Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 373
Trong khi đó ánh mắt Đường Thi sẽ như thế nào?
Thống khổ, khó hiểu. Cô không hiểu tại sao Bạc Dạ lại đối xử với cô như vậy, càng không hiểu bản thân… Cô chỉ là yêu anh thôi, tại sao phải chịu đựng nhiều lần bị hạ nhục như vậy.
Ngay cả chùm chìa khóa mà cô cực khổ làm ra… Cũng rơi vào kết quả bi đát như thế.
Bạc Dạ không biết rằng ngay trong đêm đó Đường Thi đã đi tìm lại chúng, có nhảy ùm một cái xuống hồ, thân thể nhanh chóng bị dòng nước lạnh lẽo thấm ướt.
Người phụ nữ run rẩy vì lạnh nhưng không hề buông tha, cô liều mạng tìm lại hai chùm chìa khóa, tựa hồ chỉ cần tìm được, chỉ cần tìm được…
Là còn niềm tin để duy trì…
Bạc Dạ không tài nào tưởng được lúc đó Đường Thi phải chịu đau đớn và nỗi thương tâm như nào để có sức mạnh tìm hai chuỗi chìa khóa nho nhỏ trong cái hồ kia.
Quá trình đó khẳng định sẽ rất đau khổ, rất tuyệt vọng đúng không? Anh nhớ lại những kí ức khi xưa thông qua chùm chìa khóa trên tay, hiện tại nó đã hơi xỉn do năm tháng, nhưng hai chuỗi chìa khóa vẫn như cũ, phía dưới là hình trái tim đang nhẹ nhàng đung đưa. Bạc Dạ ngàn lần không ngờ tới hóa ra Đường Thi thực sự tìm lại chùm chìa khóa về, hơn nữa… còn cất giữ ở bên người nhiều năm như thế.
Cô sau khi tìm thấy liền im lặng cất nó bên cạnh, không nói cho anh biết cô đã tìm được, có lẽ là sợ anh sẽ vứt chúng ra ngoài cửa sổ lần nữa đi.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm xâu chìa khóa, đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm.
Những kí ức từng bị anh cố tình vứt bỏ hiện tại lại trở thành công cụ lăng trì trái tim anh, hóa ra những kí ức nhỏ vụn đó chỉ tạm ẩn đi mà thôi, hai người bọn họ có rất nhiều cơ hội chung đụng nhau, nhưng anh của khi đó… chưa từng nghĩ tới quý trọng.
Tô Kỳ nhận ra Bạc Dạ đang nhìn xâu chìa khóa tới xuất thần, sau đó anh ta thấy người này cất xâu chìa khóa vào túi áo, tựa như đang cất chủ nhân của nó vào vậy.
“Anh.." Tô Kỳ không ngờ sẽ được nhìn thấy hành động này của Bạc Dạ: “Anh đột nhiên nhặt được xâu chìa khóa ở ven đường rồi cất làm gì?"
Hơn nữa xâu chìa khóa này cũng không hề đẹp chút nào… Kiểu dáng lỗi thời này có lẽ là của mấy năm trước đi.
Có phải là Bạc Dạ uống hơi nhiều, cho rằng thứ mình nhặt được là vàng khối nên cất không? Bạc Dạ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Kỳ, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái nhưng cũng không giải thích, vẫn tiếp tục tỏ ra lạnh lùng, nói: “Đi thôi, mỗi người tự bắt xe mà về nhà"
Tô Kỳ hơi không hiểu ý nghĩ của Bạc Dạ, sau khi Đường Thi công bố sự thật thì người này nghĩ gì không ai có thể đoán ra được.
Tuy nhiên anh ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao Bạc Dạ có điên cuồng hơn nữa thì vẫn sẽ biết giữ lại một chút lý trí, anh không phải người dễ mất khống chế nên anh ta không cần phải lo lắng quá nhiều. Hôm nay cả hai uống hơi nhiều rượu nên không lái xe tới, vì thế cả hai gọi xe về nhà.
Khi Bạc Dạ lên xe, sắc mặt yên tĩnh, tựa như đang đắm chìm trong quá khứ.
Anh đang nhớ lại quá khứ, hành động mà anh hay làm nhất hiện tại chỉ là nhớ về quá khứ mà thôi.
Mà nhớ về quá khứ còn ý nghĩa gì không?
Cuối cùng cũng chỉ còn hối hận rồi buông bỏ chấp niệm mà thôi.
Sau khi rời khỏi quán rượu, Đường Thi đưa Khắc Lý Tư về nhà, do hiện tại quay lại Bạch Thành không tiện nên cô dứt khoát mở một căn phòng bên cạnh
phòng Khắc Lý Tư, chờ yên ổn vị trí liền gọi video cho Đường Duy.
Chờ mấy giây đầu bên kia liền nhận điện thoại. Cô nhìn thấy con trai đang ngồi trên giường nháy mắt với cô: “Mẹ, sao mẹ lại không về nhà?"
“Xin lỗi Duy nha, hôm nay mẹ không về ngay được, Hàn Nhượng có ở đó không?"
“Có." Đường Duy dẩu miệng bất mãn: “Chỉ có mẹ không ở thôi!"
“Mẹ đang ở Hải Thành, nếu về Bạch Thành thì xa quá nên mai về có được không? Mẹ cũng không ngờ hôm nay lại về muộn như vậy."
Biết trước đã về sớm hơn rồi, ít nhất còn có thể nhanh chóng về với Đường Duy.
Đường Duy tức giận nói: “Con không biết, nếu hôm nay mẹ không về con sẽ lo lắng đó."
Cậu bé giống như ông cụ non không ngừng dạy bảo Đường Thi: “Mẹ ở bên ngoài một mình quá nguy hiểm, con không ở bên cạnh mẹ nhỡ mẹ xảy ra chuyện thì sao? Hơn nữa hiện tại mẹ và con cách nhau xa như vậy, con không thế ở bên cạnh chăm sóc mẹ được."
Giọng nói càu nhàu của cậu bé khiến Đường Thi nhớ lại cảnh Khắc Lý Tư say khướt vừa rồi, vì thế liền híp mắt cười: “Được rồi, là mẹ sau, ngày mai mẹ sẽ về với con, cho con đi ăn lẩu được không?"
“Lẩu bên ngoài sao có thể so với Hàn Nhượng làm được chứ?"
Đường Duy rất thực tế không quan tâm tới chuyện mẹ nói: “Tối hôm nay chú Hàn Nhượng còn tự mình làm cho con lẩu thịt bò. Thịt bò là do chú ấy lấy từ cửa hàng tươi tới, nghe nói là thịt bò kobe đó!"
“Thằng nhóc con giỏi thật, nhân lúc mẹ không có nhà liền ăn một bữa lớn với Hàn Nhượng." Đường Thi cố tình chọc Đường Duy: “Vậy thì mẹ càng có lý do để không về nhà, mẹ muốn xem hai người định giấu mẹ làm gì?
“Con không quan tâm!"
Đường Duy tưởng mẹ cậu nói thật, lập tức bối rối: “Mẹ ở Hải Thành con lo lắm đấy!"
Ở Hải Thành thì có gì mà để cậu nhóc phải lo lắng chứ?
Đường Thi an ủi con trai qua màn hình: “Mẹ không còn nhỏ nữa, thứ cần chú ý nhất định sẽ chú ý mà…"
“Ý con không phải thế!"
Đường Duy lắc đầu, nghiêm túc nhìn màn hình điện thoại, khuôn mặt béo béo trắng nõn tỏ ra quật cường: “Con không sợ Hải Thành mà là sợ người ở đó."
Đường Thi ngây người, trong lúc đã sững sờ thì giọng của Đường Duy lại vang lên: “Bởi vì Hải Thành có thiếu gia nhà họ Bạc ở đó. Mẹ, con sợ mẹ lại bị người đó bắt nạt, nếu mẹ quay về đây thì con có thể bảo vệ mẹ."
Đường Thi đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn con trai yêu trên màn hình nói ra những lời ấm áp, cô đột nhiên cảm thấy cả đời của mình đã rất thành công rồi.
Có thể nuôi được đứa con trai vừa hiểu chuyện, khôn khéo lại biết lo lắng cho mẹ, cuộc đời thế này là quá đủ với cô rồi.
Đường Thi không nhịn được đỏ mắt nói: “Không sao đâu, mẹ con không còn ngu ngốc bị người bắt nạt như xưa nữa rồi, con đừng lo lắng mà."
“Mặc kệ mẹ có nói bao nhiêu lần thì con vẫn lo lắng" Đường Duy thở dài như ông cụ non: “Bởi vì chúng ta không hiểu được ý nghĩ của Bạc Dạ, không có gia thế như Bạc Dạ nên con và mẹ trước mặt ông ta vẫn ở thế yếu. Con sợ ông ta đột nhiên tới cửa tìm mẹ nên con rất lo lắng."
Đường Thi đỏ mũi: “Thắng nhóc này nữa, sao có thể coi mẹ của con vô dụng như thế hả. Dù gì mẹ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn rồi."
“Nếu mẹ không muốn nghe con lải nhải nữa thì sáng mai phải về sớm đấy." Đường Duy nhìn mẹ qua màn hình: “Mẹ mau đi ngủ sớm đi, nhớ thay con hỏi thăm sức khỏe của chú Tư nha. Mẹ ngủ ngon."
“Ngủ ngon."
Đường Thi mỉm cười tắt điện thoại, sau đó nằm sấp lên giường nhớ lại cảnh cáo mà Đường Duy và Khắc Lý Tư cùng nói.
Hai người này giống như đã giao hẹn trước với nhau vậy, lúc nào cũng nhắc nhở cô không được bước theo vết xe đổ năm xưa.
Đường Thi hơi kéo khóe miệng, lòng người cũng chỉ có vậy, sau nhiều lần bị tổn thương cô đã không còn ôm mong đợi vào Bạc Dạ nữa rồi.
Thống khổ, khó hiểu. Cô không hiểu tại sao Bạc Dạ lại đối xử với cô như vậy, càng không hiểu bản thân… Cô chỉ là yêu anh thôi, tại sao phải chịu đựng nhiều lần bị hạ nhục như vậy.
Ngay cả chùm chìa khóa mà cô cực khổ làm ra… Cũng rơi vào kết quả bi đát như thế.
Bạc Dạ không biết rằng ngay trong đêm đó Đường Thi đã đi tìm lại chúng, có nhảy ùm một cái xuống hồ, thân thể nhanh chóng bị dòng nước lạnh lẽo thấm ướt.
Người phụ nữ run rẩy vì lạnh nhưng không hề buông tha, cô liều mạng tìm lại hai chùm chìa khóa, tựa hồ chỉ cần tìm được, chỉ cần tìm được…
Là còn niềm tin để duy trì…
Bạc Dạ không tài nào tưởng được lúc đó Đường Thi phải chịu đau đớn và nỗi thương tâm như nào để có sức mạnh tìm hai chuỗi chìa khóa nho nhỏ trong cái hồ kia.
Quá trình đó khẳng định sẽ rất đau khổ, rất tuyệt vọng đúng không? Anh nhớ lại những kí ức khi xưa thông qua chùm chìa khóa trên tay, hiện tại nó đã hơi xỉn do năm tháng, nhưng hai chuỗi chìa khóa vẫn như cũ, phía dưới là hình trái tim đang nhẹ nhàng đung đưa. Bạc Dạ ngàn lần không ngờ tới hóa ra Đường Thi thực sự tìm lại chùm chìa khóa về, hơn nữa… còn cất giữ ở bên người nhiều năm như thế.
Cô sau khi tìm thấy liền im lặng cất nó bên cạnh, không nói cho anh biết cô đã tìm được, có lẽ là sợ anh sẽ vứt chúng ra ngoài cửa sổ lần nữa đi.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm xâu chìa khóa, đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm.
Những kí ức từng bị anh cố tình vứt bỏ hiện tại lại trở thành công cụ lăng trì trái tim anh, hóa ra những kí ức nhỏ vụn đó chỉ tạm ẩn đi mà thôi, hai người bọn họ có rất nhiều cơ hội chung đụng nhau, nhưng anh của khi đó… chưa từng nghĩ tới quý trọng.
Tô Kỳ nhận ra Bạc Dạ đang nhìn xâu chìa khóa tới xuất thần, sau đó anh ta thấy người này cất xâu chìa khóa vào túi áo, tựa như đang cất chủ nhân của nó vào vậy.
“Anh.." Tô Kỳ không ngờ sẽ được nhìn thấy hành động này của Bạc Dạ: “Anh đột nhiên nhặt được xâu chìa khóa ở ven đường rồi cất làm gì?"
Hơn nữa xâu chìa khóa này cũng không hề đẹp chút nào… Kiểu dáng lỗi thời này có lẽ là của mấy năm trước đi.
Có phải là Bạc Dạ uống hơi nhiều, cho rằng thứ mình nhặt được là vàng khối nên cất không? Bạc Dạ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Kỳ, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái nhưng cũng không giải thích, vẫn tiếp tục tỏ ra lạnh lùng, nói: “Đi thôi, mỗi người tự bắt xe mà về nhà"
Tô Kỳ hơi không hiểu ý nghĩ của Bạc Dạ, sau khi Đường Thi công bố sự thật thì người này nghĩ gì không ai có thể đoán ra được.
Tuy nhiên anh ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao Bạc Dạ có điên cuồng hơn nữa thì vẫn sẽ biết giữ lại một chút lý trí, anh không phải người dễ mất khống chế nên anh ta không cần phải lo lắng quá nhiều. Hôm nay cả hai uống hơi nhiều rượu nên không lái xe tới, vì thế cả hai gọi xe về nhà.
Khi Bạc Dạ lên xe, sắc mặt yên tĩnh, tựa như đang đắm chìm trong quá khứ.
Anh đang nhớ lại quá khứ, hành động mà anh hay làm nhất hiện tại chỉ là nhớ về quá khứ mà thôi.
Mà nhớ về quá khứ còn ý nghĩa gì không?
Cuối cùng cũng chỉ còn hối hận rồi buông bỏ chấp niệm mà thôi.
Sau khi rời khỏi quán rượu, Đường Thi đưa Khắc Lý Tư về nhà, do hiện tại quay lại Bạch Thành không tiện nên cô dứt khoát mở một căn phòng bên cạnh
phòng Khắc Lý Tư, chờ yên ổn vị trí liền gọi video cho Đường Duy.
Chờ mấy giây đầu bên kia liền nhận điện thoại. Cô nhìn thấy con trai đang ngồi trên giường nháy mắt với cô: “Mẹ, sao mẹ lại không về nhà?"
“Xin lỗi Duy nha, hôm nay mẹ không về ngay được, Hàn Nhượng có ở đó không?"
“Có." Đường Duy dẩu miệng bất mãn: “Chỉ có mẹ không ở thôi!"
“Mẹ đang ở Hải Thành, nếu về Bạch Thành thì xa quá nên mai về có được không? Mẹ cũng không ngờ hôm nay lại về muộn như vậy."
Biết trước đã về sớm hơn rồi, ít nhất còn có thể nhanh chóng về với Đường Duy.
Đường Duy tức giận nói: “Con không biết, nếu hôm nay mẹ không về con sẽ lo lắng đó."
Cậu bé giống như ông cụ non không ngừng dạy bảo Đường Thi: “Mẹ ở bên ngoài một mình quá nguy hiểm, con không ở bên cạnh mẹ nhỡ mẹ xảy ra chuyện thì sao? Hơn nữa hiện tại mẹ và con cách nhau xa như vậy, con không thế ở bên cạnh chăm sóc mẹ được."
Giọng nói càu nhàu của cậu bé khiến Đường Thi nhớ lại cảnh Khắc Lý Tư say khướt vừa rồi, vì thế liền híp mắt cười: “Được rồi, là mẹ sau, ngày mai mẹ sẽ về với con, cho con đi ăn lẩu được không?"
“Lẩu bên ngoài sao có thể so với Hàn Nhượng làm được chứ?"
Đường Duy rất thực tế không quan tâm tới chuyện mẹ nói: “Tối hôm nay chú Hàn Nhượng còn tự mình làm cho con lẩu thịt bò. Thịt bò là do chú ấy lấy từ cửa hàng tươi tới, nghe nói là thịt bò kobe đó!"
“Thằng nhóc con giỏi thật, nhân lúc mẹ không có nhà liền ăn một bữa lớn với Hàn Nhượng." Đường Thi cố tình chọc Đường Duy: “Vậy thì mẹ càng có lý do để không về nhà, mẹ muốn xem hai người định giấu mẹ làm gì?
“Con không quan tâm!"
Đường Duy tưởng mẹ cậu nói thật, lập tức bối rối: “Mẹ ở Hải Thành con lo lắm đấy!"
Ở Hải Thành thì có gì mà để cậu nhóc phải lo lắng chứ?
Đường Thi an ủi con trai qua màn hình: “Mẹ không còn nhỏ nữa, thứ cần chú ý nhất định sẽ chú ý mà…"
“Ý con không phải thế!"
Đường Duy lắc đầu, nghiêm túc nhìn màn hình điện thoại, khuôn mặt béo béo trắng nõn tỏ ra quật cường: “Con không sợ Hải Thành mà là sợ người ở đó."
Đường Thi ngây người, trong lúc đã sững sờ thì giọng của Đường Duy lại vang lên: “Bởi vì Hải Thành có thiếu gia nhà họ Bạc ở đó. Mẹ, con sợ mẹ lại bị người đó bắt nạt, nếu mẹ quay về đây thì con có thể bảo vệ mẹ."
Đường Thi đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn con trai yêu trên màn hình nói ra những lời ấm áp, cô đột nhiên cảm thấy cả đời của mình đã rất thành công rồi.
Có thể nuôi được đứa con trai vừa hiểu chuyện, khôn khéo lại biết lo lắng cho mẹ, cuộc đời thế này là quá đủ với cô rồi.
Đường Thi không nhịn được đỏ mắt nói: “Không sao đâu, mẹ con không còn ngu ngốc bị người bắt nạt như xưa nữa rồi, con đừng lo lắng mà."
“Mặc kệ mẹ có nói bao nhiêu lần thì con vẫn lo lắng" Đường Duy thở dài như ông cụ non: “Bởi vì chúng ta không hiểu được ý nghĩ của Bạc Dạ, không có gia thế như Bạc Dạ nên con và mẹ trước mặt ông ta vẫn ở thế yếu. Con sợ ông ta đột nhiên tới cửa tìm mẹ nên con rất lo lắng."
Đường Thi đỏ mũi: “Thắng nhóc này nữa, sao có thể coi mẹ của con vô dụng như thế hả. Dù gì mẹ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn rồi."
“Nếu mẹ không muốn nghe con lải nhải nữa thì sáng mai phải về sớm đấy." Đường Duy nhìn mẹ qua màn hình: “Mẹ mau đi ngủ sớm đi, nhớ thay con hỏi thăm sức khỏe của chú Tư nha. Mẹ ngủ ngon."
“Ngủ ngon."
Đường Thi mỉm cười tắt điện thoại, sau đó nằm sấp lên giường nhớ lại cảnh cáo mà Đường Duy và Khắc Lý Tư cùng nói.
Hai người này giống như đã giao hẹn trước với nhau vậy, lúc nào cũng nhắc nhở cô không được bước theo vết xe đổ năm xưa.
Đường Thi hơi kéo khóe miệng, lòng người cũng chỉ có vậy, sau nhiều lần bị tổn thương cô đã không còn ôm mong đợi vào Bạc Dạ nữa rồi.
Tác giả :
Tiểu Thiên