Ất Nữ Bạch Nhã Nhã
Chương 6: Nhận người thân
Sáng sớm ngày thứ hai, ta rửa mặt chải đầu mặc quần áo, mới biết được tiểu tứ sáng sớm đi gặp phụ thân. Phụ thân bất quá trách cứ vài câu nói hắn để cho người khác lo lắng linh tinh rồi cũng bỏ qua cho hắn, lại cho người cưỡi khoái mã đi báo tin, đây đều là nói sau.
Tiểu tứ trở về cùng ta ăn sáng, hắn theo giúp ta đến phòng học cầm chờ tiên sinh, ta luyện cầm, hắn nằm nghiên trên tháp ăn điểm tâm, ta liếc trắng mắt, hắn lại nói “Ngươi luyện ngươi, thuận tiện cho ta kiến thức cầm nghệ tiểu thư nhà chúng ta" Nghe giọng điệu thật không xem trọng đâu ~
Tiên sinh tiến vào, thấy tiểu tứ không nói gì, lại cùng ta nói “Tiểu thư chờ Liễu mỗ, thực làm cho người ta thụ sủng nhược kinh “ Bên miệng Tiểu tứ tươi cười thật muốn đánh.
“...."Ta trầm mặc....
“Hảo, trước đánh một khúc cho ta xem, còn có chỗ sai lầm hay không"
Một khúc kết thúc, tiên sinh nói, tuy rằng tạo nghệ còn thấp, chuyển âm còn không linh hoạt, nhưng đã có chút phong vận cùng cảm giác như hắn, ta vui sướng, phải biết rằng giống nhau không bằng rất giống. Hai canh giờ, luyện đàn thật vui.
Tiễn bước tiên sinh sau, tiểu tứ theo giúp ta ở trong phòng sơn móng tay, không cho Tiểu Bích nhúng tay, tiểu tứ nói muốn hỗ trợ. Bất đắc dĩ đành phải ứng, dạy hắn trước dùng nước tử nguyệt quý hoa đồ mãn móng tay một tầng mỏng manh, lại lấy bút lông đặc chế dùng ngân nước sơn họa ở trên móng tay.
Vài năm nay võ nghệ tiểu tứ không có học không, xuống tay thật ổn, cân xứng cực kỳ, phỏng chừng có trình độ đại sư. Tiểu tứ nhìn nhìn thành phẩm, khen “Này hoa dịch đồ gần như trong suốt, nhan sắc móng tay mượt mà khỏe mạnh còn phấn phốc phốc, cố tình vòng tương ngân, ân... Không sai", lại tranh nhau sơn móng chân cho ta, ta sợ sơn trên móng tay chưa khô, không dám lộn xộn đành phải liều mạng cười to cùng thét chói tai, Tiểu Nguyệt, Tiểu Bích ở một bên hé miệng cười xem chúng ta ở trên giường náo thành một đoàn.
Phụ thân gọi người đến truyền dùng ngọ thiện, ta trừng mắt nhìn tiểu tứ liếc mắt một cái chạy nhanh sửa sang lại quần áo cùng hắn đi ra ngoài. Vừa vào phòng phát hiện Tam thúc, Nhị thúc đều ở đây, đây chính là khó được người đến đầy đủ hết. Tam thúc thấy tiểu tứ ha ha cười nói “Đứa nhỏ Triển Phong này càng trổ mã càng tuấn tú, chính là tâm tính nóng nảy chút nha, là nhớ Tam thúc ta? Cũng là phụ thân ngươi hoặc Nhị thúc? Chẳng lẽ là tiểu công chúa nhà chúng ta a?"
Phụ thân liếc tiểu tứ một cái, tiểu tứ mặt đỏ nói “Tam thúc dạy phải"
“Ha ha, ý tứ này là Tam thúc ngươi nói đúng đi?"Nhị thúc cười tủm tỉm mở miệng, Tiểu Tứ mặt càng đỏ hơn
Ta sợ bọn họ lại tiếp tục đề tài này làm tiểu tứ xấu hổ, chạy nhanh bổ nhào vào trong lòng phụ thân nói “Phụ thân nha, ngươi xem Nhã Nhã vừa sơn móng tay, rất đẹp mắt đúng hay không?"
“Ngươi làm ra gì đó luôn luôn đẹp mắt “Phụ thân xoa bóp tay nhỏ bé cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, cười yếu ớt nói
“Ngày nào đó nữ nhi cũng vì Nhị thúc làm một cái, cùng khí chất của hắn rất giống nha “Ta phôi tâm nhãn nói. Tam thúc xem xem tay ta lại nhìn xem Nhị thúc, bạo cười ra tiếng.
“Tiểu công chúa khi dễ Nhị thúc, ta đây phải làm sao nha “Nhị thúc trang đáng thương nha ~ “Mau tới đây cho Nhị thúc ôm ôm, an ủi một chút tâm linh bị thương của ta"
“Mới không cần đâu “Ta thè lưỡi
“Nữ nhi lớn không thể lưu nha “
“Cái gì nha, Nhị thúc. Này cùng ta lưu không lưu có quan hệ gì?" Nhị thúc tiếp nhận ta từ trong lòng phụ thân, hướng tiểu tứ nháy mắt ra dấu, bảo hắn chạy nhanh ngồi vào bàn.
“Ngươi cùng các ca ca ở trên Lâm Tràng luyện công ra sao?"Phụ thân hỏi tiểu tứ
“Hồi phụ thân, Nhị ca võ nghệ đã có chút sở thành, sư phụ nói hắn là kỳ tài luyện võ trăm năm, lại tôi luyện vài năm kinh nghiệm cùng người quyết đấu, có thể nằm trong vòng các bài danh giang hồ."
“Uh, kia không cần, cho các ngươi luyện võ bổn ý là cường thân kiện thể, cũng không phải cùng người đánh giết. Nhưng học có thành tựu cũng là chuyện tốt
“Phụ thân gắp thức ăn cho Tiểu Tứ lại nói “Những người khác thì sao?"
“Sư phụ nói Đại ca bình tĩnh lão kiện, là khó được; Tam ca binh pháp mưu lược sơ có thành tựu, võ nghệ Đại ca, Nhị ca đã có chênh lệch; Mộng Chi ca ca kiếm đi phiêu linh, kỳ chiêu chồng chất lại xinh đẹp, đẹp mắt, khinh công cũng rất tốt; Tỉnh Chi các phương diện yếu kém, cũng có thể là cùng thân hình nhỏ có liên quan, nhưng trời sinh chính xác khó được, phi đao, bắn tên, thiện xạ đều rất giỏi."Nghe Tiểu Tứ nói đến hai con trai, mặt mày Tam thúc hớn hở, rất vui mừng
“Tiểu tứ nói nửa ngày, còn không có nói đến bản thân đâu?"Nhị thúc tao nhã xoa xoa khóe miệng, bên cạnh lập tức có thị nữ lấy đi khăn đã dùng qua, phiêu phụ thân liếc mắt một cái đối Tiểu Tứ tràn đầy cổ vũ
“Hồi Nhị thúc, Triển Phong bất tài, ba năm này chỉ có khinh công thoáng sở trường."
“Triển Phong cũng chớ quá mức khiêm tốn “
Tam thúc gắp cái chân gà bỏ vào trong chén tiểu tứ “Lần trước ta đi Lâm Tràng, sư phó của ngươi còn nói ngươi dụng công khắc khổ, quyền cước công phu vững chắc, binh khí thì yêu dùng đoản đao. Một phần đoản một phần hiểm, nếu không phải tốc độ hơn người sao có thể linh hoạt thoát thân, còn chưa có chạm được thân thể địch nhân đã sớm bị địch gây thương tích. Mặt khác khinh công càng là xuất sắc, có thể cùng so với Mộng Chi tu tập hai năm, việc tốt không nhường người. Nói vậy, lấy tài nghệ hiện tại của ngươi vô thanh vô tức trở về nhà, nếu không lên một trăm phân tinh thần, ta đều rất khó phát hiện."
“Tam thúc rất khích lệ, đây là do Triển Phong tuổi còn nhỏ thân mình nhẹ"Tiểu tứ mặt lại đỏ lên, xem ra thật không thói quen được người khác khen ngợi. Phụ thân hơi hơi gật đầu, khóe miệng phiêu đi lên một tia độ cong.
“Phụ thân ngươi xem, Tiểu Tứ có phải so năm rồi thành thục hơn không ít, nói chuyện cực kỳ giống đại nhân nha"Ta học thần thái Tiểu Tứ trầm giọng nói “Hồi Nhị thúc, Triển Phong bất tài “Dứt lời khanh khách cười rộ lên.
“Nhã Nhã, đó là Tứ ca ca ngươi, không lớn không nhỏ “Phụ thân sủng nịch vỗ vỗ đầu ta, ta lấy lòng hướng hắn cười cười
“Tiểu công chúa nha, chỉ có ngươi hạnh phúc như vậy, chưa ăn qua đau khổ, “Nhị thúc uy ta một ngụm măng tươi “Đứa nhỏ Bạch gia chúng ta từ nhỏ sẽ kiên cường như vậy, bọn họ ở Lâm Tràng ngươi cho là chỉ học công phu sao? Còn muốn học kinh thương, binh pháp mưu lược, ngự nhân chi đạo. Nhớ năm đó phụ thân ngươi thời điểm lớn như tiểu tứ đã có thể độc chắn một mặt...."Tiểu Tứ sùng bái nhìn phụ thân
“Được rồi, cho Triển Phong nhiều ăn một chút gì đi “Phụ thân trầm giọng, hì hì cũng là cái sợ người khen ngợi ~ “Nhã Nhã cầm nghệ luyện được như thế nào?"
“Hồi phụ thân" ta học Tiểu Tứ nói “Tiên sinh đã khích lệ nữ nhi rất giống lão nhân gia hắn “
“Rất giống mà hình không giống phải không" phụ thân dở khóc dở cười, ta thè lưỡi ~ 'Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao lâm trận mới mài gươm là không còn dùng được “
“..."Đại gia không nói gì đều thật bất đắc dĩ
Buổi trưa vừa qua khỏi, quản gia phái người đến bẩm báo các thiếu gia đã vào phủ, phụ thân ta cùng các thúc thúc đi chính sảnh.
Ta chọn kiện váy dài màu hồng tay áo rộng rãi, thêu trăm điệp đùa hoa viền chỉ bạc, không thắt đai lưng, dùng đồng sắc dải băng cột một phần tóc ra sau đầu, không thoa phấn trang điểm cùng tiểu tứ một thân trắng thuần tiến đến nghênh đón.
Tiểu tứ nắm tay của ta đi vào chính sảnh, nguyên lai đại gia đã sớm đến, đang ở phẩm trà nhàn thoại. Hai chúng ta vừa vào cửa, mọi người liền đều dừng lại xem ta, ta nghĩ đúng rồi, các vị ca ca này trừ bỏ Tiểu Tứ cùng Tỉnh Chi đi hai năm không thấy, người khác đều chưa thấy qua ta tiểu thư nhỏ của Bạch gia, Ngũ muội muội. Ta nhợt nhạt cười, đi đến chỗ trống bên trái phụ thân đứng ổn, rồi nhẹ nhàng hành lễ giọng nói êm ái “Nhã Nhã gặp qua các vị ca ca, các vị ca ca ở Lâm Tràng mạnh khỏe?"
“Đây là Nhã Nhã, nữ nhi Bạch gia chúng ta, muội muội các ngươi, nói vậy vài năm nay cũng nghe Triển Phong cùng Tỉnh Chi đề cập “Phụ thân đỡ lấy vai ta hướng giữa phòng đi tới “Nhã Nhã, cũng đi nhận thức các ca ca ngươi" Nhị thúc tao nhã nhấp trà, Tam thúc đầy mặt tươi cười
Vương tổng quản đi tới, “Tiểu thư thỉnh “ Đi đến vị trí bên trái phụ thân ở bên cạnh ta nói “Vị này là đại thiếu gia Hạo Lỗi “
“Gặp qua Hạo Lỗi ca ca “Ta cho hắn hành lễ, ngẩng đầu nhìn, đại nam hài này ngũ quan thâm thúy, anh mi thẳng đứng, đều có một cỗ khí phách, một áo choàng thân sắc tím lại nói không nên lời thong dong sắc bén. Trách không được đều nói hắn có phong phạm đương gia.
Bạch Hạo Lỗi tao nhã đứng dậy nâng lên khuỷu tay của ta nói “Sớm nghe Tam thúc nói, tiểu muội xinh đẹp đáng yêu tuyệt trần, linh khí bức người, hôm nay vừa thấy. Kêu ta đại ca là được rồi" Nói xong xuất ra một hộp gỗ tinh xảo khắc hoa hồng, mở ra, bên trong là một ngọc bội sắc thâm bích" Là năm kia ta nam hạ mà có được, đưa cho tiểu muội làm lễ gặp mặt.
“Nhã Nhã tạ Đại ca “ Ta tiếp nhận làm ra biểu cảm vui sướng đáng yêu, để vào trong tay Tiểu Bích. Đại ca mỉm cười nhấc lên vạt áo ngồi trở về.
“Đây là Nhị thiếu gia Ngọ Dương “ Vương tổng quản dẫn ta đi đến người ngồi bên cạnh Bạch Hạo Lỗi.
“Nhã Nhã gặp qua Ngọ Dương ca ca “ Nhị ca này làn da ngăm đen, lúc cười lộ ra một hàm răng cực trắng, có thể đi chụp quảng cáo kem đánh răng. Lại có mái tóc ngắn hiếm thấy, chất tóc cứng rắn, căn căn đứng lên, thân mặc áo dài màu xanh ngọc lại nhìn ra cơ ngực phồng lên, tổng thể ngủ quan anh tuấn thuần nam tính, sáng sủa tươi cười, là nam hài cực phẩm như ánh mặt trời.
“Ha, Nhã Nhã gọi ta Nhị ca ca là tốt rồi, muội muội buộc tóc cũng thật đặc biệt, cùng ta giống nhau đều tính ngoại tộc." Nói xong từ bên hông lấy ra bộ da màu đen, mở ra vừa thấy, nguyên lai là chủy thủ chạm rỗng kim bính.
“Không biết muội muội ngươi được không được võ, không dám khai nhận, dù sao lợi khí sợ làm bị thương ngón tay, cho dù không lấy đến phòng thân, lưu trữ ngắm cảnh cũng tốt."
“Tạ Nhị ca ca “ Ngẫu không nghĩ biến nữ nhân cơ bắp
“Đây là đồng bào huynh đệ của Nhị thiếu gia, An Dương Tam thiếu gia" Đến trước mặt Tam ca ca Bạch An Dương
“Nhã Nhã gặp qua An Dương ca ca “
“Ngũ muội liền cũng xưng Tam ca đi" Bạch An Dương tao nhã đứng dậy, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay cái của tay trái ta một ban chỉ bạch ngọc mang hồng văn,
“Ban chỉ này quá lớn, Ngũ muội trước lưu trữ trấn thư giấy đi"
Tam ca mi thanh mục tú, cực kỳ trắng nõn, môi màu son mượt mà, tươi cười ấm áp, áo dài màu xanh nhạt bị hắn mặc tựu như đồng tử cốt tiên.
“Đa tạ Tam ca, Nhã Nhã rất là thích" Bạch An Dương mỉm cười
“Tứ thiếu gia Triển Phong....."
“Nhã Nhã gặp qua Tứ ca" Không đợi Vương tổng quản nói xong ta liền xung Tiểu Tứ hành lễ
Tiểu tứ vội vàng nâng ta dậy nói" Nghe ngươi kêu tiếng Tứ ca thật không dễ dàng, còn phải nhờ phúc phụ thân cùng các vị huynh trưởng"
Nghe thấy vậy, Tam thúc đã không khách khí nở nụ cười, Tiểu Tứ khóe miệng cũng gợi lên cái cười khẽ. So sánh với khí chất khuôn mặt ba vị ca ca kia, bộ dạng tiểu tứ là xinh đẹp nhất, là bộ dạng tiểu tử lưu manh, dong lười, cảm giác cái gì cũng không để ở trong lòng. Ngón tay hữu lực, ở trên cánh tay của ta nhẹ nhàng nắm lại...
“Ai kêu cùng ngươi rất thân thôi, ngươi đưa cho ta cái gì? Thế nào sớm không thấy lấy ra" Ta tò mò hai tay hắn trống trơn đi theo ta đến nơi đây, có thể từ chỗ nào lấy ra này nọ?
“Chẳng lẽ các ca ca có cái gì cho ngươi làm lễ gặp mặt còn muốn ta đưa ngươi chén nước trà sao?"
Tiểu tứ liếc ta một cái, từ trong giày lấy ra một hòm nho nhỏ màu hồng, mở ra lòng bàn tay ta đặt ở bên trong, thuận thế lấy thanh âm cực thấp nói “Trở về lại mở ra", tiếp giương giọng nói “Nha, còn thiếu ngươi?"Ta vừa nhấc mắt, thấy tam ca ngồi ở bên cạnh ngắm Tiểu Tứ liếc mắt một cái, nói vậy câu mật ngữ kia của Tiểu Tứ, hắn là nghe rồi đi.
“Cám ơn Tứ ca ca “Rống, phóng trong giày...
Vương tổng quản dẫn ta đi đến phía bên phải đại sảnh, Nhị thúc, Tam thúc xuống dưới là một vị mỹ thiếu niên như ngọc, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta. Quả nhiên Vương tổng quản nói “Vị này là đại công tử tam gia, Mộng Chi thiếu gia, đại biểu ca của tiểu thư."
Ta hơi hơi hành lễ, cười yếu ớt nói “Nhã Nhã gặp qua Mộng Chi biểu ca “
Mộng Chi nắm giữ tay của ta, “Muội muội kêu Mộng Chi ca ca đi, biểu ca biểu ca không thân đâu."
Bạch Mộng Chi nhẹ vỗ về tay của ta, đoan trang nói “Sớm nghe nói muội muội tuệ chất lan tâm, móng tay này có một phong cách riêng, thập phần động lòng người đâu."
Phụ thân ở đây ta không dám nói là Tiểu Tứ vẽ cho ta, đành phải nói “Mộng Chi ca ca quá lời, nữ hài tử tiểu ngoạn ý, không đáng giá nhắc tới “ Muốn không dấu vết rút tay nàng về, hắn cũng không thả ra.
Thiếu niên này tuổi tuy nhỏ đã có một dòng tà khí, mắt phượng híp lại, mắt đẹp
hàm vận, thân hình gầy yếu cũng không gầy yếu, như báo tử ẩn chứa sức bật, hơi cúi đầu, thấy trên tay phải hắn cầm lấy tay ta mang theo một chiếc nhẫn vàng ròng hình xà phun tín, mắt rắn cũng là hai viên hồng thủy tinh, yêu diễm dị thường.
“Muội muội không cần khiêm tốn, từ tâm tư bất đồng cùng khuê tú tầm thường có thể nhìn ra muội muội là có tâm thất khiếu linh lung" Môi hắn hé mở phun ra lời nói mềm nhũn, ngón tay bị hắn bắt lấy liền truyền đến một cỗ tê dại. May mắn hắn cũng lập tức buông ra.
“Đây là túi hương tự chế, so với trân bảo vàng ngọc của các vị huynh đệ cũng không giá trị cái gì, nhưng là đặt ở trên người cũng có thể bảo vệ muội muội, các độc vật tầm thường không dám đến gần muội" Nói xong lấy ra một túi hương tinh xảo.
“Mộng Chi ca ca nghĩ chu đáo, Nhã Nhã cám ơn “
“Tiểu ca ca tiểu thư, Tỉnh Chi. Tiểu thư cũng là hiểu biết “Vương tổng quản cười hề hề nói
“Tỉnh Chi, ngươi vài năm nay thế nào? Nói là gầy một ít đâu “Ta cười mỉm chi đoan trang nhìn tiểu Tỉnh Chi, hắn một thân bên người thúc thắt lưng áo choàng minh hoàng, trên trán buộc đai đông châu, trên lưng còn mang đại cung, càng có vẻ mặt hắn như ngân bàn, phấn bạch xuất chúng, như tiểu sinh, lại vẫn là tha thiết mong nhìn ta, giống như hồi nhỏ.
“Nhã Nhã, thế nào sẽ không xưng ta ca ca? Ta còn lớn hơn ngươi hai tháng đâu
“Hắn vẻ mặt ủy khuất
“Ngươi mang cái gì cho ta? Sẽ không là điểm tâm đi" Chạy nhanh nói sang chuyện khác, cũng thập phần tò mò người này trừ bỏ ăn còn có cái gì càng quan trọng hơn
“Quả là tiểu muội hiểu biết Tỉnh Chi, năm rồi hắn vừa khóc, chúng ta liền dỗ hắn nói xuống núi đi mua điểm tâm Ngự Thiện Lâu" Nhị ca cười nói, cũng dẫn tới mọi người đều nở nụ cười, chỉ thấy đại ca chính là hơi hé miệng, có chút ý cười.
“Nhã Nhã, không phải." Tỉnh Chi vẫy tay, gã sai vặt phía sau mang lên một hộp gấm dài một thước đi đến, mở ra vừa thấy nguyên lai là một bộ tinh xảo dao, bát, thìa màu bạc, có một bộ đũa từ cây mun tương ngân.
“Ta đã nói, vẫn là cùng ăn có liên quan “Nhị ca cười hắn
“Qùa Tỉnh Chi tặng, ta thật thích" Không đành lòng thấy mặt hắn đỏ lên, ta chạy nhanh ứng thừa
Lại phẩm trà nhàn thoại một hồi, “Tốt lắm, thân cũng nhận qua, lễ cũng đưa xong rồi, các tiểu tử đều phong trần mệt mỏi, cũng nên hồi vườn nghỉ ngơi, chuẩn bị tham dự tiệc tối."
Tam thúc thúc vui mừng nói, “Mộng Chi, Ngọ Dương, An Dương rửa mặt chải đầu một chút liền đi qua, cũng giúp chúng ta tiếp đãi khách nhân “Dứt lời mọi người rời đi. Tỉnh Chi bước nhanh đi lên giữ chặt tay của ta, tiểu tứ chần chờ một chút cũng đi lại, Mộng Chi trước khi đi còn quay đầu liếc ta một cái, ta run run.
Tiểu tứ trở về cùng ta ăn sáng, hắn theo giúp ta đến phòng học cầm chờ tiên sinh, ta luyện cầm, hắn nằm nghiên trên tháp ăn điểm tâm, ta liếc trắng mắt, hắn lại nói “Ngươi luyện ngươi, thuận tiện cho ta kiến thức cầm nghệ tiểu thư nhà chúng ta" Nghe giọng điệu thật không xem trọng đâu ~
Tiên sinh tiến vào, thấy tiểu tứ không nói gì, lại cùng ta nói “Tiểu thư chờ Liễu mỗ, thực làm cho người ta thụ sủng nhược kinh “ Bên miệng Tiểu tứ tươi cười thật muốn đánh.
“...."Ta trầm mặc....
“Hảo, trước đánh một khúc cho ta xem, còn có chỗ sai lầm hay không"
Một khúc kết thúc, tiên sinh nói, tuy rằng tạo nghệ còn thấp, chuyển âm còn không linh hoạt, nhưng đã có chút phong vận cùng cảm giác như hắn, ta vui sướng, phải biết rằng giống nhau không bằng rất giống. Hai canh giờ, luyện đàn thật vui.
Tiễn bước tiên sinh sau, tiểu tứ theo giúp ta ở trong phòng sơn móng tay, không cho Tiểu Bích nhúng tay, tiểu tứ nói muốn hỗ trợ. Bất đắc dĩ đành phải ứng, dạy hắn trước dùng nước tử nguyệt quý hoa đồ mãn móng tay một tầng mỏng manh, lại lấy bút lông đặc chế dùng ngân nước sơn họa ở trên móng tay.
Vài năm nay võ nghệ tiểu tứ không có học không, xuống tay thật ổn, cân xứng cực kỳ, phỏng chừng có trình độ đại sư. Tiểu tứ nhìn nhìn thành phẩm, khen “Này hoa dịch đồ gần như trong suốt, nhan sắc móng tay mượt mà khỏe mạnh còn phấn phốc phốc, cố tình vòng tương ngân, ân... Không sai", lại tranh nhau sơn móng chân cho ta, ta sợ sơn trên móng tay chưa khô, không dám lộn xộn đành phải liều mạng cười to cùng thét chói tai, Tiểu Nguyệt, Tiểu Bích ở một bên hé miệng cười xem chúng ta ở trên giường náo thành một đoàn.
Phụ thân gọi người đến truyền dùng ngọ thiện, ta trừng mắt nhìn tiểu tứ liếc mắt một cái chạy nhanh sửa sang lại quần áo cùng hắn đi ra ngoài. Vừa vào phòng phát hiện Tam thúc, Nhị thúc đều ở đây, đây chính là khó được người đến đầy đủ hết. Tam thúc thấy tiểu tứ ha ha cười nói “Đứa nhỏ Triển Phong này càng trổ mã càng tuấn tú, chính là tâm tính nóng nảy chút nha, là nhớ Tam thúc ta? Cũng là phụ thân ngươi hoặc Nhị thúc? Chẳng lẽ là tiểu công chúa nhà chúng ta a?"
Phụ thân liếc tiểu tứ một cái, tiểu tứ mặt đỏ nói “Tam thúc dạy phải"
“Ha ha, ý tứ này là Tam thúc ngươi nói đúng đi?"Nhị thúc cười tủm tỉm mở miệng, Tiểu Tứ mặt càng đỏ hơn
Ta sợ bọn họ lại tiếp tục đề tài này làm tiểu tứ xấu hổ, chạy nhanh bổ nhào vào trong lòng phụ thân nói “Phụ thân nha, ngươi xem Nhã Nhã vừa sơn móng tay, rất đẹp mắt đúng hay không?"
“Ngươi làm ra gì đó luôn luôn đẹp mắt “Phụ thân xoa bóp tay nhỏ bé cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, cười yếu ớt nói
“Ngày nào đó nữ nhi cũng vì Nhị thúc làm một cái, cùng khí chất của hắn rất giống nha “Ta phôi tâm nhãn nói. Tam thúc xem xem tay ta lại nhìn xem Nhị thúc, bạo cười ra tiếng.
“Tiểu công chúa khi dễ Nhị thúc, ta đây phải làm sao nha “Nhị thúc trang đáng thương nha ~ “Mau tới đây cho Nhị thúc ôm ôm, an ủi một chút tâm linh bị thương của ta"
“Mới không cần đâu “Ta thè lưỡi
“Nữ nhi lớn không thể lưu nha “
“Cái gì nha, Nhị thúc. Này cùng ta lưu không lưu có quan hệ gì?" Nhị thúc tiếp nhận ta từ trong lòng phụ thân, hướng tiểu tứ nháy mắt ra dấu, bảo hắn chạy nhanh ngồi vào bàn.
“Ngươi cùng các ca ca ở trên Lâm Tràng luyện công ra sao?"Phụ thân hỏi tiểu tứ
“Hồi phụ thân, Nhị ca võ nghệ đã có chút sở thành, sư phụ nói hắn là kỳ tài luyện võ trăm năm, lại tôi luyện vài năm kinh nghiệm cùng người quyết đấu, có thể nằm trong vòng các bài danh giang hồ."
“Uh, kia không cần, cho các ngươi luyện võ bổn ý là cường thân kiện thể, cũng không phải cùng người đánh giết. Nhưng học có thành tựu cũng là chuyện tốt
“Phụ thân gắp thức ăn cho Tiểu Tứ lại nói “Những người khác thì sao?"
“Sư phụ nói Đại ca bình tĩnh lão kiện, là khó được; Tam ca binh pháp mưu lược sơ có thành tựu, võ nghệ Đại ca, Nhị ca đã có chênh lệch; Mộng Chi ca ca kiếm đi phiêu linh, kỳ chiêu chồng chất lại xinh đẹp, đẹp mắt, khinh công cũng rất tốt; Tỉnh Chi các phương diện yếu kém, cũng có thể là cùng thân hình nhỏ có liên quan, nhưng trời sinh chính xác khó được, phi đao, bắn tên, thiện xạ đều rất giỏi."Nghe Tiểu Tứ nói đến hai con trai, mặt mày Tam thúc hớn hở, rất vui mừng
“Tiểu tứ nói nửa ngày, còn không có nói đến bản thân đâu?"Nhị thúc tao nhã xoa xoa khóe miệng, bên cạnh lập tức có thị nữ lấy đi khăn đã dùng qua, phiêu phụ thân liếc mắt một cái đối Tiểu Tứ tràn đầy cổ vũ
“Hồi Nhị thúc, Triển Phong bất tài, ba năm này chỉ có khinh công thoáng sở trường."
“Triển Phong cũng chớ quá mức khiêm tốn “
Tam thúc gắp cái chân gà bỏ vào trong chén tiểu tứ “Lần trước ta đi Lâm Tràng, sư phó của ngươi còn nói ngươi dụng công khắc khổ, quyền cước công phu vững chắc, binh khí thì yêu dùng đoản đao. Một phần đoản một phần hiểm, nếu không phải tốc độ hơn người sao có thể linh hoạt thoát thân, còn chưa có chạm được thân thể địch nhân đã sớm bị địch gây thương tích. Mặt khác khinh công càng là xuất sắc, có thể cùng so với Mộng Chi tu tập hai năm, việc tốt không nhường người. Nói vậy, lấy tài nghệ hiện tại của ngươi vô thanh vô tức trở về nhà, nếu không lên một trăm phân tinh thần, ta đều rất khó phát hiện."
“Tam thúc rất khích lệ, đây là do Triển Phong tuổi còn nhỏ thân mình nhẹ"Tiểu tứ mặt lại đỏ lên, xem ra thật không thói quen được người khác khen ngợi. Phụ thân hơi hơi gật đầu, khóe miệng phiêu đi lên một tia độ cong.
“Phụ thân ngươi xem, Tiểu Tứ có phải so năm rồi thành thục hơn không ít, nói chuyện cực kỳ giống đại nhân nha"Ta học thần thái Tiểu Tứ trầm giọng nói “Hồi Nhị thúc, Triển Phong bất tài “Dứt lời khanh khách cười rộ lên.
“Nhã Nhã, đó là Tứ ca ca ngươi, không lớn không nhỏ “Phụ thân sủng nịch vỗ vỗ đầu ta, ta lấy lòng hướng hắn cười cười
“Tiểu công chúa nha, chỉ có ngươi hạnh phúc như vậy, chưa ăn qua đau khổ, “Nhị thúc uy ta một ngụm măng tươi “Đứa nhỏ Bạch gia chúng ta từ nhỏ sẽ kiên cường như vậy, bọn họ ở Lâm Tràng ngươi cho là chỉ học công phu sao? Còn muốn học kinh thương, binh pháp mưu lược, ngự nhân chi đạo. Nhớ năm đó phụ thân ngươi thời điểm lớn như tiểu tứ đã có thể độc chắn một mặt...."Tiểu Tứ sùng bái nhìn phụ thân
“Được rồi, cho Triển Phong nhiều ăn một chút gì đi “Phụ thân trầm giọng, hì hì cũng là cái sợ người khen ngợi ~ “Nhã Nhã cầm nghệ luyện được như thế nào?"
“Hồi phụ thân" ta học Tiểu Tứ nói “Tiên sinh đã khích lệ nữ nhi rất giống lão nhân gia hắn “
“Rất giống mà hình không giống phải không" phụ thân dở khóc dở cười, ta thè lưỡi ~ 'Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao lâm trận mới mài gươm là không còn dùng được “
“..."Đại gia không nói gì đều thật bất đắc dĩ
Buổi trưa vừa qua khỏi, quản gia phái người đến bẩm báo các thiếu gia đã vào phủ, phụ thân ta cùng các thúc thúc đi chính sảnh.
Ta chọn kiện váy dài màu hồng tay áo rộng rãi, thêu trăm điệp đùa hoa viền chỉ bạc, không thắt đai lưng, dùng đồng sắc dải băng cột một phần tóc ra sau đầu, không thoa phấn trang điểm cùng tiểu tứ một thân trắng thuần tiến đến nghênh đón.
Tiểu tứ nắm tay của ta đi vào chính sảnh, nguyên lai đại gia đã sớm đến, đang ở phẩm trà nhàn thoại. Hai chúng ta vừa vào cửa, mọi người liền đều dừng lại xem ta, ta nghĩ đúng rồi, các vị ca ca này trừ bỏ Tiểu Tứ cùng Tỉnh Chi đi hai năm không thấy, người khác đều chưa thấy qua ta tiểu thư nhỏ của Bạch gia, Ngũ muội muội. Ta nhợt nhạt cười, đi đến chỗ trống bên trái phụ thân đứng ổn, rồi nhẹ nhàng hành lễ giọng nói êm ái “Nhã Nhã gặp qua các vị ca ca, các vị ca ca ở Lâm Tràng mạnh khỏe?"
“Đây là Nhã Nhã, nữ nhi Bạch gia chúng ta, muội muội các ngươi, nói vậy vài năm nay cũng nghe Triển Phong cùng Tỉnh Chi đề cập “Phụ thân đỡ lấy vai ta hướng giữa phòng đi tới “Nhã Nhã, cũng đi nhận thức các ca ca ngươi" Nhị thúc tao nhã nhấp trà, Tam thúc đầy mặt tươi cười
Vương tổng quản đi tới, “Tiểu thư thỉnh “ Đi đến vị trí bên trái phụ thân ở bên cạnh ta nói “Vị này là đại thiếu gia Hạo Lỗi “
“Gặp qua Hạo Lỗi ca ca “Ta cho hắn hành lễ, ngẩng đầu nhìn, đại nam hài này ngũ quan thâm thúy, anh mi thẳng đứng, đều có một cỗ khí phách, một áo choàng thân sắc tím lại nói không nên lời thong dong sắc bén. Trách không được đều nói hắn có phong phạm đương gia.
Bạch Hạo Lỗi tao nhã đứng dậy nâng lên khuỷu tay của ta nói “Sớm nghe Tam thúc nói, tiểu muội xinh đẹp đáng yêu tuyệt trần, linh khí bức người, hôm nay vừa thấy. Kêu ta đại ca là được rồi" Nói xong xuất ra một hộp gỗ tinh xảo khắc hoa hồng, mở ra, bên trong là một ngọc bội sắc thâm bích" Là năm kia ta nam hạ mà có được, đưa cho tiểu muội làm lễ gặp mặt.
“Nhã Nhã tạ Đại ca “ Ta tiếp nhận làm ra biểu cảm vui sướng đáng yêu, để vào trong tay Tiểu Bích. Đại ca mỉm cười nhấc lên vạt áo ngồi trở về.
“Đây là Nhị thiếu gia Ngọ Dương “ Vương tổng quản dẫn ta đi đến người ngồi bên cạnh Bạch Hạo Lỗi.
“Nhã Nhã gặp qua Ngọ Dương ca ca “ Nhị ca này làn da ngăm đen, lúc cười lộ ra một hàm răng cực trắng, có thể đi chụp quảng cáo kem đánh răng. Lại có mái tóc ngắn hiếm thấy, chất tóc cứng rắn, căn căn đứng lên, thân mặc áo dài màu xanh ngọc lại nhìn ra cơ ngực phồng lên, tổng thể ngủ quan anh tuấn thuần nam tính, sáng sủa tươi cười, là nam hài cực phẩm như ánh mặt trời.
“Ha, Nhã Nhã gọi ta Nhị ca ca là tốt rồi, muội muội buộc tóc cũng thật đặc biệt, cùng ta giống nhau đều tính ngoại tộc." Nói xong từ bên hông lấy ra bộ da màu đen, mở ra vừa thấy, nguyên lai là chủy thủ chạm rỗng kim bính.
“Không biết muội muội ngươi được không được võ, không dám khai nhận, dù sao lợi khí sợ làm bị thương ngón tay, cho dù không lấy đến phòng thân, lưu trữ ngắm cảnh cũng tốt."
“Tạ Nhị ca ca “ Ngẫu không nghĩ biến nữ nhân cơ bắp
“Đây là đồng bào huynh đệ của Nhị thiếu gia, An Dương Tam thiếu gia" Đến trước mặt Tam ca ca Bạch An Dương
“Nhã Nhã gặp qua An Dương ca ca “
“Ngũ muội liền cũng xưng Tam ca đi" Bạch An Dương tao nhã đứng dậy, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay cái của tay trái ta một ban chỉ bạch ngọc mang hồng văn,
“Ban chỉ này quá lớn, Ngũ muội trước lưu trữ trấn thư giấy đi"
Tam ca mi thanh mục tú, cực kỳ trắng nõn, môi màu son mượt mà, tươi cười ấm áp, áo dài màu xanh nhạt bị hắn mặc tựu như đồng tử cốt tiên.
“Đa tạ Tam ca, Nhã Nhã rất là thích" Bạch An Dương mỉm cười
“Tứ thiếu gia Triển Phong....."
“Nhã Nhã gặp qua Tứ ca" Không đợi Vương tổng quản nói xong ta liền xung Tiểu Tứ hành lễ
Tiểu tứ vội vàng nâng ta dậy nói" Nghe ngươi kêu tiếng Tứ ca thật không dễ dàng, còn phải nhờ phúc phụ thân cùng các vị huynh trưởng"
Nghe thấy vậy, Tam thúc đã không khách khí nở nụ cười, Tiểu Tứ khóe miệng cũng gợi lên cái cười khẽ. So sánh với khí chất khuôn mặt ba vị ca ca kia, bộ dạng tiểu tứ là xinh đẹp nhất, là bộ dạng tiểu tử lưu manh, dong lười, cảm giác cái gì cũng không để ở trong lòng. Ngón tay hữu lực, ở trên cánh tay của ta nhẹ nhàng nắm lại...
“Ai kêu cùng ngươi rất thân thôi, ngươi đưa cho ta cái gì? Thế nào sớm không thấy lấy ra" Ta tò mò hai tay hắn trống trơn đi theo ta đến nơi đây, có thể từ chỗ nào lấy ra này nọ?
“Chẳng lẽ các ca ca có cái gì cho ngươi làm lễ gặp mặt còn muốn ta đưa ngươi chén nước trà sao?"
Tiểu tứ liếc ta một cái, từ trong giày lấy ra một hòm nho nhỏ màu hồng, mở ra lòng bàn tay ta đặt ở bên trong, thuận thế lấy thanh âm cực thấp nói “Trở về lại mở ra", tiếp giương giọng nói “Nha, còn thiếu ngươi?"Ta vừa nhấc mắt, thấy tam ca ngồi ở bên cạnh ngắm Tiểu Tứ liếc mắt một cái, nói vậy câu mật ngữ kia của Tiểu Tứ, hắn là nghe rồi đi.
“Cám ơn Tứ ca ca “Rống, phóng trong giày...
Vương tổng quản dẫn ta đi đến phía bên phải đại sảnh, Nhị thúc, Tam thúc xuống dưới là một vị mỹ thiếu niên như ngọc, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta. Quả nhiên Vương tổng quản nói “Vị này là đại công tử tam gia, Mộng Chi thiếu gia, đại biểu ca của tiểu thư."
Ta hơi hơi hành lễ, cười yếu ớt nói “Nhã Nhã gặp qua Mộng Chi biểu ca “
Mộng Chi nắm giữ tay của ta, “Muội muội kêu Mộng Chi ca ca đi, biểu ca biểu ca không thân đâu."
Bạch Mộng Chi nhẹ vỗ về tay của ta, đoan trang nói “Sớm nghe nói muội muội tuệ chất lan tâm, móng tay này có một phong cách riêng, thập phần động lòng người đâu."
Phụ thân ở đây ta không dám nói là Tiểu Tứ vẽ cho ta, đành phải nói “Mộng Chi ca ca quá lời, nữ hài tử tiểu ngoạn ý, không đáng giá nhắc tới “ Muốn không dấu vết rút tay nàng về, hắn cũng không thả ra.
Thiếu niên này tuổi tuy nhỏ đã có một dòng tà khí, mắt phượng híp lại, mắt đẹp
hàm vận, thân hình gầy yếu cũng không gầy yếu, như báo tử ẩn chứa sức bật, hơi cúi đầu, thấy trên tay phải hắn cầm lấy tay ta mang theo một chiếc nhẫn vàng ròng hình xà phun tín, mắt rắn cũng là hai viên hồng thủy tinh, yêu diễm dị thường.
“Muội muội không cần khiêm tốn, từ tâm tư bất đồng cùng khuê tú tầm thường có thể nhìn ra muội muội là có tâm thất khiếu linh lung" Môi hắn hé mở phun ra lời nói mềm nhũn, ngón tay bị hắn bắt lấy liền truyền đến một cỗ tê dại. May mắn hắn cũng lập tức buông ra.
“Đây là túi hương tự chế, so với trân bảo vàng ngọc của các vị huynh đệ cũng không giá trị cái gì, nhưng là đặt ở trên người cũng có thể bảo vệ muội muội, các độc vật tầm thường không dám đến gần muội" Nói xong lấy ra một túi hương tinh xảo.
“Mộng Chi ca ca nghĩ chu đáo, Nhã Nhã cám ơn “
“Tiểu ca ca tiểu thư, Tỉnh Chi. Tiểu thư cũng là hiểu biết “Vương tổng quản cười hề hề nói
“Tỉnh Chi, ngươi vài năm nay thế nào? Nói là gầy một ít đâu “Ta cười mỉm chi đoan trang nhìn tiểu Tỉnh Chi, hắn một thân bên người thúc thắt lưng áo choàng minh hoàng, trên trán buộc đai đông châu, trên lưng còn mang đại cung, càng có vẻ mặt hắn như ngân bàn, phấn bạch xuất chúng, như tiểu sinh, lại vẫn là tha thiết mong nhìn ta, giống như hồi nhỏ.
“Nhã Nhã, thế nào sẽ không xưng ta ca ca? Ta còn lớn hơn ngươi hai tháng đâu
“Hắn vẻ mặt ủy khuất
“Ngươi mang cái gì cho ta? Sẽ không là điểm tâm đi" Chạy nhanh nói sang chuyện khác, cũng thập phần tò mò người này trừ bỏ ăn còn có cái gì càng quan trọng hơn
“Quả là tiểu muội hiểu biết Tỉnh Chi, năm rồi hắn vừa khóc, chúng ta liền dỗ hắn nói xuống núi đi mua điểm tâm Ngự Thiện Lâu" Nhị ca cười nói, cũng dẫn tới mọi người đều nở nụ cười, chỉ thấy đại ca chính là hơi hé miệng, có chút ý cười.
“Nhã Nhã, không phải." Tỉnh Chi vẫy tay, gã sai vặt phía sau mang lên một hộp gấm dài một thước đi đến, mở ra vừa thấy nguyên lai là một bộ tinh xảo dao, bát, thìa màu bạc, có một bộ đũa từ cây mun tương ngân.
“Ta đã nói, vẫn là cùng ăn có liên quan “Nhị ca cười hắn
“Qùa Tỉnh Chi tặng, ta thật thích" Không đành lòng thấy mặt hắn đỏ lên, ta chạy nhanh ứng thừa
Lại phẩm trà nhàn thoại một hồi, “Tốt lắm, thân cũng nhận qua, lễ cũng đưa xong rồi, các tiểu tử đều phong trần mệt mỏi, cũng nên hồi vườn nghỉ ngơi, chuẩn bị tham dự tiệc tối."
Tam thúc thúc vui mừng nói, “Mộng Chi, Ngọ Dương, An Dương rửa mặt chải đầu một chút liền đi qua, cũng giúp chúng ta tiếp đãi khách nhân “Dứt lời mọi người rời đi. Tỉnh Chi bước nhanh đi lên giữ chặt tay của ta, tiểu tứ chần chờ một chút cũng đi lại, Mộng Chi trước khi đi còn quay đầu liếc ta một cái, ta run run.
Tác giả :
Saybabysay