãn Trần, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng hắn, chờ mệnh lệnh của hắn.
Long Ngự Tà mị hoặc cười cười, mạnh nghiêng người, một tay kéo nàng vào trong lòng mình. Nghênh hướng mọi người đang giật mình và kinh ngạc, cuồng tứ bá đạo tuyên bố: "Đây là Luyến phi Trẫm vừa mới sắc phong trước đó không lâu, lần đầu tiên có mặt tại tiệc rượu, cũng khó trách chư vị khanh gia và ái phi không nhận ra! Bây giờ giới thiệu rồi, sau này cũng đừng tái mạo phạm Luyến phi của Trẫm!"
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao.
Thì ra vị này chính là công chúa của Tuyết Lân quốc bị Hoàng Thượng anh minh thần võ của bọn họ bắt làm tù binh! Khó trách xinh đẹp không ai bằng, ai cũng biết công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chỉ là không có người nào gặp qua mà thôi.
Bây giờ vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, sắc đẹp của nàng, quả thật không người nào sánh bằng. Chỉ là thật không ngờ, hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại thành Luyến phi của Long Đằng quốc. Mặc dù phi vị cao, nhưng ban thưởng chữ ‘Luyến’ nghe không tốt! Cũng không biết Hoàng thượng của bọn họ muốn như thế nào.
"Hoàng thượng, thần thiếp bảo người hầu mang đến cho Luyến phi muội muội một bộ bàn ghế khác nhé. “ Thanh âm ôn nhu của một nữ tử đoan trang hữu lễ vang lên, "Muội ấy cùng Hoàng thượng ngồi chung ghế, lại vốn là ghế rồng, thật là không phù hợp với lễ nghĩa và tổ chế. “
Tống Vãn Ca theo tiếng nhìn lại, thì ra là nữ tử ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Long Ngự Tà, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, trang phục đạm nhã, nhưng lại che đậy không được khí chất ung dung đẹp đẽ cao quý của nàng ta.
"Có gì không thể? Trẫm muốn thế nào thì như thế ấy!" Long Ngự Tà thản nhiên liếc nàng ta một cái, điên cuồng bá đạo nói.
"Hoàng thượng... “ Nàng kia mới vừa hé miệng muốn nói thêm điều gì, chống lại ánh mắt âm lãnh lợi hại của Long Ngự Tà, không thể không ngậm miệng.
"Luyến phi của Trẫm, trẫm đối với nàng được chứ? Ghế rồng cũng chia cho nàng!" Bàn tay to của Long Ngự Tà ôm chặt eo nhỏ của Tống Vãn Ca, bạc môi bám vào tai nàng nói nhỏ, nhiệt khí phun vào cổ nàng, khiến cho Tống Vãn Ca một trận sợ run.
"Ngài đang muốn cho ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?" Tống Vãn Ca không được tự nhiên giãy dụa thân thể, thấy giãy dụa không có hiệu quả, cũng mặc hắn ôm, chẳng muốn uổng phí sức lực.
Ác ma bạo quân này quả thực hèn hạ vô sỉ đến cực điểm! Ngại chính mình hành hạ nàng còn chưa đủ, hiện giờ lại còn đem nàng đẩy đến trước mặt tần phi của hắn, cố ý trước mặt những phụ nữ này biểu hiện thái độ sủng nịch với nàng, khơi mào sự ghen ghét và oán phẫn của bọn họ, nhất định âm thầm gây phiền toái cho nàng, hoặc là tìm mọi cách làm khó dễ hãm hại nàng.
Từ khi nàng đứng giữa điện trở thành tiêu điểm của mọi người, nàng đã cảm nhận được vô số ánh mắt không có ý tốt nhắm vào trên người mình đánh giá, bất quá trong ánh mắt đó cũng có hâm mộ, kinh diễm cùng ghen ghét chiếm đa số. Mà khi bạo quân ác ma kia ôm nàng vào lòng, hơn nữa mập mờ tuyên bố nàng chính là Luyến phi hắn sắc phong không lâu, những ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nàng càng ngày càng nghiêm trọng, mà trong nháy mắt lại xảy ra biến hóa.
Ghen ghét, ác độc, hung ác, oán phẫn, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo, khinh thường... Từng luồng ánh mắt lạnh như băng mà lại ác độc ghen ghét như lợi kiếm thẳng tắp bắn về phía nàng, giống như muốn đem nàng lột da nuốt sống vào bụng.
"Luyến phi của Trẫm quả nhiên băng tuyết thông minh!" Long Ngự Tà nhanh chóng hôn một cái lên môi đỏ mọng của nàng, bàn tay to làm càn sờ soạng bên hông nàng, gương mặt tuấn tú thủy chung lộ ra nụ cười tà tứ mà điên cuồng.
"Vô sỉ!" Tống Vãn Ca thở hổn hển mắng một tiếng, muốn đẩy ra cánh tay không an phận của hắn, lại bị hắn ôm chặt hơn, suýt nữa không thể nhúc nhích.
"Yến hội bắt đầu, truyền ca múa! Các khanh không nên câu nệ, cần phải tận hứng mới tốt!" Long Ngự Tà ra lệnh một tiếng, mọi người trong điện đều hô to vạn tuế, lập tức vui vẻ ra mặt bắt đầu dùng cơm.
Âm thanh đàn sáo diễn tấu thật vui vẻ, trong đại điện, lọt vào trong tầm mắt chính là dáng người xinh đẹp và xiêm y mỹ lệ của những người ca múa, hát hay múa giỏi, dấy lên từng trận hương phấn thơm mát.
Văn võ bá quan liên tiếp kính rượu với Long Ngự Tà, lời nói cát tường cứ một câu lại một câu, những từ xu nịnh lại càng không dứt bên tai. Sênh ca túy vũ, quân thần vui vẻ tận cùng, thật là cảnh tượng ca múa thái bình.
Long Ngự Tà cũng không tiếp tục bá đạo ôm chặt Tống Vãn Ca, mà cho nàng ngồi bên cạnh mình.
Tống Vãn Ca vừa thở ra một hơi, một ly rượu bằng ngọc trắng bỗng dưng đưa tới nàng trước mặt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tam công chín khanh: tam công là ba chức quan lớn nhất thời phong kiến (thái sư, thái phó, thái bảo), chín khanh là cửu phẩm (từ quan nhất phẩm đến cửu phẩm)
Tác giả :
U Nguyệt Như Yên