Anh Yêu Phải Boss Lạnh Lùng
Chương 13
- Cậu nói xong chưa?
Diệp lão phu nhân mặt vẫn tỉnh bơ, một chút cảm xúc cũng không có:
- Nể tình cậu là con rể tôi, nên tôi sẽ không chấp những lời mắng chửi đó.
- Bà...
Hắn cứng họng, mặt đen như đít nồi. Hắn rướn cổ lên cãi nãy giờ, chỉ để đón nhận một tràn khí lạnh từ bà ta sao?
Diệp lão phu nhân điềm đạm đưa tay vào túi sách, một lần nữa rút ra tờ giấy mỏng:
- Cứ việc xé nếu cậu dám chắc cậu sẽ xé hết chúng!
Hắn nhìn chăm chăm chữ "đơn li hôn", biết trước sau bà ta vẫn không bỏ cuộc, nên đành đứng dậy rời đi:
- Xin lỗi! Dù có chết tôi cũng không làm theo ý bà!
- Thật sao?
Bà ta hơi nhếch môi, giọng đanh lại:
- Cậu có chắc là mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của cậu chứ?
Hắn khựng lại, một trận nghi hoặc nổi lên.
- Ý bà là...
- Chỉ cần cậu kí vào đây, Tố Nghiêm sẽ được an toàn!
Vương Thiếu Quân trừng mắt, ban đầu còn kinh ngạc, sau lại giận dữ đến điên cuồng.
- Bà...
- Hiện tại người của tôi chắc chắn đã tới bệnh viện rồi. Vài phút nữa thôi, con bé sẽ bị rút ống thở oxy. Nhưng một chữ kí của cậu, có thể làm tôi suy nghĩ lại. Sao? Đồng ý kí không?
- Rốt cuộc bà có phải là con người không vậy? Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà đành lòng tự tay giết chết đi con gái ruột của mình sao?
Hắn bàng hoàng đến tột độ, tia chết chóc lóe qua đáy mắt. Nếu không phải bà ta lớn tuổi, còn là mẹ của cô, hắn nhất định một phát bắn chết bà ta rồi!
Diệp lão phu nhân nhàn nhạt cất tiếng:
- Con bé là con tôi, nhưng tôi không thể bỏ mặc Diệp Á được! Dù sao tôi cũng hai đứa con, không cần lo lắng.
"..."
Hắn cuộn tay lại, chỉ hận không thể xẻ thịt lột da đối phương ra.
Lương tâm của bà bị chó tha rồi sao?
- Kí đi! Một là mất Tố Nghiêm mãi mãi, hai là lấy Nguyệt Ngân. Vụ giao dịch này cậu rất lời, nên đừng đắn đo nữa!
"..."
Đúng lúc đó, điênn thoại của bà ta rung lên. Bà bắt máy, cố tình mở loa to:
- Diệp lão phu nhân! Hiện tại tôi đang ở trong phòng bệnh của Diệp tiểu thư. Tôi sẵn sàng rồi!
Bà ta nhìn hắn đang run rẩy, nhếch môi một cái. Sau đó, một dòng tin nhắn được gửi tới. Hắn bàng hoàng nhìn nó, mắt kinh ngạc đến tột độ.
Đúng vậy! Rõ ràng trong ảnh có một cánh tay đang thò tới tháo ống thở oxi của cô ra!
Nhìn cô nằm dài trên giường, mặt tái nhợt, hơi thở dần đứt quãng, hắn chịu không nổi nữa mới hét lên:
- Đủ rồi! Mau gắn ống oxi lại cho tôi! Mau gắn ống oxi vào cho tôi!
Đến lúc này Diệp lão phu nhân mới bừng tỏa, cười cười ra lệnh cho tên đó:
- Gắn lại và rời khỏi bệnh viện đi!
- Vâng!
Một lúc sau lại là ảnh cô đang đeo ống thở, hắn yên tâm thở phào. Nhưng không! Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó!
- Kí đi! Tôi đã làm theo ý cậu muốn rồi! Li hôn với Tố Nghiêm, kết hôn với Nguyệt Ngân; xác nhập Diệp Á với Vương Á lại với nhau. Đó là toàn bộ những gì cậu cần làm!
Hắn run rẩy đưa tay cầm lấy ngòi bút, đặt xuống tờ giấy trắng kí một đường dài.
Diệp lão phu nhân hài lòng rời đi, không quên uy hiếp:
- Con rể ngoan! Con lo sống yên ổn đi, đừng càn quấy! Nếu con dám làm trái lời mẹ nói, Diệp Á sụp đổ nhất định cũng kéo theo Vương Á. Lúc đó mẹ sẽ xem thử, còn làm thế nào mà điều hành công ty!
Còn mình hắn trong căn phòng nhỏ. Hắn đứng chôn chân dưới đất, tay cuộn lại thành quyền, đấm mạnh vào tấm cửa lớn.
- Tố Nghiêm! Anh phản bội em rồi! Anh phản bội lại em rồi! Anh xin lỗi vì đã không chú ý đến em! Anh xin lỗi vì đã bỏ mặc em ở bệnh viện! Anh là thằng tồi! Anh là một thằng tôi! Vương Thiếu Quân! Mày là tên yếu đuối!
Hắn gục xuống, nước mắt trào ra.
Ai nói đàn ông không có lúc yếu đuối?
Ai nói đàn ông không có quyền khóc?
Ai nói đàn ông là phải mạnh mẽ trước mọi tình huống?
Không! Không ai nói cả! Tự bản thân hắn đã kinh tởm về sự ngu ngốc của mình lắm rồi!
***
- Ngày mai anh cưới rồi, em mở mắt nhìn anh được không?
Hắn nắm lấy tay cô, âu yếm hôn lên tay cô một cái. Hơi thở nặng nề làm gian phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không biết hắn đã ngồi cạnh cô suốt bao nhiêu lâu, chỉ biết khi định thần lại trí óc thì đã quá nửa đêm rồi!
Vương Thiếu Quân mệt mỏi hôn lên mu bàn tay cô, thó thé:
- Em yên tâm! Cưới Diệp Nguyệt Ngân thì sao chứ? Trái tim của anh mãi mãi chỉ thuộc về em! Đợi sau khi em tỉnh lại, anh sẽ đường đường chính chính mà nói với em một chuyện: anh yêu em!!!
Nói rồi hắn loạng choạng rời đi, mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong gió.
Đúng lúc đó ngón tay út của cô đột nhiên giật một cái!
***
Diệp Nguyệt Ngân nhìn bản thân trong gương, cười đến tít mắt.
Đẹp quá! Bộ váy cưới này đẹp quá! Rất hợp với ả!
Ả hí hửng chỉnh lại cái kẹp trên đầu, hát líu lo.
- Tôi nói rồi! Tôi sẽ dành được anh Quân từ tay chị mà! Diệp Tố Nghiêm, bao lâu nay chị luôn là kẻ đi trước tôi, cái gì chị cũng hơn tôi! Lúc nhỏ ở trường chị cũng là học giỏi hơn tôi; lớn lên ở công ty chị lại giỏi giang hơn tôi! Nhưng chuyện đó thì có là gì chứ? Anh Quân sắp thành chồng của tôi, đồng nghĩa với việc chị thua tôi rồi!
Ả ngắm mình trong gương, từng giây từng phút chờ đợi hôn lễ sắp diễn ra.
***
- Anh bạn! Tối qua tâm tình được gì với Tố Nghiêm rồi?
Dục Hoành - bạn thân nhất của hắn vỗ vai hắn một cái, khẽ khàng lên tiếng. Hắn cười nhạt nhẽo, một chút sức sống cũng không có:
- Tôi ở với cô ấy đến nửa đêm, nhưng...
Dục Hoành hiểu vấn đề, mắt lóe lên tia thương xót.
Nhưng cô ấy không tỉnh lại!
- Theo tôi thấy thì tình trạng hiện tại của Tố Nghiêm rất yếu. Nói không chừng một thời gian ngắn nữa thôi cô ấy sẽ... Thiếu Quân! Cậu nên vạch rõ ranh giới đi! Quên được cô ấy một chút chính là bớt đau khổ một chút. Cậu, chấp nhận với mọi thứ hiện tại mình đang có đi!
Vương Thiếu Quân đưa tay ôm mặt, thở dài:
- Mọi thứ hiện tại không có cô ấy, tôi không chấp nhận được!
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng gọi:
"Đã đến giờ làm lễ, xin mời các vị khách quý ngồi vào vị trí của mình! Xin nhắc lại..."
Hắn và Dục Hoành nhìn ra bên ngoài, tia hi vọng hoàn toàn bị dập tắt!
***
Diệp Nguyệt Ngân mỉm cười e lệ, chờ hắn đón lấy tay mình. Vương Thiếu Quân ngẩng người ra, đợi đến khi mọi người bắt đầu xì xào mới định thần trở lại.
Hắn run rẩy nắm lấy tay ả, cùng ả đứng trên lễ đường như một kẻ ngu ngốc!
"Bây giờ xin mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau! Nghi thức này kết thúc, hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng!"
Vị mục sư mỉm cười nhắc nhở. Diệp Nguyệt Ngân nhanh chóng nắm lấy tay hắn, đeo chiếc nhẫn vào tay hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cái nhẫn thật lạnh!
Mãi hắn cũng không chịu đeo nhẫn cho ả, ả cau mày:
- Anh! Đeo nhẫn cho em!
Hắn phóng tầm mắt xuống Diệp lão phu nhân ngồi đó, bà ta chỉ chỉ lên ngón tay mình, ý bảo hắn đeo nhẫn cho ả.
Hắn cúi đầu, mắt lóe lên tia hàn khí, hằn hộc ra mặt. Hắn thô bạo nắm lấy tay ả, tay còn lại từ từ đeo nhẫn vào.
Nhưng nhẫn vừa mới chạm vào tay, ở bên ngoài đột nhiên có tiếng huyên náo. Hắn khựng lại, nhìn ra bên ngoài.
Một người đàn ông xuất hiện, còn kéo theo một người phụ nữ. Người đàn ông đỡ đần cô gái, quát nghiêm:
- Hôn lễ này không thể hoàn thành!
Không sai! Người đó chính là Diệp lão gia, chính là ba vợ của hắn! Nhưng điều làm hắn bất ngờ nhất - cả những vị khách mời cũng thế, đó là...
Diệp Tố Nghiêm cố gắng đứng vững, mắt lóe lên tia ôn nhu, môi thó thé:
- Quân! Em tỉnh rồi! Em về với anh rồi đây! Anh đợi em một lát, hôm nay em nhất định cướp lại anh cho chính mình!!!
Diệp lão phu nhân mặt vẫn tỉnh bơ, một chút cảm xúc cũng không có:
- Nể tình cậu là con rể tôi, nên tôi sẽ không chấp những lời mắng chửi đó.
- Bà...
Hắn cứng họng, mặt đen như đít nồi. Hắn rướn cổ lên cãi nãy giờ, chỉ để đón nhận một tràn khí lạnh từ bà ta sao?
Diệp lão phu nhân điềm đạm đưa tay vào túi sách, một lần nữa rút ra tờ giấy mỏng:
- Cứ việc xé nếu cậu dám chắc cậu sẽ xé hết chúng!
Hắn nhìn chăm chăm chữ "đơn li hôn", biết trước sau bà ta vẫn không bỏ cuộc, nên đành đứng dậy rời đi:
- Xin lỗi! Dù có chết tôi cũng không làm theo ý bà!
- Thật sao?
Bà ta hơi nhếch môi, giọng đanh lại:
- Cậu có chắc là mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của cậu chứ?
Hắn khựng lại, một trận nghi hoặc nổi lên.
- Ý bà là...
- Chỉ cần cậu kí vào đây, Tố Nghiêm sẽ được an toàn!
Vương Thiếu Quân trừng mắt, ban đầu còn kinh ngạc, sau lại giận dữ đến điên cuồng.
- Bà...
- Hiện tại người của tôi chắc chắn đã tới bệnh viện rồi. Vài phút nữa thôi, con bé sẽ bị rút ống thở oxy. Nhưng một chữ kí của cậu, có thể làm tôi suy nghĩ lại. Sao? Đồng ý kí không?
- Rốt cuộc bà có phải là con người không vậy? Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà đành lòng tự tay giết chết đi con gái ruột của mình sao?
Hắn bàng hoàng đến tột độ, tia chết chóc lóe qua đáy mắt. Nếu không phải bà ta lớn tuổi, còn là mẹ của cô, hắn nhất định một phát bắn chết bà ta rồi!
Diệp lão phu nhân nhàn nhạt cất tiếng:
- Con bé là con tôi, nhưng tôi không thể bỏ mặc Diệp Á được! Dù sao tôi cũng hai đứa con, không cần lo lắng.
"..."
Hắn cuộn tay lại, chỉ hận không thể xẻ thịt lột da đối phương ra.
Lương tâm của bà bị chó tha rồi sao?
- Kí đi! Một là mất Tố Nghiêm mãi mãi, hai là lấy Nguyệt Ngân. Vụ giao dịch này cậu rất lời, nên đừng đắn đo nữa!
"..."
Đúng lúc đó, điênn thoại của bà ta rung lên. Bà bắt máy, cố tình mở loa to:
- Diệp lão phu nhân! Hiện tại tôi đang ở trong phòng bệnh của Diệp tiểu thư. Tôi sẵn sàng rồi!
Bà ta nhìn hắn đang run rẩy, nhếch môi một cái. Sau đó, một dòng tin nhắn được gửi tới. Hắn bàng hoàng nhìn nó, mắt kinh ngạc đến tột độ.
Đúng vậy! Rõ ràng trong ảnh có một cánh tay đang thò tới tháo ống thở oxi của cô ra!
Nhìn cô nằm dài trên giường, mặt tái nhợt, hơi thở dần đứt quãng, hắn chịu không nổi nữa mới hét lên:
- Đủ rồi! Mau gắn ống oxi lại cho tôi! Mau gắn ống oxi vào cho tôi!
Đến lúc này Diệp lão phu nhân mới bừng tỏa, cười cười ra lệnh cho tên đó:
- Gắn lại và rời khỏi bệnh viện đi!
- Vâng!
Một lúc sau lại là ảnh cô đang đeo ống thở, hắn yên tâm thở phào. Nhưng không! Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó!
- Kí đi! Tôi đã làm theo ý cậu muốn rồi! Li hôn với Tố Nghiêm, kết hôn với Nguyệt Ngân; xác nhập Diệp Á với Vương Á lại với nhau. Đó là toàn bộ những gì cậu cần làm!
Hắn run rẩy đưa tay cầm lấy ngòi bút, đặt xuống tờ giấy trắng kí một đường dài.
Diệp lão phu nhân hài lòng rời đi, không quên uy hiếp:
- Con rể ngoan! Con lo sống yên ổn đi, đừng càn quấy! Nếu con dám làm trái lời mẹ nói, Diệp Á sụp đổ nhất định cũng kéo theo Vương Á. Lúc đó mẹ sẽ xem thử, còn làm thế nào mà điều hành công ty!
Còn mình hắn trong căn phòng nhỏ. Hắn đứng chôn chân dưới đất, tay cuộn lại thành quyền, đấm mạnh vào tấm cửa lớn.
- Tố Nghiêm! Anh phản bội em rồi! Anh phản bội lại em rồi! Anh xin lỗi vì đã không chú ý đến em! Anh xin lỗi vì đã bỏ mặc em ở bệnh viện! Anh là thằng tồi! Anh là một thằng tôi! Vương Thiếu Quân! Mày là tên yếu đuối!
Hắn gục xuống, nước mắt trào ra.
Ai nói đàn ông không có lúc yếu đuối?
Ai nói đàn ông không có quyền khóc?
Ai nói đàn ông là phải mạnh mẽ trước mọi tình huống?
Không! Không ai nói cả! Tự bản thân hắn đã kinh tởm về sự ngu ngốc của mình lắm rồi!
***
- Ngày mai anh cưới rồi, em mở mắt nhìn anh được không?
Hắn nắm lấy tay cô, âu yếm hôn lên tay cô một cái. Hơi thở nặng nề làm gian phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không biết hắn đã ngồi cạnh cô suốt bao nhiêu lâu, chỉ biết khi định thần lại trí óc thì đã quá nửa đêm rồi!
Vương Thiếu Quân mệt mỏi hôn lên mu bàn tay cô, thó thé:
- Em yên tâm! Cưới Diệp Nguyệt Ngân thì sao chứ? Trái tim của anh mãi mãi chỉ thuộc về em! Đợi sau khi em tỉnh lại, anh sẽ đường đường chính chính mà nói với em một chuyện: anh yêu em!!!
Nói rồi hắn loạng choạng rời đi, mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong gió.
Đúng lúc đó ngón tay út của cô đột nhiên giật một cái!
***
Diệp Nguyệt Ngân nhìn bản thân trong gương, cười đến tít mắt.
Đẹp quá! Bộ váy cưới này đẹp quá! Rất hợp với ả!
Ả hí hửng chỉnh lại cái kẹp trên đầu, hát líu lo.
- Tôi nói rồi! Tôi sẽ dành được anh Quân từ tay chị mà! Diệp Tố Nghiêm, bao lâu nay chị luôn là kẻ đi trước tôi, cái gì chị cũng hơn tôi! Lúc nhỏ ở trường chị cũng là học giỏi hơn tôi; lớn lên ở công ty chị lại giỏi giang hơn tôi! Nhưng chuyện đó thì có là gì chứ? Anh Quân sắp thành chồng của tôi, đồng nghĩa với việc chị thua tôi rồi!
Ả ngắm mình trong gương, từng giây từng phút chờ đợi hôn lễ sắp diễn ra.
***
- Anh bạn! Tối qua tâm tình được gì với Tố Nghiêm rồi?
Dục Hoành - bạn thân nhất của hắn vỗ vai hắn một cái, khẽ khàng lên tiếng. Hắn cười nhạt nhẽo, một chút sức sống cũng không có:
- Tôi ở với cô ấy đến nửa đêm, nhưng...
Dục Hoành hiểu vấn đề, mắt lóe lên tia thương xót.
Nhưng cô ấy không tỉnh lại!
- Theo tôi thấy thì tình trạng hiện tại của Tố Nghiêm rất yếu. Nói không chừng một thời gian ngắn nữa thôi cô ấy sẽ... Thiếu Quân! Cậu nên vạch rõ ranh giới đi! Quên được cô ấy một chút chính là bớt đau khổ một chút. Cậu, chấp nhận với mọi thứ hiện tại mình đang có đi!
Vương Thiếu Quân đưa tay ôm mặt, thở dài:
- Mọi thứ hiện tại không có cô ấy, tôi không chấp nhận được!
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng gọi:
"Đã đến giờ làm lễ, xin mời các vị khách quý ngồi vào vị trí của mình! Xin nhắc lại..."
Hắn và Dục Hoành nhìn ra bên ngoài, tia hi vọng hoàn toàn bị dập tắt!
***
Diệp Nguyệt Ngân mỉm cười e lệ, chờ hắn đón lấy tay mình. Vương Thiếu Quân ngẩng người ra, đợi đến khi mọi người bắt đầu xì xào mới định thần trở lại.
Hắn run rẩy nắm lấy tay ả, cùng ả đứng trên lễ đường như một kẻ ngu ngốc!
"Bây giờ xin mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau! Nghi thức này kết thúc, hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng!"
Vị mục sư mỉm cười nhắc nhở. Diệp Nguyệt Ngân nhanh chóng nắm lấy tay hắn, đeo chiếc nhẫn vào tay hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cái nhẫn thật lạnh!
Mãi hắn cũng không chịu đeo nhẫn cho ả, ả cau mày:
- Anh! Đeo nhẫn cho em!
Hắn phóng tầm mắt xuống Diệp lão phu nhân ngồi đó, bà ta chỉ chỉ lên ngón tay mình, ý bảo hắn đeo nhẫn cho ả.
Hắn cúi đầu, mắt lóe lên tia hàn khí, hằn hộc ra mặt. Hắn thô bạo nắm lấy tay ả, tay còn lại từ từ đeo nhẫn vào.
Nhưng nhẫn vừa mới chạm vào tay, ở bên ngoài đột nhiên có tiếng huyên náo. Hắn khựng lại, nhìn ra bên ngoài.
Một người đàn ông xuất hiện, còn kéo theo một người phụ nữ. Người đàn ông đỡ đần cô gái, quát nghiêm:
- Hôn lễ này không thể hoàn thành!
Không sai! Người đó chính là Diệp lão gia, chính là ba vợ của hắn! Nhưng điều làm hắn bất ngờ nhất - cả những vị khách mời cũng thế, đó là...
Diệp Tố Nghiêm cố gắng đứng vững, mắt lóe lên tia ôn nhu, môi thó thé:
- Quân! Em tỉnh rồi! Em về với anh rồi đây! Anh đợi em một lát, hôm nay em nhất định cướp lại anh cho chính mình!!!
Tác giả :
Tôn Thất Thiên