Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh
Chương 8: Gặp lại
Tác giả: Chap sau sẽ có thịt:v
“Tiểu Kỳ, bác sĩ bảo hôm nay có thể xuất viện." Mẹ Chu Thiên Kỳ thu thập đồ đạc xong liền đến bên giường, ngồi xuống gọt táo đưa cho Chu Thiên Kỳ.
“Vâng." Chu Thiên Kỳ nghiêng người sang, mắt nhìn về phía cành khô bên ngoài cửa số. “ Tiểu Hạo vẫn chưa về sao?"
“Tiểu Hạo không biết đã đi đâu, mẹ cũng không liên lạc được với nó. Đến ăn chút trái cây đi." Mẹ đưa trái táo gọt xong cắt thành miếng nhỏ cho Chu Thiên Kỳ.
Xoay người đón nhận trái táo, cái miệng nhỏ vẫn không yên lòng. “ Vẫn không có tin tức của em ấy sao ạ?"
“Không có." Mẹ thở dài. “ Ngày con bị thương nó cũng bị quán bar đuổi việc. Mẹ tìm khắp nơi cũng không thấy nó."
Chu Thiên Kỳ ngoại trừ ngực và bắp đùi bị bỏng, còn có cổ tay phải bị trật khớp, bắp chân phải bị gãy xương. Ở viện, vòng vo nửa tháng, mới được gỡ thạch cao, vết thương mới khôi phục bình thường. Mà mấy ngày nay, Chu Thiên Hạo vẫn không có tin tức cũng không có quay về nhà.
Chu Thiên Hạo tên khốn khiếp này! Đã làm sai còn không dám tự mình gánh nổi, đồ nhu nhược! Làm mẹ lo lắng như vậy. “Mẹ, không có chuyện gì, người đừng lo lắng em, nó chắc không có việc gì đâu." Chu Thiên Kỳ cười cười an ủi, nhưng trong lòng ra sức mà mắng chửi người kia.
“Ừ, nhưng Tiểu Kỳ mấy ngày nay con cực khổ không ít, mấy ngày nay con nằm viện, ta vẫn cứ phải đi làm, ba con lại đi công tác. “ Mẹ xoa một chút khóe mắt nước mắt vòng quanh. “ Thật hy vọng con cùng em trai có thể ở cạnh chăm nhau thật tốt, không nên làm lớn chuyện ra như vậy…"
“Vâng, sẽ không như vậy nữa, Tiểu Hạo dù sao còn nhỏ, mẹ không cần phải lo lắng như vậy."
“Ừ." Mẹ cưng chiều nhìn đứa con trai hiểu chuyện của mình, vỗ về con trai.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi, ngày mai đi mua đồ tết."
“Tôi là mỹ thiếu niên ~~ tôi là băng sơn ngự ~ tôi là hạt gạo đáng yêu ~" Tiếng chuông điện thoại kỳ quái vang lên, không quan tâm ánh mắt kỳ quái xung quanh, Chu Thiên Kỳ bình tĩnh móc ra điện thoại, “Alo?" Số điện thoại lạ, “Là ai vậy?"
“Anh,…" Trong điện thoại truyền đến âm thanh của một người đàn ông, cùng em trai có điểm giống nhau nhưng là khàn hơn rất nhiều.
“…" Trầm mặc, Chu Thiên Kỳ cầm điện thoại nghĩ là đã tắt.
“Tustttt." Đối phương cư nhiên lại cúp điện thoại trước mình! Chu Thiên Kỳ tức giận nhìn điện thoại di động trong tay, hận không thể trực tiếp ngã xuống đất. Chu Thiên Hạo, cậu có ý gì đây!!
“Làm sao vậy, Tiểu Kỳ?" Mẹ đang hăng hái ở phía trước chọn đồ cảnh giác quay đầu lại hỏi.
“… Không có việc gì, là gọi nhầm số." Chu Thiên Kỳ tùy ý nói, sau đó cùng mẹ dọn đồ.
Thế nhưng chẳng được bao lâu Chu Thiên Kỳ lại hối hận với hành động của mình. Cậu vừa rồi sao có thể có ý nghĩ ích kỷ như vậy? Mẹ rõ ràng đang rất mong muốn em trai về nhà, mẹ rõ ràng rất lo lắng tình huống của em trai, nhưng chính mình bời vì tư tâm mà mất đi cơ hội thuyết phục em trai về nhà.
“Mẹ, mẹ về nhà trước đi, bạn con có chút việc lát nữa con sẽ trở về." Chu Thiên Kỳ làm bộ nhìn một chút vào tin nhắn trong điện thoại, cười cười nói với mẹ.
“Được, phải về sớm đấy." Mẹ không hề biết mang theo mấy túi đồ đạc ném lên xe, ngồi ở chỗ tài xế dặn dò.
“Con biết rồi." Chu Thiên Kỳ để mẹ được an tâm, phất phất tay.
Chờ mẹ biến mất khỏi phạm vi xung quanh, Chu Thiên Kỳ lại lấy điện thoại ra, thông qua số vừa gọi, nhấn gọi lại.
“Alo, xin hỏi là vậy?" Điện thoại rất nhanh được kết nối thế nhưng giọng nói của người nghe điện thoại cũng không phải giọng nói lúc trước mà là một âm thanh rõ ràng của một cô gái.
“Xin hỏi người vừa gọi điện thoại còn ở đó không?" Chu Thiên Kỳ sửng sốt không ngờ giọng người nghe lại thay đổi.
“Chỗ này có người gọi điện đến sao? Chỗ này là siêu thị mini công cộng, tôi vừa đi nhà kho về, không có để ý." Cô gái rất kinh ngạc trả lời.
“Vậy…đã làm phiền cô rồi." Chu Thiên Kỳ thất vọng nói.
“Không có việc gì, cậu chờ một chút, tôi có thể nhìn camera."
“Coi như hết, có nhìn được cũng không biết người đã đi đâu." Chu Thiên Kỳ nói lời cảm ơn sau đó cúp điện thoại.
Nhàm chán đi lại trên đường phố, dọc đường đi nhộn nhịp người qua lại. Trước con đường lạnh tanh như thế này, lại nhớ lại buổi chiều hôm ấy, cũng là con đường này. Em trai đi cùng một cô gái đi qua. Ngày đó cũng chính là ngày cậu cùng em trai gây ra chuyện tàn ác này.
Vết sẹo trên ngực truyền đến một cảm giác nóng rực, giống như đấu tranh đêm đó, mơ hồ đâm vào trong ngực đến phát đau.
“A? Lẽ nào có ánh mắt nhìn cậu!"trong lòng Chu Thiên Kỳ cả kinh
Cùng một vị trí, cùng là hai người, điệu bộ cũng giống vậy. Chỉ là cô gái kia đuổi theo bước chân của Tiểu Hạo so với trước kia lại càng trắc trở hơn mà thôi. Chẳng lẽ là…
Hai người vốn nên biến mất ở góc đường lại quay trở lại, phía trước và phía sau của hai người đều có người xấu vây quanh. Con đường này vốn dĩ không nhiều nhà vì vậy tương đối quạnh quẽ. Loại phiền toái này chính là mấy tên không có người nhà quản thường xuyên kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
Chậm rãi bên kia bắt đầu cãi nhau, Chu Thiên Hạo đứng trong đám người vẫn không nhúc nhích, nhưng ngược lại cô bé kia lại chỉ vào đám người trách cứ bọn họ gì đó.
Tiểu Hạo sao có thể để một cô gái như vậy… Chu Thiên Kỳ không biết phải hình dung như thế nào, hình như cô bé đó cũng giống Chu Thiên Hạo.
Không bao lâu cô gái liền bị mấy tên con trai đó mang đi, còn dư lại vài người cùng với Chu Thiên Hạo đánh nhau. Chu Thiên Kỳ nhìn ở phía xa tim như nhảy lên đến cổ họng.
Cậu biết mình chỉ có thể làm trở ngại cũng không giúp được gì. Tự mình đánh nhau không nói ngay cả đùa giỡn cùng em trai cũng không thắng nổi một lần, huống hồ vết thương ở chân còn chưa khỏi hoàn toàn.
Tuy rằng lúc bắt đầu em trai có thể đánh ngã được vài người, thế nhưng dần dần cũng mất hết sức lực. Chu Thiên Kỳ ngồi xổm dưới đất đau khổ nhìn em mình bị đánh ngã ra mặt đất. Nhiều người như vậy đánh một người… cho dù có đánh thắng được cũng là tiêu hao rất nhiều sức lực
Chờ mấy người kia rời đi một lúc, Chu Thiên Kỳ mới đứng dậy đến xem em trai, thế nhưng người kia từ từ đứng lên, phủi bụi trên người, quay người nhìn vừa vặn nhìn thấy Chu Thiên Kỳ ở bên này, anh Tiểu Kỳ sao? Thấy đứa em này bị đánh như này anh rất vui vẻ có đúng không? Thực sự là anh trai tốt đi, hẳn là phải thấy bộ mặt thỏa mãn chứ.Chu Thiên Hạo lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi đi về phía Chu Thiên Kỳ.
“Tiểu Kỳ, bác sĩ bảo hôm nay có thể xuất viện." Mẹ Chu Thiên Kỳ thu thập đồ đạc xong liền đến bên giường, ngồi xuống gọt táo đưa cho Chu Thiên Kỳ.
“Vâng." Chu Thiên Kỳ nghiêng người sang, mắt nhìn về phía cành khô bên ngoài cửa số. “ Tiểu Hạo vẫn chưa về sao?"
“Tiểu Hạo không biết đã đi đâu, mẹ cũng không liên lạc được với nó. Đến ăn chút trái cây đi." Mẹ đưa trái táo gọt xong cắt thành miếng nhỏ cho Chu Thiên Kỳ.
Xoay người đón nhận trái táo, cái miệng nhỏ vẫn không yên lòng. “ Vẫn không có tin tức của em ấy sao ạ?"
“Không có." Mẹ thở dài. “ Ngày con bị thương nó cũng bị quán bar đuổi việc. Mẹ tìm khắp nơi cũng không thấy nó."
Chu Thiên Kỳ ngoại trừ ngực và bắp đùi bị bỏng, còn có cổ tay phải bị trật khớp, bắp chân phải bị gãy xương. Ở viện, vòng vo nửa tháng, mới được gỡ thạch cao, vết thương mới khôi phục bình thường. Mà mấy ngày nay, Chu Thiên Hạo vẫn không có tin tức cũng không có quay về nhà.
Chu Thiên Hạo tên khốn khiếp này! Đã làm sai còn không dám tự mình gánh nổi, đồ nhu nhược! Làm mẹ lo lắng như vậy. “Mẹ, không có chuyện gì, người đừng lo lắng em, nó chắc không có việc gì đâu." Chu Thiên Kỳ cười cười an ủi, nhưng trong lòng ra sức mà mắng chửi người kia.
“Ừ, nhưng Tiểu Kỳ mấy ngày nay con cực khổ không ít, mấy ngày nay con nằm viện, ta vẫn cứ phải đi làm, ba con lại đi công tác. “ Mẹ xoa một chút khóe mắt nước mắt vòng quanh. “ Thật hy vọng con cùng em trai có thể ở cạnh chăm nhau thật tốt, không nên làm lớn chuyện ra như vậy…"
“Vâng, sẽ không như vậy nữa, Tiểu Hạo dù sao còn nhỏ, mẹ không cần phải lo lắng như vậy."
“Ừ." Mẹ cưng chiều nhìn đứa con trai hiểu chuyện của mình, vỗ về con trai.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi, ngày mai đi mua đồ tết."
“Tôi là mỹ thiếu niên ~~ tôi là băng sơn ngự ~ tôi là hạt gạo đáng yêu ~" Tiếng chuông điện thoại kỳ quái vang lên, không quan tâm ánh mắt kỳ quái xung quanh, Chu Thiên Kỳ bình tĩnh móc ra điện thoại, “Alo?" Số điện thoại lạ, “Là ai vậy?"
“Anh,…" Trong điện thoại truyền đến âm thanh của một người đàn ông, cùng em trai có điểm giống nhau nhưng là khàn hơn rất nhiều.
“…" Trầm mặc, Chu Thiên Kỳ cầm điện thoại nghĩ là đã tắt.
“Tustttt." Đối phương cư nhiên lại cúp điện thoại trước mình! Chu Thiên Kỳ tức giận nhìn điện thoại di động trong tay, hận không thể trực tiếp ngã xuống đất. Chu Thiên Hạo, cậu có ý gì đây!!
“Làm sao vậy, Tiểu Kỳ?" Mẹ đang hăng hái ở phía trước chọn đồ cảnh giác quay đầu lại hỏi.
“… Không có việc gì, là gọi nhầm số." Chu Thiên Kỳ tùy ý nói, sau đó cùng mẹ dọn đồ.
Thế nhưng chẳng được bao lâu Chu Thiên Kỳ lại hối hận với hành động của mình. Cậu vừa rồi sao có thể có ý nghĩ ích kỷ như vậy? Mẹ rõ ràng đang rất mong muốn em trai về nhà, mẹ rõ ràng rất lo lắng tình huống của em trai, nhưng chính mình bời vì tư tâm mà mất đi cơ hội thuyết phục em trai về nhà.
“Mẹ, mẹ về nhà trước đi, bạn con có chút việc lát nữa con sẽ trở về." Chu Thiên Kỳ làm bộ nhìn một chút vào tin nhắn trong điện thoại, cười cười nói với mẹ.
“Được, phải về sớm đấy." Mẹ không hề biết mang theo mấy túi đồ đạc ném lên xe, ngồi ở chỗ tài xế dặn dò.
“Con biết rồi." Chu Thiên Kỳ để mẹ được an tâm, phất phất tay.
Chờ mẹ biến mất khỏi phạm vi xung quanh, Chu Thiên Kỳ lại lấy điện thoại ra, thông qua số vừa gọi, nhấn gọi lại.
“Alo, xin hỏi là vậy?" Điện thoại rất nhanh được kết nối thế nhưng giọng nói của người nghe điện thoại cũng không phải giọng nói lúc trước mà là một âm thanh rõ ràng của một cô gái.
“Xin hỏi người vừa gọi điện thoại còn ở đó không?" Chu Thiên Kỳ sửng sốt không ngờ giọng người nghe lại thay đổi.
“Chỗ này có người gọi điện đến sao? Chỗ này là siêu thị mini công cộng, tôi vừa đi nhà kho về, không có để ý." Cô gái rất kinh ngạc trả lời.
“Vậy…đã làm phiền cô rồi." Chu Thiên Kỳ thất vọng nói.
“Không có việc gì, cậu chờ một chút, tôi có thể nhìn camera."
“Coi như hết, có nhìn được cũng không biết người đã đi đâu." Chu Thiên Kỳ nói lời cảm ơn sau đó cúp điện thoại.
Nhàm chán đi lại trên đường phố, dọc đường đi nhộn nhịp người qua lại. Trước con đường lạnh tanh như thế này, lại nhớ lại buổi chiều hôm ấy, cũng là con đường này. Em trai đi cùng một cô gái đi qua. Ngày đó cũng chính là ngày cậu cùng em trai gây ra chuyện tàn ác này.
Vết sẹo trên ngực truyền đến một cảm giác nóng rực, giống như đấu tranh đêm đó, mơ hồ đâm vào trong ngực đến phát đau.
“A? Lẽ nào có ánh mắt nhìn cậu!"trong lòng Chu Thiên Kỳ cả kinh
Cùng một vị trí, cùng là hai người, điệu bộ cũng giống vậy. Chỉ là cô gái kia đuổi theo bước chân của Tiểu Hạo so với trước kia lại càng trắc trở hơn mà thôi. Chẳng lẽ là…
Hai người vốn nên biến mất ở góc đường lại quay trở lại, phía trước và phía sau của hai người đều có người xấu vây quanh. Con đường này vốn dĩ không nhiều nhà vì vậy tương đối quạnh quẽ. Loại phiền toái này chính là mấy tên không có người nhà quản thường xuyên kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
Chậm rãi bên kia bắt đầu cãi nhau, Chu Thiên Hạo đứng trong đám người vẫn không nhúc nhích, nhưng ngược lại cô bé kia lại chỉ vào đám người trách cứ bọn họ gì đó.
Tiểu Hạo sao có thể để một cô gái như vậy… Chu Thiên Kỳ không biết phải hình dung như thế nào, hình như cô bé đó cũng giống Chu Thiên Hạo.
Không bao lâu cô gái liền bị mấy tên con trai đó mang đi, còn dư lại vài người cùng với Chu Thiên Hạo đánh nhau. Chu Thiên Kỳ nhìn ở phía xa tim như nhảy lên đến cổ họng.
Cậu biết mình chỉ có thể làm trở ngại cũng không giúp được gì. Tự mình đánh nhau không nói ngay cả đùa giỡn cùng em trai cũng không thắng nổi một lần, huống hồ vết thương ở chân còn chưa khỏi hoàn toàn.
Tuy rằng lúc bắt đầu em trai có thể đánh ngã được vài người, thế nhưng dần dần cũng mất hết sức lực. Chu Thiên Kỳ ngồi xổm dưới đất đau khổ nhìn em mình bị đánh ngã ra mặt đất. Nhiều người như vậy đánh một người… cho dù có đánh thắng được cũng là tiêu hao rất nhiều sức lực
Chờ mấy người kia rời đi một lúc, Chu Thiên Kỳ mới đứng dậy đến xem em trai, thế nhưng người kia từ từ đứng lên, phủi bụi trên người, quay người nhìn vừa vặn nhìn thấy Chu Thiên Kỳ ở bên này, anh Tiểu Kỳ sao? Thấy đứa em này bị đánh như này anh rất vui vẻ có đúng không? Thực sự là anh trai tốt đi, hẳn là phải thấy bộ mặt thỏa mãn chứ.Chu Thiên Hạo lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi đi về phía Chu Thiên Kỳ.
Tác giả :
Ngân Tiếu