Áp Trại Tướng Công

Chương 6

Những tia nắng sớm chiếu lên dòng suối nhỏ đầy lấp lánh tỏa ánh sáng lung linh, lọt vào đôi mắt Đinh Thuần đang ẩn ẩn thân nằm trong hang vừa thức dậy sau một đêm ngủ say.

Mắt của hắn hơi hơi nhắm hờ, chờ chính mình thích ứng với ánh sáng rồi mới chậm rãi mở mắt ra.

Bất chợt hình ảnh đập vào đôi mắt tĩnh lặng của hắn làm hắn nghĩ đến mình hoa mắt, hắn nằm nghiêng nhìn kỹ mỹ nữ kiều nhan trong lòng, ngực phình lên tình cảm nói không nên lời.

Tiểu nữ nhân mạnh miệng này đúng là vẫn còn có một tia lo lắng đối với hắn.

Hắn nhắm mắt điều tức, phát hiện dược hiệu của phấn bột mịn kia đã bị thối lui, nội lực của hắn đã khá khôi phục, chỉ là vết thương trên lưng vẫn đang đau nhức, hình như độc tính chưa giải làm cho nhiệt độ cơ thể hắn quá thấp.

Có lẽ vì thế nàng mới lo lắng muốn duy trì nhiệt độ cơ thể hắn, chủ động tiến sát vào lòng hắn, bằng không hắn coi cá tính nàng tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định là tình thế cấp bách lắm mới ra hạ sách này.

Bất quá với hắn mà nói hạ sách như vậy cũng là lương duyên trời ban cho, hắn không hề thống hận hai kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn kia, giờ ngược lại chân thành cảm kích bọn họ.

Không muốn nàng bừng tỉnh, hắn nhẹ nhàng chậm chạp đưa tay sờ tóc nàng, chóp mũi lại gần hít sâu một hơi – quả nhiên, chính là mùi hương này.

Hắn lại xác định đây là làn hương làm say chết người, mà hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn đưa ngón tay dài lướt qua gò má non mịn của nàng, động tác tuy rằng mềm nhẹ lại vẫn làm nàng bừng tỉnh.

Cơ hồ là động tác theo phản xạ nên nàng phút chốc liền lùi ra sau, động tác của Đinh Thuần hoàn hảo nhanh nhẹn, một tay kia vững vàng ôm chặt thắt lưng của nàng, không để nàng có cơ hội trốn.

“Ngươi tỉnh?" Đôi mắt Nhâm Phóng Ưu mở to, giọng điệu nói ra lời này như là chỉ trích hắn làm sao có thể không có nàng cho phép mà đã liền mở to mắt.

“Nàng cũng tỉnh rồi." Đinh Thuần khôi phục nét tươi cười như đêm qua, ánh mắt thậm chí có vài phần nóng cháy, bàn tay liên tục mạnh mẽ giữ chặt không cho nàng tránh khỏi vòng tay hắn.

“Tỉnh thì bỏ ta ra." Nhâm Phóng Ưu như là bị sợ hãi.

Nói thật nàng thật đang sợ hãi, chính mình luôn luôn dễ tỉnh nhưng không rõ vì sao nàng ngủ thật sâu trong lòng hắn mà thấy lại thơm lại ngọt?

Đinh Thuần không đáp lại lời của nàng, ngược lại càng đùa giỡn nàng.

“Nàng chiếm tiện nghi của ta." Hắn duy trì tư thế như cũ, lại ôm ôm nàng thật nhanh, mở mồm trách nàng một câu, nói không đến nơi đến chốn, mập mập mờ mờ.

“Cái gì, cái gì, cái gì?" Đây là lên án gì đây?

“Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình thế, ta làm sao chiếm tiện nghi của ngươi?" Nàng xấu hổ đến ngay cả vành tai đều phiếm hồng, bàn tay nhỏ bé đánh một cái khá mạnh vào ngực hắn.

Đinh Thuần giả bộ ôm ngực thét lớn một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó.

Nhâm Phóng Ưu ngẩn ra, mặc dù không tin hắn thực sự suy yếu như vậy, nhưng cũng không dám lại “ra tay hạ sát" hắn.

“Nàng tiến sát ngực của ta, chia xẻ nhiệt độ cơ thể của ta, ham cái ôm của ta, mấy điều ấy chưa được tính là chiếm tiện nghi của ta sao?"

Đinh Thuần được tiện nghi còn khoe mã, ý định muốn ngắm bộ dáng nàng thẹn thùng đỏ bừng.

“Họ Đinh kia!" Nhâm Phóng Ưu nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết như thế nào tự mình lập tức cãi lại. “Kia chính là……"

“Đừng nghiến răng nghiến lợi như vậy, không bao lâu nữa nàng cũng sẽ mang họ Đinh." Đinh Thuần ý cười càng đậm, đã muốn hạ quyết tâm phải giữ nàng ở bên người hắn.

“Cái gì, cái gì?" Mấy lời biện giải của Nhâm Phóng Ưu đến miệng, nhưng bởi vì lời hắn nói ra mà nàng lại nuốt trở về, thẹn thùng chuyển thành phẫn nộ. “Ai họ Đinh với ngươi?"

“Nàng." Đinh Thuần trả lời không nhanh không chậm, nói như hắn nắm rất chắc, bàn tay to lướt nhẹ qua má trắng hồng nõn nà của nàng, ánh mắt lóe ra tình cảm nồng đậm. “Nàng sớm hay muộn cũng sẽ theo ta lấy họ Đinh."

Lời kia đột nhiên thốt ra, làm cho nàng không tự chủ được run rẩy, toàn thân chịu một trận tê dại.

“Đừng, đừng nói giỡn nữa, không biết ngươi tự tin thái quá rồi." Nhâm Phóng Ưu mạnh miệng đáp lời, ánh mắt nàng lại giấu không được hoảng loạn, nàng cố gắng muốn đẩy hắn ra để chấm dứt vòng tay ôm ấp này.

Đinh Thuần tuy rằng độc thương chưa lành, nhưng nội lực đã khá khôi phục, hai cánh tay mạnh mẽ ôm trọn thắt lưng nàng, làm cho nàng chỉ có thể ở lại trong lòng hắn, cũng không đi được chỗ nào khác.

“Qua cầu muốn rút ván? Trộm một đêm ôn tồn của ta ở đây xong, hiện tại muốn xoay người chạy lấy người?" Đinh Thuần nâng mày, giọng điệu mang ý cười.

“Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi đừng càng nói càng quá đáng!" Nhâm Phóng Ưu lần đầu gặp được nam nhân như hắn, nói hai ba câu nàng liền tức giận đến nói không ra lời.

“Nhưng thật ra nàng nói xem, câu nào ta nói sai chứ?" Đinh Thuần ung dung, không lo lắng một chút nào về vết thương sau lưng, ngược lại luôn muốn kéo dài thời gian nàng ở trong lòng mình, cùng nàng nói đùa tán gẫu.

“Nàng tự tiến sát vào ngực ta, ta có nói sai sao?" Đinh Thuần hỏi lại.

“Có, nhưng là……" Nhâm Phóng Ưu có ý đồ muốn giải thích, bất quá hắn không cho nàng cơ hội.

“Nàng chia xẻ nhiệt độ cơ thể của ta, không đúng sao?" Đinh Thuần hỏi lại.

“…… Cũng không thể nói như vậy." Nhâm Phóng Ưu tức giận trừng mắt nhìn hắn, người chiếm tiện nghi rõ ràng là hắn, nhưng nàng không chiếm được thế thượng phong.

“Nàng ham cái ôm của ta……" Đinh Thuần tiếp tục dõng dạc lên án.

“Đinh Thuần!" Nhâm Phóng Ưu rốt cục tìm được cơ hội bác bỏ. “Rõ ràng chính là ngươi ôm ta không buông ra, ngươi cuối cùng không thể đem tội đổ hết lên đầu ta được?"

Nghe vậy, đôi mắt Đinh Thuần dường như hiện lên chút đăm chiêu, bàn tay đột nhiên đưa lên nâng cằm của nàng, làm cho nàng không thể không đón nhận ánh mắt nóng cháy của hắn.

Thật vất vả che đi thẹn thùng, lại bởi vì ánh mắt và đôi tay hắn truyền đến độ nóng mà một lần nữa nhiễm hồng hai má của nàng.

“Nàng đã nhận ra sao?" Đinh Thuần quăng ra một câu không đầu không đuôi.

Nhâm Phóng Ưu cái gì đều nói không ra, chỉ có thể giống như là bị thôi miên, thẳng tắp nhìn sâu vào đáy mắt hắn.

“Nhận thấy được ta ôm nàng vào lòng, sẽ thấy ta cũng không muốn buông ra……" Đinh Thuần khóa lại ánh mắt của nàng, thanh âm khàn khàn chậm rãi truyền vào trong tai nàng.

Trong đầu Nhâm Phóng Ưu chẳng hề minh mẫn, cảm giác mơ hồ hắn sắp muốn nói ra lời đầy ám muội, mà nàng càng không thể thừa nhận. Nàng muốn che tai để một câu cũng không nghe, nàng muốn che lại miệng hắn làm cho hắn một chữ cũng nói không nên lời……

Nàng muốn tránh, muốn chạy trốn, lại không thể động đậy, nàng chung quy cái gì cũng chưa làm, chỉ biết kinh ngạc nhìn hắn.

“Ta muốn nàng." Hắn từ tốn mà kiên quyết mở miệng, trong mắt mang theo ngọn lửa lướt qua mặt nàng, hướng đến tận đáy lòng nàng mà thiêu đốt, nhất thời rõ ràng vẫn che lấp dấu vết ý đồ kế tiếp.

Ba chữ kia giống một trận sấm sét kinh hoàng đánh thật mạnh vào ót nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.

“Nàng nghe rõ không?" Đinh Thuần dựa vào càng gần, biểu tình của nàng thoạt nhìn như là đang sợ hãi. “Ta lặp lại lần nữa, ta……"

“Ta cái gì cũng chưa nghe được!" Nhâm Phóng Ưu rốt cục tìm được tiếng nói của chính mình, gần như kinh hoảng gầm nhẹ. “Ngươi có biết ngươi đang nói năng lung tung hay không? Ta không phải người để ngươi trêu đùa, đừng đem suy nghĩ đó đặt lên ta……"

Có lẽ là quá mức kinh ngạc, nàng bất chấp trên người hắn có thương tích, hướng tới ngực hắn đánh ra một chưởng, thành công để chính mình tránh khỏi vòng tay giữ chặt của hắn.

“Ngươi là muốn lấy thê tử tưởng đến phát điên rồi? Hay là lâu lắm không tiếp cận nữ sắc cho nên ngươi mất đi lý trí?" Nhâm Phóng Ưu thất thời kinh hoàng trừng mắt lườm hắn, miệng bối rối nói năng hơi linh tinh. “Nếu tình huống của ngươi thuộc loại người sau, ta quay người trở lại thôn giúp ngươi hỏi một chút đường đến kỹ viện đi, ngươi đừng chợt nẩy ra ý gì đó với ta."

Đinh Thuần một câu cũng không nói, chính là cách một khoảng trống nhìn nàng.

Hắn đoán đúng như thế, nàng chẳng những bị kinh hách, nàng còn bị dọa chết khiếp……

“Ta không phải muốn lấy thê tử ngay, cũng không phải lâu lắm không gần nữ sắc mà mất đi khống chế, ta chỉ là muốn cho nàng biết ta muốn theo đuổi nàng……" Hắn bày tỏ ý nghĩ của hắn, nhưng Nhâm Phóng Ưu cũng không muốn tiếp tục nghe nữa.

“Đủ đủ đủ!" Nhâm Phóng Ưu ôm lỗ tai trừng mắt liếc hắn, rồi cúi mặt nhìn xuống đất, nhận định tâm địa hắn bất chính, đầu óc không bình thường, cũng không tiếp thu một câu một chữ hắn nói ra.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu……" Đinh Thuần tươi cười không thay đổi, ánh mắt đen thẳm ôn nhu cất giấu cảm xúc nóng cháy, tính muốn làm cho nàng chậm rãi chấp nhận hắn theo đuổi.

“Ta không phải yểu điệu thục nữ, cho nên ngươi là quân tử nên theo đuổi ai khác chứ không phải ta!" Nàng chẳng những không phải thục nữ, còn là một nữ bà cường đạo (trộm cướp). Hai người bọn họ không có lối thoát, hoàn toàn không có cửa nào đâu!

Ý thức được điểm này, cổ họng của nàng co rút nhanh một trận, nguyên bản còn muốn cậy mạnh xả vài câu, mắng hắn cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga, mắng hắn tâm địa đen tối…… Lời gì có thể thương tổn hắn đều ở trong đầu nàng chuẩn bị quá một lần.

Chỉ là bởi vì ánh mắt hắn ôn nhu, vẻ mặt hắn chuyên chú, làm cho nàng một câu đều nói không ra.

“Hảo, ta không nói." Đinh Thuần quyết định trước tiên làm cho nàng bình ổn lại, hắn không biết nguyên nhân nàng kích động là gì, nhưng thực hiển nhiên hắn cũng không thích thấy bộ dáng hay vẻ mặt nàng mâu thuẫn giãy dụa.

Lời hắn nói làm cho Nhâm Phóng Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vẫn không dám hoàn toàn trầm tĩnh lại. Cách một khoảng trống, nàng trừng mắt nhìn hắn thong thả đứng dậy, nàng áp chế một phen xúc động muốn đi đỡ hắn.

Đinh Thuần chịu đựng đau đớn, cố tự mình dựa vách đá đứng lên, không hề ép sát nàng mà chỉ vươn tay ra với nàng.

“Nội lực của ta có chút khôi phục, nhưng độc thương chưa lành, có thể đến giúp chút việc, dìu ta một chút được không?" Hắn quyết định trước nhẫn nại tạm “lui binh", thử một chút mức độ mềm lòng của nàng.

Nhâm Phóng Ưu trừng mắt nhìn hắn vươn tay, như là trừng mắt nhìn rắn độc thè lưỡi, trong lòng rất giãy dụa, lại phát hiện trái tim mình cứng rắn muốn đấu tranh giờ đã thất bại.

Như là qua một khoảng thời gian lâu quá rồi, nàng rốt cục từng bước đi đến phía trước, giống hôm qua đỡ hắn vậy.

“Cám ơn." Đinh Thuần lộ ra tươi cười vô địch ôn nhu với nàng, rõ ràng cảm giác cánh tay hạ xuống thì nàng lại khẩn trương hơi bối rối, cẩn thận như là ngay cả các dây thần kinh đều nhanh chóng đề phòng.

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói hươu nói vượn, bằng không ta nhất định bỏ lại ngươi!" Nàng thốt ra lời uy hiếp, hy vọng hắn có thể quản tốt cái miệng của hắn.

“Hảo, đều nghe lời nàng." Đinh Thuần rốt cục trước cứ nghe theo nàng, không muốn lại làm cho nàng khẩn trương bối rối như thế.

Lời vừa nói ra, Nhâm Phóng Ưu mới rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, dìu hắn đi khỏi hang hướng đến khách điếm trong thành.

Vừa đến khách điếm, nàng đầu tiên tìm đến một đại phu chuyên môn giải độc giúp hắn, trải qua một phen cẩn thận kiểm tra xong, đại phu rốt cục theo kinh nghiệm bắt đầu viết đơn thuốc.

“Phu nhân, thương thế của tôn phu trị liệu quá muộn, máu độc chảy lan tới kinh mạch, lão phu cho dù là kê đúng thuốc rồi, cũng phải trải qua vài ngày tra tấn mới có thể thanh lọc đưa hết độc tố trong cơ thể ra được……" Đại phu một bên viết đơn thuốc, một bên nhắc nhở Nhâm Phóng Ưu.

“Ta không phải……" Nghe được cách xưng hô từ trong miệng đại phu thốt ra, Nhâm Phóng Ưu đầu tiên là sửng sốt, mới tính mở miệng đã bị đánh gãy ý nói.

“Mấy ngày đêm sắp tới, đợi hắn uống thuốc xong thì rất có khả năng bởi vì dược hiệu cùng độc tính chống lại nhau sẽ sinh ra bài xích, nhiệt độ cơ thể sẽ lúc cao lúc thấp, cũng có khả năng sẽ nôn ra máu độc, hiện tượng này đều thuộc loại bình thường, không cần lo lắng. Chỉ cần ở một bên cẩn thận chăm sóc, cơ thể lạnh thì lấy nước ấm, cơ thể cực nóng thì lấy nước lạnh lau người, như thế có thể giúp hắn khoẻ lại." Đại phu toàn diện nhắc nhở đến tình huống khả năng sẽ phát sinh, chính là vì không để cho nàng quá mức lo lắng.

Nhâm Phóng Ưu nghe vậy, mặt trắng bệch cười trừ, không nghĩ tới độc môn của Tứ Xuyên Đường Môn quả nhiên lợi hại, nàng đã trước tiên dùng thuốc giải độc của mình rắc lên vết thương của hắn mà còn không thể làm cho độc tính chậm phát tác lại nhiều.

Ngoài Đinh Thuần trước mắt, nàng cũng bắt đầu lo lắng cho Hắc trại, không biết hai tên thuộc Tứ Xuyên Đường Môn kia khi nào thì sẽ xuống tay với Hắc trại……

Ngay tại thời điểm nàng trố mắt, một bình dược (thuốc) mang theo cảm giác man mát bị bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt.

“Cao  giải độc này đắp một ngày thay ba lượt, trong uống ngoài xoa thì vết thương mới mau khỏi, phu nhân cũng đừng quá lo lắng cho tôn phu."

(Cao:thuốc đông y chế bằng dược liệu được cô lại)

Đại phu săn sóc bao dung cười cười, sớm nhìn ra cùng để ý vẻ mặt nàng kinh hoảng.

“Ta, ta…… Hắn…… Chúng ta không phải……" Nhâm Phóng Ưu tưởng mở miệng giải thích, lại cảm thấy có chút làm điều thừa.

Dù sao, người lưu lại chiếu cố thân hắn cũng chỉ có nàng, một khi đã như vậy nàng cần gì phải tốn nhiều lời lẽ đối người xa lạ này giải thích quan hệ giữa hắn và nàng.

Huống hồ, ngay cả nàng cũng không biết nên cùng hắn duy trì cái dạng quan hệ gì……

Nàng rầu rĩ tiếp nhận cao giải độc, cũng thấy trong ánh mắt Đinh Thuần như đang xem kịch vui trêu ghẹo, tiễn đại phu ra về, thuận đường còn chạy đến hiệu thuốc một chuyến mua thuốc giải độc theo đơn giúp hắn.

Cầm mấy thang thuốc trở về, nàng nhẹ nhàng chậm chạp đẩy cửa ra, phát hiện Đinh Thuần nghiêng người nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, nhìn như đang nghỉ ngơi. Nàng nhẹ trở đóng cửa lại, không muốn đánh thức hắn, nhưng một khắc sau khi nàng xoay người lại, nàng đón nhận một đôi mắt nóng cháy mang lửa.

“Hóa ra vẫn tỉnh, ta còn nghĩ đến danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần bộ thế nhưng một chút đề phòng đều không có, sớm hay muộn sẽ mất mạng đi gặp Diêm Vương." Nhâm Phóng Ưu miệng không kiêng nể, ánh mắt cũng lãnh liệt.

Dọc theo đường đi, nàng đã nghĩ điều chỉnh tốt tâm tình – việc công nhập vào việc công, tư về tư.

Nàng nợ hắn một mệnh, thế thì nàng liền chiếu cố đến khi hắn thương thế khỏi hẳn, coi như là trả nợ ân tình của hắn.

Nếu báo tư ân (ân nghĩa của riêng mình) xong, tiếp theo phải giải quyết việc chung. Hắn muốn mang binh tiêu diệt Hắc trại, vậy nàng liền lãnh binh nghênh chiến, tuyệt không làm việc nghiêng về tình cảm, cũng không nghĩ sẽ lui bước, lại càng không nhớ đến tư tình riêng.

Quyết định chủ yếu xong, nàng tính sau khi vết thương của hắn chuyển biến tốt sẽ hoả tốc chạy về Hắc trại một chuyến, phải bắt được tên chủ mưu phía sau, tuyệt không làm cho bất luận kẻ nào trong Hắc trại bị thương.

Nàng trước tiên phải bình nội loạn (dẹp loạn bên trong), mới có thể áp chế kẻ thù bên ngoài.

Hơn nữa nàng đã từ trong thư mật báo biết được, Nhị Hổ không lâu nữa sẽ đến Hàng Châu, nàng đã dùng bồ câu đưa tin thông báo huynh đệ trong Hắc trại, vào đầu tháng sau thừa dịp gió lớn trăng mờ, đem Nhị Hổ thoát khỏi địa lao.

Bằng thân thủ của huynh đệ Hắc trại bọn họ, muốn cứu thoát một Nhị Hổ tuyệt đối không phải việc khó, chỉ cần Nhị Hổ trốn ra, nàng sẽ rời khỏi Đinh Thuần ngay, sau đó…… Đối mặt chiến đấu, chém giết, xem xem ai chết ai sống.

Đinh Thuần ngồi ở mép giường nhìn biểu tình của nàng trong thời gian quá ngắn có biến hóa phức tạp khó hiểu, đôi mày rậm của hắn gắt gao nhíu lại, hắn lựa chọn trả lời vấn đề nàng vừa rồi mới đưa ra.

“Ta lúc đó không mở mắt ra là vì ta nhận được tiếng bước chân của nàng." Đinh Thuần giải thích cho mình.

Hắn không thường giải thích hành vi của chính hắn, nhưng hắn hy vọng không bị nàng xem thường.

“Nếu nhận được tiếng bước chân của ta, lại vì sao phải vào lúc này mới mở mắt ra?" Nhâm Phóng Ưu nói một câu chọc vào mâu thuẫn trước và sau của hắn, nàng nghhix muốn trong khoảng thời gian kế tiếp sẽ khắp nơi đối chọi gay gắt với hắn, nếu vậy có lẽ khi hai người bọn họ ngày sau đối mặt chiến đấu sẽ không thủ hạ lưu tình (Vì tình nghĩa mà ra tay khoan hồng).

Chính là, nàng không có dự đoán được là hắn không giận mà lại cười, cho nàng một cái đáp án cơ hồ không thể thừa nhận.

“Bởi vì ta muốn nhìn thấy nàng." Hắn tươi cười thản nhiên giọng sang sảng, làm cho người ta cũng không hoài nghi một chút độ chân thật trong lời nói của hắn. “Thời gian nàng rời đi lâu quá, ta thực lo lắng nàng gặp chuyện không may."

Lời này thật ôn nhu, thật chân thành, nhưng lại làm cho Nhâm Phóng Ưu càng thêm kinh hoàng, ngực của nàng cứng lại, cơ hồ không thể hô hấp, bản năng cảm giác được khiếp đảm, ngay cả nghênh đón tầm mắt hắn đều cảm thấy vô lực, nàng chỉ có thể vội vàng di chuyển tầm mắt.

“Ta đi đun thuốc." Nhâm Phóng Ưu xoay người lại lần nữa rời khỏi phòng, bởi vì lời hắn nói – chạy trối chết.

Đun thuốc xong, Nhâm Phóng Ưu cẩn thận cầm bát thuốc, điều chỉnh hô hấp rồi mới đi vào trong phòng. Đẩy cửa mở, nàng xấu hổ phát hiện Đinh Thuần cởi trần phần thân trên, một bộ dáng như chờ nàng đã lâu.

Tuy nói nàng đã muốn “Chuẩn bị tâm lý" thật tốt, nhưng nàng cũng không chuẩn bị tốt khi thấy hắn cởi trần, cho nên trong nháy mắt nhìn thấy hắn, mặt của nàng không có tự chủ được lại đỏ ửng.

“Ngươi……" Nhâm Phóng Ưu thẳng tắp trừng mắt nhìn vào mắt hắn, đơn giản là nàng không biết ngoài theo dõi mặt hắn thì ánh mắt của nàng còn có thể phóng đến chỗ nào. “Lại còn chưa tới thời gian bôi thuốc……" Thật không biết nam nhân này cởi quần áo gấp như vậy, tại sao hắn gây nên lắm chuyện thế?

“Dù sao thời tiết nóng." Đinh Thuần tùy tiện tìm cái lý do, tột cùng không thể làm cho nàng biết hắn chỉ vì thích ngắm xem vẻ mặt, bộ dáng nàng xấu hổ biến thành quả táo đỏ.

Nhâm Phóng Ưu đi đến bên giường, đưa bát thuốc trong tay đến gần mặt hắn. “Đây, cầm."

“Lưng ta đau." Đinh Thuần lắc đầu, cố gắng tận dụng quyền lợi bệnh nhân. “Nhưng lại là vì cứu nàng mới bị thương!"

Nam nhân này còn kể công?

“Hảo!" Nhâm Phóng Ưu cắn răng, lấy thìa múc một ít nước thuốc đưa gần đến bên môi hắn. “Muốn ta hầu hạ ngươi, xin mời cử động, mau, há mồm!"

Đinh Thuần thực nghe lời, quả nhiên hé miệng, để cho nàng đem chỗ thuốc đen đắng trong thìa vào trong miệng hắn.

Động tác được lặp lại, hắn tuy rằng không nói thêm nửa lời nữa, nhưng ánh mắt nóng cháy kia lại thủy chung không rời khỏi nàng, cho dù nàng đã muốn cố gắng bỏ qua, nàng vẫn cảm thấy đang bị quấy nhiễu.

“Ngươi thật sự thực hy vọng ta móc mắt của ngươi ra." Nhâm Phóng Ưu còn tưởng xúc động đem bát thuốc đổ lên đầu hắn.

“Ta chưa nói chuyện, như vậy cũng không được?" Thân thể cao lớn của Đinh Thuần tựa vào thành giường, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

“Chính là không được."

Mệnh lệnh vừa ra, bên trong có nửa ngày vắng lặng, Nhâm Phóng Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến nàng rốt cục thành công cản trở hắn.

Chỉ tiếc Đinh Thuần im lặng không đến thời gian uống một chén trà nhỏ, lại tiếp tục mở miệng, nhưng lại thốt một câu kinh thiên động địa – “Đêm nay, nàng hãy cùng ta ngủ chung giường."

Lời này vừa nói ra, tay của Nhâm Phóng Ưu run run một chút, suýt nữa làm đổ bát thuốc.

Người này thật sự là không có đề tài nào để nói ra nữa sao, mà nàng chọn cách không muốn đáp lại lời hắn nói.

“Tin ta hạ độc ngươi hay không?" Nàng đe dọa nói, ánh mắt ngoan tuyệt như muốn giết người.

Đinh Thuần cười ha ha, quyết định tạm thời giữ một mạng của mình, nhìn biểu tình nàng vừa thẹn vừa giận, khó bảo đảm rằng nàng sẽ không một đao đâm chém, chấm dứt sinh mệnh của hắn, cũng chấm dứt rắc rối của nàng.

Chính là tiếng cười của hắn như trước dừng không được, chỉ thấy trước mắt một bóng hình chợt vụt đến, hắn còn không có kịp phản ứng lại đã bị điểm á huyệt (huyệt câm).

Một đôi mắt Đinh Thuần mở rất lớn. Này, nha đầu kia…… Thế nhưng điểm á huyệt của hắn?

Rất, rất, rất quả quyết, hắn thật sự thưởng thức nàng.

Nhâm Phóng Ưu thật không biết chính mình còn có thể làm như thế nào…… Nàng điểm huyệt làm hắn câm, nhưng lại không khống chế được cái nhìn chăm chú bình thường luôn phát hỏa của hắn.

“Ngươi ngại sinh mệnh của ngươi quá dài có phải hay không?" Chẳng lẽ thật muốn một đao kết liễu hắn mới có thể ngăn hắn quấy nhiễu nàng.

Đinh Thuần lần này không hề nói giỡn nữa, rất hiểu biết mà lắc đầu, tự đưa tay ra đỡ bát thuốc uống cạn rồi trả lại nàng, sau đó ngoan ngoãn xoay người, lộ ra vết thương sau lưng.

Nhâm Phóng Ưu nhìn thấy vết thương kia, nhất thời mềm lòng không ít, đi đến bên cạnh bàn, đặt bát xuống, cầm lấy lọ thuốc mỡ, lại trở về bên hắn.

Nàng mở nắp lọ thuốc mỡ, ôn nhu bôi thuốc cho hắn.

Đinh Thuần nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ nàng ôn nhu xoa thuốc, ngửi làn hương tự nhiên riêng có trên người nàng.

Trong phòng thực im lặng, không có tiếng vang gì, chỉ có tiếng thở bình ổn của hai người, không khí lại thêm vài phần vô cùng thân thiết nói không nên lời.

Sau khi bôi thuốc xong, Nhâm Phóng Ưu giải trừ á huyệt cho hắn.

“Đừng nói mấy lời ta không thích nghe, bằng không ta thật sự rời đi." Nhâm Phóng Ưu tay chống thắt lưng ở trước mặt hắn đe dọa, nói thật sự cứng rắn, nhưng trên mặt nàng và trong giọng nói lại thêm một chút bất đắc dĩ, thêm một phần kiều mỵ.

“Hảo, hôm nay không nói." Đôi môi Đinh Thuần nhợt nhạt gợi lên tươi cười, khẳng khái gật đầu.

Hắn muốn “Tằm ăn lên nuốt trôi" (Gặm nhấm từ từ >o<) ý chí của nàng, rốt cuộc hắn sẽ không lập tức ép buộc nàng.

Nghe được hắn nhận lời, Nhâm Phóng Ưu cuối cùng cũng yên tâm.

“Đại phu nói đêm nay tình trạng của ta sẽ rất không tốt, nàng thật sự không ở lại giúp ta?" Đinh Thuần đem vấn đề quăng lại cho nàng, để chính nàng quyết định.

“Ta sẽ xem xét lại tình hình, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Nàng lườm hắn, đôi mày liễu hơi nhíu lại. “Đừng có chủ ý tà ma."

“Cùng thương lượng đi." Đinh Thuần chậm rãi mở miệng. “Ta tuyệt đối không có chủ ý tà ma, nhưng nàng liền ở bên người chiếu cố ta đi?"

Nhâm Phóng Ưu đưa đáp án rất đơn giản – “Phanh" một tiếng, cửa phòng trước mặt mặt hắn trực tiếp đóng mạnh lại.

Vốn tưởng rằng đại phu nhắc nhở chỉ là dự phòng vạn nhất, không nghĩ tới vừa đến nửa đêm, hắn thật sự ôm gương mặt mồ hôi chảy như điên, thân thể lập tức như bức tượng nóng thiêu đốt, trong chốc lát sau lại lạnh như tượng bằng băng đá.

Nhâm Phóng Ưu gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, lúc thì đun nóng nước, lúc thì vò khăn lạnh, không bao lâu lại thay một thân áo ướt bẩn của hắn ra.

Lúc này nàng rốt cuộc cố không ngượng ngùng hơn, thầm nghĩ đừng để cho hắn cảm lạnh. Khi hắn đổ mồ hôi thì nàng lau đi mồ hôi đầy thân, khi toàn thân lạnh như băng nàng vội giúp hắn mặc thêm y phục. Cuối cùng thấy toàn thân hắn vẫn không ấm lên được mà chỉ phát run, nàng thu lại một tia rụt rè còn lại, một lần nữa tiến đến nằm trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, muốn ngừng những cái rùng mình của hắn.

Dù sao là một hồi đầu tiên lạ, lần thứ hai sẽ thành thục hơn, nàng không hề vừa hoảng vừa loạn nữa.

Nàng biết hắn không phải cơ thể yếu ớt suy nhược, mà là độc phát tác khiến cho hắn thế này, vì vậy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng để ở bụng hắn không ngừng vận khí nhập thân hắn, trợ giúp hắn chống đỡ giá lạnh do chất độc trong cơ thể.

“Nàng ngừng lại đi, xem một thân nàng biến thành bẩn hề hề (lắm rồi)." Đinh Thuần nhìn nàng càng không ngừng đưa chân khí vào giúp hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch; làm cho hắn muốn thay đổi chủ ý, nguyên bản hy vọng giữ nàng ở bên người chăm sóc, chiếu cố hắn; hắn không hy vọng nàng mệt nhọc quá mức.

“Ta cũng không chê ngươi bẩn, ngươi còn chê ta?" Nhâm Phóng Ưu sửng sốt một chút, mắng nhiếc hắn một câu.

Mặt mày Đinh Thuần xanh trắng nhưng vẫn mỉm cười.

“Đúng vậy, chính là bởi vì nàng không chê, ta mới không nghĩ giữ nàng." Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn nàng. “Ta không biết nàng sẵn sàng làm như vậy……"

Tuy rằng biết nàng mơ hồ có ý đối với hắn, lại không biết vì sao bên ngoài nàng luôn chống chọi, đẩy hắn ra xa. Nhưng trước mắt, hắn lúc thì ẩm ướt lúc lại lạnh run, cả người giống như ngâm hay lội qua nước bùn, nàng lại không để ý chút nào, thầm nghĩ chữa thương giảm đau giúp hắn……

“Ta nói rồi, đó là việc ta nên làm, là ta nợ ngươi, nên ta còn ở lại." Nhâm Phóng Ưu cụp mắt xuống, đem che lấp cảm xúc lo lắng dưới lời nói lạnh lùng.

“Nàng không nợ ta nhiều như vậy." Tầm mắt Đinh Thuần dừng ở trên mặt nàng, ánh mắt càng thêm thâm tình.

Lời hắn nói, ánh mắt của hắn, mọi điều nàng đều không thể chống đỡ được, nàng chỉ có thể cố tìm bên phải bên trái gì đó, nói lảng nói tránh với hắn.

“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nếu còn có thể lực, nhờ mượn đến đối phó độc trong cơ thể." Nhâm Phóng Ưu nhắm mắt lại, ý đồ tránh đôi mắt của hắn, cố không để ý tới lời hắn nói, cũng không tự đi chất vấn, tự hỏi chính mình vì sao lo lắng như vậy……

“Nàng đang lo lắng cho ta sao?" Ánh mắt Đinh Thuần khôi phục phức tạp, như cực lực cất dấu cảm xúc.

“Ta không có." Nhâm Phóng Ưu phủ định theo trực giác.

Nhìn biểu tình của nàng, mắt Đinh Thuần nheo lại, làm như muốn ngắm xem nàng chối đây đẩy.

“Nàng rời đi đi, ta có thể tự mình vận công trừ độc." Hắn không hy vọng nhìn thấy nàng mệt mỏi.

“Ta sẽ không đi." Nhâm Phóng Ưu không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

“Cho nên, nàng thật sự để ý ta." Đinh Thuần ôn nhu nói, mặt mày trắng bệch có nụ cười thỏa mãn.

“Ngươi câm miệng!" Nhâm Phóng Ưu tức cực kỳ. “Ta nghĩ muốn làm như thế nào, liền làm như thế nấy, ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy!"

Ngoài dự đoán mọi người, Đinh Thuần lần này ngoan ngoãn.

“Hảo, ta không nói nhiều lời vô nghĩa nữa." Hắn ngậm lại miệng, lộ ra nét tươi cười hiểu ý.

Cho dù như thế, hắn tươi cười vẫn làm cho nàng cảm thấy có gì không đúng, nếu không nhìn thân thể hắn vì trị độc mà thống khổ, nàng thực nên đánh ra một chưởng làm cho hắn hộc máu bỏ mình, quên hết đi, chứ chẳng cần nhìn hắn còn có thể cười đến kiêu ngạo như vậy.

Nàng đơn giản không để ý tới hắn, điều hoà hơi thở, lại lần nữa vì hắn vận công trừ độc.

Trong lúc này Đinh Thuần không hề nhiều lời, chính là thẳng tắp nhìn nàng hết thảy vì hắn nguyện làm bao việc.

Phiêu bạc chân trời góc biển nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cam nguyện theo ý tưởng bỏ neo dừng chân – bởi vì nàng.

“Ta nhắc lại để nàng tỉnh ra, nàng tốt nhất lập tức rời đi, bằng không……" Đinh Thuần thản nhiên thở dài một hơi.

“Như thế nào? Hiện tại sao, chẳng lẽ còn muốn đá ta một cước văng ra xa sao?" Nhâm Phóng Ưu không biết nam nhân này có nhiều lời không nên thốt khỏi mồm như vậy mà vẫn nói.

“Ta sẽ không đem nàng đá văng ra, ngược lại……" Rét lạnh trên người Đinh Thuần dần tan đi, rốt cục có khí lực cử động tay, xoa cái má trắng nõn của nàng. “Nàng hiện tại không đi, sẽ thấy sau cũng đi không được." Những lời này không phải cảnh cáo, không phải uy hiếp, mà là công khai biểu thị tình ý.

Hắn, Đinh Thuần, đời này sẽ không buông tay nàng ra.

Nhâm Phóng Ưu hoàn toàn không thể nhúc nhích, một đôi mắt chăm chú nhìn hắn, một câu cũng cũng nói không nên lời.

Có lẽ là dường như lo lắng lỗ tai nàng có vấn đề, hắn không nề hà thân thể này vừa phiền vừa nặng nhắc thêm một lần nữa.

“Ta, Đinh Thuần, đời này quyết không phụ nàng."

Người đang bị hàn độc là hắn, nhưng mà toàn toàn thân Nhâm Phóng Ưu rùng mình một cái.

Hắn không phụ nàng?

Hắn muốn…… Như thế nào không phụ nàng?

Nếu hắn biết được thân phận của nàng, hắn sẽ làm như thế nào? Ở trước mặt hoàng thượng, hắn muốn báo cáo kết quả công việc như thế nào? Có thể bởi vậy mà bị hoàng đế xử phạt hay không?

Nhâm Phóng Ưu lại run mạnh một lần nữa.

Nàng không lo nghĩ đến chính mình nhưng ngược lại lo lắng tình cảnh của hắn, tâm tình Nhâm Phóng Ưu càng hoảng.

“Ngươi không phụ ta, cũng phải xem ta có nguyện ý hay không." Cho dù trong lòng có chút dao động, nàng ngoài miệng lại vẫn cường ngạnh cố chấp, nhưng nguồn nội lực của nàng cũng chưa từng vận công chậm lại.

Đinh Thuần tươi cười càng sâu.

“Nàng có thể ra quyết định của nàng, ta cũng có thể ra quyết định của ta." Thanh âm của hắn tuy rằng suy yếu, nhưng trong giọng nói kiên quyết không thể khinh thường.

Tình thế bắt buộc nghênh đón cái nhìn của hắn, Nhâm Phóng Ưu bắt đầu hối hận.

Trong lòng nàng biết không thể tiếp tục ở lại.

Nàng nên lập tức rời đi.

(Hết chương 6)
Tác giả : Lạc Đồng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại