Âu Lạc Chi Nữ
Chương 13: Mưu kế
A, tuy anh ta nói vậy, nhưng tôi vẫn chưa biết phải làm sao nữa. Gương mặt tôi không giấu nổi sự bối rối bế tắc, ngay từ đầu bước vào chuyện này, tôi vẫn chưa có ý tưởng nào hữu dụng cả.
Anh ta nhìn tôi, dường như thăm dò được ý nghĩ bế tắc của tôi, thấy tôi im lặng bế tắc, một hồi anh ta lên tiếng:
- Thật ra…không phải mọi việc đều có thể tự mình giải quyết, nàng chỉ cần giữ ý nghĩ không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác là được…- Anh ta mỉm cười – Đôi lúc cũng cần biết học hỏi từ người khác, đôi khi phải biết cách hợp tác cùng có lợi, không phải như vậy mới có nhiều kinh nghiệm sao?
A, dường như câu chữ nào của anh ta cũng đầy hàm ý, lời nào cũng có vẻ như một người dạn dày kinh nghiệm, thông hiểu sự đời.
- Lần này…hay là chúng ta cùng hợp tác nhé! – Anh ta nhìn tôi, mở lời gợi ý.
Hợp tác ư? Tôi có thể hợp tác với anh ta? Xem ra một mình tôi cũng không giải quyết nổi sự việc này, có khi nào tôi nên nghe theo anh ta? Đúng là về cái thời đại này tôi thấy mình rất vô dụng, mọi thứ không chỉ lạ lẫm, mà người thời này sao quá lợi hại… Tôi không thể thích ứng nhanh như thế.
Tôi có sĩ diện, tôi muốn tự giải quyết mọi việc nhưng cứ như vậy, chậm trễ một chút nữa, mọi việc sẽ hỏng hết. Có lẽ tôi sau này phải tự cố gắng, nhưng ngay lúc này cần biết thiệt hơn, phải hợp tác với một người lợi hại như anh ta…
- Tiểu Thần Long, tôi đồng ý hợp tác với anh! – Cuối cùng tôi cũng quyết định như vậy.
- Được, tốt lắm! Nàng quả nhiên biết tính toán thiệt hơn đấy! – Anh ta vẫn tỏ ra khen ngợi tôi.
- Vậy… anh có cách nào chưa? Tôi chưa có cách nào cả… – Tôi lúng túng.
- Vậy chúng ta cùng hợp tác ngay bây giờ!- Ánh mắt anh ta ánh lên tia bí hiểm, dường như đã có phán đoán.- Bây giờ nhanh chóng đuổi theo tên đạo sĩ kia!
Đạo sĩ có lẽ đã đi mất rồi, không còn thấy bóng nữa. Tôi đang loay hoay tính cách tìm ông ta thì anh ta đã khẽ nói một câu “ Xin thất lễ!" rồi nhanh chóng vòng tay qua người tôi, thi triển thân pháp, cả người tôi và anh ta trong chốc lát đã đứng trên nóc nhà.
- Oa! Lợi hại ! – Tôi vô cùng kinh ngạc thốt lên – Thần tiên, ra là anh biết bay!
- Đó không phải bay, là khinh công! – Anh ta nhìn tôi, mỉm cười khi thấy tôi mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
Quả nhiên người thời xưa còn biết khinh công nữa, đúng là có những thứ mà tôi nghĩ vốn chỉ có trong phim chưởng nay lại có thật. Anh ta có khi nào là thần tiên, nên càng lợi hại hơn không…
Đứng trên nóc nhà này, hướng tầm mắt về phía xa, tôi thấy bóng lão thầy cúng ăn mặc quái dị đã đi ra phía cổng, sắp rời khỏi phủ nhà phú hộ. Tiểu Thần Long nhanh lẹ quay sang bảo tôi:
- Nàng đứng yên ở đây, đừng đi đâu, cẩn thận không ngã!
Nói rồi trong chớp mắt anh ta lại nhảy xuống, nhanh lẹ phi thân đi về hướng lão thầy cúng, hẳn là anh ta muốn đuổi theo lão.
Tôi thấy tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ta đã đi rồi. Có lẽ anh ta thực sự có dự tính thật, nhân cơ hội hợp tác với anh ta, tôi phải học hỏi thêm khả năng suy đoán.
Thế nhưng anh ta đi đâu đó, gần một tiếng đồng hồ tôi lại ngồi trên nóc nhà đợi.
Nói là hợp tác nhưng có thể tôi chỉ làm được rất ít hoặc không làm được gì…
Một hồi sau, Long cung hoàng tử quay lại. Anh ta lại nhảy lên mái nhà, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, còn đưa cho tôi một bình nước bằng ống tre.
- Nàng khát không? Uống đi… – Anh ta thân thiện đưa ra mời.
Tôi mở nắp ra mới biết bên trong không phải nước mà sữa bò tươi. Mùi sữa thơm ngon tỏa ra khiến tôi không kìm nén được mà đưa lên miệng uống thử.
Ngon quá, hương vị sữa ngọt dịu, không quá đậm, làm tôi cứ muốn uống tiếp. A, nhưng không được quá thất lễ, tôi đành ngừng uống, luyến tiếc đưa bình sữa xuống.
- Cảm ơn anh, sữa rất ngon…- Tôi quay sang nhìn anh ta, bắt gặp gương mặt tuấn mỹ đang nhìn mình nãy giờ, đột nhiên thấy lúng túng.
Càng ngượng ngùng hơn khi anh ta rút từ trong người ra một chiếc khăn tay, khẽ lau trên miệng tôi những giọt sữa còn vương lại.
Ngượng thật, tôi có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất, bình thường tôi không hay chú ý lắm, đi ăn uống với bạn bè cả lũ không hề câu lệ gì, nay trước một người chu đáo, tỉ mỉ như anh ta, đã thất lễ rồi.
Có lẽ thấy gương mặt đỏ ửng của tôi, anh ta mỉm cười, nói đùa một câu:
- Nàng…giống trẻ con thật!
- A, cảm ơn…anh … rất là chu đáo!
- Không có, chỉ là thấy nàng quá ngây thơ và trẻ con thôi! – Anh ta nhìn tôi hơi kì lạ, chẳng biết câu nói này là an ủi hay thầm trách nữa.
- Trẻ con…- Tôi lẩm bẩm trong miệng – Cái gì mà trẻ con, chỉ ở nơi này thôi, ở chỗ của tôi, tôi gớm ghê lắm đấy…
Thấy bộ dạng tôi như vậy, anh ta dường như cười thầm trong lòng. Hồi sau anh ta lại lên tiếng:
- Nàng bao tuổi rồi?
- Mười bảy! – Tôi không nghĩ gì mà tự nhiên buột miệng đáp.
- Ồ ! Vậy mà ta cứ nghĩ nàng mấy ngàn tuổi, chí ít cũng mấy trăm…
- À…- Tôi phát hiện ra mình bị hớ, vội giải thích – Ý tôi là, theo tuổi con người thì tôi mười bảy… – Tôi cũng vội lảng tránh bằng cách hỏi lại anh ta – Anh bao tuổi rồi thế?
Tôi mới quan sát lại anh ta, nhìn ngoại hình phi phàm này, anh ta giống như một lãng khách trẻ tuổi, chắc cũng chỉ ngoài hai mươi…
- Nếu tính như nàng, ta hai tư tuổi… – Anh ta vừa trả lời, vừa đưa tay vuốt lại tóc mái ra đằng sau, trông khoảnh khắc đó thật quyến rũ mê hồn. – Xem ra nàng cũng không còn nhỏ tuổi là mấy…
Đẹp trai thật, mắt tôi không ngừng dán chặt vào anh ta, trai đẹp như trai Hàn Quốc trên ti vi, tạp chí không thiếu, nhưng người đẹp đẽ, sống động, lại mưu trí, chu đáo đến thế… đang ở ngay trước mặt tôi.
Thông thường ở thế giới hiện đại, ra đường nhìn thấy một bạch mã hoàng tử, bạn chắc chắn muốn quan tâm anh ta có “chủ" chưa, điều này tự nhiên làm tôi thấy tò mò. Đắn đo một hồi, tôi gạt bỏ sĩ diện mà lên tiếng, dò dò ý:
- A, hình như trời sắp tối rồi… phải thật nhanh chóng giải quyết mọi việc! – Tôi ra vẻ sốt sắng, vội vàng.
- Nàng còn bận việc gì sao?
- Không, ngoài việc này ra thì tôi rỗi lắm, chỉ sợ vợ anh thấy anh về muộn thôi…
Bỗng nhiên anh ta bật cười, giữ ý lấy tay che trước miệng rồi quay sang nhìn tôi.
- Sao nàng nghĩ là ta có vợ?
- Thì…- Tôi ấp úng – Thì tôi thấy thời này người ta lập gia thất sớm, nữ thì mười ba, nam thì mười sáu, mà anh chắc cũng “cứng" tuổi như này, xuất sắc thần kì như này phải có vợ chứ? Mà vợ anh là thần hay tiên nữ vậy?
- Không có! – Anh ta điềm nhiên đáp.
- Vậy người yêu thì sao? – Tôi tò mò.
- Người yêu…- Đột nhiên anh ta im lặng, ánh mắt có chút chuyển biến kì lạ – Đã có…
A, tôi biết mà, phản ứng tự nhiên trong lòng tôi hơi hụt hẫng, có lẽ đây là cảm giác khi bạn chứng khiến một chàng “hotboy" ngời ngời đã có chủ. Ra là anh ta đã có người yêu…
Ngẫm nghĩ lại, từ lúc tôi đến đây có gặp hai người xuất chúng là anh ta và tên Cao Lỗ, nhưng cả hai xem ra đều đã có người trong mộng, không biết thần tiên này có si tình điên cuồng như Cao Lỗ không nữa…
Nghĩ vẩn vơ một lát, tôi sực nhớ ra chuyện, vội hỏi anh ta:
- Tôi suýt nữa thì quên mất việc chính, vừa nãy anh đuổi theo lão thầy cúng làm gì vậy?
- Tìm thêm một chút thông tin, rất hữu dụng… xem ra việc này có thể thành công, chỉ cần sự phối hợp tốt của nàng thôi… – Ánh mắt anh ta đang đăm chiêu lại chuyển sang thâm sâu bí hiểm.
- Anh đã có cách sao? – Tôi thực lòng chẳng hiểu gì cả – Anh có thể từ từ giải thích cho tôi không?
- Được, để đỡ mất thời gian, ta sẽ vừa giải thích vừa đề xuất ý kiến… chúng ta xem xét cùng hành động…
_________________
Sau khi nghe xong ý kiến của anh ta, tôi cũng lờ mờ hiểu, cảm thấy đây là một đối sách hay, hơn nữa tạm thời tôi cũng không có cách nào khác, nên muốn cùng anh ta phối hợp…
Trời đã tối, sau khi chuẩn bị một số thứ, tôi từ biệt với anh ta, một mình trở về đền Kim Quy…
Vừa về đến sân trong, đã thấy lù lù tên Cao Lỗ đứng đó, cùng với hai nữ tư tế . Hình như hắn có ý quở trách họ không theo sát hành tung của tôi. Cái gì chứ, ngay cả An Dương Vương cũng đã có ý bảo Cao Lỗ chấm dứt theo dõi, nghi ngờ tôi, vậy mà hắn vẫn cố tình làm trái ý sao. Chẳng nhẽ chỉ có khi tôi hét to “ Ta là gián điệp đây!" hắn mới cho người rút đi sao. Nghĩ đến đây tôi trong lòng thấy tức, đi tới rồi lớn tiếng nói :
- Cao Lỗ tướng quân, anh xem ra quá cẩn thận rồi, ngay cả ý chỉ của nhà vua cũng không còn coi trọng, lại khiến đền thờ Kim Quy tốn thêm không ít cơm gạo nuôi thêm mấy nhân khẩu!
Hắn quay ra nhìn tôi chằm chặp. A, là ánh mắt có chút ngạc nhiên thoáng chốc rồi lại chuyển sang hung hãn mà dò xét. Hắn cũng chẳng nhẹ giọng gì mà tra khảo:
- Cả ngày nay ngươi đã đi đâu? Y phục của ngươi là sao?
Tôi cố giữ bình tĩnh, bước đến sát mặt hắn, còn cố tình xoay hai ba vòng với chiếc váy dài đẹp đẽ này, vung vẩy thêm vài cái rồi mỉm cười:
- Ta đi dạo mát rất vui, còn đi mua sắm ở chỗ các thương nhân được bộ đồ đẹp này!
Hắn nhìn tôi, tôi cảm giác có sự bất mãn tức giận nào đó đang bùng lên trong hắn, hắn lườm cho hai nữ tư tế lui ra. Khi họ vừa đi khỏi, hắn lại túm lấy cổ áo tôi mà lôi đi xềnh xệch:
- Hừm ! Ngươi xem ra thật không biết thân biết phận!
- Buông ta ra, ngươi làm hỏng hết y phục đẹp của ta bây giờ! – Tôi cố gắng giẫy dụa, cố gắng không để hắn lôi tôi đi.
- IM ! – Hắn quát một tiếng cục cằn và hung dữ.
Tôi thấy mình bị lôi theo hướng cửa sau đền thờ, theo một lối vắng nào đó đến tư gia của hắn, cũng vào bằng cửa sau.
Khi bước vào cái sân sau, trước cửa kho, hắn ném tôi xuống đất.
- Đồ độc ác đê tiện! – Tôi ra sức chửi bới – Hôm nay ta đã đắc tội gì với ngươi chứ?
Thái độ của tôi chỉ làm chọc tức thêm hắn, chính tôi cũng không hiểu rõ nguyên do của sự tức giận này? Là do thù oán lúc gặp An Dương vương? Nếu vì thế mà trả thù, xem ra hắn quá đê tiện rồi.
- Không biết sao? – Giọng hắn giận dữ – Thứ nhất, ngươi không hoàn thành nghĩa vụ của một thần nữ, tự ý bỏ ra ngoài, chắc ngươi không ngốc đến mức không biết mình có thể bị nhận ra, không khéo sẽ bị bại lộ? Riêng điểm ngươi được sống nhàn hạ ở thần điện, không biết an phận mà còn bỏ ra ngoài chơi bời phung phí, thực sự không chấp nhận được. Điều thứ hai, ngươi huênh hoang mình sẽ giải quyết được vụ án, kết quả là chỉ một ngày chơi bời. Điều thứ ba, vì chơi bời, ngươi bỏ quên những điều ta căn dặn, hình phạt không tự giác thực hiện, việc giao phó quét dọn sân tập, chuẩn bị tập luyện cũng không làm. Điều thứ tư, ngươi bỏ ra ngoài hành tung không rõ, không thể không khiến ta có ý nghi ngờ ngươi là gián điệp!
A, chỉ nghe thôi tôi đã choáng váng xen lẫn tức giận. Tên Cao Lỗ này, nghĩ ra được bốn lý do hợp lý để vin vào trút giận lên tôi. Đi chơi ư ? Hắn mới là người không làm gì, tôi ra ngoài là muốn giải quyết vụ án chứ bộ.
Tôi định lên tiếng thanh minh cãi lại thì lại nghĩ rằng mình việc gì phải giải thích với hắn cho tốn sức, hắn nhất định không xem trọng lời tôi nói, không bỏ qua cơ hội trả thù tôi, hơn nữa tôi không muốn cho ai khác ngoài tôi và Tiểu Thần long biết kế hoạch này. Tôi cố nuốt cục hận vào trong, im lặng, kiêu hãnh nhìn hắn, đáp trả lại bằng thái độ không hề run sợ nhún nhường.
- Sao? Với ba tội danh đầu, quân quy cũng có thể xử tử ngươi, nếu không phải ngươi bỏ đi chơi bời vô ích, ắt phải khép vào tội thứ tư, tội đó càng không thể dung thứ! – Dường như ánh mắt hắn nhìn tôi vừa đang có phần đắc ý lại chuyển sang tức giận, có phần muốn ăn tươi nuốt sống.
A, cái gì cũng là hắn muốn dồn tôi vào đường cùng, nhưng ngẫm lại từ đầu chí cuối, tôi không có làm gì sai, đều là do hắn trước. Nghĩ đến tất cả những chuyện hắn đối xử với tôi, tôi không thể tiếp tục bình tĩnh mà kìm nén. Tôi trước sau gì vẫn là hận, căm ghét hắn cùng cực.
Muốn giết tôi, muốn mượn việc công trả thù riêng, hắn đê tiện, hắn không xứng làm một nam nhi chứ đừng nói là một võ tướng.
Thấy tôi ngày càng thể hiện rõ thái độ ngoan cố, hắn dường như cũng chẳng nhẫn nhịn hơn, chỉ thiếu nước rút kiếm chém cho tôi ngay một nhát. Nhưng dường như ánh mắt hắn vẫn đang dò xét, có ý chờ đợi. Chờ cái gì, chờ tôi cầu xin hay thanh minh ư, đừng có mơ.
Suốt ngày chỉ ỷ mạnh hiếp đáp kẻ yếu như tôi, tôi khinh. Chết ư? Có chết cũng phải vinh quang đường hoàng, tôi đã cảm thấy bắt đầu chán cảnh ở đây lắm rồi, ngày ngày thấy bộ mặt khó coi của hắn, ngày ngày đề phòng thái độ bất thường tức giận hung hãn của hắn, tôi không muốn sống như thế.
- TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, TA CĂM GHÉT KHINH BỈ NGƯƠI! – Tôi cố gào lên – KHÔNG PHẢI TA ĐÃ NÓI RỒI SAO, NGƯƠI CHỈ CẦN TRẢ LẠI NƯỚC GIẾNG CHO TA TÌM CƠ HỘI TRỞ VỀ, CÒN BẰNG KHÔNG MUỐN CHÉM MUỐN GIẾT CHO HẢ GIẬN THÌ NGAY BÂY GIỜ, MỘT NHÁT ĐI, TA KHÔNG SỢ, TA SẼ NGUYỀN RỦA NGƯƠI ĐỜI ĐỜI! – Tôi lại đưa mình vào trạng thái bất cần, có nét điên loạn như buổi tối hôm đó. Tôi đứng dậy đàng hoàng, tiến tới phía hắn mà la lối, xả một tràng tức giận.
Anh ta nhìn tôi, dường như thăm dò được ý nghĩ bế tắc của tôi, thấy tôi im lặng bế tắc, một hồi anh ta lên tiếng:
- Thật ra…không phải mọi việc đều có thể tự mình giải quyết, nàng chỉ cần giữ ý nghĩ không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác là được…- Anh ta mỉm cười – Đôi lúc cũng cần biết học hỏi từ người khác, đôi khi phải biết cách hợp tác cùng có lợi, không phải như vậy mới có nhiều kinh nghiệm sao?
A, dường như câu chữ nào của anh ta cũng đầy hàm ý, lời nào cũng có vẻ như một người dạn dày kinh nghiệm, thông hiểu sự đời.
- Lần này…hay là chúng ta cùng hợp tác nhé! – Anh ta nhìn tôi, mở lời gợi ý.
Hợp tác ư? Tôi có thể hợp tác với anh ta? Xem ra một mình tôi cũng không giải quyết nổi sự việc này, có khi nào tôi nên nghe theo anh ta? Đúng là về cái thời đại này tôi thấy mình rất vô dụng, mọi thứ không chỉ lạ lẫm, mà người thời này sao quá lợi hại… Tôi không thể thích ứng nhanh như thế.
Tôi có sĩ diện, tôi muốn tự giải quyết mọi việc nhưng cứ như vậy, chậm trễ một chút nữa, mọi việc sẽ hỏng hết. Có lẽ tôi sau này phải tự cố gắng, nhưng ngay lúc này cần biết thiệt hơn, phải hợp tác với một người lợi hại như anh ta…
- Tiểu Thần Long, tôi đồng ý hợp tác với anh! – Cuối cùng tôi cũng quyết định như vậy.
- Được, tốt lắm! Nàng quả nhiên biết tính toán thiệt hơn đấy! – Anh ta vẫn tỏ ra khen ngợi tôi.
- Vậy… anh có cách nào chưa? Tôi chưa có cách nào cả… – Tôi lúng túng.
- Vậy chúng ta cùng hợp tác ngay bây giờ!- Ánh mắt anh ta ánh lên tia bí hiểm, dường như đã có phán đoán.- Bây giờ nhanh chóng đuổi theo tên đạo sĩ kia!
Đạo sĩ có lẽ đã đi mất rồi, không còn thấy bóng nữa. Tôi đang loay hoay tính cách tìm ông ta thì anh ta đã khẽ nói một câu “ Xin thất lễ!" rồi nhanh chóng vòng tay qua người tôi, thi triển thân pháp, cả người tôi và anh ta trong chốc lát đã đứng trên nóc nhà.
- Oa! Lợi hại ! – Tôi vô cùng kinh ngạc thốt lên – Thần tiên, ra là anh biết bay!
- Đó không phải bay, là khinh công! – Anh ta nhìn tôi, mỉm cười khi thấy tôi mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
Quả nhiên người thời xưa còn biết khinh công nữa, đúng là có những thứ mà tôi nghĩ vốn chỉ có trong phim chưởng nay lại có thật. Anh ta có khi nào là thần tiên, nên càng lợi hại hơn không…
Đứng trên nóc nhà này, hướng tầm mắt về phía xa, tôi thấy bóng lão thầy cúng ăn mặc quái dị đã đi ra phía cổng, sắp rời khỏi phủ nhà phú hộ. Tiểu Thần Long nhanh lẹ quay sang bảo tôi:
- Nàng đứng yên ở đây, đừng đi đâu, cẩn thận không ngã!
Nói rồi trong chớp mắt anh ta lại nhảy xuống, nhanh lẹ phi thân đi về hướng lão thầy cúng, hẳn là anh ta muốn đuổi theo lão.
Tôi thấy tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ta đã đi rồi. Có lẽ anh ta thực sự có dự tính thật, nhân cơ hội hợp tác với anh ta, tôi phải học hỏi thêm khả năng suy đoán.
Thế nhưng anh ta đi đâu đó, gần một tiếng đồng hồ tôi lại ngồi trên nóc nhà đợi.
Nói là hợp tác nhưng có thể tôi chỉ làm được rất ít hoặc không làm được gì…
Một hồi sau, Long cung hoàng tử quay lại. Anh ta lại nhảy lên mái nhà, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, còn đưa cho tôi một bình nước bằng ống tre.
- Nàng khát không? Uống đi… – Anh ta thân thiện đưa ra mời.
Tôi mở nắp ra mới biết bên trong không phải nước mà sữa bò tươi. Mùi sữa thơm ngon tỏa ra khiến tôi không kìm nén được mà đưa lên miệng uống thử.
Ngon quá, hương vị sữa ngọt dịu, không quá đậm, làm tôi cứ muốn uống tiếp. A, nhưng không được quá thất lễ, tôi đành ngừng uống, luyến tiếc đưa bình sữa xuống.
- Cảm ơn anh, sữa rất ngon…- Tôi quay sang nhìn anh ta, bắt gặp gương mặt tuấn mỹ đang nhìn mình nãy giờ, đột nhiên thấy lúng túng.
Càng ngượng ngùng hơn khi anh ta rút từ trong người ra một chiếc khăn tay, khẽ lau trên miệng tôi những giọt sữa còn vương lại.
Ngượng thật, tôi có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất, bình thường tôi không hay chú ý lắm, đi ăn uống với bạn bè cả lũ không hề câu lệ gì, nay trước một người chu đáo, tỉ mỉ như anh ta, đã thất lễ rồi.
Có lẽ thấy gương mặt đỏ ửng của tôi, anh ta mỉm cười, nói đùa một câu:
- Nàng…giống trẻ con thật!
- A, cảm ơn…anh … rất là chu đáo!
- Không có, chỉ là thấy nàng quá ngây thơ và trẻ con thôi! – Anh ta nhìn tôi hơi kì lạ, chẳng biết câu nói này là an ủi hay thầm trách nữa.
- Trẻ con…- Tôi lẩm bẩm trong miệng – Cái gì mà trẻ con, chỉ ở nơi này thôi, ở chỗ của tôi, tôi gớm ghê lắm đấy…
Thấy bộ dạng tôi như vậy, anh ta dường như cười thầm trong lòng. Hồi sau anh ta lại lên tiếng:
- Nàng bao tuổi rồi?
- Mười bảy! – Tôi không nghĩ gì mà tự nhiên buột miệng đáp.
- Ồ ! Vậy mà ta cứ nghĩ nàng mấy ngàn tuổi, chí ít cũng mấy trăm…
- À…- Tôi phát hiện ra mình bị hớ, vội giải thích – Ý tôi là, theo tuổi con người thì tôi mười bảy… – Tôi cũng vội lảng tránh bằng cách hỏi lại anh ta – Anh bao tuổi rồi thế?
Tôi mới quan sát lại anh ta, nhìn ngoại hình phi phàm này, anh ta giống như một lãng khách trẻ tuổi, chắc cũng chỉ ngoài hai mươi…
- Nếu tính như nàng, ta hai tư tuổi… – Anh ta vừa trả lời, vừa đưa tay vuốt lại tóc mái ra đằng sau, trông khoảnh khắc đó thật quyến rũ mê hồn. – Xem ra nàng cũng không còn nhỏ tuổi là mấy…
Đẹp trai thật, mắt tôi không ngừng dán chặt vào anh ta, trai đẹp như trai Hàn Quốc trên ti vi, tạp chí không thiếu, nhưng người đẹp đẽ, sống động, lại mưu trí, chu đáo đến thế… đang ở ngay trước mặt tôi.
Thông thường ở thế giới hiện đại, ra đường nhìn thấy một bạch mã hoàng tử, bạn chắc chắn muốn quan tâm anh ta có “chủ" chưa, điều này tự nhiên làm tôi thấy tò mò. Đắn đo một hồi, tôi gạt bỏ sĩ diện mà lên tiếng, dò dò ý:
- A, hình như trời sắp tối rồi… phải thật nhanh chóng giải quyết mọi việc! – Tôi ra vẻ sốt sắng, vội vàng.
- Nàng còn bận việc gì sao?
- Không, ngoài việc này ra thì tôi rỗi lắm, chỉ sợ vợ anh thấy anh về muộn thôi…
Bỗng nhiên anh ta bật cười, giữ ý lấy tay che trước miệng rồi quay sang nhìn tôi.
- Sao nàng nghĩ là ta có vợ?
- Thì…- Tôi ấp úng – Thì tôi thấy thời này người ta lập gia thất sớm, nữ thì mười ba, nam thì mười sáu, mà anh chắc cũng “cứng" tuổi như này, xuất sắc thần kì như này phải có vợ chứ? Mà vợ anh là thần hay tiên nữ vậy?
- Không có! – Anh ta điềm nhiên đáp.
- Vậy người yêu thì sao? – Tôi tò mò.
- Người yêu…- Đột nhiên anh ta im lặng, ánh mắt có chút chuyển biến kì lạ – Đã có…
A, tôi biết mà, phản ứng tự nhiên trong lòng tôi hơi hụt hẫng, có lẽ đây là cảm giác khi bạn chứng khiến một chàng “hotboy" ngời ngời đã có chủ. Ra là anh ta đã có người yêu…
Ngẫm nghĩ lại, từ lúc tôi đến đây có gặp hai người xuất chúng là anh ta và tên Cao Lỗ, nhưng cả hai xem ra đều đã có người trong mộng, không biết thần tiên này có si tình điên cuồng như Cao Lỗ không nữa…
Nghĩ vẩn vơ một lát, tôi sực nhớ ra chuyện, vội hỏi anh ta:
- Tôi suýt nữa thì quên mất việc chính, vừa nãy anh đuổi theo lão thầy cúng làm gì vậy?
- Tìm thêm một chút thông tin, rất hữu dụng… xem ra việc này có thể thành công, chỉ cần sự phối hợp tốt của nàng thôi… – Ánh mắt anh ta đang đăm chiêu lại chuyển sang thâm sâu bí hiểm.
- Anh đã có cách sao? – Tôi thực lòng chẳng hiểu gì cả – Anh có thể từ từ giải thích cho tôi không?
- Được, để đỡ mất thời gian, ta sẽ vừa giải thích vừa đề xuất ý kiến… chúng ta xem xét cùng hành động…
_________________
Sau khi nghe xong ý kiến của anh ta, tôi cũng lờ mờ hiểu, cảm thấy đây là một đối sách hay, hơn nữa tạm thời tôi cũng không có cách nào khác, nên muốn cùng anh ta phối hợp…
Trời đã tối, sau khi chuẩn bị một số thứ, tôi từ biệt với anh ta, một mình trở về đền Kim Quy…
Vừa về đến sân trong, đã thấy lù lù tên Cao Lỗ đứng đó, cùng với hai nữ tư tế . Hình như hắn có ý quở trách họ không theo sát hành tung của tôi. Cái gì chứ, ngay cả An Dương Vương cũng đã có ý bảo Cao Lỗ chấm dứt theo dõi, nghi ngờ tôi, vậy mà hắn vẫn cố tình làm trái ý sao. Chẳng nhẽ chỉ có khi tôi hét to “ Ta là gián điệp đây!" hắn mới cho người rút đi sao. Nghĩ đến đây tôi trong lòng thấy tức, đi tới rồi lớn tiếng nói :
- Cao Lỗ tướng quân, anh xem ra quá cẩn thận rồi, ngay cả ý chỉ của nhà vua cũng không còn coi trọng, lại khiến đền thờ Kim Quy tốn thêm không ít cơm gạo nuôi thêm mấy nhân khẩu!
Hắn quay ra nhìn tôi chằm chặp. A, là ánh mắt có chút ngạc nhiên thoáng chốc rồi lại chuyển sang hung hãn mà dò xét. Hắn cũng chẳng nhẹ giọng gì mà tra khảo:
- Cả ngày nay ngươi đã đi đâu? Y phục của ngươi là sao?
Tôi cố giữ bình tĩnh, bước đến sát mặt hắn, còn cố tình xoay hai ba vòng với chiếc váy dài đẹp đẽ này, vung vẩy thêm vài cái rồi mỉm cười:
- Ta đi dạo mát rất vui, còn đi mua sắm ở chỗ các thương nhân được bộ đồ đẹp này!
Hắn nhìn tôi, tôi cảm giác có sự bất mãn tức giận nào đó đang bùng lên trong hắn, hắn lườm cho hai nữ tư tế lui ra. Khi họ vừa đi khỏi, hắn lại túm lấy cổ áo tôi mà lôi đi xềnh xệch:
- Hừm ! Ngươi xem ra thật không biết thân biết phận!
- Buông ta ra, ngươi làm hỏng hết y phục đẹp của ta bây giờ! – Tôi cố gắng giẫy dụa, cố gắng không để hắn lôi tôi đi.
- IM ! – Hắn quát một tiếng cục cằn và hung dữ.
Tôi thấy mình bị lôi theo hướng cửa sau đền thờ, theo một lối vắng nào đó đến tư gia của hắn, cũng vào bằng cửa sau.
Khi bước vào cái sân sau, trước cửa kho, hắn ném tôi xuống đất.
- Đồ độc ác đê tiện! – Tôi ra sức chửi bới – Hôm nay ta đã đắc tội gì với ngươi chứ?
Thái độ của tôi chỉ làm chọc tức thêm hắn, chính tôi cũng không hiểu rõ nguyên do của sự tức giận này? Là do thù oán lúc gặp An Dương vương? Nếu vì thế mà trả thù, xem ra hắn quá đê tiện rồi.
- Không biết sao? – Giọng hắn giận dữ – Thứ nhất, ngươi không hoàn thành nghĩa vụ của một thần nữ, tự ý bỏ ra ngoài, chắc ngươi không ngốc đến mức không biết mình có thể bị nhận ra, không khéo sẽ bị bại lộ? Riêng điểm ngươi được sống nhàn hạ ở thần điện, không biết an phận mà còn bỏ ra ngoài chơi bời phung phí, thực sự không chấp nhận được. Điều thứ hai, ngươi huênh hoang mình sẽ giải quyết được vụ án, kết quả là chỉ một ngày chơi bời. Điều thứ ba, vì chơi bời, ngươi bỏ quên những điều ta căn dặn, hình phạt không tự giác thực hiện, việc giao phó quét dọn sân tập, chuẩn bị tập luyện cũng không làm. Điều thứ tư, ngươi bỏ ra ngoài hành tung không rõ, không thể không khiến ta có ý nghi ngờ ngươi là gián điệp!
A, chỉ nghe thôi tôi đã choáng váng xen lẫn tức giận. Tên Cao Lỗ này, nghĩ ra được bốn lý do hợp lý để vin vào trút giận lên tôi. Đi chơi ư ? Hắn mới là người không làm gì, tôi ra ngoài là muốn giải quyết vụ án chứ bộ.
Tôi định lên tiếng thanh minh cãi lại thì lại nghĩ rằng mình việc gì phải giải thích với hắn cho tốn sức, hắn nhất định không xem trọng lời tôi nói, không bỏ qua cơ hội trả thù tôi, hơn nữa tôi không muốn cho ai khác ngoài tôi và Tiểu Thần long biết kế hoạch này. Tôi cố nuốt cục hận vào trong, im lặng, kiêu hãnh nhìn hắn, đáp trả lại bằng thái độ không hề run sợ nhún nhường.
- Sao? Với ba tội danh đầu, quân quy cũng có thể xử tử ngươi, nếu không phải ngươi bỏ đi chơi bời vô ích, ắt phải khép vào tội thứ tư, tội đó càng không thể dung thứ! – Dường như ánh mắt hắn nhìn tôi vừa đang có phần đắc ý lại chuyển sang tức giận, có phần muốn ăn tươi nuốt sống.
A, cái gì cũng là hắn muốn dồn tôi vào đường cùng, nhưng ngẫm lại từ đầu chí cuối, tôi không có làm gì sai, đều là do hắn trước. Nghĩ đến tất cả những chuyện hắn đối xử với tôi, tôi không thể tiếp tục bình tĩnh mà kìm nén. Tôi trước sau gì vẫn là hận, căm ghét hắn cùng cực.
Muốn giết tôi, muốn mượn việc công trả thù riêng, hắn đê tiện, hắn không xứng làm một nam nhi chứ đừng nói là một võ tướng.
Thấy tôi ngày càng thể hiện rõ thái độ ngoan cố, hắn dường như cũng chẳng nhẫn nhịn hơn, chỉ thiếu nước rút kiếm chém cho tôi ngay một nhát. Nhưng dường như ánh mắt hắn vẫn đang dò xét, có ý chờ đợi. Chờ cái gì, chờ tôi cầu xin hay thanh minh ư, đừng có mơ.
Suốt ngày chỉ ỷ mạnh hiếp đáp kẻ yếu như tôi, tôi khinh. Chết ư? Có chết cũng phải vinh quang đường hoàng, tôi đã cảm thấy bắt đầu chán cảnh ở đây lắm rồi, ngày ngày thấy bộ mặt khó coi của hắn, ngày ngày đề phòng thái độ bất thường tức giận hung hãn của hắn, tôi không muốn sống như thế.
- TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, TA CĂM GHÉT KHINH BỈ NGƯƠI! – Tôi cố gào lên – KHÔNG PHẢI TA ĐÃ NÓI RỒI SAO, NGƯƠI CHỈ CẦN TRẢ LẠI NƯỚC GIẾNG CHO TA TÌM CƠ HỘI TRỞ VỀ, CÒN BẰNG KHÔNG MUỐN CHÉM MUỐN GIẾT CHO HẢ GIẬN THÌ NGAY BÂY GIỜ, MỘT NHÁT ĐI, TA KHÔNG SỢ, TA SẼ NGUYỀN RỦA NGƯƠI ĐỜI ĐỜI! – Tôi lại đưa mình vào trạng thái bất cần, có nét điên loạn như buổi tối hôm đó. Tôi đứng dậy đàng hoàng, tiến tới phía hắn mà la lối, xả một tràng tức giận.
Tác giả :
Tử Y