Anh Thanh Niên Số Hưởng
Chương 52: Đông Y Hoa Hạ Thật Uyên Thâm
Sau khi Tiết thần y vừa dứt lời, lão ta y bước ra khỏi gian phòng riêng.
Tôi đã do dự một lúc, rốt cuộc không biết có nên đi theo lão ta hay là không.
Lục Tử nhìn thấy tôi ngây người ra liền bước đến đá vào mông tôi một cái, lạnh lùng nói: "Thằng này, mày còn chờ gì nữa? Không nghe thấy lời Tiết thần y nói à?"
Tôi chửi thầm trong lòng: "Đá con mẹ mày!"
Ngoài mặt thì tôi không dám biểu hiện có điều gì bất mãn, ngoan ngoãn đi ra khỏi gian phòng riêng và theo sau Tiết thần y, lão ta đi vào trong hành lang, cuối cùng bước vào một căn phòng ở cuối hành lang.
Tôi không còn cách nào khác, đành bất chấp đi theo lão ta bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng, mũi tôi đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
Tôi nhìn lướt nhìn quanh căn phòng, thấy căn phòng được chia thành nhiều phòng nhỏ bằng bình phong, có một số phòng trong đó được đặt rất nhiều lọ thuốc lớn nhỏ đều có, có một số phòng được kê giường và trong một số phòng còn có bồn tắm.
Trong phòng còn có một cô gái trẻ, trông cô gái đó rất trong sáng, khoảng 20 tuổi, cô mặc một chiếc váy liền trắng, ở phía dưới váy rất ngắn và trên đôi chân thon đẹp có mang một đôi tất lụa.
Mặc dù tuổi nhỏ nhưng lại có một bộ ngực rất đầy đặn và đồ sộ một cách khác thường, quả là gương mặt học sinh thân hình phụ huynh.
Tôi thấy vậy thì có chút mất kiểm soát, không kìm được bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết cô gái này có mặc nội y bên dưới hay không.
Lúc này cô gái đang tất bật trước những lọ thuốc, mỗi lọ thuốc đều được đun trên một cái bếp nhỏ.
"Tiết thần y!", cô gái vừa nhìn thấy lão Tiết thần y bước vào liền lễ phép chào hỏi.
Tiết thần y ừm một tiếng, hỏi: "Cháu điều chế thuốc như thế nào rồi?"
Cô gái nói: "Theo những gì chú dặn dò, cháu gần như là đã chuẩn bị xong rồi".
Tiết thần y ừm lên một tiếng, sau đó không còn nói gì nữa, sau khi ngồi xuống ghế, lão ta lấy ra một bó vải trong người của mình, bỏ vải từ từ được mở ra, tôi thấy trên đó có những cây kim châm dày đặc được đâm vào.
Tiết thần y từ từ thảo cây kim bạc ra, bắt đầu lau nó bằng gạc đã nhúng cồn.
Vào lúc này, tôi đã trở thành không khí, Tiết thần y và cô gái đó không chú ý gì đến tôi, tôi cảm thấy rất bối rối.
Lúc này, quản lý đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa, Tiết thần y hơi cau mày nói: "Thắng nhóc, vào đi".
Tôi có chút ngạc nhiên, lão già này nghị lực không nhỏ nhỉ! Lại dám gọi quản lý của câu lạc bộ Hoa Hồng là thằng nhóc.
Quản lý chậm rãi bước vào, trên mặt anh ta nở nụ cười ấm áp, nói: "Tiết thần y tôi nghe Lục Tử nói, chú muốn Hứa Lương?"
Tiết thần y nhẹ giọng nói: "Sao? Có vấn đề gì không? Có cần tôi tự mình đi hỏi Tôn Anh Minh không?"
Quản lý lập tức xua tay, vội nói liên tục: "Không cần, không cần, không cần phải vậy! Giám đốc Tôn đã ra mệnh lệnh cho tôi rồi, chỉ cần là Tiết thần y muốn, tôi sẽ đáp ứng hết!"
Nghe thấy vậy, tôi có chút kinh ngạc, xem ra lão già này không chỉ có thực lực, mà gan thật không nhỏ, ngay cả tên của Tôn Anh Minh cũng dám gọi thẳng ra.
Quản lý cười hiền, nói: "Tiết thần y, Mã phu nhận đã đến rồi, bà ấy đang đợi ở phòng làm việc của tôi, bà ấy muốn tôi hỏi chú, bây giờ chú có thể giúp bà ấy chữa bệnh được không?"
Tiết thần y gật đầu và nói: "Gọi bà ấy vào đây đi".
Quản lý ngay lập tức cười và nói: "Vâng, Tiết thần y", anh ta kính cẩn rời khỏi phòng.
Thấy vậy, lòng tôi như trùng xuống, lão già này càng có thể lực thì tôi càng không thể đắc tội, không biết lão già này kêu tôi đến đây để làm gì? Nếu như lão ta có sở thích biến thái, mẹ kiếp, tôi thà chết chứ không làm theo lão ta!
Vài phút sau, trên hành lang vang lên tiếng cạch cạch của giày cao gót gõ xuống nền đất, một lúc sau, bên ngoài phòng vang lên một giọng nói rất hay: "Tiết thần y, tôi vào được không?"
Trái tim tôi khẽ dao động, một người phụ nữ có giọng nói hay, chắc chắn sẽ không xấu.
Tiết thần y nói: "Mời vào!"
Sau đó, một người phụ nữ bước vào, người phụ nữ này quả thật là một phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thời trang, trên tay, tại và cổ đeo đầy trang sức.
Mặc dù người phụ nữ này khoảng 40 tuổi nhưng trên người toát lên loại khí chất đoan trang, tao nhã.
Hơn nữa, vóc dáng của bà ấy vẫn rất đẹp, có thể thấy được một đốm nhỏ quyến rũ của bà ấy dưới lớp áo gió màu hồng.
Đôi bàn chân nhỏ thanh tú dẫm trên đôi giày cao gót màu đỏ tươi, xung quanh đôi giày cao gót được đính kim cương lấp lánh.
Nhìn phong thái là biết người phụ nữ này là mẫu phụ nữ giàu có điển hình, không thiếu tiền.
Ở phía sau người phụ nữ giàu có này là hai người đàn ông to lớn mặc vest, với vẻ mặt lạnh lùng và thần thái cao lãnh, có lẽ là vệ sĩ của bà ấy.
Người phụ nữ giàu có này lại đến tìm lão già này xem bệnh, lẽ nào lão già này thực sự là một thần y?
Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Mã phu nhân cười và nói: "Tiết thần y, đã nhiều năm không gặp rồi, nhưng ông vẫn không thay đổi chút nào cả".
Tiết thần y cười nói: "Mã phu nhân đã y thay đổi rồi, trở nên trẻ trung xinh đẹp hơn xưa".
Mã phu nhân cười khúc khích, nói: "Tiết thần y thật biết nói đùa!"
Tiết thần y nói: "Bệnh cũ của Mã phu nhân lại tái phát rồi sao?"
Mã phu nhân đỏ mặt, nói: "Đúng vậy! Từ lúc được Tiết thần y chữa cho tôi, nó đã khỏi được mấy năm nay rồi.
Gần đây nó lại tái phát".
Tiết thần y cười đầy ẩn ý: "Hẳn là bà đã không làm theo chỉ dẫn của tôi".
Mã phu nhân càng đỏ mặt hơn, cuối cùng ngượng ngùng trả lời: "Đều tại chồng tôi!"
Tiết thần y cười nhẹ, xua tay nói: "Không y sao, hôm nay tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho bà".
Mã phu nhân ngay lập tức vui mừng hơn, nói một cách hào hứng: "Vậy cảm ơn Tiết Thần y rất nhiều".
Tiết thần y nói: "Đi thôi! Vào buồng trong nằm xuống".
Sau đó, Mã phu nhân đi theo Tiết thần y vào căn phòng đã được bố trí giường đó.
Căn phòng được ngăn cách bởi một tấm bình phong, từ góc mà tôi đứng, vừa đúng có thể nhìn xuyên qua khe hở tấm màn của bình phong.
Mã phu nhân cũng rất sành sỏi, bước vào phòng thì bà ấy nằm trên giường, bắt đầu cởi quần áo ra, mắt tôi đều nhìn thấy hết rồi.
Ngay sau đó, phía bên trên người của Mã phu nhân chỉ còn lại chiếc áo ngực, đôi tất lụa bên dưới không hề động đậy.
Mã phu nhân bắt đầu nằm úp xuống giường, ngay lập tức, bộ ngực trắng nõn nà bị ép chặt lại đập vào mắt tôi, khiến tôi chút nữa là “cứng" lên rồi.
Tiết thần y xoa hai tay vào nhau, lão ta xoa trong mười giây trước khi đột ngột ấn vào lưng Mã phu nhân.
Hai tay lão không ngừng gõ vào xương sống của Mã phu nhân.
Theo mỗi nhịp đập của lão ta đều là một âm thanh bị bóp nghẹt sẽ phát ra từ xương sống của bà ta.
Khuôn mặt Mã phu nhân lập tức lộ ra vẻ đau đớn, nhưng bà ấy vẫn nghiến răng chịu đựng.
Vài phút sau, Tiết thần y bắt đầu xoa bóp vòng eo thon thả của bà ấy, động tác xoa bóp diễn ra rất nhanh như thể nhào bột.
Mặc dù Mã phu nhân vẫn còn vẻ mặt đau đớn, nhưng ánh mắt của bà ấy đã có chút hưng phấn rồi.
Cuối cùng, lại vài phút sau trôi đi, Tiết thần y bắt đầu dừng lại không tiếp tục xoa bóp nữa.
Mã phu nhân nằm thẳng người lại, mặt đối diện với Tiết thần y, lão ta bắt đầu lấy cây kim châm ra và châm vào bụng dưới của Mã phu nhân.
Vào phút này, tôi chợt ngưỡng mộ Tiết thần y, cái diễm phúc chết tiệt này không hề ít.
Tôi nhìn không hiểu được cái quá trình châm kim này, 10 phút sau, Tiết thần y kết thúc việc chữa trị.
Mã phu nhân đứng dậy mặc quần áo, lúc này, trên khuôn mặt của bà ấy đỏ bừng, vẻ mặt rạng rỡ như vừa được một người đàn ông “chăm sóc", tươi tắn hơn trước rất nhiều.
Thấy vậy, tôi thầm ngưỡng mộ y thuật của Tiết thần y, thảo nào dám gọi lão ta là thần y.
Tôi thầm nghĩ, nếu lão ta có thể truyền dạy tôi những kỹ thuật này, vậy cớ gì tôi phải lo lắng đến chuyện sau này có giàu có hay không?
Sau đó, Mã phu nhân và Tiết thần y bước ra khỏi phòng, bà ấy liên tục cảm ơn Tiết thần y, cuối cùng từ trong túi rút ra một thẻ ngân hàng, nói: "Tiết thần y, trong này có một trăm ngàn.
Chút thành ý của tôi, hy vọng ông vui vẻ nhận nó!"
Tiết thần y gật đầu nói: "Mã phu nhân có lòng rồi", lão ta không hề nhìn vào thẻ ngân hàng, có vẻ không quan tâm đến tiền bạc.
Tiếp theo đó, Mã phu nhân với Tiết thần y trò chuyện với nhau.
Mã phu nhân đề xuất muốn mở một trung tâm chăm sóc sức khỏe, hy vọng rằng Tiết thần y có thể đến đó và trả cho lão ta năm triệu mỗi năm, nhưng Tiết thần y không hề suy nghĩ mà từ chối rồi.
Tôi hết sức kinh ngạc, lão già này quá dữ, cám dỗ lớn như vậy mà có thể hời hợt từ chối.
Đương nhiên, điều này chỉ có thể cho thấy lão già này rất có bản lĩnh, không lo âu đến tiền bạc, như vậy mới có cá tính
Sau khi họ nói chuyện thêm vài phút thì Mã phu nhân rời đi, thậm chí trước khi rời đi còn đưa cho tôi và cô gái mỗi người mười ngàn làm lễ gặp mặt.
Trong lòng tôi vô cùng phấn khích, khoản tiền này có được quá dễ dàng rồi.
Sau khi Mã phu nhân rời đi, Tiết thần y bắt đầu nhìn tôi và nói: "Cậu nhóc, đi vào trong phòng nằm xuống, cởi quần và quần lót ra!"
Ngay lập tức tim tôi co giật lên, thời khắc nguy hiểm tới rồi!