Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt
Chương 27: Hoa quả dầm sữa dừa
Giang Trúc bình tĩnh lại.
Anh thu tay về.
Mặc dù đã mở điều hòa nhưng Đường Quỳ vẫn cảm thấy lạnh.
Ở những chỗ khác còn đỡ, nhưng vùng quanh bụng dưới thì rất lạnh.
Giang Trúc đưa miếng dán giữ nhiệt cho cô dán, thế nhưng cũng không ấm nổi.
Thuốc vẫn còn chưa phát huy tác dụng, cô cắn môi, nằm co quắp trên ghế sofa.
Đường Cách gọi điện thoại cho cô, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là mẹ Đường hơi nhớ cô, bảo cô sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.
Đường Quỳ nói: “Anh giúp em nói với mẹ một tiếng, thứ bảy này em sẽ về."
Lời vừa dứt, Giang Trúc bưng chậu tới, đặt bên chân cô, dọa cho Đường Quỳ sợ hết hồn. Cô vốn định ngồi thẳng dậy thì bị Giang Trúc nhẹ nhàng đè lại: “Đừng lộn xộn!"
Đường Quỳ thành thật ngồi yên.
Đường Cách nghe được giọng anh, sửng sốt: “Giang Trúc đang ở bên cạnh em sao?"
“Đúng vậy, sao thế ạ?"
Đường Cách nói: “Em đưa di động cho anh ta, anh có mấy câu muốn nói với anh ta."
Đường Quỳ không rõ lắm, đưa di động cho Giang Trúc: “Anh em muốn nói với anh mấy câu."
Giang Trúc nhận lấy di động, cũng gọi một tiếng “anh", thật sự đã dọa cho Đường Cách ở đầu bên kia hoảng sợ.
— Nói thế nào thì Giang Trúc cũng lớn hơn Đường Cách mấy tuổi.
Đường Cách gọi một tiếng “học trưởng Giang", dừng một chút, lại đè thấp giọng: “Tôi chỉ có một người em gái là Quỳ Quỳ, tôi nghĩ chắc là học trưởng Giang cũng hiểu được tâm tình của người làm anh như tôi… Thứ cho tôi mạo muội, nhưng học trưởng Giang à, mong anh đừng làm ra chuyện gì quá giới hạn với Đường Quỳ. Nếu không –“
Nói tới đây, trong giọng nói của Đường Cách mang theo ý tứ uy hiếp: “Cũng đừng trách tôi không tôn trọng học trưởng."
Vừa mới bước qua giai đoạn nắm tay nhau, ông anh vợ tương lai của anh đã bắt đầu nói bóng nói gió, chuẩn bị sẵn sàng để xử anh rồi.
Giang Trúc nói: “Tôi sẽ không ép buộc Quỳ Quỳ làm chuyện mà cô ấy không thích."
Lỗ tai Đường Quỳ giật giật.
Đường Cách ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là bất mãn với kiểu nói lập lờ nước đôi này của Giang Trúc, nhưng cũng không thể can dự vào – người ta yêu nhau, ngọt ngào suôn sẻ như vậy, nếu như anh xen vào cắt ngang thì thật sự là quá phận rồi.
Chỉ là, anh rất lo lắng.
Từ lúc Đường Quỳ bước chân vào nhà, anh đã rất thương cô bé con này.
Lúc đó cô gầy gò nhỏ bé, có lẽ là vì mới đến nơi ở mới nên rất cẩn trọng, không biết có phải đã nhận ra cái gì hay không mà đối với anh giống như là đang cố lấy lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Cách đã tiếp xúc với đủ loại con gái, ngang ngược có, tự tin có, nhưng không có ai giống như cô, cẩn thận e dè đến mức khiến người ta thương tiếc.
Không dễ gì mới dỗ được cô, cả nhà yêu thương cưng chiều cô, từ một mầm non yếu đuối nhút nhát, chậm rãi trở thành một nụ hoa duyên dáng yêu kiều.
Lúc còn đi học, trong trường có mấy cậu học sinh cố ý chờ cô sau giờ tan học để chọc ghẹo. Đường Quỳ nước mắt đầm đìa, nhưng lại không dám nói cho mẹ Đường biết, chỉ nói cho Đường Cách. Đường Cách và Diệp Thời Ngôn cùng nhau đến, dạy dỗ cho mấy tên nhóc thối tha kia một trận. Về sau, không có bạn học nam nào dám có ý đồ với cô nữa.
Sóng gió duy nhất mà cô gặp phải chính là vụ tai nạn xe lần trước.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Cách vừa đau lòng lại vừa xót xa ân hận.
Nếu lần đó, anh không uống rượu, nếu lần đó, người lái xe là anh…
Như vậy thì đã không khiến Quỳ Quỳ phải từ bỏ y học.
Sau khi gặp chuyện không may, Đường Cách ăn năn hối hận chẳng kém gì Diệp Thời Ngôn. Nhưng mà anh cũng không thể trách được Diệp Thời Ngôn, lúc ấy anh ta vì bảo vệ cho Quỳ Quỳ mà đã phải nằm viện một thời gian dài.
Sau này, Đường Cách càng không thể để cho Đường Quỳ xảy ra chuyện gì nữa.
Bây giờ cô đang nói chuyện yêu đương với Giang Trúc, Đường Cách cũng hỏi thăm không ít bạn bè, lật sạch quá khứ của Giang Trúc.
Ý tứ của ba Đường là, mẹ Đường không qua lại với người bên ngoài nhiều, tin tức không nhanh nhạy, ông lại bận rộn nhiều việc, sợ không chiếu cố được tới Quỳ Quỳ, cho nên nhiệm vụ kiểm định giúp cô em gái rơi vào trên người Đường Cách.
Đường Cách nghĩ, Giang Trúc này tuổi đã lớn như vậy, lại từng trải qua chuyện nguy hiểm đáng sợ như thế, tuyệt đối không thể vô hại như vẻ bề ngoài. Nếu không có bạn của Diệp Thời Ngôn giúp đỡ, anh đã chẳng biết, mấy năm trước, Giang Trúc này một mình giả mạo làm đối tác làm ăn, bí mật lọt vào một thôn chuyên sản xuất thuốc, lấy được một lượng lớn chứng cứ chứng minh hành vi làm thuốc giả, âm thầm hợp tác với cảnh sát, tóm gọn đầu mối vụ án này.
Người như vậy, nếu như có ý định đùa giỡn thì Đường Cách dám khẳng định rằng mình không phải là đối thủ của Giang Trúc.
Anh mong rằng Giang Trúc là thật lòng muốn ở bên Đường Quỳ.
Đường Quỳ vẫn dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng động tĩnh bên này.
Cô không nghe được lời nói của Đường Cách, nhưng dựa vào biểu cảm trên mặt Giang Trúc thì có thể phán đoán được, cuộc trò chuyện này hẳn là rất thoải mái vui vẻ nhỉ?
Điện thoại được đặt lại vào tay, Đường Cách hỏi cô định ở lại đây bao lâu, bản thân Đường Quỳ cũng không rõ ràng lắm, cô mơ mơ hồ hồ nói, khi nào Giang Trúc về thì cô sẽ về.
Đường Cách không khỏi nảy sinh cảm giác nhà mình đau khổ cay đắng mới nuôi được một cây cải trắng, đột nhiên cây cải lại lao đầu chạy theo heo nhà người ta.
Giang Trúc ngồi xổm, vén tay áo lên, đổ nước ấm vào chậu, thử nhiệt độ của nước, chuẩn bị cởi tất chân của Đường Quỳ ra.
Đường Quỳ ra sức từ chối: “Tự em làm được rồi!"
“Hôm nay là ngày đặc biệt!" Giang Trúc nói: “Trong thời gian hành kinh không thể bị lạnh, cũng không được dùng sức quá nhiều."
Không đợi Đường Quỳ kịp phản bác, Giang Trúc đã đè chân của cô lại, cởi chiếc tất chân mềm như nhung ra, để lộ đôi chân trắng nõn mềm mại.
Lần đầu tiên Giang Trúc chạm đến chân của phái nữ, không khỏi có chút kinh ngạc.
Thì ra chân của phụ nữ lại nhỏ như vậy, mềm như vậy.
Trái tim rung động, nhưng xúc cảm lạnh lẽo đã kéo anh về với hiện thực.
Chân của cô rất lạnh, có lẽ là do máu lưu thông kém. Giang Trúc vẩy nước, chậm rãi vốc từng chút nước lên trên bàn chân, nhìn những ngón chân dần đỏ lên, lúc này anh mới cầm chân cô, thả vào trong chậu nước ấm.
Nhiệt độ thích hợp, không nóng cũng không lạnh.
Giang Trúc nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Anh chỉ sợ hơi dùng sức một chút thì sẽ phá hủy đôi chân xinh đẹp này.
Không mập không gầy, y như ngọc quý, bất chợt dẫm nát trái tim anh.
Đột nhiên, Đường Quỳ co rụt chân lại.
“Làm em đau rồi sao?"
Đường Quỳ lắc đầu: “Chỉ thấy hơi không quen thôi."
Còn không phải sao, gan bàn chân chính là chỗ nhạy cảm nhất, bị người ta cầm trong tay như vậy, còn nhẹ nhàng xoa bóp…
Từ góc độ này của cô thì vừa khéo nhìn thấy nửa gương mặt nhìn nghiêng của Giang Trúc. Năm đó anh đã từng được tôn sùng là đại nam thần hàng đầu của trường đại học y S, lúc giảng bài, vẻ mặt anh rất nghiêm túc và đứng đắn, bị không ít sinh viên lén gọi là “chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm đến".
Năm đó, mỗi lần học tiết thực hành, cô đều nơm nớp lo sợ, sao có thể ngờ được rằng bây giờ anh lại ngồi ngay bên cạnh cô, rửa chân mát xa cho cô.
Đường Quỳ nghĩ lại hết thảy những chuyện này, phát hiện ra cuộc sống thì ra lại kỳ diệu đến như vậy.
Giang Trúc “phục vụ" cực kỳ có lòng, nước vừa lạnh đi một chút, anh lại đổ thêm nước nóng vào. Đường Quỳ lộn xộn muốn đứng dậy, Giang Trúc nghiêm túc nắm lại: “Anh giúp em ấn một chút, có thể giúp lưu thông máu, có lợi cho thân thể."
“Em có thể tự làm được."
“Không được, em mò linh tinh sẽ không đúng huyệt đạo."
Đường Quỳ: “..."
Cô không biết là Giang Trúc mát xa theo “huyệt đạo" nào, thế nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, Giang Trúc ấn huyệt như vậy khiến cô rất thoải mái.
Tê tê dịu dịu.
Giống như có dòng điện, nương theo sự tiếp xúc da thịt của hai người mà lan ra, chạy khắp cơ thể.
Rốt cuộc Giang Trúc cũng buông chân cô ra, giúp cô lau khô, y hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ, lại lồng đôi tất chân mềm mại vào chân cô.
Anh đi đổ nước và rửa tay.
Bàn chân đã ấm áp trở lại, cả người cô giống như vừa sống lại lần nữa, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu. Miếng dán nhiệt cũng phát huy tác dụng, ngoài bụng dưới đang trướng đau thì thật sự là không còn chỗ nào khác không thoải mái nữa.
Giang Trúc rửa tay xong, quay lại. Đường Quỳ đứng bên cạnh anh, thật lòng nói cảm ơn.
Ánh mắt Giang Trúc dừng lại ở đôi mắt cô, ôn hòa mỉm cười: “Nếu em muốn cảm ơn, chi bằng đổi cách thức khác đi –“
Anh nghiêng người tới, nhanh chóng mổ lên gò má cô một cái.
Đường Quỳ vẫn chưa phản ứng kịp.
Giang Trúc dán sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Ví dụ như thế này."
Anh thu tay về.
Mặc dù đã mở điều hòa nhưng Đường Quỳ vẫn cảm thấy lạnh.
Ở những chỗ khác còn đỡ, nhưng vùng quanh bụng dưới thì rất lạnh.
Giang Trúc đưa miếng dán giữ nhiệt cho cô dán, thế nhưng cũng không ấm nổi.
Thuốc vẫn còn chưa phát huy tác dụng, cô cắn môi, nằm co quắp trên ghế sofa.
Đường Cách gọi điện thoại cho cô, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là mẹ Đường hơi nhớ cô, bảo cô sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.
Đường Quỳ nói: “Anh giúp em nói với mẹ một tiếng, thứ bảy này em sẽ về."
Lời vừa dứt, Giang Trúc bưng chậu tới, đặt bên chân cô, dọa cho Đường Quỳ sợ hết hồn. Cô vốn định ngồi thẳng dậy thì bị Giang Trúc nhẹ nhàng đè lại: “Đừng lộn xộn!"
Đường Quỳ thành thật ngồi yên.
Đường Cách nghe được giọng anh, sửng sốt: “Giang Trúc đang ở bên cạnh em sao?"
“Đúng vậy, sao thế ạ?"
Đường Cách nói: “Em đưa di động cho anh ta, anh có mấy câu muốn nói với anh ta."
Đường Quỳ không rõ lắm, đưa di động cho Giang Trúc: “Anh em muốn nói với anh mấy câu."
Giang Trúc nhận lấy di động, cũng gọi một tiếng “anh", thật sự đã dọa cho Đường Cách ở đầu bên kia hoảng sợ.
— Nói thế nào thì Giang Trúc cũng lớn hơn Đường Cách mấy tuổi.
Đường Cách gọi một tiếng “học trưởng Giang", dừng một chút, lại đè thấp giọng: “Tôi chỉ có một người em gái là Quỳ Quỳ, tôi nghĩ chắc là học trưởng Giang cũng hiểu được tâm tình của người làm anh như tôi… Thứ cho tôi mạo muội, nhưng học trưởng Giang à, mong anh đừng làm ra chuyện gì quá giới hạn với Đường Quỳ. Nếu không –“
Nói tới đây, trong giọng nói của Đường Cách mang theo ý tứ uy hiếp: “Cũng đừng trách tôi không tôn trọng học trưởng."
Vừa mới bước qua giai đoạn nắm tay nhau, ông anh vợ tương lai của anh đã bắt đầu nói bóng nói gió, chuẩn bị sẵn sàng để xử anh rồi.
Giang Trúc nói: “Tôi sẽ không ép buộc Quỳ Quỳ làm chuyện mà cô ấy không thích."
Lỗ tai Đường Quỳ giật giật.
Đường Cách ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là bất mãn với kiểu nói lập lờ nước đôi này của Giang Trúc, nhưng cũng không thể can dự vào – người ta yêu nhau, ngọt ngào suôn sẻ như vậy, nếu như anh xen vào cắt ngang thì thật sự là quá phận rồi.
Chỉ là, anh rất lo lắng.
Từ lúc Đường Quỳ bước chân vào nhà, anh đã rất thương cô bé con này.
Lúc đó cô gầy gò nhỏ bé, có lẽ là vì mới đến nơi ở mới nên rất cẩn trọng, không biết có phải đã nhận ra cái gì hay không mà đối với anh giống như là đang cố lấy lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Cách đã tiếp xúc với đủ loại con gái, ngang ngược có, tự tin có, nhưng không có ai giống như cô, cẩn thận e dè đến mức khiến người ta thương tiếc.
Không dễ gì mới dỗ được cô, cả nhà yêu thương cưng chiều cô, từ một mầm non yếu đuối nhút nhát, chậm rãi trở thành một nụ hoa duyên dáng yêu kiều.
Lúc còn đi học, trong trường có mấy cậu học sinh cố ý chờ cô sau giờ tan học để chọc ghẹo. Đường Quỳ nước mắt đầm đìa, nhưng lại không dám nói cho mẹ Đường biết, chỉ nói cho Đường Cách. Đường Cách và Diệp Thời Ngôn cùng nhau đến, dạy dỗ cho mấy tên nhóc thối tha kia một trận. Về sau, không có bạn học nam nào dám có ý đồ với cô nữa.
Sóng gió duy nhất mà cô gặp phải chính là vụ tai nạn xe lần trước.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Cách vừa đau lòng lại vừa xót xa ân hận.
Nếu lần đó, anh không uống rượu, nếu lần đó, người lái xe là anh…
Như vậy thì đã không khiến Quỳ Quỳ phải từ bỏ y học.
Sau khi gặp chuyện không may, Đường Cách ăn năn hối hận chẳng kém gì Diệp Thời Ngôn. Nhưng mà anh cũng không thể trách được Diệp Thời Ngôn, lúc ấy anh ta vì bảo vệ cho Quỳ Quỳ mà đã phải nằm viện một thời gian dài.
Sau này, Đường Cách càng không thể để cho Đường Quỳ xảy ra chuyện gì nữa.
Bây giờ cô đang nói chuyện yêu đương với Giang Trúc, Đường Cách cũng hỏi thăm không ít bạn bè, lật sạch quá khứ của Giang Trúc.
Ý tứ của ba Đường là, mẹ Đường không qua lại với người bên ngoài nhiều, tin tức không nhanh nhạy, ông lại bận rộn nhiều việc, sợ không chiếu cố được tới Quỳ Quỳ, cho nên nhiệm vụ kiểm định giúp cô em gái rơi vào trên người Đường Cách.
Đường Cách nghĩ, Giang Trúc này tuổi đã lớn như vậy, lại từng trải qua chuyện nguy hiểm đáng sợ như thế, tuyệt đối không thể vô hại như vẻ bề ngoài. Nếu không có bạn của Diệp Thời Ngôn giúp đỡ, anh đã chẳng biết, mấy năm trước, Giang Trúc này một mình giả mạo làm đối tác làm ăn, bí mật lọt vào một thôn chuyên sản xuất thuốc, lấy được một lượng lớn chứng cứ chứng minh hành vi làm thuốc giả, âm thầm hợp tác với cảnh sát, tóm gọn đầu mối vụ án này.
Người như vậy, nếu như có ý định đùa giỡn thì Đường Cách dám khẳng định rằng mình không phải là đối thủ của Giang Trúc.
Anh mong rằng Giang Trúc là thật lòng muốn ở bên Đường Quỳ.
Đường Quỳ vẫn dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng động tĩnh bên này.
Cô không nghe được lời nói của Đường Cách, nhưng dựa vào biểu cảm trên mặt Giang Trúc thì có thể phán đoán được, cuộc trò chuyện này hẳn là rất thoải mái vui vẻ nhỉ?
Điện thoại được đặt lại vào tay, Đường Cách hỏi cô định ở lại đây bao lâu, bản thân Đường Quỳ cũng không rõ ràng lắm, cô mơ mơ hồ hồ nói, khi nào Giang Trúc về thì cô sẽ về.
Đường Cách không khỏi nảy sinh cảm giác nhà mình đau khổ cay đắng mới nuôi được một cây cải trắng, đột nhiên cây cải lại lao đầu chạy theo heo nhà người ta.
Giang Trúc ngồi xổm, vén tay áo lên, đổ nước ấm vào chậu, thử nhiệt độ của nước, chuẩn bị cởi tất chân của Đường Quỳ ra.
Đường Quỳ ra sức từ chối: “Tự em làm được rồi!"
“Hôm nay là ngày đặc biệt!" Giang Trúc nói: “Trong thời gian hành kinh không thể bị lạnh, cũng không được dùng sức quá nhiều."
Không đợi Đường Quỳ kịp phản bác, Giang Trúc đã đè chân của cô lại, cởi chiếc tất chân mềm như nhung ra, để lộ đôi chân trắng nõn mềm mại.
Lần đầu tiên Giang Trúc chạm đến chân của phái nữ, không khỏi có chút kinh ngạc.
Thì ra chân của phụ nữ lại nhỏ như vậy, mềm như vậy.
Trái tim rung động, nhưng xúc cảm lạnh lẽo đã kéo anh về với hiện thực.
Chân của cô rất lạnh, có lẽ là do máu lưu thông kém. Giang Trúc vẩy nước, chậm rãi vốc từng chút nước lên trên bàn chân, nhìn những ngón chân dần đỏ lên, lúc này anh mới cầm chân cô, thả vào trong chậu nước ấm.
Nhiệt độ thích hợp, không nóng cũng không lạnh.
Giang Trúc nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Anh chỉ sợ hơi dùng sức một chút thì sẽ phá hủy đôi chân xinh đẹp này.
Không mập không gầy, y như ngọc quý, bất chợt dẫm nát trái tim anh.
Đột nhiên, Đường Quỳ co rụt chân lại.
“Làm em đau rồi sao?"
Đường Quỳ lắc đầu: “Chỉ thấy hơi không quen thôi."
Còn không phải sao, gan bàn chân chính là chỗ nhạy cảm nhất, bị người ta cầm trong tay như vậy, còn nhẹ nhàng xoa bóp…
Từ góc độ này của cô thì vừa khéo nhìn thấy nửa gương mặt nhìn nghiêng của Giang Trúc. Năm đó anh đã từng được tôn sùng là đại nam thần hàng đầu của trường đại học y S, lúc giảng bài, vẻ mặt anh rất nghiêm túc và đứng đắn, bị không ít sinh viên lén gọi là “chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm đến".
Năm đó, mỗi lần học tiết thực hành, cô đều nơm nớp lo sợ, sao có thể ngờ được rằng bây giờ anh lại ngồi ngay bên cạnh cô, rửa chân mát xa cho cô.
Đường Quỳ nghĩ lại hết thảy những chuyện này, phát hiện ra cuộc sống thì ra lại kỳ diệu đến như vậy.
Giang Trúc “phục vụ" cực kỳ có lòng, nước vừa lạnh đi một chút, anh lại đổ thêm nước nóng vào. Đường Quỳ lộn xộn muốn đứng dậy, Giang Trúc nghiêm túc nắm lại: “Anh giúp em ấn một chút, có thể giúp lưu thông máu, có lợi cho thân thể."
“Em có thể tự làm được."
“Không được, em mò linh tinh sẽ không đúng huyệt đạo."
Đường Quỳ: “..."
Cô không biết là Giang Trúc mát xa theo “huyệt đạo" nào, thế nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, Giang Trúc ấn huyệt như vậy khiến cô rất thoải mái.
Tê tê dịu dịu.
Giống như có dòng điện, nương theo sự tiếp xúc da thịt của hai người mà lan ra, chạy khắp cơ thể.
Rốt cuộc Giang Trúc cũng buông chân cô ra, giúp cô lau khô, y hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ, lại lồng đôi tất chân mềm mại vào chân cô.
Anh đi đổ nước và rửa tay.
Bàn chân đã ấm áp trở lại, cả người cô giống như vừa sống lại lần nữa, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu. Miếng dán nhiệt cũng phát huy tác dụng, ngoài bụng dưới đang trướng đau thì thật sự là không còn chỗ nào khác không thoải mái nữa.
Giang Trúc rửa tay xong, quay lại. Đường Quỳ đứng bên cạnh anh, thật lòng nói cảm ơn.
Ánh mắt Giang Trúc dừng lại ở đôi mắt cô, ôn hòa mỉm cười: “Nếu em muốn cảm ơn, chi bằng đổi cách thức khác đi –“
Anh nghiêng người tới, nhanh chóng mổ lên gò má cô một cái.
Đường Quỳ vẫn chưa phản ứng kịp.
Giang Trúc dán sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Ví dụ như thế này."
Tác giả :
Tử Tiện