Ánh Trăng Đoạt Mạng
Quyển 1 - Chương 15: Người sống sót duy nhất
Sau đó cảnh sát xuất hiện, người dẫn đầu họ là Trương Lăng, khi nhìn thấy tôi, hắn có chút ngạc nhiên.
Chúng tôi được yêu cầu về sở cảnh sát để lấy lời khai, bác sĩ Lê và hai cô y tá nhanh chóng kể lại mọi chuyện, lúc đó tôi chỉ biết gật đầu đồng ý, Trương Lăng nhíu mày nhìn tôi một cái thực sâu, rồi hỏi "Theo như lời của bác sĩ Lê, hai cậu là người tới trước họ, vậy rốt cuộc cậu đã làm gì khiến bà ta trở nên điên loạn như vậy?".
Tôi liếc nhìn Lý Hoành một cái, từ nãy tới giờ hắn chỉ đứng một chỗ gật gù lia lịa mà không nói một lời, thấy tôi nghi hoặc nhìn, cậu ta gật đầu ra hiệu "cứ kể đi".
"Nè, Võ Phúc! Tôi đang hỏi cậu, sao cậu lại nhìn sang cậu ta?".
Trương Lăng có chút bực mình mà hằn học hỏi, tôi khẽ lắc đầu nói "À, tôi chỉ muốn nhớ lại hoàn cảnh lúc đó thôi!".
Nghe tôi nói vậy, Trương Lăng liền cười nhạt, hỏi "Vậy cậu có nhớ ra chưa?"
"Có".
Tôi ra vẻ chắc chắn đáp, sau đó kể "Lúc đó tôi vô tình đi ngang qua, nghe thấy âm thanh, hình như là tiếng hát, rồi khi người đàn bà kia nhìn thấy tôi thì đột ngột phát điên lên".
Vừa kể tôi vừa cố gắng làm cho cậu chuyện ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể, sau khi nghe xong, Trương Lăng ầm ừ vài tiếng rồi cho chúng tôi về.
Bên ngoài sở cảnh sát gió thổi khá mạnh, ánh nắng cũng nóng nực hơn, Lý Hoành chặc lưỡi một cái rồi nói "Thôi, tụi mình tới chỗ đàn anh Phạm Ngọc đi, hiện tại cũng trễ lắm rồi".
Tôi vội gật đầu đồng ý, vừa đi theo cậu ta, trong đầu tôi vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy, thực ra Lý Hoành và người đàn bà điên kia có liên quan gì với nhau? Tôi còn nhớ trong cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh cũng có nhắc tới người đàn bà kia, mà bả cũng gọi Tiêu Thịnh và Lý Hoành là Kỳ Nhiên, rồi sau đó Tiêu Thịnh tự tử, chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không? Nếu đây là điểm mấu chốt, thì nạn nhân tiếp theo chính là Lý Hoành, nói vậy tôi mới để ý, Lý Hoành và Tiêu Thịnh có rất nhiều điểm chung, điều này một lần nữa xác nhận Lý Hoành sẽ là Tiêu Thịnh của lần này sao?
Nhưng mà nhìn thấy Lý Hoành mù quáng chạy theo vụ án này, có lẽ nào cậu ta đã biết mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, nên muốn ngăn chặn chuyện nhảy lầu xảy ra? Điều này có lẽ không sai, chỉ có điều tại sao tôi lại cảm thấy Lý Hoành rất kỳ lạ.
"Võ Phúc, lên xe buýt đi".
Lý Hoành đẩy nhẹ tôi một cái khiến tôi giựt mình, dòng suy nghĩ ngay lập tức bị dứt đoạn, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, thấy tôi có vẻ giống người trên mây, cậu ta chiêu chọc "Nè, tụi mình đi điều tra một cách nghiêm túc, bạn đừng có để hồn của mình trên mây chứ?"
Tôi hừ một tiếng rồi đáp "Có trên mây đâu, mình đang suy nghĩ nghiêm túc đó".
Vừa nói tôi vừa bước lên xe buýt, hiện tại khá trưa nên xe hơi vắng, chỉ lác đác vài người, nhưng mà như vậy mới thổi mái chứ, đông người quá nghẹt thở lắm, do người ít nên chỗ ngồi cũng trống nhiều, tôi định ngồi ngoài cửa sổ cho thoáng, ai dè Lý Hoành kéo tôi ngồi ở ghế trong, còn hắn ngồi ở ghế ngoài.
"Nè, bạn đã điều tra được gì rồi".
Vừa ngồi xuống ghế, tôi tranh thủ thảo luận về vụ án, Lý Hoành hình như cũng có hứng, liền nói "Mình đã bỏ mấy ngày để điều tra khắp nơi, có lần còn phải lén coi trộm sổ sinh viên trong phòng hiệu trưởng nữa kia".
"Thôi! Mình biết bạn chịu khổ nhiều rồi, hiện tại vào chuyện chính đi, mình đang nôn nóng lắm nè".
Tôi quyết định bỏ qua phần kể công, một đường đi thẳng vào vấn đề chính, Lý Hoành cười khẩy một tiếng rồi kể "Sau khi tổng hợp điều tra, mình nhận thấy vụ việc này không đơn giản, hình như có một sức mạnh thần bí nào đó xuôi khiến những nam sinh nhảy lầu".
"Là sao? ý bạn là ma quỷ làm?".
Thấy cậu ta nói chuyện có chút quỷ dị, tôi nghi hoặc hỏi, Lý Hoành nhếch mép, đáp "Có lẽ bạn sẽ nghĩ mình mê tín dị đoan, nhưng mà thực sự thì chuyện này có một chút tà ma, ví dụ tại sao lại uống thuốc tự tử đúng vào đêm trăng tròn? Tại sao đã cấm vào khu ký túc xá mà vẫn có người vào trong để tự tử? Giả sử, người đầu tiên tự tử do áp lực học tập đi, vậy những người sau, hổng lẽ cũng như vậy? Đúng thời điểm đó là áp lực xảy ra? Với lại tin đồn về vụ án này đã lan truyền cũng gần 12 năm rồi, bộ những người tự tử không ai biết sao? Bộ họ không sợ chết sao?".
Tôi nghe cậu ta nói một đường, trong lòng cũng bắt đầu nổi lên những trận nghi vấn, rốt cuộc chuyện ma quỷ là có thiệt hay là chỉ do mê tín? Tôi nhớ là ngay cả khoa học cũng chưa chắc chắn rằng ma quỷ là chuyện hoang đường, cũng có nghĩa là chuyện này có thể có thật.
Thấy tôi bắt đầu tin tưởng, Lý Hoành bèn nói vào chủ đề chính "Tiếp đó, mình phát hiện trong những nạn nhân uống thuốc tự tử, có một người còn sống sót, người kia tên là Phạm Ngọc, nghe nói khi uống thuốc tự tử, có người đã vô tình phát hiện ra, nên đưa ngay lập tức vào bệnh viện, nhưng mà kể từ đó thần trí của anh ta có vấn đề, lúc tỉnh lúc điên".
Lý Hoành ngưng lại một chút để nuốt một ngụm nước miếng rồi kể tiếp "Người ta nói rằng, gia đình anh ta rất giàu, sau khi hay tin như vậy đã đưa anh ta ra nước ngoài điều trị, nhưng mà lại không mảy may thành công, vậy là họ lại đem anh ta về, hiện tại anh ta đang sống với một người giúp việc ở khu chung cư cao cấp ở vùng Khang Dĩnh".
Vùng Khang Dĩnh nằm ở phía nam và cách khu vực Hàm Võ hai mươi phút đi xe buýt, nơi này cách đây ba năm vừa mới được quy hoạch để xây dựng rất nhiều công trình, đường xá hiện đại, nghe nói hết năm nay, nó sẽ được sát nhập vào khu vực Hàm Võ để trở thành một vùng trực thuộc, giống như vùng Phiên An, vùng Phụng Hoàng, vùng Kỳ Lân, vùng Vĩnh Thành, vùng Tiên An và khu trung tâm khu vực Hàm Võ.
Khu chung cư cao cấp nơi Phạm Ngọc ở rất rộng, gồm bốn tầng, sau khi hỏi chú bảo vệ của chung cư, chúng tôi biết được phòng của Phạm Ngọc ở lầu 2 phòng 44, nghe ông kể lại, hắn từ khi dọn tới đây chỉ thui thủi một mình, hệt như một tên tự kỉ, những người xung quanh còn nghĩ là hắn bị tâm thần nên bị gia đình xua đuổi tới đây.
"Cạch cạch".
Tôi khẽ gõ vào cánh cửa gỗ trước phòng Phạm Ngọc, sau một lúc cánh cửa được mở ra, trước mặt chúng tôi là một chàng trai trẻ bước ra mở cửa, nét mặt hắn trầm lạnh, không giống như người bị tâm thần chút nào.
Quan sát chúng tôi một loạt, Phạm Ngọc nghi hoặc hỏi "Các người tới đây là có việc gì?".
Lý Hoành đẩy tôi một cái ra hiệu cho tôi trả lời, tôi liếc cậu ta một cái rồi nói "Không nói chuyện lòng vòng nữa, chúng tôi tới đây tìm anh vì vụ án uống thuốc tự tử ở khu ký túc xá".
Phạm Ngọc giựt mình một cái, đưa ánh mắt nhìn sang Lý Hoành, đôi tay hắn có chút run rẩy, thấy hắn như vậy, Lý Hoành khẽ cười lạnh một cái.
"Chuyện này, thực ra thì...".
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lý Hoành, dường như ở trên người Lý Hoành có cái gì đó khác lạ, làm cho hắn đưa đôi mắt sợ hãi nhìn không rút ra được.
Tôi khẽ đẩy Lý Hoành một cái nhẹ, chọc "Nè, bộ bạn đã làm ra bộ dạng gì mà khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm không dứt ra được hả?".
Lý Hoành khẽ mỉm cười, rồi làm ra bộ dạng vô tội, Phạm Ngọc bất ngờ lên tiếng, âm thanh có chút ngạc nhiên và sợ hãi "Cậu..".
Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Lý Hoành, câu nói còn chưa kịp hoàn thành thì hắn lại chặc lưỡi, nói "Thôi vào trong hả nói!".
Nhìn thấy những hành động vừa rồi của hắn, làm tôi khó hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ Phạm Ngọc bị bệnh rối loạn thần kinh?.
Do tôi bước vào sau cùng nên thuận tiện đóng luôn cách, căn phòng của Phạm Ngọc khá rộng rãi và vô cùng sạch sẽ, nếu tôi bước vào đây mà chưa biết chuyện Phạm Ngọc bị tâm thần, thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ hắn là một người nghêm túc, thích sạch sẽ và hay vận động tay chân.
Phạm Ngọc dẫn chúng tôi tới bên một cái bàn, sau đó mời chúng tôi ngồi xuống để hắn đi rót hay ly nước lọc.
"Ê! Lý Hoành, bạn có cảm thấy tên Phạm Ngọc này kỳ quái không? Nói không chừng anh ta bị tâm thần phân liệt đó?".
Khi nhìn thấy Phạm Ngọc đã đi vào gian bếp, tôi thì thào hỏi nhỏ Lý Hoành, sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, cậu ta vô thức cười khì khì, đáp "Bạn nghĩ quá nhiều rồi đó, theo mình thì tánh tình của ảnh chắc là như vậy".
Nghe cậu ta nói vậy, tôi định phản bác nhưng mà lúc này Phạm Ngọc đã trở lại, nó khiến tôi nuốt chửng những những gì muốn nói vào bụng.
Sau khi mời chúng tôi dùng nước, Phạm Ngọc di chuyển xe lăn tới đối diện, hắn nhìn chúng tôi một lượt rồi mở lời "Trước khi tôi nói về mọi chuyện đã xảy ra năm xưa, tôi muốn biết các cậu là ai? Tại sao lại quan tâm tới chuyện này?".
"Không giấu giếm nữa, chúng tôi là sinh viên phòng số 44 năm nay, vụ việc uống thuốc tự tử hằng năm làm chúng tôi sợ hãi, vì vậy chúng tôi muốn tìm kiếm nguyên nhân, để có thể tránh khỏi nó".
Tôi nghiêm chỉnh nói, Phạm Ngọc gật đầu vài tiếng rồi nói "Thì ra là vậy! Thực sự lúc đó tôi cũng như cậu, muốn tìm kiếm nguyên nhân vụ kỳ án này, nhưng mà vô dụng thôi!".
Nghe hắn nói chắc chắn như vậy khiến tôi ngạc nhiên, hỏi "Cái gì? Sao lại vô dụng chứ?".
Phạm Ngọc cười khẩy một tiếng rồi chậm rãi trả lời "Con người luôn tin tưởng vào đôi mắt của mình, nhưng họ lại không nghĩ nó chỉ là ảo giác thôi!".
"Là sao? Anh có thể nói cụ thể hơn không?".
Những lời của hắn nói đúng thiệt là khó hiểu, rốt cuộc cái gì là ảo giác.
Nghe tôi hỏi, Phạm Ngọc cười lớn, hắn đưa mắt nhìn sang Lý Hoành một cái rồi nói "Chuyện này không thể giải thích cụ thể được, tự bản thân cậu suy nghĩ một cách chu đáo mới có thể nhận ra đâu là ảo giác!".
Chúng tôi được yêu cầu về sở cảnh sát để lấy lời khai, bác sĩ Lê và hai cô y tá nhanh chóng kể lại mọi chuyện, lúc đó tôi chỉ biết gật đầu đồng ý, Trương Lăng nhíu mày nhìn tôi một cái thực sâu, rồi hỏi "Theo như lời của bác sĩ Lê, hai cậu là người tới trước họ, vậy rốt cuộc cậu đã làm gì khiến bà ta trở nên điên loạn như vậy?".
Tôi liếc nhìn Lý Hoành một cái, từ nãy tới giờ hắn chỉ đứng một chỗ gật gù lia lịa mà không nói một lời, thấy tôi nghi hoặc nhìn, cậu ta gật đầu ra hiệu "cứ kể đi".
"Nè, Võ Phúc! Tôi đang hỏi cậu, sao cậu lại nhìn sang cậu ta?".
Trương Lăng có chút bực mình mà hằn học hỏi, tôi khẽ lắc đầu nói "À, tôi chỉ muốn nhớ lại hoàn cảnh lúc đó thôi!".
Nghe tôi nói vậy, Trương Lăng liền cười nhạt, hỏi "Vậy cậu có nhớ ra chưa?"
"Có".
Tôi ra vẻ chắc chắn đáp, sau đó kể "Lúc đó tôi vô tình đi ngang qua, nghe thấy âm thanh, hình như là tiếng hát, rồi khi người đàn bà kia nhìn thấy tôi thì đột ngột phát điên lên".
Vừa kể tôi vừa cố gắng làm cho cậu chuyện ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể, sau khi nghe xong, Trương Lăng ầm ừ vài tiếng rồi cho chúng tôi về.
Bên ngoài sở cảnh sát gió thổi khá mạnh, ánh nắng cũng nóng nực hơn, Lý Hoành chặc lưỡi một cái rồi nói "Thôi, tụi mình tới chỗ đàn anh Phạm Ngọc đi, hiện tại cũng trễ lắm rồi".
Tôi vội gật đầu đồng ý, vừa đi theo cậu ta, trong đầu tôi vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy, thực ra Lý Hoành và người đàn bà điên kia có liên quan gì với nhau? Tôi còn nhớ trong cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh cũng có nhắc tới người đàn bà kia, mà bả cũng gọi Tiêu Thịnh và Lý Hoành là Kỳ Nhiên, rồi sau đó Tiêu Thịnh tự tử, chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không? Nếu đây là điểm mấu chốt, thì nạn nhân tiếp theo chính là Lý Hoành, nói vậy tôi mới để ý, Lý Hoành và Tiêu Thịnh có rất nhiều điểm chung, điều này một lần nữa xác nhận Lý Hoành sẽ là Tiêu Thịnh của lần này sao?
Nhưng mà nhìn thấy Lý Hoành mù quáng chạy theo vụ án này, có lẽ nào cậu ta đã biết mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, nên muốn ngăn chặn chuyện nhảy lầu xảy ra? Điều này có lẽ không sai, chỉ có điều tại sao tôi lại cảm thấy Lý Hoành rất kỳ lạ.
"Võ Phúc, lên xe buýt đi".
Lý Hoành đẩy nhẹ tôi một cái khiến tôi giựt mình, dòng suy nghĩ ngay lập tức bị dứt đoạn, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, thấy tôi có vẻ giống người trên mây, cậu ta chiêu chọc "Nè, tụi mình đi điều tra một cách nghiêm túc, bạn đừng có để hồn của mình trên mây chứ?"
Tôi hừ một tiếng rồi đáp "Có trên mây đâu, mình đang suy nghĩ nghiêm túc đó".
Vừa nói tôi vừa bước lên xe buýt, hiện tại khá trưa nên xe hơi vắng, chỉ lác đác vài người, nhưng mà như vậy mới thổi mái chứ, đông người quá nghẹt thở lắm, do người ít nên chỗ ngồi cũng trống nhiều, tôi định ngồi ngoài cửa sổ cho thoáng, ai dè Lý Hoành kéo tôi ngồi ở ghế trong, còn hắn ngồi ở ghế ngoài.
"Nè, bạn đã điều tra được gì rồi".
Vừa ngồi xuống ghế, tôi tranh thủ thảo luận về vụ án, Lý Hoành hình như cũng có hứng, liền nói "Mình đã bỏ mấy ngày để điều tra khắp nơi, có lần còn phải lén coi trộm sổ sinh viên trong phòng hiệu trưởng nữa kia".
"Thôi! Mình biết bạn chịu khổ nhiều rồi, hiện tại vào chuyện chính đi, mình đang nôn nóng lắm nè".
Tôi quyết định bỏ qua phần kể công, một đường đi thẳng vào vấn đề chính, Lý Hoành cười khẩy một tiếng rồi kể "Sau khi tổng hợp điều tra, mình nhận thấy vụ việc này không đơn giản, hình như có một sức mạnh thần bí nào đó xuôi khiến những nam sinh nhảy lầu".
"Là sao? ý bạn là ma quỷ làm?".
Thấy cậu ta nói chuyện có chút quỷ dị, tôi nghi hoặc hỏi, Lý Hoành nhếch mép, đáp "Có lẽ bạn sẽ nghĩ mình mê tín dị đoan, nhưng mà thực sự thì chuyện này có một chút tà ma, ví dụ tại sao lại uống thuốc tự tử đúng vào đêm trăng tròn? Tại sao đã cấm vào khu ký túc xá mà vẫn có người vào trong để tự tử? Giả sử, người đầu tiên tự tử do áp lực học tập đi, vậy những người sau, hổng lẽ cũng như vậy? Đúng thời điểm đó là áp lực xảy ra? Với lại tin đồn về vụ án này đã lan truyền cũng gần 12 năm rồi, bộ những người tự tử không ai biết sao? Bộ họ không sợ chết sao?".
Tôi nghe cậu ta nói một đường, trong lòng cũng bắt đầu nổi lên những trận nghi vấn, rốt cuộc chuyện ma quỷ là có thiệt hay là chỉ do mê tín? Tôi nhớ là ngay cả khoa học cũng chưa chắc chắn rằng ma quỷ là chuyện hoang đường, cũng có nghĩa là chuyện này có thể có thật.
Thấy tôi bắt đầu tin tưởng, Lý Hoành bèn nói vào chủ đề chính "Tiếp đó, mình phát hiện trong những nạn nhân uống thuốc tự tử, có một người còn sống sót, người kia tên là Phạm Ngọc, nghe nói khi uống thuốc tự tử, có người đã vô tình phát hiện ra, nên đưa ngay lập tức vào bệnh viện, nhưng mà kể từ đó thần trí của anh ta có vấn đề, lúc tỉnh lúc điên".
Lý Hoành ngưng lại một chút để nuốt một ngụm nước miếng rồi kể tiếp "Người ta nói rằng, gia đình anh ta rất giàu, sau khi hay tin như vậy đã đưa anh ta ra nước ngoài điều trị, nhưng mà lại không mảy may thành công, vậy là họ lại đem anh ta về, hiện tại anh ta đang sống với một người giúp việc ở khu chung cư cao cấp ở vùng Khang Dĩnh".
Vùng Khang Dĩnh nằm ở phía nam và cách khu vực Hàm Võ hai mươi phút đi xe buýt, nơi này cách đây ba năm vừa mới được quy hoạch để xây dựng rất nhiều công trình, đường xá hiện đại, nghe nói hết năm nay, nó sẽ được sát nhập vào khu vực Hàm Võ để trở thành một vùng trực thuộc, giống như vùng Phiên An, vùng Phụng Hoàng, vùng Kỳ Lân, vùng Vĩnh Thành, vùng Tiên An và khu trung tâm khu vực Hàm Võ.
Khu chung cư cao cấp nơi Phạm Ngọc ở rất rộng, gồm bốn tầng, sau khi hỏi chú bảo vệ của chung cư, chúng tôi biết được phòng của Phạm Ngọc ở lầu 2 phòng 44, nghe ông kể lại, hắn từ khi dọn tới đây chỉ thui thủi một mình, hệt như một tên tự kỉ, những người xung quanh còn nghĩ là hắn bị tâm thần nên bị gia đình xua đuổi tới đây.
"Cạch cạch".
Tôi khẽ gõ vào cánh cửa gỗ trước phòng Phạm Ngọc, sau một lúc cánh cửa được mở ra, trước mặt chúng tôi là một chàng trai trẻ bước ra mở cửa, nét mặt hắn trầm lạnh, không giống như người bị tâm thần chút nào.
Quan sát chúng tôi một loạt, Phạm Ngọc nghi hoặc hỏi "Các người tới đây là có việc gì?".
Lý Hoành đẩy tôi một cái ra hiệu cho tôi trả lời, tôi liếc cậu ta một cái rồi nói "Không nói chuyện lòng vòng nữa, chúng tôi tới đây tìm anh vì vụ án uống thuốc tự tử ở khu ký túc xá".
Phạm Ngọc giựt mình một cái, đưa ánh mắt nhìn sang Lý Hoành, đôi tay hắn có chút run rẩy, thấy hắn như vậy, Lý Hoành khẽ cười lạnh một cái.
"Chuyện này, thực ra thì...".
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lý Hoành, dường như ở trên người Lý Hoành có cái gì đó khác lạ, làm cho hắn đưa đôi mắt sợ hãi nhìn không rút ra được.
Tôi khẽ đẩy Lý Hoành một cái nhẹ, chọc "Nè, bộ bạn đã làm ra bộ dạng gì mà khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm không dứt ra được hả?".
Lý Hoành khẽ mỉm cười, rồi làm ra bộ dạng vô tội, Phạm Ngọc bất ngờ lên tiếng, âm thanh có chút ngạc nhiên và sợ hãi "Cậu..".
Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Lý Hoành, câu nói còn chưa kịp hoàn thành thì hắn lại chặc lưỡi, nói "Thôi vào trong hả nói!".
Nhìn thấy những hành động vừa rồi của hắn, làm tôi khó hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ Phạm Ngọc bị bệnh rối loạn thần kinh?.
Do tôi bước vào sau cùng nên thuận tiện đóng luôn cách, căn phòng của Phạm Ngọc khá rộng rãi và vô cùng sạch sẽ, nếu tôi bước vào đây mà chưa biết chuyện Phạm Ngọc bị tâm thần, thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ hắn là một người nghêm túc, thích sạch sẽ và hay vận động tay chân.
Phạm Ngọc dẫn chúng tôi tới bên một cái bàn, sau đó mời chúng tôi ngồi xuống để hắn đi rót hay ly nước lọc.
"Ê! Lý Hoành, bạn có cảm thấy tên Phạm Ngọc này kỳ quái không? Nói không chừng anh ta bị tâm thần phân liệt đó?".
Khi nhìn thấy Phạm Ngọc đã đi vào gian bếp, tôi thì thào hỏi nhỏ Lý Hoành, sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, cậu ta vô thức cười khì khì, đáp "Bạn nghĩ quá nhiều rồi đó, theo mình thì tánh tình của ảnh chắc là như vậy".
Nghe cậu ta nói vậy, tôi định phản bác nhưng mà lúc này Phạm Ngọc đã trở lại, nó khiến tôi nuốt chửng những những gì muốn nói vào bụng.
Sau khi mời chúng tôi dùng nước, Phạm Ngọc di chuyển xe lăn tới đối diện, hắn nhìn chúng tôi một lượt rồi mở lời "Trước khi tôi nói về mọi chuyện đã xảy ra năm xưa, tôi muốn biết các cậu là ai? Tại sao lại quan tâm tới chuyện này?".
"Không giấu giếm nữa, chúng tôi là sinh viên phòng số 44 năm nay, vụ việc uống thuốc tự tử hằng năm làm chúng tôi sợ hãi, vì vậy chúng tôi muốn tìm kiếm nguyên nhân, để có thể tránh khỏi nó".
Tôi nghiêm chỉnh nói, Phạm Ngọc gật đầu vài tiếng rồi nói "Thì ra là vậy! Thực sự lúc đó tôi cũng như cậu, muốn tìm kiếm nguyên nhân vụ kỳ án này, nhưng mà vô dụng thôi!".
Nghe hắn nói chắc chắn như vậy khiến tôi ngạc nhiên, hỏi "Cái gì? Sao lại vô dụng chứ?".
Phạm Ngọc cười khẩy một tiếng rồi chậm rãi trả lời "Con người luôn tin tưởng vào đôi mắt của mình, nhưng họ lại không nghĩ nó chỉ là ảo giác thôi!".
"Là sao? Anh có thể nói cụ thể hơn không?".
Những lời của hắn nói đúng thiệt là khó hiểu, rốt cuộc cái gì là ảo giác.
Nghe tôi hỏi, Phạm Ngọc cười lớn, hắn đưa mắt nhìn sang Lý Hoành một cái rồi nói "Chuyện này không thể giải thích cụ thể được, tự bản thân cậu suy nghĩ một cách chu đáo mới có thể nhận ra đâu là ảo giác!".
Tác giả :
Võ Hoàng Phúc