Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh

Chương 28: Đáp lại

Chu Thiên Kỳ lao ra phòng khách ý đồ muốn tìm kiếm dấu vết em trai đã từng ở chỗ đó. Thế nhưng cớ sao lại không có một chút dấu hiệu nào là hắn đã ở

Đối với em trai đột nhiên biến mất Chu Thiên Kỳ cảm thấy muốn điên rồi, nếu như chính mình không trốn tránh hắn ra ngoài chơi cùng bạn, hay không đến muộn mới về như này, em trai hắn sẽ không chạy ra ngoài đợi mình về nhà, việc này sẽ không lại phát sinh!

Thống khổ ôm mặt, ngồi xổm xuống đất, mê man bất lực…

Tiều Hạo… không nên nháo như vậy… anh rất mệt có biết không…

Từng nghĩ đến báo cảnh sát vô số lần nhưng Chu Thiên Kỳ lại nghĩ còn chưa đến lúc phải như vậy mà ít nhất báo nguy cảnh sát trước hết phải báo cho ba mẹ.

Đang lúc muốn gọi điện thoại lại vừa hay có điện thoại của Tiểu Hạo gọi đến. Khó có thể kìm nén được hưng phấn cùng kích động, cái loại tâm tình mất đi rồi lại có được này.

“Tiểu Hạo cậu rốt cuộc đã đi đâu vậy?" Chu Thiên Kỳ vừa nhận điện thoại liền điên cuồng hét lên.

“…" Đối phương đột nhiên bị loại kích động này rống giận lại càng hoảng sợ, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. “ Ai nha, không ngờ anh lại là một người nóng nảy như vậy." Giọng nói hài hước truyền đến, kèm theo tiếng kêu rên của Chu Thiên Hạo. Chắc là do bị đối phương bịt miệng, hơn nữa còn bị người ta vừa hung hăng đá một cước. “Khó trách nhị gia muốn giáo huấn hắn, thật không đơn giản." Xem ra người này biết tính hướng của Cậu Hàn Vi hơn nữa căn cứ theo lời mà hắn nói có lẽ là lão đại trước đây của Tiểu Hạo. Trong lòng Chu Thiên Hạo như bị giày xéo, những tên kia đều là những tên liều mạng, bây giờ lại tìm đến Tiểu Hạo.

“Anh trai Tiểu Hạo mau đến đường XX tiểu khu OO em trai cậu đang ở chỗ này." Đối phương nói với Chu Thiên Kỳ, “Trước hết đừng có nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, chỉ một mình cậu đến nếu không em trai cậu thành cái dạng gì cũng chưa biết được đâu."

“Được, tôi tới ngay." Chu Thiên Kỳ tỉnh táo trả lời. Đối phương cũng không yêu cầu đòi hỏi tiền của gì hay yêu cầu gì khác, đối phương không biết là có mục đích gì đây?

Trong đêm tối đến taxi cũng không gọi được, Chu Thiên Kỳ đành tự mình đi đến chỗ đó. Vòng qua một vài quảng trường Chu Thiên Kỳ rút điện thoại ra nhìn một chút, đã một giờ sáng rồi. Bởi vì ban ngày cùng Tiểu Thụ kia chơi đùa hiện tại đã sớm không còn nhiều pin. Toàn bộ đường đi Chu Thiên Kỳ nghĩ đến đều là em trai mình, trong lòng lo lắng không gì sánh được. Cuối cùng cũng tới nơi, Chu Thiên Kỳ thở ra hoãn lại khí. Sau đó chính là hít một hơi thật sâu.

Nói là tiểu khu nhưng thực chất lại là khu nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, vẫn chưa thi công xong, vẫn còn lại một dàn giáo. Thế nhưng cũng không có ai rảnh mà ở chỗ này xem hình dạng ra sao. Thật là thế giới rộng lớn, gặp phải chuyện này cũng không có đến một thủ vệ, nếu như có vấn đề gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ? Chu Thiên Kỳ trong bụng oán thầm, bất giác lộ ra nụ cười khổ, chẳng phải là hiện giờ đang xảy ra chuyện sao.

Càng bước sâu vào trong nơi đây lại đây càng tối đen như mực, đột nhiên lại có một cánh tay vươn đến, Chu Thiên Kỳ phản ứng không kịp liền bị bắt được, tay nhanh chóng bị trói ra sau lưng rồi bị khiêng quẹo qua vài khúc cua đến một gian phòng trống. Bốn phía đều là tường xi măng dưới ánh đèn vàng kém chất lượng lại càng thêm đáng sợ. Chu Thiên Kỳ bị một cước đá vào góc tường, đau đến nhắm nghiền hai mắt. Một lúc lâu sau mới dần thích ứng được hoàn cảnh u ám lúc này, Chu Thiên Kỳ quan sát xung quanh. Em trai ngồi ở phía đối diện đang tròn mắt nhìn mình, trong mắt đều là lo lắng, hàng mày anh tú nhíu chặt lại, anh thật là ngu ngốc, đã rõ là cạm bẫy vậy mà còn bị lừa gạt!

“Tiểu Hạo, không sao chứ?" Chu Thiên Kỳ nén chịu đau đớn ở bụng quay qua nhìn em trai, Chu Thiên Hạo bị chói rất chặt, miệng cũng bị bịt lại. Chuyện cũng đã vậy, Chu Thiên Kỳ không suy nghĩ liền dùng miệng cắn miếng vải rách trong miệng Chu Thiên Hạo đem nó kéo ra ngoài.

“Anh có mang theo dao không?" Chu Thiên Hạo không có trách cứ anh trai mình ngược lại liền hỏi như vậy. Chu Thiên Hạo không để tốn bất cứ thời gian nào cũng không nói bất cứ lời nào thừa thãi.

“…" Chu Thiên Kỳ liền mắng mình cư nhiên lại không mang theo vũ khí … ý thức tự vệ tối thiểu cũng không có!

“…" Chu Thiên Hạo liếc về phía khóa trên lưng Chu Thiên Kỳ, mặt trên có cái móc giống hình dao.

Lúc này lại có người đến.

“Ha ha nhanh như vậy đã bắt được anh trai hắn đến đây. Thực sự là dễ hơn rất nhiều so với tưởng tượng mà." Người đàn ông nói chuyện qua điện thoại đi đến phía sau vẫn còn ba người.

“Hừ, Tiểu Hạo trên miệng ngươi đáng ra còn miếng vải bịt miệng đi? Ta nhớ rõ không thể phun ra." Người đàn ông đi vào ngạc nhiên hỏi. “Ngươi đã làm như thế nào, nói cho ta biết?" liếc về bên cạnh phía Chu Thiên Kỳ, “Chẳng lẽ là do anh trai hỗ trợ? Ta rất hiết kỳ các ngươi thế nào lại làm được, đến lại nhét vào các ngươi làm lại một lần cho ta xem." Hắn ra lệnh cho người phía sau, lập tức có một người đi đến đem miếng vải kia bạo lực nhét vào trong miệng Chu Thiên Hạo. Sau đó người đàn ông đó khiêu khích nhìn hai người dưới đất.

“Dám đụng đến em trai tôi!" Chu Thiên Kỳ rốt cuộc đã nhịn đủ liền thoát ra ngoài đụng đầu vào một tên không phòng bị, tên đó bị đụng đến bặp đùi liền ngã về phía sau, may là phía sau có người đỡ.

“Hừ, làm hắn cho ta!" Người đàn ông đó tức giận lùi về phía sau nói. Ba người phía sau liền vọt tới đẩy ngã Chu Thiên Kỳ xuống đất. Toàn bộ ánh sáng bị bong mờ che phủ, thế nhưng đau đớn lại không có đến. Chu Thiên Hạo đứng lên một cước đá văng một tên, lại xoay người đã văng hai người còn lại.

“Chu Thiên Hạo, ngươi lúc trước bị đánh đến như vậy mà vẫn còn sức lực, quả nhiên là khôi phục nhanh." Hắn nhìn Chu Thiên Hạo trong mắt lộ ra vài tia kinh ngạc. “ Coi như là ta đã xem thường ngươi. Nhưng lần trước bị tính toán ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Trong mắt Chu Thiên Hạo lộ rõ sự khinh miệt, tay bị buộc chặt đến vặn vẹo nhưng thần thái lại cực kỳ yên ổn.

Người đàn ông đó nói xong liền mang theo thuộc hạ rời đi. Chu Thiên Hạo trước đây có thể một đánh mười, lần này coi như hắn đã tính lầm.

Chờ một lúc đoán chừng bọn người kia đã hoàn toàn rời khỏi Chu Thiên Hạo mới hoàn toàn ngã xuống, cánh tay với lồng ngực tất cả đều là đau đớn đến cực độ khiến hắn toát cả mồ hôi ở trên trán.

“Tiểu Hạo!" Chu Thiên Kỳ bật người ngồi xổm xuống đất, sốt ruột xoay quanh.

“Ngốc, dùng chiều khóa hình đao của anh đem sợi dây cắt đi, chúng ta phải đi mau." Chu Thiên Kỳ nhịn đau vội vàng nói.

Chu Thiên Kỳ phản ứng được, đem sợi dây phía trên mu bàn tay của Chu Thiên Hạo cắt đi, tư thế khó phối hợp khiến quá trình này lại trải qua lâu hơn. Quả nhiên người từng trải qua như Tiểu Hạo hiểu biết nhiều hơn. Chu Thiên Kỳ không biết em trai cậu đã từng chịu bao nguy hiểm so với nguy hiểm lần này. Cho dù có nhìn dấu vết để lại trên người hắn cũng đoán không được.

Hai người dìu nhau đi ra ngoài, vừa lúc có một chiếc taxi, tài xế quan sát một lúc mới quành lại rất sợ gặp phải người xấu.

“Hai người các cậu bị làm sao vậy?" Tài xế thấy bộ dạng của hai người cũng không giống với kẻ xấu mới hỏi, “ Thế nào lại chạy đến nơi như thế này?"

“Gặp phải việc ngoài dự liệu…" Chu Thiên Kỳ có điểm xấu hổ, trên người hai người đều là bùn đất. Tay của Chu Thiên Kỳ hình như còn bị gãy xương.

“Trước tiên đi bệnh viện đã." Chu Thiên Kỳ nói với tài xế rồi nói tên một bệnh viện.

Xử lý tốt vết thương xong hai người mới về nhà, ba mẹ vẫn chưa về nhà, đoán chừng là đánh bài suốt đêm.

Giúp Chu Thiên Hạo tắm rửa xong, hắn cũng không có lộn xộn, chỉ dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn Chu Thiên Kỳ. Ít nhất là Chu Thiên Kỳ thấy lạ. Tỉ mỉ sấy khô tóc cho Chu Thiên Hạo, Chu Thiên Kỳ mới đi hâm nóng lại thức ăn.

“Anh__" Chu Thiên Hạo đã đi tới, từ phía sau ôm lấy lưng của của Chu Thiên Kỳ, một tay còn đang bó thạch cao.

“Ừ." Thân thể Chu Thiên Kỳ cứng đờ. Thế nhưng cảm xúc quen thuộc khiến cậu không có chống lại.

“Anh, xin lỗi đã làm cho anh sợ hãi." Chu Thiên Hạo tựa đầu trên lưng của anh trai nhẹ nhàng cọ cọ.

“Không có gì, bảo vệ cậu chính là trách nhiệm của anh." Chu Thiên Kỳ dùng lót tay lấy đồ ăn từ trong lò vi sóng ra, “Đến dùng cơm thôi."

“Anh," tay bị kéo, ánh mắt của Chu Thiên Hạo có vẻ ai oán nhìn anh trai.

“Muốn nói gì thì nói thẳng đi." Chu Thiên Kỳ nhíu mày với hành động của đứa trẻ này, sám hối trong lòng liền bay sạch.

Nhẹ nhàng đè lên người Chu Thiên Kỳ, đem cậu tựa lên cạnh bàn, Chu Thiên Hạo hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh.

Chu ThiênKỳ nhắm mắt, ngượng ngùng đáp lại. Tiểu Hạo anh sẽ không tránh né nữa.

Tiểu Hạo được sự đáp lại cổ vũ, nồng nhiệt, ngang ngược xâm nhập.
Tác giả : Ngân Tiếu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại