Bá Chủ Thu Mua
Chương 91: Ta mời minh tinh cho
Đẩy cửa phòng làm việc ra, bước vào, Bạch Lam ngẩng đầu nhìn Hác Mãnh đang đi tới, cười nói: "Khách lớn ít ghé qua nha, lâu ngày không gặp rồi nhỉ?"
Không khó để nhận ra trong giọng nói mang theo vài phần u oán!
Phi Ngữ trước khi vào phòng làm việc cũng đã thả tay khỏi Hác Mãnh, lè lưỡi nhìn hai người, quay đầu chạy ra ngoài.
"Gần đây rất bận a!" Hác Mãnh vừa cười vừa bước tới, ngồi vào chiếc ghế đối diện Bạch Lam.
Bạch Lam không nói thêm gì, bất quá vẫn nhìn chằm chằm vào Hác Mãnh, không có ý dời tầm mắt chút nào. Hác Mãnh bị nàng nhìn, lông mày có chút giật giật, gượng cười nói: "Bạch tỷ, có chuyện gì thì ngươi cứ nói, đừng nhìn ta như vậy được chứ? Sức chống cự của ta rất kém, không chịu được đâu!"
"Khoa kỹ Lam Mị thật sự là của ngươi?" Bạch Lam nghiêng đầu, tò mò hỏi. Ban đầu ở thời điểm đăng kí công ty, Hác Mãnh chính là nhờ nàng tìm người giúp, cho nên nàng nắm rất rõ lai lịch của công ty này. Mới đầu nàng còn tưởng rằng bị trùng tên, có chút không tin công ty này chính là công ty Hác Mãnh nhờ mình đăng kí, đến khi trên mạng hé lộ tin tức tổng bộ trí năng Lam Mị đang ở Thạch Thành thì nàng mới xác định được. Chỉ có điều nàng vẫn nhịn không gọi điện thoại cho Hác Mãnh, do nàng biết Hác Mãnh gần đây bận bộn nhiều việc, ở trên mạng cũng có tin tức liên quan tới Khoa kỹ Lam Mị.
Hác Mãnh gật đầu, cười nói: "Đúng vậy!"
"Thật sự?" Bạch Lam nghiêm mặt, hỏi lại lần nữa.
"Ừ, thật sự!" Hác Mãnh gật đầu khẳng định.
Bạch Lam đột nhiên cười khanh khách, đứng dậy nói: "Thế thì dễ làm việc rồi! Ngươi giúp ta trả phí hội viên hàng năm của trí năng Tiểu Lam và kích hoạt ‘cường hào kim cương’ nữa nhé, không cần quá cao, cấp 2 là được rồi! Ngươi là tổng tài, đừng nói chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm chủ được nha?"
Phí hội viên một năm là 300 tệ, Kim cương cấp 2 vĩnh viễn là 58 888, cộng lại cũng chưa tới 60 ngàn.
"Chuyện nhỏ!" Hác Mãnh cười cười, rút điện thoại di động ra, nói với Lam Lam: "Nghe thấy chưa! Kích hoạt ‘cường hào kim cương’ và đóng phí hội viên một năm cho Bạch tỷ!"
"Dạ!" Trên màn hình điện thoại di động, Lam Lam từ sau lưng rút ra một chiếc notebook màu hồng, móng vuốt gõ lạch cạch một hồi.
Leng keng!
Điện thoại di động của Bạch Lam tức khắc có âm báo, nàng cầm điện thoại nhìn, phí hội viên danh hiệu VIP đã thông qua, đồng thời bắt mắt nhất chính là 3 viên kim cương lóng lánh treo bên cạnh. Kể từ giờ, bất cứ người nào xem thông tin của nàng hoặc nàng cập nhật hình ảnh trạng thái thì đều có thể làm chói mắt bạn bè cùng người xung quanh.
"Sao lại là cấp 3, chẳng phải bảo ngươi kích hoạt ‘cường hào’ cấp 2 ư?" Bạch Lam sửng sốt. Phải biết rằng giá tiền của kim cương cấp 2 cùng kim cương cấp 3 xê xích nhau những 10 lần. Kích hoạt kim cương cấp 2 cần 58,888 thì đơn giản thôi, hiện giờ hắn là tổng tài, số tiền này cũng không thiếu, nhưng kim cương cấp 3 chính là ‘cường hào’ đẳng cấp hơn a, 588,888 tệ, đủ mua một căn hộ nhỏ rồi.
"Ngươi cảm thấy kim cương cấp 2 đáng để ta động tay sao? Khoa kỹ Lam Mị là công ty của riêng ta, không cần báo cáo với ai, chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể tự quyết định." Hác Mãnh tựa vào trên ghế, cười ha ha nói.
Bạch Lam nhìn vào điện thoại, mặc dù chỉ là danh hiệu ảo, ngoài ra còn là dịch vụ thuê tư nhân, nhưng giá tiền lên tới 588,888, khiến cho nàng có cảm giác xót thịt.
"Người khác nhìn thấy cũng không cho rằng ta là cường hào thật đâu nha! Kì thật với loại vật phẩm như này, ai mà biết liệu có phải bán thận… không… là bán thân 10 năm, 30 năm để mua hay không đây!" Bạch Lam lầm bầm nói. Tuy nàng không rõ ‘cường hào kim cương’ này có phải là vật phẩm ảo đắt tiền nhất trên thế giới hay không, nhưng đây tuyệt đối là vật phẩm xa xỉ trong xa xỉ.
"Ha ha, đừng nói vậy, ta không có ép ngươi bán thân làm nô nha." Hác Mãnh cười nói.
Bạch Lam ngẩng đầu, nửa đùa nửa thật với Hác Mãnh: "Hiện tại thì không, nhưng sau này chưa chắc sẽ không như thế!" Sau đó liền chuyển chủ đề, hỏi: "Hai sản phẩm trí năng điện thoại trong tay Khoa kỹ Lam Mị có thể giao cho shop điện tử Bạch Lam làm đại lý hay không?"
Hác Mãnh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Sản phẩm dưới tay Khoa kỹ Lam Mị dự định dùng hình thức tiêu thụ trên mạng, bởi trong này có liên quan một chút với hệ thống tín dự. Dĩ nhiên nếu ngươi không ngại phiền toái thì ta cũng có thể điều động đến đây một số sản phẩm để tiêu thụ, mỗi bộ nâng giá thêm mấy trăm tệ, tin rằng những người không tranh được trên mạng sẽ đều nguyện ý mua!"
"Kiếm tiền không hề đơn giản như vậy!" Bạch lam cười nói.
Đối với Khoa kỹ Lam Mị thì hệ thống tín dự chính là một công trình được xây dựng để đồng bộ tối đa với trí năng Tiểu Lam, cho nên mỗi một phần sản phẩm cần tự bản thân trực tiếp mua. Bởi vì chỉ có thời điểm mới đầu mua sản phẩm điền họ tên, thì tín dự sinh ra lúc tiêu dùng mới có thể được tích lũy trong tài khoản cá nhân của bản thân.
Dĩ nhiên, nếu như khách hàng chỉ cần lấy được sản phẩm, không thèm để ý có tín dự hay không thì cũng chẳng sao. Có người coi trọng cấp bậc tín dự, nhưng cũng không biểu đại là tất cả mọi người đều quan tâm.
"Đúng rồi, ngày 1 tháng 8 shop điện tử Bạch Lam chính thức khai trương. Ngài tổng tài đây chính là đại cổ đông của shop, đến lúc đó nên đích thân tới cổ vũ mới được chứ nhỉ?" Bạch Lam cười cười, chuyển đề tài tới vấn đề khai trương của shop điện tử.
Hác Mãnh cười khổ, nói: "Ta tới hay không thì cũng đâu cần thiết lắm, đến lúc đó ngươi tự xem xét rồi tiến hành là được. Ngươi là quản lý, chuyện này ngươi cứ chủ động, mặc kệ ta đi!"
Bạch Lam lườm hắn, nói: "Bình thường mặc kệ ngươi cũng được, nhưng nào có chuyện tổng tài không tới dự trong ngày khai trương. Không được, đến lúc đó ngươi phải đến đây cho ta, dù không cắt băng khánh thành thì cũng vẫn phải đến, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ!" Hác Mãnh cười nói. Nếu Bạch Lam bắt hắn tới vậy thì cứ tới thôi. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Có cần mời một vài minh tinh tới hâm nóng không?"
"Minh tinh?" Bạch Lam bị Hác Mãnh làm cho bật cười: "Ngươi thấy có cửa hiệu nào trên phố Liên Hoa này ngày khai trương mời được minh tinh không? Không mất tiền à?"
Hác Mãnh cũng cười ha ha, nói: "Ta mời minh tinh này quả thật không mất tiền, nàng là dân gốc ở Thạch Thành, đến lúc đó ngươi chỉ cần mời bữa cơm là được, việc còn lại cứ để ta giải quyết!"
"Mời bữa cơm là được?" Bạch Lam nghi ngờ nhìn Hác Mãnh, hỏi: "Ai vậy?"
"Biết ‘giáo hoa quốc dân’ đang rất hot trên mạng chứ?" Hác Mãnh cười.
"Ngươi nói đến Từ manh?" Bạch Lam sửng sốt, lườm Hác Mãnh: "Lúc nhìn thấy hình ảnh của nàng, ta đã nghĩ đến rồi, cảm thấy rất quen nha. Nàng có phải là cô bé mà ngươi quen từ khi học trung học không vậy?" Nàng mặc dù học trên Hác Mãnh hai khóa, nhưng quen biết Hác Mãnh, nên cho dù không nhận ra Từ manh nhưng cũng nhất định là cảm thấy quen mặt.
"Đúng vậy" Hách Mãnh gật đầu cười.
Bạch Lam nháy mắt một cách, nửa đùa nửa thật hỏi: "Hiện giờ vẫn còn ‘qua lại’?"
Hác Mãnh lúng túng gãi gãi mũi, gượng cười nói: "Không phải như vậy đâu, chúng ta bây giờ là bạn thân, tình bạn thuần khiết nha, không xấu xa như ngươi nghĩ a!"
"Tình bạn thuần khiết? Ha ha, ta thấy thuần khiết như đại bác cỡ nhỏ à!" Bạch Lam cười duyên, nhìn vào mắt hắn, nói.
Không khó để nhận ra trong giọng nói mang theo vài phần u oán!
Phi Ngữ trước khi vào phòng làm việc cũng đã thả tay khỏi Hác Mãnh, lè lưỡi nhìn hai người, quay đầu chạy ra ngoài.
"Gần đây rất bận a!" Hác Mãnh vừa cười vừa bước tới, ngồi vào chiếc ghế đối diện Bạch Lam.
Bạch Lam không nói thêm gì, bất quá vẫn nhìn chằm chằm vào Hác Mãnh, không có ý dời tầm mắt chút nào. Hác Mãnh bị nàng nhìn, lông mày có chút giật giật, gượng cười nói: "Bạch tỷ, có chuyện gì thì ngươi cứ nói, đừng nhìn ta như vậy được chứ? Sức chống cự của ta rất kém, không chịu được đâu!"
"Khoa kỹ Lam Mị thật sự là của ngươi?" Bạch Lam nghiêng đầu, tò mò hỏi. Ban đầu ở thời điểm đăng kí công ty, Hác Mãnh chính là nhờ nàng tìm người giúp, cho nên nàng nắm rất rõ lai lịch của công ty này. Mới đầu nàng còn tưởng rằng bị trùng tên, có chút không tin công ty này chính là công ty Hác Mãnh nhờ mình đăng kí, đến khi trên mạng hé lộ tin tức tổng bộ trí năng Lam Mị đang ở Thạch Thành thì nàng mới xác định được. Chỉ có điều nàng vẫn nhịn không gọi điện thoại cho Hác Mãnh, do nàng biết Hác Mãnh gần đây bận bộn nhiều việc, ở trên mạng cũng có tin tức liên quan tới Khoa kỹ Lam Mị.
Hác Mãnh gật đầu, cười nói: "Đúng vậy!"
"Thật sự?" Bạch Lam nghiêm mặt, hỏi lại lần nữa.
"Ừ, thật sự!" Hác Mãnh gật đầu khẳng định.
Bạch Lam đột nhiên cười khanh khách, đứng dậy nói: "Thế thì dễ làm việc rồi! Ngươi giúp ta trả phí hội viên hàng năm của trí năng Tiểu Lam và kích hoạt ‘cường hào kim cương’ nữa nhé, không cần quá cao, cấp 2 là được rồi! Ngươi là tổng tài, đừng nói chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm chủ được nha?"
Phí hội viên một năm là 300 tệ, Kim cương cấp 2 vĩnh viễn là 58 888, cộng lại cũng chưa tới 60 ngàn.
"Chuyện nhỏ!" Hác Mãnh cười cười, rút điện thoại di động ra, nói với Lam Lam: "Nghe thấy chưa! Kích hoạt ‘cường hào kim cương’ và đóng phí hội viên một năm cho Bạch tỷ!"
"Dạ!" Trên màn hình điện thoại di động, Lam Lam từ sau lưng rút ra một chiếc notebook màu hồng, móng vuốt gõ lạch cạch một hồi.
Leng keng!
Điện thoại di động của Bạch Lam tức khắc có âm báo, nàng cầm điện thoại nhìn, phí hội viên danh hiệu VIP đã thông qua, đồng thời bắt mắt nhất chính là 3 viên kim cương lóng lánh treo bên cạnh. Kể từ giờ, bất cứ người nào xem thông tin của nàng hoặc nàng cập nhật hình ảnh trạng thái thì đều có thể làm chói mắt bạn bè cùng người xung quanh.
"Sao lại là cấp 3, chẳng phải bảo ngươi kích hoạt ‘cường hào’ cấp 2 ư?" Bạch Lam sửng sốt. Phải biết rằng giá tiền của kim cương cấp 2 cùng kim cương cấp 3 xê xích nhau những 10 lần. Kích hoạt kim cương cấp 2 cần 58,888 thì đơn giản thôi, hiện giờ hắn là tổng tài, số tiền này cũng không thiếu, nhưng kim cương cấp 3 chính là ‘cường hào’ đẳng cấp hơn a, 588,888 tệ, đủ mua một căn hộ nhỏ rồi.
"Ngươi cảm thấy kim cương cấp 2 đáng để ta động tay sao? Khoa kỹ Lam Mị là công ty của riêng ta, không cần báo cáo với ai, chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể tự quyết định." Hác Mãnh tựa vào trên ghế, cười ha ha nói.
Bạch Lam nhìn vào điện thoại, mặc dù chỉ là danh hiệu ảo, ngoài ra còn là dịch vụ thuê tư nhân, nhưng giá tiền lên tới 588,888, khiến cho nàng có cảm giác xót thịt.
"Người khác nhìn thấy cũng không cho rằng ta là cường hào thật đâu nha! Kì thật với loại vật phẩm như này, ai mà biết liệu có phải bán thận… không… là bán thân 10 năm, 30 năm để mua hay không đây!" Bạch Lam lầm bầm nói. Tuy nàng không rõ ‘cường hào kim cương’ này có phải là vật phẩm ảo đắt tiền nhất trên thế giới hay không, nhưng đây tuyệt đối là vật phẩm xa xỉ trong xa xỉ.
"Ha ha, đừng nói vậy, ta không có ép ngươi bán thân làm nô nha." Hác Mãnh cười nói.
Bạch Lam ngẩng đầu, nửa đùa nửa thật với Hác Mãnh: "Hiện tại thì không, nhưng sau này chưa chắc sẽ không như thế!" Sau đó liền chuyển chủ đề, hỏi: "Hai sản phẩm trí năng điện thoại trong tay Khoa kỹ Lam Mị có thể giao cho shop điện tử Bạch Lam làm đại lý hay không?"
Hác Mãnh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Sản phẩm dưới tay Khoa kỹ Lam Mị dự định dùng hình thức tiêu thụ trên mạng, bởi trong này có liên quan một chút với hệ thống tín dự. Dĩ nhiên nếu ngươi không ngại phiền toái thì ta cũng có thể điều động đến đây một số sản phẩm để tiêu thụ, mỗi bộ nâng giá thêm mấy trăm tệ, tin rằng những người không tranh được trên mạng sẽ đều nguyện ý mua!"
"Kiếm tiền không hề đơn giản như vậy!" Bạch lam cười nói.
Đối với Khoa kỹ Lam Mị thì hệ thống tín dự chính là một công trình được xây dựng để đồng bộ tối đa với trí năng Tiểu Lam, cho nên mỗi một phần sản phẩm cần tự bản thân trực tiếp mua. Bởi vì chỉ có thời điểm mới đầu mua sản phẩm điền họ tên, thì tín dự sinh ra lúc tiêu dùng mới có thể được tích lũy trong tài khoản cá nhân của bản thân.
Dĩ nhiên, nếu như khách hàng chỉ cần lấy được sản phẩm, không thèm để ý có tín dự hay không thì cũng chẳng sao. Có người coi trọng cấp bậc tín dự, nhưng cũng không biểu đại là tất cả mọi người đều quan tâm.
"Đúng rồi, ngày 1 tháng 8 shop điện tử Bạch Lam chính thức khai trương. Ngài tổng tài đây chính là đại cổ đông của shop, đến lúc đó nên đích thân tới cổ vũ mới được chứ nhỉ?" Bạch Lam cười cười, chuyển đề tài tới vấn đề khai trương của shop điện tử.
Hác Mãnh cười khổ, nói: "Ta tới hay không thì cũng đâu cần thiết lắm, đến lúc đó ngươi tự xem xét rồi tiến hành là được. Ngươi là quản lý, chuyện này ngươi cứ chủ động, mặc kệ ta đi!"
Bạch Lam lườm hắn, nói: "Bình thường mặc kệ ngươi cũng được, nhưng nào có chuyện tổng tài không tới dự trong ngày khai trương. Không được, đến lúc đó ngươi phải đến đây cho ta, dù không cắt băng khánh thành thì cũng vẫn phải đến, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ!" Hác Mãnh cười nói. Nếu Bạch Lam bắt hắn tới vậy thì cứ tới thôi. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Có cần mời một vài minh tinh tới hâm nóng không?"
"Minh tinh?" Bạch Lam bị Hác Mãnh làm cho bật cười: "Ngươi thấy có cửa hiệu nào trên phố Liên Hoa này ngày khai trương mời được minh tinh không? Không mất tiền à?"
Hác Mãnh cũng cười ha ha, nói: "Ta mời minh tinh này quả thật không mất tiền, nàng là dân gốc ở Thạch Thành, đến lúc đó ngươi chỉ cần mời bữa cơm là được, việc còn lại cứ để ta giải quyết!"
"Mời bữa cơm là được?" Bạch Lam nghi ngờ nhìn Hác Mãnh, hỏi: "Ai vậy?"
"Biết ‘giáo hoa quốc dân’ đang rất hot trên mạng chứ?" Hác Mãnh cười.
"Ngươi nói đến Từ manh?" Bạch Lam sửng sốt, lườm Hác Mãnh: "Lúc nhìn thấy hình ảnh của nàng, ta đã nghĩ đến rồi, cảm thấy rất quen nha. Nàng có phải là cô bé mà ngươi quen từ khi học trung học không vậy?" Nàng mặc dù học trên Hác Mãnh hai khóa, nhưng quen biết Hác Mãnh, nên cho dù không nhận ra Từ manh nhưng cũng nhất định là cảm thấy quen mặt.
"Đúng vậy" Hách Mãnh gật đầu cười.
Bạch Lam nháy mắt một cách, nửa đùa nửa thật hỏi: "Hiện giờ vẫn còn ‘qua lại’?"
Hác Mãnh lúng túng gãi gãi mũi, gượng cười nói: "Không phải như vậy đâu, chúng ta bây giờ là bạn thân, tình bạn thuần khiết nha, không xấu xa như ngươi nghĩ a!"
"Tình bạn thuần khiết? Ha ha, ta thấy thuần khiết như đại bác cỡ nhỏ à!" Bạch Lam cười duyên, nhìn vào mắt hắn, nói.
Tác giả :
Ngốc Tiểu Tứ