Anh Yêu Phải Boss Lạnh Lùng
Chương 16
Một sớm thức dậy, cô nhìn qua bên cạnh, thấy hắn vẫn đang say giấc nồng.
Cô đỏ mặt, lại hơi thẹn thùng. Chung giường hơn tháng rồi, mà hắn vẫn chưa chạm vào cô, đơn giản vì vết thương trên bụng quả thật vẫn còn rất đau.
Cô vén áo mình lên, làm lộ ra một vùng da trắng nhưng có vết sẹo nhỏ kích cỡ bằng vừa lưỡi dao. Cô chạm nhẹ vào đó, tựa như cảm giác mơ hồ bắt đầu tràn về.
Thật sự không nghĩ rằng, qua một lần sinh li tử biệt, cô đã thấy mình yêu hắn sâu đậm đến như vậy.
Chỉ trách lúc đó cô quá mạnh mẽ, còn cho rằng bản thân có thể vượt qua mọi rào cản. Nhưng không! Ngay từ gia đình, cô đã vấp phải một hòn đá to lớn rồi!
Nguyệt Ngân thì dám thuê người hại cô, đến cả người mẹ cô luôn yêu quý nhất cũng đã đem mạng sống này ra làm con tin.
Thất vọng sao? Có! Buồn bã sao? Có! Phẫn nộ sao? Có!
Chỉ là không có cách nào bộc lộ hết ra ngoài!
Đang tần ngần, đột nhiên một bàn tay lớn siết lấy cô, kế đó môi hắn áp lên má cô, chụt một cái:
- Hello vợ yêu! Chúc em một ngày tốt lành!
Cô ngồi trong lòng hắn, mỉm cười hạnh phúc.
Ánh nắng chiếu vào đôi trai gái trẻ trong phòng, rọi sáng một khoảng trời hạnh phúc.
Hắn nhìn quanh quẩn, lại nhìn xuống bụng cô. Một tràn khí đen nổi lên, hắn đau lòng:
- Nghiêm! Đây có phải là...
- Đúng vậy! Chính là dấu tích của vụ em bị đâm. Nó thành vết sẹo thế này rồi đây.
Cô cúi đầu, giọng nhè nhẹ. Một tia kì lạ lóe qua nơi mắt.
Dấu tích này cho cô biết, mình từng trải qua những chuyện gì, mình từng bị ai hãm hại, và quan trọng nhất là mình từng nhận ra mình rất yêu một người.
Nghĩ đoạn, cô quay sang hôn lên má hắn một cái, rồi nghịch ngợm chạy ra khỏi phòng, còn giở trò "lêu lêu".
Hắn đưa tay sờ lên vị trí vừa rồi, tựa như muốn ôm hết cả hơi ấm còn lưu lại.
Cả mơ hắn cũng chưa từng mơ, sẽ có một ngày cô với hắn lại hạnh phúc như vậy.
Hắn mỉm cười, từ từ vào nhà tắm.
Nếu ông trời đã trao em cho anh, thì anh nhất định cũng khiến em phải tin anh!
***
- Từ từ thôi! Đổ ít đường vào để nước mắm có vị ngọt ngọt. Một ít thôi!
Nhìn cô khó khăn đổ đường vào chén, hắn bật cười.
- Không ngờ một Diệp Tổng bao người ngưỡng mộ lại vụng về đến vậy. Ngay cả chén nước mắm làm cũng không xong!
Cô đen mặt, liếc hắn một cái. Hắn biết mình nói bậy liền ngậm mồm lại, nhưng bụng vẫn hí hửng cười.
Haha! Làm có chén nước mắm thôi mà cô đã túa mồ hôi hột rồi! Bắt cô chiên cá, chắc cười chết mất!
Cô đưa tay quẹt trán, thở dài:
- May là em không ở với ba mẹ anh, nếu không đứa con dâu như em chết chắc rồi!
Mãi cũng không thấy hắn trả lời, cô ngạc nhiên nhìn sang, thấy hắn đang bịt miệng cười đến chảy nước mắt.
- Anh cười cái gì vậy? Bộ mặt em dính gì sao?
Cô đưa tay rờ rờ nơi mặt, rờ đến đâu đường dính đến đó. Hắn bất quá không chịu nổi nữa, cười ha hả như tên điên.
Hắc tuyến văng tùm lum. Cô giận dỗi đứng sang một bên, không thèm đếm xỉa tới hắn. Vương Thiếu Quân chọc ghẹo cô:
- Ai gu~ Diệp Tổng lạnh lùng bá đạo lại đi giận rồi~~
Cô không thèm trả lời, vẫn không thèm nhìn hắn một cái. Bất ngờ, hắn tấn công lấy đôi môi cô, chính xác hơn là dùng lưỡi liếm liếm bờ môi nhỏ.
Hả hê, hắn thì thào vào khuôn mặt diễm lệ, hơi thở hòa quyện vào nhau:
- Giờ mới để ý, môi em ngọt như đường vậy!
Cô đỏ mặt, đẩy hắn ra xa làm hắn vấp ngã:
- Đáng ghét!
Nói rồi cô bỏ đi, để lại hắn một mình trong phòng bếp. Hắn cười gượng.
Sao bị thương, mà cô vẫn mạnh vậy chứ?!
***
- Sắp tới con về Trung Quốc sao?
Vương lão gia lên tiếng, nhìn đứa con trai của mình. Hắn ta gật đầu, mỉm cười:
- Vâng! Con muốn sang xem thử Thiếu Quân có quản lí tốt Vương Á không?
Vương lão gia gật đầu hài lòng, mắt lóe lên tia nghiêm nghị:
- Nhớ sang thăm cả vợ chồng nhà nó nữa. Mọi việc ở Trung Quốc, ba giao lại cho con quản xuyến!
- Vâng!
- Được rồi con đi đâu đi đi!
Vương Thiếu Doanh đứng dậy ra khỏi căn phòng lớn, khẽ dựa vào tường. Hắn lôi từ trong túi ra một tấm ảnh nhỏ, mà người trong ảnh không ai khác...chính là cô!
- Diệp Tố Nghiêm...
Hắn mải mê ngắm bức ảnh, một lát sau đi mất hút, khóe môi nhếch lên thành đường cong đẹp đẽ:
- Lần này phải xem em trai có giữ vợ tốt hay không rồi! Diệp Tố Nghiêm! Tôi muốn xem thử cô có bao nhiêu tài lẻ, mà người người lại căm hận cô đến thế. Để rồi xem, có một ngày cô cũng sẽ rên rỉ dưới thân tôi như bao con đàn bà khác thôi!!!
Cô đỏ mặt, lại hơi thẹn thùng. Chung giường hơn tháng rồi, mà hắn vẫn chưa chạm vào cô, đơn giản vì vết thương trên bụng quả thật vẫn còn rất đau.
Cô vén áo mình lên, làm lộ ra một vùng da trắng nhưng có vết sẹo nhỏ kích cỡ bằng vừa lưỡi dao. Cô chạm nhẹ vào đó, tựa như cảm giác mơ hồ bắt đầu tràn về.
Thật sự không nghĩ rằng, qua một lần sinh li tử biệt, cô đã thấy mình yêu hắn sâu đậm đến như vậy.
Chỉ trách lúc đó cô quá mạnh mẽ, còn cho rằng bản thân có thể vượt qua mọi rào cản. Nhưng không! Ngay từ gia đình, cô đã vấp phải một hòn đá to lớn rồi!
Nguyệt Ngân thì dám thuê người hại cô, đến cả người mẹ cô luôn yêu quý nhất cũng đã đem mạng sống này ra làm con tin.
Thất vọng sao? Có! Buồn bã sao? Có! Phẫn nộ sao? Có!
Chỉ là không có cách nào bộc lộ hết ra ngoài!
Đang tần ngần, đột nhiên một bàn tay lớn siết lấy cô, kế đó môi hắn áp lên má cô, chụt một cái:
- Hello vợ yêu! Chúc em một ngày tốt lành!
Cô ngồi trong lòng hắn, mỉm cười hạnh phúc.
Ánh nắng chiếu vào đôi trai gái trẻ trong phòng, rọi sáng một khoảng trời hạnh phúc.
Hắn nhìn quanh quẩn, lại nhìn xuống bụng cô. Một tràn khí đen nổi lên, hắn đau lòng:
- Nghiêm! Đây có phải là...
- Đúng vậy! Chính là dấu tích của vụ em bị đâm. Nó thành vết sẹo thế này rồi đây.
Cô cúi đầu, giọng nhè nhẹ. Một tia kì lạ lóe qua nơi mắt.
Dấu tích này cho cô biết, mình từng trải qua những chuyện gì, mình từng bị ai hãm hại, và quan trọng nhất là mình từng nhận ra mình rất yêu một người.
Nghĩ đoạn, cô quay sang hôn lên má hắn một cái, rồi nghịch ngợm chạy ra khỏi phòng, còn giở trò "lêu lêu".
Hắn đưa tay sờ lên vị trí vừa rồi, tựa như muốn ôm hết cả hơi ấm còn lưu lại.
Cả mơ hắn cũng chưa từng mơ, sẽ có một ngày cô với hắn lại hạnh phúc như vậy.
Hắn mỉm cười, từ từ vào nhà tắm.
Nếu ông trời đã trao em cho anh, thì anh nhất định cũng khiến em phải tin anh!
***
- Từ từ thôi! Đổ ít đường vào để nước mắm có vị ngọt ngọt. Một ít thôi!
Nhìn cô khó khăn đổ đường vào chén, hắn bật cười.
- Không ngờ một Diệp Tổng bao người ngưỡng mộ lại vụng về đến vậy. Ngay cả chén nước mắm làm cũng không xong!
Cô đen mặt, liếc hắn một cái. Hắn biết mình nói bậy liền ngậm mồm lại, nhưng bụng vẫn hí hửng cười.
Haha! Làm có chén nước mắm thôi mà cô đã túa mồ hôi hột rồi! Bắt cô chiên cá, chắc cười chết mất!
Cô đưa tay quẹt trán, thở dài:
- May là em không ở với ba mẹ anh, nếu không đứa con dâu như em chết chắc rồi!
Mãi cũng không thấy hắn trả lời, cô ngạc nhiên nhìn sang, thấy hắn đang bịt miệng cười đến chảy nước mắt.
- Anh cười cái gì vậy? Bộ mặt em dính gì sao?
Cô đưa tay rờ rờ nơi mặt, rờ đến đâu đường dính đến đó. Hắn bất quá không chịu nổi nữa, cười ha hả như tên điên.
Hắc tuyến văng tùm lum. Cô giận dỗi đứng sang một bên, không thèm đếm xỉa tới hắn. Vương Thiếu Quân chọc ghẹo cô:
- Ai gu~ Diệp Tổng lạnh lùng bá đạo lại đi giận rồi~~
Cô không thèm trả lời, vẫn không thèm nhìn hắn một cái. Bất ngờ, hắn tấn công lấy đôi môi cô, chính xác hơn là dùng lưỡi liếm liếm bờ môi nhỏ.
Hả hê, hắn thì thào vào khuôn mặt diễm lệ, hơi thở hòa quyện vào nhau:
- Giờ mới để ý, môi em ngọt như đường vậy!
Cô đỏ mặt, đẩy hắn ra xa làm hắn vấp ngã:
- Đáng ghét!
Nói rồi cô bỏ đi, để lại hắn một mình trong phòng bếp. Hắn cười gượng.
Sao bị thương, mà cô vẫn mạnh vậy chứ?!
***
- Sắp tới con về Trung Quốc sao?
Vương lão gia lên tiếng, nhìn đứa con trai của mình. Hắn ta gật đầu, mỉm cười:
- Vâng! Con muốn sang xem thử Thiếu Quân có quản lí tốt Vương Á không?
Vương lão gia gật đầu hài lòng, mắt lóe lên tia nghiêm nghị:
- Nhớ sang thăm cả vợ chồng nhà nó nữa. Mọi việc ở Trung Quốc, ba giao lại cho con quản xuyến!
- Vâng!
- Được rồi con đi đâu đi đi!
Vương Thiếu Doanh đứng dậy ra khỏi căn phòng lớn, khẽ dựa vào tường. Hắn lôi từ trong túi ra một tấm ảnh nhỏ, mà người trong ảnh không ai khác...chính là cô!
- Diệp Tố Nghiêm...
Hắn mải mê ngắm bức ảnh, một lát sau đi mất hút, khóe môi nhếch lên thành đường cong đẹp đẽ:
- Lần này phải xem em trai có giữ vợ tốt hay không rồi! Diệp Tố Nghiêm! Tôi muốn xem thử cô có bao nhiêu tài lẻ, mà người người lại căm hận cô đến thế. Để rồi xem, có một ngày cô cũng sẽ rên rỉ dưới thân tôi như bao con đàn bà khác thôi!!!
Tác giả :
Tôn Thất Thiên