Ảo Mộng Lữ Trình
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đầu tiên thứ tư 10-4
Từ buổi trưa sau khi lên RMS Titanic đến giờ, sắp đến mười giờ tối, trải qua mười tiếng không sai biệt lắm, thật ra tâm tình của Cal vẫn chưa ra hình ra dạng gì.
Hoặc nói đúng hơn, từ lúc Rose, nàng tiểu thư quý tộc mà hắn theo đuổi, chấp nhận lời cầu hôn của hắn đến giờ, trong thời gian gần hai tháng, hắn vẫn chỉ có một cảm giác, mọi chuyện phảng phất không phải như những gì hắn tưởng tượng. Hơn nữa gần đây, ngày cưới càng đến gần, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Tuy nhiên, ngoài mặt, giờ phút này nhìn hắn cùng những phú ông ngồi xung quanh đang chuyện trò vui vẻ không khác nhau là mấy.
"... Năm mươi khối! Tên kia nói, Pittermann mua toàn bộ Manhattan mới tốn nhiều nhất hai mươi bốn đô la."
"Không sai, cái tên đó nói, nhưng mà tiên sinh, Manhattan sẽ không động!"
Trong số bọn đàn ông vị Fordman tiên sinh giỏi kể loại chuyện tiếu lâm hạ lưu hiểu ý cười lớn tiếng, đắc ý hít một hơi khói, sau đó phun một luồng khói mù xinh đẹp màu lam vào không trung.
Hắn là một chủ ngân hàng đến từ New York, là hành khách khoang hạng nhất.
Những trường hợp giống như vậy, Cal đã sớm quen thuộc. Nếu như nói tâm tình hắn (Cal) tốt, thì có khi hắn cũng nguyện ý tham gia giải trí với bọn họ một phen. Dù sao, đối với bọn đàn ông có tiền có thế mà nói, sau buổi cơm chiều cùng tụ tập vào phòng hút thuốc tiêu hao thời gian, đàm luận chuyện về quốc hội, về bầu cử, về cổ phiếu, về thình hình quốc tế, hoặc là các loại vô tuyến truyền hình mới được phát minh sau này, cuối cùng khó tránh khỏi chuyển đến đề tài về phụ nữ.
Trong tiếng cười, cho hợp với tình hình hắn nhếch mép một cái, dập tắt điếu xì gà còn lại một nửa, móc đồng hồ bỏ túi ra, ngón tay bắt đầu nhấn đỉnh móc chụp của đồng hồ bỏ túi, nút bật mạ vàng bật ra, lại bị nhấn xuống, tiếp tục bắn ra, lại tiếp tục bị nhấn xuống, lặp đi lặp lại không ngừng.
Đây là một động tác theo bản năng. Thời điểm hắn cảm thấy tâm thần không yên, thông thường thì là như vậy.
Suy nghĩ của hắn thật ra vẫn còn dừng ở việc phát sinh trên bàn ăn tối hai hôm trước.
Ngay trước mặt một bàn toàn là đàn ông, Rose lại hút thuốc, không chút cố kỵ mang lời nói của người Áo bị điên Freud liên quan đến "tiểu đệ đệ" cùng khoái cảm châm chọc Ismay tiên sinh khoe khoang RMS Titanic, thậm chí nửa đường bỏ lại hắn mà rời đi. Mặc dù lão già Ismay có tiền cùng hay dại dột nói bốc nói phét, thậm chí trước đây rốt cục chưa từng nghe cái quái gì về Freud, nhưng sau cùng biểu hiện vừa rồi của Rose, chính là đang ở trước mặt mọi người cho hắn, vị hôn phu này, một bạt tay. Hắn có thể thấy được ánh mắt đầy ý vị của toàn thể mọi người trên bàn dồn hết lên người mình, mà mẹ của Rose, vị Bukater phu nhân luôn muốn dựa vào tiền của hắn để duy trì cuộc sống quý tộc kia, thời điểm nhìn bóng lưng con gái nàng rời đi, sắc mặt trở nên đên thui, so với muỗng trứng cá muối mười bảng Anh kia còn muốn đen hơn.
Người nên đen mặt phải là hắn mới đúng.
"Đát!"
Chợt ngón cái của Cal khẽ cong, nặng nề nhấn nút cài giờ. Trong tiếng kim loại thanh thúy va chạm, hắn thu đồng hồ lại, mượn cớ nói chuyện cùng mấy vị thân sĩ gần đó rồi đứng dậy rời đi.
"Hockley tiên sinh!"
Lúc hắn rời khỏi phòng hút thuốc ở tầng a, đi tới phòng khách vàng son lộng lẫy, muốn trở về phòng riêng ở tầng b thì bị một cô gái đầy đặn ăn mặc cách tân chặn lại. Vẻ mặt đối phương tươi cười, dùng loại phương thức vừa cung kính lại thân thiết chào hỏi hắn:
"Nghe nói chẳng mấy chốc nữa là ngài sẽ kết hôn? Cô dâu là một quý tộc đến từ Anh quốc sao? Cùng ngài thật là xứng đôi, thật sự quá xứng đôi rồi, hy vọng lần sau có thể làm quen với nàng, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể trở thành bạn."
Trên mặt Cal lộ ra nụ cười tao nhã lễ độ. Rốt cục cũng đuổi người phụ nữ đầy đặn nhiệt tình quá độ kia đi, nụ cười đột nhiên biến mất.
"Nàng này là ai?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về bóng lưng của nàng, hỏi Lovejoy đứng cách mình không xa.
Lovejoy là lão bộc của hắn. Lúc hắn (Cal) vẫn còn là một đứa trẻ, hắn (Lovejoy) đã đến nhà hắn (Cal). Hắn (Lovejoy) nhìn hắn (Cal) lớn lên. Từ mười năm trước vì cha bị bằng hữu phản bội lâm bệnh nặng không qua khỏi khiến hắn (Cal) không thể không bỏ dở việc học ở trường đại học Princeton trở về nhà bắt đầu tiếp quản xí nghiệp sắt thép của gia tộc đến giờ, hắn (Lovejoy) chưa từng rời hắn một bước. So với tên chó săn trung thành Sethe của cha hắn còn trung thành hơn, bỉ ca cù chim (hổng hiểu gì hết trơn) càng cẩn thận hơn. Nếu như nói trên thế gian này có người hắn đủ tín nhiệm để trò chuyện, thì đó chính là lão bộc đứng bên hắn rồi.
"Bobbie (khúc sau là chim chàng nhái, không biết dịch nên đành bỏ vậy) phu nhân, thành viên của hội cứu trợ phụ nữ Philadelphia. Ngài quên rồi sao? Tháng tư năm ngoái ngài quyên góp môt khoản tiền cho hiệp hội của nàng." Lovejoy thấp giọng trả lời, duy trì nhất quán khuôn mặt không chút biểu tình.
Cal nhàn nhạt "à" một tiếng, xoay người tiếp tục đi lên cầu thang.
"Cal!"
Cal nghiêng đầu, thấy Gordan nghị viên một tay kẹp điếu xì gà, một cánh tay khác dẫn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi về phía mình.
Lão già háo sắc này, đây là người phụ nữ thứ ba hắn (Gordan nghị viên) đổi trong vòng nửa năm qua rồi. Tất nhiên, giờ phút này cánh tay hắn thoải mái ôm eo cô gái trẻ tuổi nọ...
Cal liếc mắt nhìn nàng.
Lại là một cô gái đến từ tầng chót ở Broadway, nằm mộng dựa vào đàn ông để đổi đời.
Cal mỉm cười nói chuyện phím cùng Gordan nghị viên.
Hắn (Cal) không thích lão già này lắm, nhưng việc duy trì mối quan hệ tốt là cần thiết. Sức ảnh hưởng của hắn (Gordan nghị viên) rất có thể giúp xưởng sắt thép Hockley dễ dàng có được một khoản tiền lớn từ những đơn đặt hàng lớn của chính phủ.Thời điểm bọn họ mải mê nói chuyện tời đất, cô gái tên Lily kia chán chết bèn đến bên cạnh uống ly rượu.
Gordan nghị viên liếc nhìn bóng lưng cô gái, lại oán trách nói:
"Mời nàng ăn cơm, mua quần áo cho nàng, tặng đồ trang sức cho nàng, còn mang nàng lên chiếc tàu này, nhưng cmn (chửi bậy á) người phụ nữ này không cho ta sắc mặt tốt (ý là không chịu gần gũi, thân thiết với ổng), đến bây giờ hôn môi còn ra sức khước từ..."
Cal nhướng nhướng mày, "Ngồi đây xem ta!" (tự tin gớm)
Lily bưng rượu trở lại, Cal mỉm cười nói:
"Cục cưng bé nhỏ, cô xinh đẹp như vậy, nếu trong cuộc thi hoa hậu Broadway diễn ra vào tháng sáu này không thấy cô xuất hiện thì thật là cực kỳ đáng tiếc."
Lily chớp chớp mắt, "Thực ra là, tôi đã ghi danh..."
"Rất tốt!" Cal vỗ tay một phát, "Cô chắc còn chưa biết, tôi sẽ tài trợ cho cuộc thi, còn bạn của tôi," hắn nhìn về phía Gordan nghị viên, "Đến lúc đó hắn sẽ là một trong số những giám khảo."
Mắt Lily sáng lên, lập tức tiến đến khoát tay Gordan, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Cục cưng, tại sao chúng ta không đi hóng gió trên boong một chút nhỉ?"
Gordan nghị viên xoay mặt, vừa ngạc nhiên lại cảm kích nhìn Cal.
Cal đưa mắt nhìn bóng lưng nghị viên và cô gái biến mất ở khúc quanh, nụ cười bên mép lập tức biến mất.
Hắn nhìn về phía cầu thang đi lên phòng riêng ở tầng b.
Có lẽ, hắn nên nói chuyện lại với Rose.
Lúc hắn chuẩn bị bước đi, một người mặc đồng phục thủy thủ đoàn vội vã đi tới. (Thư:báo tin rằng con Roll-Royce của bác đã chính thức nát bét, em nói bác mất xe nhưng bù lại có cái khác, có điều từ ngày có cái này đời bác bước sang trang mới, còn thê thảm tàn tạ hơn em xe nhà bác.Cal:...)
"Thật xin lỗi, xin hỏi ngài là Cal Hocley tiên sinh sao?"
"Đúng thế. Có chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt trả lời.
Thủy thủ đoàn lộ vẻ áy náy cùng dè dặt, nói:
"Vô cùng xin lỗi, Hockley tiên sinh, mời ngài đến khoang chứa hàng, xe ô tô của ngài bị một chút việc ngoài ý muốn. May mắn là, chúng tôi đã bắt được kẻ gây họa. Có lẽ ngài nguyện ý đích thân đi gặp một chút?"
Lúc Cal thấy cửa kính vỡ nát, bảng khóa bị cạy, đầu xe hoàn toàn lõm xuống, toàn thể mọi thứ có thể miêu tả về chiếc xe là hoàn toàng hư hỏng thì phản ứng đầu tiên của hắn là kinh ngạc.
Làm gì có chuyện hoang đường như thế này? Có người trốn ở khoang hàng hóa, vì chạy đi, thậm chí còn cạy khóa xe hắn, đụng đổ cửa khoang! (ha ha, cảm giác còn gay cấn hơi phim hành động nữa.)
Cal cúi người dò xét ghế lái, kiểm tra bảng điều khiển bị thay đổi hoàn toàn. Mấy sợi dây điện hoàn toàn lộ cả ra ngoài. Vừa vặn bên trên là bảng khóa bằng gỗ hồ đào màu nâu nhạt vốn mới tinh nhưng giờ lại có mấy đường trầy ngổn ngang, không khó tưởng tượng lúc ấy là tình thế thô bạo đến mức nào.
Đôi lông mày hắn nhíu chặt lại.
Coi như chỉ có người ở tầng lớp giàu có mới có ô tô, người biết lái cũng không nhiều, dưới tình huống không có chìa khóa, ngoại trừ kỹ sư nhà máy chuyên nghiệp thì người biết dùng phương thức làm chạm mạch lại càng ít hơn.
Người nghèo thì làm sao biết phương pháp làm chạm mạch khi không có chìa khóa xe, chỉ có một kết luận duy nhất, người gây họa lần này chính là một tên trộm xe hơi chính cống rất chuyên nghiệp.
Chiếc xe này là xe mới mua tại xưởng ở Anh còn chưa sử dụng lần nào, là hắn đặc biệt chuẩn bị cho hôn lễ cuối tuần tại Mỹ với Rose. Bây giờ lại bị phá hư thành cái dạng này! (dấu chấm than phẫn nộ!)
Tối nay tất cả những điều ấm ức tích tụ trong lòng hắn hoàn toàn bùng nổ. Lửa giận trong lòng hắn dâng lên cao.
Đôi mắt hắn hơi híp lại một chút.
Rất tốt, bất kể người này là ai, sau đó hắn sẽ cho kẻ đó nếm thử cảm giác "tốt đẹp" bị dây thừng treo ngược lên sau đó bị ném xuống biển lạnh giá "tắm rửa" thì như thế nào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Đêm đầu tiên thứ tư 10-4
Từ buổi trưa sau khi lên RMS Titanic đến giờ, sắp đến mười giờ tối, trải qua mười tiếng không sai biệt lắm, thật ra tâm tình của Cal vẫn chưa ra hình ra dạng gì.
Hoặc nói đúng hơn, từ lúc Rose, nàng tiểu thư quý tộc mà hắn theo đuổi, chấp nhận lời cầu hôn của hắn đến giờ, trong thời gian gần hai tháng, hắn vẫn chỉ có một cảm giác, mọi chuyện phảng phất không phải như những gì hắn tưởng tượng. Hơn nữa gần đây, ngày cưới càng đến gần, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Tuy nhiên, ngoài mặt, giờ phút này nhìn hắn cùng những phú ông ngồi xung quanh đang chuyện trò vui vẻ không khác nhau là mấy.
"... Năm mươi khối! Tên kia nói, Pittermann mua toàn bộ Manhattan mới tốn nhiều nhất hai mươi bốn đô la."
"Không sai, cái tên đó nói, nhưng mà tiên sinh, Manhattan sẽ không động!"
Trong số bọn đàn ông vị Fordman tiên sinh giỏi kể loại chuyện tiếu lâm hạ lưu hiểu ý cười lớn tiếng, đắc ý hít một hơi khói, sau đó phun một luồng khói mù xinh đẹp màu lam vào không trung.
Hắn là một chủ ngân hàng đến từ New York, là hành khách khoang hạng nhất.
Những trường hợp giống như vậy, Cal đã sớm quen thuộc. Nếu như nói tâm tình hắn (Cal) tốt, thì có khi hắn cũng nguyện ý tham gia giải trí với bọn họ một phen. Dù sao, đối với bọn đàn ông có tiền có thế mà nói, sau buổi cơm chiều cùng tụ tập vào phòng hút thuốc tiêu hao thời gian, đàm luận chuyện về quốc hội, về bầu cử, về cổ phiếu, về thình hình quốc tế, hoặc là các loại vô tuyến truyền hình mới được phát minh sau này, cuối cùng khó tránh khỏi chuyển đến đề tài về phụ nữ.
Trong tiếng cười, cho hợp với tình hình hắn nhếch mép một cái, dập tắt điếu xì gà còn lại một nửa, móc đồng hồ bỏ túi ra, ngón tay bắt đầu nhấn đỉnh móc chụp của đồng hồ bỏ túi, nút bật mạ vàng bật ra, lại bị nhấn xuống, tiếp tục bắn ra, lại tiếp tục bị nhấn xuống, lặp đi lặp lại không ngừng.
Đây là một động tác theo bản năng. Thời điểm hắn cảm thấy tâm thần không yên, thông thường thì là như vậy.
Suy nghĩ của hắn thật ra vẫn còn dừng ở việc phát sinh trên bàn ăn tối hai hôm trước.
Ngay trước mặt một bàn toàn là đàn ông, Rose lại hút thuốc, không chút cố kỵ mang lời nói của người Áo bị điên Freud liên quan đến "tiểu đệ đệ" cùng khoái cảm châm chọc Ismay tiên sinh khoe khoang RMS Titanic, thậm chí nửa đường bỏ lại hắn mà rời đi. Mặc dù lão già Ismay có tiền cùng hay dại dột nói bốc nói phét, thậm chí trước đây rốt cục chưa từng nghe cái quái gì về Freud, nhưng sau cùng biểu hiện vừa rồi của Rose, chính là đang ở trước mặt mọi người cho hắn, vị hôn phu này, một bạt tay. Hắn có thể thấy được ánh mắt đầy ý vị của toàn thể mọi người trên bàn dồn hết lên người mình, mà mẹ của Rose, vị Bukater phu nhân luôn muốn dựa vào tiền của hắn để duy trì cuộc sống quý tộc kia, thời điểm nhìn bóng lưng con gái nàng rời đi, sắc mặt trở nên đên thui, so với muỗng trứng cá muối mười bảng Anh kia còn muốn đen hơn.
Người nên đen mặt phải là hắn mới đúng.
"Đát!"
Chợt ngón cái của Cal khẽ cong, nặng nề nhấn nút cài giờ. Trong tiếng kim loại thanh thúy va chạm, hắn thu đồng hồ lại, mượn cớ nói chuyện cùng mấy vị thân sĩ gần đó rồi đứng dậy rời đi.
"Hockley tiên sinh!"
Lúc hắn rời khỏi phòng hút thuốc ở tầng a, đi tới phòng khách vàng son lộng lẫy, muốn trở về phòng riêng ở tầng b thì bị một cô gái đầy đặn ăn mặc cách tân chặn lại. Vẻ mặt đối phương tươi cười, dùng loại phương thức vừa cung kính lại thân thiết chào hỏi hắn:
"Nghe nói chẳng mấy chốc nữa là ngài sẽ kết hôn? Cô dâu là một quý tộc đến từ Anh quốc sao? Cùng ngài thật là xứng đôi, thật sự quá xứng đôi rồi, hy vọng lần sau có thể làm quen với nàng, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể trở thành bạn."
Trên mặt Cal lộ ra nụ cười tao nhã lễ độ. Rốt cục cũng đuổi người phụ nữ đầy đặn nhiệt tình quá độ kia đi, nụ cười đột nhiên biến mất.
"Nàng này là ai?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về bóng lưng của nàng, hỏi Lovejoy đứng cách mình không xa.
Lovejoy là lão bộc của hắn. Lúc hắn (Cal) vẫn còn là một đứa trẻ, hắn (Lovejoy) đã đến nhà hắn (Cal). Hắn (Lovejoy) nhìn hắn (Cal) lớn lên. Từ mười năm trước vì cha bị bằng hữu phản bội lâm bệnh nặng không qua khỏi khiến hắn (Cal) không thể không bỏ dở việc học ở trường đại học Princeton trở về nhà bắt đầu tiếp quản xí nghiệp sắt thép của gia tộc đến giờ, hắn (Lovejoy) chưa từng rời hắn một bước. So với tên chó săn trung thành Sethe của cha hắn còn trung thành hơn, bỉ ca cù chim (hổng hiểu gì hết trơn) càng cẩn thận hơn. Nếu như nói trên thế gian này có người hắn đủ tín nhiệm để trò chuyện, thì đó chính là lão bộc đứng bên hắn rồi.
"Bobbie (khúc sau là chim chàng nhái, không biết dịch nên đành bỏ vậy) phu nhân, thành viên của hội cứu trợ phụ nữ Philadelphia. Ngài quên rồi sao? Tháng tư năm ngoái ngài quyên góp môt khoản tiền cho hiệp hội của nàng." Lovejoy thấp giọng trả lời, duy trì nhất quán khuôn mặt không chút biểu tình.
Cal nhàn nhạt "à" một tiếng, xoay người tiếp tục đi lên cầu thang.
"Cal!"
Cal nghiêng đầu, thấy Gordan nghị viên một tay kẹp điếu xì gà, một cánh tay khác dẫn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi về phía mình.
Lão già háo sắc này, đây là người phụ nữ thứ ba hắn (Gordan nghị viên) đổi trong vòng nửa năm qua rồi. Tất nhiên, giờ phút này cánh tay hắn thoải mái ôm eo cô gái trẻ tuổi nọ...
Cal liếc mắt nhìn nàng.
Lại là một cô gái đến từ tầng chót ở Broadway, nằm mộng dựa vào đàn ông để đổi đời.
Cal mỉm cười nói chuyện phím cùng Gordan nghị viên.
Hắn (Cal) không thích lão già này lắm, nhưng việc duy trì mối quan hệ tốt là cần thiết. Sức ảnh hưởng của hắn (Gordan nghị viên) rất có thể giúp xưởng sắt thép Hockley dễ dàng có được một khoản tiền lớn từ những đơn đặt hàng lớn của chính phủ.Thời điểm bọn họ mải mê nói chuyện tời đất, cô gái tên Lily kia chán chết bèn đến bên cạnh uống ly rượu.
Gordan nghị viên liếc nhìn bóng lưng cô gái, lại oán trách nói:
"Mời nàng ăn cơm, mua quần áo cho nàng, tặng đồ trang sức cho nàng, còn mang nàng lên chiếc tàu này, nhưng cmn (chửi bậy á) người phụ nữ này không cho ta sắc mặt tốt (ý là không chịu gần gũi, thân thiết với ổng), đến bây giờ hôn môi còn ra sức khước từ..."
Cal nhướng nhướng mày, "Ngồi đây xem ta!" (tự tin gớm)
Lily bưng rượu trở lại, Cal mỉm cười nói:
"Cục cưng bé nhỏ, cô xinh đẹp như vậy, nếu trong cuộc thi hoa hậu Broadway diễn ra vào tháng sáu này không thấy cô xuất hiện thì thật là cực kỳ đáng tiếc."
Lily chớp chớp mắt, "Thực ra là, tôi đã ghi danh..."
"Rất tốt!" Cal vỗ tay một phát, "Cô chắc còn chưa biết, tôi sẽ tài trợ cho cuộc thi, còn bạn của tôi," hắn nhìn về phía Gordan nghị viên, "Đến lúc đó hắn sẽ là một trong số những giám khảo."
Mắt Lily sáng lên, lập tức tiến đến khoát tay Gordan, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Cục cưng, tại sao chúng ta không đi hóng gió trên boong một chút nhỉ?"
Gordan nghị viên xoay mặt, vừa ngạc nhiên lại cảm kích nhìn Cal.
Cal đưa mắt nhìn bóng lưng nghị viên và cô gái biến mất ở khúc quanh, nụ cười bên mép lập tức biến mất.
Hắn nhìn về phía cầu thang đi lên phòng riêng ở tầng b.
Có lẽ, hắn nên nói chuyện lại với Rose.
Lúc hắn chuẩn bị bước đi, một người mặc đồng phục thủy thủ đoàn vội vã đi tới. (Thư:báo tin rằng con Roll-Royce của bác đã chính thức nát bét, em nói bác mất xe nhưng bù lại có cái khác, có điều từ ngày có cái này đời bác bước sang trang mới, còn thê thảm tàn tạ hơn em xe nhà bác.Cal:...)
"Thật xin lỗi, xin hỏi ngài là Cal Hocley tiên sinh sao?"
"Đúng thế. Có chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt trả lời.
Thủy thủ đoàn lộ vẻ áy náy cùng dè dặt, nói:
"Vô cùng xin lỗi, Hockley tiên sinh, mời ngài đến khoang chứa hàng, xe ô tô của ngài bị một chút việc ngoài ý muốn. May mắn là, chúng tôi đã bắt được kẻ gây họa. Có lẽ ngài nguyện ý đích thân đi gặp một chút?"
Lúc Cal thấy cửa kính vỡ nát, bảng khóa bị cạy, đầu xe hoàn toàn lõm xuống, toàn thể mọi thứ có thể miêu tả về chiếc xe là hoàn toàng hư hỏng thì phản ứng đầu tiên của hắn là kinh ngạc.
Làm gì có chuyện hoang đường như thế này? Có người trốn ở khoang hàng hóa, vì chạy đi, thậm chí còn cạy khóa xe hắn, đụng đổ cửa khoang! (ha ha, cảm giác còn gay cấn hơi phim hành động nữa.)
Cal cúi người dò xét ghế lái, kiểm tra bảng điều khiển bị thay đổi hoàn toàn. Mấy sợi dây điện hoàn toàn lộ cả ra ngoài. Vừa vặn bên trên là bảng khóa bằng gỗ hồ đào màu nâu nhạt vốn mới tinh nhưng giờ lại có mấy đường trầy ngổn ngang, không khó tưởng tượng lúc ấy là tình thế thô bạo đến mức nào.
Đôi lông mày hắn nhíu chặt lại.
Coi như chỉ có người ở tầng lớp giàu có mới có ô tô, người biết lái cũng không nhiều, dưới tình huống không có chìa khóa, ngoại trừ kỹ sư nhà máy chuyên nghiệp thì người biết dùng phương thức làm chạm mạch lại càng ít hơn.
Người nghèo thì làm sao biết phương pháp làm chạm mạch khi không có chìa khóa xe, chỉ có một kết luận duy nhất, người gây họa lần này chính là một tên trộm xe hơi chính cống rất chuyên nghiệp.
Chiếc xe này là xe mới mua tại xưởng ở Anh còn chưa sử dụng lần nào, là hắn đặc biệt chuẩn bị cho hôn lễ cuối tuần tại Mỹ với Rose. Bây giờ lại bị phá hư thành cái dạng này! (dấu chấm than phẫn nộ!)
Tối nay tất cả những điều ấm ức tích tụ trong lòng hắn hoàn toàn bùng nổ. Lửa giận trong lòng hắn dâng lên cao.
Đôi mắt hắn hơi híp lại một chút.
Rất tốt, bất kể người này là ai, sau đó hắn sẽ cho kẻ đó nếm thử cảm giác "tốt đẹp" bị dây thừng treo ngược lên sau đó bị ném xuống biển lạnh giá "tắm rửa" thì như thế nào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Tác giả :
Tùy Tâm Sở Dục