Ánh Trăng Treo Đầu Cành
Chương 8
Một buổi chiều nóng nực, bác sĩ Thư cũng dành thời gian đến gặp mặt tôi.
Một ly cà phê tôi chỉ uống hai ngụm đã muốn ra về. Chắc hẳn trong mắt các bà mẹ bác sĩ Thư là một người đàn ông tốt, diện mạo nghiêm chỉnh, tính tình ngay thẳng. Anh lập ra một khuôn khổ sống rất nguyên tắc, ở độ tuổi này nên làm chuyện gì thì tuyệt đối không cho phép phát sinh điều ngoài ý muốn. Ngồi cùng anh, liếc mắt cũng có thể biết được khi anh chín mươi tuổi trông sẽ như thế nào. Vĩnh viễn sẽ không phải lo lắng.
Anh dự định năm nay sẽ hoàn thành việc hôn nhân đại sự. Thời gian của anh đều có những dấu mốc, hẳn là sống cũng không tệ.
Tôi không dám nói nhiều, bằng không làm lãng phí thời gian của anh, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi.
Sau một tiếng đồng hồ, anh đứng dậy đi thanh toán. “Tôi thấy cô cũng tốt, nếu cô có thiện cảm với tôi thì cho tôi số điện thoại. Nếu muốn hẹn hò, nói trước cho tôi một ngày, tôi sẽ sắp xếp."
Tôi nở nụ cười tươi như hoa tạm biệt anh. Tạm biệt nghĩa là không gặp lại.
Có những người đàn ông như thế cuộc sống sẽ không thấy mệt mỏi, nhưng sống một cách quá nguyên tắc, còn gì gọi là thú vị chứ? Cuộc đời vốn dĩ rất tuyệt, đột nhiên có một vụ lộn xộn xảy ra ngoài ý muốn, có niềm vui, có nước mắt.
Ngồi ngây ngốc cùng anh ta một giờ mà tôi cảm giác như một năm, nếu như sống chung cả đời thì sẽ thế nào đây?
“Con vẫn không quên được việc chàng trai kia đã kết hôn với người khác sao?" Kết quả như vậy, mẹ lại khó chịu.
Tôi ngẩn người, đột nhiên nghĩ đã vài ngày nay tôi không nhớ đến Cố Tuấn.
o0o
Kha Dục lại tới nhà tôi chơi, mẹ tôi bực bội kể lể đủ thứ, thế nào mà lại có thể đem cậu trở thành đối tượng để tâm sự được cơ chứ. Nói liên miên cằn nhằn kêu tôi suy nghĩ không thấu đáo, tôi vừa nháy mắt vừa giả vờ ho, mẹ đều không thèm để ý.
“Cháu xem tóc của bác đều bị cô giáo cháu làm bạc hết rồi."
Kha Dục hứng thú khẽ nhướn mi mắt, “Bác gái yên tâm, cô giáo chắc chắn sẽ kết hôn mà."
Mẹ tức giận nhìn tôi, nói: “Với ai?"
Kha Dục chỉ cười không đáp.
Ăn cơm xong, Kha Dục không quay về công trường ngay mà muốn tôi dẫn cậu đi dạo quanh hồ. Hoa sen ở hồ rất nhiều, có hồng có trắng, ngồi trên thuyền, gió nhẹ phả vào mặt làm tiêu tan hơi nóng.
“Thực sự không muốn quay về trường học chút nào!" Tôi càng ngày càng quyến luyến quê hương. Không còn vướng bận một người, thành phố đó đối với tôi cũng không còn hấp dẫn.
“Không phải cô nói sẽ dạy tiếp một năm nữa sao?" Kha Dục như làm ảo thuật đưa cho tôi mấy quả anh đào.
“Một năm thật dài!" Tôi thở dài.
“Em sẽ giúp cô."
Tôi cười cười.
“Cô có biết hạnh phúc thật sự là gì không?"
Tôi nheo mắt khó hiểu.
Kha Dục nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bốn năm nay em vẫn ở bên cạnh cô."
Đúng vậy, đây là sự thật, chỉ là khi nghe những lời này… giống như trong đó còn có một ý nghĩa khác.
“Mỗi sáng sớm, em đứng trước ký túc xá chờ cô, sau đó cùng cô lên giảng đường. Buổi tối, chúng ta cùng đến phòng tự học đến khi thư viện tắt đèn. Thứ bảy, chúng ta cùng làm việc, cô soạn giáo án còn em chữa bài tập cho lớp. Trường học có hoạt động gì, chúng ta đều chùng nhau lên kế hoạch thực hiện. Một tuần, chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm một lần."
Kha Dục nghiêng đầu nhìn tôi, khuôn mặt ôn nhu tràn đầy ý cười.
Quả anh đào trên tay tôi rơi xuống hồ, nước bắn tung lên thành những vòng tròn.
o0o
Tôi mất ngủ.
Tôi từng tự hào có một lớp trưởng chu đáo như Kha Dục khiến cho công việc ở trường của tôi nhẹ nhàng hơn nhiều. Còn lớp trưởng của nhiều lớp khác có công việc gì cũng ra sức từ chối.
Hóa ra trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ mà có chuyện tốt.
Nhưng, làm sao có thể? Chúng tôi đúng là không hơn nhau mấy tuổi, nhưng tôi là giảng viên của cậu!
Haizz, tôi nắm chặt tóc, nửa đêm bắt đầu la hét.
Tôi thật sự không am hiểu việc xử lý mối quan hệ phức tạp thế này. Tôi quyết định tránh mặt Kha Dục. Không ngờ cậu cũng tránh mặt tôi.
Suốt một tháng, không thấy bóng dáng, cũng không gọi điện thoại.
Có mấy lần tôi không kìm chế được muốn chạy đi công trường tìm cậu, cuối cùng vẫn là không đủ dũng khí.
Khai giảng, tôi bấc đắc dĩ kéo hành lý về trường học. Mẹ tiễn tôi đến nhà ga. Trên đường đi, bà chỉ tay vào mấy tòa nhà cao tầng nói: “Mấy tòa nhà hai mươi, ba mươi tầng phía trước, đều là của công ty Kha Dục."
“Dạ?" Tôi không nghe nhầm chứ.
“Kha Dục không nói cho con biết sao, công ty của bố nó tới đây mở thêm chi nhánh, sau khi tốt nghiệp nó sẽ ở lại đây công tác."
Một ly cà phê tôi chỉ uống hai ngụm đã muốn ra về. Chắc hẳn trong mắt các bà mẹ bác sĩ Thư là một người đàn ông tốt, diện mạo nghiêm chỉnh, tính tình ngay thẳng. Anh lập ra một khuôn khổ sống rất nguyên tắc, ở độ tuổi này nên làm chuyện gì thì tuyệt đối không cho phép phát sinh điều ngoài ý muốn. Ngồi cùng anh, liếc mắt cũng có thể biết được khi anh chín mươi tuổi trông sẽ như thế nào. Vĩnh viễn sẽ không phải lo lắng.
Anh dự định năm nay sẽ hoàn thành việc hôn nhân đại sự. Thời gian của anh đều có những dấu mốc, hẳn là sống cũng không tệ.
Tôi không dám nói nhiều, bằng không làm lãng phí thời gian của anh, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi.
Sau một tiếng đồng hồ, anh đứng dậy đi thanh toán. “Tôi thấy cô cũng tốt, nếu cô có thiện cảm với tôi thì cho tôi số điện thoại. Nếu muốn hẹn hò, nói trước cho tôi một ngày, tôi sẽ sắp xếp."
Tôi nở nụ cười tươi như hoa tạm biệt anh. Tạm biệt nghĩa là không gặp lại.
Có những người đàn ông như thế cuộc sống sẽ không thấy mệt mỏi, nhưng sống một cách quá nguyên tắc, còn gì gọi là thú vị chứ? Cuộc đời vốn dĩ rất tuyệt, đột nhiên có một vụ lộn xộn xảy ra ngoài ý muốn, có niềm vui, có nước mắt.
Ngồi ngây ngốc cùng anh ta một giờ mà tôi cảm giác như một năm, nếu như sống chung cả đời thì sẽ thế nào đây?
“Con vẫn không quên được việc chàng trai kia đã kết hôn với người khác sao?" Kết quả như vậy, mẹ lại khó chịu.
Tôi ngẩn người, đột nhiên nghĩ đã vài ngày nay tôi không nhớ đến Cố Tuấn.
o0o
Kha Dục lại tới nhà tôi chơi, mẹ tôi bực bội kể lể đủ thứ, thế nào mà lại có thể đem cậu trở thành đối tượng để tâm sự được cơ chứ. Nói liên miên cằn nhằn kêu tôi suy nghĩ không thấu đáo, tôi vừa nháy mắt vừa giả vờ ho, mẹ đều không thèm để ý.
“Cháu xem tóc của bác đều bị cô giáo cháu làm bạc hết rồi."
Kha Dục hứng thú khẽ nhướn mi mắt, “Bác gái yên tâm, cô giáo chắc chắn sẽ kết hôn mà."
Mẹ tức giận nhìn tôi, nói: “Với ai?"
Kha Dục chỉ cười không đáp.
Ăn cơm xong, Kha Dục không quay về công trường ngay mà muốn tôi dẫn cậu đi dạo quanh hồ. Hoa sen ở hồ rất nhiều, có hồng có trắng, ngồi trên thuyền, gió nhẹ phả vào mặt làm tiêu tan hơi nóng.
“Thực sự không muốn quay về trường học chút nào!" Tôi càng ngày càng quyến luyến quê hương. Không còn vướng bận một người, thành phố đó đối với tôi cũng không còn hấp dẫn.
“Không phải cô nói sẽ dạy tiếp một năm nữa sao?" Kha Dục như làm ảo thuật đưa cho tôi mấy quả anh đào.
“Một năm thật dài!" Tôi thở dài.
“Em sẽ giúp cô."
Tôi cười cười.
“Cô có biết hạnh phúc thật sự là gì không?"
Tôi nheo mắt khó hiểu.
Kha Dục nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bốn năm nay em vẫn ở bên cạnh cô."
Đúng vậy, đây là sự thật, chỉ là khi nghe những lời này… giống như trong đó còn có một ý nghĩa khác.
“Mỗi sáng sớm, em đứng trước ký túc xá chờ cô, sau đó cùng cô lên giảng đường. Buổi tối, chúng ta cùng đến phòng tự học đến khi thư viện tắt đèn. Thứ bảy, chúng ta cùng làm việc, cô soạn giáo án còn em chữa bài tập cho lớp. Trường học có hoạt động gì, chúng ta đều chùng nhau lên kế hoạch thực hiện. Một tuần, chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm một lần."
Kha Dục nghiêng đầu nhìn tôi, khuôn mặt ôn nhu tràn đầy ý cười.
Quả anh đào trên tay tôi rơi xuống hồ, nước bắn tung lên thành những vòng tròn.
o0o
Tôi mất ngủ.
Tôi từng tự hào có một lớp trưởng chu đáo như Kha Dục khiến cho công việc ở trường của tôi nhẹ nhàng hơn nhiều. Còn lớp trưởng của nhiều lớp khác có công việc gì cũng ra sức từ chối.
Hóa ra trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ mà có chuyện tốt.
Nhưng, làm sao có thể? Chúng tôi đúng là không hơn nhau mấy tuổi, nhưng tôi là giảng viên của cậu!
Haizz, tôi nắm chặt tóc, nửa đêm bắt đầu la hét.
Tôi thật sự không am hiểu việc xử lý mối quan hệ phức tạp thế này. Tôi quyết định tránh mặt Kha Dục. Không ngờ cậu cũng tránh mặt tôi.
Suốt một tháng, không thấy bóng dáng, cũng không gọi điện thoại.
Có mấy lần tôi không kìm chế được muốn chạy đi công trường tìm cậu, cuối cùng vẫn là không đủ dũng khí.
Khai giảng, tôi bấc đắc dĩ kéo hành lý về trường học. Mẹ tiễn tôi đến nhà ga. Trên đường đi, bà chỉ tay vào mấy tòa nhà cao tầng nói: “Mấy tòa nhà hai mươi, ba mươi tầng phía trước, đều là của công ty Kha Dục."
“Dạ?" Tôi không nghe nhầm chứ.
“Kha Dục không nói cho con biết sao, công ty của bố nó tới đây mở thêm chi nhánh, sau khi tốt nghiệp nó sẽ ở lại đây công tác."
Tác giả :
Lâm Địch Nhi