Bá Chủ Lừa Thê
Chương 10
“Tỷ, tỷ thật sự muốn gả đi sao ? Không phải là đùa đấy chứ ?" Về đến phòng, Lăng Húc không ngừng lải nhải bên tai tỷ mình, hắn thực sự vẫn có chút hồ nghi.
“Húc Nhi thân yêu, đệ đã hỏi đến lần thứ mười chín rồi đấy, còn hỏi thêm lần nữa, là vừa đủ hai mươi." Lăng Trúc ngồi bên cạnh bàn ăn lạc rang, một hạt bị nàng ném ra, vừa hay bay ngay vào bên trong miệng Lăng Húc, hắn cũng đáp lại lấy một hạt ném qua miệng nàng, hai tỷ đệ cứ thế mà biểu diễn tiết mục đặc biệt, làm Ly Nhi đứng bên cạnh ngây ra mà xem.
“Tỷ thực muốn gả cho người ta sao ?" Hắn cố hỏi thêm lần nữa cho đủ hai mươi thì thôi.
“Không sai, ta muốn gả cho Hướng Ngạo Thiên." Đừng nói hắn kinh ngạc không tin, đến nàng cũng cực kỳ thấy lạ đây, thực chẳng dám tin là nàng lại nhận lời gả cho hắn.
“Tỷ thích huynh ấy không ?"
“Thích ." Nàng nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời luôn.
“Tỷ yêu huynh ấy không ?"
Lăng Trúc nghĩ một lát, “Không biết. " Đối với đệ đệ duy nhất này của mình, nàng trước giờ chưa từng giấu diếm gì cả, cứ cho là nàng thực sự không biết đi chăng nữa cũng sẽ luôn nói cho hắn.
“Gì chứ ?" Đây là câu trả lời kiểu gì thế ? Yêu là yêu, không yêu thì là không yêu ! Lại còn có không biết sao ?
“Gì chứ cái gì ?" Chẳng hiểu nổi hai chữ đó của hắn là có ý gì, nàng chỉ biết vứt trả cho hắn vậy.
“Chính là cái gì ?"
“Chẳng có gì."
Đây chính là đáp án của nàng, cũng chỉ hai tỷ đệ nàng là hiểu, biết được đối phương đang nói cái gì, chứ còn Ly Nhi đang đứng ở bên cạnh cứ như đang trong mây trong sương vậy, những gì họ nói làm nàng loạn hết cả óc lên, chẳng bằng cứ tránh đi, khỏi phải nghe gì thêm dễ làm nàng ngất xỉu nữa.
“Thế cảm giác mà tỷ phu đem lại cho tỷ là cái gì ?"
Nàng cau mày, “Hắn vẫn chưa phải là tỷ phu của đệ." Bọn họ còn chưa thành thân, gọi sớm như thế để làm gì ?
“Thì cũng sắp rồi, hơn nữa đệ thấy huynh ấy cũng rất vui khi đệ gọi như thế mà." Sớm muộn gì cũng phải gọi, không bằng hiện giờ tranh thủ gọi cho quen, tránh để sau này khó mà thay đổi cách gọi được.
Không sai, tất cả mọi người đều thấy được hắn rất vui.
“Rốt cuộc là cảm giác gì , tỷ mau nói đi !" Không hỏi rõ ràng, thì đêm nay hắn không ngủ được mất.
Nàng suy nghĩ một lát, “Cảm giác gì ư ?" .
Phải nói thế nào đây ? “Rất hay thường xuyên nghĩ tới hắn." Có lúc còn nằm mơ thấy nữa cơ !
“Còn gì nữa ?" Cái này thì hắn cũng thường xuyên nghĩ tới một số người, cho nên điều này chẳng có gì đặc biệt cả.
“Còn có … …khi hắn ở gần thường hay bị đỏ mặt tim đập loạn lên." . Nhất là lúc hắn ôm lấy nàng, chứ càng đừng nói đến chuyện hôn nàng nữa, trái tim nàng lúc đó cứ như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Đỏ mặt tim đập loạn lên ? Ừm ! Rất đặc biệt. “Còn gì nữa ?"
“Ừm … …không thích hắn đến gần nữ nhân khác.". Nàng lại nghĩ tới lúc trên đường trở về Mạnh phủ, có nữ nhân còn không biết xấu hổ đeo bám thân mình lên trên người Hướng Ngạo Thiên, lúc đó nàng không có phản ứng gì, chỉ đem những lời chửi mắng để trong lòng, hiện giờ nghĩ lại càng như thêm dầu vào lửa, chỉ hi vọng nữ nhân kia sớm chết sớm siêu sinh đi.
“Vậy nếu là nữ nhân khác tự mình tiếp cận huynh ấy thì sao ?". Hắn có chọc vào tỷ mình đâu, nàng sao lại trừng mắt lên với hắn ?
“Không phải như nhau sao ?". Nếu không phải do lúc đó Hướng Ngạo Thiên lập tức đẩy nữ nhân đó ra, nàng hiện giờ sẽ còn giận hơn nhiều.
“Oh! Hiểu rồi." Đều là không thích.
“Đệ hỏi nhiều như thế, rốt cuộc có đáp án hay không ?" Nàng căn bản là không biết có phải yêu hắn hay không nữa.
“Đệ làm sao mà biết được ? Đừng quên đệ năm nay mới có mười ba tuổi, làm sao có thể biết được chuyện tình tình ái ái chứ ?"
“Vậy đệ vừa rồi sao còn hỏi nhiều thế ?" Đáng ghét, nàng sao lại quên mất hắn vẫn chỉ là một đứa bé chứ ?
“Đừng giận, đệ khuyên tỷ nên đem những vấn đề đó đi hỏi người khác đi." Hắn không biết, nhưng không có nghĩa là người khác cũng như hắn.
“Hỏi ai chứ ?" Nàng lập tức hỏi ngược lại hắn, lười không muốn động não nữa.
“Tùy ý ! Hỏi người có kinh nghiệm là được." Hỏi người có kinh nghiệm chính là hỏi những tiền bối đi trước, điểm này nhất định không sai !
“Oh, ta hiểu rồi." Hắn đã nói là tùy ý như vậy, cũng có nghĩa là ai cũng hỏi được, chỉ cần có kinh nghiệm, nàng biết rồi, có điều nên hỏi ai thì tốt hơn đây ?
“Tỷ, đệ có phải sẽ ở cùng với tỷ, làm kẻ bám theo lúc tỷ được gả đi hay không thế?" Hắn hiện giờ chỉ còn có thể dựa dẫm vào nàng rồi.
“Đương nhiên, đệ vĩnh viễn phải ở cùng với ta." Hướng gia không để bụng chuyện này đâu.
“Vậy chúng ta còn cần phải mở tiệm nữa không ?" Về điểm này thì hắn thực sự là kỳ vọng lắm.
“Đúng nhỉ, đợi đệ lớn lên chút nữa rồi mở." Trước mắt cũng chỉ có thể như thế, có điều nàng rất nghi ngờ liệu Hướng Ngạo Thiên có cho nàng làm chuyện đó hay không ?
“Được, đệ cũng muốn được làm bá chủ thương nghiệp." Hắn chẳng có hứng thú với chính trị, nhưng về kinh tế thương nghiệp thì hắn cực kỳ muốn được thử sức.
Lăng Trúc nhìn bộ dáng đong đầy tự tin của hắn, để tầm mắt rơi xuống mặt bàn, “Sẽ rất buồn cười đây."“Gì chứ ?" Hắn muốn làm bá chủ thương nghiệp mà rất buồn cười sao ?
“Mặt của đệ." Một bá chủ lại có gương mặt xinh đẹp hơn người bình thường đến mấy lần không phải là rất buồn cười sao .
“Lẽ nào xinh đẹp đáng yêu cũng không được ?" Hắn căn bản chẳng cảm thấy có gì không được cả.“Được, đương nhiên là được." Chỉ là rất buồn cười mà thôi.
“Tỷ tỷ rất mong được nhìn thấy ngày đệ trở thành bá chủ đấy." Nhất định là buồn cười lắm.
“Tỷ an tâm, không còn lâu nữa đâu." Hắn tự tin nói.
+++ +++ +++ +++ +++
“Tiểu Cầu nhi … … Tiểu Cầu nhi , ngươi đang ở đâu ? Mau ra đây đi ! " Mới sáng sớm, Lăng Trúc đã ở hậu viện bận rộn tìm ‘ái miêu’ chạy trốn từ phòng nàng ra ngoài.
“Kỳ quái, chạy đi đâu rồi ?" Nàng cẩn thận tìm kiếm trong khu vườn nàng chẳng chút quen thuộc này.
Do đường xa thành hôn không được thuận tiện, nên hiện tất cả mọi người ở Mạnh gia đều rời đến một căn biệt uyển cách Hướng gia không xa, như vậy lo xếp chuyện hôn sự cũng sẽ tương đối đơn giản hơn nhiều.
Không biết hôm nay tại vì sao mà tiểu Cầu nhi mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, hại nàng phải rời khỏi chăn ấm đệm êm ra tìm nó, không lại để nó biến mất. Nhưng nó cũng thực biết cách chạy, mới chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
“Cầu nhi … …tiểu Cầu nhi … …còn không ra đây ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa đâu nhé !" Nàng lại tìm thêm một lúc nữa, cuối cùng tìm được nó đang ở cùng với mấy con mèo nhỏ khác ở giữa bụi cỏ.
“Hóa ra ngươi tìm thấy đồng bạn hả." Xem ra nàng cũng phải giúp nó tìm một nửa rồi, không lại cứ phải một mình chơi với nàng.
“Trúc Nhi … …Trúc Nhi, tỷ đang ở đâu ?" Tiếng gọi của Lăng Húc từ xa xa vọng lại, như thể đang dùng hết sức lại mang chút trách móc trong đó vậy.
Không thèm quan tâm, nàng tiếp tục chơi đùa với mèo nhỏ của mình.
Một lát sau, Lăng Húc cũng đã tìm được nàng. “Sao tỷ lại không trả lời một tiếng thế, đệ gọi đến cổ họng sắp khản cả rồi đây này."
“Mới sáng sớm tìm ta có chuyện gì ?" Ôm tiểu Cầu nhi của mình lên, Lăng Trúc nhìn hắn đầy nghi ngờ.Lăng Húc tức đến phát bực lên kéo tay nàng đi, “Tỷ còn dám hỏi sao ?"
Gạt tay hắn ra, Lăng Trúc thực không hiểu được mình làm gì có lỗi với hắn nữa ?
“Rốt cuộc là sao ? Nói rõ ràng xem nào." Sáng sớm thế này đại thiếu gia là hắn không phải vẫn nên ở trong chăn mà ngủ hay sao ?
“Tỷ lại vẫn còn hỏi ?" Gương mặt Lăng Húc như không còn dám tin nữa .
Lăng Trúc cau mày nhìn hắn , “Sao mà không dám hỏi ? Ta đâu có làm chuyện gì sai chứ ?" Hắn rốt cuộc sao thế ? Hay lại mơ thấy nàng làm chuyện gì xấu với hắn nên mới thế này ?
“Tỷ thật không biết hay là giả vờ không biết thế ?" Nhìn gương mặt không hiểu gì của nàng, hắn thực sắp khóc ra rồi đây .
“Nói trọng tâm đi." Còn lằng nhằng thêm nữa, không biết nàng phải đến bao giờ mới biết được vì sao hắn lo lắng thế này nữa.
Lăng Húc lại kêu lên một tiếng, kéo nàng đi , “Mau lên, mau lên, sắp không kịp rồi."
“Rốt cuộc là có chuyện gì chứ ?"
“Tỷ quên hôm nay mình thành thân sao ?" Dùng mắt trách móc nàng một cái, Lăng Húc lại tiếp tục kéo nàng theo.
“Ya ! Thành thân ? Không phải là ngày mai sao ?". Nàng nhớ rõ là ngày mai cơ mà ! Hắn nhớ lầm rồi sao ?
“Là hôm nay, ở đằng trước kia đang bận hết cả lên kia kìa, tỷ còn không nhanh lên thì không kịp giờ tốt đâu." Thực là chưa từng thấy cô nương sắp thành hôn nào không đợi trong phòng, còn chạy lung tung thế này. ~
“Ya ! Thành thân ? Không phải là ngày mai sao ?". Nàng nhớ rõ là ngày mai cơ mà ! Hắn nhớ lầm rồi sao ?“Là hôm nay, ở đằng trước kia đang bận hết cả lên kia kìa, tỷ còn không nhanh lên thì không kịp giờ tốt đâu." Thực là chưa từng thấy cô nương sắp thành hôn nào không đợi trong phòng, còn chạy lung tung thế này. ~“Mọi người đều đang tìm ta sao ?" Lăng Trúc ngại ngùng lè lưỡi, việc này đúng là chỉ có nàng mới làm ra được.
“Đệ còn tưởng là tỷ đào hôn cơ đấy !"
“Đệ hy vọng ta đào hôn đến vậy sao ?" Nàng có chút hưng phấn nói.
“Làm gì có ? Chỉ cảm thấy là tỷ rất có thể sẽ làm như vậy mà thôi." Tỷ ấy còn cười gì thế không biết ?
“Vậy chúng ta chơi chơi là được, để hôm khác hẵng thành thân." Nhất định sẽ vui lắm, có điều việc làm cho nhiều người tức giận và thất vọng là chắc chắn rồi.
“Không được, đệ không muốn chết sớm thế đâu." Nếu làm cho tỷ phu của hắn biết được, không tức đến nỗi đem hắn giết ngay lập tức mới lạ đấy ! Hắn còn có cả chặng đường dài phía trước, không thể để mạng mình mất đi dưới trò đùa của tỷ tỷ này được.
“Căng thẳng thế làm cái gì ? Nói đùa chút không được sao ?" Nhìn bộ dạng như sắp mất đầu đến nơi vậy.“Chuyện này không đùa được, tỷ vẫn nên đợi gả đi rồi muốn chơi gì cũng được!" Mạng này của hắn cũng thật mỏng manh quá, không chơi được trò chơi này của tỷ mình.
Về đến nơi đã thấy trước cửa phòng nàng tụ tập không biết bao nhiêu là người đang căng thẳng đến phát bệnh cả lên, dưới ánh mắt phẫn nộ của họ, Lăng Trúc chỉ đành ủy khuất bước vào phòng chuẩn bị.
+++ +++ +++ +++ +++
Hôn lễ được diễn ra đúng như trong mong đợi, mọi người cũng không khỏi thở phào được một hơi, chỉ cần đưa Lăng Trúc về Hướng phủ, thì trọng trách của họ cũng không còn nặng nề như thế nữa rồi.
Hướng Ngạo Thiên giả vờ say vì rượu chẳng mấy chốc mà đã được dìu về phòng, lát sau, trong phòng chỉ còn lại hắn và Lăng Trúc, hắn vui vẻ mà nâng khăn hỉ che mặt của nàng, thấy nàng đang cúi đầu thẹn thùng, hắn cười nhẹ mà nâng cằm nàng lên … … Gương mặt cũng đột nhiên biến sắc … …
“Trúc Nhi đâu ?" Gương mặt hắn âm lãnh, hỏa khí đang nhanh chóng bốc lên.
Lăng Húc chỉ biết nắm chặt lấy ống tay áo của mình, không dám ngẩng mặt lên. Hắn thực hối hận, sớm biết đừng có hiếu kỳ đến thế, nói cái gì mà muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hướng Ngạo Thiên, giờ lại là hắn không bị dọa đến chết cũng đã tốt lắm rồi ! Trúc Nhi sao mà mãi vẫn không về thế ? Tỷ ấy không phải nói sẽ quay lại nhanh sao ! Sao mà đến bây giờ hắn sắp chết rồi mà vẫn chưa thấy tỷ ấy xuất hiện ?
“Húc Nhi , Trúc Nhi đâu ?". Hai tỷ đệ nhà này đều ham chơi đùa, không thể nào chỉ là Trúc Nhi trêu đệ mình để ở đây đợi hắn. Nhất định là cả hai người này đã thông đồng từ trước rồi.
“Ác ! Tỷ phu, Trúc Nhi tỷ ấy … …" Tỷ ấy còn đang ham ăn ngoài kia, hoàn toàn quên mất đệ mình đang phải chịu trận nơi này, tim hắn lúc này đang nhỏ từng giọt máu thì … …cửa “Cạch" một tiếng đã được đẩy ra, Trúc Nhi một thân nam phục gương mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Hướng Ngạo Thiên và Húc Nhi.
“Sao chàng sớm thế mà đã trở về phòng rồi ?" Sắc mặt Húc Nhi sao mà khó coi thế kia ? Lẽ nào lại bị Hướng Ngạo Thiên dọa đến mức đó sao ? Đúng là đồ nhát gan.
“Nàng đi đâu thế ?" Hướng Ngạo Thiên tức giận hằm hằm trừng mắt với nàng.
“Ta vừa mới đi vệ sinh, thấy chàng không còn ở bàn tiệc nữa, bèn lập tức trở về." Nàng bước đến bên cạnh Lăng Húc giúp hắn cởi bỏ bộ đồ tân nương cùng mũ đội đầu đỏ rực xuống, giúp hắn lại mặc lên bộ y phục sớm đã chuẩn bị.
“Thế nào ?" Nàng nhỏ giọng hỏi đệ mình, muốn biết được cảm giác của hắn sau khi nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hướng Ngạo Thiên.
“Kinh khủng." Huynh ấy căn bản chính là đang tức giận lắm.
“Được, không có việc gì nữa rồi, màn sau đổi đệ chơi đấy." Hai tỷ muội họ đã hẹn ước, mỗi người chơi một nửa, nhưng hắn chắc chắn sẽ chơi nhiều hơn nàng, nàng bây giờ chỉ có thể chơi với Hướng Ngạo Thiên mất rồi.
“Chàng sao thế ?" Nhìn thấy gương mặt Hướng Ngạo Thiên không vui, nàng biết rõ nguyên do còn cố hỏi.
“Nàng còn dám hỏi ? Nàng có biết đang vui mừng nâng khăn hỉ che mặt lên lại không nhìn thấy dung mạo như trong dự liệu, nhất thời cứ nghĩ lấy nhầm người rồi, nàng có biết lúc đó tâm tình ta như thế nào không ?".
Chết tiệt ! Nàng cứ phải dọa hắn mấy lần mới có thể cam tâm, sáng sớm nay nghe nói nàng mất tích, hắn suýt nữa đã đến tận nơi tìm người, hiện giờ lại còn trêu đùa hắn thế này !
Nàng còn cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ? “Hóa ra là thế , chàng đi ra ngoài một lát đi, ta gọi chàng hãy vào.". Nàng dùng sức mà đẩy hắn ra ngoài.
“Nàng muốn làm gì ?" Hướng Ngạo Thiên hồ nghi nhìn nàng, muốn nhìn ra được nàng lại định chơi đùa gì nữa.
“Yên tâm, ta sẽ không trốn mất đâu." Nàng đóng cửa phòng lại.
“Nhớ nhé, ta gọi chàng mới được vào đấy !". Một lát sau, mới thấy truyền đến âm thanh của nàng, hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nàng đang mặc y phục vốn dĩ đã nên mặc trên người ngồi bên giường, mũ đội đầu cùng khăn hỉ ở đúng vị trí trên đầu nàng, giống như lúc hắn vừa bước vào nhìn thấy Lăng Húc vậy.
Hắn lại lần nữa nhấc khăn hỉ đội đầu lên, lần này cuối cùng cũng là nàng, nhìn thấy nàng thẹn thùng cúi đầu xuống, hắn thực mãn nguyện … …
Dưới ánh mắt si tình của hắn, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên : “Thế nào ? Chàng mãn nguyện chưa ?" Gương mặt nàng rõ ràng là nghịch ngợm, chẳng còn có chút thẹn thùng nào.
“Miễn cưỡng chấp nhận được." Lớp trang điểm trên gương mặt nàng có lẽ do vừa rồi đổi thân phận với Húc Nhi mà bị xóa đi, nhưng dù có như thế thì nàng vẫn đẹp vô cùng.
“Nói gì thế !" Nàng đem chiếc mũ đội đầu nặng nề muốn bỏ xuống, một bàn tay to sớm đã đưa ra giúp nàng gỡ ra. “Vừa rồi người bái đường với ta là nàng hay là Húc Nhi ?" . Chắc phải là nàng, nhưng hắn vẫn muốn xác định lại , hỏi một câu cho yên tâm, tránh để hắn nhất thời lại phải lấy về một nam nhân còn chưa đến tuổi trưởng thành.
“Thực xin lỗi, là Húc Nhi."
“Ta biết là nàng." Muốn lừa hắn sao ? Nàng vẫn còn non lắm !
“Đã biết rồi mà vẫn còn hỏi." Nàng trừng mắt với hắn, “Vốn là muốn trêu đùa chàng, hiện giờ lại bị chàng trêu lại." Xem ra công lực của nàng bị thụt lùi không ít a.
“Ta còn không hiểu rõ nàng sao ?" Hắn cười nhẹ nhìn nàng giờ rốt cuộc cũng đã trở thành thê tử của hắn.
“Kỳ quái, tại sao không thấy có ai đến phá động phòng nhỉ ?" Nếu như nàng mà là họ, sớm đã phá chỗ này loạn trời loạn đất lên rồi.
“Một khắc xuân đáng ngàn vàng, ai dám đến phá ?". Nàng lẽ nào lại chẳng hiểu gì hết thế ! Mạnh phu nhân không dạy nàng sao ?
“Nếu đã đáng giá ngàn vàng, vậy ta có được bán không ?" Kiếm một chút là tốt rồi. “Không có ai đến phá thực vô vị quá !". Mọi người không phải đều nói phá động phòng là thời khắc vui nhất trên đời hay sao, thứ nàng kỳ vọng lại không có, vậy thì còn gì là vui nữa !
“Xem ra nàng đang hi vọng có người đến phá động phòng rồi."
“Đương nhiên, nếu không thì vô vị lắm." Cứ ở đây mà mắt to trừng mắt lớn với hắn, thực là rất vô vị.
Xem ra nàng đúng thật là chẳng hiểu gì, có điều hắn không hề để bụng phải dạy nàng đâu … …
“Sẽ không vô vị ." Hắn nhìn không quen kiểu tóc nam nhi trên đầu nàng, bèn động tay gỡ tóc nàng ra, để mái tóc đen mượt như nhung của nàng xõa xuống bờ vai mảnh.
“Sẽ không vô vị ." Hắn nhìn không quen kiểu tóc nam nhi trên đầu nàng, bèn động tay gỡ tóc nàng ra, để mái tóc đen mượt như nhung của nàng xõa xuống bờ vai mảnh. ~
“Này ! Sao chàng lại làm loạn tóc ta lên thế , ta còn muốn ra ngoài tham dự yến tiệc nữa mà.". Nàng hung dữ lấy lại chiếc cặp tóc trong tay hắn, lại đem bộ y phục đỏ rực như lửa nhanh chóng thay ra.
Hướng Ngạo Thiên nhìn từng động tác của nàng, không cho là nàng lại to gan đến thế, dám ở đây trêu đùa hắn thế này, quả nhiên, bên trong nàng vẫn đang mặc y phục nam nhân, lại dự định ra ngoài chơi cho đã tiếp.
Đem mái tóc mình buộc lại gọn gàng xong, nàng lại bị hắn ôm vào trong lòng, “Chúng ta phải uống rượu giao bôi đã." . Hắn ngồi xuống ghế, đem nàng để ngồi lên trên đùi mình.
Nàng bất an mà động đậy, “Uống rượu giao bôi mà phải thế này sao ?" Thực là kỳ quái ! Thực sự phải thế này sao ?
“Đừng có động đậy lung tung, nếu không hậu quả ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.". Tiểu nghiệt tử này, còn không biết nàng đang làm gì nữa, giờ nàng dễ dàng mà khơi dậy ngọn lửa bừng bừng trong cơ thể hắn kia, dường như muốn đốt trụi lý trí trong đầu hắn vậy.
“Hậu quả gì cơ ?" Nàng không dám động đậy nữa, chỉ hoài nghi nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng, mãi mà không nói gì, sau khi hít sâu mấy cái, hắn mới có thể đem dục vọng như dòng nước cuồn cuộn kia ép xuống, “Chúng ta uống rượu giao bôi trước đã."
Hắn một hơi uống cạn rượu trong cốc của mình.
“Hóa ra rượu giao bôi là thế này sao ! Cũng giống như uống lúc bình thường thôi mà !" Nàng còn cứ tưởng là sao cơ chứ !
Song hắn đột nhiên cúi ấn xuống môi nàng, hôn lên đôi cánh môi hé mở kia, đem rượu trong miệng mình chầm chậm rót vào trong miệng nàng, mùi vị vừa nồng vừa cay làm nàng như có chút nghẹn lại, không thoải mái mà ho mấy tiếng.
“Cẩn trọng … …cảnh cáo chàng, đừng có bắt ta uống rượu nữa." Quả thực là khó uống quá.
“Không cần nàng nhắc nhở ta cũng biết rồi." Nhìn nàng không thoải mái như vậy, hắn cũng thấy không thoải mái theo.
Lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng, lên gò má nàng … …
“Cái kia, Húc Nhi nhờ ta hỏi chàng mấy vấn đề." Hắn lại đang ăn đậu hũ của nàng.
“Chuyện gì ?" Hắn đang bận lắm … …
“Nếu như … …rất nhớ một người, bị người đó ôm liền đỏ mặt tim đập loạn lên, lại không muốn người đó tiếp cận quá gần với người khác ngoài mình, sẽ đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, còn tức giận, vậy đó là gì ?"
Nàng vừa hỏi dứt lời, hắn lập tức ngẩng lên ngay đúng ngang trán nàng, kinh hỉ nhìn nàng chăm chú.
“Chàng sao thế ?" Chỉ là hỏi môt câu hỏi thôi mà, hắn có cần phải kinh ngạc đến thế không ?
“Những gì mà nàng vừa mới nói ta đều có cả, hơn nữa còn rất muốn được chạm vào người kia, muốn chiếm hết mọi thứ của người đó về mình, đem người đó đặt vào trong lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng, vĩnh viễn cũng không để người đó rời xa nửa bước.". Hắn nhiệt tình nhìn nàng.
“Cái này… …hình như không khoa trương đến mức đó đâu, có điều có lẽ cũng tương tự như thế, không muốn rời khỏi người đó, muốn cùng người đó ở cùng một chỗ." Ở cùng một chỗ với hắn thực sự là thoải mái, vòm ngực của hắn mới ấm áp làm sao.
“Nàng nói người đó là ta, còn cảm giác này là của nàng đúng không ?" Hắn vui quá, hẵn vĩnh viễn cũng không thể quên ngày hôm nay được.
“Sao chàng biết được ?" Nàng chưa nói cơ mà , “Lẽ nào chàng cũng thế ? Cũng có cảm giác kỳ lạ như vậy với ta ?" Thực đúng là không tưởng tượng được ! Hai người họ lại có cùng cảm giác như vậy.
“Đó đâu phải là cảm giác gì kỳ lạ, là bởi vì ta yêu nàng, mà nàng cũng yêu ta thôi.". Hôm nay đúng là ngày vui nhất của hắn, sau này những ngày có nàng, tin rằng hắn sẽ mãi được vui vẻ như vậy.
“Chàng yêu ta !" Nàng bị chấn động đến kinh ngạc.
“Không sai, ta sớm đã yêu nàng rồi." Tình cảm này của hắn không nghi ngờ gì hết, nếu không hắn cũng không thể kiên quyết lấy nàng đến vậy.
“Mà ta cũng yêu chàng !". Điềm này càng làm nàng bị chấn động mạnh, tại sao chính nàng lại không biết chứ ? Thế này là yêu sao ? Thực kỳ quái !
“Không sai, nàng cũng yêu ta !" Hắn thâm tình hôn lên nàng, nụ hôn làm nàng ý loạn tình mê, không dễ gì chống cự được… …
“Chàng lại đang ăn đậu hũ của ta. “
“Tối nay ta phải ăn sạch nàng.". Hắn không đợi được nữa, nàng đã là của hắn rồi.
“Ý gì thế ? Không phải là nghĩa đen của nó đấy chứ ?". Nàng chưa từng thấy có thê tử nào lại bị trượng phu của mình ăn mất đâu.
“Ta sẽ để nàng biết … …". Lời nói của hắn kết thúc trong nụ hôn nóng bỏng trên người nàng… …… …
Đột nhiên, cửa “rầm" một tiếng bị người ta đẩy ra, Lăng Húc gương mặt hoảng loạn xông vào. “Tỷ, cứu mạng a !"
Hướng Ngạo Thiên sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn tiểu cữu ( em vợ ) không biết tốt xấu này, hận không thể lập tức ném hắn ra ngoài, hắn nhẽ ra phải nhớ khóa cửa lại mới đúng.
Lăng Trúc không nói đến câu thứ hai vội vã nhảy xuống từ lòng Hướng Ngạo Thiên, căng thẳng kéo lấy đệ đệ mình, bộ dạng hoảng loạn này của hắn nàng đây là lần đầu tiên trông thấy.
“Cái kia … … " Lăng Húc gương mặt khổ não bật khóc, lo lắng mà nhìn về phía cửa.
“Cái nào ?" Đệ đệ này không biết nàng lo cho hắn lắm sao ? Lại còn không mau nói hết đi.
“Đệ đệ của tỷ phu … …"
Mới nói đến đó, Hướng Dữ Thiên đã bước vào, nhìn thấy hai tỷ đệ nhà họ ôm lấy nhau, hắn nhất thời có chút hoảng lên, không biết người mình tìm là ai nữa.
“Nàng đừng có sợ ta thế chứ ! Húc Nhi đáng yêu của ta ." Chính là nàng, tiểu cô nương kiều diễm đang nép trong lòng Lăng Trúc kia, mặc dù nàng ta giả vờ là nam nhi, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được ngay giới tính thật sự.
“Hướng Dữ Thiên, ngươi muốn làm gì ?" Lẽ nào hắn lại có bệnh sao ?
“Tiểu tẩu tử, tẩu không dịu dàng thì cũng không cần tính toán, nhưng ngàn vạn lần đừng có để muội muội Húc Nhi cũng biến thành như tẩu. Trên thế gian này nam nhân như đại ca đã không còn nhiều nữa đâu." Hắn chắc chắn trăm phần trăm Húc Nhi là nữ nhân.
Hướng Ngạo Thiên gương mặt đỏ như mặt trời , hận chết lên được hai tên phá đám chuyện tốt của hắn.
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế ? Húc Nhi là nam nhi đấy !" Lăng Trúc bảo vệ cho đệ đệ, hung dữ mà trừng mắt với Hướng Dữ Thiên. “Ngươi mù rồi sao ."
“Đừng có gạt ta nữa, ta nhìn người thì sai làm sao được, Húc Nhi rõ ràng là nữ … … "
“Cút hết ra ngoài cho ta !"
Hướng Ngạo Thiên tức giận kéo thê tử lại vào lòng mình, trừng mắt phẫn nộ nhìn hai nghiệt tử đáng chết bên kia.
END !!!
“Húc Nhi thân yêu, đệ đã hỏi đến lần thứ mười chín rồi đấy, còn hỏi thêm lần nữa, là vừa đủ hai mươi." Lăng Trúc ngồi bên cạnh bàn ăn lạc rang, một hạt bị nàng ném ra, vừa hay bay ngay vào bên trong miệng Lăng Húc, hắn cũng đáp lại lấy một hạt ném qua miệng nàng, hai tỷ đệ cứ thế mà biểu diễn tiết mục đặc biệt, làm Ly Nhi đứng bên cạnh ngây ra mà xem.
“Tỷ thực muốn gả cho người ta sao ?" Hắn cố hỏi thêm lần nữa cho đủ hai mươi thì thôi.
“Không sai, ta muốn gả cho Hướng Ngạo Thiên." Đừng nói hắn kinh ngạc không tin, đến nàng cũng cực kỳ thấy lạ đây, thực chẳng dám tin là nàng lại nhận lời gả cho hắn.
“Tỷ thích huynh ấy không ?"
“Thích ." Nàng nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời luôn.
“Tỷ yêu huynh ấy không ?"
Lăng Trúc nghĩ một lát, “Không biết. " Đối với đệ đệ duy nhất này của mình, nàng trước giờ chưa từng giấu diếm gì cả, cứ cho là nàng thực sự không biết đi chăng nữa cũng sẽ luôn nói cho hắn.
“Gì chứ ?" Đây là câu trả lời kiểu gì thế ? Yêu là yêu, không yêu thì là không yêu ! Lại còn có không biết sao ?
“Gì chứ cái gì ?" Chẳng hiểu nổi hai chữ đó của hắn là có ý gì, nàng chỉ biết vứt trả cho hắn vậy.
“Chính là cái gì ?"
“Chẳng có gì."
Đây chính là đáp án của nàng, cũng chỉ hai tỷ đệ nàng là hiểu, biết được đối phương đang nói cái gì, chứ còn Ly Nhi đang đứng ở bên cạnh cứ như đang trong mây trong sương vậy, những gì họ nói làm nàng loạn hết cả óc lên, chẳng bằng cứ tránh đi, khỏi phải nghe gì thêm dễ làm nàng ngất xỉu nữa.
“Thế cảm giác mà tỷ phu đem lại cho tỷ là cái gì ?"
Nàng cau mày, “Hắn vẫn chưa phải là tỷ phu của đệ." Bọn họ còn chưa thành thân, gọi sớm như thế để làm gì ?
“Thì cũng sắp rồi, hơn nữa đệ thấy huynh ấy cũng rất vui khi đệ gọi như thế mà." Sớm muộn gì cũng phải gọi, không bằng hiện giờ tranh thủ gọi cho quen, tránh để sau này khó mà thay đổi cách gọi được.
Không sai, tất cả mọi người đều thấy được hắn rất vui.
“Rốt cuộc là cảm giác gì , tỷ mau nói đi !" Không hỏi rõ ràng, thì đêm nay hắn không ngủ được mất.
Nàng suy nghĩ một lát, “Cảm giác gì ư ?" .
Phải nói thế nào đây ? “Rất hay thường xuyên nghĩ tới hắn." Có lúc còn nằm mơ thấy nữa cơ !
“Còn gì nữa ?" Cái này thì hắn cũng thường xuyên nghĩ tới một số người, cho nên điều này chẳng có gì đặc biệt cả.
“Còn có … …khi hắn ở gần thường hay bị đỏ mặt tim đập loạn lên." . Nhất là lúc hắn ôm lấy nàng, chứ càng đừng nói đến chuyện hôn nàng nữa, trái tim nàng lúc đó cứ như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Đỏ mặt tim đập loạn lên ? Ừm ! Rất đặc biệt. “Còn gì nữa ?"
“Ừm … …không thích hắn đến gần nữ nhân khác.". Nàng lại nghĩ tới lúc trên đường trở về Mạnh phủ, có nữ nhân còn không biết xấu hổ đeo bám thân mình lên trên người Hướng Ngạo Thiên, lúc đó nàng không có phản ứng gì, chỉ đem những lời chửi mắng để trong lòng, hiện giờ nghĩ lại càng như thêm dầu vào lửa, chỉ hi vọng nữ nhân kia sớm chết sớm siêu sinh đi.
“Vậy nếu là nữ nhân khác tự mình tiếp cận huynh ấy thì sao ?". Hắn có chọc vào tỷ mình đâu, nàng sao lại trừng mắt lên với hắn ?
“Không phải như nhau sao ?". Nếu không phải do lúc đó Hướng Ngạo Thiên lập tức đẩy nữ nhân đó ra, nàng hiện giờ sẽ còn giận hơn nhiều.
“Oh! Hiểu rồi." Đều là không thích.
“Đệ hỏi nhiều như thế, rốt cuộc có đáp án hay không ?" Nàng căn bản là không biết có phải yêu hắn hay không nữa.
“Đệ làm sao mà biết được ? Đừng quên đệ năm nay mới có mười ba tuổi, làm sao có thể biết được chuyện tình tình ái ái chứ ?"
“Vậy đệ vừa rồi sao còn hỏi nhiều thế ?" Đáng ghét, nàng sao lại quên mất hắn vẫn chỉ là một đứa bé chứ ?
“Đừng giận, đệ khuyên tỷ nên đem những vấn đề đó đi hỏi người khác đi." Hắn không biết, nhưng không có nghĩa là người khác cũng như hắn.
“Hỏi ai chứ ?" Nàng lập tức hỏi ngược lại hắn, lười không muốn động não nữa.
“Tùy ý ! Hỏi người có kinh nghiệm là được." Hỏi người có kinh nghiệm chính là hỏi những tiền bối đi trước, điểm này nhất định không sai !
“Oh, ta hiểu rồi." Hắn đã nói là tùy ý như vậy, cũng có nghĩa là ai cũng hỏi được, chỉ cần có kinh nghiệm, nàng biết rồi, có điều nên hỏi ai thì tốt hơn đây ?
“Tỷ, đệ có phải sẽ ở cùng với tỷ, làm kẻ bám theo lúc tỷ được gả đi hay không thế?" Hắn hiện giờ chỉ còn có thể dựa dẫm vào nàng rồi.
“Đương nhiên, đệ vĩnh viễn phải ở cùng với ta." Hướng gia không để bụng chuyện này đâu.
“Vậy chúng ta còn cần phải mở tiệm nữa không ?" Về điểm này thì hắn thực sự là kỳ vọng lắm.
“Đúng nhỉ, đợi đệ lớn lên chút nữa rồi mở." Trước mắt cũng chỉ có thể như thế, có điều nàng rất nghi ngờ liệu Hướng Ngạo Thiên có cho nàng làm chuyện đó hay không ?
“Được, đệ cũng muốn được làm bá chủ thương nghiệp." Hắn chẳng có hứng thú với chính trị, nhưng về kinh tế thương nghiệp thì hắn cực kỳ muốn được thử sức.
Lăng Trúc nhìn bộ dáng đong đầy tự tin của hắn, để tầm mắt rơi xuống mặt bàn, “Sẽ rất buồn cười đây."“Gì chứ ?" Hắn muốn làm bá chủ thương nghiệp mà rất buồn cười sao ?
“Mặt của đệ." Một bá chủ lại có gương mặt xinh đẹp hơn người bình thường đến mấy lần không phải là rất buồn cười sao .
“Lẽ nào xinh đẹp đáng yêu cũng không được ?" Hắn căn bản chẳng cảm thấy có gì không được cả.“Được, đương nhiên là được." Chỉ là rất buồn cười mà thôi.
“Tỷ tỷ rất mong được nhìn thấy ngày đệ trở thành bá chủ đấy." Nhất định là buồn cười lắm.
“Tỷ an tâm, không còn lâu nữa đâu." Hắn tự tin nói.
+++ +++ +++ +++ +++
“Tiểu Cầu nhi … … Tiểu Cầu nhi , ngươi đang ở đâu ? Mau ra đây đi ! " Mới sáng sớm, Lăng Trúc đã ở hậu viện bận rộn tìm ‘ái miêu’ chạy trốn từ phòng nàng ra ngoài.
“Kỳ quái, chạy đi đâu rồi ?" Nàng cẩn thận tìm kiếm trong khu vườn nàng chẳng chút quen thuộc này.
Do đường xa thành hôn không được thuận tiện, nên hiện tất cả mọi người ở Mạnh gia đều rời đến một căn biệt uyển cách Hướng gia không xa, như vậy lo xếp chuyện hôn sự cũng sẽ tương đối đơn giản hơn nhiều.
Không biết hôm nay tại vì sao mà tiểu Cầu nhi mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, hại nàng phải rời khỏi chăn ấm đệm êm ra tìm nó, không lại để nó biến mất. Nhưng nó cũng thực biết cách chạy, mới chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
“Cầu nhi … …tiểu Cầu nhi … …còn không ra đây ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa đâu nhé !" Nàng lại tìm thêm một lúc nữa, cuối cùng tìm được nó đang ở cùng với mấy con mèo nhỏ khác ở giữa bụi cỏ.
“Hóa ra ngươi tìm thấy đồng bạn hả." Xem ra nàng cũng phải giúp nó tìm một nửa rồi, không lại cứ phải một mình chơi với nàng.
“Trúc Nhi … …Trúc Nhi, tỷ đang ở đâu ?" Tiếng gọi của Lăng Húc từ xa xa vọng lại, như thể đang dùng hết sức lại mang chút trách móc trong đó vậy.
Không thèm quan tâm, nàng tiếp tục chơi đùa với mèo nhỏ của mình.
Một lát sau, Lăng Húc cũng đã tìm được nàng. “Sao tỷ lại không trả lời một tiếng thế, đệ gọi đến cổ họng sắp khản cả rồi đây này."
“Mới sáng sớm tìm ta có chuyện gì ?" Ôm tiểu Cầu nhi của mình lên, Lăng Trúc nhìn hắn đầy nghi ngờ.Lăng Húc tức đến phát bực lên kéo tay nàng đi, “Tỷ còn dám hỏi sao ?"
Gạt tay hắn ra, Lăng Trúc thực không hiểu được mình làm gì có lỗi với hắn nữa ?
“Rốt cuộc là sao ? Nói rõ ràng xem nào." Sáng sớm thế này đại thiếu gia là hắn không phải vẫn nên ở trong chăn mà ngủ hay sao ?
“Tỷ lại vẫn còn hỏi ?" Gương mặt Lăng Húc như không còn dám tin nữa .
Lăng Trúc cau mày nhìn hắn , “Sao mà không dám hỏi ? Ta đâu có làm chuyện gì sai chứ ?" Hắn rốt cuộc sao thế ? Hay lại mơ thấy nàng làm chuyện gì xấu với hắn nên mới thế này ?
“Tỷ thật không biết hay là giả vờ không biết thế ?" Nhìn gương mặt không hiểu gì của nàng, hắn thực sắp khóc ra rồi đây .
“Nói trọng tâm đi." Còn lằng nhằng thêm nữa, không biết nàng phải đến bao giờ mới biết được vì sao hắn lo lắng thế này nữa.
Lăng Húc lại kêu lên một tiếng, kéo nàng đi , “Mau lên, mau lên, sắp không kịp rồi."
“Rốt cuộc là có chuyện gì chứ ?"
“Tỷ quên hôm nay mình thành thân sao ?" Dùng mắt trách móc nàng một cái, Lăng Húc lại tiếp tục kéo nàng theo.
“Ya ! Thành thân ? Không phải là ngày mai sao ?". Nàng nhớ rõ là ngày mai cơ mà ! Hắn nhớ lầm rồi sao ?
“Là hôm nay, ở đằng trước kia đang bận hết cả lên kia kìa, tỷ còn không nhanh lên thì không kịp giờ tốt đâu." Thực là chưa từng thấy cô nương sắp thành hôn nào không đợi trong phòng, còn chạy lung tung thế này. ~
“Ya ! Thành thân ? Không phải là ngày mai sao ?". Nàng nhớ rõ là ngày mai cơ mà ! Hắn nhớ lầm rồi sao ?“Là hôm nay, ở đằng trước kia đang bận hết cả lên kia kìa, tỷ còn không nhanh lên thì không kịp giờ tốt đâu." Thực là chưa từng thấy cô nương sắp thành hôn nào không đợi trong phòng, còn chạy lung tung thế này. ~“Mọi người đều đang tìm ta sao ?" Lăng Trúc ngại ngùng lè lưỡi, việc này đúng là chỉ có nàng mới làm ra được.
“Đệ còn tưởng là tỷ đào hôn cơ đấy !"
“Đệ hy vọng ta đào hôn đến vậy sao ?" Nàng có chút hưng phấn nói.
“Làm gì có ? Chỉ cảm thấy là tỷ rất có thể sẽ làm như vậy mà thôi." Tỷ ấy còn cười gì thế không biết ?
“Vậy chúng ta chơi chơi là được, để hôm khác hẵng thành thân." Nhất định sẽ vui lắm, có điều việc làm cho nhiều người tức giận và thất vọng là chắc chắn rồi.
“Không được, đệ không muốn chết sớm thế đâu." Nếu làm cho tỷ phu của hắn biết được, không tức đến nỗi đem hắn giết ngay lập tức mới lạ đấy ! Hắn còn có cả chặng đường dài phía trước, không thể để mạng mình mất đi dưới trò đùa của tỷ tỷ này được.
“Căng thẳng thế làm cái gì ? Nói đùa chút không được sao ?" Nhìn bộ dạng như sắp mất đầu đến nơi vậy.“Chuyện này không đùa được, tỷ vẫn nên đợi gả đi rồi muốn chơi gì cũng được!" Mạng này của hắn cũng thật mỏng manh quá, không chơi được trò chơi này của tỷ mình.
Về đến nơi đã thấy trước cửa phòng nàng tụ tập không biết bao nhiêu là người đang căng thẳng đến phát bệnh cả lên, dưới ánh mắt phẫn nộ của họ, Lăng Trúc chỉ đành ủy khuất bước vào phòng chuẩn bị.
+++ +++ +++ +++ +++
Hôn lễ được diễn ra đúng như trong mong đợi, mọi người cũng không khỏi thở phào được một hơi, chỉ cần đưa Lăng Trúc về Hướng phủ, thì trọng trách của họ cũng không còn nặng nề như thế nữa rồi.
Hướng Ngạo Thiên giả vờ say vì rượu chẳng mấy chốc mà đã được dìu về phòng, lát sau, trong phòng chỉ còn lại hắn và Lăng Trúc, hắn vui vẻ mà nâng khăn hỉ che mặt của nàng, thấy nàng đang cúi đầu thẹn thùng, hắn cười nhẹ mà nâng cằm nàng lên … … Gương mặt cũng đột nhiên biến sắc … …
“Trúc Nhi đâu ?" Gương mặt hắn âm lãnh, hỏa khí đang nhanh chóng bốc lên.
Lăng Húc chỉ biết nắm chặt lấy ống tay áo của mình, không dám ngẩng mặt lên. Hắn thực hối hận, sớm biết đừng có hiếu kỳ đến thế, nói cái gì mà muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hướng Ngạo Thiên, giờ lại là hắn không bị dọa đến chết cũng đã tốt lắm rồi ! Trúc Nhi sao mà mãi vẫn không về thế ? Tỷ ấy không phải nói sẽ quay lại nhanh sao ! Sao mà đến bây giờ hắn sắp chết rồi mà vẫn chưa thấy tỷ ấy xuất hiện ?
“Húc Nhi , Trúc Nhi đâu ?". Hai tỷ đệ nhà này đều ham chơi đùa, không thể nào chỉ là Trúc Nhi trêu đệ mình để ở đây đợi hắn. Nhất định là cả hai người này đã thông đồng từ trước rồi.
“Ác ! Tỷ phu, Trúc Nhi tỷ ấy … …" Tỷ ấy còn đang ham ăn ngoài kia, hoàn toàn quên mất đệ mình đang phải chịu trận nơi này, tim hắn lúc này đang nhỏ từng giọt máu thì … …cửa “Cạch" một tiếng đã được đẩy ra, Trúc Nhi một thân nam phục gương mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Hướng Ngạo Thiên và Húc Nhi.
“Sao chàng sớm thế mà đã trở về phòng rồi ?" Sắc mặt Húc Nhi sao mà khó coi thế kia ? Lẽ nào lại bị Hướng Ngạo Thiên dọa đến mức đó sao ? Đúng là đồ nhát gan.
“Nàng đi đâu thế ?" Hướng Ngạo Thiên tức giận hằm hằm trừng mắt với nàng.
“Ta vừa mới đi vệ sinh, thấy chàng không còn ở bàn tiệc nữa, bèn lập tức trở về." Nàng bước đến bên cạnh Lăng Húc giúp hắn cởi bỏ bộ đồ tân nương cùng mũ đội đầu đỏ rực xuống, giúp hắn lại mặc lên bộ y phục sớm đã chuẩn bị.
“Thế nào ?" Nàng nhỏ giọng hỏi đệ mình, muốn biết được cảm giác của hắn sau khi nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hướng Ngạo Thiên.
“Kinh khủng." Huynh ấy căn bản chính là đang tức giận lắm.
“Được, không có việc gì nữa rồi, màn sau đổi đệ chơi đấy." Hai tỷ muội họ đã hẹn ước, mỗi người chơi một nửa, nhưng hắn chắc chắn sẽ chơi nhiều hơn nàng, nàng bây giờ chỉ có thể chơi với Hướng Ngạo Thiên mất rồi.
“Chàng sao thế ?" Nhìn thấy gương mặt Hướng Ngạo Thiên không vui, nàng biết rõ nguyên do còn cố hỏi.
“Nàng còn dám hỏi ? Nàng có biết đang vui mừng nâng khăn hỉ che mặt lên lại không nhìn thấy dung mạo như trong dự liệu, nhất thời cứ nghĩ lấy nhầm người rồi, nàng có biết lúc đó tâm tình ta như thế nào không ?".
Chết tiệt ! Nàng cứ phải dọa hắn mấy lần mới có thể cam tâm, sáng sớm nay nghe nói nàng mất tích, hắn suýt nữa đã đến tận nơi tìm người, hiện giờ lại còn trêu đùa hắn thế này !
Nàng còn cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ? “Hóa ra là thế , chàng đi ra ngoài một lát đi, ta gọi chàng hãy vào.". Nàng dùng sức mà đẩy hắn ra ngoài.
“Nàng muốn làm gì ?" Hướng Ngạo Thiên hồ nghi nhìn nàng, muốn nhìn ra được nàng lại định chơi đùa gì nữa.
“Yên tâm, ta sẽ không trốn mất đâu." Nàng đóng cửa phòng lại.
“Nhớ nhé, ta gọi chàng mới được vào đấy !". Một lát sau, mới thấy truyền đến âm thanh của nàng, hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nàng đang mặc y phục vốn dĩ đã nên mặc trên người ngồi bên giường, mũ đội đầu cùng khăn hỉ ở đúng vị trí trên đầu nàng, giống như lúc hắn vừa bước vào nhìn thấy Lăng Húc vậy.
Hắn lại lần nữa nhấc khăn hỉ đội đầu lên, lần này cuối cùng cũng là nàng, nhìn thấy nàng thẹn thùng cúi đầu xuống, hắn thực mãn nguyện … …
Dưới ánh mắt si tình của hắn, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên : “Thế nào ? Chàng mãn nguyện chưa ?" Gương mặt nàng rõ ràng là nghịch ngợm, chẳng còn có chút thẹn thùng nào.
“Miễn cưỡng chấp nhận được." Lớp trang điểm trên gương mặt nàng có lẽ do vừa rồi đổi thân phận với Húc Nhi mà bị xóa đi, nhưng dù có như thế thì nàng vẫn đẹp vô cùng.
“Nói gì thế !" Nàng đem chiếc mũ đội đầu nặng nề muốn bỏ xuống, một bàn tay to sớm đã đưa ra giúp nàng gỡ ra. “Vừa rồi người bái đường với ta là nàng hay là Húc Nhi ?" . Chắc phải là nàng, nhưng hắn vẫn muốn xác định lại , hỏi một câu cho yên tâm, tránh để hắn nhất thời lại phải lấy về một nam nhân còn chưa đến tuổi trưởng thành.
“Thực xin lỗi, là Húc Nhi."
“Ta biết là nàng." Muốn lừa hắn sao ? Nàng vẫn còn non lắm !
“Đã biết rồi mà vẫn còn hỏi." Nàng trừng mắt với hắn, “Vốn là muốn trêu đùa chàng, hiện giờ lại bị chàng trêu lại." Xem ra công lực của nàng bị thụt lùi không ít a.
“Ta còn không hiểu rõ nàng sao ?" Hắn cười nhẹ nhìn nàng giờ rốt cuộc cũng đã trở thành thê tử của hắn.
“Kỳ quái, tại sao không thấy có ai đến phá động phòng nhỉ ?" Nếu như nàng mà là họ, sớm đã phá chỗ này loạn trời loạn đất lên rồi.
“Một khắc xuân đáng ngàn vàng, ai dám đến phá ?". Nàng lẽ nào lại chẳng hiểu gì hết thế ! Mạnh phu nhân không dạy nàng sao ?
“Nếu đã đáng giá ngàn vàng, vậy ta có được bán không ?" Kiếm một chút là tốt rồi. “Không có ai đến phá thực vô vị quá !". Mọi người không phải đều nói phá động phòng là thời khắc vui nhất trên đời hay sao, thứ nàng kỳ vọng lại không có, vậy thì còn gì là vui nữa !
“Xem ra nàng đang hi vọng có người đến phá động phòng rồi."
“Đương nhiên, nếu không thì vô vị lắm." Cứ ở đây mà mắt to trừng mắt lớn với hắn, thực là rất vô vị.
Xem ra nàng đúng thật là chẳng hiểu gì, có điều hắn không hề để bụng phải dạy nàng đâu … …
“Sẽ không vô vị ." Hắn nhìn không quen kiểu tóc nam nhi trên đầu nàng, bèn động tay gỡ tóc nàng ra, để mái tóc đen mượt như nhung của nàng xõa xuống bờ vai mảnh.
“Sẽ không vô vị ." Hắn nhìn không quen kiểu tóc nam nhi trên đầu nàng, bèn động tay gỡ tóc nàng ra, để mái tóc đen mượt như nhung của nàng xõa xuống bờ vai mảnh. ~
“Này ! Sao chàng lại làm loạn tóc ta lên thế , ta còn muốn ra ngoài tham dự yến tiệc nữa mà.". Nàng hung dữ lấy lại chiếc cặp tóc trong tay hắn, lại đem bộ y phục đỏ rực như lửa nhanh chóng thay ra.
Hướng Ngạo Thiên nhìn từng động tác của nàng, không cho là nàng lại to gan đến thế, dám ở đây trêu đùa hắn thế này, quả nhiên, bên trong nàng vẫn đang mặc y phục nam nhân, lại dự định ra ngoài chơi cho đã tiếp.
Đem mái tóc mình buộc lại gọn gàng xong, nàng lại bị hắn ôm vào trong lòng, “Chúng ta phải uống rượu giao bôi đã." . Hắn ngồi xuống ghế, đem nàng để ngồi lên trên đùi mình.
Nàng bất an mà động đậy, “Uống rượu giao bôi mà phải thế này sao ?" Thực là kỳ quái ! Thực sự phải thế này sao ?
“Đừng có động đậy lung tung, nếu không hậu quả ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.". Tiểu nghiệt tử này, còn không biết nàng đang làm gì nữa, giờ nàng dễ dàng mà khơi dậy ngọn lửa bừng bừng trong cơ thể hắn kia, dường như muốn đốt trụi lý trí trong đầu hắn vậy.
“Hậu quả gì cơ ?" Nàng không dám động đậy nữa, chỉ hoài nghi nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng, mãi mà không nói gì, sau khi hít sâu mấy cái, hắn mới có thể đem dục vọng như dòng nước cuồn cuộn kia ép xuống, “Chúng ta uống rượu giao bôi trước đã."
Hắn một hơi uống cạn rượu trong cốc của mình.
“Hóa ra rượu giao bôi là thế này sao ! Cũng giống như uống lúc bình thường thôi mà !" Nàng còn cứ tưởng là sao cơ chứ !
Song hắn đột nhiên cúi ấn xuống môi nàng, hôn lên đôi cánh môi hé mở kia, đem rượu trong miệng mình chầm chậm rót vào trong miệng nàng, mùi vị vừa nồng vừa cay làm nàng như có chút nghẹn lại, không thoải mái mà ho mấy tiếng.
“Cẩn trọng … …cảnh cáo chàng, đừng có bắt ta uống rượu nữa." Quả thực là khó uống quá.
“Không cần nàng nhắc nhở ta cũng biết rồi." Nhìn nàng không thoải mái như vậy, hắn cũng thấy không thoải mái theo.
Lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng, lên gò má nàng … …
“Cái kia, Húc Nhi nhờ ta hỏi chàng mấy vấn đề." Hắn lại đang ăn đậu hũ của nàng.
“Chuyện gì ?" Hắn đang bận lắm … …
“Nếu như … …rất nhớ một người, bị người đó ôm liền đỏ mặt tim đập loạn lên, lại không muốn người đó tiếp cận quá gần với người khác ngoài mình, sẽ đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, còn tức giận, vậy đó là gì ?"
Nàng vừa hỏi dứt lời, hắn lập tức ngẩng lên ngay đúng ngang trán nàng, kinh hỉ nhìn nàng chăm chú.
“Chàng sao thế ?" Chỉ là hỏi môt câu hỏi thôi mà, hắn có cần phải kinh ngạc đến thế không ?
“Những gì mà nàng vừa mới nói ta đều có cả, hơn nữa còn rất muốn được chạm vào người kia, muốn chiếm hết mọi thứ của người đó về mình, đem người đó đặt vào trong lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng, vĩnh viễn cũng không để người đó rời xa nửa bước.". Hắn nhiệt tình nhìn nàng.
“Cái này… …hình như không khoa trương đến mức đó đâu, có điều có lẽ cũng tương tự như thế, không muốn rời khỏi người đó, muốn cùng người đó ở cùng một chỗ." Ở cùng một chỗ với hắn thực sự là thoải mái, vòm ngực của hắn mới ấm áp làm sao.
“Nàng nói người đó là ta, còn cảm giác này là của nàng đúng không ?" Hắn vui quá, hẵn vĩnh viễn cũng không thể quên ngày hôm nay được.
“Sao chàng biết được ?" Nàng chưa nói cơ mà , “Lẽ nào chàng cũng thế ? Cũng có cảm giác kỳ lạ như vậy với ta ?" Thực đúng là không tưởng tượng được ! Hai người họ lại có cùng cảm giác như vậy.
“Đó đâu phải là cảm giác gì kỳ lạ, là bởi vì ta yêu nàng, mà nàng cũng yêu ta thôi.". Hôm nay đúng là ngày vui nhất của hắn, sau này những ngày có nàng, tin rằng hắn sẽ mãi được vui vẻ như vậy.
“Chàng yêu ta !" Nàng bị chấn động đến kinh ngạc.
“Không sai, ta sớm đã yêu nàng rồi." Tình cảm này của hắn không nghi ngờ gì hết, nếu không hắn cũng không thể kiên quyết lấy nàng đến vậy.
“Mà ta cũng yêu chàng !". Điềm này càng làm nàng bị chấn động mạnh, tại sao chính nàng lại không biết chứ ? Thế này là yêu sao ? Thực kỳ quái !
“Không sai, nàng cũng yêu ta !" Hắn thâm tình hôn lên nàng, nụ hôn làm nàng ý loạn tình mê, không dễ gì chống cự được… …
“Chàng lại đang ăn đậu hũ của ta. “
“Tối nay ta phải ăn sạch nàng.". Hắn không đợi được nữa, nàng đã là của hắn rồi.
“Ý gì thế ? Không phải là nghĩa đen của nó đấy chứ ?". Nàng chưa từng thấy có thê tử nào lại bị trượng phu của mình ăn mất đâu.
“Ta sẽ để nàng biết … …". Lời nói của hắn kết thúc trong nụ hôn nóng bỏng trên người nàng… …… …
Đột nhiên, cửa “rầm" một tiếng bị người ta đẩy ra, Lăng Húc gương mặt hoảng loạn xông vào. “Tỷ, cứu mạng a !"
Hướng Ngạo Thiên sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn tiểu cữu ( em vợ ) không biết tốt xấu này, hận không thể lập tức ném hắn ra ngoài, hắn nhẽ ra phải nhớ khóa cửa lại mới đúng.
Lăng Trúc không nói đến câu thứ hai vội vã nhảy xuống từ lòng Hướng Ngạo Thiên, căng thẳng kéo lấy đệ đệ mình, bộ dạng hoảng loạn này của hắn nàng đây là lần đầu tiên trông thấy.
“Cái kia … … " Lăng Húc gương mặt khổ não bật khóc, lo lắng mà nhìn về phía cửa.
“Cái nào ?" Đệ đệ này không biết nàng lo cho hắn lắm sao ? Lại còn không mau nói hết đi.
“Đệ đệ của tỷ phu … …"
Mới nói đến đó, Hướng Dữ Thiên đã bước vào, nhìn thấy hai tỷ đệ nhà họ ôm lấy nhau, hắn nhất thời có chút hoảng lên, không biết người mình tìm là ai nữa.
“Nàng đừng có sợ ta thế chứ ! Húc Nhi đáng yêu của ta ." Chính là nàng, tiểu cô nương kiều diễm đang nép trong lòng Lăng Trúc kia, mặc dù nàng ta giả vờ là nam nhi, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được ngay giới tính thật sự.
“Hướng Dữ Thiên, ngươi muốn làm gì ?" Lẽ nào hắn lại có bệnh sao ?
“Tiểu tẩu tử, tẩu không dịu dàng thì cũng không cần tính toán, nhưng ngàn vạn lần đừng có để muội muội Húc Nhi cũng biến thành như tẩu. Trên thế gian này nam nhân như đại ca đã không còn nhiều nữa đâu." Hắn chắc chắn trăm phần trăm Húc Nhi là nữ nhân.
Hướng Ngạo Thiên gương mặt đỏ như mặt trời , hận chết lên được hai tên phá đám chuyện tốt của hắn.
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế ? Húc Nhi là nam nhi đấy !" Lăng Trúc bảo vệ cho đệ đệ, hung dữ mà trừng mắt với Hướng Dữ Thiên. “Ngươi mù rồi sao ."
“Đừng có gạt ta nữa, ta nhìn người thì sai làm sao được, Húc Nhi rõ ràng là nữ … … "
“Cút hết ra ngoài cho ta !"
Hướng Ngạo Thiên tức giận kéo thê tử lại vào lòng mình, trừng mắt phẫn nộ nhìn hai nghiệt tử đáng chết bên kia.
END !!!
Tác giả :
Lăng Hi