Âu Lạc Chi Nữ
Chương 52: Cơ hội để trốn (2)
Cuối cùng thì cũng còn lại tôi một mình trong căn phòng, chịu đựng nỗi đau đớn âm ỉ từ miệng vết thương rỉ máu. Không phải tôi thích làm khổ mình, mà tôi không muốn anh ta chạm vào tôi.
Khoảng một giờ sau lại có một đám tì nữ mở cửa bước vào, bưng theo rất nhiều khay đồ ăn. Mùi thơm thức ăn thật dễ dàng thu hút cái dạ dày rỗng của tôi. Không được, tôi nhất định không ăn, không thể dễ dàng bị khuất phục….
- Tiểu thư, xin mời dùng bữa… – Một tì nữ ngỏ ý muốn đỡ tôi ra phía bàn ăn.
Tôi cự tuyệt, lớn giọng bực bội:
- Ta không ăn, các người mau mang đi, ta không muốn ăn!
- Nếu tiểu thư không ăn, nhất định chúng tôi sẽ bị trừng phạt! – Đám tì nữ ái ngại nhìn tôi.
- Không ăn là không ăn! Mang đi ngay, nếu không ta sẽ hất đổ tất cả! – Tôi giận dữ hét lên – Các người sợ nhưng ta không sợ, là ta hất đổ xem anh ta dám làm gì!
Tôi hung hăng bước xuống giường, dây xích vừa đủ cho tôi đến bên chiếc bàn. Đám tì nữ bị tôi đe dọa ai nấy sợ hãi, luống cuống bưng lại đồ ăn lên, chắc họ sợ tôi đập phá hết lại phải thu dọn, có khi còn bị quở trách.
Họ đành lần lượt bưng thức ăn bước ra, tôi để ý thấy có một tì nữ nọ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ từ nãy đến giờ, cô ta cố tình bước chậm, đi ra sau cùng, trước khi đi ra còn liếc thêm tôi một cái.
Tôi nằm bẹp xuống giường. Đói quá, đau quá, đôi mắt tôi lại hoa lên mất rồi. Thành ra muốn suy nghĩ, tính toán cách trốn thoát cũng không thể.
Tôi cứ nghĩ sau vụ tôi làm ầm ĩ lúc nãy, đám tì nữ sẽ báo lại với Trọng Thủy và anh ta thể nào cũng đến đây đối phó với tôi, nhưng không ngờ anh ta không quay trở lại. Anh ta không chắc là do tự ái, bởi thái độ này của tôi anh ta cũng đã thấy nhiều rồi… tôi đang hi vọng anh ta có việc đi ra ngoài, tôi sẽ có cơ hội trốn dễ hơn…
Đến tối lại có một tì nữ bưng vào một chén canh cùng với một bát thuốc, cô ta mang dâng đến tận bên giường. Tôi không buồn ăn, tự quay mặt vào góc tường. Một hồi thấy cô ta vẫn chưa đi mà im lặng đứng đó. Tôi hiếu kì quay lại, phát hiện ra đó là tì nữ cứ nhìn chằm chằm tôi từ lúc nãy. Cô gái này nhìn qua thấy vóc người cũng khá nhanh nhẹn linh hoạt, gương mặt thoạt trông rất nhu mì. Có cái gì hiếu kì chứ, bộ cô ta quan tâm đến tôi sao? Hay lại cũng giống cô nàng Thúy Hương, cô ta thích Trọng Thủy sao?
Tôi thản nhiên buông một câu khó chịu:
- Có gì mà nhìn chứ? Cô thấy hay lắm sao? Tôi không muốn ở đây, tôi không thích Trọng Thủy, cô thích thì cứ tự nhiên… cô làm anh ta đổi chủ ý quay sang thích cô mà thả tôi ra có phải tốt không?
Ánh mắt cô ta ngỡ ngàng, cô ta có vẻ bất ngờ trước cách ăn nói của tôi. Một hồi sau cô ta mỉm cười, trong mắt lộ ra chút ý tứ khó hiểu. Cô ta bước ra ngoài cửa, thò đầu ra ngóng, giống như để chắc chắn không có ai khác xung quanh. Đóng cửa lại, cô ta bước gần đến bên tôi. Lúc này gương mặt cô ta lại tỏ ra lanh lợi, thêm một chút cẩn thận đề phòng. Sau rồi cô ta cũng lên tiếng dò hỏi:
- Cô là người Âu Lạc sao? Dường như cô bị thế tử bắt về đây…
- Có chuyện gì sao? – Tôi cũng nghi hoặc hỏi lại.
Ánh mắt và giọng cô ta đầy thâm trầm, cô ta quan sát tôi rất kĩ càng.
- Có thật là cô không thích thế tử Trọng Thủy?
- Haiz… – Tôi thở dài ngao ngán, bộ dạng rất thật thà – Tôi không muốn tham gia mấy chuyện thị phi này, đã nói rồi, cô thích anh ta là việc của cô, đừng xem tôi như trở ngại…
Cô ta suy tư một hồi nữa, cuối cùng cũng quyết định nói tiếp:
- Ta không thích Trọng Thủy, ta là kẻ thù của hắn! – Trên gương mặt cô ta vô cùng sắc lạnh khi nhắc đến Trọng Thủy, trong mắt ngập tràn hận thù.
Quá bất ngờ, tôi mở to mắt và miệng. Đã thấy cô ta rút ra một con dao găm, vừa vặn kề lên cổ tôi làm tôi khiếp đảm nhưng lại không dám hét lên vì sợ cô ta sẽ đâm ngay.
- Cô…cô muốn làm gì…
- Trọng Thủy đã giết hại tỷ tỷ của ta, không cần biết cô có yêu hắn hay không, ngày hôm nay ta cũng sẽ giết người hắn yêu thương nhất, để hắn nếm trải đủ… dù ta có trả giá bằng tính mạng, coi như cũng báo được thù!
Cô ta không vẻ gì là đùa, cô ta muốn giết tôi thật. Tôi quá hoảng nên cũng chỉ có thể luống cuống cứu vãn tình huống:
- Khoan đã… đừng giết tôi! Tôi không liên quan gì đến anh ta!
- Ha ha… – Cô ta cười gian ác – Cô có biết ta đã vất vả như thế nào để giả làm một tì nữ tìm cách trả thù không? Chỉ tiếc Trọng Thủy quá gian xảo, ta chưa từng có cơ hội giết hắn, vì chỉ có một cái mạng, ta không dám khinh xuất… nhưng nếu không trả thù, oan hồn tỷ tỷ sao có thể an nghỉ, có trách thì cũng trách bản than cô được hắn để mắt đến, cũng giống như người chị bất hạnh của ta vậy… nhưng cô yên tâm đi, lần này cô sẽ không phải lo sợ bị hắn giết thảm, ta sẽ chỉ kết liễu cô bằng một nhát dao!
Thấy cổ tay cô ta vung dao lên, tôi vội nhắm chặt mắt la hét, nghĩ được cái gì thì hét cái đó:
- ĐỪNG! TẠI SAO CÔ PHẢI GIẾT TÔI! CHÚNG TA ĐỀU THÙ HẬN HẮN, LẼ RA CÔ PHẢI THÔNG CẢM CHO TÔI CHỨ!
Cô ta do dự trong chốc lát, tôi thừa cơ trấn an cô ta:
- Đúng, cô xem anh ta muốn trả thù tôi, còn dung dao rạch người tôi như vậy, tôi một lòng muốn thoát khỏi đây… thay vì giết tôi, cô làm ơn hãy giúp tôi thoát khỏi đây…
- Ha ha… – Cô ta nhìn tôi giễu cợt – Ta có thể tin ngươi sao? Ngươi biết đâu đấy là tình nhân của hắn, ngươi đã biết bí mật của ta, ta không thể để ngươi sống… mà dù ngươi không có ý tố cáo ta, ta nào dám liều lĩnh giúp ngươi trốn khỏi…
- Không phải, tôi không có cảm xúc gì với anh ta, tôi một mực muốn thoát khỏi anh ta, tôi muốn trở về nước…. anh ta đã bày kế bắt tôi ngay trong ngày cưới…- Tôi nhìn cô ta đầy cấp bách, một phần như mong cô ta sẽ tin tưởng – Tôi xin cô, tôi không thể chết, tôi còn phải về nước, tôi không thể để anh ta tiếp tục bày ra thủ đoạn chiếm đoạt nước tôi… dù sao chúng ta đều thù hận anh ta, cô không giúp tôi thì cũng đừng cản trở tôi được không?
- Ngươi nói như vậy, ngươi thù hận hắn ta, xem ngươi có đủ quyết tâm giết hắn ta? - Cô ta không hề mất bình tĩnh hay tỏ ra nao núng vì lời cầu xin của tôi – Trong mắt một chút sát khí cũng không có, ngươi thực sự hận hắn bằng ta, hận đến mức muốn đâm thành ngàn nhát… ha ha… ngươi nói cái gì mà muốn về nước, muốn bảo vệ quốc gia, đứng trước hắn cũng không có quyết tâm giết hắn! Xem ra ngươi chỉ là ả đàn bà tỏ vẻ hờn giận nũng nịu hắn thôi!
Giết Trọng Thủy?
Câu nói của cô ta làm tôi ngỡ ngàng một hồi. Tôi đúng là căm hận anh ta, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc mình có thể giết anh ta. Thứ nhất vì anh ta quá nguy hiểm, tôi chắc chắn không có khả năng, thứ hai tôi không nghĩ đến việc mình có thể nhẫn tâm giết người.
- Sao? – Cô ta lại châm biếm hỏi, lưỡi dao vẫn kề sát trước cổ tôi – Ngươi nghĩ cái gì chứ? Chẳng phải hắn là kẻ thù của ngươi sao? Là kẻ thù hại mình, còn có mưu đồ với nước mình mà lại không có dũng khí để giết, thật nực cười cho ngươi. Nếu ta ở vị trí của ngươi thì đã tốt biết mấy, hắn yêu ngươi như vậy, cơ hội giết hắn dễ dàng hơn, mà chỉ cần nói đến việc ngươi mềm mại khéo léo lấy lòng hắn một chút cũng có thể làm hắn lơi lỏng cảnh giác, cơ hội trốn thoát cũng xuất hiện….
Những lời nói của chị ta làm tôi hỗn loạn. Trọng Thủy trước sau vẫn là kẻ thù không thể đội trời chung của dân tộc, chẳng phải giết anh ta cũng là một cơ hội thay đổi lịch sử hay sao? Bây giờ tôi đang ở Nam Việt chứ không phải lãnh thổ Âu Lạc, anh ta có bị ám sát Triệu Đà cũng không có cớ xuất quân trả thù, hơn nữa giờ tôi chỉ là một thường dân, cũng không phải mang danh công chúa, mạng của tôi dù hi sinh cũng chẳng đáng kể gì… Triệu Đà mất đi thế tử hữu dụng, vẫn là tổn thất hơn ngàn lần.
Chỉ là, tôi chưa có đủ dũng khí để nghĩ đến việc giết người…
Cô ả kia vẫn nhìn tôi như thể dò xem tôi có đang toan tính gì bất lợi cho cô ta. Tình huống của tôi bây giờ cấp bách, phải làm cho cô ta từ bỏ kế hoạch giết tôi trước rồi tính đến chuyện khác sau.
- Tôi… chỉ là tôi chưa bao giờ dám làm hại người… – Tôi chân thành bày tỏ – Mặc dù tôi thực sự hận anh ta, đối với quốc gia của tôi, anh ta chết cũng là một điều tốt… Cô gái, hay là chúng ta thỏa thuận đi…
- Thỏa thuận gì chứ?
- Tôi cần thoát khỏi đây còn cô cần trả thù, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau!
- Ngươi định thế nào? – Cô ta vô cùng cảnh giác, trong ánh mắt lại có một chút tò mò – Ngươi định liên kết với ta để ngươi chạy trốn còn ta giết hắn hay sao? Chẳng hay ngươi để ý đến lời ta nói, muốn làm hắn mềm lòng rồi hành động? Ngươi đừng quên chị gái ta vì từng lợi dụng tình cảm của anh ta để giúp gia tộc và vị hôn phu thăng tiến đã chịu kết quả gì…
- Tôi biết, nhưng lúc này tôi không muốn chết, dù có chết tôi cũng phải thử một lần … – Tôi thật ra không mấy nghĩ đến cách đó của cô ta, chỉ vốn muốn làm cô ta đổi ý, dễ dàng hơn cho mình – Nếu có cơ hội anh ta mất cảnh giác, cô có thể giết anh ta, còn nếu không thấy chắc chắn, cô không cần lộ mặt ra tay, hậu quả ra sao chính tôi tự chịu…
- Ngươi nói thì rất hay, đừng quên Trọng Thủy không dễ bị lừa, dù ngươi có tự nhiên mềm mỏng hơn với hắn cũng sẽ để hắn nghi ngờ…
Tôi biết chứ, tôi biết tôi cũng không thể dùng cách đó, tự bản thân tôi thấy cách đó đã là một sự lừa dối chính lương tâm mình…. Nhưng cách chị ta nói không phải là không có lý, cứ như thế này tôi sẽ không thể thoát được mà chỉ có thể nhìn anh ta bày ra thủ đoạn thâm độc.
Nhìn cái cách anh ta bày âm mưu đối với Thúy Hương, đã đủ thấy anh ta dung thủ đoạn như thế nào.
- Ngươi nghĩ gì vậy? Không phải chính ngươi muốn liên kết với ta sao? Xem ra ngươi còn rất ngây thơ trong chính trị cũng như trường đời, đôi khi phải dung thủ đoạn trái lương tâm một chút, đối phó với những người như hắn càng không đơn giản, xem ra ngươi không đủ quyết tâm, ta muốn tin ngươi cũng không được rồi…
- Không phải, chỉ là tôi không biết phải làm sao! – Tôi sợ chị ta lại đổi ý muốn giết tôi bèn vội lên tiếng.
Chị ta trầm tư cân nhắc một lát, thu lại con dao trên cổ tôi rồi nói:
- Dù sao ta cũng tin tưởng ngươi hơn một chút, ta sẽ phối hợp giúp đỡ ngươi… nhưng đừng quên nếu ngươi có ý bán đứng ta, ngươi cũng là bán đứng chính mình, Trọng Thủy cũng sẽ không tha cho ngươi, dù ngươi chỉ có chút dự định dối trá hắn như thế này…
Như thế, tôi vô tình bị cuốn vào một âm mưu, thực sự tôi không lường trước được kết quả sẽ thế nào…
Khoảng một giờ sau lại có một đám tì nữ mở cửa bước vào, bưng theo rất nhiều khay đồ ăn. Mùi thơm thức ăn thật dễ dàng thu hút cái dạ dày rỗng của tôi. Không được, tôi nhất định không ăn, không thể dễ dàng bị khuất phục….
- Tiểu thư, xin mời dùng bữa… – Một tì nữ ngỏ ý muốn đỡ tôi ra phía bàn ăn.
Tôi cự tuyệt, lớn giọng bực bội:
- Ta không ăn, các người mau mang đi, ta không muốn ăn!
- Nếu tiểu thư không ăn, nhất định chúng tôi sẽ bị trừng phạt! – Đám tì nữ ái ngại nhìn tôi.
- Không ăn là không ăn! Mang đi ngay, nếu không ta sẽ hất đổ tất cả! – Tôi giận dữ hét lên – Các người sợ nhưng ta không sợ, là ta hất đổ xem anh ta dám làm gì!
Tôi hung hăng bước xuống giường, dây xích vừa đủ cho tôi đến bên chiếc bàn. Đám tì nữ bị tôi đe dọa ai nấy sợ hãi, luống cuống bưng lại đồ ăn lên, chắc họ sợ tôi đập phá hết lại phải thu dọn, có khi còn bị quở trách.
Họ đành lần lượt bưng thức ăn bước ra, tôi để ý thấy có một tì nữ nọ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ từ nãy đến giờ, cô ta cố tình bước chậm, đi ra sau cùng, trước khi đi ra còn liếc thêm tôi một cái.
Tôi nằm bẹp xuống giường. Đói quá, đau quá, đôi mắt tôi lại hoa lên mất rồi. Thành ra muốn suy nghĩ, tính toán cách trốn thoát cũng không thể.
Tôi cứ nghĩ sau vụ tôi làm ầm ĩ lúc nãy, đám tì nữ sẽ báo lại với Trọng Thủy và anh ta thể nào cũng đến đây đối phó với tôi, nhưng không ngờ anh ta không quay trở lại. Anh ta không chắc là do tự ái, bởi thái độ này của tôi anh ta cũng đã thấy nhiều rồi… tôi đang hi vọng anh ta có việc đi ra ngoài, tôi sẽ có cơ hội trốn dễ hơn…
Đến tối lại có một tì nữ bưng vào một chén canh cùng với một bát thuốc, cô ta mang dâng đến tận bên giường. Tôi không buồn ăn, tự quay mặt vào góc tường. Một hồi thấy cô ta vẫn chưa đi mà im lặng đứng đó. Tôi hiếu kì quay lại, phát hiện ra đó là tì nữ cứ nhìn chằm chằm tôi từ lúc nãy. Cô gái này nhìn qua thấy vóc người cũng khá nhanh nhẹn linh hoạt, gương mặt thoạt trông rất nhu mì. Có cái gì hiếu kì chứ, bộ cô ta quan tâm đến tôi sao? Hay lại cũng giống cô nàng Thúy Hương, cô ta thích Trọng Thủy sao?
Tôi thản nhiên buông một câu khó chịu:
- Có gì mà nhìn chứ? Cô thấy hay lắm sao? Tôi không muốn ở đây, tôi không thích Trọng Thủy, cô thích thì cứ tự nhiên… cô làm anh ta đổi chủ ý quay sang thích cô mà thả tôi ra có phải tốt không?
Ánh mắt cô ta ngỡ ngàng, cô ta có vẻ bất ngờ trước cách ăn nói của tôi. Một hồi sau cô ta mỉm cười, trong mắt lộ ra chút ý tứ khó hiểu. Cô ta bước ra ngoài cửa, thò đầu ra ngóng, giống như để chắc chắn không có ai khác xung quanh. Đóng cửa lại, cô ta bước gần đến bên tôi. Lúc này gương mặt cô ta lại tỏ ra lanh lợi, thêm một chút cẩn thận đề phòng. Sau rồi cô ta cũng lên tiếng dò hỏi:
- Cô là người Âu Lạc sao? Dường như cô bị thế tử bắt về đây…
- Có chuyện gì sao? – Tôi cũng nghi hoặc hỏi lại.
Ánh mắt và giọng cô ta đầy thâm trầm, cô ta quan sát tôi rất kĩ càng.
- Có thật là cô không thích thế tử Trọng Thủy?
- Haiz… – Tôi thở dài ngao ngán, bộ dạng rất thật thà – Tôi không muốn tham gia mấy chuyện thị phi này, đã nói rồi, cô thích anh ta là việc của cô, đừng xem tôi như trở ngại…
Cô ta suy tư một hồi nữa, cuối cùng cũng quyết định nói tiếp:
- Ta không thích Trọng Thủy, ta là kẻ thù của hắn! – Trên gương mặt cô ta vô cùng sắc lạnh khi nhắc đến Trọng Thủy, trong mắt ngập tràn hận thù.
Quá bất ngờ, tôi mở to mắt và miệng. Đã thấy cô ta rút ra một con dao găm, vừa vặn kề lên cổ tôi làm tôi khiếp đảm nhưng lại không dám hét lên vì sợ cô ta sẽ đâm ngay.
- Cô…cô muốn làm gì…
- Trọng Thủy đã giết hại tỷ tỷ của ta, không cần biết cô có yêu hắn hay không, ngày hôm nay ta cũng sẽ giết người hắn yêu thương nhất, để hắn nếm trải đủ… dù ta có trả giá bằng tính mạng, coi như cũng báo được thù!
Cô ta không vẻ gì là đùa, cô ta muốn giết tôi thật. Tôi quá hoảng nên cũng chỉ có thể luống cuống cứu vãn tình huống:
- Khoan đã… đừng giết tôi! Tôi không liên quan gì đến anh ta!
- Ha ha… – Cô ta cười gian ác – Cô có biết ta đã vất vả như thế nào để giả làm một tì nữ tìm cách trả thù không? Chỉ tiếc Trọng Thủy quá gian xảo, ta chưa từng có cơ hội giết hắn, vì chỉ có một cái mạng, ta không dám khinh xuất… nhưng nếu không trả thù, oan hồn tỷ tỷ sao có thể an nghỉ, có trách thì cũng trách bản than cô được hắn để mắt đến, cũng giống như người chị bất hạnh của ta vậy… nhưng cô yên tâm đi, lần này cô sẽ không phải lo sợ bị hắn giết thảm, ta sẽ chỉ kết liễu cô bằng một nhát dao!
Thấy cổ tay cô ta vung dao lên, tôi vội nhắm chặt mắt la hét, nghĩ được cái gì thì hét cái đó:
- ĐỪNG! TẠI SAO CÔ PHẢI GIẾT TÔI! CHÚNG TA ĐỀU THÙ HẬN HẮN, LẼ RA CÔ PHẢI THÔNG CẢM CHO TÔI CHỨ!
Cô ta do dự trong chốc lát, tôi thừa cơ trấn an cô ta:
- Đúng, cô xem anh ta muốn trả thù tôi, còn dung dao rạch người tôi như vậy, tôi một lòng muốn thoát khỏi đây… thay vì giết tôi, cô làm ơn hãy giúp tôi thoát khỏi đây…
- Ha ha… – Cô ta nhìn tôi giễu cợt – Ta có thể tin ngươi sao? Ngươi biết đâu đấy là tình nhân của hắn, ngươi đã biết bí mật của ta, ta không thể để ngươi sống… mà dù ngươi không có ý tố cáo ta, ta nào dám liều lĩnh giúp ngươi trốn khỏi…
- Không phải, tôi không có cảm xúc gì với anh ta, tôi một mực muốn thoát khỏi anh ta, tôi muốn trở về nước…. anh ta đã bày kế bắt tôi ngay trong ngày cưới…- Tôi nhìn cô ta đầy cấp bách, một phần như mong cô ta sẽ tin tưởng – Tôi xin cô, tôi không thể chết, tôi còn phải về nước, tôi không thể để anh ta tiếp tục bày ra thủ đoạn chiếm đoạt nước tôi… dù sao chúng ta đều thù hận anh ta, cô không giúp tôi thì cũng đừng cản trở tôi được không?
- Ngươi nói như vậy, ngươi thù hận hắn ta, xem ngươi có đủ quyết tâm giết hắn ta? - Cô ta không hề mất bình tĩnh hay tỏ ra nao núng vì lời cầu xin của tôi – Trong mắt một chút sát khí cũng không có, ngươi thực sự hận hắn bằng ta, hận đến mức muốn đâm thành ngàn nhát… ha ha… ngươi nói cái gì mà muốn về nước, muốn bảo vệ quốc gia, đứng trước hắn cũng không có quyết tâm giết hắn! Xem ra ngươi chỉ là ả đàn bà tỏ vẻ hờn giận nũng nịu hắn thôi!
Giết Trọng Thủy?
Câu nói của cô ta làm tôi ngỡ ngàng một hồi. Tôi đúng là căm hận anh ta, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc mình có thể giết anh ta. Thứ nhất vì anh ta quá nguy hiểm, tôi chắc chắn không có khả năng, thứ hai tôi không nghĩ đến việc mình có thể nhẫn tâm giết người.
- Sao? – Cô ta lại châm biếm hỏi, lưỡi dao vẫn kề sát trước cổ tôi – Ngươi nghĩ cái gì chứ? Chẳng phải hắn là kẻ thù của ngươi sao? Là kẻ thù hại mình, còn có mưu đồ với nước mình mà lại không có dũng khí để giết, thật nực cười cho ngươi. Nếu ta ở vị trí của ngươi thì đã tốt biết mấy, hắn yêu ngươi như vậy, cơ hội giết hắn dễ dàng hơn, mà chỉ cần nói đến việc ngươi mềm mại khéo léo lấy lòng hắn một chút cũng có thể làm hắn lơi lỏng cảnh giác, cơ hội trốn thoát cũng xuất hiện….
Những lời nói của chị ta làm tôi hỗn loạn. Trọng Thủy trước sau vẫn là kẻ thù không thể đội trời chung của dân tộc, chẳng phải giết anh ta cũng là một cơ hội thay đổi lịch sử hay sao? Bây giờ tôi đang ở Nam Việt chứ không phải lãnh thổ Âu Lạc, anh ta có bị ám sát Triệu Đà cũng không có cớ xuất quân trả thù, hơn nữa giờ tôi chỉ là một thường dân, cũng không phải mang danh công chúa, mạng của tôi dù hi sinh cũng chẳng đáng kể gì… Triệu Đà mất đi thế tử hữu dụng, vẫn là tổn thất hơn ngàn lần.
Chỉ là, tôi chưa có đủ dũng khí để nghĩ đến việc giết người…
Cô ả kia vẫn nhìn tôi như thể dò xem tôi có đang toan tính gì bất lợi cho cô ta. Tình huống của tôi bây giờ cấp bách, phải làm cho cô ta từ bỏ kế hoạch giết tôi trước rồi tính đến chuyện khác sau.
- Tôi… chỉ là tôi chưa bao giờ dám làm hại người… – Tôi chân thành bày tỏ – Mặc dù tôi thực sự hận anh ta, đối với quốc gia của tôi, anh ta chết cũng là một điều tốt… Cô gái, hay là chúng ta thỏa thuận đi…
- Thỏa thuận gì chứ?
- Tôi cần thoát khỏi đây còn cô cần trả thù, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau!
- Ngươi định thế nào? – Cô ta vô cùng cảnh giác, trong ánh mắt lại có một chút tò mò – Ngươi định liên kết với ta để ngươi chạy trốn còn ta giết hắn hay sao? Chẳng hay ngươi để ý đến lời ta nói, muốn làm hắn mềm lòng rồi hành động? Ngươi đừng quên chị gái ta vì từng lợi dụng tình cảm của anh ta để giúp gia tộc và vị hôn phu thăng tiến đã chịu kết quả gì…
- Tôi biết, nhưng lúc này tôi không muốn chết, dù có chết tôi cũng phải thử một lần … – Tôi thật ra không mấy nghĩ đến cách đó của cô ta, chỉ vốn muốn làm cô ta đổi ý, dễ dàng hơn cho mình – Nếu có cơ hội anh ta mất cảnh giác, cô có thể giết anh ta, còn nếu không thấy chắc chắn, cô không cần lộ mặt ra tay, hậu quả ra sao chính tôi tự chịu…
- Ngươi nói thì rất hay, đừng quên Trọng Thủy không dễ bị lừa, dù ngươi có tự nhiên mềm mỏng hơn với hắn cũng sẽ để hắn nghi ngờ…
Tôi biết chứ, tôi biết tôi cũng không thể dùng cách đó, tự bản thân tôi thấy cách đó đã là một sự lừa dối chính lương tâm mình…. Nhưng cách chị ta nói không phải là không có lý, cứ như thế này tôi sẽ không thể thoát được mà chỉ có thể nhìn anh ta bày ra thủ đoạn thâm độc.
Nhìn cái cách anh ta bày âm mưu đối với Thúy Hương, đã đủ thấy anh ta dung thủ đoạn như thế nào.
- Ngươi nghĩ gì vậy? Không phải chính ngươi muốn liên kết với ta sao? Xem ra ngươi còn rất ngây thơ trong chính trị cũng như trường đời, đôi khi phải dung thủ đoạn trái lương tâm một chút, đối phó với những người như hắn càng không đơn giản, xem ra ngươi không đủ quyết tâm, ta muốn tin ngươi cũng không được rồi…
- Không phải, chỉ là tôi không biết phải làm sao! – Tôi sợ chị ta lại đổi ý muốn giết tôi bèn vội lên tiếng.
Chị ta trầm tư cân nhắc một lát, thu lại con dao trên cổ tôi rồi nói:
- Dù sao ta cũng tin tưởng ngươi hơn một chút, ta sẽ phối hợp giúp đỡ ngươi… nhưng đừng quên nếu ngươi có ý bán đứng ta, ngươi cũng là bán đứng chính mình, Trọng Thủy cũng sẽ không tha cho ngươi, dù ngươi chỉ có chút dự định dối trá hắn như thế này…
Như thế, tôi vô tình bị cuốn vào một âm mưu, thực sự tôi không lường trước được kết quả sẽ thế nào…
Tác giả :
Tử Y