Anh Tôi Không Tiếc
Chương 14
Không gian tĩnh lặng, lá cây bên ngoài xào xạc rời khỏi thân cây..
Cô khụy xuống ngay trước mặt Khuynh Triết, máu thấm đẫm tay anh.
-"Xin lỗi.. Tôi chỉ có thể.. Làm thế này để.. Trả ơn.. Cho.. Anh.. Thôi.." Tiếng nói nhỉ dần, cô ngất đi.
Anh thả lỏng cô ra, mặt tối lại nhẹ nhàng cầm súng rồi từ từ đứng lên..
-"Mày phải trả giá đắt cho việc này" Anh giơ súng vào mặt Thiên Phúc.
Anh bắng liền 12 phát súng vào đầu và tim của hắn.
Thật bi thương..
Thiên Tịnh vừa về đến, thấy cảnh tượng này nổi cơn lôi đình mà quát lớn:
-"Thằng khốn! Mày vừa làm gì em tao vậy?"
Thì ra.. Thiên Tịnh và Thiên Phúc là anh em sao? Sao Khuynh Triết không biết chuyện này? Khốn nạn!
-"Mày đã giết chết người yêu tao, bây giờ còn giết cả em trai tao.. Mày hay lắm, tao sẽ cho mày biết cảm giác mất đi người thân là thế nào"
-"Đừng.. Không phải như cậu nghĩ.." Khuynh Triết lắc đầu.
-"Ố ồ.. Kia là ai? Ồ, Mộc Khuê! Người mày yêu chết rồi sao? Bây giờ mày chỉ còn em trai thôi chứ gì?" Vừa nói hết câu, Thiên Tịnh bắt lấy Hải Vũ rồi rút con dao nhọn ra.
-"Buông ra! Là em trai anh bắn chết Khuê Tỷ, anh trai tôi chỉ trả thù thôi!"
-"Haha.. Những lời bịa đặt đó mày nghĩ tao tin à?" Thiên Tịnh kề dao sát cổ Hải Vũ, máu rướm ra mộ ít.
-"Đừng! Đừng làm vậy! Để tôi giải thích" Khuynh Triết nói vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên anh sợ một thứ gì đó trước mặt người khác.
-"Sợ rồi sao?"
-"Tôi giết cô ta là do cô ta đã phản bội cậu! Người cô ta yêu là tôi!"
-"Haha.. Mày đùa tao ư? Mày nghĩ tao tin ư?"
-"Năm đó, trước khi tôi giết cô ta, cô ta nói người cô ta yêu không phải là cậu, chỉ muốn lợi dụng cậu thôi!"
-"Im đi" Thiên Tịnh đưa dao sâu vào cổ của Hải Vũ thêm nữa..
-"A.." Hải Vũ đau đớn mà a lên một tiếng.
-"Đừng mà, tin tôi đi"
Thiên Tịnh im lặng một lúc, mặt tối lại kích động nắm chặt dao giơ lên cao rồi đẩy Hải Vũ ra rồi.... Tự đâm vào bụng mình.
-"Tao tin.. Mày.."
_______________________________
Một ngày mưa..
Tang lễ của Mộc Khuê, Thiên Tịnh và Thiên Phúc diễn ra cùng lúc. Khuynh Triết cuối đầu trước mộ của Mộc Khuê và Thiên Tịnh nhưng còn mộ của Thiên Phúc, anh chỉ muốn đập nát đi.
Mộc Khuê nếu không bị cô nhập hồn thì đã chết vào 3 năm trước.
Hồn tách khỏi xác, bây giờ muốn tìm cô cũng khó..
-"Anh hai.. Mình về thôi" Hải Vũ nhìn anh hai mình từ từ đi ra xe.
Khuynh Triết vừa bước vào xe, một cô gái với mùi hương và vẻ mặt quen thuộc, anh vội bước ra xe..
-"Mộc Khuê!" Anh kéo tay cô gái đó lại.
-"Anh làm gì..." Chưa nói hết câu, cô bỡ ngỡ khi người đứng trước mặt mình là Khuynh Triết.
Cô đắn đo, không biết có nên nói không, nếu đã trả xong thù, cũng xin lỗi Khuynh Triết rồi thì thôi.. Không nên nói ra..
-"Tôi không phải Mộc Khuê Khuê gì gì đó. Tôi là Minh Minh" Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi bỏ đi.
Hơi ấm này không thể không là cô được. Tại sao cô lại trốn tránh anh vậy? Tại sao?
-"Chỉ có một cách để biết. Đi theo anh" Anh kéo cô đi, đi đến một nhà hàng gần đó..
Cô khụy xuống ngay trước mặt Khuynh Triết, máu thấm đẫm tay anh.
-"Xin lỗi.. Tôi chỉ có thể.. Làm thế này để.. Trả ơn.. Cho.. Anh.. Thôi.." Tiếng nói nhỉ dần, cô ngất đi.
Anh thả lỏng cô ra, mặt tối lại nhẹ nhàng cầm súng rồi từ từ đứng lên..
-"Mày phải trả giá đắt cho việc này" Anh giơ súng vào mặt Thiên Phúc.
Anh bắng liền 12 phát súng vào đầu và tim của hắn.
Thật bi thương..
Thiên Tịnh vừa về đến, thấy cảnh tượng này nổi cơn lôi đình mà quát lớn:
-"Thằng khốn! Mày vừa làm gì em tao vậy?"
Thì ra.. Thiên Tịnh và Thiên Phúc là anh em sao? Sao Khuynh Triết không biết chuyện này? Khốn nạn!
-"Mày đã giết chết người yêu tao, bây giờ còn giết cả em trai tao.. Mày hay lắm, tao sẽ cho mày biết cảm giác mất đi người thân là thế nào"
-"Đừng.. Không phải như cậu nghĩ.." Khuynh Triết lắc đầu.
-"Ố ồ.. Kia là ai? Ồ, Mộc Khuê! Người mày yêu chết rồi sao? Bây giờ mày chỉ còn em trai thôi chứ gì?" Vừa nói hết câu, Thiên Tịnh bắt lấy Hải Vũ rồi rút con dao nhọn ra.
-"Buông ra! Là em trai anh bắn chết Khuê Tỷ, anh trai tôi chỉ trả thù thôi!"
-"Haha.. Những lời bịa đặt đó mày nghĩ tao tin à?" Thiên Tịnh kề dao sát cổ Hải Vũ, máu rướm ra mộ ít.
-"Đừng! Đừng làm vậy! Để tôi giải thích" Khuynh Triết nói vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên anh sợ một thứ gì đó trước mặt người khác.
-"Sợ rồi sao?"
-"Tôi giết cô ta là do cô ta đã phản bội cậu! Người cô ta yêu là tôi!"
-"Haha.. Mày đùa tao ư? Mày nghĩ tao tin ư?"
-"Năm đó, trước khi tôi giết cô ta, cô ta nói người cô ta yêu không phải là cậu, chỉ muốn lợi dụng cậu thôi!"
-"Im đi" Thiên Tịnh đưa dao sâu vào cổ của Hải Vũ thêm nữa..
-"A.." Hải Vũ đau đớn mà a lên một tiếng.
-"Đừng mà, tin tôi đi"
Thiên Tịnh im lặng một lúc, mặt tối lại kích động nắm chặt dao giơ lên cao rồi đẩy Hải Vũ ra rồi.... Tự đâm vào bụng mình.
-"Tao tin.. Mày.."
_______________________________
Một ngày mưa..
Tang lễ của Mộc Khuê, Thiên Tịnh và Thiên Phúc diễn ra cùng lúc. Khuynh Triết cuối đầu trước mộ của Mộc Khuê và Thiên Tịnh nhưng còn mộ của Thiên Phúc, anh chỉ muốn đập nát đi.
Mộc Khuê nếu không bị cô nhập hồn thì đã chết vào 3 năm trước.
Hồn tách khỏi xác, bây giờ muốn tìm cô cũng khó..
-"Anh hai.. Mình về thôi" Hải Vũ nhìn anh hai mình từ từ đi ra xe.
Khuynh Triết vừa bước vào xe, một cô gái với mùi hương và vẻ mặt quen thuộc, anh vội bước ra xe..
-"Mộc Khuê!" Anh kéo tay cô gái đó lại.
-"Anh làm gì..." Chưa nói hết câu, cô bỡ ngỡ khi người đứng trước mặt mình là Khuynh Triết.
Cô đắn đo, không biết có nên nói không, nếu đã trả xong thù, cũng xin lỗi Khuynh Triết rồi thì thôi.. Không nên nói ra..
-"Tôi không phải Mộc Khuê Khuê gì gì đó. Tôi là Minh Minh" Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi bỏ đi.
Hơi ấm này không thể không là cô được. Tại sao cô lại trốn tránh anh vậy? Tại sao?
-"Chỉ có một cách để biết. Đi theo anh" Anh kéo cô đi, đi đến một nhà hàng gần đó..
Tác giả :
Sen