Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi
Chương 13-14
Chương 13
Hướng Dao đau không?
“… Thế giới này chẳng có gì là đồng cảm đâu. Cô cảm thấy ruột gan mình bị xé nát, máu chảy đầm đìa, dạ dày bị cắt đứt rời nhưng người ta chẳng cảm nhận được một chút nào."
Hướng Viễn về đến thôn Lý đã là buổi tối ngày hôm sau. Vợ chồng chú hai Lý nghe nói Hướng Viễn bị thương nên đứng đón cô cở cửa thôn. Mấy năm nay, tuy về mặt tiền bạc cô không hề thiếu sót với Hướng Dao nhưng vẫn phải cảm ơn vợ chồng chú hai Lý đã chăm sóc cho em gái mình.
Thực ra mấy năm trước đây, mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè, Hướng Viễn đều về nhà ở với em gái một thời gian nhưng Hướng Dao lại tỏ ra khó chịu với việc này nên nếu không mát mẻ xa gần “Người bận rộn về nhà thăm em, đúng là quý hóa quá", thì cũng “Chị sợ em nhân lúc chị không có ở nhà, mang bán nốt mất ngôi nhà này à?"
Hướng Dao bằng tuổi với Diệp Quân. Nó đang ở cái độ tuổi thanh xuân nhất – mười sáu tuổi. Mặc dù Hướng Viễn như chưa từng trải qua thời kỳ này, song cô có thể hiểu được sự nổi loạn và kỳ quặc của Hướng Dao nên cũng không so đó tính toán gì. Bớt nhìn thì bớt phiền nhưng không bao giờ cô để cho Hướng Dao thiếu thốn thứ gì. Không biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần Hướng Dao gọi điện, ngoài đòi tiền ra thì cũng không còn việc gì khác để nói.
Trên đường về, chú thím hai Lý nói rất nhiều chuyện liên quan đến Hướng Dao, càng nghe sắc mặt Hướng Viễn càng nặng nề hơn.
Về đến nhà, cô thấy cửa đang khép hờ, bên trong tối đen như mực, rõ ràng là Hướng Dao không ở nhà – đang là cuối tuần, buổi tối Hướng Dao không có ở trường, cô cũng biết rõ rằng Hướng Viễn hôm nay sẽ về nhà, vậy mà…
“Con bé Hướng Dao này, đúng là càng lúc càng không hiểu biết gì cả", chú hai Lý vừa than vãn vừa giúp Hướng Viễn bật đèn. Thím hai Lý cũng giúp cô sắp xếp đồ đạc. Ngồi tàu một lúc lâu khiến vết thương ở eo cô nhói đau nhưng cô vẫn nén đau rót nước mời chú thím, cũng may bình nước không đến nỗi rỗng không. Ngồi một lúc, vẫn không thấy Hướng Dao về, cô bèn thuyết phục chú thím hai Lý về nhà nghỉ ngơi trước. Trước khi hai người đi, cô còn lặng lẽ nhét vào tay chú hai Lý một cuộn tiền, chú định từ chối nhưng bị Hướng Viễn ngăn lại. Mấy năm nay, hai chị em cô được nhà chú hai Lý chăm sóc nhiều, không bao giờ cô quên điều này.
Hai vợ chồng chú hai Lý đi rồi, Hướng Viễn vẫn cứ ngồi mãi bên chiếc bàn vuông ở ngoài phòng khách đợi Hướng Dao về. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trong nhà gõ mười hai tiếng cô mới nghe thấy tiếng động ở cửa. Nghe thấy tiếng bước chân có thể đoán được là Hướng Dao không về một mình. Cô nghe có tiếng nam nữ cười nói tạm biệt ở cửa nhưng Hướng Viễn cũng chẳng còn sức lực mà mở cửa xem cho rõ nữa.
Hướng Dao đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hướng Viễn ngồi bên bàn, nụ cười đông lại trên gương mặt, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc: “A, chị về rồi à. Phải rồi, chị nói mà tôi quên mất. Làm sao đây?"
Hướng Viễn chỉ ghế bên cạnh mình, tỏ ý bảo cô ngồi xuống rồi nói: “Quên rồi thì cũng chẳng sao, chỉ cần em nói cho chị biết, muộn thế này rồi, em vừa đi đâu về thế?"
“Ồ, đi với mấy người bạn đến phòng thu hình xem phim ấy mà", Hướng Dao hờ hững vừa rót trà vừa nói.
“Bạn? Ngoài mấy đứa chẳng ra gì trong thôn thì còn có ai lại chơi bời đến nửa đêm ở cái nơi này chứ?"
“Tùy chị nói thế nào cũng được."
“Người khác thì chị không quản nổi nhưng em nhìn lại mình xem? Em có khác gì bọn chơi bời đó không?" Hướng Viễn nhìn cách ăn mặc dị hợm của Hướng Dao, bắt đầu hối hận vì mình đã quản giáo cô em gái quá ít.
“Chị đang quản tôi đấy à? Bây giờ chị đã nghĩ đến việc quản tôi rồi sao? Tôi nói cho chị biết, tôi không cần chị quản!" Hướng Dao đứng phía xa xa, nhìn Hướng Viễn với vẻ khiêu khích.
Hướng Viễn không hề nổi giận. Cô nói: “Không cần tôi quản? Được, bắt đầu từ bây giờ, cô đừng mở miệng xin tôi một xu nào. Để xem, nếu cô không trộm cắp, không cướp giật, không bán thân thì cô có thể tự kiếm ăn hay “đám bạn" của cô có nuôi được cô không?"
Cô thấy Hướng Dao không nói gì thì tiếp tục: “Tôi cũng không muốn quản cô nhưng cô cũng phải tự quan tâm đến mình, đừng gây ra chuyện gì tai tiếng để người ta gọi điện thoại cho tôi khiến tôi cũng thấy đỏ mặt thay cô. Hướng Dao, cô lại đây… tôi bảo cô lại đây cô có nghe thấy không?"
Tiếng cô không lớn nhưng nước trong cốc trên tay Hướng Dao vẫn sánh ra ngoài một ít. Chần chừ một hồi, cô cũng ngoan ngoãn đến ngồi trước mặt Hướng Viễn.
“Hướng Dao, nói thật đi, có phải em thấy chị đối xử tệ bạc với em không?" Hướng Viễn nói như có vẻ đã bình tĩnh trở lại.
Hướng Dao vẫn lặng thinh.
“Em không nói à? Vậy chị đoán nhé, em thiếu tiền xài?"
Gương mặt Hướng Dao đột ngột trắng bệch, lắc đầu với vẻ hoảng loạn. Hướng Viễn lạnh lùng nói: “Em thiếu mười đồng, hai mươi đồng tiêu vặt à? Thiếu đến nỗi phải đi ăn cắp ở ký túc xá trường à? Nếu em không có thì có thể nói một tiếng, chị có lần nào đưa thiếu đâu hả?", cô vừa nói vừa lôi ra một đống tiền lẻ trong túi áo, lạnh lùng ném vào mặt Hướng Dao. “Em nói đi, tại sao phải ăn trộm? Thành tích học tập không tốt. Không thích học, không muốn cầu tiến thì cũng cho qua, chị cũng không hy vọng gì ở em, chỉ cần em làm người cho đàng hoàng. Nhưng kết quả thì sao, em chơi bời qua lại với đám thanh niên trác táng, ăn trộm ăm cắp ở trường bị thầy cô báo đến chỗ chị. Rốt cuộc em muốn làm gì hả? Nói đi chứ, nói!"
Hướng Dao co rúm lại, sau đó nghiến răng nói: “Tôi yêu tiền đấy thì sao? Chẳng phải chị cũng vậy à?"
Hướng Viễn giận đến run người: “Chí ít mỗi một đồng tiền của rôi đều quang minh chính đại, cô so với tôi được à?"
“Tôi không so được với chị, đến làm em gái chị cũng không xứng. Chị cái gì cũng giỏi hơn tôi, tôi làm cái gì cũng đều là sai. Chị chưa bao giờ thương tôi!"
“Cô muốn biết tại sao tôi không thương cô à? Vì cô quá kém cỏi!"
“Trong lòng chị, ngoài chính chị ra thì còn ai giỏi giang chứ? Tôi, bố, chúng tôi đều là ký sinh trùng, là kẻ thừa trong mắt chị. Đúng rồi, người chị yêu nhất là Hướng Dĩ nhưng nó chết rồi nên chị càng căm ghét tôi hơn. Chắc chắn chị đang nghĩ, hôm ấy người chết đuối trong đầm tại sao không phải là tôi đúng không?", Hướng Dao nước mắt đầm đìa nói. Hướng Dao là một cô bé xinh đẹp, được thừa hưởng tất cả ưu điểm ở vẻ ngoài của bố mẹ, Hướng Dĩ rất giống cô, nếu còn sống chắc chắn nó cũng sẽ là một cậu bé đẹp trai.
(còn nữa)
Lời cô nói khiến Hướng Viễn nhớ đến hình ảnh em trai mình nổi lập lờ trên mặt nước, trắng bệch, trương phềnh – Hướng Dĩ, cậu em trai gần gũi nhất với cô. Hướng Viễn thấy đau đến nỗi không thể thở. Nếu Hướng Dĩ còn sống thì cô đâu cần phải đối xử tốt với Hướng Dao chỉ vì cô bé là người thân duy nhất của cô trên thế gian này. Đúng thế, cô cũng đã từng nghĩ, tại sao người chết lại không phải là Hướng Dao?
“Cô không có tư cách nhắc đến Hướng Dĩ với tôi", Hướng Viễn nói.
“Tôi cũng không muốn nhắc đến nó nhưng ngày nào nhắm mắt lại tôi cũng thấy nó. Hôm ấy tôi chỉ đùa với nó một chút, vờ chết đuối để kêu cứu. Sao tôi lại nghĩ được là nó nhảy xuống nước thật? Sao tôi nghĩ được rằng chân nó lại bị chuột rút? Tôi cũng muốn cứu nó nhưng nước bỗng dưng quá lạnh. Tôi rất sợ nên cứ thế nhìn nó chìm xuống nước, đến cánh tay vươn lên kêu cứu cũng không thấy đâu nữa. Bọn tôi đều sợ hãi, Trâu Quân cũng vậy. Trò đùa này vốn cũng có một phần của cậu ta. Nhìn Hướng Dĩ nhảy xuống nước, cậu ta còn đứng phía sau cười trộm nhưng cuối cùng lại chỉ biết khóc… Hướng Viễn, chị tưởng Hướng Dĩ chết rồi tôi không buồn ư? Nó đã ở bên tôi từ giây đầu tiên ra đời, tôi nguyện chết thay cho nó. Tôi chết rồi, nó được sống thì chị sẽ vui hơn nhưng bây giờ tôi không có cách nào khác. Không có cách nào cả, chị có biết không?"
Hướng Viễn cảm thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của Hướng Dao như được ngăn cách bởi một bức tường vô hình, chỉ còn vẳng đến những âm thanh mơ hồ: “Trong lòng tôi cũng rất đau, rất đau, chị có biết không? Chị có biết không?"
Đau không? Đau không?
Cô đột ngột đứng phắt dậy tát Hướng Dao một cái. Sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.
“Cô nói cô đau, hỏi tôi có biết không à? Tôi nói cho cô nghe, tôi không biết gì cả. Giống như cái tát này giáng xuống mặt cô, cô đau lắm phải không? Hừ, gò má đỏ hết cả rồi nhưng tôi chẳng có chút cảm giác gì hết. chỉ là một mình cô thấy đau thôi. Tôi muốn cô biết rằng, thế giới này chẳng có cái gì gọi là đồng cảm đau. Cô cảm thấy ruột gan mình bị xét nát, máu chảy đầm đìa, dạ dày bị cắt đứt rời nhưng thực ra người ta chẳng cảm nhận được chút nào đâu… Người ta thấy cô hoảng sợ thì sẽ đồng cảm một chút nhưng người vui thì vẫn vui, thoải mái thì vẫn thoải mái bởi vì cô là cô, tôi là tôi, anh ta là anh ta, trái tim chúng ta, máu thịt chúng ta là tự có ở trên thân thể mỗi người, đắng cay ngọt bùi, tự nếm vị nào thì tự biết. Đừng gieo hy vọng lên người khác, đừng yêu cẩu người khác hiểu cảm nhận của cô, đừng trách người ta máu lạnh mà phải tự trách mình không phòng bị."
Hướng Viễn nói xong, Hướng Dao rùng mình một cái. Cô cướp lấy chiếc cốc trên tay Hướng Viễn, dùng hết sức đập mạnh xuống đất, tiếng vỡ sắc gọn trong đem khiến người khác nghe mà lạnh người nhưng giọng nói của Hướng Viễn lại rất bình thản: “Nếu cô cứ tiếp tục như thế thì cũng sẽ như chiếc cốc này thôi, vỡ tan rồi thì sẽ phải vứt đi, người ta vẫn sống tốt. Tốt nhất cô nến ghi nhớ lời tôi nói."
Cô đi về phòng mình, lúc cất bước thấy không thể thẳng lưng lên được. Hướng Dao nhúc nhích như muốn đến đỡ lấy chị mình nhưng không dám, chỉ biết lầm bầm: “Eo chị bị làm sao thế?"
Hướng Viễn cười lạnh lẽo: “Nhìn thấy chưa, người bị đau là tôi, cô có cảm nhận được không?"
Cô trở về phòng mình, tối nay cô nói quá nhiều. Có một số câu muốn nói từ lâu, một số câu lại không nên nói nhưng cuối cùng cô cũng bộc bạch hết. sau khi trút hết, cô lại cảm thất nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Những lời ấy có lẽ cô không chỉ nói cho một mình Hướng Dao nghe.
Trước khi đóng cửa lại, cô gọi Hướng Dao khi ấy vẫn đang ngồi đờ đẫn: “Quét dọn sàn nhà rồi đi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chuyển trường."
Giấc mộng giáo dục giảng dạy của Diệp Khiên Trạch cuối cùng cũng không thể thực hiện suôn sẻ. Anh đấu không lại sự cố chấp của bố, cũng không đấu lại được trách nhiệm làm con trưởng của mình nên dù không hứng thú với việc kinh doanh nhưng khi bệnh tình của Diệp Linh ổn định hơn một chút, anh vẫn về làm việc ở Giang Nguyên, trở thành trợ lý của Diệp Bỉnh Lâm, bắt đầu học cách quản lý sự nghiệp của bố.
Chuyện đầu tiên sau khi Hướng Viễn tốt nghiệp là chuyển trường cho Hướng Dao. Trường mới là một ngôi trường trung học nội trú của thành phố G. Hướng Dao không có hộ khẩu thành phố nên lúc chuyển trường phải tốn một khoản phí khá lớn. Vốn tích lũy trong mấy năm đại học của Hướng Viễn dường như bay biến sạch sẽ mà trong số đó Diệp Bỉnh Lâm cũng đã trợ giúp khá nhiều.
Hướng Viễn biết rõ mấy năm nay đã được hưởng quá nhiều lợi ích từ phóa Diệp gia, không có Diệp Bỉnh Lâm thì chưa chắc cô đã có thể bước đi trên con đường này một cách thuận lợi như vậy. Gần đến kỳ thi tốt nghiệp, không phải cô chưng từng nghĩ đến việc sẽ đến Giang Nguyên phấn đấu cho sự nghiệp của chú Diệp, Diệp Bỉnh Lâm cũng không chỉ một lần nhắc cô về việc này nhưng khi thời gian tốt nghiệp càng gần, Diệp Bỉnh Lâm càng lộ vẻ suy tư. Những câu chuyện vốn được xem là lẽ đương nhiên ấy cứ trì hoãn mãi, rất nhiều lần ông nhìn Hướng Viễn như có một tâm sự khó nói thành lời. Cuối cùng, một hôm nọ, ông gọi Hướng Viễn đến nhà dùng cơm, nói chuyện riêng với cô về vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp.
Ông nói: “Hướng Viễn, từ trước tới giờ chú Diệp luôn yêu quý cháu, ngành cháu học là kế toán nhưng theo khả năng của cháu thì hà tất phải làm một kế toán viên nhỏ bé? Không thì thế này vậy, cháu làm thủ tục trong trường xong thì đến thẳng Giang Nguyên, chú Diệp sẽ sắp xếp cho cháu một chức vụ tốt. Vừa hay phòng nhân sự đang cần một người thống kê nhân sự, cháu thử làm xem. Quen dần với môi trường công việc, sau này nhất định sẽ có cơ hội phát triển sự nghiệp… nếu không thì đến văn phòng Chủ tịch làm trợ lý cho chú?"
Lời Diệp Bỉnh Lâm nói rất thận trọng nhưng không cần mất nhiều công sức để suy đoán Hướng Viễn cũng biết nhất định là khi chú Diệp sắp xếp cho cô làm ở phòng tài vụ đã gặp phải trở ngại, mà trở ngại này đến từ đâu thì trong bụng mọi người đều biết rõ cả. Công ty của Diệp Bỉnh Lâm, ở Giang Nguyên ông hoàn toàn có quyền lên tiếng nhưng nhiều khi vẫn bắt buộc phải suy nghĩ cho đại cuộc: không nói đâu xa, Giám đốc Tài chính Diệp Bỉnh Văn là em trai ruột của ông, còn Hướng Viễn cùng lắm chỉ là một người bạn nhỏ đáng được tán thưởng thôi, có xem trọng đến mấy thì cũng là người ngoài, ông có thể không tiếc công sức suy nghĩ sắp xếp công việc cho cô nhưng không đến nỗi vì cô mà xích mích với em trai Diệp Bỉnh Văn.
Thật lòng mà nói, Hướng Viễn chọn ngành kế toán là do cô có cảm tình với những con số và sổ sách, còn về việc sau khi tốt nghiệp có bắt buộc là một ngân viên kế toán hay không thì cô không hề chấp nhặt nên việc cô đến phòng nào làm cũng chẳng là vấn đề to tát gì. Thế nhưng, sự do dự của Diệp Bỉnh Lâm đã nhắc nhở cô một điều: cô cứ ngỡ mình vào Giang Nguyên là để báo đáp nhà họ Diệp nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ cô đang gây phiền phức cho người khác. Chú Diệp càng nghĩ mọi cách để cho cô một công việc tốt thì cô càng cảm nhận rõ điều này. Làm một nhân viên thống kê nhân sự, dựa vào quan hệ với Diệp gia mà vào Giang Nguyên, tất nhiên đó là một công việc nhàn hạ lại thuận lợi, mà làm trợ lý của chú Diệp, có lẽ càng oai hơn. Có điều tuy Giang Nguyên rất tốt nhưng Hướng Viễn muốn tìm một công việc khá khẩm cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Đã biết rõ ở Giang Nguyên có người không hoan nghênh mình, cô lại không phải không có khả năng tự lực cánh sinh thì việc gì phải gây thêm phiền hà cho người khác?
Thế nên Hướng Viễn đã nói với Diệp Bỉnh Lâm: “Chú Diệp, cháu xin lỗi. Cháu định tìm công việc ở bên ngoài."
“Nói bậy!", Diệp Bỉnh Lâm lên tiếng. “Bỏ công việc hiện đang có mà đi tìm việc khác là do cháu xem thường Giang Nguyên hay là bất mãn với chú Diệp?"
Hướng Viễn cười đáp: “Nói thực lòng, có chú Diệp ở đây, cháu vào Giang Nguyên sẽ được hưởng bóng mát, đó là chuyện cháu vẫn hằng mơ ước. có điều cháu chỉ sợ quá an nhàn nên muốn nhân lúc còn trẻ, tranh thủ lăn lộn ngoài xã hội, sau này nếu đụng tường rồi không chừng phải muối mặt van xin chú sắp xếp cho cháu một nơi ổn định nữa cơ."
Diệp Bỉnh Lâm cũng sáng suốt đoán được ý của Hướng Viễn. Cô tuy còn trẻ nhưng là một cô gái thông minh hơn người, nếu đã nói những lời này thì ắt hẳn trong lòng đã hạ quyết tâm, một người như cô, dù cho phải lăn lộn bên ngoài cũng không bị thua thiệt được, ông cũng không có gì phải lo lắng, chỉ có điều cảm thấy tiếc nuối thôi. Ông thở dài: “Cháu nói cũng đúng, nhân lúc còn trẻ mà phấn đấu cũng tốt. nếu chú Diệp còn ngăn cản thì xem như không hiểu biết rồi, có điều chú đã già, cũng không biết Khiên Trạch có tài làm ăn không…"
Hướng Viễn hiểu ý: “Chú Diệp còn trẻ mà, có ba Diệp Khiên Trạch cũng không bằng được chú nhưng nếu có một ngày cần đến cháu thì cho dù là lau bàn quét nhà cho chú, chỉ cần một câu nói, chảu chẳng có lý gì không quay lại đây."
“Con bé này đúng là giỏi nói thật", Diệp Bỉnh Lâm cười rồi thân thiện vỗ vai Hướng Viễn. “Nếu đã nghĩ xong rồi thì đi đi, có cần chú giới thiệu vài công ty của mấy người bạn không?"
“Lúc cần thiết cháu nhất định sẽ mở lời với chú."
Diệp Quân đang đứng đợi bên ngoài, thấy Hướng Viễn ra khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Lâm liền đuổi theo hỏi: “Chị Hướng Viễn, khi nào chị dọn đến đây?"
Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp riêng Diệp Quân sau khi từ quê lên. Cô cố kiềm chế cảm giác lạ thường đang dội lên trong lòng, hỏi ngắn gọn: “Dọn? Ai nói chị dọn đến đây?"
“Chị đi làm ở công ty bố em, bố không sắp xếp ký túc cho chị ở à? Dì đã nói chị sẽ dọn đến đây."
“Em cám ơn dì hộ chị nhé", Hướng Viễn nói, “nhưng chắc chị sẽ không làm việc ở Giang Nguyên."
“Tại sao?", Diệp Quân vừa kinh ngạc vừa thất vọng hỏi.
Hướng Viễn đi xuống lầu: “Chẳng tại sao cả."
Cô quay người đi rất kịp lúc nên Diệp Quân không phát hiện ra nét hận thù thoáng lướt qua trong mắt cô. Trên đường về, Hướng Viễn đã nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng, Diệp Quân là một cậu bé ngoan, cho dù những lời Hướng Dao nói hôm ấy là thật đi chăng nữa thì lúc ấy cậu còn là một đứa trẻ, thế nhưng cô chẳng thể thuyết phục được mình. Nếu không phải vì trò đùa các của chúng thì có lẽ người hôm nay ở bên cô cười đùa vui vẻ sẽ là Hướng Dĩ – em trai ruột của cô.
Diệp Quân không chịu buông tha, theo cô xuống lầu: “Đừng tưởng em không biết nhé. Là vì anh trai em, chị giận anh ấy nên giận luôn cả nhà em đúng không?"
“Không có chuyện đó đâu", cô vẫn không quay đầu lại.
“Chị Hướng Viễn, chị đi đâu thế? Chị Hướng Viễn, chị khoan đi đã…"
Cậu gọi đến mức Hướng Viễn thấy phiền muộn bực dọc đành phải dừng bước ở bậc thang cuối cùng rồi nói: “Có phiền không hả? Có thấy phiền không?"
Diệp Quân không ngờ Hướng Viễn dừng lại bất ngờ như vậy nên suýt nữa đâm sầm vào người cô. Bỗng dưng cậu nghe thấy Hướng Viễn hạ giọng nói một câu: “Tôi không phải chị cậu!"
Cậu đờ đẫn một lúc rồi cười với vẻ hoang mang như muốn chứng minh cô đang nói đùa với mình như ngày trước, thế nhưng đến ánh mắt của cô cũng trở nên xa lạ. Diệp Quân không biết phải nói gì, một tay bám vào tường, ngơ ngẩn miết hoa văn trên giấy dán tường, ánh mắt như một chú chó con bị lạc đường.
“Lại sắp sửa rơi nước mắt rồi à? Khóc đi, khóc đi. Cậu là đồ kém cỏi, lớn thế rồi mà chẳng chút tiến bộ", Hướng Viễn tránh ánh mắt của cậu, cười mỉa mai.
Không ngờ cậu vẫn nín nhịn, rướn cổ lên nói: “Ai nói em khóc? Em đã nói với chị em sẽ không khóc nữa mà."
“Những lời tôi nói với cậu quan trọng thế à? Diệp Quân, kỳ thực tôi chẳng phải là gì của cậu cả nên cậu không cần phải…"
“Chị không phai người khác."
Hướng Viễn nghẹn lời trong sự khẳng định chắc như đinh đóng cột của Diệp Quân rồi cười khổ.
Diệp Quân không biết phải nói thế nào. Cậu đang tìm cho mình một lý do để thuyết phục bản thân. “Chị Hướng Viễn, em biết tâm trạng chị không vui. Chị nổi giận với em mà thấy nhẹ nhõm hơn cũng được, không sao cả."
Cô bỗng thấy hơi sợ sự cố gắng tỏ ra vui vẻ này của cậu, tay vô thức túm lấy viên đá tròn nhẵn đầu tay vịn cầu thang, cảm giác buốt lạnh đến thấu tim. Cô muốn gào lên với cậu: “Tại sao cậu phải chịu đựng như vậy trước mặt tôi, chẳng phải là do lỗi lầm của cậu sao? Chẳng phải do cậu cũng giống Hướng Dao, đã hại chết Hướng Dĩ hay sao?"
Tất nhiên cô sẽ không hỏi thế. Đây là Diệp gia, cô không muốn làm kinh động đến ai, cũng không muốn mình thiếu kiềm chế, quan trọng hơn là, cho dù cô có được đáp án thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Dù cậu đáp “phải" thì liệu cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn? Không có gì làm Hướng Dĩ sống lại, không có gì cả. cho dù Diệp Quân tình nguyện dùng mạng sống để bù đắp thì A Dĩ của cô cũng đã chết vào một ngày mùa thu mấy năm trước rồi. Dù cô không muốn thừa nhận thì tất cả đều là vận mệnh. Đó là vận mệnh của Hướng Dĩ, phúc phận làm chị em của cô và Hướng Dĩ chỉ có mấy năm, bây giờ người còn sống và gần gũi với cô nhất là Diệp Quân. Cô hà tất phải quan tâm chuyện cậu đối xử tốt với cô là do muốn đền tội hay chỉ là thói quen? Có lẽ chính Diệp Quân cũng không có câu trả lời, sống quá rạch ròi hoàn toàn không khiến cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Mấy năm nay, khi chưa biết rõ về nguyên nhân cái chết cảu Hướng Dĩ, chẳng phải cô và Diệp Quân cũng đã có những tháng ngày như chị em ruột thịt đó sao?
HẾT CHƯƠNG 13
Chương 14
Bà chủ “Tả ngạn"
Chương Việt nói: “Là phụ nữ, tớ có quyền thả trôi tình cảm để giải quyết mọi việc, cách xa lý trí, cách xa nguyên tắc". Bởi vậy cô đã đặt tên cho casino của mình là “ Tả ngạn".
Đánh máy: snow_angel1410 TVE
Bắt đầu từ hôm quyết định tự lập mưu sinh, Hướng Viễn đã bắt đầu hành trình tìm kiếm việc làm. Nơi đầu tiên cô nộp hồ sơ là tập đoàn Vĩnh Khải – nơi nổi tiếng với sự cạnh tranh tàn khốc. Nếu nói Giang Nguyên là một doanh nghiệp địa phương thành công thì Vĩnh Khải chính là một tay cự phách. Gia tộc Chương thị sở hữu nó nổi tiếng trong giới kinh doanh bao đời nay, sau khi Trung Quốc mới thành lập đã có mối quan hệ mật thiết với chính phủ, tuy trong mười năm cải tổ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng trong những năm đầu thập niên tám mươi đã khởi nghiệp trở lại với ngành kinh doanh địa ốc. Hiện nay, cơ ngơi đã trở thành một tập đoàn nổi tiếng, mở rộng sang lĩnh vực bất động sản, hoá chất, điện tử, là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất của toàn tỉnh. Người hiện đang nắm giữ Vĩnh Khải là Chương Tấn Manh, đồng thời cũng trở thành đại biểu lớn của toàn quốc và là thương gia nổi tiếng của tỉnh.
Ở phòng họp tầng mười bảy trong toà nhà Vĩnh Khải đã có mấy chục người đang ngồi chờ. Ở một nơi có mật độ nhân khẩu cao như thế nhưng lại rất yên tĩnh, trong ấn tượng của Hướng Viễn thì không khí tĩnh lặng ấy cũng chỉ như ở trong thư viện mà thôi. Trước khi vào phỏng vấn vòng hai kỳ tuyển dụng hàng năm của Vĩnh Khải, Hướng Viễn đã trải qua sự chen chúc kinh hoàng như đang giành giật mua hàng khuyến mãi cuối năm và cả cảnh tượng người ngợm lố nhố ở kì phỏng vấn đầu tiên. Cô cảm thấy cho dù có được tuyển dụng hay không thì hôm nay cô được ngồi ở đây cũng xem như đã mở rộng tầm mắt.
Trong phòng họp yên tĩnh lạ lùng, chỉ có tiếng loạt xoạt khe khẽ của giấy tờ được lật giở và cả giọng nói ngọt ngào của cô gái phòng nhân sự : “ Người tiếp theo, XXX". Những tiếng bước chân ra vào phòng họp nhỏ hoặc nặng nề, hoặc nhẹ nhõm. Một số người chưa đến ba phút đã đi và trở lại, một số người ở mãi trong ấy đến cả giờ đồng hồ, lúc bước ra khoé môi thoáng nét đắc ý. Có lẽ may mắn được giữ lại đến vòng này đều là những anh tài. Hướng Viễn nghĩ: chắc chắn anh tài đều là những cá thể tách biệt với thế gian, nếu không tại sao những người áo mũ chỉnh tề ngồi cạnh cô đây, người nào người nấy đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt lãnh đạm, vẻ mặt kiêu hãnh như thế? Rõ rang chờ đợi là khó khăn thế nhưng chẳng ai buồn trò chuyện với nhau, người nào cũng chăm chú đọc tài liệu trong tay hoặc chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hướng Viễn biết lúc ra trường, tuy thành tích của cô không đến mức huy hoàng nhưng cũng khá xuất sắc, nhưng ngồi ở một nơi toàn các “cao thủ" thế này, mới thực sự là lọt thềm mất tích, không chút nổi bật. Cô không nghĩ căng thẳng lúc này sẽ giúp ích được gì cho cuộc phỏng vấn, song lại không có việc gì để làm nên đành tiện tay lật giở tờ tập san nội bộ của Vĩnh Khải cho đến khi cảm thấy vị trí trống bên mình đã có người lấp chỗ.
Hướng Viễn ngẩng lên nhìn lướt qua người vừa ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt bất ngờ bị hoa lên. Chẳng trách cô lại giật mình bởi ở nơi phỏng vấn với màu sắc chủ đạo là đen và trắng này, bỗng nhiên có thêm một người như thế xuất hiện, giống như bức trang mặc thuỷ giản dị bị dính một vết mực đỏ vậy.
Cô gái ngồi bên cạnh mặc một bộ váy màu cam rực rỡ, mày đen môi đỏ, dung nhan kiều diễm. Hướng Viễn không rõ cô gái này vào đây lúc nào. Một nhan sắc và cách trang điểm nổi bật như thế, dù có bước đi trong những khu thương mại cao cấp hoặc những nơi ăn chơi về đêm mà mỹ nữ quần tụ như mây trên trời cũng sẽ được mọi người chú ý thế nhưng cô gái đó lại xuất hiện trong một nơi thế này thật khó tránh khỏi tạo nên sự kỳ quái.
“Hì!", mỹ nữ màu cam thấy ánh mắt Hướng Viễn đang nhìn mình liền chào hỏi rất tự nhiên, Hướng Viễn liếc thấy xung quanh đã có rất nhiều người cố làm ra vẻ hờ hững quét tia nhìn về họ.
Cô xác định người mà đối phương đang lên tiếng chào là mình chứ không phải người khác thì mới mỉm cười. Không gây hấn với người lạ là một trong những nguyên tắc đối nhân xử thế của cô.
Cô gái cũng nở nụ cười rạng rỡ với Hướng Viễn, dung nhan càng tỏ ra rực rỡ kiều diễm. Nếu khoác bộ áo màu cam này lên người kẻ khác, Hướng Viễn sẽ thấy cực kỳ giống một bình “cam tươi" biết đi nhưng cô gái trước mặt lại khiến cô cảm thấy tương xứng một cách kỳ lạ. Có lẽ do cô gái đó có làn da trắng trẻo, gương mặt thanh tú, chí ít là không thấy người ta thấy chướng mắt.
“ Yên tĩnh quá, lặng lẽ thật đấy, cứ như lễ truy điệu vậy", mỹ nữ hạ thấp giọng nói với Hướng Viễn.
Hướng Viễn cảm thấy bớt lo lắng, mỉm cười gật đầu.
Mỹ nữ thấy được đồng tình thì liền kề sát cô hơn, nói với vẻ nghiêm túc: “ Cô mà cười thì có phần giống Lục Minh Quân".
Hướng Viễn không biết Lục Minh Quân là ai nên cũng không biết đối phương nói vây là khen hay chê nhưng cũng tiện miệng đáp lại một câu: “Cám ơn nhiều, lúc cô cười rất giống Ingrid Bergman".
"Ingrid Bergman?" Mỹ nữ đột nhiên cười nghiêng ngả: “ Thú vị thú vị, tôi biết trong đám người ở đây cô thú vị nhất mà, cô ăn mặc cá tính hơn bọn họ nhiều".
Hướng Viễn cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mình rồi sáng suốt lựa chọn không đáp lại lời bình phẩm của cô nàng. Cô gái kia hình như mới phát hiện ra mình có phần đường đột nên cười rồi tự giới thiệu: “ Xin chào, tôi là Chương Việt".
Sau này, có một lần Hướng Viễn hỏi Chương Việt: “ Hôm lần đầu tiên tớ gặp cậu, sao câu lại mặc một bộ đồ màu sắc kinh dị như vậy?"
Chương Việt đáp: “ Đã hơn nửa tháng không xuất hiện bên ngoài nên hôm ấy muốn chọn một màu rực rỡ chút chút. Tớ cứ tưởng mình mặc đẹp lắm chứ?"
Hướng Viễn trả lời: “ Thường những người ăn mặc như cậu xuất hiện trong công ty, không là con gái ông chủ thì cũng là thư ký tình nhân của lãnh đạo, mà hai loại người này tớ đều không muốn đắc tội".
Tất nhiên những lời này đều là những lời sau này mới nói. Khi ấy, Hướng Viễn và Chương Việt hoàn toàn không biết rằng sau này họ lại trở thành bạn bè. Sau khi chào hỏi nhau, tự giới thiệu bản thân rồi, đề tài nói chuyện giữa hai người vẫn ít đến thảm thương.
Chương Việt nào chịu được rảnh rỗi, hạ giọng hỏi Hướng Viễn: “ Ở đây có rất nhiều đàn ông, cậu thấy anh chàng nào hay ho nhất?"
Hướng Viễn nhìn quanh phòng họp một vòng rồi chỉ tay vào trang đầu trong tập san của công ty trước mặt, ở đó có ảnh làm việc trong văn phòng của ông chủ lớn Vĩnh Khải – Chương Tấn Manh. Thực ra lúc đó Hướng Viễn chưa chắc chắn chuyện Chương Việt là con gái của Chương Tấn Manh nên cô chỉ vào bức ảnh của Chương Tấn Manh để trả lời Chương Việt nhưng hoàn toàn không có ý nịnh nọt. Chương Tấn Manh tuy đã hơn năm mươi, nhưng vẻ mặt, dáng vóc được chăm sóc rất tốt, thậm chỉ nhìn còn trẻ hơn cả chục tuổi so với Diệp Bỉnh Lâm vốn tuổi tác tương đương. Gương mặt ông chín chắn, ánh mắt điềm tĩnh, chắc chắn thời trẻ đã mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ, dù là một thương nhân thành công nhưng trên gương mặt hoàn toàn không có vẻ khắc nghiệt và mệt mỏi vì bôn ba, nét thư sinh đó khiến ông giống một trí thức hơn. Đương nhiên, Hướng Viễn cho rằng sự “ hay ho" đa phần là chỉ mắt người nhìn chuẩn xác, nhanh nhạy nắm băt thời cơ chính sách, hiếm khi thất bại trong việc đầu tư… của Chương Tấn Manh đều đã được đồn đại từ lâu.
Khi ấy, Chương Việt đã vỗ vỗ vào đùi Hướng Viễn nói: “Mắt nhìn người tốt lắm, người cậu chỉ cho đến bây giờ vẫn là một ông già phong lưu phóng khoáng nhưng không tính ông ấy, ý tớ hỏi là những anh chàng ở đây cơ."
Hướng Viễn không thấy hứng thú gì với vấn đề này cho lắm nhưng cứ ngồi mãi thế này cũng chán nên cô nhìn quanh phòng thêm lần nữa rồi chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí người phỏng vấn chính thức phía bên kia cửa kính phòng họp. Dù ở một khoảng cách xa như thế, song dùng câu “ đàn ông khiêm tốn, nóng bỏng như ngọc" để hình dung anh ta cũng không quá đáng.
“ Ai?", Chương Việt tò mò nhướn mày.
“ Cái sắc đẹp kia kìa."
Chương Việt phì cười. Lúc này, cô nói với Hướng Viễn rằng ở đây giống như lễ truy điệu vậy nên những người đang chờ đợi được phỏng vấn này tất nhiên sẽ giống như nhân vật chính duy nhất trong lễ truy điệu - xác chết.
Không biết do lĩnh cảm hay gì mà “ sắc đẹp" kia như ý thức được bên ngoài có người đang quan tâm một cách bất bình thường đến mình, anh nhìn xuyên qua lớp cửa kính về phía hai người rồi mỉm cười.
“ Anh ta đang cười với cô à?", Hướng Viễn hỏi.
Chương Việt đáp: “Đúng rồi, tôi chính là bà quả phụ đến tìm “ sắc đẹp" kia để cùng ăn trưa. Tôi và cô đúng là có cùng suy nghĩ, hai người cô thấy hay ho nhất: một là ông bố, một là chồng tôi."
Lần phỏng vấn ấy Hướng Viễn được “ sắc đẹp" – Phó tổng giám đốc Thẩm An Cư của Vĩnh Khải, cũng chính là phu quân của Chương Việt, con rể cưng của Chương Tấn Manh – tuyển dụng, Hướng Viễn không biết do cô biểu hiện quá xuất sắc, khả năng vượt trội hay do Chương Việt đỡ đầu nên cô đã trở thành một kế toán viên hạch toán vốn đầu tư của phòng tài vụ Vĩnh Khải rồi bảy tháng sau được điều đến làm trợ lý của trợ lý Phó tổng, tức là trợ lý cấp hai bên cạnh Phó tổng.
Nội dung bài viết đã hiển thịĐánh máy: snow_angel1410 TVE
Thẩm An Cư phụ trách phát triển thị trường của Vĩnh Khải, anh và những nhân viên của mình đã cấu thành bộ tham mưu đi đầu của tập đoàn. Khác hẳn với vẻ ngoài nhã nhặn và thư sinh, tác phong làm việc của anh lại mạnh mẽ và kiên quyết. Nói theo cách của những người ở tổng bộ Vĩnh Khải thì những người bên cạnh Chủ tịch Chương ở tầng mười tám người nào cũng đeo mắt kính, còn những người bên cạnh Phó tổng tầng mười bảy bước đi như thể quân xung phong.
Thẩm An Cư chính là một con người tràn đầy mâu thuẫn như thế. Nghe nói anh xuất thân bần hàn, không hề có ai chống đỡ sau lưng, chỉ nhờ vào ngoại hình mà cưới được công chúa nhà họ Chương, một bước trở thành phò mã. Một người đàn ông dựa vào phụ nữ để đi lên thì trong quá trình thăng tiến hẳn có không ít những lời xì xầm, bàn tán sau lưng nhưng lại không có ai tìm ra được lý do để khích bác ngay trước mặt anh. Trong lòng những người đàn ông làm việc ở Vĩnh Khải luôn khing thường Thẩm Cư An nhưng ai cũng muốn trở thành Thẩm Cư An. Đương nhiên, cũng chẳng ai có thể thay thế anh. Anh như ngồi trên ngai vàng, nhưng bình quân mỗi ngày đều làm việc mười lăm tiếng đồng hồ. Bình thường đến cả những người làm công việc vệ sinh trong toà nhà này anh cũng tỏ ra lịch sự lễ độ khiến mọi người cảm thấy như cây cỏ gặp gió xuân, niềm nở vui vẻ nhưng trên thương trường anh lại là một tay “ tàn nhẫn cay độc" nổi tiếng trong việc đánh bại đối thủ cạnh tranh. Anh chưa từng phủ nhận mình đã dựa vào một cuộc hôn nhân để mưu cầu danh lợi như ngày hôm nay, song chưa ai có thể đưa kim ngạch đầu tư tăng trưởng của Vĩnh Khải trong vòng ba năm ngắn ngủi liên tục tăng vọt như anh… Cuối cùng, vũ khí còn lại để soi mói anh của tất cả mọi người chỉ còn lại cuộc hôn nhân “ dựa dẫm quyền thế", nhưng cuộc sống hôn nhân của anh luôn luôn hạnh phúc trong mắt bất cứ người nào, anh và đại tiểu thư nhà họ Chương cũng là một cặp tình cảm mặn nồng. Những nhân viên bên cạnh anh bao giờ cũng là những người giỏi giang nhất, đêm làm việc nhiều nhất, già nhanh nhất, thăng tiến sớm nhất của toàn Vĩnh Khải. Hướng Viễn tuy chỉ là một trong những trợ lý cấp hai nhưng cô rất thích cách làm việc của Thẩm Cư An, cũng rất thích hợp với nhịp độ làm việc căng như dây đàn này. Những ngày tháng làm việc ở Vĩnh Khải đã trở thành quá trình sinh nhai khiến cô thoả mãn nhất trong hồi ức của mình.
Tình bạn giữa Hướng Viễn và Chương Việt vẫn được duy trì một cách lạ lùng. Tuy Hướng Viễn luôn tươi cười trước mặt mọi người nhưng thực sự cô không phải là người dễ thân quen với người khác, huống hồ Chương Việt là người có hoàn cảnh xuất thân, tính cách và sở thích khác cô một trời một vực. Nhưng lúc quen biết, Chương Việt lại là người rất dễ dàng khiến người khác quên đi cô là thiên kim tiểu thư của Vĩnh Khải, phu nhân của cấp trên Hướng Viễn. Cô chính là cô, bà chủ của “ Tả ngạn", quảng giao thân thiện, bạn của tiểu tốt vô danh Hướng Viễn.
Sau khi đã thân với Chương Việt, Hướng Viễn cũng trở thành khách quen của “ Tả Ngạn". Theo lời Chương Việt nói, sự nghiệp của bố và chồng còn không có ý nghĩa bằng “ Tả Ngạn" của cô.
Hướng Viễn đã gặp Thẩm An Cư ở “ Tả Ngạn" nhiều lần, có lúc anh đến đón vợ, có khi lại đưa khách đến vui chơi. Anh gặp Hướng Viễn ở đây, hoàn toàn không có vẻ cấp trên trịnh thượng mà còn cười chào hỏi cô. Lúc đó, cô không phải là lính của anh mà là bạn của vợ anh nhưng Hướng Viễn lúc nào cũng giữ khoảng cách, hiếm khi chủ động gần gũi. Trở lại công ty, người nào chức nấy, tuyệt đối không bàn chuyện riêng. Chương Việt chưa hề hỏi, Hướng Viễn cũng không mấy khi nhắc lại chuyện lặt vặt trong công việc của phu quân cô. Có lẽ đó là nguyên nhân mà Thẩm Cư An vốn rất ghét chuyện công tư lẫn lộn không bài trừ Hướng Viễn.
Lúc có Thẩm Cư An, Chương Việt vốn như một bà hoàng lại ríu rít quanh anh như một con chim sẻ, vui vẻ tíu tít chuyện trò, anh lúc nào cũng nhìn cô vợ đáng yêu của mình bằng ánh mặt dịu dàng, yêu chiều. Một cặp vợ chồng đẹp như tranh vẽ, là tuyệt tác của trời đất, ai cũng ngưỡng mộ, song Hướng Viễn dám đánh cược Thẩm Cư An không biết chuyện Chương Việt nát rượu, thậm chí còn không biết mức độ nghiêm trọng trong việc say sưa của Chương Việt nữa.
Hướng Viễn đến “ Tả Ngạn", phần lớn thời gian là ở trong phòng bao dành cho khách quý mà Chương Việt dành cho người thân và cô. Lúc vắng khách, Chương Việt bắt đầu nốc hết cốc này đến cốc khác, loại rượu cực mạnh trên năm mươi độ, uống như uống nước lã vậy. Hướng Viễn không uống rượu cũng như các loại giải khát khác, thường chỉ cần một cốc nước uống cùng Chương Việt, thỉnh thoảng chụm cốc, không ai cản ai. Ngoài Hướng Viễn ra, bên cạnh Chương Việt còn có Trình Trang – em họ cô – nhưng theo như Chương Việt nói thì, khi chưa kết hôn Trình Tranh uống rất nhiều rượu, về sau khi lấy vợ rồi lại hiền lành như thể “ trai đảm trong nhà" vậy, chưa đến mười giờ đã nhấp nhổm xem đồng hồ, như vậy chẳng thà chạm cốc với nước lọc của Hướng Viễn còn ý nghĩa hơn.
Hướng Viễn chẳng phải chưa từng khuyên nhủ Chương Việt rằng uống rượu hại thân, uống ít thôi, song Chương Việt luôn cười bảo: “Không uống thì làm gì?". Đến cả Trình Tranh cũng nói với Hướng Viễn: “Nếu khuyên được thì tôi đã khuyên rồi. Chương Việt không hồ đồ đâu, chị ấy vui thì cứ tuỳ chị ấy thôi".
Nếu hôm sau Hướng Viễn được nghỉ thì Chương Việt sẽ nài nỉ Hướng Viễn đưa cô về nhà khi cô say khướt. Khi học đại học, Hướng Viễn cũng đã thi lấy bằng lái, nay mới có dịp áp dụng, Chương Việt kết hôn xong thì ra ở riêng với Thẩm Cư An, nơi ở của cô đương nhiên là chỗ tốt nhất trong toà nhà tốt nhất thế nhưng bất luận say thế nào, Chương Việt đều ở lỳ đến sang sớm mới chịu về nhà. Lúc đó, Thẩm Cư An đã lái xe đi làm từ lâu, chắc cô không muốn anh thấy cảnh vợ mình say khướt.
Chương Việt tỉnh rượu rất nhanh, ở nhà một mình ngủ suốt nửa ngày, tỉnh táo dậy lại là một cô gái kiều diễm. Cô bảo Hướng Viễn, vì giờ giấc nghỉ ngơi của đôi bên khác biệt, sợ quấy rầy lẫn nhau nên cô và Thẩm Cư An tách ra ngủ ở hai phòng riêng biệt, khi nào thời gian cho phép mới có hứng “hẹn hò" với nhau. Chương Việt tự tìm cảm hứng cho mình, cho rằng cả đời đều hò hẹn, đến già vẫn cảm thấy mới mẻ.
“Ai cũng bảo tớ hạnh phúc nhất, Hướng Viễn, tại sao cậu không hỏi tớ có hạnh phúc không?", Chương Việt hỏi.
Hướng Viễn thờ ơ nhìn cô: “ Được thôi, cậu có hạnh phúc không?"
Chương Việt gật đầu: “Tớ rất hạnh phúc",
Chương Việt nói: “ Là người phụ nữ tớ có quyền thả trôi tình cảm để giải quyết mọi việc, cách xa lý trí, cách xa nguyên tắc". Bởi vậy cô đã đặt tên cho casino của mình là “Tả Ngạn".
Hướng Viễn hừ mũi: “Đương nhiên cậu có thể ở “Tả Ngạn" như một lẽ tất nhiên nhưng người bình thường làm việc quần quật một ngày, thậm chí nhiều ngày, mệt bã như một con chó mà tiền kiếm được chưa chắc đã mua nổi một cốc rượu ở chỗ cậu. Phải lấy vốn ở đâu ra để giải quyết mọi việc bằng tình cảm? Cậu nhìn bao quát hết đi, đa số mọi người vẫn bận rộn làm việc ở bờ đối diện với cậu đấy".
Đa số mọi người mà cô nói cũng bao gồm cả bản thân. Sau khi làm việc, cô giống như “tộc đi làm" ở thành phố này, đi sớm về muộn, bận rộn tất bật vì ba bữa ăn hàng ngày. Cũng may Vĩnh Khải đãi ngộ rất tốt nên ngoài việc lo chi phí mỗi ngày và tiền học, tiền sinh hoạt của Hướng Dao ra thì cô vẫn có thể thuê một căn phòng trọ nho nhỏ cạnh công ty. Căn phòng rất nhỏ nhưng cũng có thể trú thân. Phần cổ phiếu trước kia của cô bây giờ tăng gấp mấy lần, cô sẽ tìm thời cơ thích hợp để bán, sau đó phấn đấu thêm một, hai năm để mua một căn hộ nho nhỏ. Hướng Viễn không có gì bất mãn, cô biết mình nhất định tìm được một nơi dừng chân ở thành phố này, thậm chí còn tốt hơn cả trong tưởng tượng.
Cô thường xuyên gọi điện thăm hỏi tình hình vợ chồng chú Diệp nhưng cũng thưa dần sự qua lại với nhà họ. Thỉnh thoảng cũng đến dùng cơm, bà Diệp vẫn lặng lẽ như xưa, gặp Hướng Viễn rồi cứ than cô đơn. Sau khi Diệp Khiên Trạch vào Giang Nguyên, gáng nặng trên vai Diệp Bỉnh Lâm vẫn không hề giảm nhẹ, vẫn bận rộn tất tả nhưng tuổi tác là cả một vấn đề, cùng một loại công việc mà ông phải tốn nhiều công sức để giải quyết hơn trước. Hướng Viễn gặp Diệp Khiên Trạch một, hai lần nhưng cũng chỉ chào hỏi nhau đơn giản, nói những chuyện bình thường, cô cảm nhận thấy sự hụt hẫng, yếu ớt của anh. Khoảng cách đúng là một thứ kì diệu, sau khi anh về nước cô và anh đã gần nhau hơn, song hai trái tim lại cách xa vời vợi.
Kì thực Hướng Viễn không hề oán trách gì Khiên Trạch vì sự xa cách của họ có lẽ không phải là do anh. Anh vẫn như xưa thực lòng muốn xem cô là bạn – có lẽ trước nay vẫn là thế, chỉ là tự cô đã tỉnh. Mỗi khi tiến gần anh hơn, Hướng Viễn lại càng phát hiện ra khả năng kiểm chế của mình hoàn toàn không đáng tin cậy như tưởng tượng. Cô hiểu anh nhưng cứ gặp anh thì lại thấy buồn tủi.
Nghe Diệp Quân nói, bệnh tình của Diệp Linh cơ bản đã ổn nhưng nếu muốn đi học, làm việc như người bình thường thì rất khó. Phần lớn thời gian, cô ấy đều nhốt mình trong phòng nghĩ đến những tâm sự mà chỉ cô ấy mới hiểu, cả ngày không nói với ai câu gì. Một người chăm bệnh như bà Diệp, dì Hương và Diệp gia mời đến ngày đêm túc trực bên cô, bác sỹ cũng định kì đến nhà kiểm tra, bệnh của cô không xấu đi nhưng cũng không thấy hi vọng được trị khỏi hẳn.
HẾT CHƯƠNG 14