Bà Chủ Đích Thị Là Vương Phi
Chương 3
Nghe Thượng Quan Vân kêu lên thì lập tức trong phòng khách im lặng như tờ không có một tiếng động.
Vương gia! Vị công tử tuấn tú vừa mới giúp nàng là vương gia, Thượng Quan Mai Ngọc cảm thấy trong lòng rối bời.
Nam Thiên Dục nhìn thấy nàng thay đổi sắc mặt ngạc nhiên nhìn mình thì tức giận Thượng Quan Vân đã phá hư chuyện tốt của mình. Nam Thiên Dục định là làm quen với nàng trước mới nói thân phận thật sự của mình ra nào ngờ lại bị tên Thượng Quan Vân chen ngang phá đám.
“ Thượng Quan đại nhân đây là muốn đánh ta sao? "
“Ha...ha...Vương gia nói đùa, thần nào giám " Thượng Quan Vân nhìn thấy tay mình vẫn còn đang nắm cổ áo của Nam Thiên Dục thì cười cười lấy lòng rồi buông tay, nhưng lại lập tức chen ngang giữa Nam Thiên Dục và Thượng Quan Mai Ngọc xem xét kiểm tra tỉ mỉ tỷ tỷ của mình.
“ Tỷ có sao hay không? "
“ Tỷ thì có gì đâu mà làm sao chứ "
“Tiểu Hương đã kể lại cho đệ nghe hết rồi, tỷ đừng có dấu đệ, tỷ yên tâm đệ sẽ bắt hết chúng về nha môn cho chúng một bài học "
“ Tỷ không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi bỏ qua đi "
Nhìn hai tỷ đệ nhà người ta tình thâm mà quên mất mình Nam Thiên Dục ho nhẹ nhắc nhở.
“ Khụ...khụ... Thượng Quan Vân ta lại không biết ngươi là người lấy việc công báo tư thù như vậy đấy"
So với tứ vương gia ngài ta còn thua xa. Thượng Quan Vân bị nói móc nhưng vẫn im lặng nào giám trả lời lại chỉ giám than nhẹ trong lòng.
Thượng Quan Vân định lên tiếng nhưng thấy Tề Cảnh bước vào.
“ Tứ gia "
“ Mọi chuyện sao rồi? "
Thượng Quan Mai Ngọc nghe thấy giọng nói của Nam Thiên Dục trở nên lạnh lùng thì nghĩ có chuyện quan trọng nên đành tìm cớ đi ra ngoài.
Nam Thiên Dục nhìn nàng lặng lẽ lui ra ngoài thì chỉ đành thở dài trong lòng.
Thượng Quan Vân và Tề Cảnh thấy vương gia nhà họ không tập trung mà tầm mắt của vương gia rơi trên người của Thượng Quan Mai Ngọc thì một người thì chỉ biết thở dài người còn lại thì lo lắng.
“ Đúng như vương gia dự đoán, bọn họ giám to gan vào nhà lao định hạ độc hại chết tên kia"
“ Tên đó hiện giờ sao rồi "
“ Vương gia yên tâm, Hắn đã được thần đưa đến nơi an toàn rồi"
“ Tốt! Phải nhớ bảo vệ hắn ta vì chỉ có hắn mới biết tên trợ giúp hắn ở kinh thành chúng ta mới có thể tóm gọn bọn chúng "
“ Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây ạ "
“ Thượng Quan Vân ngươi có tính toán gì hay không "
“ Thần nghĩ chắc bọn chúng đã đề phòng rồi cho nên kế hoạch trước đó của chúng sẽ có thay đồi, chúng ta vẫn nên âm thầm mà theo dõi không nên làm kinh động đến con mồi, tuy nhiên ta nghĩ bọn chúng sẽ tìm cách đưa lô thuốc khác vào kinh thành "
Nam Thiên Dục yên lặng suy nghĩ một lát rồi phân phó Tề Cảnh đi làm việc.
“ Tề Cảnh, ngươi hãy cho người theo dõi Tô Hạo xem hắn có hành động gì không? Mặt khác cũng phải cho người theo dõi Tào thúc người bên cạnh hắn"
“ Thuộc hạ tuân lệnh "
“ Thượng Quan Vân ngươi vẫn thẩm tra án như bình thường nhưng tra án càng nhanh càng tốt để cho hắn ta vui vẻ một chút cũng tiện cho chúng ta hành động"
Thượng Quan Vân nhận lệnh nhưng vẫn ngồi đó nhìn Nam Thiên Dục chưa rời đi.
“ Làm sao còn không đi làm việc của ngươi đi mà lại nhìn ta như vậy" Nam Thiên Dục nghi ngờ hỏi.
“ Vương gia! Sao ngài lại không đi mà còn ngồi ở đó, nơi này là nhà của thần mà "
“ À! Ta...Ngươi đây là đang hạ lệnh đuổi bổn vương đi sao? "
“ Hạ quan nào giám, ta chỉ tò mò muốn biết vương gia ngài còn có việc gì chưa phân phó "
Thấy Thượng Quan Vân đã hạ lệnh đuổi khách thì Nam Thiên Dục cũng không tiện ở lại nên đành rời đi nhưng khi ra đến cửa vẫn khựng lại nhìn nàng một chút nhưng nàng từ đầu đến cuối thủy chung vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn một cái nên hắn đành thở dài bỏ đi.
Khi Nam Thiên Dục vừa rời đi thì Thượng Quan Mai Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo bóng dáng người kia.
Vương gia!
Người ta đường đường là Tứ vương gia cao cao tại thượng nàng chỉ là cô nương dân đen bình thường nào dám trèo cao nhưng mà lòng nàng thật không dễ chịu chút nào.
Thượng Quan Mai Ngọc ơi là Thượng Quan Mai Ngọc ngươi bị sao vậy chứ, ngươi hãy bình tĩnh lại một chút.
Mặc dù Thượng Quan Mai Ngọc tự nói với lòng là mình phải bình tĩnh một chút nhưng đêm đó vẫn là một đêm mất ngủ, mấy ngày hôm sau Nam Thiên Dục vẫn xuất hiện ở quán ăn rất đúng giờ nhưng nàng vẫn là hờ hững xem hắn như khách nhân đến ăn cơm bình thường mà đối đãi, việc bị nàng hờ hững không quan tâm làm Nam Thiên Dục tức giận vô cùng nhưng Nam Thiên Dục vẫn ngày ngày xuất hiện trước mặt nàng, nàng muốn chơi trò vô hình thì hắn sẽ chơi cùng nàng để xem đến cuối cùng người nào sẽ là người chiến thắng trò chơi vô vị này.
Hôm nay cũng vậy vừa đi chợ trở về đến quán thì nàng đã thấy Nam Thiên Dục ngồi ở bàn cạnh cửa sổ như mọi khi nàng lặng lẽ đi vào đưa đồ cho Tiểu Hưng rồi vào quầy tính toán sổ sách mà không để ý đến Nam Thiên Dục.
Thượng Quan Mai Ngọc không để ý đến mình làm cho Nam Thiên Dục tức giận mà bóp chặt ly trà trong tay. Khá lắm! Bây giờ nàng còn không buồn nhìn đến hắn đến một cái.
Nam Thiên Dục ngồi tức giận nhìn nàng không được bao lâu thì Tề Cảnh xuất hiện thì thầm vào tai Nam Thiên Dục làm hắn nhíu mày rồi đứng dậy rời đi một ngày đó hắn không xuất hiện ở quán của nàng nữa.
Đêm khuya, quán ăn đã đóng cửa mọi người đã về hết chỉ còn mình nàng ở lại tính toán sổ sách của ngày hôm nay và dự tính thực đơn cho ngày hôm sau thì nàng nghe tiếng động ở bên ngoài làm nàng hoảng sợ nắm nhẹ cái cây chổi trong tay và đi đến gần cửa.
“ Đã trễ thế này mà ai còn đến, không lẽ là ăn trộm sao? " nàng vừa đi vừa lẩm bẩm nắm chặt cây chổi trong tay. Khi gần đến cửa thì nàng thấy cửa bị mở ra nàng nắm cây chổi đánh loạn xạ miệng định la lên thì nghe thấy tiếng của đệ đệ mình.
“ Tỷ...tỷ bình tĩnh là đệ... Thượng Quan Vân đệ đệ tốt của tỷ đây " Thượng Quan Vân nắm chặt cây chổi ngăn tỷ tỷ mình xuống tay.
Thượng Quan Vân nào biết đã trễ thế này mà tỷ tỷ còn thức nên khi vừa tiến vào vẫn là bị đánh không ít.
Thượng Quan Mai Ngọc nghe tiếng đệ đệ thì ngừng tay ngưng mắt ngạc nhiên nhìn đệ đệ của mình tức giận mắn Thượng Quan Vân.
“ Đệ định dọa chết tỷ hả, nửa đêm khuya khoắt thế này đệ còn xuất hiện, định ăn trộm tiền của tỷ hả?"
“ Tỷ à! Tiền của tỷ có bao nhiêu đâu mà đệ phải lấy trộm vả lại đệ đường đường là một vị quan nhất phẩm làm sao có thể đi làm cái chuyện đầu trộm đuôi cướp đó chứ " oan quá.
“ Không lấy trộm vậy là chê tỷ sống quá già nên muốn hù chết tỷ hả?"
“ Đệ nào biết tỷ chưa đi nghỉ ngơi chứ, đệ định mở cửa vào rồi mới đi gọi tỷ ai ngờ tỷ “ yêu thương " đệ như vậy cho đệ mấy cây chổi rồi " Thượng Quan Vân xoa xoa cái tay bị đánh ai oán nhìn Thượng Quan Mai Ngọc tố cáo.
“ Tìm tỷ có chuyện gì? " Thượng Quan Mai Ngọ nghi ngờ hỏi.
“ Tề Cảnh "
Tề Cảnh! Cái tên sao nghe quen quen nàng hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Thượng Quan Mai Ngọc đang suy nghĩ về cái tên Tề Cảnh thì thấy một người từ trong tối bước ra và đang dìu một người bị thương bước vào quán trên mình bị trúng tên máu chảy không ngừng, nàng nhìn kỹ thì mới biết là người hay đi cùng với Nam Thiên Dục.
Nam Thiên Dục!
Vừa nghĩ đến Nam Thiên Dục thì nàng dật mình nhìn người bị thương mà Tề Cảnh đang dìu không thể nào là Nam Thiên Dục chứ.
“ Đây là?" Thượng Quan Mai Ngọc hoảng sợ nhìn Thượng Quan Vân hỏi.
“ Vương gia bị trúng tên đệ không giám đưa người về nha môn với lại vương gia không cho bọn đệ mời đại phu nên đành đến nhờ tỷ giúp một tay " lúc trước cha bị bệnh tỷ tỷ đã đọc không ít sách y nên chắc cũng giúp được.
“ Mau...mau đưa vào phòng tỷ " Nghe nói Nam Thiên Dục bị trúng tên thì nàng lập tức nói Tề Cảnh đưa người vào phòng để trị thương cho Nam Thiên Dục.
Chữa thương rút tên cho Nam Thiên Dục, may mà chỉ là không trung chỗ hiểm nên không có gì đáng ngại đến rạng sáng mới băng bó xong nhưng Nam Thiên Dục lại phát sốt nên Thượng Quan Mai Ngọc đành phải ngồi trông hắn đến sáng.
Khi Nam Thiên Dục tỉnh lại thì không biết là mình đang ở đâu đưa mắt nhìn xung quanh là một căn phòng xa lạ, trong phòng bày trí có phần dịu dàng giống phòng của một cô nương, nhìn lại thì thấy Tề Cảnh và Thượng Quan Vân đang ngồi ngủ thiếp đi. Nam Thiên Dục lại nhìn một lượt thì thấy trong phòng có một giá sách trên đó để rất nhiều sách.
Nam Thiên Dục đang đánh giá cả phòng thì nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân người bước vào, khi nhìn thấy người bước vào là nàng thì Nam Thiên Dục trừng mắt ngạc nhiên.
“ Ngài đã tỉnh, nào để ta đỡ ngài ngồi dậy uống thuốc " nàng đoán là chắc hắn cũng gần tỉnh nên mới đến nhà bếp bưng thuốc nàng mới sắt xong cho hắn.
Lúc bị trúng tên đã dặn dò Tề Cảnh không được đưa đi gặp đại phu nhưng Nam Thiên Dục thật không ngờ là Tề Cảnh và Thượng Quan Vân lại đưa hắn đến chỗ của nàng.
Nhì nàng đỡ hắn ngồi dậy kê gối sau lưng cho hắn tựa, mọi hành động của nàng đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận, hắn ngửi được hương hoa ngài thoang thoảng trên tóc của nàng.
“ Nàng đã trị thương cho ta sao? " Hắn đã dặn không đến chỗ đại phu thì Tề Cảnh không giám làm trái vì vậy việc chữa thương và băng bó nhất định là do nàng làm rồi. Một cô nương thú vị ngoài biết chữ, tính toán còn biết cả y thuật. Nàng còn có chuyện gì mà Nam Thiên Dục hắn không biết nữa không.
“ Còn người nào khác sao? " nàng vẫn lo thổi thuốc không ngẩng đầu nhìn hắn nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.
“ Tại sao lại không nhìn ta. Nàng chán ghét ta sao? Chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt ta luôn sao?" nghĩ đến mấy ngày qua nàng vẫn không để ý đến mình làm cho Nam Thiên Dục luôn tức giận.
“ Dân nữ nào giám " nàng vừa trả lời vừa đưa muổng thuốc vừa mới thối song lên miệng cho hắn uống.
“ Nàng muốn tạo khoản cách với ta vậy sao? Nếu như nàng không biết ta là Tứ vương gia có phải mọi chuyện đã khác hơn hay không " hắn nhìn nàng mà chất vấn cứng đầu không uống muổng thuốc nàng đưa lên.
“ Vương gia ngài nghĩ nhiều rồi, dân nữ nào giám bất kính với vương gia. Trên đời này không có nếu như ngài vẫn là Tứ vương gia mà dân nữ chỉ là một cô nương dân dã bình thường mà thôi " nàng nói nhưng vẫn không quên đưa muổng thuốc đến gần miệng bắt hắn uống thuốc.
“ Thì ra nàng để ý cái thân phận và địa vị của ta như vậy, là ta không xứng với một cô nương dân dã nhưng hiểu biết rất nhiều là nàng sao? " hắn thỏa hiệp uống muổng thuốc mà nàng đưa.
“ Vương gia hiểu sai lời nói của dân nữ rồi là dân nữ thân phận thấp hèn nào dám so được với tứ vương gia ngài"
“ Nàng " Nam Thiên Dục bị nàng nói như vậy đành trừng mắt nhìn Thượng Quan Mai Ngọc mà không nói được lời nào.
Cả hai im lặng không nói lời nào nữa nhưng hành động lại rất ăn ý nàng đúc thuốc còn hắn uống thuốc. Khi chén thuốc đã uống xong Thượng Quan Mai Ngọc thu dọn chén định đứng đậy rời đi thì bị Nam Thiên Dục nắm lấy tay không buông.
Thượng Quan Mai Ngọc nhìn đôi tay đang nắm tay mình không buông thì đưa mắt nhìn Nam Thiên Dục.
“ Nói cho ta biết nàng đang tức giận ta chuyện gì? " Nam Thiên Dục mới đầu vẫn chưa nghĩ ra là tại sao nàng lại ăn nói đanh đá như vậy nhưng về sau hắn nghĩ nang chắc chắn là đang giận hắn chắc là do bị thương đã ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn.
“ Tức giận? "
“ Phải! Nàng đang giận ta, nói cho ta biết là ta đã làm gì sai để nàng phải tức giận như vậy "
Thượng Quan Mai Ngọc cũng không biết tại sao nàng lại tức giận như vậy, chỉ là lúc nghe Tề Cảnh nói hắn đi điều tra một cọc án liên quan đến thuốc phiện, một mình hắn đi theo dõi mấy kẻ buôn lậu kia nhưng bị trúng kế bị thương nhưng hắn còn dặn dò là không cho đến chỗ đại phu, nghe xong làm cho nàng rất tức giận, chẳng lẽ việc tra án, phá án còn quan trọng hơn tính mạng của hắn sao? Nàng tức giận hắn xem nhẹ bản thân mà xem trọng cái cọc án kia tự mình đi điều tra rồi lâm vào nguy hiểm để rồi bị thương.
Khi nàng thấy Tề Cảnh đỡ hắn lên giường thấy người hắn toàn là máu làm người của nàng đều run rẩy hoảng sợ. Nàng sợ hắn chết, nàng rất sợ. Trong lúc rút tên và chữa thương cho hắn nàng luôn tự nói là hắn sẽ không sao, hắn sẽ không có việc gì. Nàng sợ kiến thức y học của mình không đủ rồi sẽ không cứu được hắn.
Nam Thiên Dục thật sự không biết Thượng Quan Mai Ngọc sợ hãi như vậy.
“ Tứ vương gia ngài nghĩ nhiều rồi " đưa tay cầm tay hắn bỏ vào trong chăn, kéo chăn đắp cho hắn rồi rời đi không quay đầu lại nhìn hắn lấy một lần.
Vương gia! Vị công tử tuấn tú vừa mới giúp nàng là vương gia, Thượng Quan Mai Ngọc cảm thấy trong lòng rối bời.
Nam Thiên Dục nhìn thấy nàng thay đổi sắc mặt ngạc nhiên nhìn mình thì tức giận Thượng Quan Vân đã phá hư chuyện tốt của mình. Nam Thiên Dục định là làm quen với nàng trước mới nói thân phận thật sự của mình ra nào ngờ lại bị tên Thượng Quan Vân chen ngang phá đám.
“ Thượng Quan đại nhân đây là muốn đánh ta sao? "
“Ha...ha...Vương gia nói đùa, thần nào giám " Thượng Quan Vân nhìn thấy tay mình vẫn còn đang nắm cổ áo của Nam Thiên Dục thì cười cười lấy lòng rồi buông tay, nhưng lại lập tức chen ngang giữa Nam Thiên Dục và Thượng Quan Mai Ngọc xem xét kiểm tra tỉ mỉ tỷ tỷ của mình.
“ Tỷ có sao hay không? "
“ Tỷ thì có gì đâu mà làm sao chứ "
“Tiểu Hương đã kể lại cho đệ nghe hết rồi, tỷ đừng có dấu đệ, tỷ yên tâm đệ sẽ bắt hết chúng về nha môn cho chúng một bài học "
“ Tỷ không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi bỏ qua đi "
Nhìn hai tỷ đệ nhà người ta tình thâm mà quên mất mình Nam Thiên Dục ho nhẹ nhắc nhở.
“ Khụ...khụ... Thượng Quan Vân ta lại không biết ngươi là người lấy việc công báo tư thù như vậy đấy"
So với tứ vương gia ngài ta còn thua xa. Thượng Quan Vân bị nói móc nhưng vẫn im lặng nào giám trả lời lại chỉ giám than nhẹ trong lòng.
Thượng Quan Vân định lên tiếng nhưng thấy Tề Cảnh bước vào.
“ Tứ gia "
“ Mọi chuyện sao rồi? "
Thượng Quan Mai Ngọc nghe thấy giọng nói của Nam Thiên Dục trở nên lạnh lùng thì nghĩ có chuyện quan trọng nên đành tìm cớ đi ra ngoài.
Nam Thiên Dục nhìn nàng lặng lẽ lui ra ngoài thì chỉ đành thở dài trong lòng.
Thượng Quan Vân và Tề Cảnh thấy vương gia nhà họ không tập trung mà tầm mắt của vương gia rơi trên người của Thượng Quan Mai Ngọc thì một người thì chỉ biết thở dài người còn lại thì lo lắng.
“ Đúng như vương gia dự đoán, bọn họ giám to gan vào nhà lao định hạ độc hại chết tên kia"
“ Tên đó hiện giờ sao rồi "
“ Vương gia yên tâm, Hắn đã được thần đưa đến nơi an toàn rồi"
“ Tốt! Phải nhớ bảo vệ hắn ta vì chỉ có hắn mới biết tên trợ giúp hắn ở kinh thành chúng ta mới có thể tóm gọn bọn chúng "
“ Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây ạ "
“ Thượng Quan Vân ngươi có tính toán gì hay không "
“ Thần nghĩ chắc bọn chúng đã đề phòng rồi cho nên kế hoạch trước đó của chúng sẽ có thay đồi, chúng ta vẫn nên âm thầm mà theo dõi không nên làm kinh động đến con mồi, tuy nhiên ta nghĩ bọn chúng sẽ tìm cách đưa lô thuốc khác vào kinh thành "
Nam Thiên Dục yên lặng suy nghĩ một lát rồi phân phó Tề Cảnh đi làm việc.
“ Tề Cảnh, ngươi hãy cho người theo dõi Tô Hạo xem hắn có hành động gì không? Mặt khác cũng phải cho người theo dõi Tào thúc người bên cạnh hắn"
“ Thuộc hạ tuân lệnh "
“ Thượng Quan Vân ngươi vẫn thẩm tra án như bình thường nhưng tra án càng nhanh càng tốt để cho hắn ta vui vẻ một chút cũng tiện cho chúng ta hành động"
Thượng Quan Vân nhận lệnh nhưng vẫn ngồi đó nhìn Nam Thiên Dục chưa rời đi.
“ Làm sao còn không đi làm việc của ngươi đi mà lại nhìn ta như vậy" Nam Thiên Dục nghi ngờ hỏi.
“ Vương gia! Sao ngài lại không đi mà còn ngồi ở đó, nơi này là nhà của thần mà "
“ À! Ta...Ngươi đây là đang hạ lệnh đuổi bổn vương đi sao? "
“ Hạ quan nào giám, ta chỉ tò mò muốn biết vương gia ngài còn có việc gì chưa phân phó "
Thấy Thượng Quan Vân đã hạ lệnh đuổi khách thì Nam Thiên Dục cũng không tiện ở lại nên đành rời đi nhưng khi ra đến cửa vẫn khựng lại nhìn nàng một chút nhưng nàng từ đầu đến cuối thủy chung vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn một cái nên hắn đành thở dài bỏ đi.
Khi Nam Thiên Dục vừa rời đi thì Thượng Quan Mai Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo bóng dáng người kia.
Vương gia!
Người ta đường đường là Tứ vương gia cao cao tại thượng nàng chỉ là cô nương dân đen bình thường nào dám trèo cao nhưng mà lòng nàng thật không dễ chịu chút nào.
Thượng Quan Mai Ngọc ơi là Thượng Quan Mai Ngọc ngươi bị sao vậy chứ, ngươi hãy bình tĩnh lại một chút.
Mặc dù Thượng Quan Mai Ngọc tự nói với lòng là mình phải bình tĩnh một chút nhưng đêm đó vẫn là một đêm mất ngủ, mấy ngày hôm sau Nam Thiên Dục vẫn xuất hiện ở quán ăn rất đúng giờ nhưng nàng vẫn là hờ hững xem hắn như khách nhân đến ăn cơm bình thường mà đối đãi, việc bị nàng hờ hững không quan tâm làm Nam Thiên Dục tức giận vô cùng nhưng Nam Thiên Dục vẫn ngày ngày xuất hiện trước mặt nàng, nàng muốn chơi trò vô hình thì hắn sẽ chơi cùng nàng để xem đến cuối cùng người nào sẽ là người chiến thắng trò chơi vô vị này.
Hôm nay cũng vậy vừa đi chợ trở về đến quán thì nàng đã thấy Nam Thiên Dục ngồi ở bàn cạnh cửa sổ như mọi khi nàng lặng lẽ đi vào đưa đồ cho Tiểu Hưng rồi vào quầy tính toán sổ sách mà không để ý đến Nam Thiên Dục.
Thượng Quan Mai Ngọc không để ý đến mình làm cho Nam Thiên Dục tức giận mà bóp chặt ly trà trong tay. Khá lắm! Bây giờ nàng còn không buồn nhìn đến hắn đến một cái.
Nam Thiên Dục ngồi tức giận nhìn nàng không được bao lâu thì Tề Cảnh xuất hiện thì thầm vào tai Nam Thiên Dục làm hắn nhíu mày rồi đứng dậy rời đi một ngày đó hắn không xuất hiện ở quán của nàng nữa.
Đêm khuya, quán ăn đã đóng cửa mọi người đã về hết chỉ còn mình nàng ở lại tính toán sổ sách của ngày hôm nay và dự tính thực đơn cho ngày hôm sau thì nàng nghe tiếng động ở bên ngoài làm nàng hoảng sợ nắm nhẹ cái cây chổi trong tay và đi đến gần cửa.
“ Đã trễ thế này mà ai còn đến, không lẽ là ăn trộm sao? " nàng vừa đi vừa lẩm bẩm nắm chặt cây chổi trong tay. Khi gần đến cửa thì nàng thấy cửa bị mở ra nàng nắm cây chổi đánh loạn xạ miệng định la lên thì nghe thấy tiếng của đệ đệ mình.
“ Tỷ...tỷ bình tĩnh là đệ... Thượng Quan Vân đệ đệ tốt của tỷ đây " Thượng Quan Vân nắm chặt cây chổi ngăn tỷ tỷ mình xuống tay.
Thượng Quan Vân nào biết đã trễ thế này mà tỷ tỷ còn thức nên khi vừa tiến vào vẫn là bị đánh không ít.
Thượng Quan Mai Ngọc nghe tiếng đệ đệ thì ngừng tay ngưng mắt ngạc nhiên nhìn đệ đệ của mình tức giận mắn Thượng Quan Vân.
“ Đệ định dọa chết tỷ hả, nửa đêm khuya khoắt thế này đệ còn xuất hiện, định ăn trộm tiền của tỷ hả?"
“ Tỷ à! Tiền của tỷ có bao nhiêu đâu mà đệ phải lấy trộm vả lại đệ đường đường là một vị quan nhất phẩm làm sao có thể đi làm cái chuyện đầu trộm đuôi cướp đó chứ " oan quá.
“ Không lấy trộm vậy là chê tỷ sống quá già nên muốn hù chết tỷ hả?"
“ Đệ nào biết tỷ chưa đi nghỉ ngơi chứ, đệ định mở cửa vào rồi mới đi gọi tỷ ai ngờ tỷ “ yêu thương " đệ như vậy cho đệ mấy cây chổi rồi " Thượng Quan Vân xoa xoa cái tay bị đánh ai oán nhìn Thượng Quan Mai Ngọc tố cáo.
“ Tìm tỷ có chuyện gì? " Thượng Quan Mai Ngọ nghi ngờ hỏi.
“ Tề Cảnh "
Tề Cảnh! Cái tên sao nghe quen quen nàng hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Thượng Quan Mai Ngọc đang suy nghĩ về cái tên Tề Cảnh thì thấy một người từ trong tối bước ra và đang dìu một người bị thương bước vào quán trên mình bị trúng tên máu chảy không ngừng, nàng nhìn kỹ thì mới biết là người hay đi cùng với Nam Thiên Dục.
Nam Thiên Dục!
Vừa nghĩ đến Nam Thiên Dục thì nàng dật mình nhìn người bị thương mà Tề Cảnh đang dìu không thể nào là Nam Thiên Dục chứ.
“ Đây là?" Thượng Quan Mai Ngọc hoảng sợ nhìn Thượng Quan Vân hỏi.
“ Vương gia bị trúng tên đệ không giám đưa người về nha môn với lại vương gia không cho bọn đệ mời đại phu nên đành đến nhờ tỷ giúp một tay " lúc trước cha bị bệnh tỷ tỷ đã đọc không ít sách y nên chắc cũng giúp được.
“ Mau...mau đưa vào phòng tỷ " Nghe nói Nam Thiên Dục bị trúng tên thì nàng lập tức nói Tề Cảnh đưa người vào phòng để trị thương cho Nam Thiên Dục.
Chữa thương rút tên cho Nam Thiên Dục, may mà chỉ là không trung chỗ hiểm nên không có gì đáng ngại đến rạng sáng mới băng bó xong nhưng Nam Thiên Dục lại phát sốt nên Thượng Quan Mai Ngọc đành phải ngồi trông hắn đến sáng.
Khi Nam Thiên Dục tỉnh lại thì không biết là mình đang ở đâu đưa mắt nhìn xung quanh là một căn phòng xa lạ, trong phòng bày trí có phần dịu dàng giống phòng của một cô nương, nhìn lại thì thấy Tề Cảnh và Thượng Quan Vân đang ngồi ngủ thiếp đi. Nam Thiên Dục lại nhìn một lượt thì thấy trong phòng có một giá sách trên đó để rất nhiều sách.
Nam Thiên Dục đang đánh giá cả phòng thì nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân người bước vào, khi nhìn thấy người bước vào là nàng thì Nam Thiên Dục trừng mắt ngạc nhiên.
“ Ngài đã tỉnh, nào để ta đỡ ngài ngồi dậy uống thuốc " nàng đoán là chắc hắn cũng gần tỉnh nên mới đến nhà bếp bưng thuốc nàng mới sắt xong cho hắn.
Lúc bị trúng tên đã dặn dò Tề Cảnh không được đưa đi gặp đại phu nhưng Nam Thiên Dục thật không ngờ là Tề Cảnh và Thượng Quan Vân lại đưa hắn đến chỗ của nàng.
Nhì nàng đỡ hắn ngồi dậy kê gối sau lưng cho hắn tựa, mọi hành động của nàng đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận, hắn ngửi được hương hoa ngài thoang thoảng trên tóc của nàng.
“ Nàng đã trị thương cho ta sao? " Hắn đã dặn không đến chỗ đại phu thì Tề Cảnh không giám làm trái vì vậy việc chữa thương và băng bó nhất định là do nàng làm rồi. Một cô nương thú vị ngoài biết chữ, tính toán còn biết cả y thuật. Nàng còn có chuyện gì mà Nam Thiên Dục hắn không biết nữa không.
“ Còn người nào khác sao? " nàng vẫn lo thổi thuốc không ngẩng đầu nhìn hắn nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.
“ Tại sao lại không nhìn ta. Nàng chán ghét ta sao? Chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt ta luôn sao?" nghĩ đến mấy ngày qua nàng vẫn không để ý đến mình làm cho Nam Thiên Dục luôn tức giận.
“ Dân nữ nào giám " nàng vừa trả lời vừa đưa muổng thuốc vừa mới thối song lên miệng cho hắn uống.
“ Nàng muốn tạo khoản cách với ta vậy sao? Nếu như nàng không biết ta là Tứ vương gia có phải mọi chuyện đã khác hơn hay không " hắn nhìn nàng mà chất vấn cứng đầu không uống muổng thuốc nàng đưa lên.
“ Vương gia ngài nghĩ nhiều rồi, dân nữ nào giám bất kính với vương gia. Trên đời này không có nếu như ngài vẫn là Tứ vương gia mà dân nữ chỉ là một cô nương dân dã bình thường mà thôi " nàng nói nhưng vẫn không quên đưa muổng thuốc đến gần miệng bắt hắn uống thuốc.
“ Thì ra nàng để ý cái thân phận và địa vị của ta như vậy, là ta không xứng với một cô nương dân dã nhưng hiểu biết rất nhiều là nàng sao? " hắn thỏa hiệp uống muổng thuốc mà nàng đưa.
“ Vương gia hiểu sai lời nói của dân nữ rồi là dân nữ thân phận thấp hèn nào dám so được với tứ vương gia ngài"
“ Nàng " Nam Thiên Dục bị nàng nói như vậy đành trừng mắt nhìn Thượng Quan Mai Ngọc mà không nói được lời nào.
Cả hai im lặng không nói lời nào nữa nhưng hành động lại rất ăn ý nàng đúc thuốc còn hắn uống thuốc. Khi chén thuốc đã uống xong Thượng Quan Mai Ngọc thu dọn chén định đứng đậy rời đi thì bị Nam Thiên Dục nắm lấy tay không buông.
Thượng Quan Mai Ngọc nhìn đôi tay đang nắm tay mình không buông thì đưa mắt nhìn Nam Thiên Dục.
“ Nói cho ta biết nàng đang tức giận ta chuyện gì? " Nam Thiên Dục mới đầu vẫn chưa nghĩ ra là tại sao nàng lại ăn nói đanh đá như vậy nhưng về sau hắn nghĩ nang chắc chắn là đang giận hắn chắc là do bị thương đã ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn.
“ Tức giận? "
“ Phải! Nàng đang giận ta, nói cho ta biết là ta đã làm gì sai để nàng phải tức giận như vậy "
Thượng Quan Mai Ngọc cũng không biết tại sao nàng lại tức giận như vậy, chỉ là lúc nghe Tề Cảnh nói hắn đi điều tra một cọc án liên quan đến thuốc phiện, một mình hắn đi theo dõi mấy kẻ buôn lậu kia nhưng bị trúng kế bị thương nhưng hắn còn dặn dò là không cho đến chỗ đại phu, nghe xong làm cho nàng rất tức giận, chẳng lẽ việc tra án, phá án còn quan trọng hơn tính mạng của hắn sao? Nàng tức giận hắn xem nhẹ bản thân mà xem trọng cái cọc án kia tự mình đi điều tra rồi lâm vào nguy hiểm để rồi bị thương.
Khi nàng thấy Tề Cảnh đỡ hắn lên giường thấy người hắn toàn là máu làm người của nàng đều run rẩy hoảng sợ. Nàng sợ hắn chết, nàng rất sợ. Trong lúc rút tên và chữa thương cho hắn nàng luôn tự nói là hắn sẽ không sao, hắn sẽ không có việc gì. Nàng sợ kiến thức y học của mình không đủ rồi sẽ không cứu được hắn.
Nam Thiên Dục thật sự không biết Thượng Quan Mai Ngọc sợ hãi như vậy.
“ Tứ vương gia ngài nghĩ nhiều rồi " đưa tay cầm tay hắn bỏ vào trong chăn, kéo chăn đắp cho hắn rồi rời đi không quay đầu lại nhìn hắn lấy một lần.
Tác giả :
tieuyen210