Âu Tiên Sinh Thật Thà Chất Phác

Chương 3

“Âu tiên sinh, anh gần đây gầy thiệt nhiều, đang giảm béo ư? Thật là càng lúc càng suất nha!"

“Âu tiên sinh, anh năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay không, muốn hay không tôi giúp anh giới thiệu?"

“Âu tiên sinh, tôi nói cho anh biết nha, biểu muội tôi lần trước đến nhìn thấy anh, liền hỏi tôi anh là ai nha, nàng hình như đối với anh có ý tứ, anh muốn hay không cùng nàng gặp mặt, hẹn hò, thử kết giao?"

“Âu tiên sinh –"

Khách! Khách! Khách……

Giày cao gót dùng sức dẫm nát bậc thang,thanh âm bỗng nhiên từ thang lầu truyền đến, làm cho hàng xóm lầu trên lầu dưới nhất thời liếc mắt một cái, tỉnh táo chạy tán loạn như chim.

Bạch tiểu thư xinh đẹp lại hung hãn tan tầm về rồi, lần trước đoàn người bị nàng mắng nên trong lòng không tự giác liền sinh ra sợ hãi. Âu tiên sinh là vị tiên sinh có tiếng tốt bụng trong tiểu khu, mọi người sớm có thói quen thỉnh hắn “Thuận tiện" hỗ trợ giúp việc vặt, không nghĩ tới ngày đó Bạch tiểu thư không biết là đi làm có vấn đề gì hay như thế nào, khi nhìn thấy đoàn người lại thỉnh Âu tiên sinh “Thuận tiện" giúp việc, nháy mắt bùng nổ chỉ vào mũi các nàng từng bước từng bước châm chọc khiêu khích, hại các nàng lần ấy xấu hổ lại không nói gì mà chống đỡ, may mắn sau đó có Âu tiên sinh xin tha, các nàng mới có thể thoát thân.

Từ nay về sau, các nàng muốn nhờ Âu tiên sinh thuận tiện giúp việc, còn phải cẩn thận chọn thời điểm Bạch tiểu thư không có ở đấy mới được, miễn cho Bạch tiểu thư tinh thần chính nghĩa lại đem các nàng mắng đến không ngóc đầu nổi.

Bất quá cũng kỳ quái, Bạch tiểu thư bộ dáng xinh đẹp như vậy, làm cho người ta có cảm giác hẳn là nhu nhược mềm mại, khiến người ta thương tiếc sao? Nhưng nàng uy thế mười phần, làm cho người ta không dám dễ dàng khiêu chiến quyền uy của nàng, thật sự là kì long.

“Về rồi sao, Bạch tiểu thư." Thấy nàng, Âu Lệnh Nghi lập tức đối nàng gật đầu mỉm cười.

Bạch Tiệp Ngọc trừng hắn liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn, đi đến trước cửa, lấy ra chìa khóa mở cửa, đi vào sau đó dùng sức đem cửa đóng sầm.

Phanh! Một tiếng nổ vang ầm rung động oanh tạc lỗ tai mọi người.

“Nàng hôm nay có phải hay không lại tức giận cái gì ở trong công ty?" Một trận trầm mặc, có người hỏi nhỏ.

“Có thể hay không là lão bản nương tìm nàng phiền toái, nàng cùng lão bản ngoại tình rốt cục bị phát hiện?" Có người đoán nói.

“Nàng là kẻ thứ ba?" Có người kinh ngạc kêu lên.

“Không có, tôi nói lung tung." Một thanh âm trước đo lần nữa thanh minh.

“Sau –"

“Thực xin lỗi, các vị." Âu Lệnh Nghi bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng mở miệng nói:“Tôi đột nhiên nghĩ đến có việc quan trọng cần gọi điện thoại, cho nên — đây là tiền của ông, rác của bà, cái cờ lê cô muốn tôi giúp cô trả lại cho nam nhân dưới lầu." Hắn từng thứ một đưa trả lại cho từng người vừa nhờ vả.“Mọi người tự mình đi mua, đi đổ, đi trả, gặp lại sau." Nói xong, hắn nhanh chóng cầm rác xoay người về nhà.

Chết chắc rồi, hắn nhất định lại chọc nàng tức giận!

Lần trước chọc nàng tức giận kết quả là, nàng một tuần không cho hắn một vẻ mặt hòa nhã, nói chuyện không chỉ như hiệp thương mang côn, còn hết khả năng trào phúng, hại hắn mỗi khi cùng nàng ở một chỗ thật khẩn trương đến đau bụng.

Nhưng việc này cũng là hắn chuốc lấy, hoàn toàn không thể trách cứ nàng.

Nàng nói hắn tính tình rất tốt, thực dễ dàng bị người khác lợi dụng cùng chiếm tiện nghi, hắn cũng đồng ý, bởi vì hắn còn có một nỗi đau thân mình.

Trước kia hắn từng thích một nữ nhân, vì nàng mà làm một tên ngốc tùy ý bị gọi sai bảo, lại ra sức làm hết, kết quả nữ nhân kia vừa thấy bạn trai trước quay đầu lại tìm, nàng liền đem hắn quăng đi, trở lại với người yêu cũ. Cái này còn không được, nàng muốn hắn tiếp tục làm bạn tốt của nàng, sau đó động một chút lại gọi điện cho hắn, tìm hắn hỗ trợ, ví dụ sửa máy tính, ví dụ chuyển nhà, ví dụ mượn đông mượn tây, mà hắn căn bản không có biện pháp cự tuyệt.

Bạch Tiệp Ngọc nghe xong chuyện này, không chút khách khí mắng hắn là tên ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, hắn cũng đồng ý.

Cho nên, nàng nói muốn sửa chữa cá tính ngu ngốc nhưng đủ lạn người tốt của hắn, hắn không chút do dự gật đầu nhận hỗ trợ của nàng.

Chính cái gọi là ngọc không mài không sáng, mà hắn đâu, còn lại là không trách mắng là không có tiền đồ.

Cũng bởi vậy, hắn hoàn toàn không thể trách nàng hoặc khi nàng nhìn hắn sắc mặt khó coi, bởi vì chuyện này hết thảy đều là hắn chuốc lấy.

Về nhà, hắn buông rác trong tay ra, lập tức ngồi vào trên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại goi khẩn cấp cho nàng, điện thoại vang nửa ngày, nhưng không ai tiếp.

Nàng quả nhiên tức giận, ngay cả điện thoại cũng không tiếp. Hắn gọi sang di động cho nàng, không hề ngoài ý muốn nàng không tiếp như trước.

Hiện tại làm sao bây giờ? Nếu cứ như vậy không giải quyết được gì, không thèm nói lời nào, nàng nhất định sống rất khó chịu. Nhưng là nàng không tiếp điện thoại của hắn, hắn lại nên làm cái gì bây giờ đâu?

Hắn nhìn về phía cái chìa khóa vừa rồi bị hắn để trên bàn trà, trên đó trừ bỏ khóa nhà mình ra, còn một chiếc hắn qua ba tháng nay chưa động đến,dù một lần đều không có dùng qua,đó là chìa khóa nhà nàng. Đi tìm nàng đi. Nhưng là liền vì một chuyện như vậy, chạy đến một căn hộ của một nữ nhân độc thân có được không? Nếu không khéo bị người ta nhìn thấy, có thể hay không hại nàng bị nói xấu đây?

Người trong khu đều đối với hắn thân mật, nhưng đối với nàng tràn ngập khoảng cách cùng định kiến, hắn tuyệt không hi vọng nàng bởi vì hắn mà bị người khác nói xấu. Thật sự là thế khó xử!

Hắn lại cầm lấy điện thoại một lần nữa gọi cho nàng, kết quả nàng vẫn như cũ không tiếp. Hắn đành phải để lại lời nhắn trong hộp thư thoại cho nàng.

“Cô không cần tức giận, tiếp điện thoại của tôi được không? Tôi sẽ sửa, chính là cá tính này của tôi không phải bảo sửa ngay là có thể sửa ngay được, tôi sẽ cố gắng, nhưng là cô cũng nên cho tôi một chút thời gian được không? Nghe được lời nhắn này của tôi, không nhất thiết phải gọi lại cho tôi, tôi sẽ gọi lại cho cô sau."

Nói liên tục hết câu, hắn kiên nhẫn đợi năm phút đồng hồ sau mới tiếp tục gọi điện thoại cho nàng, kết quả nàng vẫn là không nhận.

Nàng rốt cuộc có hay không nghe được lời nhắn của hắn nha?

Hắn nhăn mày, cầm lấy di động nhắn tin cho nàng — thực xin lỗi! Cô không có nghe được lời nhắn của tôi sao? Không cần tức giận, cô làm ơn tiếp điện thoại của tôi được không?

Hắn đợi hai phút sau gọi lại cho nàng, kết quả vẫn là không có người tiếp. Hắn lại chờ năm phút đồng hồ nữa gọi lại, nàng vẫn là không tiếp. Xem ra nàng thật là hạ quyết tâm không tiếp điện thoại của hắn rồi. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Hắn rốt cuộc muốn hay không sang bên đó đi tìm nàng đâu? Vấn đề là, nàng ngay cả điện thoại của hắn cũng không chịu tiếp, làm sao mở cửa cho hắn vào, nghe hắn xin lỗi cùng sám hối?

Nàng có thể hay không trực tiếp đem hắn đá ra khỏi nhà, sẽ bắt hắn mang trả lại chìa khóa nhà nàng, sẽ đem chìa khóa nhà hắn quăng trả lại cho hắn nha?

Nếu nàng thật tức đến không chịu được, có lẽ khả năng phải làm như vậy.

Nghĩ vậy một chút, Âu Lệnh Nghi không tự chủ được lắc lắc đầu, quyết định có lẽ chờ nàng hết giận mới tói tìm nàng xin lỗi cùng sám hối.

Có lẽ buổi sáng ngày mai đi.

Thật sâu thở ra một hơi, chân mày cau lại ngay cả một chút dấu hiệu buông ra đều không có..

Hắn hy vọng buổi sáng ngày mai có thể nhanh đến một chút.

Bạch Tiệp Ngọc rất tức giận, tức đến không chịu được. Nhưng là chỉ có ông trời cùng chính nàng biết, nàng cũng không phải tức hắn không chịu nghe lời khuyên của nàng làm người tốt, mà là tức khi nghe lời những người kia nói, mà hắn lại không hề cho ý kiến phản bác. Có bạn gái hay không, có muốn tôi giúp hắn một tay giới thiệu hay không? Hắn là người chết sao? Không trả lời rằng có, nói không cần họ giới thiệu sao?

Biểu muội tôi…… Đối với anh có ý tứ, anh muốn hay không cùng nàng gặp mặt, hẹn hò, thử kết giao xem?

Hắn nếu dám cùng nữ nhân khác gặp mặt, hẹn hò, kết giao thử, nàng tuyệt đối, khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nha, đáng giận! Thật sự là sắp tức chết nàng, nàng mở miệng muốn hắn làm bạn trai của nàng đã qua ba tháng, kết quả hắn thế nhưng còn không có nói với người trong khu là hắn đang cùng nàng tìm hiểu, hắn rốt cuộc là cái loại ngu ngốc? Có bạn gái xinh đẹp như nàng vậy còn không khoe ra sao? Thật sự là tức chết nàng!

Nhưng là để cho nàng tức giận, những người này bình thường chỉ biết chiếm tiện nghi hắn, lợi dụng lòng tốt của hắn, thế nhưng khi nhìn hắn gầy đi anh tuấn lên, liền có chủ ý áp đặt trên người hắn, cũng không ngẫm lại vì sao hắn có thay đổi lớn như vậy, còn không phải kết quả nàng hy sinh giấc ngủ cùng thời gian nghỉ ngơi cùng hắn vận động sao.

Nàng xác thực có thói quen dạy sớm chạy bộ, nhưng thời điểm tính lười phát tác, cũng có trường hợp dăm ba bữa không chạy, gặp quỷ nên ngày nào nàng cũng phải chuyên cần, mỗi ngày bất chấp mưa gió? Nàng cố gắng như vậy, hoàn toàn là vì hắn.

Nàng cũng từng rất rất béo, biết muốn gầy nhất định phải kiên trì bền bỉ, cho nên cho dù nàng mệt, vì hắn, nàng vẫn là bức chính mình nhất định phải đứng lên cùng hắn đi chạy bộ, miễn cho hắn nghỉ ngơi một lần sẽ lười đi. Hắn vẫn nghĩ là hắn cùng nàng đi vận động, không biết sự thật là ngược lại, là nàng cùng hắn. Nàng vì hắn trả giá nhiều như vậy, nếu hắn có chút biến gầy biến anh tuấn mà sau liền đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn nhất định phải chết!

Đáng giận Âu Lệnh Nghi, cái tên ngu ngốc, thằng ngốc, đứa ngốc, rốt cuộc có hay không coi nàng là bạn gái hắn nha?

Biết rõ nàng đang tức giận, biết rõ nàng ở ngay bên cạnh, rõ ràng trên tay còn cócái chìa khóa nhà nàng, kết quả ngay cả lại đây an ủi nàng một chút cũng không có, chỉ biết gọi điện thoại, nhưng lại liên tục không đến nửa giờ liền dừng lại không gọi tiếp.(Phong Nhi: haizzzzzzz, thật mâu thuẫn quá tỷ ơi, tại không thèm nhấc chứ có phải anh không gọi tỷ đâu a BS: Hay để ta nhấc cho…..)

Được, tốt lắm, thật tốt quá.

Lần này hắn nếu không có tự mình tìm tới cửa dùng lời trấn an nàng, nàng là tuyệt đối sẽ không nguôi giận, chờ coi!

Đúng 5h7’ sáng, cửa nhà bên cạnh truyền đến thanh âm rắc một cái, Âu Lệnh Nghi lập tức mở cửa theo, đi ra ngoài.

“Buổi sáng tốt lành."

Hắn vẻ mặt biểu tình lấy lòng mở miệng hướng nàng nói xin chào, nàng lại coi như không ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có, khóa cửa, xoay người hướng dưới lầu đi đến. Hắn không tiếng động than nhẹ một hơi, nhanh chóng khóa cửa lại, đuổi theo sau.

“Thực xin lỗi, ngày hôm qua là tôi sai, cô không cần tức giận, không cần không để ý tới tôi được không?" Hắn đuổi theo nàng, thật cẩn thận mở miệng giải thích.

Kết quả nàng hoàn toàn coi như không nghe thấy, không nói một câu đi ra cổng lớn khu nhà, lập tức muốn thoát khỏi hắn bắt đầu chạy chậm chậm, chạy tới công viên bọn họ thường hay vận động.

Ngày trước thời điểm này bọn họ đều là đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đến công viên mới có thể bắt đầu chạy.

Xem ra nàng thật sự rất tức giận……

Âu Lệnh Nghi bất đắc dĩ lại lần nữa khẽ thở dài một hơi, chỉ có thể điều chỉnh hô hấp chạy theo, bởi vì vừa chạy bộ vừa nói chuyện cũng không dễ dàng, mà hắn tuyệt không muốn hắn không còn sức lực bị nàng vứt lại phía sau càng ngày càng xa.

Liên tục ba tháng bất chấp mưa gió chạy bộ, hắn đã đuổi được cùng tốc độ với nàng, hơn nữa có thể thành thạo vừa chạy vừa quan sát nàng.

Bạch tiểu thư thủy chung mặt không chút thay đổi, nhìn không chớp mắt, coi như hắn không hề tồn tại.

Làm sao bây giờ? Hắn thật sự tình nguyện nàng mở miệng mắng hắn, chứ không cần không để ý tới hắn, nàng như vậy thật sự làm cho hắn thực không biết làm sao nha. Ngay từ đầu, bọn họ cùng xuất hiện cùng ở chung,tất cả đều là từ nàng chủ động. Muốn hắn cùng nàng chạy bộ, muốn hắn cùng nàng ra ngoài, động một chút là chạy vào nhà hắn kiểm tra, sai khiến làm này làm kia, còn có nói chuyện phiếm. Cá tính cùng bề ngoài của nàng, nói thực ra, kém rất lớn!

Bề ngoài của nàng nhu nhược mà tao nhã, tính cách lại kiên nhẫn, kiên cường dẻo dai, dũng cảm, cơ trí, hơn nữa tâm địa vô cùng tốt, bởi vì nàng luôn có thói quen quên hóa đơn, quyên tiền lẻ, dìu già dắt trẻ, ngay cả ông cụ nhặt rác ven đường cũng quen biết với nàng, nhiều người được nàng hỗ trợ mà đối nàng đã cảm kích lại càng cảm kích.

Nàng là một người không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, ngay cả tâm cũng đẹp, cũng bởi vậy, cho dù biết rõ trèo cao không với tới nàng, hắn vẫn như cũ hy vọng có thể làm bằng hữu tốt cùng nàng mỗi ngày cùng nhau chạy bộ.

Chạy vòng quanh công viên ước chừng mười lăm vòng, nàng rốt cục thả chậm cước bộ. Hắn lập tức nắm chắc cơ hội hướng nàng sám hối, khẩn cầu nàng có thể nguôi giận.

“Ngày hôm qua là tôi sai, tôi về sau tuyệt đối sẽ không sẽ giúp bất luận kẻ nào chạy chân, tôi thề. Cho nên, cô đừng tức giận với tôi được không?" Hắn cầu xin nói.

Bạch Tiệp Ngọc trầm mặc không nói.

“Làm ơn cô không cần không nói lời nào được không? Bạch tiểu thư!"

“Tôi nên làm như thế nào, cô mới bằng lòng tha thứ cho tôi, cùng tôi nói chuyện, Bạch tiểu thư?"

“Cô làm ơn, Bạch tiểu thư –"

“Anh câm miệng cho tôi!" Rốt cuộc chịu không nổi hắn đông một câu tây một câu Bạch tiểu thư nàng kêu lên, đột nhiên dừng lại cước bộ, nàng giận không thể nhịn xoay người hướng hắn rống giận.

Giây tiếp theo, bi kịch lại bỗng nhiên phát sinh ở trên người nàng.

“A!" Nàng kinh đau một tiếng, cảm giác mắt cá chân truyền đến một trận đau nhức, nàng xoay đến chân.

“Làm sao vậy?" Âu Lệnh Nghi vội vàng đỡ lấy thân mình nàng ngã xuống, sốt ruột hỏi.

“Đều là do anh hại!" Bạch Tiệp Ngọc vừa đau vừa tức dùng tay đấm hắn mấy quyền.“Chân của tôi đau quá."

Hắn cẩn thận đem nàng ngồi vào một bên bồn vườn hoa tường vi ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xuống xem xét chân bị đau của nàng. Mắt cá chân của nàng đã sưng lên, vừa hồng vừa sưng.

“Cô phải đến bác sĩ mới được." Hắn nhăn mày, quyết định thật nhanh nói.

“Không cần anh quản." Bạch Tiệp Ngọc đem cái chân đau thu trở về, giận dỗi đối hắn nói, sau đó đứng lên.

“Cô muốn làm gì?" Âu Lệnh Nghi vội vàng đứng dậy hỏi nàng.

“Về nhà, chuẩn bị đi làm."

“Đi làm? Mắt cá chân sưng thành như vậy, cô còn muốn đi làm?" Hắn khó có thể tin trợn mắt kêu lên.

Nàng không để ý đến hắn, đi tập tễnh về nhà.

“Chờ một chút." Hắn nhanh chóng chắn phía trước nàng.“cô phải đi bệnh viện trước mới được."

“Tôi nói, không cần anh phải quản." Bạch Tiệp Ngọc nhấc chân, chịu đựng đau đớn, tiếp tục đi phía trước.

Hắn trong nháy mắt lại chắn ở phía trước nàng.“Không cần như vậy được không? Cho dù cô tức giận, cũng không cần lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn. Để tôi cùng cô đi bệnh viện được không?" Hắn ôn tồn khẩn cầu, nàng lại không buồn hé răng lại lần nữa cùng hắn nhiều lời, bước đi thẳng.

Âu Lệnh Nghi thật sự là lại sốt ruột lại không biết làm gì. Mắt cá chân của nàng sưng lớn như vậy nhất định rất đau, nàng rốt cuộc vì sao muốn ngược đãi chính mình đây?

Không được như vậy! Cho dù là làm nàng tức giận, thậm chí làm cho nàng sinh khí đến từ nay về sau không hề để ý đến hắn, hắn cũng phải bắt buộc nàng đi bác sỹ mới được.

Thật sâu hít vào một hơi, hắn nhanh chóng đuổi theo nàng, sau đó không hề báo trước từ phía sau lấy tay bế thốc nàng lên.

“A!" Bạch Tiệp Ngọc hoảng hốt thét lên, sau đó đang nhìn rõ ràng là hắn ở phía sau, lập tức giận không thể nén lấy tay đấm hắn mấy quyền.“Anh đang làm cái gì? Nhanh chút thả tôi xuống dưới!" Nàng kêu lên.

“Cô phải đi bệnh viện chữa trị." Hắn kiên định nói, hoàn toàn không để ý tới nàng đang phẫn nộ, ôm nàng liền hướng đường cái đi đến ngăn đón xe taxi.

“Tôi nói không cần anh quản." Lúc này đổi lại là hắn trầm mặc không nói, buồn không hé răng.“Thả tôi xuống." Nàng mệnh lệnh. Hắn làm như không nghe thấy.

“Âu Lệnh Nghi!" Nàng tức giận kêu to,“Tôi bảo là anh thả tôi xuống!"

Hắn đem nàng mang đến đây, nhưng là vì muốn lấy vẫy xe taxi, hơn nữa vì phòng ngừa nàng né ra, tay hắn thủy chung cố định vòng nắm bả vai của nàng.

Xe taxi ngừng lại ở trước mặt bọn họ, hắn với tay ra mở cửa xe, quay đầu ôn nhu đối nàng nói:“Lên xe."

Nàng quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý.

Thế nhưng nàng không thể nghĩ hắn có thể lại không báo trước một lần nữa ôm nàng, hướng chỗ xe taxi đi đến, nàng không kịp phản ứng, bị hắn ấn vào trong xe, sau đó lập tức đóng cửa xe.

“Làm phiền đi đến bệnh viện." Hắn đối lái xe nói.

Căn bản không nghĩ tới người này thế nhưng cũng sẽ có mặt bá đạo cường thế, thật sự là người không thể chỉ nhìn qua tướng mạo! Bất quá đừng tưởng rằng như vậy nàng liền hết giận, sẽ để ý đến hắn. Bạch Tiệp Ngọc tựa đầu chuyển hướng nhìn cửa kính xe bên kia, hạ quyết tâm không để ý tới hắn..

Ở bên ngoài phòng cấp cứu, nàng không thèm nhờ hắn đỡ, tự mình tập tễnh đi vào phòng khám nhờ bác sĩ khám và chữa bệnh.

Sau khi chụp X-quang, phát hiện do bị trẹo chân mà gây nên tổn thương dây chằng, bác sĩ yêu cầu y tá trước hết băng lại cho nàng, lại dùng vải băng co dãn thay nàng bao lấy vị trí bị đau, sau khi đã băng bó xong bác sĩ đưa ra vài lời khuyên cần chú ý, liền kêu nàng đi mua thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi. Bạch Tiệp Ngọc không nghĩ chỉ là bị trẹo chân mà có thể nghiêm trọng như thế. Xem như vậy, mấy ngày kế tiếp nàng đi làm và cuộc sống hàng ngày phải như thế nào thực hiện đây? Tất cả chuyện này đều do hắn hại mà ra!

“Cô có thể đi sao? Vẫn là không cần miễn cưỡng, để tôi dìu cô là được rồi?" Đầu sỏ gây chuyện vẻ mặt lo lắng nói.

“Tránh ra!" Nàng tức giận đưa tay đẩy hắn, chịu đựng đau, nhấc chân hướng cửa phòng cấp cứu đi ra ngoài.

“Bạch tiểu thư –"

“Tôi bảo là anh tránh ra." Nàng tức giận hô, đau đến mắt ứa lệ, lại vẫn cắn răng nhấc từng bước đi về phía trước.

Xem nàng cố gắng như vậy, Âu Lệnh Nghi thật sự rất tức giận. Hắn nhanh chóng đuổi theo nàng, sau đó hai tay duỗi ra ôm lấy, lại lần nữa đem cả người nàng bế lên.

“Âu Lệnh Nghi –"

“Câm miệng." Hắn nói.( =]])

Bạch Tiệp Ngọc nhất thời ngây người, không nghĩ tới hắn cũng dám kêu nàng câm miệng.“Anh dựa vào cái gì bảo tôi câm miệng? Lập tức thả tôi xuống!" Nàng giãy dụa ra lệnh cho hắn.

“Cô có thể tức giận, nhưng là không cần ngược đãi chân mình, bác sĩ vừa rồi có nói cô không có nghe sao? Muốn cô nghỉ ngơi thật nhiều, không nên dùng chân đi lại nhiều, tốt nhất là đừng dùng." Hắn nói.(BS: Đúng đúng,kệ anh bế thôi,đi đâu cũng có anh bế,sướng nhớ….)

“Anh là gì của tôi? Ai cần anh xen vào việc của người khác? Tôi nói là anh thả tôi xuống có nghe hay không?"

Âu Lệnh Nghi như trước không thèm để ý, ôm nàng hướng chiếc xe taxi vẫn đang đợi họ,đi đến mở cửa xe ra, lại lần nữa đem nàng nhét vào trong xe, đóng cửa xe, nói cho lái xe nơi bọn họ ở.

Hắn không nói gì, nàng cũng vậy.Cho nên dọc theo đường đi, nàng vẫn là như lúc đi bệnh viện, quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến hắn.

Tới chỗ ở dưới lầu, nàng xuống xe, hai chân vừa chạm xuống đất, lại bị hắn bá đạo bế đứng lên, sau đó một đường ôm nàng đi đến trước của khu nhà ba tầng, mới thả nàng xuống đất.

Nàng từ trong túi tiền lấy ra cái chìa khóa mở cửa, nhảy vào trong phòng, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, ngay cả câu cám ơn cũng không muốn nói với hắn.

Đáng giận, chân của nàng thật sự đau quá, đau quá nha, hơn nữa cả người toàn mồ hôi, muốn tắm rửa thật sạch sẽ, còn phải gọi điện thoại đến công ty xin phép, sau đó bụng lại thấy đói……

Đáng giận Âu Lệnh Nghi, cái tên ngu ngốc, tên ngốc, đứa ngốc, hắn nhất định nghĩ đem nàng đuổi về nhà liền công thành chuồn đi, không phải chuyện của hắn, cho nên mới ngay cả thử cũng chưa thử nghĩ cùng nàng tiến vào, thật sự là tức chết tên đại ngu ngốc! Nàng rốt cuộc là thích hắn ở điểm nào nha? Đáng giận!

Ngoài cửa truyền đến âm thanh nhà bên mở cửa, làm ũi của nàng cảm thấy cay cay. Hắn thật sự cứ như vậy bỏ nàng lại một mình? Âu Lệnh Nghi đại ngu ngốc!. Hít hít cái mũi cay cay, tiếp tục lau ánh mắt có chút nóng lên, Bạch Tiệp Ngọc nhảy nhảy đến trước sô pha ngồi xuống, trước tiên nên gọi điện thoại đến công ty xin phép.

“Uy, Quân Hoa, tôi là Tiệp Ngọc. Tôi không cẩn thận bị thương ở mắt cá chân, hai ngày này khả năng không có biện pháp đến công ty đi làm. Anh có thể hay không giúp tôi xin phép? Được, cám ơn anh."

Cúp điện thoại, nàng lại hít hít cái mũi, mới từ trên sô pha đứng lên, nàng không ai giúp đáng thương lê bước hướng phòng tắm đi vào.

Nàng hy vọng chính mình như thế này sẽ không ở trong phòng tắm té ngã, cho dù không cẩn thận té ngã, cũng không cần đụng bể đầu mà chết đi, sau đó đến khi biến thành một đống xương trắng người ta phát hiện nàng bi thảm bỏ mình.

Âu Lệnh Nghi là cái đại ngu ngốc!

Đáng giận ngu ngốc, thật sự là tức chết nàng, đại ngu ngốc!

Tắm chưa xong,băng vải trên chân đã bị ướt đẫm, Bạch Tiệp Ngọc đơn giản đem băng vải toàn bộ bỏ đi, tắm sạch từ trên xuống dưới.

Tiếng vòi hoa sen quá lớn, nàng căn bản sẽ không nghe được tiếng chuông cửa vang lên từng hồi, càng không có nghe thấy thanh âm có người dùng chìa khóa mở cửa, đi vào nhà nàng.

Mở của lớn ra, Âu Lệnh Nghi do dự đứng ở trong phòng khách của Bạch Tiệp Ngọc, không biết làm sao.

Hắn tuyệt không xác định được hắn không mời mà đến có thể hay không càng làm nàng thêm tức giận? Có thể sẽ như vậy. Chính là không qua đây xem nàng có hay không nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hắn thật sự không có biện pháp yên tâm.

Trước khi đi bệnh viện, nàng còn nói muốn đi làm, khi bác sĩ chẩn đoán chứng minh thương thế nghiêm trọng ra sao, nàng có đánh mất ý niệm đi làm trong đầu chưa?

Nhưng là cá tính nàng bền gan vững chí làm cho hắn có chút nghi ngờ, cho nên nghĩ lại cần phải xem xét, hắn quyết định vẫn là đến nhìn xem nàng có hay không nghỉ ngơi.

Trang trí trong nhà nàng cùng hắn giống nhau như đúc, chỉ kém bên đối xứng trái phải mà thôi.

Hắn nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, biết nàng hẳn là ở bên trong tắm rửa, chính là chân của nàng bị thương thành như vậy, như thế nào còn đứng tắm vòi sen đâu? Hắn nhanh chóng cau mày, lộ ra vẻ mặt không ủng hộ.

Trong phòng tắm tiếng nước bỗng nhiên ngừng lại, xem ra nàng đã tắm rửa xong, cũng sắp đi ra. Hắn không tự chủ được trở nên có chút khẩn trương.

Phanh! Một tiếng nổ đột nhiên từ trong phòng tắm truyền đến, tựa như thanh âm một vật lớn nghiêng đổ.

Âu Lệnh Nghi hoảng sợ, nháy mắt đã quên mất khẩn trương, vội vàng vọt tới trước cửa phòng tắm.

“Bạch tiểu thư, Cô có sao không?" Hắn một bên gõ cửa, một bên giương giọng hướng bên trong kêu to.

Trong phòng tắm đầu im lặng trong chốc lát, mới hoãn thanh truyền đến một tiếng rầu rĩ.“Không tốt." Thanh âm có điểm giống đang khóc.

“Làm sao vậy, cô có phải hay không bị té ngã?" Hắn sốt ruột hỏi.

Bên trong nàng không có lên tiếng trả lời.

“Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư! cô có hay không nghe được thanh âm của tôi, nhanh chút trả lời tôi." Hắn sốt ruột không ngừng gõ cửa phòng tắm, lo lắng nàng có khi đã ngất ở bên trong.

“Chân của tôi đau quá."

Thật tốt quá, nàng hoàn toàn thanh tỉnh.“cô là bị té ngã phải không? Có biện pháp dựa vào chính mình đứng lên không?" Hắn nhanh chóng hỏi nàng.

“Đau quá! Thật sự đau quá!"

Nàng nghẹn ngào kêu lên thanh âm đau đớn làm cho hắn lòng nóng như lửa đốt, nhịn không được động thủ đạp cửa phòng tắm ra. Thế nhưng cửa không khóa!“Bạch tiểu thư, tôi có thể đi vào sao?" Hắn nhanh chóng hỏi, chờ không kịp nàng đáp lại, trực tiếp nói cho nàng nói:“Tôi đi vào đây."( BS: Thế thì hỏi làm gì hả người.)
Tác giả : Kim Huyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại