Áp Chót Bảng Giang Hồ
Chương 6: Ta dắt
Hắn nghe nàng nói, giật mình, nói không nên lời. Cũng mệt cho nàng ấy còn nghĩ ra được chuyện này.
Hàn Niệm thấy hắn không trả lời, liền nghĩ hẳn là bị nàng nói trúng rồi. Khẽ ho, lên tiếng: “Ách… thật ra có để ý cũng không sao. Dù sao giờ nàng ấy cũng chỉ một mình, ngươi nếu thích thì cứ thử xem… ách… biết đâu nàng sẽ vì ngươi mà quay đầu, một mực son sắt thủy chung nha."
Tĩnh Khanh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm nàng: “Tại sao Hàn Niệm lại cho là ta thích nàng ấy?"
Ơ, Hàn Niệm… vừa nãy còn gọi Hàn cô nương mà. Xem ra ta nói đúng tâm sự của hắn rồi, nên hắn liền cảm thấy thân thiết, nên sửa cách xưng hô. Hàn Niệm cười thầm, bên ngoài lại tỏ vẻ đứng đắn nói: “Không phải sao, lúc đầu ngươi vì cứu nàng mà xém chút bị Kha Tử kia đánh, sáng nay nàng lại còn đến tìm ngươi. Lúc đi ta có trông thấy ngươi quay lại nhìn nàng, rõ ràng là không nỡ rời đi mà."
Tha cho hắn đi, lúc đầu hắn đang đi là nàng ta ôm chân hắn kéo lại, không cho hắn đi. Khi hắn chuẩn bị đánh Kha Tử kia thì nàng xuất hiện, sáng nay hắn vừa định giải quyết Tả Tả kia cũng là nàng tới. Quay lại nhìn nàng ta… hắn là liếc nàng ta, có được không hả... Tĩnh Khanh tự mặc niệm trong lòng.
Nàng lại không chút để ý, tự trách: “Chậc… lúc ấy ta thật sự không biết nên mới lôi người cùng đi, thật xin lỗi… hay… giờ ngươi quay lại đi… nàng ấy chắc vẫn còn ở đó… bạc ấy xem như ta chúc phúc hai người… A…"
Nàng đang nói liên hồi đột nhiên lừa bị kéo mạnh đi, làm nàng cũng giật theo về phía trước, nàng lật đật túm chặt cổ lừa, chân vòng chặt bụng lừa, lung la lung lay một hồi mới ngồi vững lại được.
Tiểu Tinh nhìn thấy, giật cả mình, hét lên: “Ngươi… ngươi có biết dắt lừa không hả, không dắt được thì để ta. Làm tiểu thư té xem ta có chôn sống ngươi không."
Hàn Niệm nhìn nhìn, khẽ nói: “Tiểu Tinh, ta không sao mà,…", lại nhìn đến ánh mắt sắc bén của Tiểu Tinh nàng liền nuốt lời vừa định nói, quay sang nói với Tĩnh Khanh: “Không thì Tĩnh Khanh ngươi đưa dây cho Tiểu Tinh dắt đi."
Hắn nhìn nhìn Tiểu Tinh rồi lại quay mặt đi, giọng buồn buồn nói: “Không được… ta sao lại có thể để nữ hài tử dắt lừa thay mình."
Tiểu Tinh ghét nhất bị ai nói nàng là nữ hài tử, nàng giật mạnh dây dẫn lừa từ trong tay hắn, thế mà lại giật không ra. Nàng thoáng giật mình, nhìn lại hắn đã dắt lừa đi rồi. Quả nhiên, Tĩnh Khanh này không hề đơn giản.
Hàn Niệm nhìn bọn họ cãi qua cãi lại, đành khuyên nhủ: “Tĩnh Khanh, ngươi đừng lo. Tiểu Tinh nhìn thế chứ lợi hại lắm, còn lợi hại hơn cả ta đó. Ngươi cứ đưa dây cho nàng đi."
Hắn buồn bực nói: “Ta dắt." rồi dắt lừa hoa chạy một mạch.
Hàn Niệm thấy hắn không trả lời, liền nghĩ hẳn là bị nàng nói trúng rồi. Khẽ ho, lên tiếng: “Ách… thật ra có để ý cũng không sao. Dù sao giờ nàng ấy cũng chỉ một mình, ngươi nếu thích thì cứ thử xem… ách… biết đâu nàng sẽ vì ngươi mà quay đầu, một mực son sắt thủy chung nha."
Tĩnh Khanh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm nàng: “Tại sao Hàn Niệm lại cho là ta thích nàng ấy?"
Ơ, Hàn Niệm… vừa nãy còn gọi Hàn cô nương mà. Xem ra ta nói đúng tâm sự của hắn rồi, nên hắn liền cảm thấy thân thiết, nên sửa cách xưng hô. Hàn Niệm cười thầm, bên ngoài lại tỏ vẻ đứng đắn nói: “Không phải sao, lúc đầu ngươi vì cứu nàng mà xém chút bị Kha Tử kia đánh, sáng nay nàng lại còn đến tìm ngươi. Lúc đi ta có trông thấy ngươi quay lại nhìn nàng, rõ ràng là không nỡ rời đi mà."
Tha cho hắn đi, lúc đầu hắn đang đi là nàng ta ôm chân hắn kéo lại, không cho hắn đi. Khi hắn chuẩn bị đánh Kha Tử kia thì nàng xuất hiện, sáng nay hắn vừa định giải quyết Tả Tả kia cũng là nàng tới. Quay lại nhìn nàng ta… hắn là liếc nàng ta, có được không hả... Tĩnh Khanh tự mặc niệm trong lòng.
Nàng lại không chút để ý, tự trách: “Chậc… lúc ấy ta thật sự không biết nên mới lôi người cùng đi, thật xin lỗi… hay… giờ ngươi quay lại đi… nàng ấy chắc vẫn còn ở đó… bạc ấy xem như ta chúc phúc hai người… A…"
Nàng đang nói liên hồi đột nhiên lừa bị kéo mạnh đi, làm nàng cũng giật theo về phía trước, nàng lật đật túm chặt cổ lừa, chân vòng chặt bụng lừa, lung la lung lay một hồi mới ngồi vững lại được.
Tiểu Tinh nhìn thấy, giật cả mình, hét lên: “Ngươi… ngươi có biết dắt lừa không hả, không dắt được thì để ta. Làm tiểu thư té xem ta có chôn sống ngươi không."
Hàn Niệm nhìn nhìn, khẽ nói: “Tiểu Tinh, ta không sao mà,…", lại nhìn đến ánh mắt sắc bén của Tiểu Tinh nàng liền nuốt lời vừa định nói, quay sang nói với Tĩnh Khanh: “Không thì Tĩnh Khanh ngươi đưa dây cho Tiểu Tinh dắt đi."
Hắn nhìn nhìn Tiểu Tinh rồi lại quay mặt đi, giọng buồn buồn nói: “Không được… ta sao lại có thể để nữ hài tử dắt lừa thay mình."
Tiểu Tinh ghét nhất bị ai nói nàng là nữ hài tử, nàng giật mạnh dây dẫn lừa từ trong tay hắn, thế mà lại giật không ra. Nàng thoáng giật mình, nhìn lại hắn đã dắt lừa đi rồi. Quả nhiên, Tĩnh Khanh này không hề đơn giản.
Hàn Niệm nhìn bọn họ cãi qua cãi lại, đành khuyên nhủ: “Tĩnh Khanh, ngươi đừng lo. Tiểu Tinh nhìn thế chứ lợi hại lắm, còn lợi hại hơn cả ta đó. Ngươi cứ đưa dây cho nàng đi."
Hắn buồn bực nói: “Ta dắt." rồi dắt lừa hoa chạy một mạch.
Tác giả :
Yan Nian