Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời
Chương 34 Thì Phỉ nắm tay cô đút vào túi áo khoác mình

Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 34 Thì Phỉ nắm tay cô đút vào túi áo khoác mình

Tô Mộc Hề vừa lo lắng vừa tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm trong túi của Thì Phỉ, Thì Phỉ nhận ra, dùng sức nắm chặt tay cô, cho cô một ánh mắt trấn an.

Thì Phỉ bước vào phòng, lấy bản hợp đồng của Phùng Ly từ trong két sắt ra, trên hợp đồng có tên thật của cậu ấy: Dát Lạp Châu Thị · Ba Đạt Nhân Quý.

Hà Ngộ ở bên cạnh thì thào: “Không biết tên cậu ấy có ý nghĩa gì."

Thạch Đầu cũng thấp giọng đáp lại: “Cậu ấy đã từng nói, hình như là ý lên như diều gặp gió."

Ở cuối hợp đồng, có để lại số điện thoại người liên lạc trong trường họp khẩn cấp, là bố của Phùng Ly.

Thì Phỉ nói Thạch Đầu bấm số, cách rất lâu sau mới kết nối được, Thạch Đầu đưa điện thoại cho Thì Phỉ.

Bố của Phùng Ly là dân du mục, biết nói tiếng Hán ngữ, nhưng giọng đặc sệt. Ông ấy nói: Phùng Ly sẽ ở lại quê lấy vợ sinh con, sẽ không trở lại.

“Cháu có thể nói chuyện điện thoại với Phùng Ly không?"

“Không được, nó đi xa rồi. Sau này đừng tìm nó nữa."

Vẻ mặt của Thì Phỉ nặng nề: “Cháu có ký hợp đồng với cậu ấy, nếu như cậu ấy vi phạm hợp đồng, thì phải bồi thường tiền."

Bên kia sửng sốt: “Hợp đồng gì?"

Thì Phỉ thuật lại ngắn gọn, không biết bên kia có thể hiểu được không, cha của Phùng Ly im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Tôi không biết chuyện này."

Cha của Phùng Ly không muốn nói thêm nữa, chỉ nói anh đừng gọi điện thoại cho Phùng Ly nữa.

Thì Phỉ trầm ngâm cúp điện thoại, cha của Phùng Ly nghe không giống như là người ngang ngược không nói lý, nhưng mà tại sao chị của Phùng Ly lại nói mau cứu em trai mình chứ.

Hà Ngộ nói: “Nhất định là đang nói dối chúng ta, đi xa mà không mang theo điện thoại sao?"

Thạch Đầu phụ họa: “Đúng vậy. Cho dù Phùng Ly không tính đến, thì ít nhất cậu ấy cũng phải lên tiếng nói."

Thì Phỉ nói với Tô Mộc Hề: “Gửi tin nhắn đến điện thoại của Phùng Ly, hỏi Phùng Ly đang ở đâu."

Tô Mộc Hề gật đầu, lập tức gửi một tin nhắn đến điện thoại của Phùng Ly, sau đó còn nói: “Em vẫn cảm thấy chị của Phùng Ly… hình như có chuyện gì đó không thể nói ra."

Nam Tụng vẫn luôn im lặng đột nhiên phân tích: “Cô ấy không có tắt máy, chứng tỏ cô ấy muốn liên lạc với thế giới bên ngoài. Muốn liên lạc nhưng lại không nghe máy, rất có thể là không dám trả lời."

Tô Mộc Hề gật đầu đồng ý: “Ừm, em cũng cảm thấy như vậy."

Mọi người dường như cũng cảm thấy như vậy, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện chị của Phùng Ly có thể trả lời tin nhắn.

Tất cả mọi người đều không có tâm tư luyện tập, nhìn chằm chằm điện thoại của Tô Mộc Hề trên bàn, ước chừng bốn mươi phút sau mới nhận được tin nhắn trả lời: Học viện bầu trời.

Mọi người đều kiểu tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều chưa từng nghe qua chỗ này.

Cố Nam Sơn đầu tiên lên mạng tìm kiếm thông tin về “Học viện Bầu trời", nhưng thông tin có thể dùng lại cực ít.

Hà Ngộ gọi cho nhà cung cấp mạng hỏi số điện thoại, thì hỏi được số điện thoại của “Học viện bầu trời".

Hà Ngộ vừa định gọi điện thoại hỏi một chút, thì Thì Phỉ nói: “Mộc Hề, đặt hai vé máy bay. Tìm chuyến bay gần nhất."

Tô Mộc Hề có chút khó hiểu: “Anh định bay qua? Anh không sợ là giả?"

Thì Phỉ lắc đầu: “Mọi người đã bao giờ nghe về Trường cai mạng chưa?" Thì Phỉ dừng lại, “Phùng Ly sợ rằng đã bị gia đình đưa đến Trường cai mạng rồi."

Đây là lần đầu tiên Tô Mộc Hề nghe nói có một nơi như vậy, cô phát hiện ngoại trừ Cố Nam Sơn, thì sắc mặt của những người khác đều trở nên rất nặng nề.

Hà Ngộ hơi sợ hãi mà nói: “Mẹ em đã từng uy hiếp em, nếu còn chơi game nữa thì sẽ đưa em đến trường cai mạng. Nghe nói chỗ đó rất kinh khủng, hoàn toàn không coi học viên là con người, nhốt vào phòng tối không ánh mặt trời, trần truồng đứng trước đám đông, thừa nhận mình nghiện Internet, không nghe lời thì vừa bị đánh đập vừa bị mắng chửi."

“Quá kinh khủng." Tô Mộc Hề gần như ngớ ra, chuyện này chưa từng nghe qua.

Thạch Đầu nói tiếp: “Bọn họ còn dùng sốc điện, cho rằng những người nghiện Internet đều mắc bệnh tâm thần, điều trị sốc điện thì sẽ tốt hơn."

Chu Chính: “Tôi cũng đã nghe nói, có một vài đứa trẻ không chịu được, lựa chọn nhảy lầu tự tử, mười lăm mười sáu tuổi, độ tuổi đẹp nhất."

Tô Mộc Hề nghe đến tay chân lạnh toát, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, trên đời lại có một nơi tối tăm khủng bố đến như vậy. Nếu như Phùng Ly thật sự bị đưa đến một nơi như vậy… Trời ạ, thật không thể tưởng tượng nổi nữa.

====

Phùng Ly rất ít khi nhắc đến quê quán của cậu ấy, Hà Ngộ chỉ nghe cậu ấy nói, quê của cậu ấy rất đẹp, nhưng cũng rất nghèo, mở cửa ra, ngoài bầu trời thì có cỏ, mênh mông bát ngát, trâu ngựa dê ở khắp nơi, còn có phân của bọn nó, trong không khí cũng đều là mùi phân, bình thường thì mấy tháng không có ai.

Thì Phỉ giao cho Chu Chính, nói anh ấy huấn luyện mọi người, đồng thời cũng giải thích mọi người đừng để bị ảnh hưởng bởi Phùng Ly, anh nhất định sẽ đưa Phùng Ly về.

Chuyến bay thẳng đến nơi bản xứ mỗi ngày chỉ có một chuyến, hôm nay đã không còn kịp, nên chỉ có thể mua đến một thành phố khác cách đó không xa, rồi đi tàu. Sau khi đặt xong tuyến đường, Thì Phỉ và Tô Mộc Hề không dám chậm trễ một phút mà thu dọn đồ vội vã chạy đến sân bay, hơn tám giờ tối thì đến thành phố có “Học viện Bầu trời". 

Sau khi xuống máy bay, Thì Phỉ lập tức gọi điện thoại cho Học viện Bầu trời, giả vờ muốn tư vấn.

Cúp điện thoại, Thì Phỉ nói với Tô Mộc Hề: “Sáng mai đi thăm dò tình hình một chút, tối nay tìm chỗ ở đã."

Thì Phỉ hỏi được địa chỉ chính xác của trường học qua điện thoại, nó nằm ở ngoại ô thành phố, giao thông không thuận tiện lắm, cho nên bọn họ tìm một công ty du lịch, thuê một chiếc xe.

Ngành du lịch của Nội Mông đang cực kỳ phát triển, cộng với việc Nội Mông đất rộng người thưa, nên có rất nhiều người thích tự lái xe, ở đây có rất nhiều hãng du lịch cung cấp dịch vụ cho thuê xe, chỉ là giá cả không hề rẻ. Nhưng trước mắt không lo nhiều như thế, cứu Phùng Ly ra mới là chính sự.

Bởi vì nhất thời quyết định đến, nên không đặt trước khách sạn, nhưng cũng may không phải là mùa cao điểm, nên vẫn có thể đặt được.

Lúc thuê phòng, Thì Phỉ nói chỉ cần một căn phòng. Tô Mộc Hề lập tức chen vào nói: “Hai phòng."

Cô gái ở quầy lễ tân nghi ngờ đánh giá bọn họ, Thì Phỉ kéo cổ tay của Tô Mộc Hề ra phía sau mình, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói với cô gái ở quầy lễ tân: “Một phòng."

Tô Mộc Hề nghĩ rằng anh không muốn tốn thêm tiền, nên véo eo anh, nói: “Tự em bỏ tiền."

Thì Phỉ mặt vẫn không thay đổi: “Một phòng, cám ơn."

Sau khi lấy thẻ phòng, Thì Phỉ kéo cô vào thang máy, rồi mới nói: “An ninh của thành phố du lịch này không tốt lắm, vẫn nên ở chung phòng cho an toàn." Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, “Yên tâm, hiện tại anh không có hứng thú động thủ với em."

Tô Mộc Hề ngẫm lại những lời này, vẫn luôn cảm thấy có ý tứ sâu xa khác. Tô Mộc Hề kéo chặt cổ áo khoác của mình, cách anh cả mét.

Thì Phỉ nói: “Em còn cách xa hơn một chút nữa, thì thang máy sẽ không chứa nổi em đâu."

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Thì Phỉ đi ra ngoài trước, Tô Mộc Hề do dự vài giây, trước khi thang máy đóng lại thì mới đi theo ra ngoài.

Phòng cũng xem như khá sạch sẽ gọn gàng, có hai giường, có hệ thống sưởi đầy đủ.

Thì Phỉ vào phòng tắm rửa mặt, rồi để nguyên quần áo mà nằm xuống, “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải dậy sớm."

Tô Mộc Hề vẫn đứng bên cửa sổ quan sát, thấy anh nằm nhắm mắt dưỡng thần, mới thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác vừa dày vừa nặng ra.

Mùa đông ở Nội Mông thật sự quá lạnh, mặc dù trước khi đi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng vẫn lạnh đến đau não. Cô từ nhỏ đã sống ở Giang Nam, chưa từng trải qua mùa đông lạnh giá như vậy, hơn nữa cô còn là người có thể chất dễ lạnh, từ sau khi xuống máy bay, chân cô chưa hề có cảm giác ấm.

Tô Mộc Hề cho một ít nước nóng vào bồn tắm, bỏ chân vào ngâm một chút.

Nước nóng khai thông kinh mạch của cô, cô nhìn hơi nước trước mặt, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cảm giác sống lại rồi."

Cô nhớ tới những lời nhân viên đã nói khi bọn họ đến công ty du lịch để thuê xe: “Trời lạnh như thế này cũng đến du lịch à? Âm mười mấy độ đến cỏ cũng trụi, không có cảnh sắc gì để xem, ngoại trừ tuyết rơi. Nhưng mà nếu như tuyết rơi, thì đừng đi vào trong nữa, nếu không hai người chắc chắn sẽ bị mắc kẹt, muốn quay lại cũng khó."

Rửa mặt súc miệng xong, Tô Mộc Hề kiểm tra thời tiết mấy ngày tới, cũng may, đều là trời nắng đẹp. Cô cũng không muốn bị mắc kẹt ở nơi lạnh giá này.

Tô Mộc Hề do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn tắt đèn trên tường cạnh giường, cô có một thói quen, có ánh sáng thì sẽ không ngủ được. Cô để nguyên quần áo nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu cũng không ngủ được.

Tô Mộc Hề thử thăm dò thấp giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?"

Tô Mộc Hề nghe thấy tiếng sột soạt từ giường bên cạnh, chắc là anh ta đang trở mình.

“Chưa." Thì Phỉ cũng thấp giọng đáp lại.

“Anh đang nghĩ gì?"

“Không nghĩ gì."

“Cũng không biết bây giờ Phùng Ly như thế nào. Chị gái của cậu ấy gửi tin nhắn như vậy cho em, thì nhất định biết được Phùng Ly đang không ổn. Nếu không, cô ấy cũng sẽ không dùng từ ‘cứu’ đó."

Thì Phỉ không trả lời, một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài.

Kể từ khi biết Phùng Ly xảy ra chuyện, ngay cả Thì Phỉ vốn luôn bình tĩnh cũng thở dài, Tô Mộc Hề cũng thở dài thở ngắn với anh.

Tô Mộc Hề ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa, không để cho bản thân nghĩ bậy bạ nữa, cố gắng ngủ.

Ngày hôm sau, Thì Phỉ dậy thật sớm đi ra ngoài, nhường phòng cho Tô Mộc Hề tắm rửa, dù sao một nam một nữ ở chung một phòng vẫn có nhiều bất tiện.

Tô Mộc Hề thu dọn ba lô xong, thì Thì Phỉ cũng từ bên ngoài quay lại, trong tay xách một túi nylon đưa cho cô.

Tô Mộc Hề mở túi ra, lấy một chiếc mũ len trắng, một chiếc khăn quàng cổ, một đôi găng tay, còn có một đôi tất dày từ bên trong ra.

“Đều cho em?"

Thì Phỉ gật đầu: “Có quá ít kiểu, không có gì để lựa chọn."

Tô Mộc Hề có chút cảm động, hóa ra anh ra ngoài sớm như vậy là để mua mấy thứ này cho cô, lúc đi cô có mang theo bộ quần áo bông dày nhất, nhưng Phổ Thành không có lạnh như ở đây, nào là mũ nào là găng tay, cô đều không có, tối hôm qua mới đi một đoạn trong gió rét, mà mặt đã cóng đến đau nhức, tai gần như đông cứng, tay chân cũng lạnh như băng.

Tô Mộc Hề lấy mũ ra đội lên, rồi lại quàng khăn và đeo găng tay, rất ấm áp.

“Cảm ơn." Tô Mộc Hề ngượng nghịu nói, cô dường như chưa từng nói lời này với anh, cho nên rất mất tự nhiên.

“Khá ổn, không tính là xấu."

Tô Mộc Hề: “…"

Thì Phỉ và Tô Mộc Hề trả phòng, lái xe ra khỏi thành phố, một giờ sau, bọn họ đã nhìn thấy cánh cổng của “Học viện bầu trời".

Chỗ này không có một bóng người, bốn phía là thảo nguyên mênh mông, ngôi trường này là công trình kiến trúc duy nhất có thể nhìn thấy được, bên phải cổng sắt màu đen có một tấm biển, viết to bốn chữ “Học viện Bầu trời".

Xung quanh là gạch ngói tường rào cao hơn hai mét bao quanh, trên tường còn có những mảnh kính vỡ, ngăn có người trèo tường ra vào.

Tô Mộc Hề nhìn tất cả những thứ này, không khỏi siết chặt cổ áo: “Quá đường cùng, muốn chạy cũng không được."

“Đi thôi." Thì Phỉ vừa nói, vừa bước về phía cổng.

Người gác cổng là một ông già ngoài sáu mươi, hỏi mục đích đến của bọn họ, rồi bảo bọn họ đợi một chút, ông ấy gọi điện. Không lâu sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện trong phòng bảo vệ, gò má rất cao, dáng người trung bình, mặc áo khoác đen.

“Vị này là thầy Vương." Bác gác cổng giới thiệu, rồi nói với thầy Vương, “Bọn họ nói muốn gửi học viên đến."

Người được gọi là thầy Vương nhìn Thì Phỉ và Tô Mộc Hề từ trên xuống dưới, rồi mới hỏi, “Ai là học viên?"

“Thằng bé không tới, tôi tới trước xem trường học."

“Bao nhiêu tuổi?"

“Mười sáu tuổi."

Thầy Vương gật đầu, “Đi với tôi."

Thầy Vương dẫn đầu xoay người đi ra, Thì Phỉ và Tô Mộc Hề nhìn nhau, cũng lần lượt bước ra khỏi phòng bảo vệ.

Bước vào cổng, là có một cái sân bóng rổ, và bàn bóng bàn, ngay phía trước là một tòa nhà bốn tầng, phía đông còn có một dãy nhà trệt.

Khuôn viên trống không, một bóng người cũng không có, Tô Mộc Hề nhìn xung quanh, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra là vấn đề ở đâu. Mặc dù có ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác ảm đạm.

Thì Phỉ hỏi: “Tại sao không có ai?"

Thầy Vương đáp: “Bây giờ là giờ học."

“Học ở đâu?"

“Ký túc xá." Thầy Vương bắt đầu giới thiệu với bọn họ: “Tầng một là phòng ăn, phía trên là phòng học và ký túc xá, phía đông là phòng làm việc của giáo viên."

“Mỗi ngày sắp xếp như thế nào?"

“6 giờ sáng tập thể dục, 7 giờ ăn sáng, buổi sáng đi học, buổi chiều rèn luyện thân thể, buổi tối đi tư vấn tâm lý. Đúng 10 giờ tắt đèn nghỉ ngơi."

“Tôi có thể đến xem ký túc xá không?"

“Không được, mọi người đi lên sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của học viên, chúng tôi là trường học khép kín, trong thời gian ở trường ngay cả gia đình cũng không được gặp."

“Vậy thì làm sao tôi biết được điều kiện ký túc xá như thế nào?"

“Tám người trong một phòng, có giường tầng trên tầng dưới, giống như ký túc xá trường học truyền thống vậy."

“Ký túc xá có nhà vệ sinh riêng không?"

“Không có, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh ở phía tây." Thầy Vương nói xong, thì có chút nghi ngờ nhìn Thì Phỉ, “Nghe giọng nói không giống như người địa phương?"

Tô Mộc Hề đột nhiên căng thẳng, sợ bị phát hiện manh mối, nhưng mà tư chất tâm lý của Thì Phỉ tốt hơn nhiều, thuận miệng nói bậy: “Gia đình tôi chỉ mới chuyển đến Nội Mông đầu năm ngoái để làm ăn, em trai tôi chơi game rất giỏi, gia đình không quản được, nghe thân tích nhắc đến chỗ này, cha mẹ tôi liền nói tôi tới xem thử."

Thầy Vương gật đầu một cái, dường như cũng không nghi ngờ gì, nên Tô Mộc Hề mới yên tâm.

Tiếp đó, thầy Vương lại đưa bọn họ đến phòng ăn xem, phòng ăn bốc lên mùi khói dầu rất khó chịu. Thầy Vương giải thích nhà bếp ở phía sau phòng ăn, bây giờ đang chuẩn bị cơm trưa cho học viên, nhưng mà hệ thống thoát khí hôm nay có vấn đề chưa kịp sửa, cho nên mùi khói dầu có hơi nhiều.

Ở phía tây phòng ăn là cầu thang dẫn lên tầng hai, Thì Phỉ để ý, cầu thang đã bị khóa bằng cửa sắt, rõ ràng là để hạn chế quyền tự do cá nhân của học viên.

Từ phòng ăn đi ra, Tô Mộc Hề ngẩng đầu nhìn, nhưng lại bị dọa hết hồn, cô vội vàng thu hồi ánh mắt, nhất thời không quản nhiều, nắm chặt lấy tay Thì Phỉ.

Thì Phỉ nhận ra sự khác thường của cô, ngược lại nắm tay của cô, tay cô rất lạnh, rồi đút vào túi áo khoác mình, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?"

Tô Mộc Hề chỉ mở to mắt nhìn anh, không nói lời nào, trong mắt, viết đầy sự hoảng sợ.

Thì Phỉ sau đó mới nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên trên, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh kinh ngạc. Tất cả cửa sổ đều được phủ kín bằng tôn, chỉ chừa một cửa sổ nhỏ dài rộng khoảng 20 cm ở góc.

Thầy Vương lại không cho là đúng: “Những học viên này tách khỏi Internet thì tinh thần liền không thể nào tập trung, rất dễ bị thế giới bên ngoài quấy rầy, cách duy nhất để cải thiện chính là cắt đứt mọi cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài."

Thì Phỉ cố nén lửa giận trong lòng, giả vờ thoải mái hỏi: “Phủ kín hoàn toàn như vậy có thể đạt được mục đích cai mạng sao?"

“Tất nhiên có thể, nếu như hiệu quả không tốt, thì chúng tôi có thể cung cấp một khóa học khác miễn phí."

Ngay tại lúc bọn họ đang trò chuyện, thì có một vài người đàn ông dũng mãnh vừa nói vừa cười bước vào dãy phòng được gọi là văn phòng của giáo viên.

Thầy Vương nhìn theo ánh mắt của bọn họ, giải thích, “Bọn họ là giáo viên thể dục, phụ trách nhiệm huấn luyện thể chất."

Huấn luyện thể chất? Sợ là một lời không hợp thì động tay động chân. Bị hạn chế tự do cá nhân, ở trong căn phòng tối tăm không có ánh mặt trời, hở một tí là đánh chửi… Những điều Hà Ngộ nói, gần như đều khớp.

Tô Mộc Hề vừa lo lắng vừa tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm trong túi của Thì Phỉ, Thì Phỉ nhận ra, dùng sức nắm chặt tay cô, cho cô một ánh mắt trấn an.

Thì Phỉ lại hỏi: “Tôi nghe nói về một loại điều trị sốc điện, chỗ anh có không?"

“Có." Thầy Vương ngược lại rất thản nhiên thừa nhận: “Nhưng mà chỉ dành cho những học viên rất nghiện Internet, cai mạng bình thường thì không cần sốc điện."

Tô Mộc Hề ở bên hừ lạnh một tiếng, Thì Phỉ dối lòng nói: “Công nghệ rất cao."

“Nếu như có ý định, thì có thể dẫn học viên qua thử, chúng tôi có thể làm đánh giá miễn phí một lần. Hai người hẳn đã từng nghe qua, chúng tôi là ngôi trường danh tiếng tốt nhất trong tỉnh."

Thầy Vương tiễn bọn họ ra khỏi trường học.

Thì Phỉ và Tô Mộc Hề cùng nhau đi về phía xe, trên đường đi, Tô Mộc Hề quay đầu nhìn lại, thầy Vương kia vẫn đang nhìn bọn họ. Hô hấp của Tô Mộc Hề hơi ngưng trệ, vội vàng quay đầu lại.

Sau khi lên xe, Tô Mộc Hề hỏi: “Làm sao bây giờ?"

Thì Phỉ nhìn thầy Vương đã biến mất ở cổng lớn, nổ máy: “Đi một vòng gần đây trước."

Bọn họ lái xe dọc theo con đường mòn trại cừu hai ba chục phút, thì đến xa lộ, ở đây nhà ở hoang vu, cho dù là ở xa lộ, cũng có ít xe qua lại. Xe của bọn họ chạy được một đoạn, thì dừng lại. Đến gần trưa, thì quay đầu quay lại.

Bác gác cổng đã biết bọn họ, Thì Phỉ dùng vài ba lời thì đã lừa được bác gác cổng, dẫn Tô Mộc Hề vào trường.

Đến giờ ăn trưa, các học viên xếp thành hàng, cúi đầu, bước vào nhà ăn một cách trật tự, bên ngoài hàng, là những người đàn ông vạm vỡ đi tới đi lui, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hàng, đối với mấy học viên không nghe lời, thì lập tức lên giọng nhắc nhở: Xếp thành hàng, không được nhìn loạn.

Có gần một trăm học viên, tất cả đều mặc đồng phục học viên màu xanh và trắng, cúi gằm mặt, hoàn toàn không thể nhìn ra người nào là Phùng Ly.

“Xin hỏi," Thì Phỉ đột nhiên hô lên: “Thầy Vương ở đâu?"

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh, bao gồm những học viên, Tô Mộc Hề nhanh chóng tìm kiếm gương mặt của Phùng Ly trong đám người đó.

“Nhìn cái gì? Đi mau?"

Với tiếng rống kia, đám học viên lại cúi đầu ngoan ngoãn, giống như… con rối không có suy nghĩ, mặc cho người ta thao túng.

Thời gian quá ngắn, Tô Mộc Hề hoàn toàn không có đủ thời gian nhìn thấy hết các khuôn mặt, huống chi là tìm được Phùng Lỵ. Chỉ có thể hi vọng Phùng Ly có thể nhìn thấy bọn họ trước.

Một trong những người đàn ông mặc đồ đen đi về phía bọn họ, lớn tiếng hỏi: “Các người là ai?"

Thì Phỉ tiếp tục lớn tiếng, “Tôi đã đến sáng nay, tìm thầy Vương có chút việc."

Người đàn ông đó đã đi đến bên cạnh, giọng không tốt nói: “Hét cái gì? Chỗ này là trường học, không được phép ồn ào."

“Xin lỗi, tôi sợ thầy Vương không nghe thấy."

Ngay tại lúc này, thầy Vương đã đi ra khỏi nhà hàng, khi nhìn thấy bọn họ, thì lập tức bước tới.

Thì Phỉ giải thích: “Đi vội quá, quên hỏi số điện thoại."

Thầy Vương gật đầu, “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi lấy danh thiếp cho hai người."

“Cảm ơn!" Thì Phỉ tiếp tục lớn tiếng kêu.

Người đàn ông to lớn đã đi, lại quay đầu nhìn anh, ném cho anh một ánh mắt hung dữ, đầy ý cảnh cáo, nhưng Thì Phỉ không quan tâm.

“Phùng Ly!"

Tô Mộc Hề đột nhiên thấp giọng kêu lên, Thì Phỉ cũng nhìn thấy. Cửa phòng ăn vốn đang yên tĩnh, thì có một bóng người xuất hiện, không phải Phùng Ly thì là ai? Cậu ấy muốn chạy về phía bọn họ, nhưng lại bị người khác túm lấy từ phía sau, cậu ấy không ngừng giãy giụa.

Tô Mộc Hề muốn đi tới, nhưng lại bị Thì Phỉ kéo lại, cũng lắc đầu với Phùng Ly, ra hiệu cho cậu ấy không được kích động. Tay của anh nắm chặt tay Tô Mộc Hề, vô cùng kiềm chế cảm xúc, cố gắng trấn an Tô Mộc Hề.

Tô Mộc Hề mặc một chiếc áo khoác bông dày, nhưng lại bị cánh tay của anh làm ngứa ran.

“Thầy Vương, có phải cứ tiếp tục đi về phía tây, là có thể đi ra ngoài hay không?" Thì Phỉ lại hô to một lần nữa, hơn nữa trước khi Phùng Ly bị giữ lại, đã giơ nắm đấm ra hiệu.

Thầy Vương đi rồi trở lại, đưa danh thiếp cho bọn họ: “Không sai, đi về hướng tây, sẽ nhanh chóng tìm được đường cái."

“Cảm ơn."

Thì Phỉ cất danh thiếp, nhìn cửa phòng ăn đã trống không, kéo Tô Mộc Hề đi ra ngoài.

Tô Mộc Hề thì thào: “Phùng Ly phải làm sao? Em thấy người đó giữ cậu ấy lại, cậu ấy làm trái quy định mà chạy trốn, thì bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng tha cậu ấy."

“Bây giờ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội bắt dẫn cậu ấy đi, chỉ hy vọng cậu ấy có thể bình tĩnh, đừng xung đột với những người đó." Thì Phỉ thở dài, mi tâm vẫn nhíu chặt, mong Phùng Ly sẽ không sao.

Từ trường học đi ra, bọn họ lập tức chạy đến nhà của Phùng Ly. Dựa theo địa chỉ mà chị của Phùng Ly gửi, thì ước chừng cách khoảng 400 km, có lẽ phải mất bốn tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi.

Sau khi lên xe, tim của Tô Mộc Hề vẫn đập loạn, trái tim vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn cánh cổng đang ngày càng xa.

“Đúng rồi, vừa nãy anh nói đi về hướng tây là có ý gì? Anh không biết đường sao?"

“Nói cho Phùng Ly nghe, hy vọng cậu ấy có thể nhận ra."

Tô Mộc Hề lẩm bẩm nói: “Đi hướng tây… Cậu ấy đi hướng tây… là nhà vệ sinh?"

“Đúng vậy, anh đã quan sát rồi, cửa sổ nhà vệ sinh không có trang bị chống trộm đàng hoàng, chỉ quấn bằng dây sắt, dùng kìm có thể bẻ gãy."

“Nhưng mà quá nguy hiểm, nhảy từ tòa nhà cao như vậy xuống…"

“Tầng hai, chỉ ba bốn thước mà thôi, không làm tổn thương cơ thể."

Cái chỗ đó hoàn toàn không dành cho con người, Thì Phỉ cũng không muốn để cho Phùng Ly ở lại thêm một khắc. Chỉ mong bọn họ có thể thuyết phục cha của Phùng Ly, để cho ông ấy ra mặt, đến trường đưa Phùng Ly về. Nếu như nói không được, thì bọn họ chỉ có thể dùng cách khác, nghĩ biện pháp “cướp" Phùng Ly ra.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại