Anh Trai Dâm Ma Và Em Trai Dâm Đãng
Chương 10: Tối lửa tắt đèn chịu khổ bị tráng hán chà đạp
Edit: Lâm Hi
Beta: yumi
Lại nói buổi tối ngày hôm đó, Nguyễn Ngưng từ chỗ Lục Dạ Hằng mà biết được địa chỉ hội quán năm xưa, liền muốn chạy đến pháo ước. Loại pháo ước này là lần đầu tiên cậu làm, thật sự là bởi vì đột nhiên Sở Phóng xuất hiện mà bị kích thích. Mở tủ quần áo ra, bỗng thấy trong góc tủ có một món đồ đỏ thẫm, cậu rút ra liền phát hiện đây là một cái yếm thêu uyên ương hí thủy. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng nhớ ra, Lục Hoa ngày trước có đến shop quần áo mua những loại áo có tính khiêu khích này, còn thuận tay đưa cậu vài cái, tất cả đều bị cậu nhét vào góc tủ, ai ngờ hôm nay lại nhìn thấy. Nguyễn Ngưng chọn một cái ưng ý, nhìn hồi lâu rồi quyết định cởi hết quần áo ra, đứng trước gương mặc yếm vào. Nếu là đi ước pháo, mặc yếm cũng là có ý cả, làm đối phương khoái hoạt mới tốt.
Mỹ nhân lạnh lùng trần trụi, cả người chỉ mặc một cái yếm tơ lụa đỏ thẫm, chẳng biết có bao nhiêu câu nhân. Nếu Nguyễn Ngưng dám mặc vậy ra ngoài, bảo đảm sẽ không đến được hội quán kia, mà sớm đã bị các sắc lang thao chết trên đường. Cậu lại cầm một cái áo khoác đen, mặc bên ngoài áo yếm, chỉnh sửa đầu tóc một phen mới vừa lòng đi ra ngoài.
Hội quán tư nhân kia quả nhiên bí mật, khuất trong ngõ hẻm, trước cửa cũng không trang trí tráng lệ, trái lại còn có nét cổ xưa, cửa đeo hai ngọn lồng đèn, làm Nguyễn Ngưng cảm thấy giống như một kĩ viện cổ trang. Nhân viên tiếp đãi đưa cậu từ cửa vào trong, đứng trước sân khấu nhìn cậu một cái, không hỏi nhiều chỉ nói, “Vị thiếu gia này, xin mời đi theo tôi."
Nguyễn Ngưng cảm thấy kì quái, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hỏi, “Anh biết tôi tìm ai?"
Người nọ cười đáp: “Đương nhiên, tiên sinh đã phân phó tốt, ngài cứ yên tâm đi theo tôi là được. "
Nguyễn Ngưng do dự một lát, cũng đi theo người nọ vào thang máy đi ngầm xuống tầng ba. Nguyễn Ngưng lúc này mới thấy nơi này cùng những hội quán khác có chút bất đồng, những nơi khác đều xây mười tầng, còn nơi này các phòng cư nhiên lại ở dưới lòng đất. Cửa thang máy mở ra, người nọ không đi cùng Nguyễn Ngưng, chỉ vào gian phòng cuối hành lang nói, “Chính là chỗ đó."
Nguyễn Ngưng đi trong hành lang không có tiếng động, trong lòng vẫn hơi sợ. Tuy cậu không phải lần đầu đến hội quán, nhưng đối với hội quán này thì cái gì cũng không biết, chỉ là nhất thời hồ đồ mới chạy đến đây, bây giờ mới biết đây không phải nơi đứng đắn gì, nhưng hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Cậu kiên trì đi sâu vào trong đến gần cánh cửa kia, gõ cửa “cốc cốc".
Cửa rất nhanh được mở ra, Nguyễn Ngưng không hề chuẩn bị gì đã bị một người kéo vào, đè lên cửa hôn. Khớp hàm bị cạy ra, đầu lưỡi của đối phương thôi bạo tiến vào khoang miệng cậu giảo lộng, đôi môi nóng bỏng dán lên môi cậu, nặng nề cọ sát, lực đạo kia như muốn đem môi cậu làm rách, mang theo mùi hương của giống đực giương cương cùng dã thú hung mãnh. Không chỉ là miệng lưỡi, thân thể nam tính áp vào người cậu phi thường nóng, nhiệt độ của người phía trước như xuyên thấu qua quần áo phả lên da thịt cậu, hai chân bị đẩy ra, nơi tư mật bị hắn vuốt ve. Nguyễn Ngưng đâu từng trải qua trận xâm chiếm hung ác như vậy, mấy năm trước còn có chút tính kinh lịch, khi đó cậu còn nhỏ, Sở Phóng cũng còn trẻ, mỗi lần làm tình còn có chút ôn nhu thương tiếc, còn có chút câu nệ. Nhưng dáng vẻ của người đàn ông đêm nay…
Nguyễn Ngưng sợ, trước mắt là một mảnh đen kịt, cậu không thấy rõ tướng mạo đối phương, cũng không biết hắn là ai mà đã bị hôn đến nước bọt giàn giụa. Cậu động cánh tay muốn thoát, lại bị nam nhân bắt hai cánh tay lại vắt chéo phía sau lưng. Một tay trụ tay cậu, một tay luồn vào trong áo phông. Từ vòng eo nhạy cảm bắt đầu lướt lên trên, một đường lên đến ngực, bàn tay to bao lấy đầu nhũ mềm mại của Nguyễn Ngưng, dùng lực nhẹ nhàng xoa nắn, nghiền ép đầu nhũ đến không chịu nổi. Nguyễn Ngưng cảm thấy những nơi bị đối phương chạm qua đều nóng như lửa, trong cơ thể lại sinh ra cảm giác khô nóng, thân thể vì bị khiêu khích liền rục rịch động dục, dâm tính hoàn toàn bị khai phá, dưới tay nam nhân mà run rẩy. Bàn tay tự do ở trước ngực rất có kĩ xảo, đầu vú bị nhu đến phát nóng sưng dần lên, ngón tay lại cố ý kẹp đầu vú lại, uyển chuyển vỗ về chơi đùa nó. Sờ Nguyễn Ngưng vừa sướng vừa đau, từng đợt khoái cảm kì dị luân phiên xâm nhập vào thần kinh cậu. Đã lâu lắm rồi thân thể mới được an ủi, vài năm nghẹn lại đều muốn phóng ra tất cả, căn bản không thể chống cự lại được nam nhân đang cố thân cận mình.
Nguyễn Ngưng hoàn toàn vô lực, tiểu mỹ nhân dựa lên cửa thở dốc, nam nhân lại bắt đầu cởi quần áo cậu, ở trên người cậu sờ lung tung. Nguyễn Ngưng biết mình chạy không thoát, nhưng vẫn thử cầu xin: “Anh, a….mở đèn, để tôi xem, ừm a… nhìn anh…."
Ai biết, Nguyễn Ngưng vừa nói lại chọc giận nam nhân, hắn túm tóc Nguyễn Ngưng rồi kéo quăng cậu lên giường, không để ý Nguyễn Ngưng kêu đau, thân thể trần trụi cường tráng đè lên cậu. Ngón tay trực tiếp đâm vào mật huyệt, cười lạnh: “Xem tôi làm cái gì? Ước pháo còn chọn khuôn mặt sao? Có đại côn thịt thao thí mắt không phải đã đủ rồi sao?"
Nguyễn Ngưng không dự đoán được đối phương lại nói mình như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy khuất nhục, liền muốn phản kháng lại. Nhưng nam nhân thô lỗ kia lại giống như ngọn núi đặt trên người cậu vậy, cậu căn bản không thể động đậy. Hắn còn đang hoạt động, tiểu côn thịt của cậu bị tay hắn ma sát, đau đớn làm cậu liên tục thở mạnh. Nam nhân phía sau hừ lạnh một tiếng, đưa cánh tay vòng qua hông cậu, lửa nóng ở tay đặt trên bụng cậu vuốt ve một lúc lâu. Sau đó hắn cầm lấy côn thịt thanh tú của cậu mà nhẹ nhàng xoa lộng. Mấy năm nay chưa từng tự an ủi, Nguyễn Ngưng nhất thời bị bàn tay nam nhân chinh phục. Bàn tay tại thân ngọc hành ma sát, quy đầu thường xuyên bị nắm nhẹ nhàng sáp lộng, cho đến tận gốc, nam nhân lại càng săn sóc cầm tinh nang cậu, đem hai quả cầu kia đặt trong tay xoa nắn, thoải mái làm Nguyễn Ngưng chỉ có thể thở dốc.
Nhưng mà, Nguyễn Ngưng sung sướng thở dốc lại vô tình chọc giận nam nhân, bàn tay đang thưởng thức côn thịt bỗng dùng lực, tại đỉnh quy đầu nhéo mạnh hai cái. Nguyễn Ngưng đau đến chảy nước mắt, ủy khuất chất vấn nói, “A…. Đau, anh, làm cái gì vậy… không cần a… buông tay…."
Nam nhân liền rút tay về, cười lạnh, “Cậu xác định từ bỏ? Loại người như cậu có rất nhiều, không xứng đáng được người khác làm đau. Chỉ xứng đáng làm mẫu cẩu để lão tử tùy tiện làm."
Dứt lời, hắn đẩy cặp mông đang đóng chặt của cậu ra, đưa ngón tay cắm vào tràng nhục của Nguyễn Ngưng mà sáp lộng, càng không ngừng hướng sâu vào bên trong thăm dò. Bị dị vật đi vào làm Nguyễn Ngưng hơi khó chịu, cậu dịch mông, mặt chôn ở trong chăn nhẹ giọng nức nở, “Ô ô, tôi từ bỏ, anh tránh ra… ân a…. Đừng chạm vào thí mắt của tôi."
Nam nhân khép hai ngón tay lại, nhanh chóng ở trong mông Nguyễn Ngưng không ngừng ra vào, trên mặt lộ ra vẻ nguy hiểm, tươi cười nói, “Không phải cậu chủ động tìm lão tử để thao thí mắt cậu sao, lúc này lại giả vờ trinh tiết liệt phụ cái gì, nói không cần liền không muốn? Hôm nay cậu mà không đem côn thịt lão tử làm đến thích thì đừng nghĩ bước ra khỏi phòng."
Dứt lời, không để Nguyễn Ngưng đáp lại, nam nhân đã làm ẩm ướt thí mắt, nhắm ngay nhục động mà đi vào. Rất thô…. Nguyễn Ngưng nhất thời bị đỉnh không thể kêu thành tiếng, cậu cầm lấy gối giãy giụa định đứng lên, chưa kịp đứng lên, đã bị nam nhân túm tóc kéo ra đằng sau, làm thân mình cậu bị bẻ cong về phía sau, độ cong rất đáng sợ. Nguyễn Ngưng cảm thấy eo mình như sắp bị bẻ gãy, nam nhân còn đang hướng tới chỗ hiểm thao cậu. Nghiệt căn thô to quá mức ở trong nhục động chặt như xử nữ tàn sát bừa bãi. Nguyễn Ngưng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ phải chịu ngược đãi, vừa đau vừa tức đơn giản khóc thành tiếng muốn đứng lên, nam nhân cũng không quản cậu. Bàn tay to lại lần nữa đặt trên bộ ngực nộn nộn mềm mại của cậu, mài mạnh lên đó, lực đạo lớn làm đầu vú sưng đỏ lên trong tức khắc, làm đầu vú lớn hơn hai vòng. Cảm giác sưng trướng rõ rệt, làm Nguyễn Ngưng hoài nghi sau đêm nay đầu vú của cậu có khôi phục lại như bình thường được hay không.
Nam nhân thở hổn hển ở trong thân thể cậu ra vào, cắm một hồi, bất quá lại thành nghiện. Hắn nắm một chân Nguyễn Ngưng nâng lên cao, mà côn thịt lớn vừa lúc cắm ở miệng huyệt, ở cúc môn mềm mại cọ sát một hồi. Thân thể đã thích ứng với đau đớn, đột nhiên sinh ra một trận ngứa ngáy, trong nháy mắt truyền đến các nếp uốn trên thí mắt. Nguyễn Ngưng khó nhịn gọi, lại bị nam nhân nâng lên, khiến cậu mặt đối mặt ngồi ở trong lòng.
Nguyễn Ngưng không tự chủ được ngồi xuống, thí mắt bị đâm tự giác đem cự vật của nam nhân nuốt vào. Chính mình ăn đại côn thịt làm Nguyễn Ngưng xấu hổ không biết nên làm thế nào, lại hối hận cực độ, cậu liều mạng mở mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt nam nhân, nhưng trong phòng một tia ánh sáng cũng không có. Cậu vừa nâng mông lên đã bị nam nhân áp trở về, lần thứ hai bị đại côn thịt hữu lực xâm phạm. Không chỉ vậy, nam nhân còn cúi đầu cắn cắn đầu vú Nguyễn Ngưng, dùng đầu lưỡi liếm lộng thiếu chút nữa nhu hỏng ngực cậu, nước miếng thấm ướt khắp lồng ngực trắng nõn. Nguyễn Ngưng bắt đầu khóc đẩy nam nhân ra, nhưng động tác của nam nhân rất mạnh, cậu căn bản không thể phản kháng. Đến cuối cùng Nguyễn Ngưng vẫn không phân biệt rõ chính mình là đau hay thích, chỉ biết là toàn thân từ trên xuống dưới nơi nơi đều là hơi thở và dấu ấn của nam nhân. Thí mắt không ngừng bị thao lộng, cả thân mình như có dòng điện xoẹt qua điên cuồng run rẩy, làm da thịt cậu có cảm giác tê tê, mãi muốn được trầm luân trong cảm giác này, không bao giờ muốn rời đi.
Beta: yumi
Lại nói buổi tối ngày hôm đó, Nguyễn Ngưng từ chỗ Lục Dạ Hằng mà biết được địa chỉ hội quán năm xưa, liền muốn chạy đến pháo ước. Loại pháo ước này là lần đầu tiên cậu làm, thật sự là bởi vì đột nhiên Sở Phóng xuất hiện mà bị kích thích. Mở tủ quần áo ra, bỗng thấy trong góc tủ có một món đồ đỏ thẫm, cậu rút ra liền phát hiện đây là một cái yếm thêu uyên ương hí thủy. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng nhớ ra, Lục Hoa ngày trước có đến shop quần áo mua những loại áo có tính khiêu khích này, còn thuận tay đưa cậu vài cái, tất cả đều bị cậu nhét vào góc tủ, ai ngờ hôm nay lại nhìn thấy. Nguyễn Ngưng chọn một cái ưng ý, nhìn hồi lâu rồi quyết định cởi hết quần áo ra, đứng trước gương mặc yếm vào. Nếu là đi ước pháo, mặc yếm cũng là có ý cả, làm đối phương khoái hoạt mới tốt.
Mỹ nhân lạnh lùng trần trụi, cả người chỉ mặc một cái yếm tơ lụa đỏ thẫm, chẳng biết có bao nhiêu câu nhân. Nếu Nguyễn Ngưng dám mặc vậy ra ngoài, bảo đảm sẽ không đến được hội quán kia, mà sớm đã bị các sắc lang thao chết trên đường. Cậu lại cầm một cái áo khoác đen, mặc bên ngoài áo yếm, chỉnh sửa đầu tóc một phen mới vừa lòng đi ra ngoài.
Hội quán tư nhân kia quả nhiên bí mật, khuất trong ngõ hẻm, trước cửa cũng không trang trí tráng lệ, trái lại còn có nét cổ xưa, cửa đeo hai ngọn lồng đèn, làm Nguyễn Ngưng cảm thấy giống như một kĩ viện cổ trang. Nhân viên tiếp đãi đưa cậu từ cửa vào trong, đứng trước sân khấu nhìn cậu một cái, không hỏi nhiều chỉ nói, “Vị thiếu gia này, xin mời đi theo tôi."
Nguyễn Ngưng cảm thấy kì quái, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hỏi, “Anh biết tôi tìm ai?"
Người nọ cười đáp: “Đương nhiên, tiên sinh đã phân phó tốt, ngài cứ yên tâm đi theo tôi là được. "
Nguyễn Ngưng do dự một lát, cũng đi theo người nọ vào thang máy đi ngầm xuống tầng ba. Nguyễn Ngưng lúc này mới thấy nơi này cùng những hội quán khác có chút bất đồng, những nơi khác đều xây mười tầng, còn nơi này các phòng cư nhiên lại ở dưới lòng đất. Cửa thang máy mở ra, người nọ không đi cùng Nguyễn Ngưng, chỉ vào gian phòng cuối hành lang nói, “Chính là chỗ đó."
Nguyễn Ngưng đi trong hành lang không có tiếng động, trong lòng vẫn hơi sợ. Tuy cậu không phải lần đầu đến hội quán, nhưng đối với hội quán này thì cái gì cũng không biết, chỉ là nhất thời hồ đồ mới chạy đến đây, bây giờ mới biết đây không phải nơi đứng đắn gì, nhưng hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Cậu kiên trì đi sâu vào trong đến gần cánh cửa kia, gõ cửa “cốc cốc".
Cửa rất nhanh được mở ra, Nguyễn Ngưng không hề chuẩn bị gì đã bị một người kéo vào, đè lên cửa hôn. Khớp hàm bị cạy ra, đầu lưỡi của đối phương thôi bạo tiến vào khoang miệng cậu giảo lộng, đôi môi nóng bỏng dán lên môi cậu, nặng nề cọ sát, lực đạo kia như muốn đem môi cậu làm rách, mang theo mùi hương của giống đực giương cương cùng dã thú hung mãnh. Không chỉ là miệng lưỡi, thân thể nam tính áp vào người cậu phi thường nóng, nhiệt độ của người phía trước như xuyên thấu qua quần áo phả lên da thịt cậu, hai chân bị đẩy ra, nơi tư mật bị hắn vuốt ve. Nguyễn Ngưng đâu từng trải qua trận xâm chiếm hung ác như vậy, mấy năm trước còn có chút tính kinh lịch, khi đó cậu còn nhỏ, Sở Phóng cũng còn trẻ, mỗi lần làm tình còn có chút ôn nhu thương tiếc, còn có chút câu nệ. Nhưng dáng vẻ của người đàn ông đêm nay…
Nguyễn Ngưng sợ, trước mắt là một mảnh đen kịt, cậu không thấy rõ tướng mạo đối phương, cũng không biết hắn là ai mà đã bị hôn đến nước bọt giàn giụa. Cậu động cánh tay muốn thoát, lại bị nam nhân bắt hai cánh tay lại vắt chéo phía sau lưng. Một tay trụ tay cậu, một tay luồn vào trong áo phông. Từ vòng eo nhạy cảm bắt đầu lướt lên trên, một đường lên đến ngực, bàn tay to bao lấy đầu nhũ mềm mại của Nguyễn Ngưng, dùng lực nhẹ nhàng xoa nắn, nghiền ép đầu nhũ đến không chịu nổi. Nguyễn Ngưng cảm thấy những nơi bị đối phương chạm qua đều nóng như lửa, trong cơ thể lại sinh ra cảm giác khô nóng, thân thể vì bị khiêu khích liền rục rịch động dục, dâm tính hoàn toàn bị khai phá, dưới tay nam nhân mà run rẩy. Bàn tay tự do ở trước ngực rất có kĩ xảo, đầu vú bị nhu đến phát nóng sưng dần lên, ngón tay lại cố ý kẹp đầu vú lại, uyển chuyển vỗ về chơi đùa nó. Sờ Nguyễn Ngưng vừa sướng vừa đau, từng đợt khoái cảm kì dị luân phiên xâm nhập vào thần kinh cậu. Đã lâu lắm rồi thân thể mới được an ủi, vài năm nghẹn lại đều muốn phóng ra tất cả, căn bản không thể chống cự lại được nam nhân đang cố thân cận mình.
Nguyễn Ngưng hoàn toàn vô lực, tiểu mỹ nhân dựa lên cửa thở dốc, nam nhân lại bắt đầu cởi quần áo cậu, ở trên người cậu sờ lung tung. Nguyễn Ngưng biết mình chạy không thoát, nhưng vẫn thử cầu xin: “Anh, a….mở đèn, để tôi xem, ừm a… nhìn anh…."
Ai biết, Nguyễn Ngưng vừa nói lại chọc giận nam nhân, hắn túm tóc Nguyễn Ngưng rồi kéo quăng cậu lên giường, không để ý Nguyễn Ngưng kêu đau, thân thể trần trụi cường tráng đè lên cậu. Ngón tay trực tiếp đâm vào mật huyệt, cười lạnh: “Xem tôi làm cái gì? Ước pháo còn chọn khuôn mặt sao? Có đại côn thịt thao thí mắt không phải đã đủ rồi sao?"
Nguyễn Ngưng không dự đoán được đối phương lại nói mình như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy khuất nhục, liền muốn phản kháng lại. Nhưng nam nhân thô lỗ kia lại giống như ngọn núi đặt trên người cậu vậy, cậu căn bản không thể động đậy. Hắn còn đang hoạt động, tiểu côn thịt của cậu bị tay hắn ma sát, đau đớn làm cậu liên tục thở mạnh. Nam nhân phía sau hừ lạnh một tiếng, đưa cánh tay vòng qua hông cậu, lửa nóng ở tay đặt trên bụng cậu vuốt ve một lúc lâu. Sau đó hắn cầm lấy côn thịt thanh tú của cậu mà nhẹ nhàng xoa lộng. Mấy năm nay chưa từng tự an ủi, Nguyễn Ngưng nhất thời bị bàn tay nam nhân chinh phục. Bàn tay tại thân ngọc hành ma sát, quy đầu thường xuyên bị nắm nhẹ nhàng sáp lộng, cho đến tận gốc, nam nhân lại càng săn sóc cầm tinh nang cậu, đem hai quả cầu kia đặt trong tay xoa nắn, thoải mái làm Nguyễn Ngưng chỉ có thể thở dốc.
Nhưng mà, Nguyễn Ngưng sung sướng thở dốc lại vô tình chọc giận nam nhân, bàn tay đang thưởng thức côn thịt bỗng dùng lực, tại đỉnh quy đầu nhéo mạnh hai cái. Nguyễn Ngưng đau đến chảy nước mắt, ủy khuất chất vấn nói, “A…. Đau, anh, làm cái gì vậy… không cần a… buông tay…."
Nam nhân liền rút tay về, cười lạnh, “Cậu xác định từ bỏ? Loại người như cậu có rất nhiều, không xứng đáng được người khác làm đau. Chỉ xứng đáng làm mẫu cẩu để lão tử tùy tiện làm."
Dứt lời, hắn đẩy cặp mông đang đóng chặt của cậu ra, đưa ngón tay cắm vào tràng nhục của Nguyễn Ngưng mà sáp lộng, càng không ngừng hướng sâu vào bên trong thăm dò. Bị dị vật đi vào làm Nguyễn Ngưng hơi khó chịu, cậu dịch mông, mặt chôn ở trong chăn nhẹ giọng nức nở, “Ô ô, tôi từ bỏ, anh tránh ra… ân a…. Đừng chạm vào thí mắt của tôi."
Nam nhân khép hai ngón tay lại, nhanh chóng ở trong mông Nguyễn Ngưng không ngừng ra vào, trên mặt lộ ra vẻ nguy hiểm, tươi cười nói, “Không phải cậu chủ động tìm lão tử để thao thí mắt cậu sao, lúc này lại giả vờ trinh tiết liệt phụ cái gì, nói không cần liền không muốn? Hôm nay cậu mà không đem côn thịt lão tử làm đến thích thì đừng nghĩ bước ra khỏi phòng."
Dứt lời, không để Nguyễn Ngưng đáp lại, nam nhân đã làm ẩm ướt thí mắt, nhắm ngay nhục động mà đi vào. Rất thô…. Nguyễn Ngưng nhất thời bị đỉnh không thể kêu thành tiếng, cậu cầm lấy gối giãy giụa định đứng lên, chưa kịp đứng lên, đã bị nam nhân túm tóc kéo ra đằng sau, làm thân mình cậu bị bẻ cong về phía sau, độ cong rất đáng sợ. Nguyễn Ngưng cảm thấy eo mình như sắp bị bẻ gãy, nam nhân còn đang hướng tới chỗ hiểm thao cậu. Nghiệt căn thô to quá mức ở trong nhục động chặt như xử nữ tàn sát bừa bãi. Nguyễn Ngưng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ phải chịu ngược đãi, vừa đau vừa tức đơn giản khóc thành tiếng muốn đứng lên, nam nhân cũng không quản cậu. Bàn tay to lại lần nữa đặt trên bộ ngực nộn nộn mềm mại của cậu, mài mạnh lên đó, lực đạo lớn làm đầu vú sưng đỏ lên trong tức khắc, làm đầu vú lớn hơn hai vòng. Cảm giác sưng trướng rõ rệt, làm Nguyễn Ngưng hoài nghi sau đêm nay đầu vú của cậu có khôi phục lại như bình thường được hay không.
Nam nhân thở hổn hển ở trong thân thể cậu ra vào, cắm một hồi, bất quá lại thành nghiện. Hắn nắm một chân Nguyễn Ngưng nâng lên cao, mà côn thịt lớn vừa lúc cắm ở miệng huyệt, ở cúc môn mềm mại cọ sát một hồi. Thân thể đã thích ứng với đau đớn, đột nhiên sinh ra một trận ngứa ngáy, trong nháy mắt truyền đến các nếp uốn trên thí mắt. Nguyễn Ngưng khó nhịn gọi, lại bị nam nhân nâng lên, khiến cậu mặt đối mặt ngồi ở trong lòng.
Nguyễn Ngưng không tự chủ được ngồi xuống, thí mắt bị đâm tự giác đem cự vật của nam nhân nuốt vào. Chính mình ăn đại côn thịt làm Nguyễn Ngưng xấu hổ không biết nên làm thế nào, lại hối hận cực độ, cậu liều mạng mở mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt nam nhân, nhưng trong phòng một tia ánh sáng cũng không có. Cậu vừa nâng mông lên đã bị nam nhân áp trở về, lần thứ hai bị đại côn thịt hữu lực xâm phạm. Không chỉ vậy, nam nhân còn cúi đầu cắn cắn đầu vú Nguyễn Ngưng, dùng đầu lưỡi liếm lộng thiếu chút nữa nhu hỏng ngực cậu, nước miếng thấm ướt khắp lồng ngực trắng nõn. Nguyễn Ngưng bắt đầu khóc đẩy nam nhân ra, nhưng động tác của nam nhân rất mạnh, cậu căn bản không thể phản kháng. Đến cuối cùng Nguyễn Ngưng vẫn không phân biệt rõ chính mình là đau hay thích, chỉ biết là toàn thân từ trên xuống dưới nơi nơi đều là hơi thở và dấu ấn của nam nhân. Thí mắt không ngừng bị thao lộng, cả thân mình như có dòng điện xoẹt qua điên cuồng run rẩy, làm da thịt cậu có cảm giác tê tê, mãi muốn được trầm luân trong cảm giác này, không bao giờ muốn rời đi.
Tác giả :
Quân Đại