Ba Ba Lạnh Lùng
Chương 48: Đoạn kết
Phó Thần Cương đang suy nghĩ, nên dùng cách gì để nói cho cô biết đây?
Khang Hoa Hiên vốn đang cúi đầu chuyên tâm xem tờ tạp chí “Mẹ và con" ở trong tay mình, đột nhiên phát giác ở bên cạnh mình có một ánh mắt tha thiết nóng bỏng
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cô lại yên lặng cúi đầu như trước, qua mấy giây mới đặt quyển tạp chí và chiếc bút chì ở trên tay xuống đi tới bên cạnh anh, nửa quỳ ở trên ghế sa lon, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.
"Em làm gì vậy?" Mặc dù anh cũng rất muốn cô ôm mình như thế, nhưng lại cứ thích hỏi lại cô cho rõ ràng.
"Cho anh một cái ôm thôi mà."
"... Tại sao lại phải cho anh một cái ôm?" Anh bật cười.
"Bởi vì ánh mắt của anh nói cho với em, anh đang muốn một cái ôm."
Kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, Phó Thần Cương nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em lợi hại như vậy sao? Vậy em có nhận ra trong mắt của anh hiện giờ đang nghĩ muốn cái gì không?"
Quan sát anh thật lâu, Khang Hoa Hiên tuyên bố buông tay: "Anh hãy dùng miệng mà nói đi."
Hay quá, vậy thì anh dùng miệng nói...
"A... Đợi đã, chờ một chút đã nào!" Đẩy cái hôn đầy nóng bỏng và mạnh mẽ của anh ra, ánh mắt Khang Hoa Hiên liếc về phía giường trẻ con. Bên trong, cô con gái nhỏ Phó Quân Nhã đang dùng đôi mắt to đen láy, lúng liếng nhìn bọn họ chằm chằm: "Quân Nhã đang ở chỗ này..."
"Con bé không hiểu gì đâu!"
"Còn Huân Triết thì sao?" Cô lại chỉ về phía cậu con trai lớn đang ngồi xếp những khối gỗ ở cạnh đó.
Thôi được! Phó Thần Cương thở dài, buông hai tay ra, bỏ qua cho cô lần này: "Tối hôm nay không cho phép em lại ngủ cùng với bọn trẻ nữa!"
Cũng chính là vì anh muốn cô ngủ cùng với anh...
"Em biết rồi!" Khang Hoa Hiên đỏ hết cả mặt. Đột nhiên, cô nhớ ra cái gì đó liền nhắc nhở anh: "Anh có muốn thử trước bình rượu đỏ năm 83 mà quán rượu vừa mang tới không? Hôm nay anh Thạch muốn qua đây ăn bữa tối đấy, anh có nhớ không?"
"Hắn lại muốn đến đây à?" Phó Thần Cương cắn răng, tuyệt đối không muốn nhớ lại chuyện này: "Tuần nào hắn cũng đến đây, sao hắn lại có thể yếu ớt như vậy nhỉ?"
Khang Hoa Hiên cười khổ, "Đừng có nhìn vẻ ngoài của anh ấy như thế, thật ra nội tâm của anh ấy rất yếu đuối đó."
"Hắn chỉ là muốn ăn đậu hũ mà thôi." Hừ!
Từ sau khi Phó Thần Cương đón Khang Hoa Hiên về nhà, sau đó không biết tại sao Thạch Dự Thạc như bị ăn nhầm loại thuốc gì đó, vẫn chạy đến nhà anh, hơn nữa không phải là tìm đến anh mà là tới tìm Khang Hoa Hiên - anh tìm cô đòi một cái ôm!
Không chỉ có Thạch Dự Thạc, còn có bác lái xe, dì quản gia... Cuối cùng ngay cả người làm vườn cũng tới để tham gia náo nhiệt!
Mà Khang Hoa Hiên lại vẫn như cũ không hề thay đổi, cô vẫn hào phóng và nhiệt tình như thế, chỉ cần bạn bè bên cạnh cần đến, cô không hề keo kiệt, đều cho bọn họ một cái ôm, bất kể là nam giới hay là phụ nữ.
Vì vậy Phó Thần Cương cũng đã từng kháng nghị với cô. Bây giờ anh không sao chịu được cảnh cô ôm ấp người đàn ông khác... Cho dù anh biết, hai bên đều ôm nhau rất vô tư.
Khang Hoa Hiên cau mày, "Tại sao anh lại nhìn anh Thạch như thế nhỉ? Anh ấy là một con người rất tốt đấy!" Nếu như nói Thạch Dự Thạc muốn ăn đậu hũ, thì phải nói là Thạch Dự Thạc muốn ăn đậu hũ của Phó Thần Cương kia! Ấy! Nhưng do đạo đức lương tâm nghề nghiệp nên cô cũng không thể nói với Phó Thần Cương suy nghĩ của Thạch Dự Thạc. Chỉ có điều nếu như Thạch Dự Thạc biết Phó Thần Cương nghĩ về mình như vậy chắc chắn anh sẽ rất khổ sở.
"Với cái kiểu ôm này của em, sớm muộn cũng sẽ xảy ra tai vạ."
"Tại sao chứ?" Khang Hoa Hiên vô cùng khó hiểu: "Em lại không nghĩ như vậy."
"Nhất định sẽ có! Một người đàn ông và một người phụ nữ dán chặt vào nhau, làm sao có thể không phát ra tia lửa điện được chứ?"
"Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ấy." Anh đã nói như vậy, Khang Hoa Hiên cũng không nhịn được tức giận: "Cho tới bây giờ em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đối phương cũng thế. Từ trước đến nay, em chưa từng nghe qua có ai trải qua cái ôm ấm áp đó xong, sau đó lại suy nghĩ lung tung."
"Sao lại không có?" Phó Thần Cương tự mình thừa nhận: "Như anh chẳng hạn..."
"Anh ư?" Sắc mặt của Khang Hoa Hiên có chút lúng túng: "Nói đến chuyện này em cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng phải anh đã nói anh bị mất “tính thú" từ lâu rồi đó sao? Sao lại còn có thể..." Cô chỉ chỉ vào hai củ cải nhỏ (hai đứa con) đang ở bên cạnh.
"Đúng vậy đấy. Cho nên anh mới nói, hiện giờ em không nên tiếp tục ôm như vậy nữa." Vừa nghĩ tới chuyện người đàn ông khác ôm Khang Hoa Hiên lại cũng nổi lên phản ứng giống mình, anh đã thấy tức giận rồi.
"Không phải đâu." Khang Hoa Hiên cố gắng trốn tránh trách nhiệm, "Rõ ràng chỉ có anh mới như vậy thôi, những người khác đều không thế."
"Anh không biết, dù sao tất cả chuyện này cũng là lỗi của em, em phải chịu trách nhiệm."
"Lỗi của em ấy hả?" Cặp mắt mở to đầy ngốc nghếch, Khang Hoa Hiên vẫn thật sự không biết mình đã làm sai điều gì, "Sao lại là lỗi của em?"
"Đương nhiên là lỗi của em rồi, bởi vì một khi đã từng ôm em, anh sẽ không bao giờ còn muốn... đi ôm người khác nữa. Sao, em còn nói đây không phải là lỗi của em nữa không?"
Không tranh luận nổi với anh, Khang Hoa Hiên bắt đầu nổi đóa: "Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"
"Ngoại trừ em ra, với tất cả những phụ nữ khác anh không chút hứng thú, vậy thì em có thể làm gì khác hơn vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh anh thôi."
"Hiện tại không phải là em vẫn ở bên cạnh anh đó sao?"
"Khụ! Ý của anh là..." Tiến đến gần cô hơn, Phó Thần Cương thì thầm ở bên tai cô: "Gả cho anh."
Khang Hoa Hiên đờ người ra, cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ cầu hôn mình.
Mặc dù ngày đó anh tìm được cô, cô bị anh nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mang về Đài Bắc, nói hi vọng cô có thể trở về bên cạnh Huân Triết, trở lại bên cạnh anh, nhưng kết hôn thì...
"Gả cho anh nhé, làm vợ của anh, làm mẹ hai đứa con của anh... Đời này, anh chỉ muốn có một mình em thôi." Phó Thần Cương nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên môi hôn, "Em có đồng ý không?"
Mặc dù Khang Hoa Hiên rất kinh ngạc, nhưng không hề cảm động đến rơi lệ như anh dự đoán ngược lại, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi anh: "Nếu như em kết hôn với anh, em có thể vẫn ôm người khác được không?"
Ách... Sắc mặt Phó Thần Cương thoáng thay đổi, cô... cô vẫn muốn...
Anh thở dài, "Em... xấu tốt gì em cũng suy nghĩ cho tâm tình của chồng em một chút đi."
"Nhưng mà đây thực sự chỉ là cái ôm bình thường thôi mà..."
Phó Thần Cương nhận ra cô có chút mất mát, thật ra thì anh cũng không phải là người đàn ông nhỏ mọn, anh tin tưởng Khang Hoa Hiên, mà cô cũng thương anh, đã như vậy, có cái gì mà không được nhỉ?
"Thôi được!" Anh nói vẻ nhượng bộ. Nhìn cô trong nháy mắt đã thấy mặt mày hớn hở, anh lại vội vàng nói thêm điều kiện, "Nhưng ngàn vạn lần em phải rất cẩn thận, tốt nhất là phải có người thứ ba ở đó, đừng cứ thấy có người khác khổ sở liền đến cho người ta cái ôm... Chỉ có những bạn bè quen thuộc một chút mới được... Nếu không hãy hẹn ở nhà chúng ta đi! Nếu như cần, có thể lắp thêm camera theo dõi cũng được, em cũng cần đề phòng loại người lang sói phun thuốc mê vào mình? Còn nữa..."
Khang Hoa Hiên nhìn anh, chớp mắt mấy cái, nghe anh nói dặn dò một đống cô biết thật lòng yêu cô.
Đột nhiên cô giang thẳng cánh tay, ôm anh một cái thật chặt.
"Cảm ơn anh." Cô cảm ơn sự tin tưởng của anh.
"Ai bảo anh yêu em chứ?"
"Em cũng yêu anh." Cô cười hôn lên môi của anh.
Phó Thần Cương thu cánh tay lại, ôm cô vào trong ngực thật chặt.
Đời này, bọn họ có nhau, vậy là đủ rồi.
HẾT
Khang Hoa Hiên vốn đang cúi đầu chuyên tâm xem tờ tạp chí “Mẹ và con" ở trong tay mình, đột nhiên phát giác ở bên cạnh mình có một ánh mắt tha thiết nóng bỏng
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cô lại yên lặng cúi đầu như trước, qua mấy giây mới đặt quyển tạp chí và chiếc bút chì ở trên tay xuống đi tới bên cạnh anh, nửa quỳ ở trên ghế sa lon, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.
"Em làm gì vậy?" Mặc dù anh cũng rất muốn cô ôm mình như thế, nhưng lại cứ thích hỏi lại cô cho rõ ràng.
"Cho anh một cái ôm thôi mà."
"... Tại sao lại phải cho anh một cái ôm?" Anh bật cười.
"Bởi vì ánh mắt của anh nói cho với em, anh đang muốn một cái ôm."
Kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, Phó Thần Cương nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em lợi hại như vậy sao? Vậy em có nhận ra trong mắt của anh hiện giờ đang nghĩ muốn cái gì không?"
Quan sát anh thật lâu, Khang Hoa Hiên tuyên bố buông tay: "Anh hãy dùng miệng mà nói đi."
Hay quá, vậy thì anh dùng miệng nói...
"A... Đợi đã, chờ một chút đã nào!" Đẩy cái hôn đầy nóng bỏng và mạnh mẽ của anh ra, ánh mắt Khang Hoa Hiên liếc về phía giường trẻ con. Bên trong, cô con gái nhỏ Phó Quân Nhã đang dùng đôi mắt to đen láy, lúng liếng nhìn bọn họ chằm chằm: "Quân Nhã đang ở chỗ này..."
"Con bé không hiểu gì đâu!"
"Còn Huân Triết thì sao?" Cô lại chỉ về phía cậu con trai lớn đang ngồi xếp những khối gỗ ở cạnh đó.
Thôi được! Phó Thần Cương thở dài, buông hai tay ra, bỏ qua cho cô lần này: "Tối hôm nay không cho phép em lại ngủ cùng với bọn trẻ nữa!"
Cũng chính là vì anh muốn cô ngủ cùng với anh...
"Em biết rồi!" Khang Hoa Hiên đỏ hết cả mặt. Đột nhiên, cô nhớ ra cái gì đó liền nhắc nhở anh: "Anh có muốn thử trước bình rượu đỏ năm 83 mà quán rượu vừa mang tới không? Hôm nay anh Thạch muốn qua đây ăn bữa tối đấy, anh có nhớ không?"
"Hắn lại muốn đến đây à?" Phó Thần Cương cắn răng, tuyệt đối không muốn nhớ lại chuyện này: "Tuần nào hắn cũng đến đây, sao hắn lại có thể yếu ớt như vậy nhỉ?"
Khang Hoa Hiên cười khổ, "Đừng có nhìn vẻ ngoài của anh ấy như thế, thật ra nội tâm của anh ấy rất yếu đuối đó."
"Hắn chỉ là muốn ăn đậu hũ mà thôi." Hừ!
Từ sau khi Phó Thần Cương đón Khang Hoa Hiên về nhà, sau đó không biết tại sao Thạch Dự Thạc như bị ăn nhầm loại thuốc gì đó, vẫn chạy đến nhà anh, hơn nữa không phải là tìm đến anh mà là tới tìm Khang Hoa Hiên - anh tìm cô đòi một cái ôm!
Không chỉ có Thạch Dự Thạc, còn có bác lái xe, dì quản gia... Cuối cùng ngay cả người làm vườn cũng tới để tham gia náo nhiệt!
Mà Khang Hoa Hiên lại vẫn như cũ không hề thay đổi, cô vẫn hào phóng và nhiệt tình như thế, chỉ cần bạn bè bên cạnh cần đến, cô không hề keo kiệt, đều cho bọn họ một cái ôm, bất kể là nam giới hay là phụ nữ.
Vì vậy Phó Thần Cương cũng đã từng kháng nghị với cô. Bây giờ anh không sao chịu được cảnh cô ôm ấp người đàn ông khác... Cho dù anh biết, hai bên đều ôm nhau rất vô tư.
Khang Hoa Hiên cau mày, "Tại sao anh lại nhìn anh Thạch như thế nhỉ? Anh ấy là một con người rất tốt đấy!" Nếu như nói Thạch Dự Thạc muốn ăn đậu hũ, thì phải nói là Thạch Dự Thạc muốn ăn đậu hũ của Phó Thần Cương kia! Ấy! Nhưng do đạo đức lương tâm nghề nghiệp nên cô cũng không thể nói với Phó Thần Cương suy nghĩ của Thạch Dự Thạc. Chỉ có điều nếu như Thạch Dự Thạc biết Phó Thần Cương nghĩ về mình như vậy chắc chắn anh sẽ rất khổ sở.
"Với cái kiểu ôm này của em, sớm muộn cũng sẽ xảy ra tai vạ."
"Tại sao chứ?" Khang Hoa Hiên vô cùng khó hiểu: "Em lại không nghĩ như vậy."
"Nhất định sẽ có! Một người đàn ông và một người phụ nữ dán chặt vào nhau, làm sao có thể không phát ra tia lửa điện được chứ?"
"Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ấy." Anh đã nói như vậy, Khang Hoa Hiên cũng không nhịn được tức giận: "Cho tới bây giờ em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đối phương cũng thế. Từ trước đến nay, em chưa từng nghe qua có ai trải qua cái ôm ấm áp đó xong, sau đó lại suy nghĩ lung tung."
"Sao lại không có?" Phó Thần Cương tự mình thừa nhận: "Như anh chẳng hạn..."
"Anh ư?" Sắc mặt của Khang Hoa Hiên có chút lúng túng: "Nói đến chuyện này em cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng phải anh đã nói anh bị mất “tính thú" từ lâu rồi đó sao? Sao lại còn có thể..." Cô chỉ chỉ vào hai củ cải nhỏ (hai đứa con) đang ở bên cạnh.
"Đúng vậy đấy. Cho nên anh mới nói, hiện giờ em không nên tiếp tục ôm như vậy nữa." Vừa nghĩ tới chuyện người đàn ông khác ôm Khang Hoa Hiên lại cũng nổi lên phản ứng giống mình, anh đã thấy tức giận rồi.
"Không phải đâu." Khang Hoa Hiên cố gắng trốn tránh trách nhiệm, "Rõ ràng chỉ có anh mới như vậy thôi, những người khác đều không thế."
"Anh không biết, dù sao tất cả chuyện này cũng là lỗi của em, em phải chịu trách nhiệm."
"Lỗi của em ấy hả?" Cặp mắt mở to đầy ngốc nghếch, Khang Hoa Hiên vẫn thật sự không biết mình đã làm sai điều gì, "Sao lại là lỗi của em?"
"Đương nhiên là lỗi của em rồi, bởi vì một khi đã từng ôm em, anh sẽ không bao giờ còn muốn... đi ôm người khác nữa. Sao, em còn nói đây không phải là lỗi của em nữa không?"
Không tranh luận nổi với anh, Khang Hoa Hiên bắt đầu nổi đóa: "Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"
"Ngoại trừ em ra, với tất cả những phụ nữ khác anh không chút hứng thú, vậy thì em có thể làm gì khác hơn vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh anh thôi."
"Hiện tại không phải là em vẫn ở bên cạnh anh đó sao?"
"Khụ! Ý của anh là..." Tiến đến gần cô hơn, Phó Thần Cương thì thầm ở bên tai cô: "Gả cho anh."
Khang Hoa Hiên đờ người ra, cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ cầu hôn mình.
Mặc dù ngày đó anh tìm được cô, cô bị anh nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mang về Đài Bắc, nói hi vọng cô có thể trở về bên cạnh Huân Triết, trở lại bên cạnh anh, nhưng kết hôn thì...
"Gả cho anh nhé, làm vợ của anh, làm mẹ hai đứa con của anh... Đời này, anh chỉ muốn có một mình em thôi." Phó Thần Cương nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên môi hôn, "Em có đồng ý không?"
Mặc dù Khang Hoa Hiên rất kinh ngạc, nhưng không hề cảm động đến rơi lệ như anh dự đoán ngược lại, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi anh: "Nếu như em kết hôn với anh, em có thể vẫn ôm người khác được không?"
Ách... Sắc mặt Phó Thần Cương thoáng thay đổi, cô... cô vẫn muốn...
Anh thở dài, "Em... xấu tốt gì em cũng suy nghĩ cho tâm tình của chồng em một chút đi."
"Nhưng mà đây thực sự chỉ là cái ôm bình thường thôi mà..."
Phó Thần Cương nhận ra cô có chút mất mát, thật ra thì anh cũng không phải là người đàn ông nhỏ mọn, anh tin tưởng Khang Hoa Hiên, mà cô cũng thương anh, đã như vậy, có cái gì mà không được nhỉ?
"Thôi được!" Anh nói vẻ nhượng bộ. Nhìn cô trong nháy mắt đã thấy mặt mày hớn hở, anh lại vội vàng nói thêm điều kiện, "Nhưng ngàn vạn lần em phải rất cẩn thận, tốt nhất là phải có người thứ ba ở đó, đừng cứ thấy có người khác khổ sở liền đến cho người ta cái ôm... Chỉ có những bạn bè quen thuộc một chút mới được... Nếu không hãy hẹn ở nhà chúng ta đi! Nếu như cần, có thể lắp thêm camera theo dõi cũng được, em cũng cần đề phòng loại người lang sói phun thuốc mê vào mình? Còn nữa..."
Khang Hoa Hiên nhìn anh, chớp mắt mấy cái, nghe anh nói dặn dò một đống cô biết thật lòng yêu cô.
Đột nhiên cô giang thẳng cánh tay, ôm anh một cái thật chặt.
"Cảm ơn anh." Cô cảm ơn sự tin tưởng của anh.
"Ai bảo anh yêu em chứ?"
"Em cũng yêu anh." Cô cười hôn lên môi của anh.
Phó Thần Cương thu cánh tay lại, ôm cô vào trong ngực thật chặt.
Đời này, bọn họ có nhau, vậy là đủ rồi.
HẾT
Tác giả :
Anh Túc