Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
Chương 77
Món quà tốt nhất
Rốt cục trường sinh linh giá bắt đầu dung hợp. Nắm chặt vài ngày cuối trước trận đấu cuối cùng, Dumbledore đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ông và Gellert nằm trong bệnh thất, hai người nắm chặt tay nhau.
“Tốt lắm, bắt đầu." Bà Pomfrey nhìn Snape đứng bên cạnh một cái giường khác,“Severus, tôi đếm một hai ba, cậu lấy một miếng thịt của Gellert ra, tôi lấy ra một miếng thịt của Albus, động tác cần đồng bộ, thịt cần đồng thời lấy ra." Bà phân phó,“Remus, cậu và Sirius — Sirius, cậu phải làm giống Remus, hai người bôi thuốc cho họ, nhớ rõ chưa?"
“Dạ." Sirius khẩn trương gật đầu, anh chưa từng làm chuyện nào kích thích như vậy.
Đương nhiên, những hình ảnh huyết tinh như vậy không thích hợp trẻ con thấy nên Harry và Prince bị đưa đến số 12 Grimmauld ở hai ngày, về phần trong hai ngày này Kreacher sẽ hỏi về “tiểu chủ nhân Regulus" như thế nào, không tính là vấn đề gì lớn.
Bệnh thất vì lần này dung hợp, tất cả mọi người đã chuẩn bị đủ hết, Bà Pomfrey cũng đặc biệt tách một căn phòng nhỏ cho Dumbledore và Grindelwald — rất tốt, tất cả mọi người tập trung tinh thần, đợi mệnh lệnh của bà.
“Một!" Pomfrey và Snape cầm một con dao bạc, dao đã tiêu độc, lưỡi dao cũng rất sắc.
“Hai!" Hai con dao đặt ở trên ngực hai người, lạnh buốt lạnh buốt, không quá thoải mái nhưng không sao, bọn họ đều đã uống thuốc giảm đau, trong miệng còn ngậm độc dược bổ huyết.
“Ba!" Dao thuận lợi cắt xuống, ngay chỗ trái tim, gỡ xuống hai khối thịt vuông rồi chỗ đó bắt đầu đổ máu, Remus nhanh chóng phản ứng, Sirius cũng lập tức đổ thuốc cầm máu lên, như vậy làm cho hai người không thống khổ như vậy — kỳ thật bọn họ cũng không thống khổ vì bọn họ đã sớm uống độc dược mất đi cảm giác đau, đại khái còn nửa giờ mới có thể khôi phục.
Để hai khối thịt cạnh nhau, Snape lập tức lấy ra một cái vạc lớn bằng bạc ném hai khối thịt vào sau đó bắt đầu làm cái gì đó ngay tại bệnh thất — thịt, máu tươi, sau đó là bỏ vào một cây cỏ sống lại mà Grindelwald và Dumbledore dùng ma lực nuôi, lại bỏ vào mấy thứ — thậm chí còn có Mandrake — sau đó quấy theo trình tự bình thường. Cái này phải nói đến Prince gia anh kế thừa, có được cách điều chế thần kỳ này, a, phải nói là chiếm được rất nhiều cách điều chế thần kỳ.
Không đun độc dược cũng sôi trào. Khi bắt đầu bốc khói, Snape ném hai cái trường sinh linh giá vào.
Vạc lại khôi phục bình tĩnh.
Lại bắt đầu quấy, thuận kim đồng hồ ba vòng, nghịch kim đồng hồ nửa vòng, lặp lại bảy lần, vạc lại sôi trào lần nữa, ba phút sau thêm hai chai gì đó màu tím bạc vào, vạc lại khôi phục bình tĩnh, độc dược sôi trào không thấy, trong vạc có một đứa bé mập hồ mạp, mắt to nhìn quanh.
Rất tốt, thành công.
Đứa trẻ chỉ tầm hai ba tháng, tròn vo, rất xinh xắn, một đôi mắt to xinh đẹp lại là màu lam, thuộc về hàng ngũ tóc vàng mắt xanh nhưng bây giờ còn chưa nhìn ra là giống ai.
Vết thương trên người hai người đã sớm khép lại, bọn họ an tĩnh đứng ở một bên nhìn pháp thuật này hoàn thành, khi đứa bé xuất hiện, Dumbledore không có cách nào kiềm chế kích động, ông lau khóe mắt, mấp máy cái mũi giống như cho tới bây giờ chưa thấy qua trẻ con.
Đây là Percival.
Tất cả mọi người yên tâm, thở dài một hơi.
Grindelwald đi ôm đứa trẻ lên, cẩn thận sợ đụng xấu tay chân của đứa bé, bọn họ không rõ nó còn trí nhớ trước kia không nhưng từ giờ khắc này, đứa bé này thuộc về ông và Albus, nó không phải Tom Marvolo Riddle, cũng không phải trường sinh linh giá.
Khi Grindelwald cẩn thận đưa đứa bé cho Dumbledore, đứa bé một cái tay đập đến cái mũi Dumbledore làm cho cái mũi vốn không thẳng càng thêm lệch, rất thú vị! Cậu bé cười ha hả, hai cái chân ngắn thịt thịt bắt đầu lúc ẩn lúc hiện, một móng vuốt nhỏ tóm mặt lão ma vương kéo, một cái khác thì giữ chặt râu ria lão hiệu trưởng túm.
Thật muốn hô cố gắng lên a — đây là tiếng lòng Pomfrey, bà rất vui.
“Nha! Ngoan, ngoan…… Nha, Percival, ngoan, buông râu ba ba ra a……" Dumbledore cũng không để ý gì nhiều, hơn một trăm tuổi làm cha, ông rất hạnh phúc,“A, mấy người xem tôi có nên cạo râu đi không? Như vậy nhìn cũng trẻ hơn chút đúng không?" Dumbledore ngửa mặt lên nhìn những người đã từng là học sinh của sinh, bọn họ chứng kiến con ông sinh ra a.
“Ta thấy em có thể thử cắt chúng." Grindelwald ở một bên trợ uy,“A, Percival, ngoan, đến, hôn cái!" Được rồi, trên thực tế không chỉ có lão hiệu trưởng không cần mặt già, hai người tuổi cộng lại quá ba trăm không quan tâm người ta nghĩ như thế nào — có lẽ sẽ cho rằng bọn họ càng già càng dẻo dai?!
Đứa bé tên Percival, bây giờ nó không có biện pháp làm gì hai người này, huyết mạch trời sinh làm nó cũng không không thích hai ba ba này, đương nhiên, nó hôn “Bẹp" lão ma vương một cái, lại bôi lên mặt lão hiệu trưởng đầy nước.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận a!
“Thoạt nhìn…… không tồi." Chân Nhồi Bông vụng trộm kéo Mộng Mơ, lúc trước anh thấy Harry và Snape mang theo Prince thì cảm thấy cũng không…… Thoải mái như vậy, vì một đứa bé trai lớn lên sẽ rất làm ầm ĩ, tuy Prince không tính vào hàng ngũ ầm ĩ nhưng vẫn hoạt bát hơn những cô bé bình thường, hơn nữa chính anh khi còn bé gây sức ép, Sirius cảm thấy một đứa bé là một loại tra tấn, nhưng là hiện tại…… Thoạt nhìn không tệ — đúng vậy, ít nhất tiểu vương tử có huyết thống của Snape nên nhiệt tình yêu thương độc dược, cho dù Prince không ầm ĩ nhưng chỉ trong mắt cũng đã rất Sirius là đáng sợ …… Tuy anh thích chơi đùa cùng Prince…… Được rồi, Chân Nhồi Bông lý giải ầm ĩ không giống người thường.
“Muốn một đứa sao." Remus nhìn rồi ghé vào lỗ tai Sirius nói,“Chúng ta bảo Severus, anh ta sẽ đưa độc dược."
“Cái kia…… Anh phải thề không cười hòa ái với Nymphadora như vậy mới được." Sirius hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng.
“Hey, cô bé là cháu ngoại em!" Ngài người sói bất đắc dĩ liếc mắt,“Được rồi, anh thề, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn."
“Ta nghĩ hai người còn chưa quên — nguy hiểm sắp tới gần." Snape phun ra, anh không thể dễ dàng tha thứ Gryffindor biểu đạt tình ý không phân biệt được trường hợp.
“Đúng vậy đúng vậy, Severus, nguy hiểm gì đó, tôi nghĩ một ngày nào đó sẽ đi qua." Remus cười ha hả hóa giải nguy cơ Snape mang tới,“Chờ chúng tôi có con sau sẽ rất bận rộn, cho nên hiện tại trước hơi chút thả lỏng, kế hoạch không tồi đúng không?" Nói cách khác, khi bọn họ có con, anh biết sử dụng con kéo Sirius làm cho Sirius không có thời gian và tinh lực tìm Snape và Harry gây chuyện. Snape chỉ có thể nặng nề thở ra lần nữa — khi tìm về lý trí của mình, đầu con sói này tốt hơn đầu con chó kia rất nhiều.
Nghe rõ Remus đề nghị, Snape cân nhắc trong lòng một chút, xác thực, vấn đề này đáng giá anh dùng một chút đầu óc để so sánh — không tồi, về phần nguyên liệu, Black gia nhất định cam tâm tình nguyện cung cấp nên hoàn toàn không bồi thường, một vụ mua bán tốt a, ít nhất có thể mua được yên tĩnh.
Percival nhỏ như không hài lòng lực chú ý của mọi người không ở trên người cậu nên cậu bé kêu “A a", mông nhỏ nhún nhún làm cho lão cha ma vương đưa mình đến trước mặt Snape, sau đó móng vuốt thịt thịt vỗ độc dược đại sư, có lẽ là tỏ vẻ cảm ơn?
Hoặc là chúng ta đều sai rồi!
Percival rất hứng thú với những nút thắt liên tiếp trước ngực Snape, cậu bé “Phốc phốc phốc" phun nước miếng ra sau đó nhìn những cúc áo kia bị nước miếng của mình thấm ướt, cười ngửa tới ngửa lui.
“Ha, tôi đã nói hắn ta không được người khác yêu mến!" Sirius ở một bên nói nói mát — Percival chú ý, cậu bé lại xoay xoay cái mông nhỏ sau đó cha cậu lại đưa cậu đến trước mặt Sirius, người này ăn mặc rất chói mắt, hoa văn màu vàng đỏ ở trên áo choàng màu đen hiện ra hình con sư tử giống như sợ người khác không biết anh ta là Gryffindor.
“Phi! Phốc phốc!" Đứa trẻ phun nước miếng lên những hoa văn kia nhưng Sirius cảm thấy rất thú vị, anh yêu những đứa bé không ầm ĩ như vậy — được rồi, đầu người này không giống những người khác, tiêu chuẩn cũng không giống người khác — cho nên Sirius muốn ôm, đứa bé thịt thịt mềm nhũn, thật đáng yêu, huống chi còn là con Dumbledore, nhất định là một tiểu sư tử sức sống mười phần!
Percival rất nể tình để hai chân nhỏ lên tay Sirius sau đó xê dịch mông nhỏ, khi Sirius còn không có bất kỳ phản ứng nào cậu càng thêm nể tình lưu lại một bãi nước tiểu cho cái tên kiêu ngạo này sau đó nhanh chóng thu chân, trở về ngực cha mình.
Cha Percival rất vui vẻ, con ông quá thông minh nhưng ông cũng thấy có lỗi, ông cho Snape một cái “Thanh lý đổi mới hoàn toàn" sao rồi lại lập tức cho Sirius một cái.
“Thật thú vị!" Grindelwald cười ha hả ôm con đưa về ngực ba của nó,“Nhìn xem, con thật thông minh, biết rõ phải nhả nước miếng lên người người khác, cũng biết vung nước tiểu lên người khác, không nhả cho ba của mình!"
Cái này cũng đáng giá khoe khoang sao?!
Snape cho rằng hai người này điên rồi — đương nhiên, anh không nghĩ đến trong mắt mình Prince của mình cũng ưu tú như vậy, không, là rất rất ưu tú, không ai có thể vượt!
Qua cuối tuần khi Harry trở lại Hogwarts đã nhìn thấy hai người vây quanh một đứa bé, mà thật đáng tiếc, đứa bé cũng khóc to không để ý bọn họ.
“A!" Prince tiến lên,“Là Percival! Con đã thấy ảnh khi bé của anh ấy!"
Percival? Harry nhìn chằm chằm vào đứa bé đang khóc rống không ngớt, cậu không thể tưởng tượng được, hiệu trưởng của cậu sao có thể cùng lão ma vương…… Ách…… Có đứa bé này? Giống như chính là ngủ một buổi tối, ngày hôm sau sáng sớm ra con?! Harry run rẩy một chút, ý nghĩ của cậu biểu hiện hết ở trên mặt, mà Snape thu hết những biểu lộ này vào trong mắt khóe miệng cũng run run, về phần hai ba ba? Bọn họ không để ý, họ đang chuyên chú tìm nguyên do đứa bé khóc rống.
“Có phải đứa bé đói bụng không?" Harry nghiêm túc đưa ra quan điểm của mình,“Hai người xem, tã cũng không ướt."
“Nhưng buổi sáng vừa mới cho con uống sữa." Grindelwald phản bác, ông chưa bao giờ chăm sóc trẻ con.
“A, trẻ con cần hai giờ cho ăn một lần! Gael, không phải anh nói con đã ăn rồi sao! Được rồi, anh nói là buổi sáng!" Dumbledore vội vàng lấy ra bánh ngọt, ông cho rằng bơ có thể thay thế sữa.
“Dừng tay!" Snape vội vàng cướp bánh ngọt ném qua một bên — từ khi anh biết mình sẽ có con trai sau thì đã tra không ít tư liệu phương diện này, còn bắt buộc Harry xem cùng mình, đôi khi Prince cũng sẽ gia nhập,“Ông sẽ làm thằng bé nghẹn chết, Albus!"
Gà bay chó chạy!
Cuối cùng, hai ba ba biết Percival của bọn họ không thể uống sữa tươi, hơn nữa cần cách hai giờ uống một lần sữa dê ấm áp sau còn phải do bọn họ giúp đỡ làm một ít “Vận động" vừa phải, ví dụ như duỗi tay chân gì đó.
“Phiền toái lớn a." Râu của Dumbledore sắp hỏng, hai ngày này, ngay cả ngủ ông cũng không ngủ được,“A, thật sự là bội phục Molly, cô ấy nuôi bảy đứa!"
Nhưng hiển nhiên hai vị cha không có ý định ném con mình cho một chuyên gia, bọn họ miệng phàn nàn nhưng trên thực tế rất hưởng thụ cuộc sống như vậy — nhưng nếu như nguy hiểm đến, giao con mình cho chuyên gia vài ngày cũng là tất nhiên.
Giằng co gần một ngày — ngoại trừ thời gian lên lớp, Harry đều ở phòng hiệu trưởng hỗ trợ, cậu cảm thấy mình nên làm quen một chút, mà Prince thấy thú vị, cũng chơi xấu ở phòng hiệu trưởng hỗ trợ.
Trước khi nguy cơ sắp xảy ra, một đứa con, quả thực chính là món quà tốt nhất từ Merlin.
Khi mọi người luống cuống tay chân đùa Percival, trận đấu thứ ba sắp xảy ra.
Rốt cục trường sinh linh giá bắt đầu dung hợp. Nắm chặt vài ngày cuối trước trận đấu cuối cùng, Dumbledore đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ông và Gellert nằm trong bệnh thất, hai người nắm chặt tay nhau.
“Tốt lắm, bắt đầu." Bà Pomfrey nhìn Snape đứng bên cạnh một cái giường khác,“Severus, tôi đếm một hai ba, cậu lấy một miếng thịt của Gellert ra, tôi lấy ra một miếng thịt của Albus, động tác cần đồng bộ, thịt cần đồng thời lấy ra." Bà phân phó,“Remus, cậu và Sirius — Sirius, cậu phải làm giống Remus, hai người bôi thuốc cho họ, nhớ rõ chưa?"
“Dạ." Sirius khẩn trương gật đầu, anh chưa từng làm chuyện nào kích thích như vậy.
Đương nhiên, những hình ảnh huyết tinh như vậy không thích hợp trẻ con thấy nên Harry và Prince bị đưa đến số 12 Grimmauld ở hai ngày, về phần trong hai ngày này Kreacher sẽ hỏi về “tiểu chủ nhân Regulus" như thế nào, không tính là vấn đề gì lớn.
Bệnh thất vì lần này dung hợp, tất cả mọi người đã chuẩn bị đủ hết, Bà Pomfrey cũng đặc biệt tách một căn phòng nhỏ cho Dumbledore và Grindelwald — rất tốt, tất cả mọi người tập trung tinh thần, đợi mệnh lệnh của bà.
“Một!" Pomfrey và Snape cầm một con dao bạc, dao đã tiêu độc, lưỡi dao cũng rất sắc.
“Hai!" Hai con dao đặt ở trên ngực hai người, lạnh buốt lạnh buốt, không quá thoải mái nhưng không sao, bọn họ đều đã uống thuốc giảm đau, trong miệng còn ngậm độc dược bổ huyết.
“Ba!" Dao thuận lợi cắt xuống, ngay chỗ trái tim, gỡ xuống hai khối thịt vuông rồi chỗ đó bắt đầu đổ máu, Remus nhanh chóng phản ứng, Sirius cũng lập tức đổ thuốc cầm máu lên, như vậy làm cho hai người không thống khổ như vậy — kỳ thật bọn họ cũng không thống khổ vì bọn họ đã sớm uống độc dược mất đi cảm giác đau, đại khái còn nửa giờ mới có thể khôi phục.
Để hai khối thịt cạnh nhau, Snape lập tức lấy ra một cái vạc lớn bằng bạc ném hai khối thịt vào sau đó bắt đầu làm cái gì đó ngay tại bệnh thất — thịt, máu tươi, sau đó là bỏ vào một cây cỏ sống lại mà Grindelwald và Dumbledore dùng ma lực nuôi, lại bỏ vào mấy thứ — thậm chí còn có Mandrake — sau đó quấy theo trình tự bình thường. Cái này phải nói đến Prince gia anh kế thừa, có được cách điều chế thần kỳ này, a, phải nói là chiếm được rất nhiều cách điều chế thần kỳ.
Không đun độc dược cũng sôi trào. Khi bắt đầu bốc khói, Snape ném hai cái trường sinh linh giá vào.
Vạc lại khôi phục bình tĩnh.
Lại bắt đầu quấy, thuận kim đồng hồ ba vòng, nghịch kim đồng hồ nửa vòng, lặp lại bảy lần, vạc lại sôi trào lần nữa, ba phút sau thêm hai chai gì đó màu tím bạc vào, vạc lại khôi phục bình tĩnh, độc dược sôi trào không thấy, trong vạc có một đứa bé mập hồ mạp, mắt to nhìn quanh.
Rất tốt, thành công.
Đứa trẻ chỉ tầm hai ba tháng, tròn vo, rất xinh xắn, một đôi mắt to xinh đẹp lại là màu lam, thuộc về hàng ngũ tóc vàng mắt xanh nhưng bây giờ còn chưa nhìn ra là giống ai.
Vết thương trên người hai người đã sớm khép lại, bọn họ an tĩnh đứng ở một bên nhìn pháp thuật này hoàn thành, khi đứa bé xuất hiện, Dumbledore không có cách nào kiềm chế kích động, ông lau khóe mắt, mấp máy cái mũi giống như cho tới bây giờ chưa thấy qua trẻ con.
Đây là Percival.
Tất cả mọi người yên tâm, thở dài một hơi.
Grindelwald đi ôm đứa trẻ lên, cẩn thận sợ đụng xấu tay chân của đứa bé, bọn họ không rõ nó còn trí nhớ trước kia không nhưng từ giờ khắc này, đứa bé này thuộc về ông và Albus, nó không phải Tom Marvolo Riddle, cũng không phải trường sinh linh giá.
Khi Grindelwald cẩn thận đưa đứa bé cho Dumbledore, đứa bé một cái tay đập đến cái mũi Dumbledore làm cho cái mũi vốn không thẳng càng thêm lệch, rất thú vị! Cậu bé cười ha hả, hai cái chân ngắn thịt thịt bắt đầu lúc ẩn lúc hiện, một móng vuốt nhỏ tóm mặt lão ma vương kéo, một cái khác thì giữ chặt râu ria lão hiệu trưởng túm.
Thật muốn hô cố gắng lên a — đây là tiếng lòng Pomfrey, bà rất vui.
“Nha! Ngoan, ngoan…… Nha, Percival, ngoan, buông râu ba ba ra a……" Dumbledore cũng không để ý gì nhiều, hơn một trăm tuổi làm cha, ông rất hạnh phúc,“A, mấy người xem tôi có nên cạo râu đi không? Như vậy nhìn cũng trẻ hơn chút đúng không?" Dumbledore ngửa mặt lên nhìn những người đã từng là học sinh của sinh, bọn họ chứng kiến con ông sinh ra a.
“Ta thấy em có thể thử cắt chúng." Grindelwald ở một bên trợ uy,“A, Percival, ngoan, đến, hôn cái!" Được rồi, trên thực tế không chỉ có lão hiệu trưởng không cần mặt già, hai người tuổi cộng lại quá ba trăm không quan tâm người ta nghĩ như thế nào — có lẽ sẽ cho rằng bọn họ càng già càng dẻo dai?!
Đứa bé tên Percival, bây giờ nó không có biện pháp làm gì hai người này, huyết mạch trời sinh làm nó cũng không không thích hai ba ba này, đương nhiên, nó hôn “Bẹp" lão ma vương một cái, lại bôi lên mặt lão hiệu trưởng đầy nước.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận a!
“Thoạt nhìn…… không tồi." Chân Nhồi Bông vụng trộm kéo Mộng Mơ, lúc trước anh thấy Harry và Snape mang theo Prince thì cảm thấy cũng không…… Thoải mái như vậy, vì một đứa bé trai lớn lên sẽ rất làm ầm ĩ, tuy Prince không tính vào hàng ngũ ầm ĩ nhưng vẫn hoạt bát hơn những cô bé bình thường, hơn nữa chính anh khi còn bé gây sức ép, Sirius cảm thấy một đứa bé là một loại tra tấn, nhưng là hiện tại…… Thoạt nhìn không tệ — đúng vậy, ít nhất tiểu vương tử có huyết thống của Snape nên nhiệt tình yêu thương độc dược, cho dù Prince không ầm ĩ nhưng chỉ trong mắt cũng đã rất Sirius là đáng sợ …… Tuy anh thích chơi đùa cùng Prince…… Được rồi, Chân Nhồi Bông lý giải ầm ĩ không giống người thường.
“Muốn một đứa sao." Remus nhìn rồi ghé vào lỗ tai Sirius nói,“Chúng ta bảo Severus, anh ta sẽ đưa độc dược."
“Cái kia…… Anh phải thề không cười hòa ái với Nymphadora như vậy mới được." Sirius hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng.
“Hey, cô bé là cháu ngoại em!" Ngài người sói bất đắc dĩ liếc mắt,“Được rồi, anh thề, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn."
“Ta nghĩ hai người còn chưa quên — nguy hiểm sắp tới gần." Snape phun ra, anh không thể dễ dàng tha thứ Gryffindor biểu đạt tình ý không phân biệt được trường hợp.
“Đúng vậy đúng vậy, Severus, nguy hiểm gì đó, tôi nghĩ một ngày nào đó sẽ đi qua." Remus cười ha hả hóa giải nguy cơ Snape mang tới,“Chờ chúng tôi có con sau sẽ rất bận rộn, cho nên hiện tại trước hơi chút thả lỏng, kế hoạch không tồi đúng không?" Nói cách khác, khi bọn họ có con, anh biết sử dụng con kéo Sirius làm cho Sirius không có thời gian và tinh lực tìm Snape và Harry gây chuyện. Snape chỉ có thể nặng nề thở ra lần nữa — khi tìm về lý trí của mình, đầu con sói này tốt hơn đầu con chó kia rất nhiều.
Nghe rõ Remus đề nghị, Snape cân nhắc trong lòng một chút, xác thực, vấn đề này đáng giá anh dùng một chút đầu óc để so sánh — không tồi, về phần nguyên liệu, Black gia nhất định cam tâm tình nguyện cung cấp nên hoàn toàn không bồi thường, một vụ mua bán tốt a, ít nhất có thể mua được yên tĩnh.
Percival nhỏ như không hài lòng lực chú ý của mọi người không ở trên người cậu nên cậu bé kêu “A a", mông nhỏ nhún nhún làm cho lão cha ma vương đưa mình đến trước mặt Snape, sau đó móng vuốt thịt thịt vỗ độc dược đại sư, có lẽ là tỏ vẻ cảm ơn?
Hoặc là chúng ta đều sai rồi!
Percival rất hứng thú với những nút thắt liên tiếp trước ngực Snape, cậu bé “Phốc phốc phốc" phun nước miếng ra sau đó nhìn những cúc áo kia bị nước miếng của mình thấm ướt, cười ngửa tới ngửa lui.
“Ha, tôi đã nói hắn ta không được người khác yêu mến!" Sirius ở một bên nói nói mát — Percival chú ý, cậu bé lại xoay xoay cái mông nhỏ sau đó cha cậu lại đưa cậu đến trước mặt Sirius, người này ăn mặc rất chói mắt, hoa văn màu vàng đỏ ở trên áo choàng màu đen hiện ra hình con sư tử giống như sợ người khác không biết anh ta là Gryffindor.
“Phi! Phốc phốc!" Đứa trẻ phun nước miếng lên những hoa văn kia nhưng Sirius cảm thấy rất thú vị, anh yêu những đứa bé không ầm ĩ như vậy — được rồi, đầu người này không giống những người khác, tiêu chuẩn cũng không giống người khác — cho nên Sirius muốn ôm, đứa bé thịt thịt mềm nhũn, thật đáng yêu, huống chi còn là con Dumbledore, nhất định là một tiểu sư tử sức sống mười phần!
Percival rất nể tình để hai chân nhỏ lên tay Sirius sau đó xê dịch mông nhỏ, khi Sirius còn không có bất kỳ phản ứng nào cậu càng thêm nể tình lưu lại một bãi nước tiểu cho cái tên kiêu ngạo này sau đó nhanh chóng thu chân, trở về ngực cha mình.
Cha Percival rất vui vẻ, con ông quá thông minh nhưng ông cũng thấy có lỗi, ông cho Snape một cái “Thanh lý đổi mới hoàn toàn" sao rồi lại lập tức cho Sirius một cái.
“Thật thú vị!" Grindelwald cười ha hả ôm con đưa về ngực ba của nó,“Nhìn xem, con thật thông minh, biết rõ phải nhả nước miếng lên người người khác, cũng biết vung nước tiểu lên người khác, không nhả cho ba của mình!"
Cái này cũng đáng giá khoe khoang sao?!
Snape cho rằng hai người này điên rồi — đương nhiên, anh không nghĩ đến trong mắt mình Prince của mình cũng ưu tú như vậy, không, là rất rất ưu tú, không ai có thể vượt!
Qua cuối tuần khi Harry trở lại Hogwarts đã nhìn thấy hai người vây quanh một đứa bé, mà thật đáng tiếc, đứa bé cũng khóc to không để ý bọn họ.
“A!" Prince tiến lên,“Là Percival! Con đã thấy ảnh khi bé của anh ấy!"
Percival? Harry nhìn chằm chằm vào đứa bé đang khóc rống không ngớt, cậu không thể tưởng tượng được, hiệu trưởng của cậu sao có thể cùng lão ma vương…… Ách…… Có đứa bé này? Giống như chính là ngủ một buổi tối, ngày hôm sau sáng sớm ra con?! Harry run rẩy một chút, ý nghĩ của cậu biểu hiện hết ở trên mặt, mà Snape thu hết những biểu lộ này vào trong mắt khóe miệng cũng run run, về phần hai ba ba? Bọn họ không để ý, họ đang chuyên chú tìm nguyên do đứa bé khóc rống.
“Có phải đứa bé đói bụng không?" Harry nghiêm túc đưa ra quan điểm của mình,“Hai người xem, tã cũng không ướt."
“Nhưng buổi sáng vừa mới cho con uống sữa." Grindelwald phản bác, ông chưa bao giờ chăm sóc trẻ con.
“A, trẻ con cần hai giờ cho ăn một lần! Gael, không phải anh nói con đã ăn rồi sao! Được rồi, anh nói là buổi sáng!" Dumbledore vội vàng lấy ra bánh ngọt, ông cho rằng bơ có thể thay thế sữa.
“Dừng tay!" Snape vội vàng cướp bánh ngọt ném qua một bên — từ khi anh biết mình sẽ có con trai sau thì đã tra không ít tư liệu phương diện này, còn bắt buộc Harry xem cùng mình, đôi khi Prince cũng sẽ gia nhập,“Ông sẽ làm thằng bé nghẹn chết, Albus!"
Gà bay chó chạy!
Cuối cùng, hai ba ba biết Percival của bọn họ không thể uống sữa tươi, hơn nữa cần cách hai giờ uống một lần sữa dê ấm áp sau còn phải do bọn họ giúp đỡ làm một ít “Vận động" vừa phải, ví dụ như duỗi tay chân gì đó.
“Phiền toái lớn a." Râu của Dumbledore sắp hỏng, hai ngày này, ngay cả ngủ ông cũng không ngủ được,“A, thật sự là bội phục Molly, cô ấy nuôi bảy đứa!"
Nhưng hiển nhiên hai vị cha không có ý định ném con mình cho một chuyên gia, bọn họ miệng phàn nàn nhưng trên thực tế rất hưởng thụ cuộc sống như vậy — nhưng nếu như nguy hiểm đến, giao con mình cho chuyên gia vài ngày cũng là tất nhiên.
Giằng co gần một ngày — ngoại trừ thời gian lên lớp, Harry đều ở phòng hiệu trưởng hỗ trợ, cậu cảm thấy mình nên làm quen một chút, mà Prince thấy thú vị, cũng chơi xấu ở phòng hiệu trưởng hỗ trợ.
Trước khi nguy cơ sắp xảy ra, một đứa con, quả thực chính là món quà tốt nhất từ Merlin.
Khi mọi người luống cuống tay chân đùa Percival, trận đấu thứ ba sắp xảy ra.
Tác giả :
Cadore của Night