Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!
Chương 54
Đã hai tiếng trôi qua mà Quốc vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại . Chờ cho đến khi chiếc điện thoại vang lên tiếng kêu thông báo "pin yếu" anh mới đặt chiếc điện thoại xuống. Day day đôi mắt mệt mỏi ,anh ngồi dậy đi tắm cho tỉnh táo tâm hồn.
Bước ra khỏi phòng với chiếc khăn lau mặt thì cũng là lúc mẹ anh gọi anh xuống ăn cơm.
-Quốc, con tắm rửa chưa, xuống ăn cơm đi nào?
-Dạ mẹ. Anh quay mặt lại đáp một cách hờ hững khiến cho mẹ anh lo lắng.
-Con làm sao thế bị ốm hả con. Vừa nói bà vừa tiến sát vào người Quốc sờ trán hỏi thăm. Nhẹ nhàng gạt đôi tay mẹ ra, anh mệt mỏi ngồi thụp xuống giường.
-Mẹ con mới 18-19 tuổi thôi, sao mẹ lại bắt con kết hôn sớm như vậy. Sự nghiệp con chưa có chưa kể người kết hôn với con lại là một người con không yêu và chưa từng quen biết...
Nghe đứa con quý tử của mình nói chuyện bà mỉm cười ngồi xuống cạnh an ủi:-Con là đứa con trai duy nhất trong gia đình nên sẽ phải nối dõi sự nghiệp của cha, mà con dâu của mẹ đâu có xa lạ gì đâu con cũng quen chứ bộ.
Diễn viên ca sĩ hay nói chung là giới Sobiz nói chung, khi đã làm nghề này thì họ phải buộc thích nghi phải vững tâm can để giữ lấy nghề vì một khi đã nổi tiếng thì ắt hẳn sẽ bị nhiều người soi mói đời tư. Nhưng riêng anh, anh thà bị như vậy còn hơn phải kế nghiệp cái sự nghiệp đó của ông. Vả lại quen, anh quen ai chứ!!. Ngoài Quỳnh Thư là tình yêu đầu đời của anh và bạn của cô ấy thì không một cô gái nào anh có thể gọi là quen thân.
-Hà Linh, con nhớ cô bé đó chứ!!-Biết con trai mình không thể nghĩ ra vì cũng đã mười mấy năm rồi nên bà đành gợi tên con bé cho anh thử suy nghĩ để nhớ lại.
Hà Linh cái tên quen thật, chả lẽ là... Anh bắt đầu hình dung lại trong đầu mọi thứ xảy ra trong quá khứ.
Nhìn thấy tâm trí con trai mình đang bay lên trời về những chuyện ngày xưa bà liền xuống nhà trước xem lại chuyện nấu ăn. Còn anh thì đương nhiên vẫn trong cơn mộng đó. Anh nhớ được một bé gái có lúm má đồng tiền hay theo đuôi anh hay mè nheo anh và đặc biệt là thích chơi với anh. Anh nhớ một buổi chiều tà chảy đầy ánh nắng, cô bé đó thủ thỉ với anh: Mai sau anh nhất định phải lấy em làm vợ nghe chưa?
Ngồi thần ra một lúc anh mới bước xuống nhà để ăn tối, chạy đến bên bàn ăn thì đã thấy ba mẹ anh ngồi sẵn ở đó hờ đợi. Kéo chiếc ghế ra và định ngồi thì một giọng nói không cảm xúc lên tiếng:- Hà Linh nó kêu mệt, con mang đồ ăn cho cả hai đứa lên phòng nó đi.
-Có chân thì tự chạy xuống ăn vả lại trong nhà có người làm kêu họ giúp là được rồi, tôi không rảnh. Nói rồi anh vẫn vô tư ngồi xuống lấy bát ăn cơm-Con mời hai người ăn cơm.
Nhìn cái thái độ không vâng lời của anh,trong lòng ông rất giận nhưng bên ngoài thì vẫn lạnh như băng kèm theo một phong thái vô cùng ung dung như thách thức anh có dám làm:-Được rồi chị Hồng mang đồ ăn lên cho cô Linh để cậu chủ ăn xong mai còn đi gặp...
Nghe tiếng ông nói, anh hạ đôi đũa xuống bát: Tôi đi.
------------
Bước ra ngoài phòng tắm với một chiếc khăn cúp ngang ngực và chỉ dài đến đùi cô vui vẻ ngắm lại mình trong chiếc gương to đùng ở tủ. Xong xuôi cô cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh và tiến lại cái cửa sổ trên tầng, chỉnh lại chiếc khăn quấn ở đầu cô gọi cho ai đó.-Alo, ba à,[..] vâng mọi thứ vẫn ổn, kế hoạch sắp thành công rồi, cứ đợi nhé, bai ba.
Tắt chiếc điện thoại, cô vươn nửa người ra ngoài cửa sổ để hít thở không khí trong lành ở nơi đây. Khoác trên người mỗi chiếc khăn tắm mỏng cô tựa vào thành cửa trông thật là sexy với đôi chân dài thon nhỏ, làn da trắng mịn. Rút chiếc khăn trên đầu, một làn gió nghịch ngợm thoảng qua khiến tóc cô tung bay che đi nửa khuôn mặt sắc sảo của mình. Một sắc đẹp bí ẩn cuốn hút mọi sự thèm thuồng của bọn đàn ông.
"Cốc cốc cốc"
Nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng vén hết tóc sang một bên vai để lộ bờ ngực trắng trẻo quyến rũ của mình. Nhẹ nhàng bước đến cánh cửa với nhịp đánh mông từ trái sang phải, trông cô như tinh tinh bị thọt vậy. nhìn qua khe cửa cô mới mở cửa ra cho anh đi vào.
-Bất ngờ không anh. Hà Linh mỉm cười thật tươi, một tay chống hông một tay thả lỏng nhìn anh.
Thấy cô như vậy, anh chả hài lòng một chút nào. Thời gian qua đã khiến cô quá khác so với hồi nhỏ. Dẫu biết rằng trong cuộc đời ai ai cũng phải thay đổi nhưng thực sự cô đã thay đổi quá nhiều. Nhìn cô anh không nói gì, với khuôn mặt lặng thing không cảm xúc, anh bước vào và đặt đồ ăn lên bàn cho cô:-Em kêu mệt mà lại ăn mặc thế kia à. Mới có 18 tuổi đầu mà đã đua đòi rồi sao?
-Anh này, ở bên nước ngoài họ toàn như thế thì... Chưa để cô nói hết lời Quốc đã chen ngang họng:-Nhưng đây là ở Việt Nam là nhà anh và anh không thích như thế.
Biết anh giận dỗi cô nhẹ nhàng tiến đến sát lưng anh, vòng tay cô ôm anh trong lòng từ sau lưng:-Nếu anh thích em sẽ đổi, nhưng dù sao thì chúng mình cũng sắp kết hôn, ăn mặc ở đâu chứ trong phòng mình làm sao mà ngượng.
Nghe cô nói mà anh tức giận tột cùng. Hất mạnh đôi tay cô ra anh quay mặt lại nghiêm nghị:- Hà Linh, em rất tốt nhưng anh rất tiếc em với anh sẽ không bao giờ vì anh chỉ xem em như một người em gái. Xin lỗi!!
Nói rồi, anh bước đi thẳng bỏ lại cô môt mình trong căn phòng đó . Tại sao chứ! Là do cô nói linh tinh gì sao? Hay là anh thấy cô không đủ nhan sắc để sánh bên anh. Một loạt suy nghĩ tung tăng liên tiếp nhảy bổ vào đầu cô. Ôm tim đau khổ cô khổ ngồi thụp xuống giường .
Sau khi phải xa anh, xa quê hương sang nước ngoài sinh sống thì cô chỉ biết ăn và ăn cho đế khi phát phì như cái thùng phi di động thì cô mới nhớ đến điểm dừng.Soi mình trong gương và nhớ đến lời anh từng nói:' Quốc thích những cô bé nhỏ nhắn dễ thương và đặc biệt là không khóc nhè!!" mà cô đã quyết tâm giảm cân. Đã biết bao nhiêu lần cô phải nhập viện do tụt háp huyết vì nhịn ăn, biết bao nhiêu lần cô phải đến bác sĩ vì trật khớp bong gân do chạy nhiều. Tất cả mọi thứ cô làm chung quy cũng chỉ vì anh, vậy mà anh phũ phàng chối bỏ tình yêu cô dành cho anh một cách phũ phàng vậy sao????
Nhấp chén trà xanh, ông ngả người sang chiếc tựa đằng sau. Đang lim dim con mắt để thưởng thức từng hớp trà đang lan tỏa vào trong từng tế bào con người ông thì một tiếng gõ cửa vang lên:
"Cốc, cốc, cốc, bác ơi, con Linh đây ạ, con có thể gặp bác được không?" Hà Linh đã thay một chiếc váy ngủ kín đáo đến bên cửa gọi phòng ông.
-Cháu vào đi. Ngẩng khuôn mặt lên. ông lấy chiếc kính ở trên bàn đeo vào mắt và nhìn thẳng ra cửa.
Hà Linh bước vào với một khuôn mặt nai tơ đầy giả tạo, bẽn lẽn ngồi xuống ghế bỗng dưng nước mắt từ đâu tuôn rơi xối xả:-Dạ bác ơi, cháu muốn thưa với bác, thật ra chuyện này cũng không phải chuyện to tác gì cả nhưng cháu cứ xôn xao trong lòng nên cháu muốn ngỏ lời tâm sự với bác. Nhưng cháu sợ bác phiền nên...
-Hà Linh con sắp trở thành con dâu của ta rồi, có điều gì cứ nói, ai bắt nạt bác sẽ bảo kê. Mà bây giờ con cứ gọi ta là ba chồng luôn đi.
-Dạ ba-Hà Linh lau giọt nước mắt cá sấu và diễn một cách tự nhiên như đúng rồi- Chuyện là, anh Quốc anh ấy chỉ coi con như một người em gái mà con lại yêu anh ấy rất nhiều. Anh ấy bảo rằng anh ấy đã có người yêu và anh ấy sẽ lấy người đó. Nghe xong con đã rất buồn, con muốn chết ba ơi, anh Quốc yêu người khác rồi anh ấy không muốn kết hôn với con thì con sống có ý nghĩa gì nữa chứ ba, con khổ quá ba ơi. Càng nói cô ả càng khóc như được mùa, nước mắt lã chã rơi như nước chảy. Thấy đứa con dâu yêu quý đau khổ như thế trong lòng ông xót xa đến vô cùng. Tiến gần đến đứa con dâu, ông ông cô vào lòng an ủi:- Con yên tâm, con nhỏ đó làm sao sánh được với con. Con cứ chờ một thời gian nữa, ba sẽ giải quyết ổn thỏa, con nhỏ đó sẽ phải cút khỏi trên thế giới này. Yên tâm Quốc chỉ là riêng con mà thôi.
-Ba, ba không cần phải làm gì cho con cả, vả lại ba cũng lớn tuổi rồi ba nên nghỉ ngơi nhiều vào. Ba chỉ cần nói giúp con với anh Quốc là con mãn nguyện lắm rồi. Mà ba ơi, ba cho con địa chỉ của chị đó đi, con sẽ nói chuyện thuyết phục chị ấy.
-Đúng là con dâu ta ngoan quá, không như con nhỏ quê mùa đó.
Nghe con dâu nói, ông mừng thầm trong lòng vì đã không chọn lầm người. Còn cô khi lấy được địa chỉ từ người ba chồng cô xin phép đi về phòng để nghỉ ngơi. Nhếch miệng vẻ chiến thắng , đôi mắt cô nhìn lại phòng ông với nửa con mắt của sự khinh thường. Xem ra trường đời đã dạy cho cô rất tốt về mặt diễn xuất để cô có thể thành công được ngay bây giờ. Còn Quỳnh Thư-cái người lâm phải số phận không độ trời chung kia sẽ phải chịu một hình phạt đau khổ vì đã dám làm người yêu Thiên Quốc của cô. Cứ chờ màn kịch hay để xem.
Bước ra khỏi phòng với chiếc khăn lau mặt thì cũng là lúc mẹ anh gọi anh xuống ăn cơm.
-Quốc, con tắm rửa chưa, xuống ăn cơm đi nào?
-Dạ mẹ. Anh quay mặt lại đáp một cách hờ hững khiến cho mẹ anh lo lắng.
-Con làm sao thế bị ốm hả con. Vừa nói bà vừa tiến sát vào người Quốc sờ trán hỏi thăm. Nhẹ nhàng gạt đôi tay mẹ ra, anh mệt mỏi ngồi thụp xuống giường.
-Mẹ con mới 18-19 tuổi thôi, sao mẹ lại bắt con kết hôn sớm như vậy. Sự nghiệp con chưa có chưa kể người kết hôn với con lại là một người con không yêu và chưa từng quen biết...
Nghe đứa con quý tử của mình nói chuyện bà mỉm cười ngồi xuống cạnh an ủi:-Con là đứa con trai duy nhất trong gia đình nên sẽ phải nối dõi sự nghiệp của cha, mà con dâu của mẹ đâu có xa lạ gì đâu con cũng quen chứ bộ.
Diễn viên ca sĩ hay nói chung là giới Sobiz nói chung, khi đã làm nghề này thì họ phải buộc thích nghi phải vững tâm can để giữ lấy nghề vì một khi đã nổi tiếng thì ắt hẳn sẽ bị nhiều người soi mói đời tư. Nhưng riêng anh, anh thà bị như vậy còn hơn phải kế nghiệp cái sự nghiệp đó của ông. Vả lại quen, anh quen ai chứ!!. Ngoài Quỳnh Thư là tình yêu đầu đời của anh và bạn của cô ấy thì không một cô gái nào anh có thể gọi là quen thân.
-Hà Linh, con nhớ cô bé đó chứ!!-Biết con trai mình không thể nghĩ ra vì cũng đã mười mấy năm rồi nên bà đành gợi tên con bé cho anh thử suy nghĩ để nhớ lại.
Hà Linh cái tên quen thật, chả lẽ là... Anh bắt đầu hình dung lại trong đầu mọi thứ xảy ra trong quá khứ.
Nhìn thấy tâm trí con trai mình đang bay lên trời về những chuyện ngày xưa bà liền xuống nhà trước xem lại chuyện nấu ăn. Còn anh thì đương nhiên vẫn trong cơn mộng đó. Anh nhớ được một bé gái có lúm má đồng tiền hay theo đuôi anh hay mè nheo anh và đặc biệt là thích chơi với anh. Anh nhớ một buổi chiều tà chảy đầy ánh nắng, cô bé đó thủ thỉ với anh: Mai sau anh nhất định phải lấy em làm vợ nghe chưa?
Ngồi thần ra một lúc anh mới bước xuống nhà để ăn tối, chạy đến bên bàn ăn thì đã thấy ba mẹ anh ngồi sẵn ở đó hờ đợi. Kéo chiếc ghế ra và định ngồi thì một giọng nói không cảm xúc lên tiếng:- Hà Linh nó kêu mệt, con mang đồ ăn cho cả hai đứa lên phòng nó đi.
-Có chân thì tự chạy xuống ăn vả lại trong nhà có người làm kêu họ giúp là được rồi, tôi không rảnh. Nói rồi anh vẫn vô tư ngồi xuống lấy bát ăn cơm-Con mời hai người ăn cơm.
Nhìn cái thái độ không vâng lời của anh,trong lòng ông rất giận nhưng bên ngoài thì vẫn lạnh như băng kèm theo một phong thái vô cùng ung dung như thách thức anh có dám làm:-Được rồi chị Hồng mang đồ ăn lên cho cô Linh để cậu chủ ăn xong mai còn đi gặp...
Nghe tiếng ông nói, anh hạ đôi đũa xuống bát: Tôi đi.
------------
Bước ra ngoài phòng tắm với một chiếc khăn cúp ngang ngực và chỉ dài đến đùi cô vui vẻ ngắm lại mình trong chiếc gương to đùng ở tủ. Xong xuôi cô cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh và tiến lại cái cửa sổ trên tầng, chỉnh lại chiếc khăn quấn ở đầu cô gọi cho ai đó.-Alo, ba à,[..] vâng mọi thứ vẫn ổn, kế hoạch sắp thành công rồi, cứ đợi nhé, bai ba.
Tắt chiếc điện thoại, cô vươn nửa người ra ngoài cửa sổ để hít thở không khí trong lành ở nơi đây. Khoác trên người mỗi chiếc khăn tắm mỏng cô tựa vào thành cửa trông thật là sexy với đôi chân dài thon nhỏ, làn da trắng mịn. Rút chiếc khăn trên đầu, một làn gió nghịch ngợm thoảng qua khiến tóc cô tung bay che đi nửa khuôn mặt sắc sảo của mình. Một sắc đẹp bí ẩn cuốn hút mọi sự thèm thuồng của bọn đàn ông.
"Cốc cốc cốc"
Nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng vén hết tóc sang một bên vai để lộ bờ ngực trắng trẻo quyến rũ của mình. Nhẹ nhàng bước đến cánh cửa với nhịp đánh mông từ trái sang phải, trông cô như tinh tinh bị thọt vậy. nhìn qua khe cửa cô mới mở cửa ra cho anh đi vào.
-Bất ngờ không anh. Hà Linh mỉm cười thật tươi, một tay chống hông một tay thả lỏng nhìn anh.
Thấy cô như vậy, anh chả hài lòng một chút nào. Thời gian qua đã khiến cô quá khác so với hồi nhỏ. Dẫu biết rằng trong cuộc đời ai ai cũng phải thay đổi nhưng thực sự cô đã thay đổi quá nhiều. Nhìn cô anh không nói gì, với khuôn mặt lặng thing không cảm xúc, anh bước vào và đặt đồ ăn lên bàn cho cô:-Em kêu mệt mà lại ăn mặc thế kia à. Mới có 18 tuổi đầu mà đã đua đòi rồi sao?
-Anh này, ở bên nước ngoài họ toàn như thế thì... Chưa để cô nói hết lời Quốc đã chen ngang họng:-Nhưng đây là ở Việt Nam là nhà anh và anh không thích như thế.
Biết anh giận dỗi cô nhẹ nhàng tiến đến sát lưng anh, vòng tay cô ôm anh trong lòng từ sau lưng:-Nếu anh thích em sẽ đổi, nhưng dù sao thì chúng mình cũng sắp kết hôn, ăn mặc ở đâu chứ trong phòng mình làm sao mà ngượng.
Nghe cô nói mà anh tức giận tột cùng. Hất mạnh đôi tay cô ra anh quay mặt lại nghiêm nghị:- Hà Linh, em rất tốt nhưng anh rất tiếc em với anh sẽ không bao giờ vì anh chỉ xem em như một người em gái. Xin lỗi!!
Nói rồi, anh bước đi thẳng bỏ lại cô môt mình trong căn phòng đó . Tại sao chứ! Là do cô nói linh tinh gì sao? Hay là anh thấy cô không đủ nhan sắc để sánh bên anh. Một loạt suy nghĩ tung tăng liên tiếp nhảy bổ vào đầu cô. Ôm tim đau khổ cô khổ ngồi thụp xuống giường .
Sau khi phải xa anh, xa quê hương sang nước ngoài sinh sống thì cô chỉ biết ăn và ăn cho đế khi phát phì như cái thùng phi di động thì cô mới nhớ đến điểm dừng.Soi mình trong gương và nhớ đến lời anh từng nói:' Quốc thích những cô bé nhỏ nhắn dễ thương và đặc biệt là không khóc nhè!!" mà cô đã quyết tâm giảm cân. Đã biết bao nhiêu lần cô phải nhập viện do tụt háp huyết vì nhịn ăn, biết bao nhiêu lần cô phải đến bác sĩ vì trật khớp bong gân do chạy nhiều. Tất cả mọi thứ cô làm chung quy cũng chỉ vì anh, vậy mà anh phũ phàng chối bỏ tình yêu cô dành cho anh một cách phũ phàng vậy sao????
Nhấp chén trà xanh, ông ngả người sang chiếc tựa đằng sau. Đang lim dim con mắt để thưởng thức từng hớp trà đang lan tỏa vào trong từng tế bào con người ông thì một tiếng gõ cửa vang lên:
"Cốc, cốc, cốc, bác ơi, con Linh đây ạ, con có thể gặp bác được không?" Hà Linh đã thay một chiếc váy ngủ kín đáo đến bên cửa gọi phòng ông.
-Cháu vào đi. Ngẩng khuôn mặt lên. ông lấy chiếc kính ở trên bàn đeo vào mắt và nhìn thẳng ra cửa.
Hà Linh bước vào với một khuôn mặt nai tơ đầy giả tạo, bẽn lẽn ngồi xuống ghế bỗng dưng nước mắt từ đâu tuôn rơi xối xả:-Dạ bác ơi, cháu muốn thưa với bác, thật ra chuyện này cũng không phải chuyện to tác gì cả nhưng cháu cứ xôn xao trong lòng nên cháu muốn ngỏ lời tâm sự với bác. Nhưng cháu sợ bác phiền nên...
-Hà Linh con sắp trở thành con dâu của ta rồi, có điều gì cứ nói, ai bắt nạt bác sẽ bảo kê. Mà bây giờ con cứ gọi ta là ba chồng luôn đi.
-Dạ ba-Hà Linh lau giọt nước mắt cá sấu và diễn một cách tự nhiên như đúng rồi- Chuyện là, anh Quốc anh ấy chỉ coi con như một người em gái mà con lại yêu anh ấy rất nhiều. Anh ấy bảo rằng anh ấy đã có người yêu và anh ấy sẽ lấy người đó. Nghe xong con đã rất buồn, con muốn chết ba ơi, anh Quốc yêu người khác rồi anh ấy không muốn kết hôn với con thì con sống có ý nghĩa gì nữa chứ ba, con khổ quá ba ơi. Càng nói cô ả càng khóc như được mùa, nước mắt lã chã rơi như nước chảy. Thấy đứa con dâu yêu quý đau khổ như thế trong lòng ông xót xa đến vô cùng. Tiến gần đến đứa con dâu, ông ông cô vào lòng an ủi:- Con yên tâm, con nhỏ đó làm sao sánh được với con. Con cứ chờ một thời gian nữa, ba sẽ giải quyết ổn thỏa, con nhỏ đó sẽ phải cút khỏi trên thế giới này. Yên tâm Quốc chỉ là riêng con mà thôi.
-Ba, ba không cần phải làm gì cho con cả, vả lại ba cũng lớn tuổi rồi ba nên nghỉ ngơi nhiều vào. Ba chỉ cần nói giúp con với anh Quốc là con mãn nguyện lắm rồi. Mà ba ơi, ba cho con địa chỉ của chị đó đi, con sẽ nói chuyện thuyết phục chị ấy.
-Đúng là con dâu ta ngoan quá, không như con nhỏ quê mùa đó.
Nghe con dâu nói, ông mừng thầm trong lòng vì đã không chọn lầm người. Còn cô khi lấy được địa chỉ từ người ba chồng cô xin phép đi về phòng để nghỉ ngơi. Nhếch miệng vẻ chiến thắng , đôi mắt cô nhìn lại phòng ông với nửa con mắt của sự khinh thường. Xem ra trường đời đã dạy cho cô rất tốt về mặt diễn xuất để cô có thể thành công được ngay bây giờ. Còn Quỳnh Thư-cái người lâm phải số phận không độ trời chung kia sẽ phải chịu một hình phạt đau khổ vì đã dám làm người yêu Thiên Quốc của cô. Cứ chờ màn kịch hay để xem.
Tác giả :
Hazu