Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)
Chương 11: Cấm chế
Tiếng Yên Trì còn chưa vang lên, ta đã cảm thấy được da đầu tê rần. Ta hoảng sợ ngẩng đầu, liền cùng một bàn tay đối đầu chính diện.
Nhưng, bàn tay này cách ta một tấc liền ngừng lại.
“Yên Trì, ngươi còn lời gì để nói?" Thiên Thích lạnh lùng liếc nhìn Yên Trì, hỏi.
Yên Trì cùng ta bốn mắt nhìn nhau, ta thấy rõ ràng, trong mắt của y tràn đầy bi thương cùng thống khổ.
Ta nghĩ đến Yên Trì sẽ cứu ta, nhưng ta không nghĩ tới y sẽ làm cho ta rất nhiều chuyện ta không dám tưởng tượng.
Yên Trì đi ra, quỳ xuống trước mặt Thiên Thích, nặng nề dập đầu một cái, lúc ngẩng đầu lên lệ rơi đầy mặt: “Sư phụ, cầu người buông tha Không, hắn không phải người xấu."
Thiên Thích nhíu chặt lông mày, thu hồi bàn tay trước mặt ta, đứng chắp tay: “Lý do? Yên Trì, nếu vi sư không đoán sai, gia hỏa này chính là ngoạn nguồn khiến linh lực của ngươi bị tổn hại. Huống hồ, bằng việc làm vừa rồi của hắn, vi sư không cho rằng hắn là một linh hồn bất tử bình thường. Yên Trì, cùng một linh hồn bất tử không bình thường lui tới, ngươi tự biết hậu quả."
Yên Trì lắc đầu, đắng chát nói: “Sư phụ, Không là hảo hữu tri kỉ của con, hắn cũng không phải người xấu. Vừa rồi sư phụ cũng nhìn thấy, hắn vẫn đứng về phía bên chúng ta bên này, giúp chúng ta xua đuổi linh hồn bất tử. Nếu không có sự xuất hiện của hắn, chỉ sợ linh hồn bất tử từ địa ngục Hoàng tuyền ra ngoài còn có thể dây dưa không dứt."
Thiên Thích chuyển đầu đối diện với ta: “Vừa rồi ngươi giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cảm kích trong lòng. Nhưng mà ta có lý do hoài nghi mục đích tiếp cận Yên Trì của ngươi."
Ta ngây ngẩn cả người, mục đích tiếp cận Yên Trì? Ta nhìn vào mắt Yên Trì, ba phần đau khổ bảy phần khổ sở, ta đối với Yên Trì chỉ có một mục đích, muốn ở cùng với y.
Nghĩ như thế, ta đã nói ra miệng: “Ta thích Yên Trì, ta chỉ muốn ở cùng với y, này chính là mục đích của ta."
Ta không biết những lời này vậy mà mang đến hiệu quả vô cùng chấn động, lúc ta ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt khiếp sợ trên mặt mọi người.
“Ngươi?" Giọng điệu Thiên Thích mang theo hoài nghi, lại nhìn Yên Trì, “Các ngươi?"
Yên Trì tiếp lời: “Sư phụ, Không cũng không phải người xấu, con ở cùng hắn mấy năm, nếu hắn thật sự muốn hại con, sớm liền hại. Sư phụ, người ngày thường vẫn luôn nói với chúng con, linh hồn bất tử cũng không hiểm ác giống như lời đồn đãi của loài người, vì sao hôm nay."
“Làm càn, lời của vi sư há lại cho ngươi nghi ngờ!" Thiên Thích có chút phiền muộn, thở dài một hơi, lại nói: “Lúc này không giống ngày xưa, địa ngục Hoàng tuyền đã không thể so sánh với ngày đó nữa rồi, linh hồn bất tử…"
“Địa ngục Hoàng tuyền làm sao!" Ta không chờ ông ta nói xong, liền cướp lời: “Có phải xảy ra biến cố gì hay không!"
Thiên Thích nhíu mày nhìn ta, không nói lời nào.
Vào lúc này Yên Trì tới trước mặt ta, nhìn Thiên Thích: “Sư phụ, đồ nhi biết được người tốt với con, nhưng đồ nhi đã chọn liền sẽ không buông tay. Cũng giống như Hoa yêu này." Yên Trì cười nhìn xuống hoa đào xinh đep nở rộ dưới gốc song thụ, “Sư phụ, người cũng biết chuyện xưa của Hoa yêu phải không, người nhẫn tâm nhìn thấy trong thiên địa có ít đi một đôi tình lữ nữa hay sao?"
Tình lữ? Ta hoảng hốt nghe cái từ này, si ngốc nhìn qua Yên Trì. Yên Trì đây là thích ta, muốn cùng một chỗ với ta?
“Sư phụ, kỳ thật những năm này, người cũng biết con âm thầm qua lại với Không," Nụ cười của Yên Trì càng lớn “Chẳng qua người giả bộ không biết mà thôi, bằng không con làm sao có thể tùy ý ra ngoài, gặp gỡ Không."
Thiên Thích trầm mặc không nói.
“Sư phụ…"
“Hiện tại không giống ngày xưa, ngươi biết lý do. Huống hồ hắn cũng không phải linh hồn bất tử bình thường, ngươi có thể đảm bảo hắn không làm hại người trên đảo, không làm ra bất kỳ chuyện ác nào?" Thiên Thích lãnh đạm nói.
“Con có thể!" Yên Trì thề son sắt. Ta nhìn Yên Trì, cũng vỗ ngực đảm bảo nói: “Ta nhất định không làm hại các ngươi!"
Khóe môi Thiên Thích hiện lên nụ cười, ta thấy rõ, đó là cười lạnh.
“Vi sư mặc kệ các ngươi, cũng không có nghĩa sư phụ tán thành hành động này của ngươi. Sư phụ không muốn làm người chia rẽ uyên ương, Yên Trì ngươi cũng là người trưởng thành, nên có khả năng nhận thức, vi sư cũng không để ý nữa. Chỉ mong ngươi trăm năm sau không cần hối hận với sự lựa chọn hôm nay. Nhưng mà," Thiên Thích đi lên trước, vung tay lên, linh thừng trên người ta liền bị chặt đứt, " Vì để cho ngươi không hại người, ta nhất định phải hạ cấm chế lên người ngươi, nếu như ngươi làm thương nhân loại, liền sẽ bị phản phệ, ngươi có bằng lòng không?"
Ta gật đầu đồng ý, ta sẽ không làm thương tổn bất cứ một nhân loại nào, càng sẽ không làm hại Yên Trì.
Thiên Thích phất tay lần nữa, gieo xuống một cấm chế trên người ta, cũng giải đi cấm chế không thể đụng vào ta trên người Yên Trì.
“Còn có, kể từ hôm nay, Yên Trì ngươi không thể tiếp tục cư trú trên đảo, cũng không phải là đệ tử của Thiên Thích ta!"
“Sư phụ!" Yên Trì hiển nhiên không nghĩ tới Thiên Thích vô tình như thế, khiếp sợ hô to.
Thiên Thích tuyệt tình phất tay, cất bước rời đi: “Lời vi sư chỉ nói một lần, ngươi muốn lựa chọn hạnh phúc liền đi đi, vi sư tuyệt không quản thúc. Có đáng giá hay không, tự ngươi phân biệt."
“Sư phụ…" Yên Trì giật mình nhìn theo bóng lưng của Thiên Thích, không biết làm sao. Mọi người cũng theo nhau lục tục tản đi, trước khi đi đều thất vọng nhìn Yên Trì, cuối cùng cũng không một lời từ biệt với y, liền ảm đạm rời đi.
Trên Song thụ đảo, chỉ còn lại có ta cùng Yên Trì.
Ta muốn an ủi Yên Trì, lại không biết nói gì. Cả chuyện so với tưởng tượng của ta đơn giản rất nhiều, nhưng lại không thống khổ nhiều lắm.
Ta có thể không cần cố kỵ ở cùng một chỗ với Yên Trì, nhưng mà Yên Trì, y có thể bỏ qua sư phụ sống với ta sao?
“Không, ngươi xem, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta rồi." Yên Trì bỗng nhiên quay đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, nhưng ta cảm thấy được, y cười rất miễn cưỡng.
“Yên Trì, nếu như ngươi không nỡ bỏ, liền trở về đi. Một mình ta…" Lòng ta đau xót, chán nản nói: “Cũng có thể."
“Nói lời ngu ngốc," Yên Trì xoa đầu ta, “Ngươi…. ha, hồi lâu không thấy, ngươi đều cao lên rồi."
Ta nhìn Yên Trì, không biết nói gì cho phải. Trong khoảng thời gian Yên Trì không đến thăm ta, ta mỗi ngày ngoại trừ đề cao linh lực, chính là muốn cao hơn Yên Trì, hiện tại ta cao lên, ngược lại không có gì đáng mừng.
“Yên Trì, ngươi hồi lâu không đến xem ta, dĩ nhiên không biết ta cao lên."
“Trách ta?" Yên Trì cười, kéo tay ta lên phi kiếm, về tới sơn động của ta, “Nơi đây không thuộc phạm trù cai quản của cực đảo, về sau ta liền cùng ngươi ở chỗ này, Không ngươi có hoan nghênh ta?"
Ta gật gật đầu, hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh, ta ước gì y mỗi ngày có thể ở bên cạnh ta.
Yên trì dẫn ta đến một chỗ đất trống ngồi xuống, chỉnh lại áo bào y tặng ta, ngay sau đó, y từ trong lòng lấy ra một vật, trực tiếp đeo lên cổ ta.
Cái gì? Ta tò mò cúi đầu, liền thấy một viên thạch anh màu đen.
“Yên Trì, đây là cái gì? Quà ngươi tặng ta sao?" Ta tức giận ngẩng đầu, “Chẳng lẽ ngươi đây là đoạn thời gian không đến, cho nên muốn cầm thứ này tới đền bù cho ta sao?"
Yên Trì buồn cười, sờ lên đầu ta: “Không, ngươi chính là ngốc như vậy, chưa lớn. Thứ này nhưng là bảo bối, đoạn thời gian này ta ít tới thăm ngươi, chính là vì luyện thứ này, chỉ cần đeo nó lên, liền che đậy âm khí của ngươi!"
“Yên Trì…." Ta thậm chí có chút không nói nên lời, còn mang theo chút cảm động: “Cho nên ngươi đây, là vì ta sao…."
“Dĩ nhiên," Yên Trì nở nụ cười," Bằng không thì trên đời này còn có kẻ ngốc nào như ngươi, đáng để ta trả giá như thế?"
“Vậy ngươi vì sao không nói, để cho ta nhớ ngươi."
“Nói, ngươi sẽ còn vui mưng như hôm nay sao?" Yên Trì thân mật ấn môi xuống đầu ta, tim ta lập tức ấm lên rồi, “Kỳ thật không gạt ngươi, chuyện ta luyện thứ này, bị sư phụ phát hiện, lúc này ta mới không dám quang minh chính đại đi luyện. Bởi vì luyện thứ này, cực kỳ hao tổn linh lực, cũng bởi vì cái này, sư phụ biết được sự hiện hữu của ngươi. Không, ngươi biết không, Hoa yêu trên Song thụ đảo chính là bạn tri kỉ của sư phụ, sư phụ biết được chuyện xưa của hắn, vì vậy mới không phản đối chuyện chúng ta, nhưng lúc nãy ở đây nhiều người, vì an nguy của cực đảo, sư phụ không thể không đuổi ta đi. Nhưng mà ta không hối hận," Yên Trì cầm tay ta, “Bởi vì có thể ở cùng ngươi, ta rất vui vẻ."
“Yên Trì…" Nước mắt làm mờ ánh mắt ta, ta cố gắng lau đi, nhưng nước mắt vẫn như cũ không dứt. Linh hồn bất tử mặt ngoài sợ ta, sau lưng phỉ nhổ ta, cha cũng bởi vì ta không hăng hái tranh giành mà thở dài không dứt, chỉ có Yên Trì chưa bao giờ vứt bỏ ta, luôn cổ vũ ta.
Đời này, có Yên Trì làm bạn thật sự đáng giá.
“Hôm nay gặp lại, ngươi quả nhiên trưởng thành. Linh lực nâng cao không ít, kỳ thật ngươi cũng không ngốc, chỉ là không có động lực học mà thôi. Như thế nào," Yên Trì cười nhìn ta, “Chúng ta còn thời gian cả đời, ngươi có thể nguyện ý cùng ta học tập, như thế nào hóa thành hình người?"
“Nguyện ý!" Ta kích động gật đầu, có trời mới biết, ta muốn nhất chính là hóa thành hình người, dùng cánh tay chân thật ôm Yên Trì, dùng bờ môi ấm áp hôn Yên Trì.
Yên Trì sung sướng mà cười tươi, ở trên đầu ta nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn: “Có những lời này của ngươi, cùng Yên Trì cả đời này, liền đủ."
Nhưng, bàn tay này cách ta một tấc liền ngừng lại.
“Yên Trì, ngươi còn lời gì để nói?" Thiên Thích lạnh lùng liếc nhìn Yên Trì, hỏi.
Yên Trì cùng ta bốn mắt nhìn nhau, ta thấy rõ ràng, trong mắt của y tràn đầy bi thương cùng thống khổ.
Ta nghĩ đến Yên Trì sẽ cứu ta, nhưng ta không nghĩ tới y sẽ làm cho ta rất nhiều chuyện ta không dám tưởng tượng.
Yên Trì đi ra, quỳ xuống trước mặt Thiên Thích, nặng nề dập đầu một cái, lúc ngẩng đầu lên lệ rơi đầy mặt: “Sư phụ, cầu người buông tha Không, hắn không phải người xấu."
Thiên Thích nhíu chặt lông mày, thu hồi bàn tay trước mặt ta, đứng chắp tay: “Lý do? Yên Trì, nếu vi sư không đoán sai, gia hỏa này chính là ngoạn nguồn khiến linh lực của ngươi bị tổn hại. Huống hồ, bằng việc làm vừa rồi của hắn, vi sư không cho rằng hắn là một linh hồn bất tử bình thường. Yên Trì, cùng một linh hồn bất tử không bình thường lui tới, ngươi tự biết hậu quả."
Yên Trì lắc đầu, đắng chát nói: “Sư phụ, Không là hảo hữu tri kỉ của con, hắn cũng không phải người xấu. Vừa rồi sư phụ cũng nhìn thấy, hắn vẫn đứng về phía bên chúng ta bên này, giúp chúng ta xua đuổi linh hồn bất tử. Nếu không có sự xuất hiện của hắn, chỉ sợ linh hồn bất tử từ địa ngục Hoàng tuyền ra ngoài còn có thể dây dưa không dứt."
Thiên Thích chuyển đầu đối diện với ta: “Vừa rồi ngươi giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cảm kích trong lòng. Nhưng mà ta có lý do hoài nghi mục đích tiếp cận Yên Trì của ngươi."
Ta ngây ngẩn cả người, mục đích tiếp cận Yên Trì? Ta nhìn vào mắt Yên Trì, ba phần đau khổ bảy phần khổ sở, ta đối với Yên Trì chỉ có một mục đích, muốn ở cùng với y.
Nghĩ như thế, ta đã nói ra miệng: “Ta thích Yên Trì, ta chỉ muốn ở cùng với y, này chính là mục đích của ta."
Ta không biết những lời này vậy mà mang đến hiệu quả vô cùng chấn động, lúc ta ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt khiếp sợ trên mặt mọi người.
“Ngươi?" Giọng điệu Thiên Thích mang theo hoài nghi, lại nhìn Yên Trì, “Các ngươi?"
Yên Trì tiếp lời: “Sư phụ, Không cũng không phải người xấu, con ở cùng hắn mấy năm, nếu hắn thật sự muốn hại con, sớm liền hại. Sư phụ, người ngày thường vẫn luôn nói với chúng con, linh hồn bất tử cũng không hiểm ác giống như lời đồn đãi của loài người, vì sao hôm nay."
“Làm càn, lời của vi sư há lại cho ngươi nghi ngờ!" Thiên Thích có chút phiền muộn, thở dài một hơi, lại nói: “Lúc này không giống ngày xưa, địa ngục Hoàng tuyền đã không thể so sánh với ngày đó nữa rồi, linh hồn bất tử…"
“Địa ngục Hoàng tuyền làm sao!" Ta không chờ ông ta nói xong, liền cướp lời: “Có phải xảy ra biến cố gì hay không!"
Thiên Thích nhíu mày nhìn ta, không nói lời nào.
Vào lúc này Yên Trì tới trước mặt ta, nhìn Thiên Thích: “Sư phụ, đồ nhi biết được người tốt với con, nhưng đồ nhi đã chọn liền sẽ không buông tay. Cũng giống như Hoa yêu này." Yên Trì cười nhìn xuống hoa đào xinh đep nở rộ dưới gốc song thụ, “Sư phụ, người cũng biết chuyện xưa của Hoa yêu phải không, người nhẫn tâm nhìn thấy trong thiên địa có ít đi một đôi tình lữ nữa hay sao?"
Tình lữ? Ta hoảng hốt nghe cái từ này, si ngốc nhìn qua Yên Trì. Yên Trì đây là thích ta, muốn cùng một chỗ với ta?
“Sư phụ, kỳ thật những năm này, người cũng biết con âm thầm qua lại với Không," Nụ cười của Yên Trì càng lớn “Chẳng qua người giả bộ không biết mà thôi, bằng không con làm sao có thể tùy ý ra ngoài, gặp gỡ Không."
Thiên Thích trầm mặc không nói.
“Sư phụ…"
“Hiện tại không giống ngày xưa, ngươi biết lý do. Huống hồ hắn cũng không phải linh hồn bất tử bình thường, ngươi có thể đảm bảo hắn không làm hại người trên đảo, không làm ra bất kỳ chuyện ác nào?" Thiên Thích lãnh đạm nói.
“Con có thể!" Yên Trì thề son sắt. Ta nhìn Yên Trì, cũng vỗ ngực đảm bảo nói: “Ta nhất định không làm hại các ngươi!"
Khóe môi Thiên Thích hiện lên nụ cười, ta thấy rõ, đó là cười lạnh.
“Vi sư mặc kệ các ngươi, cũng không có nghĩa sư phụ tán thành hành động này của ngươi. Sư phụ không muốn làm người chia rẽ uyên ương, Yên Trì ngươi cũng là người trưởng thành, nên có khả năng nhận thức, vi sư cũng không để ý nữa. Chỉ mong ngươi trăm năm sau không cần hối hận với sự lựa chọn hôm nay. Nhưng mà," Thiên Thích đi lên trước, vung tay lên, linh thừng trên người ta liền bị chặt đứt, " Vì để cho ngươi không hại người, ta nhất định phải hạ cấm chế lên người ngươi, nếu như ngươi làm thương nhân loại, liền sẽ bị phản phệ, ngươi có bằng lòng không?"
Ta gật đầu đồng ý, ta sẽ không làm thương tổn bất cứ một nhân loại nào, càng sẽ không làm hại Yên Trì.
Thiên Thích phất tay lần nữa, gieo xuống một cấm chế trên người ta, cũng giải đi cấm chế không thể đụng vào ta trên người Yên Trì.
“Còn có, kể từ hôm nay, Yên Trì ngươi không thể tiếp tục cư trú trên đảo, cũng không phải là đệ tử của Thiên Thích ta!"
“Sư phụ!" Yên Trì hiển nhiên không nghĩ tới Thiên Thích vô tình như thế, khiếp sợ hô to.
Thiên Thích tuyệt tình phất tay, cất bước rời đi: “Lời vi sư chỉ nói một lần, ngươi muốn lựa chọn hạnh phúc liền đi đi, vi sư tuyệt không quản thúc. Có đáng giá hay không, tự ngươi phân biệt."
“Sư phụ…" Yên Trì giật mình nhìn theo bóng lưng của Thiên Thích, không biết làm sao. Mọi người cũng theo nhau lục tục tản đi, trước khi đi đều thất vọng nhìn Yên Trì, cuối cùng cũng không một lời từ biệt với y, liền ảm đạm rời đi.
Trên Song thụ đảo, chỉ còn lại có ta cùng Yên Trì.
Ta muốn an ủi Yên Trì, lại không biết nói gì. Cả chuyện so với tưởng tượng của ta đơn giản rất nhiều, nhưng lại không thống khổ nhiều lắm.
Ta có thể không cần cố kỵ ở cùng một chỗ với Yên Trì, nhưng mà Yên Trì, y có thể bỏ qua sư phụ sống với ta sao?
“Không, ngươi xem, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta rồi." Yên Trì bỗng nhiên quay đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, nhưng ta cảm thấy được, y cười rất miễn cưỡng.
“Yên Trì, nếu như ngươi không nỡ bỏ, liền trở về đi. Một mình ta…" Lòng ta đau xót, chán nản nói: “Cũng có thể."
“Nói lời ngu ngốc," Yên Trì xoa đầu ta, “Ngươi…. ha, hồi lâu không thấy, ngươi đều cao lên rồi."
Ta nhìn Yên Trì, không biết nói gì cho phải. Trong khoảng thời gian Yên Trì không đến thăm ta, ta mỗi ngày ngoại trừ đề cao linh lực, chính là muốn cao hơn Yên Trì, hiện tại ta cao lên, ngược lại không có gì đáng mừng.
“Yên Trì, ngươi hồi lâu không đến xem ta, dĩ nhiên không biết ta cao lên."
“Trách ta?" Yên Trì cười, kéo tay ta lên phi kiếm, về tới sơn động của ta, “Nơi đây không thuộc phạm trù cai quản của cực đảo, về sau ta liền cùng ngươi ở chỗ này, Không ngươi có hoan nghênh ta?"
Ta gật gật đầu, hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh, ta ước gì y mỗi ngày có thể ở bên cạnh ta.
Yên trì dẫn ta đến một chỗ đất trống ngồi xuống, chỉnh lại áo bào y tặng ta, ngay sau đó, y từ trong lòng lấy ra một vật, trực tiếp đeo lên cổ ta.
Cái gì? Ta tò mò cúi đầu, liền thấy một viên thạch anh màu đen.
“Yên Trì, đây là cái gì? Quà ngươi tặng ta sao?" Ta tức giận ngẩng đầu, “Chẳng lẽ ngươi đây là đoạn thời gian không đến, cho nên muốn cầm thứ này tới đền bù cho ta sao?"
Yên Trì buồn cười, sờ lên đầu ta: “Không, ngươi chính là ngốc như vậy, chưa lớn. Thứ này nhưng là bảo bối, đoạn thời gian này ta ít tới thăm ngươi, chính là vì luyện thứ này, chỉ cần đeo nó lên, liền che đậy âm khí của ngươi!"
“Yên Trì…." Ta thậm chí có chút không nói nên lời, còn mang theo chút cảm động: “Cho nên ngươi đây, là vì ta sao…."
“Dĩ nhiên," Yên Trì nở nụ cười," Bằng không thì trên đời này còn có kẻ ngốc nào như ngươi, đáng để ta trả giá như thế?"
“Vậy ngươi vì sao không nói, để cho ta nhớ ngươi."
“Nói, ngươi sẽ còn vui mưng như hôm nay sao?" Yên Trì thân mật ấn môi xuống đầu ta, tim ta lập tức ấm lên rồi, “Kỳ thật không gạt ngươi, chuyện ta luyện thứ này, bị sư phụ phát hiện, lúc này ta mới không dám quang minh chính đại đi luyện. Bởi vì luyện thứ này, cực kỳ hao tổn linh lực, cũng bởi vì cái này, sư phụ biết được sự hiện hữu của ngươi. Không, ngươi biết không, Hoa yêu trên Song thụ đảo chính là bạn tri kỉ của sư phụ, sư phụ biết được chuyện xưa của hắn, vì vậy mới không phản đối chuyện chúng ta, nhưng lúc nãy ở đây nhiều người, vì an nguy của cực đảo, sư phụ không thể không đuổi ta đi. Nhưng mà ta không hối hận," Yên Trì cầm tay ta, “Bởi vì có thể ở cùng ngươi, ta rất vui vẻ."
“Yên Trì…" Nước mắt làm mờ ánh mắt ta, ta cố gắng lau đi, nhưng nước mắt vẫn như cũ không dứt. Linh hồn bất tử mặt ngoài sợ ta, sau lưng phỉ nhổ ta, cha cũng bởi vì ta không hăng hái tranh giành mà thở dài không dứt, chỉ có Yên Trì chưa bao giờ vứt bỏ ta, luôn cổ vũ ta.
Đời này, có Yên Trì làm bạn thật sự đáng giá.
“Hôm nay gặp lại, ngươi quả nhiên trưởng thành. Linh lực nâng cao không ít, kỳ thật ngươi cũng không ngốc, chỉ là không có động lực học mà thôi. Như thế nào," Yên Trì cười nhìn ta, “Chúng ta còn thời gian cả đời, ngươi có thể nguyện ý cùng ta học tập, như thế nào hóa thành hình người?"
“Nguyện ý!" Ta kích động gật đầu, có trời mới biết, ta muốn nhất chính là hóa thành hình người, dùng cánh tay chân thật ôm Yên Trì, dùng bờ môi ấm áp hôn Yên Trì.
Yên Trì sung sướng mà cười tươi, ở trên đầu ta nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn: “Có những lời này của ngươi, cùng Yên Trì cả đời này, liền đủ."
Tác giả :
Lưu Niên Ức Nguyệt