Âu Lạc Chi Nữ
Chương 21: Lựa chọn
Tôi ngỡ ngàng cứng họng. Hắn rõ ràng ám chỉ muốn tôi đi làm vật thế thân cho người hắn yêu….
Hắn, quả nhiên muốn tìm cách trả thù, ép tôi đến con đường này, hắn biết rõ An Dương Vương coi trọng, tin tưởng tôi và tôi cũng kính trọng ông. Nếu như An Dương Vương hi vọng tôi, muốn giao trọng trách cho tôi, dù là muôn phần nguy hiểm, tôi cũng khó để chối từ, hơn nữa chính tôi cũng phản đối đem công chúa đi cầu hòa… công chúa hoàn toàn là người trong sáng thuần khiết…
Một công đôi việc, hắn vừa cứu được công chúa hắn yêu, vừa tống cổ được cục tức là tôi, hoàn hảo, tôi nên khen hắn một câu.
Khen thay một câu hắn tàn nhẫn, vì tình cảm của mình có thể giẫm đạp lên số phận người khác, vì tình yêu của mình mà tàn nhẫn với tôi như vậy, thật đáng căm hận… kẻ đê tiện, nhỏ mọn!
Quay sang nhìn An Dương Vương, thấy ông nhìn tôi bối rối, chẳng lẽ ông cũng cho rằng tôi thích hợp?
- Cao Lỗ, ta không thể vì không muốn hi sinh con gái ruột của mình mà hi sinh Minh Hà, chuyện bất nghĩa đó, ta không làm được! – An dương vương cuối cùng cũng khiên quyết phán một câu.
- ĐÚNG VẬY! NGƯƠI LÀ ĐỒ ĐÊ TIỆN, BẤT NHÂN BẤT NGHĨA ! – Tôi được thể cũng ném vào mặt hắn những lời căm tức.
Chỉ thấy hắn cười nửa miệng mỉa mai, bình tĩnh bước về phía tôi, thản nhiên châm chọc:
- Ta cũng không phải là ép ngươi, nhưng đê tiện một chút để đạt mục đích của mình cũng không tệ đâu… – Giọng hắn đầy ẩn ý.
Đạt mục đích của mình? Bảo vệ công chúa? Trả thù tôi?
- Ngươi không chấp nhận sao? Hay ngươi nghĩ rằng còn có lựa chọn khác, ví dụ như tin vào những chuyện thần kì bệ hạ mơ thấy, hay là ngươi cho rằng cứ nên theo cách kết hợp ta và ngươi, tạo ra sức mạnh thần kì nào đó, như vậy cũng có hi vọng gì đó? Ngươi…muốn ta phải lấy ngươi sao? – Giọng hắn âm điệu trào phúng, nhưng ý tứ thì khiến tôi ghê tởm kinh khủng.
- TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT! - Tôi cũng không cần giữ thể hiện mà xả vào mặt hắn một tràng nữa – NGƯƠI CỐ Ý ÉP TA, NHƯNG ĐỪNG BAO GIỜ ĐẮC Ý, TA, THÀ LÀM THẾ THÂN CHO CÔNG CHÚA ĐỂ BÁO ĐÁP, GIÚP ĐỠ AN DƯƠNG VƯƠNG CÒN HƠN ĐỂ NGƯƠI LÔI RA LÀM TRÒ CƯỜI, NGƯƠI TƯỞNG TA MUỐN TIN SAO? NGƯƠI LÀ THẦN THÁNH CHẮC?
Trong giây lát thoáng qua, ánh mắt hắn có chút choáng váng thì phải. Hắn lùi lại phía sau mấy bước, nắm chặt lấy tay. Hừ, giả bộ, hắn bị tôi rủa đến thế, không tin là giữ được bình tĩnh… Nhưng không, hắn lại lấy nụ cười giả tạo mà đáp trả rằng:
- Tốt, ngươi vừa nói ngươi chấp nhận đi vào hang cọp cầu thân thay công chúa đó! - Hắn không nhìn tôi nữa, nhưng miệng vẫn cong lên ác ý - Ta xem như đã thành công rồi… bệ hạ, tạm quyết định như thế, bây giờ đã đến giờ luyện binh, thần xin cáo từ.
Rồi hắn nhanh chóng cúi đầu xin lui khỏi, chớp mắt đã rời đi, cứ như sợ ở lại tôi sẽ có dịp đổi ý vậy.
Tôi quay sang nhìn An Dương Vương, ánh mắt không giấu nổi ấm ức, căm ghét, tức giận vẫn còn đong đầy. Chỉ thấy An Dương Vương sững sờ một hồi lâu, không biết ông nghĩ gì, lại nở một nụ cười khó hiểu.
- Phụ vương… chuyện cầu thân… thực sự phải làm sao? – Tôi nhìn ông bằng ánh mắt khẩn cầu, lúc nãy là tôi bị hớ, nhưng tôi thực sự không muốn làm.
- Nếu con không muốn, ta cũng không ép! - Ông mỉm cười.- Đây là chuyện của ta! Dù con đồng ý, ta cũng rất áy náy, vẫn là không thể vì con gái mình mà hi sinh người khác, mặc dù con là người ta rất tin tưởng, nhưng vẫn không thể làm chuyện bất nghĩa đó được!
- Đúng, chuyện bất nghĩa đó chỉ có Cao Lỗ mới nghĩ ra được! – Tôi nhân cơ hội nói xấu hắn.
- Dù ta có chấp nhận, con cũng không cần đi cầu thân đâu! – Ông nâng chén trà, âm điệu khó hiểu – Mọi chuyện biết đâu lại như dự liệu của ta…
Tôi hoàn toàn không hiểu ông đang hàm ý gì, dự liệu ban đầu là gì chứ? Đừng bảo là… không đâu, không đời nào!
Nhưng chuyện nghị hòa với Triệu Đà, rồi sẽ ra sao? Trong lịch sử mà tôi vẫn tin tưởng, có cuộc hôn nhân Mị Châu – Trọng Thủy, nhưng có người bảo đó chỉ là truyền thuyết giải thích cho sự mất nước Âu Lạc sau này. Nghĩ đến đây tâm trạng tôi lại nặng nề… dù có cố gắng đến đâu, cũng sẽ như lịch sử, nước Âu Lạc sẽ bị diệt vong, bị Triệu Đà thôn tính. Hoài bão của An Dương Vương, quyết tâm của bao người dân Âu Lạc, tất cả bị đổ bể vì một cuộc hôn nhân – một âm mưu chính trị…
Thảm cảnh đó, tuy khi đọc lại lịch sử, tôi cũng thấy đau lòng, nhưng hiện giờ tôi đang là người chứng kiến, càng thấy không muốn điều đó xảy ra hơn…
Nếu như, nếu như điều đó không xảy ra, sẽ không có một ngàn năm đô hộ, nước ta sẽ như thế nào?
Cơ hội… đánh cược gì đó của An Dương Vương, liệu có thực sự có tồn tại, tại sao lúc này tôi lại mơ hồ hi vọng… nếu như có một hi vọng, điều đó có thể thay đổi vì tôi sao? Thật không thể tưởng tượng!
Thay đổi, cái gì mà bảo vật hi vọng, làm sao có thể thay đổi, dựa vào mấy chuyện kì bí tướng số khiến tôi và Cao Lỗ… không thể nào…nghe thật hão huyền… hay tôi lại thay công chúa Mị Châu, có cơ hội làm chuyển dịch bánh xe lịch sử sang một hướng khác, đấy mới là hi vọng? Hi vọng nào nên nắm bắt lấy….
Vốn tôi chỉ nghĩ, đơn thuần là tôi chứng kiến câu chuyện Mị Châu – Trọng Thủy, đơn giản muốn biết, Trọng Thủy có thật lòng yêu Mị Châu?
A, bây giờ đầu óc tôi rối rắm quá…
Tại sao tôi lại rơi về cái thời đại này? Kẻ chết tiệt nào đẩy tôi xuống giếng? …
Liệu, chuyện tôi quay về quá khứ có đơn thuần là một cuộc dạo chơi hay không? Tôi là dân văn, đọc cũng không ít ngôn tình tiểu thuyết, nhưng nếu bảo tôi quay về quá khứ không phải để gặp gỡ các mỹ nam mà làm một chuyện trọng đại gì đó liên quan đến lịch sử, thay đổi lịch sử? Hay đảm bảo cho lịch sử vẫn đi đúng hướng?
- Minh Hà, con lại đang nghĩ gì vậy? – Câu hỏi bất chợt của An Dương Vương lại khiến tôi giật mình.
- Không có gì… – Tôi lắc đầu – Mọi chuyện bây giờ nên làm sao ạ?
- Bản thân ta thực sự không biết…- An Dương Vương ánh mắt u uẩn – Có nên tin vào giấc chiêm bao hay không, mặc kệ tất cả hay không ngừng tìm kiếm đối sách…
- Vậy công chúa có phải đem đi cầu thân không ạ?
- Ta cũng chưa từng đề cập với Mị Châu chuyện này, cũng sợ rằng nó oán hận ta, cũng sợ ta rốt cuộc cũng mềm lòng, thấy nó đau buồn , ta cũng sẽ hối hận, tự oán trách bản thân khiến nó dấn thân vào một mưu đồ chính trị… Giá như…
An Dương Vương ảm đạm thở dài. Quả thật mọi việc bây giờ thật mông lung…
- An Dương Vương… hãy để con suy nghĩ xem, con cảm thấy, dường như có cái nguyên do bất thường nào đó nên con mới đến đây… con đang rất mơ hồ…
Kẻ đẩy tôi xuống giếng là ai? Là người hay oan hồn cũng không biết nữa… dường như đã gọi tôi là “Kim Quy chi nữ"… hắn biết tôi. Kẻ kì lạ không rõ mặt đó, trông như một u hồn hàng ngàn năm…
Lẽ nào trong quá khứ, tôi đã từng tồn tại, vì vậy chuyện tôi quay lại quá khứ là tất yếu… Muốn biết câu trả lời, chỉ có cách dấn thân vào lịch sử… Lịch sử rốt cuộc ra sao, phải trải qua mới hiểu thấu được toàn bộ sự tình…
- Phụ vương, con quyết định sẽ suy nghĩ thêm một vài ngày nữa, sau khi thông suốt, con nhất định trả lời người, cũng có thể con sẽ cam tâm thay công chúa đi cầu thân…
An Dương Vương ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn cảm động. Một hồi lặng đi, sau đó ông lên tiếng:
- Con có biết mình đang nói gì không?
- Thế nên con mới cần suy nghĩ… con cảm tưởng, hình như con cũng có một vai trò nào đó với quốc gia này…
An Dương Vương lại đứng dậy, đi về phía tôi, ánh mắt nhiều nỗi niềm nhìn tôi mà nói:
- Vậy, con hãy cân nhắc kĩ lưỡng… chuyện cầu thân, và cả chuyện giấc mơ của ta… ta thực sự cũng muốn thông suốt… thật ra con cũng không nhất thiết phải cầu thân, công chúa cũng có thể có hi vọng không cần phải cầu thân… nếu như kì tích nhỏ bé có thể xuất hiện, giúp chúng ta mạnh hơn, có cơ hội chiến thắng vận mệnh…
“Mọi chuyện ngày hôm đó đã trải qua như vậy, khiến tôi có cảm giác hồi hộp lẫn sợ hãi, lo ngại rằng liệu quyết định của bản thân mình liệu có thể là khởi đầu cho một biến cố lịch sử mà không thể biết trước được, tôi lúc đó cũng không biết được, lịch sử liệu có đi đúng hướng, liệu có cơ hội nhỏ nhoi nào đó để thay đổi…
Tôi có muôn vàn câu hỏi, những câu hỏi phía trên chưa phải là tất cả, mọi chuyện ra sao, đáp án thế nào, tôi phải lần lượt kể lại ở phía sau…
Chỉ biết, ngày hôm đó, tôi có một lựa chọn là thay công chúa Mị Châu cầu thân, như vậy không khác gì một nguy cơ tôi sẽ trở thành vai chính trong câu chuyện đó, hoặc là theo hi vọng lúc đầu của An Dương Vương, nói trắng ra là chiếm lấy trái tim Cao Lỗ, kề vai sát cánh bên nhau, trợ giúp An Dương Vương ?!!…coi như một lựa chọn khác, nhưng bản thân tôi lúc đó đơn thuần cho rằng, lựa chọn thứ hai này thật nực cười và vô lý, mang màu sắc ảo tưởng cao độ… Nhưng mọi chuyện không phải là không có lý, dù có mang màu sắc thần thoại, điều đó cũng chỉ là sự tô điểm hơn cho một sự việc trong lịch sử hoàn toàn lô gic, điều này mãi về sau, tôi mới chiêm nghiệm được… Nhưng lúc đó, cũng đã không thể quay đầu, chỉ có cách bước tiếp…
Tất cả những gì phía trước là phần mở đầu cho câu chuyện tôi còn đang tiếp tục kể lại…"
______PHẦN HAI CỦA CÂU CHUYỆN______
Ban đêm không tài nào ngủ được, trong đầu nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhắm mắt cũng không ngừng suy nghĩ…
Tôi chui ra khỏi cái mền lông ngỗng, vươn vai, khoác thêm áo khoác đi ra ngoài. Bây giờ tôi đã không còn bị những kẻ theo dõi như hình với bóng, hình như là vậy. Tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận nhìn lại, xem xét xem liệu mình có thực sự có tự do tuyệt đối hay không. Tôi mò mẫm tự ý đi ra khỏi điện giữa nửa đêm, hình như không có ai quan tâm thật, tôi lấy áo khoác trùm lên đầu, từ từ bước đi…
Đi được một đoạn đường khá xa trong thành, thấy một bên tiếng hô hào vang vọng, không phải bên đó đang tập trận đấy chứ, nửa đêm còn hành hạ quân sĩ thế này, Cao Lỗ thực sự là kẻ đốn mạt, nhắc đến hắn, tôi không khỏi tức tối vì hắn dám nhẫn tâm, quyết tâm tàn nhẫn đẩy tôi vào thay thế cho công chúa. Dù tôi có thương tình công chúa, cảm kích An dương vương, hay tôi phát hiện ra dường như mình vô tình hay hữu ý có một vai trò nào đó trong bối cảnh này, hay những câu hỏi tôi không thể giải đáp khiến tôi phân vân mình có nên liều một phen dấn thân vào, thì hắn cũng không có quyền tìm cách tống tôi đi như vậy, lại còn là người hiến ra kế hay đó nữa chứ… đáng khinh!
Đi thêm một đoạn nữa, thấy bên phía tay phải, gần phía lối đi ra cửa thành, có một doanh trại lớn, bên trong đèn đuốc sáng rực, các binh sĩ đang tràn đầy khí thế tập luyện võ thuật.
Hình như họ đang chia cặp hai người một tập đấu vật, đây là môn võ truyền thống lợi hại của nước ta, rất hữu dụng khi đánh giáp lá cà. Tôi trong lòng có chút hứng thú, muốn lại xem sao.
Tôi bèn khẽ nấp sau một hàng rào tre ngoài doanh trại đứng xem. Các binh sĩ của chúng ta thời này ai nấy đều mạnh khỏe cường tráng do được tập luyện ngày ngày. Dù giữa trời xuân mưa lất phất, gió đêm ẩm buốt, họ vẫn cởi trần tập luyện, mồ hôi nhễ nhại. Họ hăng say tập luyện và có vẻ rất quy củ, nề nếp như vậy, quân đội nước ta bài bản như vậy, lý nào lại thua trong một cuộc chiến tương tàn với Triệu Đà sau này…
Tôi ánh mắt thẫn thờ nhìn vào phía bên trong doanh trại, ánh mắt không dừng ở bất cứ nơi nào cố định, trong lòng hỗn loạn…
Hàng ngàn chàng trai trẻ đang tập luyện dưới ánh đuốc này, dù mệt mỏi, dường như họ vẫn rất cố gắng, tràn đầy khí thế… những con người này sẵn sàng hi sinh để bảo vệ tổ quốc, họ đã gắng công tập luyện như thế, chỉ mong chiến thắng bất kì ngoại xâm nào, cho người thân, gia đình, làng xóm… mọi người có thể sống lâu dài hạnh phúc… nhưng lẽ nào, một ngày nào đó, vì biến cố lịch sử, tất cả bọn họ sẽ bỏ mạng vô ích, đất nước này rồi cũng rơi vào tay Triệu Đà? Rồi thêm một ngàn năm Bắc thuộc…
Thời đại tôi đang đứng đây, hoàn toàn đậm bản sắc lịch sử thuần túy của người Việt Nam, có lẽ chưa bị lai tạp nhiều văn hóa Trung Quốc, hậu quả của những năm bị họ đô hộ sau này… tất cả dường như rất tinh túy, rất đáng chiêm ngưỡng và tự hào…
Nhưng liệu có một ngày, tất cả sẽ bị vó ngựa xâm lăng chôn vùi… tất cả có thể là một thảm cảnh?
Tại sao tôi lại ở đây? Đơn thuần chỉ để chứng kiến, hay lại thực sự có một cơ hội thay đổi? Có thể thay đổi lịch sử sao? Tôi không dám làm chuyện kinh hoàng đó… nhưng, nếu như chỉ đứng nhìn tất cả những người ở đây đều sẽ hi sinh vô ích, chứng kiến máu xương của nhân dân đổ xuống, chứng kiến Triệu Đà xâm lăng? Câu trả lời là gì?
Liệu có cơ hội để cứu vãn tình thế? Hoài bão của An Dương Vương… liệu có thể đánh cược một phen?
Nếu như tôi thay thế công chúa trong một cuộc hôn nhân giả thì sao? Trọng Thủy là nhân vật lịch sử tôi căm ghét, tôi không muốn lấy hắn, cho dù chỉ là đơn thuần giả vờ để mở ra con đường hòa bình trước mắt, hay như tôi có cơ hội đề phòng hắn khi đã hiểu về lịch sử… Giả dụ như biết trước Trọng Thủy là kẻ thâm hiểm, tôi sẽ đề phòng cao độ, hay tìm cách thanh toán hắn? Nếu tôi là công chúa Mị Châu, tôi cũng sẽ không mù quáng như vậy… bởi lẽ tôi đã biết trước… đây là cơ hội ư?
A, nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí còn chưa có kinh nghiệm cuộc sống dồi dào, dù tôi có đi thay công chúa, một cô gái mới mười bảy tuổi như tôi thì làm được gì? Thậm chí nói đơn giản, chiếu theo tuổi hiện đại để đủ năng lực dân sự, đủ điều kiện kết hôn, tôi còn thiếu đến mấy tháng nữa để sang tuổi mười tám, trọng trách của tôi, không thể nặng nề như thế chứ?
Đau đầu quá! Tôi khẽ thở dài.
Quay lại với sự tập trung, tôi tiếp tục nhìn về phía trong doanh trại, các binh sĩ dường như đã thấm mệt. Một người cường tráng, mặc quân phục chỉnh tề, có vẻ cao cấp hơn các binh sĩ còn lại, có thể là đội trưởng hay chỉ huy gì đó, anh ta lên phía trên chỗ vị tướng quân đang ngồi chỉ đạo, cúi đầu nghiêm chỉnh nói:
- Bẩm Phó tướng quân, trời đã muộn, các anh em binh sĩ cũng đã thấm mệt, liệu có thể cho các anh em nghỉ ngơi?
Nhìn từ phía này chỉ thấy dáng vẻ bệ vệ, cao to đậm người của vị tướng đó, ông ta đứng lên nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Ta cũng biết các anh em mệt, nhưng phần luyện tập của hôm nay chưa đủ thời gian, chủ tướng không ở đây, ta cũng không dám tùy tiện cho binh sĩ nghỉ sớm, hay là các anh em binh sĩ ngồi nghỉ một lát, sau đó tập tiếp một canh giờ rồi về nghỉ?
Các binh sĩ đang mệt mỏi, gương mặt có chút tiu nghỉu thất vọng, nhưng quân lệnh như sơn, không ai dám phản ứng thái quá, bèn vào chỗ mái che tránh mưa trong doanh trại ngồi nghỉ.
Quân đội, có vẻ rất hà khắc thì phải, nửa đêm mà còn tập luyện như vậy, có phải là ngày mai ngày kia xung trận ngay đâu?
Lúc này tôi mới để ý mình đứng một lúc dưới mưa phùn, cái áo khoác ngoài cũng đã ẩm mất, gió trời thổi qua càng làm tôi lạnh lẽo muốn run rẩy. Thôi vậy, cũng không còn gì để xem, tôi định quay người bỏ đi thì bất thình lình một cánh tay từ phía đằng sau lưng, bất ngờ mạnh mẽ đặt lên một cọc rào gỗ, ngay phía bên cạnh vai phải của tôi. Kinh ngạc quay lại, đã đập vào mắt khuôn người rắn chắc cao lớn của ai đó, ngửa đầu lên không khỏi giật mình thêm một cái.
- Cao Lỗ, ngươi… sao lại ở đây? Định hù chết người sao?
Tôi vuốt ngực trấn an. Tên này xuất hiện từ lúc nào, đến gần từ lúc nào mà tôi không biết vậy? Cũng như lúc chiều, đột nhiên xuất hiện khiến người khác thót tim.
- Ta mới nên hỏi nửa đêm ngươi làm gì ở đây? Thăm dò? Tham quan?- Hắn chỉ cúi xuống nhìn tôi trong nửa giây, gương mặt lại ngẩng lên thẳng bình thường, ánh mắt nhìn về phía trong doanh trại.
Tôi bây giờ khinh hắn đến mức không muốn nhìn thấy, cũng không muốn trả lời, bèn định nhích người sang bên kia, tránh khỏi tầm khống chế của hắn, lập tức lại thêm một cái tay to dài, cơ bắp chắc nịch lại nhanh chóng đặt vào cái cọc gỗ bên cạnh, không cho tôi có cơ hội thoát. Tôi cười hàm ý khinh thường lẫn giễu cợt:
- Này, tư thế này sẽ khiến cho người nào nhìn thấy sinh ý hiểu lầm đó ! – Tôi lập tức lấy tay đẩy tay hắn ra, nhưng không có tác dụng gì.
- Thì sao? – Giọng hắn thản nhiên, điềm tĩnh làm người khác cũng thấy kì lạ.
Tôi ngước lên chăm chú nhìn hắn, không ngừng dò xét. Mới không gặp từ tối hôm kia, tức là khoảng hai ngày, hắn ăn phải cái gì nên trở nên điềm đạm bình tĩnh với tôi thế này, lúc chiều cũng ở chỗ An Dương Vương cũng không phải là nổi đóa, khác thường này thật có chút ghê người. Hắn chuyển từ nóng nảy sang mặt dày rồi sao? Chuyển từ một kẻ thích gây sự, khiêu khích tôi rồi lại phát hỏa sang một kẻ lạnh lùng, hờ hững, vô cảm? Đổi chiến thuật ư? Hay đúng là hắn đã lấy lại được cái “phong độ" nào đó trước kia của hắn…
- Này, ta chỉ đi ngang qua đây, ghé lại xem, cũng không phải là cố tình muốn xuất hiện trước mặt ngươi đâu, ngươi ghét nhìn thấy ta phải không? Tránh ra cho ta đi đi! – Tôi cũng làm bộ thản nhiên mà yêu cầu.
Cũng không đợi hắn chịu xê ra, tôi bèn không ngại ngần câu lệ, cúi đầu xuống chui qua tay hắn mà đi ra. Vừa thản nhiên định cất bước đi, tôi vừa nhìn hắn, ánh mắt chán ghét mà nói:
- Kẻ như ngươi, ta khinh! – Tôi cũng không muốn dùng đến cái giọng gay gắt thường ngày, chỉ dửng dưng như đang coi khinh cực độ – Ngươi nghe cho rõ đây, dù ta có quyết định đi cầu thân thay công chúa, ngươi cũng đừng nghĩ là do ngươi đủ khả năng ép buộc mà đẩy ta đi!
Tôi thản nhiên bước đi, bây giờ càng nghĩ đến chuyện lúc chiều, cũng khinh thường hắn đến mức không muốn quay lại nhìn hắn một cái nữa.
- Ngươi quyết định đi thay công chúa sao? – Giọng hắn vọng lại từ phía sau lưng tôi, không rõ là âm điệu, thái độ gì.
- Cơ hội hay không, ta cũng muốn thử một lần xem có thể thay đổi vận mệnh, nhưng chuyện này là do bản thân ta quyết định, bản thân ta tự thay đổi vận mệnh, dù là số phận của ta hay đất nước này, ngươi đừng đắc ý… - Tôi tự nhiên muốn tuôn ra những lời thách thức khó nghe nhất – Ta phát hiện ra, cái gì cũng phải chứng kiến mới thấy rõ, không chỉ là học, là đọc sách thấy được. Trước đây ta cảm thấy trong thời đại này, đáng khinh ghét nhất là Trọng Thủy, nhưng bây giờ ta còn nhận thức ra, biết đâu ngươi còn đáng ghét hơn!
Không cần biết hắn có hiểu hết những lời này của tôi, chỉ biết là những suy nghĩ đó thoáng vụt qua tôi.
- Vậy ta cũng không ngại cho ngươi biết, triều đình của Triệu Đà chính là hang cọp thực sự, thế tử của hắn chính là một tên gian xảo, lại phong lưu mê tửu sắc, ngươi hoàn toàn tự nguyện thật sao?
Cơn gió đêm thổi qua từ phía sau, cái lạnh buốt như muốn thấm vào da thịt. Cõi lòng tôi có một tia tê tái, đúng vậy, tại sao tôi phải chấp nhận đi chứ? Liên quan gì đến tôi chứ? Vì thách thức hắn sao? Vì cái hi vọng thay đổi mơ hồ gì đó? Tại sao lại là tôi chứ? Tôi định làm gì với cái tương lai của mình chứ? Không, có lẽ là tôi đã nhầm lẫn, mê muội rồi…
Một vài suy nghĩ tương tự lúc nãy khi trằn trọc không ngủ được lại lần lượt vụt qua.
- Ngươi đang dọa ta sao? – Tôi vẫn cố lấy giọng bình thản mà hỏi – Vậy ngươi cứ tận hưởng cái cảm giác đắc ý sung sướng đó đi!
Tôi không thèm nhìn, cũng không còn muốn dây dưa với hắn thêm, thực sự bây giờ càng nghĩ, tôi càng khinh ghét hắn tột độ… Vì người con gái mình thích, hắn có thể làm tất cả, kể cả là chà đạp tôi.
Dù hắn có thể thù ghét tôi, đối đầu tôi, nhưng tại sao có thể vô liêm sỉ mà nghĩ ra cái cách thế thân như vậy?
Dù tôi có cam tâm tình nguyện vì đất nước này, vì An Dương Vương, vì muốn thử và trải nghiệm lịch sử, tôi vẫn có cảm giác tổn thương vì bị chà đạp.
Tại sao chứ? Tại sao có thể đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế, dù trước đây chọc vào hắn, dù hắn có muốn giết tôi để xả hận, nhưng cũng là vì bản thân hắn, lần này thì không…
Hắn trước hết là vì hạnh phúc của người hắn yêu, hắn có thể hi sinh tất cả, tàn nhẫn hi sinh một người khác… Như vậy không phải là tàn nhẫn hơn vạn lần sao?
Tôi cảm thấy bị đối xử tệ chưa từng thấy, cảm thấy mình còn không được coi trọng như một con người, tôi dù không tốt đẹp như công chúa, nhưng cái hạnh phúc cơ bản của một người con gái hắn trong mắt cũng không đáng có sao?
Trong lòng tôi, cứ nghĩ đến câu nói của hắn với An Dương Vương ban chiều, trong lòng càng oán hận, càng khó chịu… càng không cam tâm…
Đi thêm được vài bước, tôi nghiến răng, trong lòng nhất thời vụt qua suy nghĩ , cũng không cân nhắc gì thêm, bèn quay lại phía doanh trại.
Tôi điềm nhiên mặc lại áo khoác, đường hoàng tiến vào cửa doanh trại. Lúc này các binh sĩ vẫn còn nghỉ ngơi, tên Cao Lỗ đã điềm nhiên ngồi trên ghế chủ soái. Xung quanh không ai đứng gần hắn, dường như sắc mặt hắn cũng không tốt, tức giận ư? Đó chưa phải là tất cả đâu, đừng nghĩ ngươi có thể khuất phục ta, chà đạp ta, Cao Lỗ!
Khi tôi bước vào, gây chú ý của toàn bộ người trong đó, trước hết là những binh sĩ gác cổng. Họ đều thốt lên “ Kim Quy chi nữ". Họ nhận ra tôi, và cũng không hề ngăn cản tôi bước thẳng vào trong.
Chỉ thêm mấy bước, các binh sĩ đã đồng loạt, không ai bảo ai, gương mặt đầy ngạc nhiên mà hô lên: “ KIM QUY CHI NỮ"
Tôi khẽ mỉm cười về phía họ, bình thản bước vào trong, đến thẳng trước mặt hắn. Gương mặt hắn không khỏi kinh ngạc.
Trước khi hắn kịp hết ngỡ ngàng, còn đang ngẩn ra, tôi dùng hết sức, tát vào mặt hắn một cái.
Một tiếng “Bốp" rõ to bất ngờ vang lên, đồng thời khiến tất cả mọi âm thanh xung quanh tôi im bặt. Mọi người còn đang ngẩn ngơ vì sự xuất hiện của tôi, lập tức sững sờ, ai nấy trợn tròn mắt.
Thần nữ xuống tay với đại tướng quân ngay trước mặt hàng ngàn binh sĩ!!!
Hắn sau đó lập tức nhìn tôi giận dữ, tròng mắt đầy kinh ngạc lẫn phẫn nộ, tôi cũng nhìn lại, như một cuộc giao đấu ánh mắt, hắn như dùng ánh mắt để truyền đạt.
“ Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn làm gì ở chỗ này? Ngươi tưởng trước mặt binh sĩ ta không dám làm gì ngươi sao?"
Tôi cười lạnh, quay ra, đôi môi buông lời lạnh lùng nghiêm khắc:
- Ta đang giáo huấn tướng quân của các người!
Đúng vậy, trước mặt binh sĩ, tôi là đại diện của tín ngưỡng, hắn dù tức giận đến đâu cũng không thể làm gì tôi…
Những binh sĩ ngạc nhiên ồ lên, một số xì xào bàn tán, vị phó tướng lại chỗ tôi, cẩn trọng hỏi:
- Thần nữ, chúng binh sĩ không hiểu ý của người… tại sao phải giáo huấn đại tướng quân?
- Giữa nửa đêm, bất chấp đạo lý, coi thường cuộc sống cơ bản và sức khỏe của binh sĩ, còn dưới trời mưa bắt binh sĩ luyện tập quá đáng, điều này ngươi nói có nhẫn tâm không?
Tôi điềm nhiên kiếm được lý do để nói, vô tình lại rất hợp lý, một số binh sĩ vốn đã bất mãn từ trước vì mấy hôm nay tướng quân đột nhiên bắt tăng cường độ tập luyện bèn có thái độ gật gù hưởng ứng. Vốn trước đây quân lệnh như sơn, đại tướng quân lại nghiêm khắc tuyệt đối, bọn họ cũng không ai dám ý kiến.
Cao Lỗ vốn không phải người dễ dàng bỏ qua, vẫn có thể cất giọng chất vấn lại:
- Thần nữ, người nói rất đúng, nhưng nếu đất nước đang trong hoàn cảnh cận kề nguy hiểm, nếu không ra tăng việc luyện binh làm sao có thể bảo vệ đất nước?
Hừm, không tệ, Cao Lỗ! Tôi vẫn không nao núng, chỉ thấy có chút nực cười, quay lại phía hắn, nở một nụ cười nhiều ý nghĩa, ánh mắt cố xoáy sâu mỉa mai…
- Đất nước có hòa bình ổn định hay không, không phải cũng có thể do ta gánh vác sao? - Tôi cố nhấn mạnh câu hỏi này như một lời giễu cợt chua xót – Trước khi có gì xảy ra, không phải bổn phận của ta là nên hi sinh từ trước sao?
Câu hỏi của tôi, thái độ của tôi, ánh mắt của tôi khiến hắn trong thoáng chốc ngẩn người, không thể đối đáp lại. Chỉ thấy một đôi mắt hàm chứa tức giận sâu bên trong, gương mặt vẫn cố lấy thản nhiên…
Câu nói của tôi, các binh sĩ nghe thấy bèn thấy vô cùng xúc động, trong mắt họ thần nữ đã nói dù có hi sinh cũng bảo hộ đất nước… Được thể, tôi cũng giáo huấn thêm một câu trước mặt binh sĩ.
- Cao Lỗ tướng quân, dùng binh hay làm bất cứ chuyện gì cũng phải luôn nghĩ đến đạo nghĩa, tình người, nếu không sẽ bị quả báo!
Tôi nhìn lại hắn một cái, trong lòng có phần đắc ý thanh thản hơn nhiều, bình tĩnh bước ra khỏi doanh trại. Các binh sĩ miệng vẫn không ngừng thán phục, tung hô.
Chỉ thấy phía sau lưng tôi, tiếng hô to và vẫn như kèm theo sự tức giận của hắn : “ GIẢI TÁN!"
Hắn, quả nhiên muốn tìm cách trả thù, ép tôi đến con đường này, hắn biết rõ An Dương Vương coi trọng, tin tưởng tôi và tôi cũng kính trọng ông. Nếu như An Dương Vương hi vọng tôi, muốn giao trọng trách cho tôi, dù là muôn phần nguy hiểm, tôi cũng khó để chối từ, hơn nữa chính tôi cũng phản đối đem công chúa đi cầu hòa… công chúa hoàn toàn là người trong sáng thuần khiết…
Một công đôi việc, hắn vừa cứu được công chúa hắn yêu, vừa tống cổ được cục tức là tôi, hoàn hảo, tôi nên khen hắn một câu.
Khen thay một câu hắn tàn nhẫn, vì tình cảm của mình có thể giẫm đạp lên số phận người khác, vì tình yêu của mình mà tàn nhẫn với tôi như vậy, thật đáng căm hận… kẻ đê tiện, nhỏ mọn!
Quay sang nhìn An Dương Vương, thấy ông nhìn tôi bối rối, chẳng lẽ ông cũng cho rằng tôi thích hợp?
- Cao Lỗ, ta không thể vì không muốn hi sinh con gái ruột của mình mà hi sinh Minh Hà, chuyện bất nghĩa đó, ta không làm được! – An dương vương cuối cùng cũng khiên quyết phán một câu.
- ĐÚNG VẬY! NGƯƠI LÀ ĐỒ ĐÊ TIỆN, BẤT NHÂN BẤT NGHĨA ! – Tôi được thể cũng ném vào mặt hắn những lời căm tức.
Chỉ thấy hắn cười nửa miệng mỉa mai, bình tĩnh bước về phía tôi, thản nhiên châm chọc:
- Ta cũng không phải là ép ngươi, nhưng đê tiện một chút để đạt mục đích của mình cũng không tệ đâu… – Giọng hắn đầy ẩn ý.
Đạt mục đích của mình? Bảo vệ công chúa? Trả thù tôi?
- Ngươi không chấp nhận sao? Hay ngươi nghĩ rằng còn có lựa chọn khác, ví dụ như tin vào những chuyện thần kì bệ hạ mơ thấy, hay là ngươi cho rằng cứ nên theo cách kết hợp ta và ngươi, tạo ra sức mạnh thần kì nào đó, như vậy cũng có hi vọng gì đó? Ngươi…muốn ta phải lấy ngươi sao? – Giọng hắn âm điệu trào phúng, nhưng ý tứ thì khiến tôi ghê tởm kinh khủng.
- TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT! - Tôi cũng không cần giữ thể hiện mà xả vào mặt hắn một tràng nữa – NGƯƠI CỐ Ý ÉP TA, NHƯNG ĐỪNG BAO GIỜ ĐẮC Ý, TA, THÀ LÀM THẾ THÂN CHO CÔNG CHÚA ĐỂ BÁO ĐÁP, GIÚP ĐỠ AN DƯƠNG VƯƠNG CÒN HƠN ĐỂ NGƯƠI LÔI RA LÀM TRÒ CƯỜI, NGƯƠI TƯỞNG TA MUỐN TIN SAO? NGƯƠI LÀ THẦN THÁNH CHẮC?
Trong giây lát thoáng qua, ánh mắt hắn có chút choáng váng thì phải. Hắn lùi lại phía sau mấy bước, nắm chặt lấy tay. Hừ, giả bộ, hắn bị tôi rủa đến thế, không tin là giữ được bình tĩnh… Nhưng không, hắn lại lấy nụ cười giả tạo mà đáp trả rằng:
- Tốt, ngươi vừa nói ngươi chấp nhận đi vào hang cọp cầu thân thay công chúa đó! - Hắn không nhìn tôi nữa, nhưng miệng vẫn cong lên ác ý - Ta xem như đã thành công rồi… bệ hạ, tạm quyết định như thế, bây giờ đã đến giờ luyện binh, thần xin cáo từ.
Rồi hắn nhanh chóng cúi đầu xin lui khỏi, chớp mắt đã rời đi, cứ như sợ ở lại tôi sẽ có dịp đổi ý vậy.
Tôi quay sang nhìn An Dương Vương, ánh mắt không giấu nổi ấm ức, căm ghét, tức giận vẫn còn đong đầy. Chỉ thấy An Dương Vương sững sờ một hồi lâu, không biết ông nghĩ gì, lại nở một nụ cười khó hiểu.
- Phụ vương… chuyện cầu thân… thực sự phải làm sao? – Tôi nhìn ông bằng ánh mắt khẩn cầu, lúc nãy là tôi bị hớ, nhưng tôi thực sự không muốn làm.
- Nếu con không muốn, ta cũng không ép! - Ông mỉm cười.- Đây là chuyện của ta! Dù con đồng ý, ta cũng rất áy náy, vẫn là không thể vì con gái mình mà hi sinh người khác, mặc dù con là người ta rất tin tưởng, nhưng vẫn không thể làm chuyện bất nghĩa đó được!
- Đúng, chuyện bất nghĩa đó chỉ có Cao Lỗ mới nghĩ ra được! – Tôi nhân cơ hội nói xấu hắn.
- Dù ta có chấp nhận, con cũng không cần đi cầu thân đâu! – Ông nâng chén trà, âm điệu khó hiểu – Mọi chuyện biết đâu lại như dự liệu của ta…
Tôi hoàn toàn không hiểu ông đang hàm ý gì, dự liệu ban đầu là gì chứ? Đừng bảo là… không đâu, không đời nào!
Nhưng chuyện nghị hòa với Triệu Đà, rồi sẽ ra sao? Trong lịch sử mà tôi vẫn tin tưởng, có cuộc hôn nhân Mị Châu – Trọng Thủy, nhưng có người bảo đó chỉ là truyền thuyết giải thích cho sự mất nước Âu Lạc sau này. Nghĩ đến đây tâm trạng tôi lại nặng nề… dù có cố gắng đến đâu, cũng sẽ như lịch sử, nước Âu Lạc sẽ bị diệt vong, bị Triệu Đà thôn tính. Hoài bão của An Dương Vương, quyết tâm của bao người dân Âu Lạc, tất cả bị đổ bể vì một cuộc hôn nhân – một âm mưu chính trị…
Thảm cảnh đó, tuy khi đọc lại lịch sử, tôi cũng thấy đau lòng, nhưng hiện giờ tôi đang là người chứng kiến, càng thấy không muốn điều đó xảy ra hơn…
Nếu như, nếu như điều đó không xảy ra, sẽ không có một ngàn năm đô hộ, nước ta sẽ như thế nào?
Cơ hội… đánh cược gì đó của An Dương Vương, liệu có thực sự có tồn tại, tại sao lúc này tôi lại mơ hồ hi vọng… nếu như có một hi vọng, điều đó có thể thay đổi vì tôi sao? Thật không thể tưởng tượng!
Thay đổi, cái gì mà bảo vật hi vọng, làm sao có thể thay đổi, dựa vào mấy chuyện kì bí tướng số khiến tôi và Cao Lỗ… không thể nào…nghe thật hão huyền… hay tôi lại thay công chúa Mị Châu, có cơ hội làm chuyển dịch bánh xe lịch sử sang một hướng khác, đấy mới là hi vọng? Hi vọng nào nên nắm bắt lấy….
Vốn tôi chỉ nghĩ, đơn thuần là tôi chứng kiến câu chuyện Mị Châu – Trọng Thủy, đơn giản muốn biết, Trọng Thủy có thật lòng yêu Mị Châu?
A, bây giờ đầu óc tôi rối rắm quá…
Tại sao tôi lại rơi về cái thời đại này? Kẻ chết tiệt nào đẩy tôi xuống giếng? …
Liệu, chuyện tôi quay về quá khứ có đơn thuần là một cuộc dạo chơi hay không? Tôi là dân văn, đọc cũng không ít ngôn tình tiểu thuyết, nhưng nếu bảo tôi quay về quá khứ không phải để gặp gỡ các mỹ nam mà làm một chuyện trọng đại gì đó liên quan đến lịch sử, thay đổi lịch sử? Hay đảm bảo cho lịch sử vẫn đi đúng hướng?
- Minh Hà, con lại đang nghĩ gì vậy? – Câu hỏi bất chợt của An Dương Vương lại khiến tôi giật mình.
- Không có gì… – Tôi lắc đầu – Mọi chuyện bây giờ nên làm sao ạ?
- Bản thân ta thực sự không biết…- An Dương Vương ánh mắt u uẩn – Có nên tin vào giấc chiêm bao hay không, mặc kệ tất cả hay không ngừng tìm kiếm đối sách…
- Vậy công chúa có phải đem đi cầu thân không ạ?
- Ta cũng chưa từng đề cập với Mị Châu chuyện này, cũng sợ rằng nó oán hận ta, cũng sợ ta rốt cuộc cũng mềm lòng, thấy nó đau buồn , ta cũng sẽ hối hận, tự oán trách bản thân khiến nó dấn thân vào một mưu đồ chính trị… Giá như…
An Dương Vương ảm đạm thở dài. Quả thật mọi việc bây giờ thật mông lung…
- An Dương Vương… hãy để con suy nghĩ xem, con cảm thấy, dường như có cái nguyên do bất thường nào đó nên con mới đến đây… con đang rất mơ hồ…
Kẻ đẩy tôi xuống giếng là ai? Là người hay oan hồn cũng không biết nữa… dường như đã gọi tôi là “Kim Quy chi nữ"… hắn biết tôi. Kẻ kì lạ không rõ mặt đó, trông như một u hồn hàng ngàn năm…
Lẽ nào trong quá khứ, tôi đã từng tồn tại, vì vậy chuyện tôi quay lại quá khứ là tất yếu… Muốn biết câu trả lời, chỉ có cách dấn thân vào lịch sử… Lịch sử rốt cuộc ra sao, phải trải qua mới hiểu thấu được toàn bộ sự tình…
- Phụ vương, con quyết định sẽ suy nghĩ thêm một vài ngày nữa, sau khi thông suốt, con nhất định trả lời người, cũng có thể con sẽ cam tâm thay công chúa đi cầu thân…
An Dương Vương ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn cảm động. Một hồi lặng đi, sau đó ông lên tiếng:
- Con có biết mình đang nói gì không?
- Thế nên con mới cần suy nghĩ… con cảm tưởng, hình như con cũng có một vai trò nào đó với quốc gia này…
An Dương Vương lại đứng dậy, đi về phía tôi, ánh mắt nhiều nỗi niềm nhìn tôi mà nói:
- Vậy, con hãy cân nhắc kĩ lưỡng… chuyện cầu thân, và cả chuyện giấc mơ của ta… ta thực sự cũng muốn thông suốt… thật ra con cũng không nhất thiết phải cầu thân, công chúa cũng có thể có hi vọng không cần phải cầu thân… nếu như kì tích nhỏ bé có thể xuất hiện, giúp chúng ta mạnh hơn, có cơ hội chiến thắng vận mệnh…
“Mọi chuyện ngày hôm đó đã trải qua như vậy, khiến tôi có cảm giác hồi hộp lẫn sợ hãi, lo ngại rằng liệu quyết định của bản thân mình liệu có thể là khởi đầu cho một biến cố lịch sử mà không thể biết trước được, tôi lúc đó cũng không biết được, lịch sử liệu có đi đúng hướng, liệu có cơ hội nhỏ nhoi nào đó để thay đổi…
Tôi có muôn vàn câu hỏi, những câu hỏi phía trên chưa phải là tất cả, mọi chuyện ra sao, đáp án thế nào, tôi phải lần lượt kể lại ở phía sau…
Chỉ biết, ngày hôm đó, tôi có một lựa chọn là thay công chúa Mị Châu cầu thân, như vậy không khác gì một nguy cơ tôi sẽ trở thành vai chính trong câu chuyện đó, hoặc là theo hi vọng lúc đầu của An Dương Vương, nói trắng ra là chiếm lấy trái tim Cao Lỗ, kề vai sát cánh bên nhau, trợ giúp An Dương Vương ?!!…coi như một lựa chọn khác, nhưng bản thân tôi lúc đó đơn thuần cho rằng, lựa chọn thứ hai này thật nực cười và vô lý, mang màu sắc ảo tưởng cao độ… Nhưng mọi chuyện không phải là không có lý, dù có mang màu sắc thần thoại, điều đó cũng chỉ là sự tô điểm hơn cho một sự việc trong lịch sử hoàn toàn lô gic, điều này mãi về sau, tôi mới chiêm nghiệm được… Nhưng lúc đó, cũng đã không thể quay đầu, chỉ có cách bước tiếp…
Tất cả những gì phía trước là phần mở đầu cho câu chuyện tôi còn đang tiếp tục kể lại…"
______PHẦN HAI CỦA CÂU CHUYỆN______
Ban đêm không tài nào ngủ được, trong đầu nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhắm mắt cũng không ngừng suy nghĩ…
Tôi chui ra khỏi cái mền lông ngỗng, vươn vai, khoác thêm áo khoác đi ra ngoài. Bây giờ tôi đã không còn bị những kẻ theo dõi như hình với bóng, hình như là vậy. Tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận nhìn lại, xem xét xem liệu mình có thực sự có tự do tuyệt đối hay không. Tôi mò mẫm tự ý đi ra khỏi điện giữa nửa đêm, hình như không có ai quan tâm thật, tôi lấy áo khoác trùm lên đầu, từ từ bước đi…
Đi được một đoạn đường khá xa trong thành, thấy một bên tiếng hô hào vang vọng, không phải bên đó đang tập trận đấy chứ, nửa đêm còn hành hạ quân sĩ thế này, Cao Lỗ thực sự là kẻ đốn mạt, nhắc đến hắn, tôi không khỏi tức tối vì hắn dám nhẫn tâm, quyết tâm tàn nhẫn đẩy tôi vào thay thế cho công chúa. Dù tôi có thương tình công chúa, cảm kích An dương vương, hay tôi phát hiện ra dường như mình vô tình hay hữu ý có một vai trò nào đó trong bối cảnh này, hay những câu hỏi tôi không thể giải đáp khiến tôi phân vân mình có nên liều một phen dấn thân vào, thì hắn cũng không có quyền tìm cách tống tôi đi như vậy, lại còn là người hiến ra kế hay đó nữa chứ… đáng khinh!
Đi thêm một đoạn nữa, thấy bên phía tay phải, gần phía lối đi ra cửa thành, có một doanh trại lớn, bên trong đèn đuốc sáng rực, các binh sĩ đang tràn đầy khí thế tập luyện võ thuật.
Hình như họ đang chia cặp hai người một tập đấu vật, đây là môn võ truyền thống lợi hại của nước ta, rất hữu dụng khi đánh giáp lá cà. Tôi trong lòng có chút hứng thú, muốn lại xem sao.
Tôi bèn khẽ nấp sau một hàng rào tre ngoài doanh trại đứng xem. Các binh sĩ của chúng ta thời này ai nấy đều mạnh khỏe cường tráng do được tập luyện ngày ngày. Dù giữa trời xuân mưa lất phất, gió đêm ẩm buốt, họ vẫn cởi trần tập luyện, mồ hôi nhễ nhại. Họ hăng say tập luyện và có vẻ rất quy củ, nề nếp như vậy, quân đội nước ta bài bản như vậy, lý nào lại thua trong một cuộc chiến tương tàn với Triệu Đà sau này…
Tôi ánh mắt thẫn thờ nhìn vào phía bên trong doanh trại, ánh mắt không dừng ở bất cứ nơi nào cố định, trong lòng hỗn loạn…
Hàng ngàn chàng trai trẻ đang tập luyện dưới ánh đuốc này, dù mệt mỏi, dường như họ vẫn rất cố gắng, tràn đầy khí thế… những con người này sẵn sàng hi sinh để bảo vệ tổ quốc, họ đã gắng công tập luyện như thế, chỉ mong chiến thắng bất kì ngoại xâm nào, cho người thân, gia đình, làng xóm… mọi người có thể sống lâu dài hạnh phúc… nhưng lẽ nào, một ngày nào đó, vì biến cố lịch sử, tất cả bọn họ sẽ bỏ mạng vô ích, đất nước này rồi cũng rơi vào tay Triệu Đà? Rồi thêm một ngàn năm Bắc thuộc…
Thời đại tôi đang đứng đây, hoàn toàn đậm bản sắc lịch sử thuần túy của người Việt Nam, có lẽ chưa bị lai tạp nhiều văn hóa Trung Quốc, hậu quả của những năm bị họ đô hộ sau này… tất cả dường như rất tinh túy, rất đáng chiêm ngưỡng và tự hào…
Nhưng liệu có một ngày, tất cả sẽ bị vó ngựa xâm lăng chôn vùi… tất cả có thể là một thảm cảnh?
Tại sao tôi lại ở đây? Đơn thuần chỉ để chứng kiến, hay lại thực sự có một cơ hội thay đổi? Có thể thay đổi lịch sử sao? Tôi không dám làm chuyện kinh hoàng đó… nhưng, nếu như chỉ đứng nhìn tất cả những người ở đây đều sẽ hi sinh vô ích, chứng kiến máu xương của nhân dân đổ xuống, chứng kiến Triệu Đà xâm lăng? Câu trả lời là gì?
Liệu có cơ hội để cứu vãn tình thế? Hoài bão của An Dương Vương… liệu có thể đánh cược một phen?
Nếu như tôi thay thế công chúa trong một cuộc hôn nhân giả thì sao? Trọng Thủy là nhân vật lịch sử tôi căm ghét, tôi không muốn lấy hắn, cho dù chỉ là đơn thuần giả vờ để mở ra con đường hòa bình trước mắt, hay như tôi có cơ hội đề phòng hắn khi đã hiểu về lịch sử… Giả dụ như biết trước Trọng Thủy là kẻ thâm hiểm, tôi sẽ đề phòng cao độ, hay tìm cách thanh toán hắn? Nếu tôi là công chúa Mị Châu, tôi cũng sẽ không mù quáng như vậy… bởi lẽ tôi đã biết trước… đây là cơ hội ư?
A, nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí còn chưa có kinh nghiệm cuộc sống dồi dào, dù tôi có đi thay công chúa, một cô gái mới mười bảy tuổi như tôi thì làm được gì? Thậm chí nói đơn giản, chiếu theo tuổi hiện đại để đủ năng lực dân sự, đủ điều kiện kết hôn, tôi còn thiếu đến mấy tháng nữa để sang tuổi mười tám, trọng trách của tôi, không thể nặng nề như thế chứ?
Đau đầu quá! Tôi khẽ thở dài.
Quay lại với sự tập trung, tôi tiếp tục nhìn về phía trong doanh trại, các binh sĩ dường như đã thấm mệt. Một người cường tráng, mặc quân phục chỉnh tề, có vẻ cao cấp hơn các binh sĩ còn lại, có thể là đội trưởng hay chỉ huy gì đó, anh ta lên phía trên chỗ vị tướng quân đang ngồi chỉ đạo, cúi đầu nghiêm chỉnh nói:
- Bẩm Phó tướng quân, trời đã muộn, các anh em binh sĩ cũng đã thấm mệt, liệu có thể cho các anh em nghỉ ngơi?
Nhìn từ phía này chỉ thấy dáng vẻ bệ vệ, cao to đậm người của vị tướng đó, ông ta đứng lên nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Ta cũng biết các anh em mệt, nhưng phần luyện tập của hôm nay chưa đủ thời gian, chủ tướng không ở đây, ta cũng không dám tùy tiện cho binh sĩ nghỉ sớm, hay là các anh em binh sĩ ngồi nghỉ một lát, sau đó tập tiếp một canh giờ rồi về nghỉ?
Các binh sĩ đang mệt mỏi, gương mặt có chút tiu nghỉu thất vọng, nhưng quân lệnh như sơn, không ai dám phản ứng thái quá, bèn vào chỗ mái che tránh mưa trong doanh trại ngồi nghỉ.
Quân đội, có vẻ rất hà khắc thì phải, nửa đêm mà còn tập luyện như vậy, có phải là ngày mai ngày kia xung trận ngay đâu?
Lúc này tôi mới để ý mình đứng một lúc dưới mưa phùn, cái áo khoác ngoài cũng đã ẩm mất, gió trời thổi qua càng làm tôi lạnh lẽo muốn run rẩy. Thôi vậy, cũng không còn gì để xem, tôi định quay người bỏ đi thì bất thình lình một cánh tay từ phía đằng sau lưng, bất ngờ mạnh mẽ đặt lên một cọc rào gỗ, ngay phía bên cạnh vai phải của tôi. Kinh ngạc quay lại, đã đập vào mắt khuôn người rắn chắc cao lớn của ai đó, ngửa đầu lên không khỏi giật mình thêm một cái.
- Cao Lỗ, ngươi… sao lại ở đây? Định hù chết người sao?
Tôi vuốt ngực trấn an. Tên này xuất hiện từ lúc nào, đến gần từ lúc nào mà tôi không biết vậy? Cũng như lúc chiều, đột nhiên xuất hiện khiến người khác thót tim.
- Ta mới nên hỏi nửa đêm ngươi làm gì ở đây? Thăm dò? Tham quan?- Hắn chỉ cúi xuống nhìn tôi trong nửa giây, gương mặt lại ngẩng lên thẳng bình thường, ánh mắt nhìn về phía trong doanh trại.
Tôi bây giờ khinh hắn đến mức không muốn nhìn thấy, cũng không muốn trả lời, bèn định nhích người sang bên kia, tránh khỏi tầm khống chế của hắn, lập tức lại thêm một cái tay to dài, cơ bắp chắc nịch lại nhanh chóng đặt vào cái cọc gỗ bên cạnh, không cho tôi có cơ hội thoát. Tôi cười hàm ý khinh thường lẫn giễu cợt:
- Này, tư thế này sẽ khiến cho người nào nhìn thấy sinh ý hiểu lầm đó ! – Tôi lập tức lấy tay đẩy tay hắn ra, nhưng không có tác dụng gì.
- Thì sao? – Giọng hắn thản nhiên, điềm tĩnh làm người khác cũng thấy kì lạ.
Tôi ngước lên chăm chú nhìn hắn, không ngừng dò xét. Mới không gặp từ tối hôm kia, tức là khoảng hai ngày, hắn ăn phải cái gì nên trở nên điềm đạm bình tĩnh với tôi thế này, lúc chiều cũng ở chỗ An Dương Vương cũng không phải là nổi đóa, khác thường này thật có chút ghê người. Hắn chuyển từ nóng nảy sang mặt dày rồi sao? Chuyển từ một kẻ thích gây sự, khiêu khích tôi rồi lại phát hỏa sang một kẻ lạnh lùng, hờ hững, vô cảm? Đổi chiến thuật ư? Hay đúng là hắn đã lấy lại được cái “phong độ" nào đó trước kia của hắn…
- Này, ta chỉ đi ngang qua đây, ghé lại xem, cũng không phải là cố tình muốn xuất hiện trước mặt ngươi đâu, ngươi ghét nhìn thấy ta phải không? Tránh ra cho ta đi đi! – Tôi cũng làm bộ thản nhiên mà yêu cầu.
Cũng không đợi hắn chịu xê ra, tôi bèn không ngại ngần câu lệ, cúi đầu xuống chui qua tay hắn mà đi ra. Vừa thản nhiên định cất bước đi, tôi vừa nhìn hắn, ánh mắt chán ghét mà nói:
- Kẻ như ngươi, ta khinh! – Tôi cũng không muốn dùng đến cái giọng gay gắt thường ngày, chỉ dửng dưng như đang coi khinh cực độ – Ngươi nghe cho rõ đây, dù ta có quyết định đi cầu thân thay công chúa, ngươi cũng đừng nghĩ là do ngươi đủ khả năng ép buộc mà đẩy ta đi!
Tôi thản nhiên bước đi, bây giờ càng nghĩ đến chuyện lúc chiều, cũng khinh thường hắn đến mức không muốn quay lại nhìn hắn một cái nữa.
- Ngươi quyết định đi thay công chúa sao? – Giọng hắn vọng lại từ phía sau lưng tôi, không rõ là âm điệu, thái độ gì.
- Cơ hội hay không, ta cũng muốn thử một lần xem có thể thay đổi vận mệnh, nhưng chuyện này là do bản thân ta quyết định, bản thân ta tự thay đổi vận mệnh, dù là số phận của ta hay đất nước này, ngươi đừng đắc ý… - Tôi tự nhiên muốn tuôn ra những lời thách thức khó nghe nhất – Ta phát hiện ra, cái gì cũng phải chứng kiến mới thấy rõ, không chỉ là học, là đọc sách thấy được. Trước đây ta cảm thấy trong thời đại này, đáng khinh ghét nhất là Trọng Thủy, nhưng bây giờ ta còn nhận thức ra, biết đâu ngươi còn đáng ghét hơn!
Không cần biết hắn có hiểu hết những lời này của tôi, chỉ biết là những suy nghĩ đó thoáng vụt qua tôi.
- Vậy ta cũng không ngại cho ngươi biết, triều đình của Triệu Đà chính là hang cọp thực sự, thế tử của hắn chính là một tên gian xảo, lại phong lưu mê tửu sắc, ngươi hoàn toàn tự nguyện thật sao?
Cơn gió đêm thổi qua từ phía sau, cái lạnh buốt như muốn thấm vào da thịt. Cõi lòng tôi có một tia tê tái, đúng vậy, tại sao tôi phải chấp nhận đi chứ? Liên quan gì đến tôi chứ? Vì thách thức hắn sao? Vì cái hi vọng thay đổi mơ hồ gì đó? Tại sao lại là tôi chứ? Tôi định làm gì với cái tương lai của mình chứ? Không, có lẽ là tôi đã nhầm lẫn, mê muội rồi…
Một vài suy nghĩ tương tự lúc nãy khi trằn trọc không ngủ được lại lần lượt vụt qua.
- Ngươi đang dọa ta sao? – Tôi vẫn cố lấy giọng bình thản mà hỏi – Vậy ngươi cứ tận hưởng cái cảm giác đắc ý sung sướng đó đi!
Tôi không thèm nhìn, cũng không còn muốn dây dưa với hắn thêm, thực sự bây giờ càng nghĩ, tôi càng khinh ghét hắn tột độ… Vì người con gái mình thích, hắn có thể làm tất cả, kể cả là chà đạp tôi.
Dù hắn có thể thù ghét tôi, đối đầu tôi, nhưng tại sao có thể vô liêm sỉ mà nghĩ ra cái cách thế thân như vậy?
Dù tôi có cam tâm tình nguyện vì đất nước này, vì An Dương Vương, vì muốn thử và trải nghiệm lịch sử, tôi vẫn có cảm giác tổn thương vì bị chà đạp.
Tại sao chứ? Tại sao có thể đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế, dù trước đây chọc vào hắn, dù hắn có muốn giết tôi để xả hận, nhưng cũng là vì bản thân hắn, lần này thì không…
Hắn trước hết là vì hạnh phúc của người hắn yêu, hắn có thể hi sinh tất cả, tàn nhẫn hi sinh một người khác… Như vậy không phải là tàn nhẫn hơn vạn lần sao?
Tôi cảm thấy bị đối xử tệ chưa từng thấy, cảm thấy mình còn không được coi trọng như một con người, tôi dù không tốt đẹp như công chúa, nhưng cái hạnh phúc cơ bản của một người con gái hắn trong mắt cũng không đáng có sao?
Trong lòng tôi, cứ nghĩ đến câu nói của hắn với An Dương Vương ban chiều, trong lòng càng oán hận, càng khó chịu… càng không cam tâm…
Đi thêm được vài bước, tôi nghiến răng, trong lòng nhất thời vụt qua suy nghĩ , cũng không cân nhắc gì thêm, bèn quay lại phía doanh trại.
Tôi điềm nhiên mặc lại áo khoác, đường hoàng tiến vào cửa doanh trại. Lúc này các binh sĩ vẫn còn nghỉ ngơi, tên Cao Lỗ đã điềm nhiên ngồi trên ghế chủ soái. Xung quanh không ai đứng gần hắn, dường như sắc mặt hắn cũng không tốt, tức giận ư? Đó chưa phải là tất cả đâu, đừng nghĩ ngươi có thể khuất phục ta, chà đạp ta, Cao Lỗ!
Khi tôi bước vào, gây chú ý của toàn bộ người trong đó, trước hết là những binh sĩ gác cổng. Họ đều thốt lên “ Kim Quy chi nữ". Họ nhận ra tôi, và cũng không hề ngăn cản tôi bước thẳng vào trong.
Chỉ thêm mấy bước, các binh sĩ đã đồng loạt, không ai bảo ai, gương mặt đầy ngạc nhiên mà hô lên: “ KIM QUY CHI NỮ"
Tôi khẽ mỉm cười về phía họ, bình thản bước vào trong, đến thẳng trước mặt hắn. Gương mặt hắn không khỏi kinh ngạc.
Trước khi hắn kịp hết ngỡ ngàng, còn đang ngẩn ra, tôi dùng hết sức, tát vào mặt hắn một cái.
Một tiếng “Bốp" rõ to bất ngờ vang lên, đồng thời khiến tất cả mọi âm thanh xung quanh tôi im bặt. Mọi người còn đang ngẩn ngơ vì sự xuất hiện của tôi, lập tức sững sờ, ai nấy trợn tròn mắt.
Thần nữ xuống tay với đại tướng quân ngay trước mặt hàng ngàn binh sĩ!!!
Hắn sau đó lập tức nhìn tôi giận dữ, tròng mắt đầy kinh ngạc lẫn phẫn nộ, tôi cũng nhìn lại, như một cuộc giao đấu ánh mắt, hắn như dùng ánh mắt để truyền đạt.
“ Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn làm gì ở chỗ này? Ngươi tưởng trước mặt binh sĩ ta không dám làm gì ngươi sao?"
Tôi cười lạnh, quay ra, đôi môi buông lời lạnh lùng nghiêm khắc:
- Ta đang giáo huấn tướng quân của các người!
Đúng vậy, trước mặt binh sĩ, tôi là đại diện của tín ngưỡng, hắn dù tức giận đến đâu cũng không thể làm gì tôi…
Những binh sĩ ngạc nhiên ồ lên, một số xì xào bàn tán, vị phó tướng lại chỗ tôi, cẩn trọng hỏi:
- Thần nữ, chúng binh sĩ không hiểu ý của người… tại sao phải giáo huấn đại tướng quân?
- Giữa nửa đêm, bất chấp đạo lý, coi thường cuộc sống cơ bản và sức khỏe của binh sĩ, còn dưới trời mưa bắt binh sĩ luyện tập quá đáng, điều này ngươi nói có nhẫn tâm không?
Tôi điềm nhiên kiếm được lý do để nói, vô tình lại rất hợp lý, một số binh sĩ vốn đã bất mãn từ trước vì mấy hôm nay tướng quân đột nhiên bắt tăng cường độ tập luyện bèn có thái độ gật gù hưởng ứng. Vốn trước đây quân lệnh như sơn, đại tướng quân lại nghiêm khắc tuyệt đối, bọn họ cũng không ai dám ý kiến.
Cao Lỗ vốn không phải người dễ dàng bỏ qua, vẫn có thể cất giọng chất vấn lại:
- Thần nữ, người nói rất đúng, nhưng nếu đất nước đang trong hoàn cảnh cận kề nguy hiểm, nếu không ra tăng việc luyện binh làm sao có thể bảo vệ đất nước?
Hừm, không tệ, Cao Lỗ! Tôi vẫn không nao núng, chỉ thấy có chút nực cười, quay lại phía hắn, nở một nụ cười nhiều ý nghĩa, ánh mắt cố xoáy sâu mỉa mai…
- Đất nước có hòa bình ổn định hay không, không phải cũng có thể do ta gánh vác sao? - Tôi cố nhấn mạnh câu hỏi này như một lời giễu cợt chua xót – Trước khi có gì xảy ra, không phải bổn phận của ta là nên hi sinh từ trước sao?
Câu hỏi của tôi, thái độ của tôi, ánh mắt của tôi khiến hắn trong thoáng chốc ngẩn người, không thể đối đáp lại. Chỉ thấy một đôi mắt hàm chứa tức giận sâu bên trong, gương mặt vẫn cố lấy thản nhiên…
Câu nói của tôi, các binh sĩ nghe thấy bèn thấy vô cùng xúc động, trong mắt họ thần nữ đã nói dù có hi sinh cũng bảo hộ đất nước… Được thể, tôi cũng giáo huấn thêm một câu trước mặt binh sĩ.
- Cao Lỗ tướng quân, dùng binh hay làm bất cứ chuyện gì cũng phải luôn nghĩ đến đạo nghĩa, tình người, nếu không sẽ bị quả báo!
Tôi nhìn lại hắn một cái, trong lòng có phần đắc ý thanh thản hơn nhiều, bình tĩnh bước ra khỏi doanh trại. Các binh sĩ miệng vẫn không ngừng thán phục, tung hô.
Chỉ thấy phía sau lưng tôi, tiếng hô to và vẫn như kèm theo sự tức giận của hắn : “ GIẢI TÁN!"
Tác giả :
Tử Y