Anh Yêu Em
Chương 10
Tô Dung cầm ly nước ấm trên tay, “Cao Thịnh, bạn anh không có việc gì chứ?"
“Tôi cũng không biết, có thể cậu ta cần bình tĩnh."
Bạn tốt vừa vào nhà liền trốn trong phòng, đến bây giờ đã hơn nửa giờ, còn không tính ra ngoài.
“Anh không vào xem anh ta?" Tô Dung thử mở miệng.
“Cậu ấy khoá trái cửa rồi."
“Anh có chìa khoá mà."
“Không cần dùng đâu, cho cậu ta một chút không gian thì tốt rồi, nguyện ý giữ cậu ta ở đây đã muốn không tồi. Có thấy tốt hơn chút nào chưa? Muốn đi vào ngủ trước hay không?"
Tô Dung lắc đầu, cậu phải ở trong này giám sát chặt chẽ hai người, “Tôi không sao, hơn nữa tôi lo lắng cho anh ta." Cậu bảo lo lắng là thật, bất quá là lo lắng anh ta câu dẫn người đàn ông của cậu.
Cao Thịnh bật cười, “Cậu ta không có gì để lo lắng đâu, cậu vào ngủ trước đi."
“Cao Thịnh."
“Xảy ra chuyện gì?"
“Anh cùng anh ta có quan hệ gì?"
“Chỉ là bạn bè."
“Chỉ bạn bè thôi sao?" Tô Dung không dám nhìn anh, hai tay siết chặt.
“Đương. . . . . ."
“Đương nhiên không chỉ là bạn bè."
Tô Dung nhìn về phía nam nhân vừa từ cửa phòng đi ra, rồi mới chuyển hướng Cao Thịnh, “Không, không chỉ là bạn bè?"
“Cậu cho rằng hai chúng tôi bên nhau, nếu không phải quan hệ người yêu, thì chính là bạn bè đồng tính hướng, ngoài hai lý do trên, còn có thể là quan hệ gì?"
“Anh ta nói chính là thật sự?" Tô Dung thật không dám tin.
“Tôi nói đương nhiên là thật." Nam nhân chen vào đứng giữa cậu cùng Cao Thịnh, rồi tay đặt ở sau lưng thủ thế ra hiệu, cho nên Cao Thịnh chỉ nhíu mày mà không nói lời gì nữa.
Cái thủ thế kia là dấu hiệu ăn ý của bọn họ, ý là muốn cho đối phương im lặng đừng lên tiếng.
“Cao Thịnh!" Tô Dung khẩn trương nhìn anh đang trầm mặc không phản bác.
“Không tin? Muốn tôi chứng minh cho cậu thấy hay không?"
Tô Dung còn không có phản ứng, nam nhân đối cậu cười, xoay người giữ chặt Cao Thịnh, đặt lên môi một nụ hôn.
Cao Thịnh sửng sốt, Tô Dung nhất thời tựa như nổi điên, kéo nam nhân ra rống to, “Không thể."
“Tại sao không thể, cậu cũng là đồng tính luyến ái, đối với việc hai nam nhân mến nhau hẳn là không cảm thấy kỳ quái mới đúng."
Tô Dung đối hắn rống to, “Thế nhưng không thể là Cao Thịnh, ai đều có thể, không cần là Cao Thịnh."
“Tại sao?" Nam nhân không nhìn thấy Cao Thịnh đang cảnh cáo, tiếp tục bức bách.
Nói giỡn sao, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng rồi.
“Bởi vì. . . . . ."
“Đủ rồi, Tô Dung, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta uống say rồi."
Tô Dung hất tay anh ra, “Anh ta uống say? Uống say là có thể hôn anh sao? Uống say là có thể đối với anh như vậy, vậy tại sao anh không nói sớm?"
“Tô, Tô Dung?" Cao Thịnh lúc này hoàn toàn ngốc trụ.
Tô Dung đưa lưng về phía anh, cúi đầu làm cho nước mắt chảy xuống, “Tại sao? Tại sao anh có thể thích nam nhân, không nói cho tôi biết? Tại sao anh có thể thích nam nhân khác, cũng không thể thích tôi?"
“Bởi vì cậu ấy đem cậu trở thành em trai."
Tô Dung đối hắn rống to, “Anh câm miệng, tôi biết. . . . . . Tôi đương nhiên biết anh ấy đem tôi trở thành em trai. . . . . ." Cậu thốt nhiên cười, “Nhưng đối với tôi, tôi chưa từng đem anh ấy trở thành anh trai, tôi thích anh ấy, tôi luôn luôn thích anh ấy. . . . . ."
Nam nhân nhìn thấy Tô tiểu đệ không coi ai ra gì lớn tiếng bày tỏ, nhẹ nhàng thở dài.
“Tô Dung, cậu. . . . . ." Cao Thịnh kinh ngạc nói không nên lời.
“Thật kinh ngạc đúng không? Tôi thích anh, thật kinh ngạc đi. Bởi vì anh vẫn xem tôi như em trai, nhưng anh có bao giờ hỏi qua tôi, rằng tôi có muốn làm em trai của anh hay không? Anh có biết tôi là đồng tính luyến ái, vậy anh có nghĩ tới bảy, tám năm nay, tôi là thật sự tìm không được người mình thích, hay là tôi không nghĩ muốn tìm những người khác hay không?"
“Cao Thịnh, tôi làm sao có thể tìm những người khác? Trong lòng tôi đều là anh, tôi không thể xem anh như anh trai, cũng không muốn có người anh trai như anh, đặc biệt lại là một nam nhân mà tôi thích. Thật nhiều ngày tôi đều muốn nói với anh, yêu tôi được không? Không cần đem tôi trở thành em trai, nếu anh xem tôi như em trai, tôi thật sự chịu không nổi khi được anh đối xử tốt, bởi vì từ đáy lòng tôi rất thích anh."
Tô Dung hít sâu một hơi, chuyển qua muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của anh, muốn biết sau khi được cậu bày tỏ, ánh mắt cùng biểu tình của anh, muốn từ đó mà xem thử bọn họ có một chút hy vọng gì không.
Thế nhưng hai mắt lại mơ hồ, ngoại trừ đau lòng ra, cái gì đều thấy không rõ lắm.
“Anh hiện tại nhất định là đang rất thất vọng? Tôi cũng không muốn làm cho anh thất vọng, nhưng khi tôi nhìn thấy anh cùng nam nhân khác hôn môi, tôi chịu không nổi. Anh nói anh phải kết hôn, tôi nghĩ đến anh có bao nhiêu thích trẻ con, tôi đành phải cam nguyện, bởi vì tôi không thể sinh cho anh một đứa con, cho nên tôi nhẫn. Nhưng tại sao lại là nam nhân? Nếu có thể thích người khác, tại sao không thể thích tôi?"
“Là bởi vì em trai, là bởi vì hai chữ này, cho nên tôi mới phải trơ mắt nhìn anh muốn kết hôn, rồi lại tiếp tục trơ mắt nhìn anh cùng nam nhân khác bên nhau sao? Vậy thì, có thể đừng xem tôi như em trai hay không, có thể nhìn tôi, dùng phương thức của một nam nhân nhìn tôi hay không, tôi đã yêu anh nhiều như thế. . . . . ." Tô Dung ôn nhu ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng mà in lại một nụ hôn, rồi mới bi thương đối với anh cười.
“Anh có cảm giác được không? Tôi không muốn làm em trai của anh, tôi chỉ muốn làm vợ của anh thôi."
Tô Dung nhắm mắt lại, xoay người, đem chính mình nhốt vào trong phòng.
Cao Thịnh hồi lâu sau mới thở hổn hển một hơi, suy sụp ngồi vào trên ghế sô pha, hai tay che mặt mình, giống như không thể chấp nhận chính mình vừa nghe được cái gì.
“Cậu thật kinh ngạc sao?" Nam nhân nhìn anh nhẹ giọng mở miệng.
“Cậu đã sớm biết?" Cao Thịnh khó khăn lên tiếng hỏi.
“Người sáng suốt đều đó có thể nhận ra, cậu ấy đối với cậu không chỉ là thân tình."
“Tại sao. . . . . ." Cao Thịnh tự đáy lòng phát ra nghi vấn, rồi lại giống như không rõ lắm chính mình muốn hỏi cái gì.
“Cao Thịnh, cậu nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Tôi vốn nghĩ, có lẽ cậu không biết cũng tốt, nhưng mà, trong lòng cậu đối với cậu ta thật sự cũng chỉ là thân tình thôi sao?"
“Đương nhiên rồi!"
Nam nhân cười khẽ, “Vậy thì ít nhất, cũng nên cho cậu ấy một đáp án minh xác."
“Cậu có biết hay không, cậu làm như vậy, tôi cùng Tô Dung ngay cả anh em đều không thể làm?"
“Tôi chỉ biết, nếu tôi là cậu ta, tôi tuyệt không muốn cùng cậu làm anh em. Như vậy đối cậu ta tuy rằng tàn nhẫn, nhưng mà thà rằng hung hăng đau một lần, còn hơn giống như so với lăng trì, tiếp tục với bảy, tám năm khác, cậu còn muốn cậu ta ở bên cạnh cậu tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa? Nếu đã không thương cậu ta, thì hãy để cho cậu ra rời đi, làm cho cậu ta tự do."
“Tôi cũng sắp kết hôn, cậu ấy cũng sẽ đạt được tự do, tại sao cậu phải làm như thế?"
“Đó là bởi vì. . . . . ." Nam nhân nhìn ra phía ngoài cửa sổ cười nói, “Tôi không biết là cậu thương cậu ta."
“Tôi thương cậu ta?" Cao Thịnh không thể tin được lặp lại.
“Tôi không biết, có lẽ là tôi nhìn nhận sai rồi. Thế nhưng anh trai tôi chưa bao giờ đối với tôi tốt như thế, đem tôi trở thành trọng tâm cuộc sống, một người không có ai bầu bạn sống ở trên đời này, là chuyện thật vất vả. Hơn nữa cậu là cô nhi, hẳn là càng khát vọng người khác làm bạn. Nhưng mà vài năm nay, cậu vẫn không có kết giao bạn gái, cậu có một khắc nào đối tương lai cảm thấy mờ mịt hay không? Cảm thấy không biết mình sống vì cái gì hay không?"
“Tôi. . . . . ." Cao Thịnh lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Tôi nghĩ cậu hẳn là không có đâu, có lẽ cậu còn không rõ ràng lắm, nhưng trong tiềm thức của cậu có lẽ so với chúng tôi hay bất luận kẻ nào, đều càng sớm biết chuyện Tô Dung thích cậu. Cho nên căn bản cậu không có cảm giác tịch mịch, chưa từng có bất an, chưa từng có mờ mịt. Bởi vì cậu biết vô luận cậu đi bao lâu, bao xa, quay đầu lại cũng có Tô Dung ngay tại nơi này chờ cậu."
Nam nhân cười nhẹ, “Tôi cũng không biết lời tôi nói có đúng hay không. Thế nhưng nếu thật là như thế, vậy cậu một bên hưởng thụ tình yêu của Tô Dung đối với cậu, một bên tiếp tục thương tổn cậu ta, đó không phải là quá mức tàn nhẫn sao? Cậu nói đi, hết thảy những việc này nếu không phanh phui thì tốt sao? Không phanh phui là cậu tốt, hay là cậu ta tốt? Cậu tiếp tục hoàn toàn không biết gì cả, cậu ta tiếp tục giãy giụa là nên nói ra hay không, có nên rời đi cậu hay không, vậy thì chẳng lẽ nói ra, đối với cậu không tốt, đối cậu ta thật sự cũng không tốt?"
Hắn nói chuyện với Cao Thịnh, giống như là đang nói về chính mình.
“Nếu cậu đối cậu ta thật sự không có cảm tình nào khác, vậy thì dựa vào tâm ý quý trọng cậu ta như em trai, cậu không phải cũng có thể trợ giúp cậu ta tìm một đối tượng thích hợp hơn sao? Nếu cậu đối cậu ta có một chút tình cảm nào khác, đây cũng là thời điểm để cậu hiểu rõ được lòng mình, đừng quên cậu còn có một vị hôn thê."
Cao Thịnh mờ mịt nhìn hắn, “Cậu cảm thấy tôi. . . . . . thích cậu ấy?"
“Tôi không biết. Có lẽ cậu thật sự đem cậu ta trở thành thế thân cho em trai đã mất của cậu, cậu là người mê luyến em trai mà. Cho nên chuyện của cậu ta vĩnh viễn trọng yếu hơn so với những người khác, hay bất kỳ một sự tình nào khác, bởi vì cậu không có em trai, cậu không có vợ, cho nên cậu không thể nào nhận rõ, cậu đối với cậu ta rốt cuộc là thân tình hay là tình yêu? Việc này tôi cũng không giúp cậu được."
Hắn cười khổ, “Kỳ thật tôi cũng không biết, nói đúng hơn bởi vì cậu đối với cậu ta quá tốt, đích xác làm cho tôi có nhiều hiểu lầm. Nhưng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua cậu đối với cậu ta có nảy sinh phương diện khát vọng, điều này lại làm cho tôi không rõ ràng lắm. Nếu thích một người, sẽ muốn hôn người đó, muốn cùng người đó làm tình, bất luận có nhẫn nại ra sao, bởi vì chúng ta không phải thánh nhân. Thế nhưng cậu cùng cậu ta lại tường an vô sự bảy, tám năm."
“Tôi nghĩ rằng. . . . . ."
Nam nhân không có nói nữa, hắn biết Cao Thịnh đích xác cần hảo hảo suy nghĩ.
Có lẽ trực tiếp vạch trần như thế, đối với bọn họ, là phi thường lỗ mãng.
Nhưng hắn không muốn, không muốn bạn tốt mất đi người có thể là chân ái trong lòng mình, có lẽ là một loại ký thác, hắn cũng muốn có người xao tỉnh người kia, có lẽ người kia trong lòng thích chính là hắn.
Bất quá, đó là không có khả năng.
Cho dù hắn nghĩ như thế nào đi nữa, tình huống hắn cùng người kia là không đồng dạng như vậy, anh ta đối chính mình cho tới bây giờ không có lưu ý qua như thế.
Không có việc gì, tiếp qua bảy ngày, chính mình có thể giải thoát rồi.
Sau khi anh ta kết hôn, chính mình đổi đi nơi khác, hẳn là cũng tốt đẹp thôi.
Hắn tuy rằng cái gì đều muốn buông tay, thế nhưng đau lòng làm cho hắn không sao chịu nổi.
Không thể tiếp tục cuộc sống trong thành thị này, hắn không thể cứ đi trên một con đường nào đó, đã nghĩ đến chuyện cũ giữa hắn cùng anh ta.
Liền đem ngày anh ta kết hôn trở thành một mốc khởi đầu mới, chính mình sẽ là một con người mới vừa được sinh ra, hắn tin tưởng sẽ có một nam nhân dành riêng cho hắn xuất hiện.
Bất quá, vừa rồi thật sự là nguy hiểm, tuy rằng cảm thấy cơ hội em trai anh ta nhận ra mình là không cao, nhưng nếu để anh ta biết chính mình không phải đến Pháp quốc đi công tác, liền xong rồi.
Không, có lẽ xong rồi, cũng đại biểu anh ta có để ý đến mình.
Nói cũng đúng, vậy thì vừa rồi chính mình cần gì phải uất ức như vậy, hay là sợ chính mình thừa nhận không nổi lại một lần nữa bị anh ta coi thường? Hắn chua xót nhắm mắt lại.
Cho nên nói, hắn có thể hiểu tâm tình của Tô Dung, hắn mới càng cảm thấy chính mình phải nói ra.
Dù sao Tô Dung, so với hắn cũng có cơ hội đạt được hạnh phúc, nếu như hắn không đoán sai.
“Tôi cũng không biết, có thể cậu ta cần bình tĩnh."
Bạn tốt vừa vào nhà liền trốn trong phòng, đến bây giờ đã hơn nửa giờ, còn không tính ra ngoài.
“Anh không vào xem anh ta?" Tô Dung thử mở miệng.
“Cậu ấy khoá trái cửa rồi."
“Anh có chìa khoá mà."
“Không cần dùng đâu, cho cậu ta một chút không gian thì tốt rồi, nguyện ý giữ cậu ta ở đây đã muốn không tồi. Có thấy tốt hơn chút nào chưa? Muốn đi vào ngủ trước hay không?"
Tô Dung lắc đầu, cậu phải ở trong này giám sát chặt chẽ hai người, “Tôi không sao, hơn nữa tôi lo lắng cho anh ta." Cậu bảo lo lắng là thật, bất quá là lo lắng anh ta câu dẫn người đàn ông của cậu.
Cao Thịnh bật cười, “Cậu ta không có gì để lo lắng đâu, cậu vào ngủ trước đi."
“Cao Thịnh."
“Xảy ra chuyện gì?"
“Anh cùng anh ta có quan hệ gì?"
“Chỉ là bạn bè."
“Chỉ bạn bè thôi sao?" Tô Dung không dám nhìn anh, hai tay siết chặt.
“Đương. . . . . ."
“Đương nhiên không chỉ là bạn bè."
Tô Dung nhìn về phía nam nhân vừa từ cửa phòng đi ra, rồi mới chuyển hướng Cao Thịnh, “Không, không chỉ là bạn bè?"
“Cậu cho rằng hai chúng tôi bên nhau, nếu không phải quan hệ người yêu, thì chính là bạn bè đồng tính hướng, ngoài hai lý do trên, còn có thể là quan hệ gì?"
“Anh ta nói chính là thật sự?" Tô Dung thật không dám tin.
“Tôi nói đương nhiên là thật." Nam nhân chen vào đứng giữa cậu cùng Cao Thịnh, rồi tay đặt ở sau lưng thủ thế ra hiệu, cho nên Cao Thịnh chỉ nhíu mày mà không nói lời gì nữa.
Cái thủ thế kia là dấu hiệu ăn ý của bọn họ, ý là muốn cho đối phương im lặng đừng lên tiếng.
“Cao Thịnh!" Tô Dung khẩn trương nhìn anh đang trầm mặc không phản bác.
“Không tin? Muốn tôi chứng minh cho cậu thấy hay không?"
Tô Dung còn không có phản ứng, nam nhân đối cậu cười, xoay người giữ chặt Cao Thịnh, đặt lên môi một nụ hôn.
Cao Thịnh sửng sốt, Tô Dung nhất thời tựa như nổi điên, kéo nam nhân ra rống to, “Không thể."
“Tại sao không thể, cậu cũng là đồng tính luyến ái, đối với việc hai nam nhân mến nhau hẳn là không cảm thấy kỳ quái mới đúng."
Tô Dung đối hắn rống to, “Thế nhưng không thể là Cao Thịnh, ai đều có thể, không cần là Cao Thịnh."
“Tại sao?" Nam nhân không nhìn thấy Cao Thịnh đang cảnh cáo, tiếp tục bức bách.
Nói giỡn sao, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng rồi.
“Bởi vì. . . . . ."
“Đủ rồi, Tô Dung, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta uống say rồi."
Tô Dung hất tay anh ra, “Anh ta uống say? Uống say là có thể hôn anh sao? Uống say là có thể đối với anh như vậy, vậy tại sao anh không nói sớm?"
“Tô, Tô Dung?" Cao Thịnh lúc này hoàn toàn ngốc trụ.
Tô Dung đưa lưng về phía anh, cúi đầu làm cho nước mắt chảy xuống, “Tại sao? Tại sao anh có thể thích nam nhân, không nói cho tôi biết? Tại sao anh có thể thích nam nhân khác, cũng không thể thích tôi?"
“Bởi vì cậu ấy đem cậu trở thành em trai."
Tô Dung đối hắn rống to, “Anh câm miệng, tôi biết. . . . . . Tôi đương nhiên biết anh ấy đem tôi trở thành em trai. . . . . ." Cậu thốt nhiên cười, “Nhưng đối với tôi, tôi chưa từng đem anh ấy trở thành anh trai, tôi thích anh ấy, tôi luôn luôn thích anh ấy. . . . . ."
Nam nhân nhìn thấy Tô tiểu đệ không coi ai ra gì lớn tiếng bày tỏ, nhẹ nhàng thở dài.
“Tô Dung, cậu. . . . . ." Cao Thịnh kinh ngạc nói không nên lời.
“Thật kinh ngạc đúng không? Tôi thích anh, thật kinh ngạc đi. Bởi vì anh vẫn xem tôi như em trai, nhưng anh có bao giờ hỏi qua tôi, rằng tôi có muốn làm em trai của anh hay không? Anh có biết tôi là đồng tính luyến ái, vậy anh có nghĩ tới bảy, tám năm nay, tôi là thật sự tìm không được người mình thích, hay là tôi không nghĩ muốn tìm những người khác hay không?"
“Cao Thịnh, tôi làm sao có thể tìm những người khác? Trong lòng tôi đều là anh, tôi không thể xem anh như anh trai, cũng không muốn có người anh trai như anh, đặc biệt lại là một nam nhân mà tôi thích. Thật nhiều ngày tôi đều muốn nói với anh, yêu tôi được không? Không cần đem tôi trở thành em trai, nếu anh xem tôi như em trai, tôi thật sự chịu không nổi khi được anh đối xử tốt, bởi vì từ đáy lòng tôi rất thích anh."
Tô Dung hít sâu một hơi, chuyển qua muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của anh, muốn biết sau khi được cậu bày tỏ, ánh mắt cùng biểu tình của anh, muốn từ đó mà xem thử bọn họ có một chút hy vọng gì không.
Thế nhưng hai mắt lại mơ hồ, ngoại trừ đau lòng ra, cái gì đều thấy không rõ lắm.
“Anh hiện tại nhất định là đang rất thất vọng? Tôi cũng không muốn làm cho anh thất vọng, nhưng khi tôi nhìn thấy anh cùng nam nhân khác hôn môi, tôi chịu không nổi. Anh nói anh phải kết hôn, tôi nghĩ đến anh có bao nhiêu thích trẻ con, tôi đành phải cam nguyện, bởi vì tôi không thể sinh cho anh một đứa con, cho nên tôi nhẫn. Nhưng tại sao lại là nam nhân? Nếu có thể thích người khác, tại sao không thể thích tôi?"
“Là bởi vì em trai, là bởi vì hai chữ này, cho nên tôi mới phải trơ mắt nhìn anh muốn kết hôn, rồi lại tiếp tục trơ mắt nhìn anh cùng nam nhân khác bên nhau sao? Vậy thì, có thể đừng xem tôi như em trai hay không, có thể nhìn tôi, dùng phương thức của một nam nhân nhìn tôi hay không, tôi đã yêu anh nhiều như thế. . . . . ." Tô Dung ôn nhu ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng mà in lại một nụ hôn, rồi mới bi thương đối với anh cười.
“Anh có cảm giác được không? Tôi không muốn làm em trai của anh, tôi chỉ muốn làm vợ của anh thôi."
Tô Dung nhắm mắt lại, xoay người, đem chính mình nhốt vào trong phòng.
Cao Thịnh hồi lâu sau mới thở hổn hển một hơi, suy sụp ngồi vào trên ghế sô pha, hai tay che mặt mình, giống như không thể chấp nhận chính mình vừa nghe được cái gì.
“Cậu thật kinh ngạc sao?" Nam nhân nhìn anh nhẹ giọng mở miệng.
“Cậu đã sớm biết?" Cao Thịnh khó khăn lên tiếng hỏi.
“Người sáng suốt đều đó có thể nhận ra, cậu ấy đối với cậu không chỉ là thân tình."
“Tại sao. . . . . ." Cao Thịnh tự đáy lòng phát ra nghi vấn, rồi lại giống như không rõ lắm chính mình muốn hỏi cái gì.
“Cao Thịnh, cậu nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Tôi vốn nghĩ, có lẽ cậu không biết cũng tốt, nhưng mà, trong lòng cậu đối với cậu ta thật sự cũng chỉ là thân tình thôi sao?"
“Đương nhiên rồi!"
Nam nhân cười khẽ, “Vậy thì ít nhất, cũng nên cho cậu ấy một đáp án minh xác."
“Cậu có biết hay không, cậu làm như vậy, tôi cùng Tô Dung ngay cả anh em đều không thể làm?"
“Tôi chỉ biết, nếu tôi là cậu ta, tôi tuyệt không muốn cùng cậu làm anh em. Như vậy đối cậu ta tuy rằng tàn nhẫn, nhưng mà thà rằng hung hăng đau một lần, còn hơn giống như so với lăng trì, tiếp tục với bảy, tám năm khác, cậu còn muốn cậu ta ở bên cạnh cậu tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa? Nếu đã không thương cậu ta, thì hãy để cho cậu ra rời đi, làm cho cậu ta tự do."
“Tôi cũng sắp kết hôn, cậu ấy cũng sẽ đạt được tự do, tại sao cậu phải làm như thế?"
“Đó là bởi vì. . . . . ." Nam nhân nhìn ra phía ngoài cửa sổ cười nói, “Tôi không biết là cậu thương cậu ta."
“Tôi thương cậu ta?" Cao Thịnh không thể tin được lặp lại.
“Tôi không biết, có lẽ là tôi nhìn nhận sai rồi. Thế nhưng anh trai tôi chưa bao giờ đối với tôi tốt như thế, đem tôi trở thành trọng tâm cuộc sống, một người không có ai bầu bạn sống ở trên đời này, là chuyện thật vất vả. Hơn nữa cậu là cô nhi, hẳn là càng khát vọng người khác làm bạn. Nhưng mà vài năm nay, cậu vẫn không có kết giao bạn gái, cậu có một khắc nào đối tương lai cảm thấy mờ mịt hay không? Cảm thấy không biết mình sống vì cái gì hay không?"
“Tôi. . . . . ." Cao Thịnh lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Tôi nghĩ cậu hẳn là không có đâu, có lẽ cậu còn không rõ ràng lắm, nhưng trong tiềm thức của cậu có lẽ so với chúng tôi hay bất luận kẻ nào, đều càng sớm biết chuyện Tô Dung thích cậu. Cho nên căn bản cậu không có cảm giác tịch mịch, chưa từng có bất an, chưa từng có mờ mịt. Bởi vì cậu biết vô luận cậu đi bao lâu, bao xa, quay đầu lại cũng có Tô Dung ngay tại nơi này chờ cậu."
Nam nhân cười nhẹ, “Tôi cũng không biết lời tôi nói có đúng hay không. Thế nhưng nếu thật là như thế, vậy cậu một bên hưởng thụ tình yêu của Tô Dung đối với cậu, một bên tiếp tục thương tổn cậu ta, đó không phải là quá mức tàn nhẫn sao? Cậu nói đi, hết thảy những việc này nếu không phanh phui thì tốt sao? Không phanh phui là cậu tốt, hay là cậu ta tốt? Cậu tiếp tục hoàn toàn không biết gì cả, cậu ta tiếp tục giãy giụa là nên nói ra hay không, có nên rời đi cậu hay không, vậy thì chẳng lẽ nói ra, đối với cậu không tốt, đối cậu ta thật sự cũng không tốt?"
Hắn nói chuyện với Cao Thịnh, giống như là đang nói về chính mình.
“Nếu cậu đối cậu ta thật sự không có cảm tình nào khác, vậy thì dựa vào tâm ý quý trọng cậu ta như em trai, cậu không phải cũng có thể trợ giúp cậu ta tìm một đối tượng thích hợp hơn sao? Nếu cậu đối cậu ta có một chút tình cảm nào khác, đây cũng là thời điểm để cậu hiểu rõ được lòng mình, đừng quên cậu còn có một vị hôn thê."
Cao Thịnh mờ mịt nhìn hắn, “Cậu cảm thấy tôi. . . . . . thích cậu ấy?"
“Tôi không biết. Có lẽ cậu thật sự đem cậu ta trở thành thế thân cho em trai đã mất của cậu, cậu là người mê luyến em trai mà. Cho nên chuyện của cậu ta vĩnh viễn trọng yếu hơn so với những người khác, hay bất kỳ một sự tình nào khác, bởi vì cậu không có em trai, cậu không có vợ, cho nên cậu không thể nào nhận rõ, cậu đối với cậu ta rốt cuộc là thân tình hay là tình yêu? Việc này tôi cũng không giúp cậu được."
Hắn cười khổ, “Kỳ thật tôi cũng không biết, nói đúng hơn bởi vì cậu đối với cậu ta quá tốt, đích xác làm cho tôi có nhiều hiểu lầm. Nhưng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua cậu đối với cậu ta có nảy sinh phương diện khát vọng, điều này lại làm cho tôi không rõ ràng lắm. Nếu thích một người, sẽ muốn hôn người đó, muốn cùng người đó làm tình, bất luận có nhẫn nại ra sao, bởi vì chúng ta không phải thánh nhân. Thế nhưng cậu cùng cậu ta lại tường an vô sự bảy, tám năm."
“Tôi nghĩ rằng. . . . . ."
Nam nhân không có nói nữa, hắn biết Cao Thịnh đích xác cần hảo hảo suy nghĩ.
Có lẽ trực tiếp vạch trần như thế, đối với bọn họ, là phi thường lỗ mãng.
Nhưng hắn không muốn, không muốn bạn tốt mất đi người có thể là chân ái trong lòng mình, có lẽ là một loại ký thác, hắn cũng muốn có người xao tỉnh người kia, có lẽ người kia trong lòng thích chính là hắn.
Bất quá, đó là không có khả năng.
Cho dù hắn nghĩ như thế nào đi nữa, tình huống hắn cùng người kia là không đồng dạng như vậy, anh ta đối chính mình cho tới bây giờ không có lưu ý qua như thế.
Không có việc gì, tiếp qua bảy ngày, chính mình có thể giải thoát rồi.
Sau khi anh ta kết hôn, chính mình đổi đi nơi khác, hẳn là cũng tốt đẹp thôi.
Hắn tuy rằng cái gì đều muốn buông tay, thế nhưng đau lòng làm cho hắn không sao chịu nổi.
Không thể tiếp tục cuộc sống trong thành thị này, hắn không thể cứ đi trên một con đường nào đó, đã nghĩ đến chuyện cũ giữa hắn cùng anh ta.
Liền đem ngày anh ta kết hôn trở thành một mốc khởi đầu mới, chính mình sẽ là một con người mới vừa được sinh ra, hắn tin tưởng sẽ có một nam nhân dành riêng cho hắn xuất hiện.
Bất quá, vừa rồi thật sự là nguy hiểm, tuy rằng cảm thấy cơ hội em trai anh ta nhận ra mình là không cao, nhưng nếu để anh ta biết chính mình không phải đến Pháp quốc đi công tác, liền xong rồi.
Không, có lẽ xong rồi, cũng đại biểu anh ta có để ý đến mình.
Nói cũng đúng, vậy thì vừa rồi chính mình cần gì phải uất ức như vậy, hay là sợ chính mình thừa nhận không nổi lại một lần nữa bị anh ta coi thường? Hắn chua xót nhắm mắt lại.
Cho nên nói, hắn có thể hiểu tâm tình của Tô Dung, hắn mới càng cảm thấy chính mình phải nói ra.
Dù sao Tô Dung, so với hắn cũng có cơ hội đạt được hạnh phúc, nếu như hắn không đoán sai.
Tác giả :
Bách Linh