Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Quyển 1 - Chương 17: Lấy lòng
Vì lấy lòng Long Ngự Tà, Tống Vãn Ca trưng cầu hắn ba ngày thời gian để cho mình chuẩn bị. Cũng may cầm nghệ của Lộng Ảnh không tệ, khỏi phải tìm Long Ngự Tà mượn cầm sư, miễn đi phiền toái.
Ba ngày thời gian thoáng một cái đã qua, đêm nay là lúc nghiệm chứng kết quả. Thành hay bại, là ở đây.
Bữa tối trôi qua, Tống Vãn Ca ngâm mình trong bồn tắm rải đầy các loại cánh hoa xung quanh, nhẹ nhàng khoan khoái tịnh thân, sau đó bắt đầu trang điểm và thay trang phục.
Bởi vì muốn nhảy điệu múa Ấn Độ, Tống Vãn Ca đã tự chuẩn bị một bộ phục sức Ấn Độ đơn giản.
Thân trên là một bộ áo màu tím ngắn tay bó sát người lộ ra rốn, thân dưới cũng là chiếc quần bó sát đồng bộ, bên ngoài mặc thêm chiếc váy dài màu tím có hình hoa mai, eo nhỏ nhắn trắng noãn cứ như thế hoàn mỹ hiện ra bên ngoài, bên hông buộc thắt lưng tinh xảo có hình hoa mẫu đơn màu bạc, một viên kim cương màu tím hình giọt lệ vừa đúng rơi vào trên rốn.
Hai cổ tay và mắt cá chân đều đeo một chuỗi chuông nhỏ màu vàng có thể phát ra tiếng, chân nhỏ bé trắng noãn sáng long lanh lộ ra bên ngoài, ngón chân xinh xắn lung linh cũng được sơn lên một lớp bột màu đỏ, càng rực rỡ chói mắt người nhìn.
Toàn bộ tóc dài được quấn lên sau đầu, buộc bằng một tầng lụa mỏng màu tím, giống như lễ phục của tân nương vào buổi tối dài kéo lê trên mặt đất.
Trên đầu còn có vòng trang sức ba tầng màu bạc, phía dưới vòng trang sức là một ngôi sao sáu cánh màu tím, nằm ngay ngắn trên trán, tươi đẹp chói mắt.
Trên mặt trang điểm thật thích hợp, chân mày đen đậm lông mi thanh tú, môi anh đào trơn bóng óng ánh, một đôi mắt như nước mùa thu, lại thêm lông mi dài được kéo vểnh lên càng làm tôn lên nét trong trẻo như nước suối.
Cuối cùng nàng lấy một dải lụa che mặt, sau khi tất cả trang phục của Tống Vãn Ca ổn thỏa, trong chốc lát, Long Ngự Tà đã tới như lời hẹn.
Hít một hơi thật sâu, trấn định tinh thần, Tống Vãn Ca mặt mày mỉm cười đi tới chính điện Dục Tuyết cung, chỉ thấy Long Ngự Tà ngồi dựa vào ghế chủ vẻ mặt hứng thú.
"Hoàng thượng, thần thiếp vì ngài chuẩn bị một vũ đạo, hy vọng ngài có thể thích. “ Tống Vãn Ca mềm giọng, cước bộ chân thành tiến lên trước, dáng vẻ muôn vàn cung kính đối với Long Ngự Tà thi lễ. Dáng vẻ thướt tha giống như gió yếu đỡ liễu (mềm yếu nhẹ nhàng), chân đi xiêu vẹo, rất mê người.
Long Ngự Tà nhìn trang phục kỳ lạ trên người nàng, mặc dù kỳ lạ, nhưng lại rất đẹp. Eo nhỏ nhắn cùng với chân ngọc lộ ra bên ngoài, làm cho hắn không khỏi thất thần, tròng mắt lướt qua chút dị sắc, một hồi lâu mới lạnh giọng phun ra bốn chữ: "Nhảy Trẫm xem nào. “
"Vâng. “ Tống Vãn Ca ôn nhu lên tiếng, quay đầu dùng ánh mắt nói với Lộng Ảnh, mình đã chuẩn bị xong tốt, có thể bắt đầu rồi.
Lộng Ảnh gật đầu, tay lập tức xoa cầm đen.
Tống Vãn Ca cười mê hoặc với Long Ngự Tà, ngay sau đó chầm chậm nhẹ nhàng đi tới trung tâm điện, đạp lễ chụp, cùng âm nhạc, vừa nhảy vừa xướng lên:
Úc... Sa Lý Ngõa... Úc... Sa Lý Ngõa
Là ai đưa chàng tới bên người ta
Là trăng sáng trăng sáng tròn tròn
Là nuốc suối nước suối róc rách
Là nuốc suối nước suối róc rách
Ta như cánh hoa mang giọt sương
Ngọt ngào mà khiến chàng không muốn xa rời không muốn xa rời
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Tống Vãn Ca linh hoạt vặn vẹo vòng eo, cái mông và hông cũng tùy theo mà dao động. Động tác của nàng rất nhu rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều cương quyết bất tuân. Chuông bạc trên cổ tay và chân ngọc cũng hoà vào vũ đạo của nàng, thỉnh thoảng lại phát ra trận trận giòn vang, rõ ràng sang sảng, êm tai dễ nghe. Váy dài thì phập phồng theo mông nàng, tạo nên tầng tầng cuộn sóng, lay động đáy lòng Long Ngự Tà, dâng lên từng đợt gợn sóng khó hiểu.
Tròng mắt nàng khẽ nháy, lưu chuyển nhìn quanh, như tiên nữ trong sáng e thẹn, môi đỏ mọng của nàng hé mở, hơi thở như hoa lan, tà mị mê hoặc như yêu tinh. Một cái nhíu mày một chút cử động, nàng như đang thể hiện hình tượng của cả thiên sứ và ác ma, vừa mâu thuẫn nhưng cũng vừa hài hoà hoàn mỹ. Nàng nhảy, xoay tròn, nhẹ như Phi Yến, nàng như dạo bước trên mây, yểu điệu nhiều vẻ.
Tiếng đàn phát ra nhẹ nhàng, Tống Vãn Ca múa rất nhiệt tình, ca được thật tận hứng:
Úc.. Sa Lý Ngõa... Úc... Sa Lý Ngõa
Là ai đưa chàng tới bên người ta
Là ánh sáng của ngôi sao ngôi sao
Là nắng trên trời xanh là nắng trên trời xanh
Là nắng trên trời xanh
Ta nguyện dùng tâm nguyện tràn ngập ngây thơ
Sâu đậm đem chàng yêu thương yêu thương
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Tống Vẫn Ca say sưa đi vào trong vũ đạo của mình, tất cả chung quanh dường như đã bị nàng vứt lên chín từng mây. Vũ đạo vốn là thứ cả đời nàng yêu tha thiết, nàng từ nhỏ đã đối với vũ đạo có chú ý, bất luận loại vũ đạo nào đều có đọc lướt qua. Lúc đại học, ở học viện nghệ thuật nổi tiếng nhất, đã được học vũ đạo chuyên nghiệp. Nhắc tới vũ đạo, nàng giống như tìm được linh hồn của chính mình, nàng đã từng nhảy ba ngày ba đêm mà không biết mệt mỏi, cho nên bị cha mẹ cười vì si vũ.
Long Ngự Tà lẳng lặng nhìn Tống Vãn Ca, hồn nhiên nhiệt tình mà nhảy ở trung ương điện, trong con ngươi hiện lên ánh sáng nóng bỏng nhè nhẹ, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy chính mình tập trung đến ngừng thở, dường như sợ mình phát ra thanh âm kinh ngạc, khí dơ bẩn, sẽ quấy nhiễu nữ tử xinh đẹp đang say mê nhảy múa.
Tống Vãn Ca vẫn như trước nhảy múa ca hát say sưa, kỹ thuật nhảy thiên biến vạn hóa, bộ pháp nhẹ nhàng linh hoạt, chập chờn hàm chứa xinh đẹp, chỉ có mang theo ưu nhã, bóng dáng lưu loát phiêu dật như chim yến, như hoa rơi xuống nước chảy không vết tích.
Nàng xoay thắt lưng, lắc mông, uyển chuyển lả lướt, nàng nhanh nhẹn nhảy múa, bước chân chậm rãi vẽ hình cung, nàng quay đi quay lại, váy cứ bay lên. Nàng xoay tròn biến ra đủ dạng tư thế, mê ly lòng người, câu đi hồn người.
Tiếng đàn dừng lại, tiếng ca tắt, vũ cũng ngừng.
Tống Vãn Ca xoay người nhẹ nhàng, hai tay tạo thành chữ thập, toàn thân giống như bồ liễu[1] mềm mại vô lực, thẹn thùng ngồi xuống mặt đất, khăn mỏng thật dài sau đầu thuận thế trải trên mặt đất. Váy dài rộng thùng thình cũng trải ra trên mặt đất, giống như theo gió chập chờn, nhanh nhẹn lay động như đoá hoa mẫu đơn kiều diễm đang nở rộ, còn Tống Vãn Ca cứ như một con bướm màu tím dừng trên làn váy tạo thành hình đoá hoa.
Tháo xuống cái khăn che mặt, sắc đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành trong nháy mắt khiến chung quanh ảm đạm. Tống Vãn Ca nhẹ nhàng đi đến chỗ Long Ngự Tà, viên kim cương màu tím trên trán dưới ánh nến lập tức khúc xạ, càng lộ vẻ lóe sáng chói mắt, khiến khuôn mặt nàng sáng lên. Nàng chớp nhẹ mắt, hình như có vô hạn phong tình, khóe miệng nở ra, nhẹ nhàng cười, sóng mắt giống như nước mùa thu lan tràn, một loại xinh đẹp mị hoặc cứ như vậy ở trên mặt nàng lưu chuyển, làm cho người ta không thể suy nghĩ, ngừng hô hấp, làm cho người ta không nhịn được nhìn rồi lại nhìn, không thể cũng không muốn chuyển dời tầm mắt.
Long Ngự Tà cảm giác trống ngực của mình dường như không thể khống chế, lại đập mạnh, thật đáng chết. Âm thầm nhíu mày, con ngươi nóng bỏng mê say nhất thời bị điên cuồng tà lạnh thay thế. Đáng chết! Không ngờ hắn thiếu chút nữa bị nữ tử này mê mẩn.
"Hoàng thượng, thần thiếp nhảy thế nào? Không biết Hoàng thượng có thích không?" Tống Vãn Ca thanh âm mị hoặc giống như nước chảy, phong tình vạn chủng đứng dậy, cước bộ nhẹ nhàng mềm mại, từng bước đi về phía Long Ngự Tà.
Môi như phù dung, răng như trân châu tết thành, mặt đỏ như hoa sen, da trắng nõn nà. Hình dáng yểu điệu, nhẹ nhàng không gò bó. Chậm rãi đi tới, giống như ở phía sau nàng có ngàn hoa vạn hoa nở rộ, xinh đẹp kinh tâm động phách. Cười như hoa phù dung nở, ánh mắt lay động lòng người. Nàng đi đến còn đem theo hương hoa mê say, tràn ngập trong không khí cả điện, mùi thơm ngạt ngào, dày đặc say lòng người.
Nhìn Tống Vãn Ca gần trong gang tấc, Long Ngự Tà mạnh mẽ phục hồi tinh thần, vẻ bạo ngược tức giận trên mắt đã che giấu hết sự xấu hổ cùng bối rối.
"Không thế nào cả, trẫm sau khi xem không có chút cảm giác!" Thanh âm trước sau như một lạnh như băng thấu xương, không mang theo vẻ cảm tình. "Ngươi sẽ không gnhi4 rằng, một điệu nhảy như vậy, đã có thể lấy lòng được Trẫm chứ?!" Long Ngự Tà khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.
"Ngươi! Ngươi... “ Tống Vãn Ca tức giận đến cả người run rẩy, nàng không nghĩ tới vũ đạo mình tỉ mỉ chuẩn bị ba ngày, lại bị hắn bỡn cợt không đáng một đồng như vậy. Chẳng những là vũ nhục nhân cách của nàng, còn là vũ nhục vũ đạo nàng thích nhất.
"Có mắt không tròng, không biết thưởng thức!" Tống Vãn Ca âm thầm mắng một câu, đáy lòng lo lắng không thôi.
Làm sao bây giờ? Nếu mình lấy lòng không được ác ma bạo quân trước mắt, vậy Trần nhi chẳng phải còn tiếp tục bị nhốt tại địa lao âm u ẩm ướt sao?
Không! Tuyệt đối không thể! Mặc kệ dùng cách gì, nàng nhất định phải làm cho bạo quân này hài lòng!
"Xem ra, biểu diễn của ngươi cũng chỉ thường thôi. “ Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Ánh mắt tà mị tại trên người Tống Vãn Ca bình tĩnh nhìn trong chốc lát rồi đứng dậy như muốn rời đi.
"Hoàng thượng, xin dừng bước!" Tống Vãn Ca vội vàng bước lên phía trước kéo lại Long Ngự Tà, "Thần thiếp còn chưa chấm dứt biểu diễn!"
Tiếng nói thanh thúy dứt khoát, ý hàm xúc mình không tiếc tất cả, vì Trần nhi, nàng sẽ trả bất cứ giá nào, cho dù là muốn nàng...
***************************************************
[1]Bồ liễu: loài cây rụng lá sớm nhất về mùa đông, dễ mọc, nhưng dễ tàn, dùng trong văn học cổ để ví người phụ nữ có thể chất yếu đuối
Ba ngày thời gian thoáng một cái đã qua, đêm nay là lúc nghiệm chứng kết quả. Thành hay bại, là ở đây.
Bữa tối trôi qua, Tống Vãn Ca ngâm mình trong bồn tắm rải đầy các loại cánh hoa xung quanh, nhẹ nhàng khoan khoái tịnh thân, sau đó bắt đầu trang điểm và thay trang phục.
Bởi vì muốn nhảy điệu múa Ấn Độ, Tống Vãn Ca đã tự chuẩn bị một bộ phục sức Ấn Độ đơn giản.
Thân trên là một bộ áo màu tím ngắn tay bó sát người lộ ra rốn, thân dưới cũng là chiếc quần bó sát đồng bộ, bên ngoài mặc thêm chiếc váy dài màu tím có hình hoa mai, eo nhỏ nhắn trắng noãn cứ như thế hoàn mỹ hiện ra bên ngoài, bên hông buộc thắt lưng tinh xảo có hình hoa mẫu đơn màu bạc, một viên kim cương màu tím hình giọt lệ vừa đúng rơi vào trên rốn.
Hai cổ tay và mắt cá chân đều đeo một chuỗi chuông nhỏ màu vàng có thể phát ra tiếng, chân nhỏ bé trắng noãn sáng long lanh lộ ra bên ngoài, ngón chân xinh xắn lung linh cũng được sơn lên một lớp bột màu đỏ, càng rực rỡ chói mắt người nhìn.
Toàn bộ tóc dài được quấn lên sau đầu, buộc bằng một tầng lụa mỏng màu tím, giống như lễ phục của tân nương vào buổi tối dài kéo lê trên mặt đất.
Trên đầu còn có vòng trang sức ba tầng màu bạc, phía dưới vòng trang sức là một ngôi sao sáu cánh màu tím, nằm ngay ngắn trên trán, tươi đẹp chói mắt.
Trên mặt trang điểm thật thích hợp, chân mày đen đậm lông mi thanh tú, môi anh đào trơn bóng óng ánh, một đôi mắt như nước mùa thu, lại thêm lông mi dài được kéo vểnh lên càng làm tôn lên nét trong trẻo như nước suối.
Cuối cùng nàng lấy một dải lụa che mặt, sau khi tất cả trang phục của Tống Vãn Ca ổn thỏa, trong chốc lát, Long Ngự Tà đã tới như lời hẹn.
Hít một hơi thật sâu, trấn định tinh thần, Tống Vãn Ca mặt mày mỉm cười đi tới chính điện Dục Tuyết cung, chỉ thấy Long Ngự Tà ngồi dựa vào ghế chủ vẻ mặt hứng thú.
"Hoàng thượng, thần thiếp vì ngài chuẩn bị một vũ đạo, hy vọng ngài có thể thích. “ Tống Vãn Ca mềm giọng, cước bộ chân thành tiến lên trước, dáng vẻ muôn vàn cung kính đối với Long Ngự Tà thi lễ. Dáng vẻ thướt tha giống như gió yếu đỡ liễu (mềm yếu nhẹ nhàng), chân đi xiêu vẹo, rất mê người.
Long Ngự Tà nhìn trang phục kỳ lạ trên người nàng, mặc dù kỳ lạ, nhưng lại rất đẹp. Eo nhỏ nhắn cùng với chân ngọc lộ ra bên ngoài, làm cho hắn không khỏi thất thần, tròng mắt lướt qua chút dị sắc, một hồi lâu mới lạnh giọng phun ra bốn chữ: "Nhảy Trẫm xem nào. “
"Vâng. “ Tống Vãn Ca ôn nhu lên tiếng, quay đầu dùng ánh mắt nói với Lộng Ảnh, mình đã chuẩn bị xong tốt, có thể bắt đầu rồi.
Lộng Ảnh gật đầu, tay lập tức xoa cầm đen.
Tống Vãn Ca cười mê hoặc với Long Ngự Tà, ngay sau đó chầm chậm nhẹ nhàng đi tới trung tâm điện, đạp lễ chụp, cùng âm nhạc, vừa nhảy vừa xướng lên:
Úc... Sa Lý Ngõa... Úc... Sa Lý Ngõa
Là ai đưa chàng tới bên người ta
Là trăng sáng trăng sáng tròn tròn
Là nuốc suối nước suối róc rách
Là nuốc suối nước suối róc rách
Ta như cánh hoa mang giọt sương
Ngọt ngào mà khiến chàng không muốn xa rời không muốn xa rời
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Tống Vãn Ca linh hoạt vặn vẹo vòng eo, cái mông và hông cũng tùy theo mà dao động. Động tác của nàng rất nhu rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều cương quyết bất tuân. Chuông bạc trên cổ tay và chân ngọc cũng hoà vào vũ đạo của nàng, thỉnh thoảng lại phát ra trận trận giòn vang, rõ ràng sang sảng, êm tai dễ nghe. Váy dài thì phập phồng theo mông nàng, tạo nên tầng tầng cuộn sóng, lay động đáy lòng Long Ngự Tà, dâng lên từng đợt gợn sóng khó hiểu.
Tròng mắt nàng khẽ nháy, lưu chuyển nhìn quanh, như tiên nữ trong sáng e thẹn, môi đỏ mọng của nàng hé mở, hơi thở như hoa lan, tà mị mê hoặc như yêu tinh. Một cái nhíu mày một chút cử động, nàng như đang thể hiện hình tượng của cả thiên sứ và ác ma, vừa mâu thuẫn nhưng cũng vừa hài hoà hoàn mỹ. Nàng nhảy, xoay tròn, nhẹ như Phi Yến, nàng như dạo bước trên mây, yểu điệu nhiều vẻ.
Tiếng đàn phát ra nhẹ nhàng, Tống Vãn Ca múa rất nhiệt tình, ca được thật tận hứng:
Úc.. Sa Lý Ngõa... Úc... Sa Lý Ngõa
Là ai đưa chàng tới bên người ta
Là ánh sáng của ngôi sao ngôi sao
Là nắng trên trời xanh là nắng trên trời xanh
Là nắng trên trời xanh
Ta nguyện dùng tâm nguyện tràn ngập ngây thơ
Sâu đậm đem chàng yêu thương yêu thương
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Úc... Sa úc sa úc sa Lý Ngõa sa Lý Ngõa
Tống Vẫn Ca say sưa đi vào trong vũ đạo của mình, tất cả chung quanh dường như đã bị nàng vứt lên chín từng mây. Vũ đạo vốn là thứ cả đời nàng yêu tha thiết, nàng từ nhỏ đã đối với vũ đạo có chú ý, bất luận loại vũ đạo nào đều có đọc lướt qua. Lúc đại học, ở học viện nghệ thuật nổi tiếng nhất, đã được học vũ đạo chuyên nghiệp. Nhắc tới vũ đạo, nàng giống như tìm được linh hồn của chính mình, nàng đã từng nhảy ba ngày ba đêm mà không biết mệt mỏi, cho nên bị cha mẹ cười vì si vũ.
Long Ngự Tà lẳng lặng nhìn Tống Vãn Ca, hồn nhiên nhiệt tình mà nhảy ở trung ương điện, trong con ngươi hiện lên ánh sáng nóng bỏng nhè nhẹ, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy chính mình tập trung đến ngừng thở, dường như sợ mình phát ra thanh âm kinh ngạc, khí dơ bẩn, sẽ quấy nhiễu nữ tử xinh đẹp đang say mê nhảy múa.
Tống Vãn Ca vẫn như trước nhảy múa ca hát say sưa, kỹ thuật nhảy thiên biến vạn hóa, bộ pháp nhẹ nhàng linh hoạt, chập chờn hàm chứa xinh đẹp, chỉ có mang theo ưu nhã, bóng dáng lưu loát phiêu dật như chim yến, như hoa rơi xuống nước chảy không vết tích.
Nàng xoay thắt lưng, lắc mông, uyển chuyển lả lướt, nàng nhanh nhẹn nhảy múa, bước chân chậm rãi vẽ hình cung, nàng quay đi quay lại, váy cứ bay lên. Nàng xoay tròn biến ra đủ dạng tư thế, mê ly lòng người, câu đi hồn người.
Tiếng đàn dừng lại, tiếng ca tắt, vũ cũng ngừng.
Tống Vãn Ca xoay người nhẹ nhàng, hai tay tạo thành chữ thập, toàn thân giống như bồ liễu[1] mềm mại vô lực, thẹn thùng ngồi xuống mặt đất, khăn mỏng thật dài sau đầu thuận thế trải trên mặt đất. Váy dài rộng thùng thình cũng trải ra trên mặt đất, giống như theo gió chập chờn, nhanh nhẹn lay động như đoá hoa mẫu đơn kiều diễm đang nở rộ, còn Tống Vãn Ca cứ như một con bướm màu tím dừng trên làn váy tạo thành hình đoá hoa.
Tháo xuống cái khăn che mặt, sắc đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành trong nháy mắt khiến chung quanh ảm đạm. Tống Vãn Ca nhẹ nhàng đi đến chỗ Long Ngự Tà, viên kim cương màu tím trên trán dưới ánh nến lập tức khúc xạ, càng lộ vẻ lóe sáng chói mắt, khiến khuôn mặt nàng sáng lên. Nàng chớp nhẹ mắt, hình như có vô hạn phong tình, khóe miệng nở ra, nhẹ nhàng cười, sóng mắt giống như nước mùa thu lan tràn, một loại xinh đẹp mị hoặc cứ như vậy ở trên mặt nàng lưu chuyển, làm cho người ta không thể suy nghĩ, ngừng hô hấp, làm cho người ta không nhịn được nhìn rồi lại nhìn, không thể cũng không muốn chuyển dời tầm mắt.
Long Ngự Tà cảm giác trống ngực của mình dường như không thể khống chế, lại đập mạnh, thật đáng chết. Âm thầm nhíu mày, con ngươi nóng bỏng mê say nhất thời bị điên cuồng tà lạnh thay thế. Đáng chết! Không ngờ hắn thiếu chút nữa bị nữ tử này mê mẩn.
"Hoàng thượng, thần thiếp nhảy thế nào? Không biết Hoàng thượng có thích không?" Tống Vãn Ca thanh âm mị hoặc giống như nước chảy, phong tình vạn chủng đứng dậy, cước bộ nhẹ nhàng mềm mại, từng bước đi về phía Long Ngự Tà.
Môi như phù dung, răng như trân châu tết thành, mặt đỏ như hoa sen, da trắng nõn nà. Hình dáng yểu điệu, nhẹ nhàng không gò bó. Chậm rãi đi tới, giống như ở phía sau nàng có ngàn hoa vạn hoa nở rộ, xinh đẹp kinh tâm động phách. Cười như hoa phù dung nở, ánh mắt lay động lòng người. Nàng đi đến còn đem theo hương hoa mê say, tràn ngập trong không khí cả điện, mùi thơm ngạt ngào, dày đặc say lòng người.
Nhìn Tống Vãn Ca gần trong gang tấc, Long Ngự Tà mạnh mẽ phục hồi tinh thần, vẻ bạo ngược tức giận trên mắt đã che giấu hết sự xấu hổ cùng bối rối.
"Không thế nào cả, trẫm sau khi xem không có chút cảm giác!" Thanh âm trước sau như một lạnh như băng thấu xương, không mang theo vẻ cảm tình. "Ngươi sẽ không gnhi4 rằng, một điệu nhảy như vậy, đã có thể lấy lòng được Trẫm chứ?!" Long Ngự Tà khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.
"Ngươi! Ngươi... “ Tống Vãn Ca tức giận đến cả người run rẩy, nàng không nghĩ tới vũ đạo mình tỉ mỉ chuẩn bị ba ngày, lại bị hắn bỡn cợt không đáng một đồng như vậy. Chẳng những là vũ nhục nhân cách của nàng, còn là vũ nhục vũ đạo nàng thích nhất.
"Có mắt không tròng, không biết thưởng thức!" Tống Vãn Ca âm thầm mắng một câu, đáy lòng lo lắng không thôi.
Làm sao bây giờ? Nếu mình lấy lòng không được ác ma bạo quân trước mắt, vậy Trần nhi chẳng phải còn tiếp tục bị nhốt tại địa lao âm u ẩm ướt sao?
Không! Tuyệt đối không thể! Mặc kệ dùng cách gì, nàng nhất định phải làm cho bạo quân này hài lòng!
"Xem ra, biểu diễn của ngươi cũng chỉ thường thôi. “ Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Ánh mắt tà mị tại trên người Tống Vãn Ca bình tĩnh nhìn trong chốc lát rồi đứng dậy như muốn rời đi.
"Hoàng thượng, xin dừng bước!" Tống Vãn Ca vội vàng bước lên phía trước kéo lại Long Ngự Tà, "Thần thiếp còn chưa chấm dứt biểu diễn!"
Tiếng nói thanh thúy dứt khoát, ý hàm xúc mình không tiếc tất cả, vì Trần nhi, nàng sẽ trả bất cứ giá nào, cho dù là muốn nàng...
***************************************************
[1]Bồ liễu: loài cây rụng lá sớm nhất về mùa đông, dễ mọc, nhưng dễ tàn, dùng trong văn học cổ để ví người phụ nữ có thể chất yếu đuối
Tác giả :
U Nguyệt Như Yên